Chương 87 + 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 87

Edit + beta: Iris

Người Diêu gia nghe Đào Mộ nói xong, bao gồm cả Diêu Thánh An, đều im lặng không nói gì.

Bởi vì bọn họ đều biết Đào Mộ đang nghiêm túc. Nếu hôm nay bọn họ dám trả lời "đúng vậy", với lòng dạ thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của Đào Mộ, chắc chắn có thể khiến Diêu gia bọn họ nhà tan cửa nát, táng gia bại sản.

Diêu Thánh An cầm thực đơn chậm rãi xuống lầu, giao cả thực đơn lẫn chiếc hộp làm từ gỗ tử đàn cho Đào Mộ.

Đào Mộ mở nắp hộp, thực đơn truyền thừa mấy thế hệ nhà họ Tống, trang sách đã ố vàng cũ kỹ, gáy sách được may bằng chỉ. Đào Mộ nhìn trên bìa sách viết to "thực đơn Diêu gia", không khỏi cười nhạo thành tiếng.

"Diêu lão tiên sinh đúng là sống rất yên tâm thoải mái." Đào Mộ mở thực đơn ra, trên trang sách ố vàng là các kiểu chữ to nhỏ khác nhau. Mỗi một món đều là tổ tiên Tống gia phải trằn trọc bái sư học nghệ khắp nơi, vất vả học tập. Sau khi tiền bối Tống gia thành danh mới tự nghiên cứu chế tạo ra món ăn của riêng mình.

Tâm đắc của mấy thế hệ, bây giờ lại bị người khác không chút khách khí trộm đi, còn công khai điền tên mình vào.

Đào Mộ trực tiếp xé bìa sách có ghi "thực đơn Diêu gia" xuống trước mặt người Diêu gia, sau đó mới cẩn thận cất thực đơn lại vào hộp tử đàn.

Diêu Thánh An hơi đau lòng cúi người, nhặt bìa sách bị Đào Mộ vứt dưới đất, trông hắn thoáng cái già đi mười tuổi.

Môi hắn động đậy, muốn nói với Đào Mộ rằng hắn biết thực đơn Tống gia là đồ gia truyền, các tổ tông đã ghi lại công thức mình học được và tự nghĩ ra vào thực đơn tổ truyền, để lại cho hậu bối nghiên cứu, hắn muốn nói tuy hắn phản bội sư môn, nhưng ngần ấy năm qua, hắn cũng khổ tâm nghiên cứu thực đơn, còn thêm vào đó không ít món ăn mới...

Nhưng cuối cùng Diêu Thánh An không nói gì cả, chỉ là vẻ mặt cô đơn ngồi trên sô pha, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm thực đơn Diêu gia nhăn nheo đến xuất thần.

Dáng vẻ như anh hùng cùng đường bi thương.

Cha con Thẩm gia khoanh tay đứng nhìn không chút dấu vết liếc nhau. Dù trên mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng lại rất bội phục Đào Mộ tuổi còn trẻ, thế mà có thể ép cáo già Diêu Thánh An đến cục diện này.

Người Diêu gia thấy thế đều lộ vẻ không đành lòng, đồng dạng căm hận trừng mắt Đào Mộ: "Được rồi chứ. Thực đơn lấy rồi, cổ phần cũng lấy được rồi. Ngài hài lòng rồi chứ, còn không mau đi đi? Muốn ở lại chế giễu sao?"

Nghĩ đến hôm nay Diêu gia suy tàn đều là do kế hoạch của Đào Mộ, nghĩ đến sau khi tin tức Diêu Thánh An dập đầu thỉnh tội trước mộ Tống gia truyền ra ngoài, người Diêu gia phải gặp tình cảnh xấu hổ, tất cả người Diêu gia đều lộ vẻ kích động, ánh mắt nhìn Đào Mộ đỏ lên như muốn chảy máu.

Nhưng Đào Mộ vẫn ý chí sắt đá, không chút châm chước: "Nếu đã lấy được thực đơn, tôi cũng không muốn ở đây lâu. Mùng một Tết Tống gia tế tổ, mong Diêu lão tiên sinh đến đúng giờ. Tôi nghĩ việc đã đến nước này, hai bên chúng ta đừng mong tự dưng đâm ngang."

Diêu Thánh An im lặng không nói gì.

Diêu Văn Tiêu mặt mày bầm tím sưng tấy hỏi: "Mày còn muốn làm gì?"

"Chỉ là nhắc nhở Diêu lão tiên sinh đừng ôm tâm lý may mắn thôi." Đào Mộ mặt không cảm xúc, thản nhiên nói: "Diêu gia trả lại 《 Thực đơn Tống gia 》, nói cách khác, Diêu gia đã thừa nhận các món ăn chiêu bài đặc sắc của tập đoàn Thánh An hầu hết là món ăn của Tống Ký. Nếu tế tổ mùng một Tết tôi không thấy Diêu lão tiên sinh đến trước mộ, món ăn chiêu bài của tập đoàn Thánh An có lẽ sẽ bị dỡ khỏi kệ."

"Cậu - -" người Diêu gia không nghĩ đến Đào Mộ lại tàn nhẫn như vậy, đều trừng mắt nhìn cậu.

Nhưng người Diêu gia sợ ném chuột vỡ đồ, không thể làm gì khác hơn là trừng mắt nhìn Đào Mộ.

Đào Mộ nhìn từ trên cao xuống, lạnh lùng nhìn Diêu Thánh An giả bộ đáng thương, lạnh giọng cảnh cáo: "Tạm thời như vậy, Diêu lão tiên sinh nhất định phải hiểu rõ."

"Đào tổng cứ yên tâm." Diêu Thánh An chậm rãi đứng lên, đôi mắt vẩn đục bỗng mở to, không giận mà uy: "Diêu mỗ mặc dù lớn tuổi nhưng trí nhớ rất tốt. Mùng một Tết tôi nhất định trình diện đúng giờ. Đến lúc đó ba quỳ chín lạy bồi tội lão thái gia Tống gia."

Nghe được câu này, Đào Mộ không nói tiếng nào, cầm thực đơn rời đi.

Người Diêu gia vốn còn tưởng Đào Mộ sẽ nói thêm hai câu tàn nhẫn gì đấy nên không kịp đề phòng, ngơ ngác nhìn bóng lưng Đào Mộ rời khỏi đại trạch Diêu gia mới phản ứng lại.

Cuối cùng Diêu Thánh An không chịu nổi nữa, ôm ngực, mặt đau đớn ngã xuống sô pha.

"Ba!"

"Gia gia!"

"Lão gia tử!"

"Mau gọi bác sĩ..."

Thoáng cái, đại trạch Diêu gia loạn thành một đoàn. Cha con Thẩm gia nhìn nhau, lấy cớ Diêu gia bận rộn không tiện quấy rầy rồi dẫn Thẩm Dục rời đi.

Cha con Thẩm gia vốn định trò chuyện với Đào Mộ, ngặt nỗi Đào Mộ không có kiên nhẫn trò chuyện, cha con Thẩm gia cực kỳ tiếc nuối, nhưng dưới sự kiên trì của Thẩm Dục, lại tẫn sức chủ nhà mà đưa Đào Mộ đến sân bay.

Đào Mộ và luật sư Chu đặt chuyến bay vào ban đêm, bay về Yến Kinh trong đêm. Trước khi lên máy bay, Thẩm Dục túm tay áo Đào Mộ, nghiêm túc nói: "Cậu vừa nãy chất vấn tớ, tớ đã suy nghĩ nghiêm túc. Nếu đổi lại là tớ, là Thẩm gia bị người ta hại đến nhà tan cửa nát. Mặc dù tớ không có bản lĩnh, chỉ sợ không báo thù được cho người nhà, nhưng tớ nhất định sẽ nghĩ cách tìm người báo thù giúp mình, tớ sẽ không tha thứ cho người đã hại nhà mình, cho dù người này mấy năm sau lấy hơn 1 tỷ xin tớ tha thứ."

Đào Mộ: "..."

Đào Mộ thật không nghĩ tới cả đường đi Thẩm Dục đều im lặng khổ đại cừu thâm, hóa ra là đang suy nghĩ cẩn thận chuyện này.

Nhưng Đào Mộ chưa bao giờ ôm hy vọng với cái đầu của Thẩm Dục, bởi vì mạch não Thẩm Dục xưa nay khác hẳn người thường.

Quả nhiên nghe thấy Thẩm Dục nói tiếp: "Nhưng tình huống của Diêu gia gia và những người đó không giống nhau. Lúc trước Diêu gia gia có sai, nhưng ông ấy không có tự tay giết bất kỳ ai trong Tống gia, chỉ có thể nói thế đạo gian nan, ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết."

"Diêu gia gia được lão thái gia Tống gia đích thân nuôi nấng, ông ấy nên đi tế bái trước mộ Tống gia là đúng. Nhưng tớ mong cậu đừng giống như Văn Tiêu đã nói, lan truyền video Diêu gia gia tế bái phần mộ tổ tiên Tống gia lên mạng. Tớ hy vọng cậu có thể giữ lại chút mặt mũi cuối cùng cho Diêu gia."

Lý luận của Thẩm Dục rất kỳ lạ, hắn cho rằng Diêu gia gia có sai, tất nhiên nên nhận sai, nhưng những người khác trong Diêu gia là vô tội. Bọn họ không nên bị người khác chỉ trỏ vì sai lầm tuổi trẻ của Diêu gia gia.

"Làm vậy thật sự quá tàn nhẫn đối với bọn họ." Nói tới đây, Thẩm Dục nhịn không được đỏ hốc mắt, dáng vẻ tốt bụng thiện lương.

Luật sư Chu thấy thế, tức khắc vẻ mặt đau lòng nhìn qua.

Đào Mộ mặt vô cảm vung tay Thẩm Dục đang túm lấy tay áo cậu ra, cùng luật sư Chu đi kiểm an.

Sau khi hai người lên máy bay rồi, luật sư Chu mới nói: "Rốt cuộc vị tiểu thiếu gia Thẩm gia đó được nuôi kiểu gì vậy? Tôi thấy chủ tịch Thẩm và Thẩm tổng trông rất bình thường mà. Sao lại có một tiểu thiếu gia khó diễn tả bằng lời như vậy? Có phải hắn cảm thấy bản thân đặc biệt thiện lương đặc biệt thuần khiết đặc biệt thanh lệ thoát tục, giống như hoa sen trắng không tì vết trong bùn nhưng không nhiễm mùi bùn, dù đung đưa trong gió tuyết cũng nhu nhược đáng thương làm người ta động lòng không?"

Không thể không nói, tài ăn nói của luật sư rất giỏi.

Đào Mộ cười như không cười nhìn luật sư Chu một cái, luật sư Chu lên tinh thần, lập tức hăng hái nói: "Tôi nghe nói Đào tổng và tiểu thiếu gia Thẩm gia là người quen cũ, bình thường hắn cũng mang dáng vẻ này sao?"

"Anh rất tò mò về hắn?"

"Tò mò! Đương nhiên tò mò rồi! Cực kỳ tò mò luôn!" Chu Thận Hành vỗ đùi, đặc biệt nghiêm túc nói: "Người kỳ ba như vậy bình thường rất khó gặp được. Ít nhất Chu Thận Hành tôi sống ba mươi năm rồi chưa gặp người thứ hai. Sao Đào tổng không vui chút nào vậy?"

"Anh cảm thấy tôi nên vui?"

"Sao lại không vui? Thử suy nghĩ theo hướng khác, nếu có một người như vậy, ngày nào cũng giả vờ giả vịt trước mặt tôi kiểu đó, tôi coi như đang xem chương trình thực tế miễn phí, không cần phải mua vé. Thỉnh thoảng có thể giải trí sau khi làm việc vất vả."

"Đào tổng nghĩ lại xem, nếu xung quanh ngài toàn là người thông minh đến mức biến thái. Thở ra câu nào là vòng vo tâm nhãn câu đó, rất mệt nha! Thỉnh thoảng phải giao lưu với kỳ ba một chút để điều chỉnh tâm trạng."

Chu Thận Hành nhận ra tâm trạng Đào Mộ không tốt sau khi gặp Thẩm Dục. Nhưng hắn mới quen Đào Mộ không lâu, không thể nói mấy thời sâu sắc như đã quen biết từ lâu, tránh cho hai bên đều xấu hổ, nên chỉ có thể chêm chọc như vậy.

Quả nhiên, Đào Mộ nghe xong thì cười, nói: "Anh nghĩ rất thoáng."

"Có gì mà luẩn quẩn trong lòng đâu." Chu Thận Hành cười hì hì nói: "Tôi là người thô tục, chỉ biết cắm đầu làm việc, kiếm tiền mới là chân chính. Còn những chuyện khác, chỉ cần không có hại với tôi thì quản hắn thế nào làm gì. Ngài xem đúng không?"

"Coi như đang xem phim đi, Đào Mộ ngài cũng là diễn viên mà, ngài cứ xem hắn như nhân vật cốt truyện, nói chuyện với hắn như đang đọc lời thoại thôi. Tôi thấy cách nói chuyện với làm việc của hắn có lẽ chính là loại phim thần tượng Loan Loan, phim bọt biển 8 giờ ngài biết đúng không? Là loại chỉ cần nội dung sảng khoái kích thích, cốt truyện khúc chiết ly kỳ, càng cẩu huyết càng hay, căn bản không cần phải nghĩ xem có logic hay không."

Đào Mộ tức khắc ngừng cười, cậu nhìn Chu Thận Hành rồi suy nghĩ gì đó: "Luật sư Chu thích phim cẩu huyết 8 giờ?"

"Rảnh không có gì làm nên xem giải trí thôi, không lãng phí chất xám không lãng phí tâm." Nói tới đây, Chu Thận Hành bỗng nhìn về phía Đào Mộ chớp mắt vài cái, thần thần bí bí thò đầu qua: "Đương nhiên ngày thường tôi càng thích xem phim hành động tình cảm suy thận hơn."

Phim hành động tình cảm suy thận. Đào Mộ giật mình, bất giác mỉm cười.

Từ Hỗ Thành đến Yến Kinh chỉ bay vài tiếng. Vì trên đường có luật sư Chu chọc cười nên Đào Mộ cũng không thấy lâu lắm. Hai người tán gẫu từ mấy chuyện tầm phào đến chuyện công việc. Lúc đến Yến Kinh, Yến Kinh đang có trận tuyết lớn.

Lưu Diệu và Mạnh Tề đến đón, câu đầu tiên khi thấy Đào Mộ là: "Có thuận lợi không, có lấy được thực đơn không? Bọn họ có làm khó con không?"

"Không có. Ông chủ Lưu quá coi thường Đào tổng chúng ta rồi. Ngài đừng thấy Đào Mộ còn trẻ mà lầm, thủ đoạn lợi hại lắm, đến bên kia đại phát thần uy..." Đào Mộ chưa kịp nói một lời, đại luật sư Chu nói suốt hai tiếng trên máy bay vẫn chưa đã nghiền đã giành nói trước, quơ tay múa chân khai ra hết.

Coi cái tướng quơ tay múa chân nói văng nước miếng kia kìa, đi làm luật sư đúng là uổng phí tài năng.

Đáng lẽ nên treo bảng thuyết thư* ở cầu vượt mới đúng.

*Thuyết thư (说书): biểu diễn các loại kí khúc như bình thư, bình thoại, đàn từ...

Không phải nói luật sư hạng nhất luôn tích chữ như vàng tính tiền theo phút hả? Sao đại luật sư Chu này không có đạo đức nghề nghiệp là tích chữ như vàng vậy?

Đào Mộ lắc đầu, đại luật sư Chu hùng hồn kể chuyện suốt đường đi, mọi người đưa luật sư Chu về nhà trước.

Đại luật sư Chu xách vali nhỏ xinh của mình xuống xe. Trước khi lên nhà còn không quên vẫy vẫy tay với Lưu Diệu Mạnh Tề ngồi phía trước: "Làm phiền mọi người hao tâm tốn sức đưa tôi về rồi. Buổi thuyết thư hôm nay không thu phí trà nước của ngài. Chúng ta coi như thanh toán xong hết nha."

Mạnh Tề kéo kính xe xuống, cười thích thú: "Mới vậy đã thanh toán xong? Từ sân bay tới đây tận mấy chục km, ít nhất cũng mấy trăm tệ. Chú không mời chúng tôi bữa cơm để cảm ơn sao?"

Đại luật sư Chu vẻ mặt khổ não: "Ngài là ông chủ của tôi, nào có ông chủ đòi nhân viên mời khách chứ. Hơn nữa tôi không có tiền đâu. Mới mua nhà được mấy năm, mỗi tháng phải trả khoản vay kìa, cả xe của tôi nữa, hàng năm phải tốn tiền bảo hiểm. Nếu không thì đợi ngày nào đó các ông chủ đến nhà tôi, tôi phục vụ mì cho các ngài, quê tôi là Ludi, mì ống ăn rất ngon."

*Ludi (鲁地): Ludi Village ở Lai Vu, Tế Nam, Sơn Đông, Trung Quốc, 271117

Ba người Đào Mộ vừa bực mình vừa buồn cười, nhịn không được nói: "Có ai keo như anh không, còn mời chúng tôi ăn mì ống, nếu anh ở tỉnh Tấn không lẽ định mời chúng tôi uống giấm hả? Đừng làm mất mặt đồng hương của anh được không? Nghe nói Ludi xưa nay nhiều hào kiệt, nào có hào kiệt keo như vậy?"

"Hào kiệt bộ không được keo sao, ngài chưa nghe câu một văn tiền làm khó anh hùng hảo hán hả? Người được xưng là hào kiệt chưa chắc đã hào phóng đâu." Đại luật sư Chu cười hì hì đáp lại. Hắn vừa từ Hỗ Thành về, vì vấn đề hình tượng nên chỉ mặc ba lớp tây trang, đứng bên ngoài gió lạnh một hồi thì run lẩy bẩy, liên tục hắt hơi vài cái.

Mấy người Đào Mộ thấy vậy, nhanh chóng khuyên đại luật sư Chu lên lầu, đừng đứng đây nữa, lỡ như bị lạnh đến phát bệnh cũng không nỡ đi bệnh viện truyền nước biển.

"Đi bệnh viện truyền nước biển làm gì? Tôi ở nhà nấu vài lát gừng là được, vừa nhìn là biết các ngài không biết hưởng thụ cuộc sống." Đại luật sư Chu hít hít cái mũi, trước khi đi còn không quên hỏi Đào Mộ một câu: "... Bây giờ tôi cũng coi như là nhân viên biên chế trong web Phi Tấn. Ngày mai tôi có thể đến nhà ăn web Phi Tấn cọ cơm không?"

Từ khi web Phi Tấn mời Tống lão gia tử ghi hình chương trình, Tống lão gia tử thấy đám nhóc trẻ tuổi kia ngày nào cũng làm việc vất vả, đến tối còn phải thức đêm tăng ca thì đặc biệt đau lòng. Thường xuống bếp web Phi Tấn để nấu ăn cho mọi người. Thỉnh thoảng sẽ nấu vài món canh dưỡng sinh bổ não cho mọi người ăn khuya. Tay nghề của Tống lão gia tử đã đạt đến cấp bậc ngự trụ. Thi triển chút tài năng đã chinh phục được đám nông dân thành phần tri thức quyết chiến với code, chuyên giải quyết bữa ăn bằng hamburger.

Giờ đây, biểu ngữ web Phi Tấn không còn là ông chủ cao phú soái luôn gây ra mưa máu gió tanh trên mạng nữa, mà là biểu ngữ của Tống lão gia tử, kì xí tiên minh* dụ dỗ người tài giỏi mê đồ ăn khắp cả nước.

*Kì xí tiên minh (旗帜鲜明) để có một lập trường rõ ràng (thành ngữ), quan điểm rõ rệt.

Với có 《 cuộc sống nơi chợ búa 》 tuyên truyền, hiện giờ cả nước có ít nhất một nửa người chơi internet biết đến tên của Tống lão gia tử. Biết nhà ăn web Phi Tấn mỗi cuối tuần đều may mắn mời được lão gia tử tự mình xuống bếp, nên có không ít tín đồ ẩm thực nộp hồ sơ lên.

Sự nhiệt tình này suýt nữa đã làm nổ tung hộp thư thông báo tuyển dụng chính thức của web Phi Tấn.

Ngay cả bộ phận nhân sự đã chuẩn bị xong cho tình huống này cũng bị sốc. Thật sự không ngờ Tống lão gia tử lại có lực kêu gọi lớn như vậy. Đây có phải là mùa tốt nghiệp và thời gian tuyển sinh đâu. Không chừng đợi đến hè năm sau, việc tuyển dụng của web Phi Tấn sẽ trở nên dễ dàng hơn.

Quả nhiên nhà có một người già như có một bảo bối.

Lưu Diệu và Mạnh Tề thấy thế cũng tham gia cuộc vui. Nhóm nhân viên web Phi Tấn đều được phát thẻ giảm giá khi đến Dạ Sắc, chỉ cần cầm thẻ này vào Dạ Sắc sẽ được giảm giá 50%. Lúc này, đám nhân viên web Phi Tấn càng thêm điên cuồng.

Bảo sao đại luật sư Chu Thận Hành chưa không bao giờ làm chuyện thiệt thòi lại đánh chủ ý tới nhà ăn web Phi Tấn. Còn về Dạ Sắc, đại luật sư Chu tỏ vẻ giảm 50% cũng là tốn tiền, hắn không có tiền.

Đào Mộ đặc biệt muốn cười, đành phải đồng ý: "Đến đi, đến đi. Nhưng anh đừng có ăn cơm xong không làm việc. Đúng lúc web Phi Tấn muốn mở rộng tuyển dụng, anh có thể bàn với bộ phận hành chính và bộ phận nhân sự, định lại điều lệ chế độ và hợp đồng thông báo tuyển dụng một chút."

Web Phi Tấn vừa mới phát triển chưa đến nửa năm, tất cả các bộ phận còn đang trong giai đoạn đầu. Bây giờ mới từ giai đoạn đầu đi đến chính quy, có luật sư Chu Thận Hành tinh thông kinh tế và phát luật hỗ trợ quan sát, Đào Mộ cũng có thể thư giãn một chút.

Chu Thận Hành than thở một câu "đại tài tiểu dụng", hắn làm luật sư mỗi năm nhận được tới mấy ngàn vạn, kết quả Đào Mộ lại kêu hắn làm mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Nhưng cũng đúng ha! Có ăn có uống có tiền còn có phim hay để xem, có công việc với ông chủ tốt như vậy, làm thì làm thôi, còn ỏng ẹo gì nữa.

Sau khi tiễn Chu Thận Hành, ba người Lưu Diệu vội lái xe về nhà trong trận tuyết lớn.

Tống lão gia tử chờ ở nhà đã lâu, từ buổi chiều khi biết Đào Mộ lên máy bay đã bắt đầu chờ, vẫn luôn đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong phòng khoảng vài tiếng. Mãi đến khi trời tối rồi mới nghe được tiếng động ở cửa.

Tống lão gia tử nhúc nhích lỗ tai, lập tức nhanh nhẹn chạy đến hành lang chỗ cửa.

Bên ngoài cửa, Lưu Diệu còn đang cắm đầu tìm chìa khóa, mùa đông nên mặc đồ hơi dày, khó kiếm chìa khóa. Hai người mượn ánh đèn ngoài hành lang để tìm chìa khóa thì thấy Tống lão gia tử đột nhiên mở cửa. Ánh mắt lướt qua hai chồng chồng bọn họ, nhìn thẳng vào Đào Mộ - - nói chính xác hơn là hộp tử đàn trong tay Đào Mộ, môi động đậy lúc lâu mới phát ra được vài tiếng.

"Thực đơn... Lấy được rồi?"

Ngày này, ông đã chờ lâu lắm rồi.

Lâu đến mức tưởng như kiếp này không thể chờ được.

Tống lão gia tử dùng đôi tay thô ráp run rẩy nhận lấy hộp tử đàn. Ông ôm chặt hộp tử đàn vào lòng, tay run rẩy muốn mở nắp hộp. Do quá kích động nên mở mãi không được, cuối cùng khi mở ra được rồi, Tống lão gia tử lẳng lặng nhìn thực đơn Tống gia bên trong.

Nước mắt chảy dài.

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 88

Edit + beta: Iris

Qua nửa đời người, cuối cùng Tống lão gia tử cũng lấy lại được thực đơn, hồi lâu không nói nên lời.

Ba người Đào Mộ có thể hiểu được tâm tình của lão gia tử, để mặc ông ôm thực đơn vào phòng ngủ rồi trằn trọc cả đêm. Đèn bàn nhỏ trên đầu giường sáng lên cả đêm, ánh sáng màu cam ấm áp len ra từ khe cửa phòng, tựa như tảng đá lớn luôn đè trong lòng Tống Đạo Trăn cuối cùng cũng yên lặng dời đi.

Sáng hôm sau, Tống Đạo Trăn kêu Đào Mộ cùng ông đến cửa hàng phục hồi Văn Ngoạn ở xưởng Lưu Li.

Đào Mộ chú ý thấy 《 Thực đơn Tống gia 》 mà Tống lão gia tử cầm mỏng hơn cái mà cậu mang về, bất giác nhướng mày.

Tống Đạo Trăn thấy Đào Mộ nghi hoặc thì chậm rãi nói: "Cái ông muốn là 《 Thực đơn Tống gia 》, đã là châu về Hợp Phố thì thiếu chút hay nhiều chút đều không tính là hoàn bích."

Đào Mộ bừng tỉnh, đoán được ý ngoài lời của Tống Đạo Trăn.

Cậu không nói gì, chỉ đi cùng lão gia tử làm lại bìa 《 Thực đơn Tống gia 》, lại cùng lão gia tử thu xếp việc tế tổ.

Nói là mùng một Tết lớn tế tổ, nhưng trước khi tế tổ vẫn còn nhiều việc phải làm. Phần mộ tổ tiên Tống gia cho đến hiện tại cũng hơn một trăm năm lịch sử. Trước đây, Tống lão gia tử cảm thấy thẹn với tổ tiên, sợ tức cảnh sinh tình nên không dám đi tảo mộ thường xuyên, cùng lắm thì tiết thanh minh hàng năm đi thắp hương đốt giấy tiền vàng bạc, nhắc mãi nhắc mãi bản thân vô năng, yếu đuối không chịu nổi với tổ tông, không thể báo thù cho Tống gia.

Khi về thì bệnh nặng một trận.

Nhưng bây giờ, cuối cùng cũng lấy lại được 《 Thực đơn Tống gia 》. Tống Đạo Trăn tự giác thấy mình vẫn vô năng như cũ, nhưng không còn thẹn với tổ tiên nữa, ít nhất đời này đến khi nhắm mắt xuôi tay, cũng có thể yên tâm đi gặp bậc cha chú tổ tông.

Vậy nên Tết năm nay, Tống Đạo Trăn cuối cùng cũng có thể tế tổ theo gia huấn - - quy cũ Tống gia, khi tế tổ phải làm đủ 36 món của Tống gia. Trong đó, tộc trưởng làm 9 món, con nối dõi và đám đồ đệ đồ tôn làm 24 món.

Nhưng truyền thừa Tống gia đến nay chỉ còn lại mỗi ông lão cô đơn Tống Đạo Trăn và đệ tử quan môn Đào Mộ vô trách nhiệm. Vì vậy Tống Đạo Trăn quyết định tự mình còn 30 món, 6 món còn lại do Đào Mộ làm.

Trước khi nấu ăn tế tổ còn phải sửa lại phần mộ tổ tiên - - vì đủ loại duyên cớ nên phần mộ tổ tiên Tống gia đã nhiều năm chưa từng được sửa. Mặc dù mộ phần và bia mộ chưa đến mức sứt mẻ nhưng trông đã rất cũ nát rồi. Nhiều nơi bị mài mòn nhìn có vẻ xưa cũ, đó là dấu vết bị mưa gió mài mòn trong thời gian dài.

Tựa như những gì mà Tống gia đã trải qua trong vài thập niên qua.

Đào Mộ biết tâm nguyện của Tống lão gia tử, quyết định việc kế tiếp là tu sửa mộ phần. Người Hoa Hạ rất chú ý đến việc tu sửa mộ phần và hạ táng. Đào Mộ không hiểu phải làm thế nào nên mời thầy phong thủy đến xem.

Thầy phong thủy tính ngày rồi chọn mua nến, tiền giấy, các loại đá gỗ nguyên liệu, may mà có Lưu Diệu Mạnh Tề giúp thu xếp, nếu không chỉ dựa vào một sinh viên còn đang đi học vào ban ngày như Đào Mộ căn bản khác lo được nhiều việc.

Tối hôm sau sau khi trở về Yến Kinh, Đào Mộ gọi điện cho Lệ Khiếu Hằng, hẹn anh ra để giáp mặt nói cảm ơn - - lần này đối phó với tập đoàn Thánh An, nếu không có Lệ Khiếu Hằng đứng sau giúp đỡ, e là sẽ không dễ dàng như vậy.

Về tình về lý, Đào Mộ hẳn nên mời một bữa cơm.

Đào Mộ cảm thấy bữa cơm này rất có ý nghĩa nên không nấu ở nhà, mà là mời Lệ Khiếu Hằng đến Tống Ký, lão gia tử sẽ tự xuống bếp, cha Diệu và cha Tiểu Tề cũng đi theo tiếp khách. Xem như một nhà bốn người cảm ơn Lệ Khiếu Hằng.

Lệ Khiếu Hằng vui vẻ đến chỗ hẹn, được một nhà bốn người gồm cả Tống lão gia tử nhiệt tình nói lời cảm ơn. Trưa hôm sau lại mời Đào Mộ ăn món Quảng Đông ở quán cơm đối diện Kinh Ảnh.

Lần này chỉ có hai người bọn họ ngồi trong phòng riêng được trang trí lịch sự tao nhã.

Lệ Khiếu Hằng rót cho Đào Mộ một ly trà, hỏi: "Anh muốn chuyển trọng tâm công việc của Tư Bản Khiếu Hằng vào trong nước. Gần đây bộ phận đầu tư mạo hiểm đã tổ chức một phái đoàn để kiểm tra một số dự án, em xem giúp anh đi."

Lệ Khiếu Hằng nói xong thì đưa mấy xấp văn kiện thật dày cho Đào Mộ.

Hai người mỗi lần tụ hội toàn nói chuyện công việc, Đào Mộ cũng không thấy ngoài ý muốn, cầm văn kiện đọc từng cái một.

Không thể không nói, bộ phận đầu tư mạo hiểm của Tư Bản Khiếu Hằng rất lợi hại, ánh mắt đầu tư rất chuẩn. Ít nhất mấy dự án Đào Mộ đọc qua đều là mấy dự án rất có lời ở đời sau. Trong số đó, dự án năng lượng mới và bảo vệ môi trường là dự án được quốc gia kiệt lực nâng đỡ vào mấy năm sau. Ngoài ra việc phát triển trí tuệ nhân tạo trong hậu cần và dây chuyền sản xuất sẽ đặc biệt phổ biến trong tương lai, đặc biệt là trong thị trường.

Đương nhiên, ngoại trừ điểm này, Đào Mộ cảm thấy giới giải trí triển vọng phát triển cũng không tồi.

Kết hợp với xu thế phát triển ở đời sau, Đào Mộ nghiêm túc giải thích suy nghĩ của mình cho Lệ Khiếu Hằng. Trò chuyện một hồi đã hơn một tiếng, Đào Mộ nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, Lệ Khiếu Hằng ngồi bên cạnh nhanh chóng rót một ly trà cho cậu.

Đào Mộ uống xong lại đi toilet tận ba lần.

Lần cuối cùng trở lại, Đào Mộ cười nói với Lệ Khiếu Hằng: "... Lúc em đi ra ngoài, ánh mắt phục vụ nhìn em rất lạ. Chắc tưởng em còn trẻ mà thận đã không tốt."

Nói xong, nhịn không được lại một thêm một hớp trà.

Lệ Khiếu Hằng bật cười, gắp cho Đào Mộ một nấm hương, tôm bóc vỏ và gạo nếp nhân xíu mại: "Là anh sai."

"Có liên quan gì đến anh đâu." Đào Mộ ăn xíu mại, hương vị thơm ngon khiến mắt cậu sáng lên: "Ngon quá."

Lệ Khiếu Hằng cong khóe miệng, mặt hiện lên vẻ nóng lòng muốn thử: "Thật ra trong khoảng thời gian ở nhà này anh cũng có học nấu vài món. Hôm nào có cơ hội, anh nấu cho em ăn."

"Vậy em không khách sáo nữa, nếm thử tay nghề của đại lão." Đào Mộ mỉm cười chấp nhận nhưng không để ý lắm.

Cậu biết Lệ Khiếu Hằng rất bận, ngày thường đến cả thời gian ăn cơm còn không có, sao có thể lãng phí thời gian học nấu ăn. Nhưng thương nghiệp thường thổi phồng nhau, sự thật không quan trọng, nói sao cho dễ nghe là được.

Nhưng mấy ngày sau Đào Mộ đã bị vả mặt, bởi vì tối thứ ba sau khi Lệ Khiếu Hằng trở lại Yến Kinh, anh xách theo hai túi nguyên liệu nấu ăn đến, hai người hẹn gặp ở căn phòng nhỏ đối diện Kinh Ảnh của Đào Mộ. Lệ Khiếu Hằng sẽ tự xuống bếp nấu sườn xào chua ngọt, tôm hấp tỏi miến, cá hấp, cháo hải sản cho Đào Mộ.

Hương vị cũng không tệ lắm.

Đào Mộ hơi kinh ngạc, dựng ngón cái với Lệ Khiếu Hằng: "Đại lão không hổ là đại lão, học gì cũng nhanh."

Lệ Khiếu Hằng mỹ mãn cong khóe miệng, như thể đã quên mất lúc mình học nấu ăn đã suýt nữa nổ bang nhà bếp - - còn tận hai lần.

"Đúng rồi, em muốn rút một trăm vạn từ tài khoản Tư Bản Khiếu Hằng, có tiện không?" Chuyện của Tống lão gia tử đã giải quyết hơn một nửa, cuối cùng Đào Mộ cũng rảnh rỗi xử lý chuyện khác.

Lệ Khiếu Hằng khẽ cười nói: "Đương nhiên là tiện."

Anh hơi dừng lại rồi do dự hỏi: "Không biết anh có thể hỏi là em cần tiền để làm gì không? Là bên web Phi Tấn xuất hiện vấn đề sao?"

"Không phải." Đào Mộ lắc đầu: "Lão gia tử lấy 10% cổ phần tập đoàn Thánh An để thành lập quỹ Tống Hòe. Em cũng muốn cho vốn, dù sao bây giờ em cũng không thiếu tiền nên muốn lấy một trăm vạn cùng lập một quỹ giáo dục trong cô nhi viện. Anh cũng biết mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện chúng em không có bao nhiêu người vào đại học. Đa số chỉ học xong chín năm bắt buộc là lại vào xã hội làm công. Vì bằng cấp thấp nên chỉ tìm được mấy công việc chân tay, gần như không phát triển thêm gì. Em may mắn có vẻ ngoài đẹp, còn quen được người tốt là lão gia tử và cha Diệu cha Tiểu Tề, có cơ hội học ở Kinh Ảnh. Kỳ thật điểm thi đại học của em cũng không cao lắm, chỉ được 500 điểm. Đây đã là điểm cao nhất trong mười mấy năm qua ở cô nhi viện."

"Kỳ thật trong cô nhi viện cũng có vài đứa nhỏ rất thông minh. Nếu có thể tập trung một lòng một dạ đặt vào việc học, không chừng tương lai có thể có người đạt thành tích cao từ 985 và 211."

Đương nhiên, Đào Mộ nói chỉ có một nửa là thật. Nửa còn lại muốn nhân cơ hội này moi ra con rắn độc núp trong cô nhi viện - sau này sẽ bị nhà phát triển dùng tiền mua chuộc để vu hãm viện trưởng Đào - tống vào tù.

Lệ Khiếu Hằng không biết kế hoạch thật sự của Đào Mộ, nghe vậy tức khắc cảm thán: "Không ngờ tới em còn rất thích trẻ con."

"Anh nhìn không sai." Đào Mộ cười nhạo một tiếng: "Em phiền nhất là trẻ con, ngày nào cũng khóc la không ngừng, chỉ hơi sơ ý chút thôi là lại gây rắc rối, hơn nữa còn thích bắt nạt kẻ yếu, toàn lũ con nít quỷ."

"Nhưng mấy đứa nhỏ cô nhi viện đều sợ em, không đứa nào dám gây chuyện trước mặt em, đứa nào đứa nấy cũng giả bộ ngoan ngoãn với em, sợ bị đánh." Đào Mộ nói như thường.

Nhưng điều cậu không biết chính là, đám nhỏ cô nhi viện không chỉ sợ cậu mà còn đặc biệt sùng bái cậu. Bởi vì Đào Mộ là đứa nhỏ đầu tiên trong cô nhi viện học lên đại học, hơn nữa từ nhỏ Đào Mộ đã biết kiếm tiền, còn đưa tiền trợ cấp cho cô nhi viện.

Mặc dù Đào Mộ sẽ đánh người - - như hầu hết đều là do bọn nhỏ cô nhi viện lén lấy đồ ăn vặt, tiền tiêu vặt hay lén mặc quần áo của Đào Mộ trong phòng cậu. Từ nhỏ Đào Mộ đã có tính độc chiếm, đồ của cậu thì trừ cậu ra, ai cũng không được phép đụng vào, dám đụng thì sẽ bị đánh.

Có lúc Đào Mộ đánh không lại mấy đứa nhỏ to con hơn cậu nên chơi xấu hoặc nhờ mấy côn đồ trong ngõ nhỏ đánh người giúp cậu. Đôi khi có mấy đứa bị đánh khóc lóc chạy đi méc viện trưởng Đào, viện trưởng Đào sẽ gọi Đào Mộ đến kiên nhẫn phê bình cậu, nói lý lẽ với cậu. Nhưng Đào Mộ không phục, cậu không nói gì với viện trưởng Đào, quay đầu lại thì tiếp tục đánh người, còn đánh rất tàn nhẫn, đánh tới nỗi đám nhỏ không dám đi méc nữa, cuối cùng mấy đứa nhỏ bị đánh đến phục.

Chỉ là bình thường khi Đào Mộ đánh người xong, sẽ mời mấy đứa nhỏ bị đánh ăn đồ ngon, hoặc đưa đồ chơi coi như bồi thường. Đánh người ta một trận rồi cho một quả táo, mấy đứa nhỏ trong gia đình có điều kiện đều là tốt nghiệp đại học rồi lăn lê bò lết trong xã hội mới ngộ ra đạo lý này, còn Đào Mộ là trời sinh đã biết. Đến sau này hơi lớn hơn chút, Đào Mộ biết ngụy trang bản thân, sẽ không động thủ nữa mà là giở trò sau lưng người ta.

Vì vậy những người từng tiếp xúc với Đào Mộ nói cậu lòng dạ âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, kỳ thực chưa chắc đã nói sai, là do vị trí hoàn cảnh cậu đã như vậy.

- - Dù sao thì trong mắt Đào Mộ, tất cả trẻ con đều là bạch nhãn lang. Đặc biệt là mấy đứa trong cô nhi viện, bạn đối xử tốt với nó chưa chắc nó đã biết, nếu bạn đối xử không tốt với nó chắc chắn nó sẽ nhớ cả đời. Giáp mặt thì ngoan ngoãn, sau lưng thì dùng thủ đoạn tàn nhẫn, sống hai mặt, lòng ghen ghét mạnh, tâm lý âm u, phàm là đụng tới ích lợi là có thể tranh nhau đầu rơi máu chảy.

Bản thân Đào Mộ chính là người như vậy. Bọn họ lớn lên trong cô nhi viện, không có một gia đình bình thường, không có cha mẹ yêu thương, sinh ra khuyết thiếu cảm giác an toàn, bóng ma thời thơ ấu tạo ra lỗ hỏng nhân cách, sẽ giữ thật chặt đồ trong tay, không tin bất kỳ kẻ nào, cũng dễ đi theo con đường cực đoan.

Nếu là trước kia, Đào Mộ tuyệt đối không dám, cũng không bao giờ kể chuyện cũ cho người khác nghe. Kiếp trước cậu bị chúng bạn xa lánh ngàn người chỉ trích, bị người ta mắng đến sợ. Bóng ma tâm lý quá lớn, mặc dù sau khi trọng sinh, thà rằng giả bộ âm độc giả bộ nhu nhược, cố gắng chịu nhục cũng không muốn bản tính bị lộ. Vì vậy dù ngoài miệng cậu nói không thèm quan tâm, nhưng vẫn sẽ vô thức ngụy trang một mặt khéo đưa khéo đẩy trước mặt người khác, không dám tranh chấp với người khác, không chỉ không có tự tin mà tận sâu trong xương là sự tự ti yếu đuối.

Nhưng từ khi trải qua chuyện Diêu gia, không chỉ chữa được tâm bệnh của Tống lão gia tử, mà ngay cả khúc mắc của Đào Mộ cũng đã được giải thoát.

Tâm cơ thâm trầm thì cứ thâm trầm đi, thủ đoạn tàn nhẫn thì là tàn nhẫn thôi. Để cho người khác biết cậu không dễ chọc, không dám chọc cậu, làm vậy cậu mới càng có thể bảo vệ người bên cạnh tốt hơn.

Tựa như một thanh đao cực kỳ sắc bén, rất dễ làm một người bị thương, nhưng cũng rất dễ bảo vệ một người. Nếu làm một người bị thương là vì bảo vệ một người, vậy cứ rút đao ra thôi, những người kia muốn đánh hay không tất nhiên sẽ suy xét đến lợi và hại, có thể tránh được chút phiền phức.

Đôi khi Đào Mộ cảm thấy rất kỳ quái, các cụ xưa có câu, một đời anh danh khí tiết tuổi già khó giữ được, ý chỉ người làm việc tốt cả đời, bởi vì già rồi làm một chuyện xấu gì đó, vậy thì giá trị đời này bị phủ định; cũng có câu lãng tử quay đầu quý hơn vàng và phóng hạ đồ đao lập địa thành Phật, ý chỉ người xấu làm việc xấu cả đời, bởi vì già rồi làm một chuyện tốt, ngược lại trở thành người tốt, như thể những chuyện xấu hắn làm trước kia đều có thể xóa bỏ cả.

Mịe nó thật vô nghĩa.

Có thể thấy bản chất con người chính là bắt nạt kẻ yếu. Chẳng phải vì biết người tốt sẽ không chủ động tấn công người khác nên mới không kiêng nể gì chỉ chỉ trỏ trỏ đó sao, biết người xấu không dễ chọc nên dù đối phương chỉ làm một chuyện tốt vì tâm huyết dâng trào, đã gấp gáp ca ngợi đó sao. Bởi vì bọn họ biết, người xấu tùy hứng làm việc, người tốt chưa chắc có thể toại nguyện bọn họ, nhưng nếu người tốt làm chuyện xấu, chắc chắn sẽ uy hiếp đến bọn họ.

Nếu nghĩ theo cách đó, vậy Đào Mộ tình nguyện làm người xấu trong lòng người khác. Bọn họ sợ sẽ không dễ dàng xuống tay với người bên cạnh cậu, sẽ không có cái dùng người nhà để uy hiếp. Nếu ai dám động vào người của Đào Mộ, Đào Mộ sẽ mãnh liệt phản công lại, ví dụ chân thật chính là tập đoàn Thánh An.

Đặc biệt là sau này Đào Mộ còn muốn vào giới giải trí, cần phải gõ chuông cảnh báo đám account marketing thấy tiền là sáng mắt kia. Muốn liếc mắt một cái là bắt nạt được cậu, bắt nạt người nhà cậu như kiếp trước á, mơ đi!

Đào Mộ lén lút giương nanh múa vuốt dưới đáy lòng. Nhưng trong mắt Lệ Khiếu Hằng, anh chỉ cảm thấy Đào Mộ đang dần thả lỏng tâm lý phòng bị, đang dần lộ ra một mặt chân thật nhất lúc ở chung với anh.

Quả nhiên phương châm hành động trước kia của anh không sai, phải ra tay trước với người bên cạnh Đào Mộ. Đi xung quanh Đào Mộ một vòng thì con đường đến gần cậu mới từ từ lộ ra.

Sau bữa cơm, hai người tâm tư hòa thuận vui vẻ.

Dù sao filter đại lão cũng ngày càng chói sáng.

Sau khi phần mộ tổ tiên Tống gia sửa xong, thời gian đã bước vào cuối tháng 1 năm 2009. Tháng 12 âm lịch đã qua, mắt thấy sắp bước sang tháng đầu tiên của năm mới.

Đào Mộ còn chưa kịp đợi Diêu Thánh An đến Yến Kinh bồi tội, đã có người ngồi không yên trước.

Trương Đại Phú lại mang theo gương mặt tươi cười đến trường học tìm Đào Mộ, hắn dùng mọi cách cầu xin ông cụ trông cổng gọi điện thoại cho ký túc xá của Đào Mộ, Đào Mộ không có trong ký túc xá, lại thông qua bạn cùng phòng của Đào Mộ gọi điện thoại cho Đào Mộ đang xem tài liệu trong thư viện, lúc này mới gặp được người.

"Sao ông lại ở đây?" Trời đông, Trương Đại Phú mặc áo khoác rất dày, ngồi ở bàn sưởi trong phòng bảo vệ, cọ nước trà của ông cụ trông cổng.

Lúc thấy Đào Mộ, hắn vẻ mặt làm lành nói: "Tôi có việc mới tìm ngài mà, là chính sự."

Đào Mộ cũng đoán ra vì sao Trương Đại Phú đến đây. Cậu cười như có như không liếc nhìn Trương Đại Phú, dẫn Trương Đại Phú đến quán cà phê đối diện trường học.

Trước khi đi, cậu còn không quên đưa một hộp bánh đậu ve cho người trông cổng: "Cháu làm nhân đậu vàng, ông nếm thử xem có chính tông hay không."

Gần đây Đào Mộ tập nấu đồ ăn dùng để tế tổ cùng Tống lão gia tử, làm nhiều quá ăn không hết nên coi như phát phúc lợi cho mọi người, bao gồm cả nhân viên web Phi Tấn và Dạ Sắc, cả các giáo viên bạn học Kinh Ảnh cũng được nếm thử tay nghề của cậu. Người bình thường thì không biết đồ ăn có chính tông hay không, chỉ biết Đào Mộ nấu ăn rất ngon.

°°°°°°°°°°

Đăng: 2/7/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro