Chương 97 + 98

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 97

Edit + beta: Iris

Đào Mộ rất hài lòng về màn diễn xuất của mình. Đến đêm, lúc cậu hẹn Lệ Khiếu Hằng đi ăn khoe khoang suốt: "... Bạn học lớp em, có cả giáo viên chúng em nữa, ai cũng tưởng em sẽ dùng hình thức hài hước để diễn giải đề thi này, nhưng không ngờ em lại biểu diễn một màn khác xa so với bọn họ nghĩ. Lúc em vừa biểu diễn xong, cả lớp im re, có bạn còn vỗ tay cho em nữa."

"Giáo viên chúng em cũng nói hôm nay em thể hiện rất tốt, cảm xúc đặt đúng chỗ, có thể thấy em suy nghĩ rất nghiêm túc, dùng đầu óc để diễn." Đương nhiên vẫn còn vấn đề là dùng quá nhiều sức, chỉ là khuyết điểm đó không thể cưỡng cầu, cần phải từ từ loại bỏ.

Lúc nói đến đây, Đào Mộ thật sự rất vui. Lệ Khiếu Hằng có thể nhìn ra được, Đào Mộ thật sự rất hưởng thụ thân phận diễn viên của cậu. Nói chuyện mà mắt sáng lấp lánh, mặt mày hớn hở, thần thái rạng rỡ, so với lúc nói chuyện công tác thì cứ như hai người khác nhau vậy.

Lệ Khiếu Hằng cong khóe miệng, lột tôm đưa cho Đào Mộ. Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Đào Mộ thường xuyên mời anh đến Tống Ký dùng cơm, bởi vì Đào Mộ đang học nấu mấy món tế tổ nên mỗi lần mời khách cũng chỉ có mấy món đó. Ban đầu Lệ Khiếu Hằng còn cảm thấy mỹ mãn nhiệt huyết sôi trào đến ăn, dần dà — — nói chính xác hơn là ăn gân hươu nhiều, cơ thể sẽ khô nóng, mùa đông mà còn phải tắm nước lạnh là hiểu rồi. Lặp đi lặp lại nhiều lần khó tránh khỏi mệt mỏi, dù có là đại lão cũng có chút hold không nổi, vì vậy lúc Đào Mộ lại mời anh đi ăn, Lệ Khiếu Hằng mặt không đổi sắc tỏ vẻ mình muốn ăn ở nhà hàng nào đó.

Đào Mộ nào biết nỗi khổ của Lệ Khiếu Hằng, còn tưởng Lệ Khiếu Hằng thật sự muốn ăn đồ bên ngoài. Kết quả khi hai người đến nhà hàng gọi đồ ăn, Lệ Khiếu Hằng lại không động đũa tí nào, dùng một nửa thời gian để lột tôm lột cua cho cậu.

Vì vậy Đào Mộ cực kỳ tò mò hỏi: "Anh nói muốn ăn ở nhà hàng này mà, sao lại không ăn?"

Đào Mộ nói xong, gắp thịt cua viên kiểu đầu sư tử cho Lệ Khiếu Hằng.

Hiện giờ hai người tiếp xúc với nhau rất nhiều do quan hệ công việc và quan hệ cá nhân. Lịch sự khách sáo trước kia giờ đã là mây bay sau nhiều cuộc hẹn đi ăn. Điểm này hiện ra rất rõ ràng trên bàn ăn, Đào Mộ không chút nghĩ ngợi đã sai khiến Lệ Khiếu Hằng — —

"Lệ ca, anh đưa cho em lọ muối tiêu với." Đào Mộ nhận lọ muối tiêu mà Lệ Khiếu Hằng đưa qua, đổ một ít vào dĩa của mình. Cậu chọn món thịt thăn chiên xù, món mà cậu muốn ăn. Kết quả đầu bếp chiên dầu hơi cũ, Đào Mộ ăn không ngon miệng lắm.

"Kỳ thật em nấu ngon hơn mà đúng không?" Đào Mộ ngẩng đầu lên mong nhận được sự tán thành, còn đang nghiền ngẫm vì sao Lệ Khiếu Hằng không chịu ăn đồ mình nấu: "Anh đúng là không biết hưởng thụ."

Lệ Khiếu Hằng mỉm cười: "Anh thừa nhận em nấu càng lúc càng ngon, nhưng em luôn nấu có mấy món đó cho anh ăn ——"

"Ngán hả?" Đào Mộ cười hì hì tiếp lời: "Cũng đâu thể trách em được, gần đây em chỉ học có mấy món đó để tế tổ đêm giao thừa mà, không tập luyện là không được đâu. Anh ráng chút, qua mùng một năm mới là có thể nấu món khác cho anh rồi."

"Không phải ngán." Lệ Khiếu Hằng phản bác rất nghiêm túc. Đồ mà Đào Mộ nấu, Lệ Khiếu Hằng sao có thể ngán được: "Chỉ là anh bị cảm mạo, mà gần đây lại thường xuyên tắm nước lạnh, nghỉ ngơi chút là được."

"Vì sao lại tắm nước lạnh?" Đào Mộ ngây ra một lúc mới hiểu ra: "Ăn gân hươu bổ hả? Lệ ca được nha, tinh lực dồi dào, nhìn là thấy ngày thường thể lực anh cực kỳ tốt đúng không? Hình như em ăn hoàn toàn không có cảm giác gì."

Lệ Khiếu Hằng lòng nói em ăn được mấy miếng hả? Bình quân mỗi ngày một nồi gân hươu, cùng lắm em chỉ ăn có hai miếng nếm mặn nhạt, còn lại một nồi nước mênh mông một mình Lệ Khiếu Hằng ôm hết.

"Thật ra em có thể đưa cho nhóm Đại Mao Tiểu Béo, Phùng Viễn cũng rất muốn ăn, còn cả cha Diệu và cha Tiểu Tề nữa, em thấy gân hươu rất thích hợp với hai người." Sau khi cười xong, Đào Mộ lại hơi đau lòng cho Lệ tổng tắm nước lạnh đến nỗi bị cảm mạo nên nói.

Lệ Khiếu Hằng rất bất đắc dĩ, anh nghĩ mãi không ra, Tiểu Mộ nhà bọn họ rõ ràng luôn miệng nói thích con trai, nhưng sao phương thức tư duy lại như trai thẳng vậy, toàn bộ người ở Tống Ký đều nhìn ra tâm tư của anh đối với Đào Mộ, thậm chí còn không giành đồ ăn của Đào Mộ với anh, chỉ có đương sự là không hay biết gì.

Lệ tổng hơi buồn bực, nhưng không dám ép sát quá, sợ Đào Mộ mất tự nhiên, nhưng đôi khi không ép thì anh lại không cam lòng.

"Em để anh nghỉ ngơi một ngày, ngài mai anh sẽ tiếp tục ăn đồ em nấu." Lệ tổng vẫn không muốn nhường đồ Đào Mộ nấu cho người khác, thế là thề son sắt: "Anh ổn mà."

Đào Mộ cười ha ha: "Hay là thôi đi. Vì ăn gân hươu mà tắm nước lạnh để bị cảm, em cũng không nỡ nhìn."

Lệ Khiếu Hằng nhìn Đào Mộ ngoài miệng thì nói không nỡ, nhưng lại cười rất vui, anh cũng hơi cong khóe miệng, đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, em luyện nhảy múa đến đâu rồi?"

"Hả?" Đào Mộ không kịp phản ứng, Lệ tổng nhảy đề tài có hơi xa rồi.

"Giả gái nhảy múa." Lệ Khiếu Hằng bày ra dáng vẻ ăn dưa, cười thân thiện nhắc nhở: "Em đã nói rồi mà, nếu web Phi Tấn đột phá 100 triệu lượt người đăng ký, em sẽ giả gái nhảy múa ăn mừng, anh vẫn luôn chú ý đến số liệu web Phi Tấn, bây giờ lượt đăng ký có khoảng hơn 90 triệu, có lẽ trong năm nay hoặc sang năm sẽ đột phá 100 triệu."

Lời này như sét đánh giữa trời quang nện lên đầu, lúc này Đào Mộ mới nhớ ra mấy tháng trước mình nói giỡn bậy bạ trên Phi Tấn.

Tự dưng thấy hoảng.

"Chẳng lẽ lại nhanh như vậy!" Đào Mộ lập tức cầm điện thoại xem lượt người đăng ký web Phi Tấn, quả nhiên đã đạt tới hơn 95 triệu.

Ước tính khoảng nửa tháng nữa chắc chắn có thể đột phá 100 triệu. Trên trang chủ web Phi Tấn còn có một bình luận rất chói lọi, số lượng reply tới mấy ngàn vạn, đều là dấu răng của những dân mạng để lại, mong chờ Đào Mộ giả gái nhảy múa.

Đào Mộ mặt không cảm xúc out ra.

Lệ Khiếu Hằng quan sát vẻ mặt Đào Mộ, hào hứng hỏi: "Em định nhảy thể loại gì? Street dance? Vũ đạo quốc tế? Rumba? Tango? Múa bụng? Múa dân tộc? Múa cổ điển?" Chắc không phải là múa cột đâu nhỉ?

"Hình như anh rất vui thì phải?" Đào Mộ liếc xéo tổng tài nhà bọn họ: "Nếu không thì lúc em múa mời anh dự thính ha?"

Lệ Khiếu Hằng xoa cằm ra vẻ trầm ngâm: "Khi nào?" Anh phải sắp xếp lịch trình lại chút, lỡ như hôm đó lại đến không được.

Đào Mộ: "... Em chỉ nói chơi thôi mà." Cậu còn chưa chọn sẽ nhảy thể loại gì đâu.

"Vậy bây giờ em suy nghĩ đi, hay là anh nghĩ giúp em nha?" Lệ Khiếu Hằng hứng thú bừng bừng: "Muốn múa ba lê không?"

Đào Mộ: "... Anh sợ chơi không chết em đúng không?"

Lệ Khiếu Hằng chỉ cười không nói.

Đào Mộ đột nhiên cảm thấy hai người ăn một bữa cơm mà chưa nói được chuyện gì nghiêm túc: "... Toàn nói những chuyện linh tinh lãng phí thời gian."

Đào Mộ nhìn đồng bọn hợp tác mặc âu phục rất có phong thái của người tinh anh, cười trêu: "Hôm qua em thấy kênh kinh tế tài chính đưa tin, MC là một người đẹp nổi tiếng, khen tới nỗi mặt Lệ tổng sắp nở hoa luôn, nói anh là thiên tài kinh doanh đáng mong đợi nhất thế kỷ này, còn nói nếu có thể may mắn ăn một bữa cơm với anh, vậy bữa cơm đó giá trị ít nhất 500 vạn. Theo lời cô ấy nói, hôm nay em lãng phí mất 500 vạn rồi, Lệ tổng có hối hận vì lãng phí thời gian không?"

"Anh chỉ có thể cảm thấy thẹn vì sự tầm thường vô vị của mình thôi!" Lệ tổng nhìn Đào Mộ: "Em còn để ý người đẹp MC hả?"

"Em là để ý anh mà, sẵn tiện ngắm người đẹp MC đưa tin." Đào Mộ cười hì hì sửa lại lời Lệ Khiếu Hằng. Thấy khuôn mặt âm u của Lệ Khiếu Hằng lập tức sáng bừng lại, ghé đầu qua tiếp tục trêu: "Ôi, Lệ tổng cũng học cách thay đổi sắc mặt sao?"

"..." Lệ Khiếu Hằng bị dăm ba câu trêu chọc của Đào Mộ làm cho tim nhảy bình bịch, tức giận tiếp tục lột tôm cho cậu: "Ăn cơm đi."

"Sao lại muốn bịt miệng em?" Đào Mộ cực kỳ vô tội gắp con tôm đã lột vỏ lên: "Em vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với anh, vậy mới không cô phụ cái miệng được sinh ra."

"Vâng vâng, miệng không chỉ dùng để ăn mà còn dùng để nói chuyện. Chỉ có hai chức năng này thôi, nhất định phải tận dụng hết mức, nếu không sẽ lãng phí." Lệ Khiếu Hằng hùa theo Đào Mộ, lại lột tiếp con cua cho Đào Mộ.

Hai người mỗi người một câu đối đáp nhau, không ai quan tâm đến chuyện kỳ thật những lời này rất thiếu dinh dưỡng, nhàm chán, rất kém IQ, ngược lại còn rất hưởng thụ bầu không khí này.

Đào Mộ bị bầu không khí ảnh hưởng, không thèm nghĩ ngơi mà nói tiếp: "Ai nói miệng chỉ có hai chức năng là ăn với nói? Còn có chức năng thứ ba — —"

Đào Mộ chưa nói hết bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, bóp thắng kịp thời.

Mỗi tội Lệ Khiếu Hằng đang đấu võ mồm với Đào Mộ nên đã hình thành tư duy phản xạ, nghe vậy thì tiếp lời: "Vậy hả. Đúng là miệng còn có chức năng thứ ba. Em muốn thử không?"

Lời vừa nói ra, Lệ Khiếu Hằng cũng như vịt bị bóp cổ, bỗng nhìn về phía Đào Mộ.

Đào Mộ cũng ngơ toàn tập.

Căn phòng tức khắc trở nên yên tĩnh, bầu không khí có hơi xấu hổ. Qua một lúc lâu, Đào Mộ mới hắng giọng, cố ý nói sang chuyện khác: "À thì, gần đây em có chú ý tới thị trường quốc tế. Đặc biệt là thị trường chứng khoáng của nước M và Châu Âu, em thấy chúng ta có thể tiếp tục bán khống ngành ngân hàng và bảo hiểm, em có viết một phần báo cáo tài chính, gửi qua mail cho anh."

Lệ Khiếu Hằng siết chặt bộ dụng cụ lột cua tám món, nhìn chằm chằm gạch cua trong chén, sau một lúc lâu lại làm ra vẻ mặt quyết tâm như đang muốn làm một cuộc đầu tư quan trọng mấy chục tỷ, chậm rãi nói: "Trước tiên, anh xin lỗi vì lúc nãy anh đường đột lỗ mãng."

"Không cần phải trịnh trọng như vậy đâu — —" Đào Mộ thầm thở phào nhẹ nhõm, cười ngại ngùng.

Nhưng câu tiếp theo của Lệ Khiếu Hằng lại như một quả bóng bay xuyên qua: "Tiểu Mộ, em nói em thích con trai đúng không?"

Đào Mộ đột nhiên thấy hơi căng thẳng, không đúng, phải nói là hơi hoảng loạn cào cào cổ áo. Cậu bỗng cảm thấy nhiệt độ trong phòng riêng hơi cao, ngột ngạt đến mức không thở nổi, tim đập thình thịch như sắp lên cơn đau tim.

Lệ Khiếu Hằng quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Đào Mộ: "Năm nay anh 25 tuổi, trước kia học đại học ở nước M, áp lực học tập cực cao."

Đào Mộ "???" Là sao, sao lại chuyển thành đề tài này vậy?

Lệ Khiếu Hằng nói tiếp: "... Vậy nên 25 năm qua anh chưa từng nói chuyện yêu đương, người đầu tiên mà anh thích là em."

Đào Mộ: "......"

Lệ Khiếu Hằng vốn định lấy thân phận đối tác để tiếp tục làm bạn bên cạnh Đào Mộ, mưa dầm thấm lâu. Nhưng vừa rồi, lúc Đào Mộ thuận miệng nhắc tới chức năng thứ ba, trong đầu Lệ Khiếu Hằng bỗng hiện ra cảnh tượng Đào Mộ hôn môi với người khác.

Lệ Khiếu Hằng đột nhiên không muốn yên lặng chờ đợi nữa, hoặc là nói, anh không dám chờ đợi nữa.

Lệ Khiếu Hằng tin rằng không có ai càng hiểu Đào Mộ ưu tú cỡ nào hơn anh. Đào Mộ nhà bọn họ đẹp trai tài giỏi, nói chuyện hài hước, tính tình tốt, tốt bụng có nguyên tắc, cả tài năng kinh doanh và ứng xử đều không chê vào đâu được.

Cho nên, Đào Mộ ưu tú như vậy nhất định được rất nhiều người yêu thích đúng không? Có lẽ những người đó trẻ tuổi hơn anh, đẹp trai hơn anh, quan trọng nhất là lỡ như có người tỏ tình trước anh, Đào Mộ còn đồng ý nữa thì sao?

Lệ Khiếu Hằng chỉ cần tưởng tượng một chút đã cảm thấy ức đến không thở nổi  anh không muốn Đào Mộ thích người khác, càng không dám tưởng tượng có một ngày Đào Mộ sẽ nắm tay hôn môi và thậm chí là làm chuyện thân mật với người đàn ông khác, anh không chắc mình sẽ làm ra hành động gì nữa.

Lệ Khiếu Hằng cực kỳ căng thẳng siết chặt bộ dụng cụ lột cua tám món, mắt sáng quắc nhìn thẳng vào mắt Đào Mộ: "Tiểu Mộ, em có thể cho anh một cơ hội chính thức theo đuổi em không?"

°°°°°°°°°°

Lời editor: Hu hu cuối cùng cũng tỏ tình rồi, trước giờ cứ tưởng với cái tính này của anh Lệ và bạn Mộ thì đến hết truyện mới tỏ tình nhau 🤧🤧🤧

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 98

Edit + beta: Iris

Trước hôm nay, chính xác hơn là trước bữa cơm hôm nay, Lệ Khiếu Hằng đã từng ảo tưởng rất nhiều lần, lần đầu tiên anh tỏ tình hẳn là sẽ thế này.

Dẫn Đào Mộ lên phi cơ riêng của anh đi ngắm ao hồ sông núi nổi tiếng, hoặc dẫn Đào Mộ lên du thuyền tư nhân của anh để thưởng thức cảnh biển, sau đó đến đêm sẽ là một màn pháo hoa rực rỡ, anh quỳ một gối xuống tỏ tình với Đào Mộ. Dù tệ đến đâu cũng phải bao một nhà hàng, để đầu bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến lãng mãn, ôm một bó hoa hồng và bánh kem tỏ tình, còn phải có cả nghệ sĩ dương cầm hoặc nghệ sĩ vĩ cầm chơi bài 《 hôn lễ lãng mạn 》 gì đó...

Tóm lại, chắc chắn không phải như tình hình hiện tại, chỉ ăn và ăn, trong tay còn cầm bộ dụng cụ lột cua tám món, đối diện là cái bàn đầy vỏ cua và da tôm cơm thừa canh cặn, vội vàng lỗ mãng đi tỏ tình.

— — Có khi nào Tiểu Mộ cho rằng anh quá tùy tiện không? Một chút thành ý cũng không có?

Anh thật sự không nên bốc đồng như vậy, hẳn là nên tiếp tục thay đổi một cách vô tri vô giác, yên lặng ở bên cạnh Tiểu Mộ, cho đến khi Tiểu Mộ đã hoàn toàn quen với sự có mặt của anh trong cuộc sống sinh hoạt của cậu, và cậu cũng có ấn tượng tốt về anh thì anh mới nên tỏ tình.

Nhưng lỡ như trong lúc này, có người giành tỏ tình trước với Tiểu Mộ, Tiểu Mộ lại đồng ý thì sao?

Thoáng cái tâm tình Lệ Khiếu Hằng vừa hối hận vừa rối rắm, hận không thể quay ngược thời gian về lại mười phút trước, nhưng dù thời gian có quay ngược lại, Lệ Khiếu Hằng lại không nỡ bỏ lỡ cơ hội tỏ tình này.

Trên mặt Lệ Khiếu Hằng không có bất kỳ cảm xúc nào, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng như chuẩn bị bước lên bàn đàm phán ký đơn hàng giá trị hàng trăm tỷ đô la bất cứ lúc nào. Không hề nhìn ra nội tâm đang có một vạn con thảo nê mã điên cuồng lao vụt qua.

Lệ Khiếu Hằng siết chặt bộ dụng cụ lột cua tám món, tâm tình thấp thỏm nhìn Đào Mộ. Chỉ ngắn ngủi mấy giây, vẻ mặt Đào Mộ từ ngạc nhiên chuyển sang buồn cười, sau đó biến thành cười nhạo, lại từ cười nhạo chuyển thành lạnh nhạt trầm tư, cuối cùng hình ảnh dừng lại thành vẻ mặt tò mò: "Lệ ca sao có thể thích em?"

Có gì đó không đúng!

Mặc dù thời gian ở bên cạnh Đào Mộ không lâu, nhưng vì Lệ Khiếu Hằng tình đơn phương thâm căn cố đế, anh rất quen thuộc với phản ứng chân thật trong các loại hoàn cảnh của Đào Mộ. Thậm chí có thể từ biểu cảm rất nhỏ của cậu biết được cậu đang nghĩ gì — — vì vậy trạng thái hiện giờ của Đào Mộ, chắc chắn không phải thật sự tò mò vì sao Lệ Khiếu Hằng lại thích cậu.

Lệ Khiếu Hằng không rõ nhíu mày, cảm thấy tình huống có lẽ không tốt lắm — — quả nhiên không chuẩn bị đày đủ trước khi đàm phán sẽ đối mặt với nguy cơ thất bại cao.

Cũng may Lệ Khiếu Hằng không quá ảo tưởng Đào Mộ sẽ chấp nhận anh sau khi anh tỏ tình. Anh chỉ hy vọng Đào Mộ có thể cho anh cơ hội theo đuổi mà thôi — —

"Với lại, em và Lệ ca chỉ mới quen biết nhau trong kỳ nghỉ hè." Đào Mộ gọi là Lệ ca, nhưng nghe vào tai Lệ Khiếu Hằng, từ "Lệ ca" này ngược lại không có chút thân thiết nào như "Lệ tổng" ban nãy.

"Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau là ngày 7 tháng 7, tính ra cũng chỉ mới nửa năm. Trong khoảng thời gian này, Lệ ca toàn xử lý công việc ở nước M, nói cách khác, chúng ta chỉ mới ở chung với nhau hơn hai tháng." Đào Mộ mỉm cười nhìn Lệ Khiếu Hằng, vẻ mặt có chút ngoài ý muốn và ngại ngùng khó xử: "Thời gian ngắn như vậy, có thể khiến người ưu tú như Lệ ca thích em, em có chút được sủng mà sợ, xem ra mị lực nhân cách của em không tồi."

Không, trong lòng em không phải nghĩ như vậy. Lệ Khiếu Hằng nhìn biểu cảm của Đào Mộ, tình cảm mãnh liệt sau khi tỏ tình dần lắng xuống, anh nhạy bén nhận ra dường như Đào Mộ đang đề phòng anh.

— — Đào Mộ quả thật làm thế.

Lời tỏ tình của Lệ Khiếu Hằng khiến cậu nhớ tới chuyện khủng khiếp ở kiếp trước. Trước khi trở lại Thẩm gia, Đào Mộ thật sự bởi vì khuôn mặt này mà chọc tới không ít ong bướm, mặc dù có Lưu Diệu che chở cậu, Đào Mộ vẫn trải qua không ít lần bị siêu xe chặn ở cổng trường xin kết bạn.

Sau khi trở lại Thẩm gia, ban đầu cũng có người hướng tới tiền tài quyền thế Thẩm gia, cũng có thể là do mặt của cậu, có lẽ cảm thấy cậu rất mới mẻ nên bày ra thái độ "tôi thích cậu". Thậm chí ngay cả trong dàn hậu cung của Thẩm Dục cũng có không ít người sinh ra thú tính với cậu, nhưng cuối cùng, không có gì lạ cả, bọn họ vẫn bị Thẩm Dục hấp dẫn. Còn đánh flag "thật không ngờ cậu lại là loại người này, thật khiến người ta thất vọng, mắt tôi mù rồi mới có thể coi trọng cậu", chà đạp cậu còn tàn nhẫn hơn những người thích Thẩm Dục từ lúc ban đầu. Chỉ số sát thương tuyệt đối không thua gì lực sát thương của fan lớn biến thành anti.

Kỳ thật Đào Mộ không sợ bất luận kẻ nào giở trò quỷ. Dù sao cậu cũng lớn lên trong môi trường ngươi lừa ta gạt, có chuyện gì mà chưa từng thấy, căn bản không sợ chút nào.

Nhưng đối với người một giây trước còn lời ngon tiếng ngọt thề non hẹn biển với cậu, giây sau lập tức xoay mũi dao trợ giúp Thẩm Dục đối phó cậu, lâu dần có quá nhiều lần, Đào Mộ cũng sẽ mệt.

Mấu chốt nhất là giải quyết cục diện rối rắm đó quá phiền toái. Tựa như Trác Nghiêm, ban đầu lúc theo đuổi cậu quanh co lòng vòng muốn chết, tốt quá trời tốt, hỏi han ân cần quan tâm chăm sóc, khoe ân ái đến mức khiến người ta buồn nôn. Dụ dỗ Đào Mộ từ cẩn thận đề phòng đến hoàn toàn tin tưởng. Kết quả hai người còn ngủ chung giường nữa mà, Đào Mộ còn nghĩ khi nào rảnh rỗi sẽ đi lãnh giấy chứng nhận với Trác Nghiêm, kết quả người ta lại chơi chán trước rồi.

Cảm thấy con báo đốm lòng dạ thâm độc thủ đoạn tàn nhẫn thật nhàn chán, không bằng con mèo Ba Tư tinh tế mềm mại.

Quan trọng nhất là chán thì chán đi, có món nào mà không có hạn sử dụng chứ, ai mà không có cái thất niên chi dương*. Đào Mộ có thể hiểu được, coi như có không thích nữa, chỉ cần hắn mở lời, Đào Mộ không phải dạng lì lợm la liếm cầu được ở bên cạnh loại người như vậy đời đời kiếp kiếp.

*Thất niên chi dương: nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Dễ hợp dễ tan chẳng lẽ không vui sao.

Mấu chốt là Trác Nghiêm không nói — — phải nói là bất luận kẻ nào Đào Mộ từng tiếp xúc nói yêu cậu đều như vậy.

Khi chia tay thể nào cũng biến thành thâm cừu đại hận ngươi chết ta sống, hiển nhiên là bọn họ chán ghét đến mức phải cắn ngược lại một cái, còn dám bày ra dáng vẻ mình bị lừa gạt, vẻ mặt bi thương chất vấn Đào Mộ, tỏ vẻ không ngờ Đào Mộ lại là người lòng dạ thâm trầm tàn nhẫn độc ác như vậy — — đệch mẹ tụi bây, bộ mới quen biết nhau ngày đầu tiên hay gì?

Mỗi lần yêu đương được người khác theo đuổi, cuối cùng đều rơi vào tình cảnh trở mặt thành thù, lưỡng bại câu thương. Khó trách bây giờ Đào Mộ vừa nghe thấy những lời tương tự sẽ cảnh giác theo phản xạ có điều kiện.

Cậu thật sự rất đau đầu. Cậu không hề chờ mong bất kỳ người ưu tú nào ái mộ theo đuổi cậu. Hoàn toàn ngược lại, người ái mộ cậu càng ưu tú, cậu càng sầu — — mẹ nó nếu trở mặt thành thù, cậu phải dốc hết bao nhiêu sức lực mới giải quyết được nội chiến này hả?

Hơn nữa cậu không nhìn ra Lệ Khiếu Hằng thích cậu ở chỗ nào?

Từ khi hai người quen biết nhau đến giờ cũng chỉ mới nửa năm, số lần gặp mặt không vượt quá một trăm. Thời điểm trò chuyện riêng có thể đếm trên đầu ngón tay — — hầu hết đều nói về công việc, đầu tư thị trường quốc tế như thế nào.

Đúng rồi! Nhắc tới công việc Đào Mộ mới bừng tỉnh, hơn phân nửa tài sản của cậu còn đang ở Tư Bản Khiếu Hằng mà.

Vốn tưởng rằng sau khi trọng sinh sẽ gặp may mắn, dễ ôm đùi hơn, hai người hợp tác vui vẻ, ngầm ăn ý với nhau, một người làm báo cáo tài chính một người phụ trách giao dịch cụ thể, Đào Mộ có thể hưởng thụ cảm giác nằm trên giường cũng được nhận một số tiền lớn gửi vào tài khoản.

Ngặt nỗi đang êm đẹp mà đối tác nhất quyết đòi lên cơn động kinh, cơm ăn gần xong hết rồi đột nhiên đi tỏ tình.

— — Chết tiệt, bị bệnh à! Tâm huyết dâng trào? Ý tưởng đột phát? Chứ khi không ai lại đi làm vậy? Đến cả nhân viên văn phòng bình thường cũng biết là không nên dính vào tình yêu công sở đó, còn một đại lão tư bản tiền đồ rộng mở như anh lại ăn no rửng mỡ khăng khăng túm lấy đối tác đòi yêu đương?

Cho dù mọi người đều thích đàn ông, nhưng thỏ không ăn cỏ gần hang đâu. Ai cũng đều là thỏ, anh có còn gen di truyền tập tính và hành vi cơ bản của loài thỏ không vậy?

Lại nghĩ đến thủ đoạn của Lệ Khiếu Hằng và Lệ gia nhà lớn nghiệp lớn, Đào Mộ không những không có vui mừng khi được tỏ tình, ngược lại có chút sợ hãi bị "ánh sáng trở mặt thành thù" chi phối.

Nếu lỡ hơi bất cẩn đàm phán thất bại, tài sản nhỏ bé của cậu liệu có chống đỡ nổi sự trả thù của Lệ Khiếu Hằng không?

Đào Mộ hít sâu một hơi, cảm thấy mình sắp tắc nghẽn cơ tim luôn rồi. Cậu có nên nghĩ cách rút tiền khỏi Tư Bản Khiếu Hằng trước hay không?

Nhưng việc cấp bách nhất bây giờ là phải xoa dịu đối tác đang lên cơn co giật bên kia.

"Lệ ca." Đào Mộ cố nén oán giận đầy một bụng, mỉm cười dịu dàng nói: "Anh đột nhiên tỏ tình khiến em có chút bất ngờ. Nói thế nào nhỉ, em cảm thấy chúng ta vẫn chưa hiểu biết lẫn nhau nhiều. Anh cũng biết cách làm người của em, em không phải loại người tốt đẹp ngây thơ thuần khiết gì — —"

"Anh biết chứ." Lệ Khiếu Hằng gật đầu, ngắt lời Đào Mộ: "Em không tin rằng anh thật sự thích em, có lẽ em còn sợ sau khi từ chối anh, anh sẽ thẹn quá hóa giận phá hỏng quan hệ hợp tác của chúng ta."

Đào Mộ không ngờ Lệ Khiếu Hằng lại nói thẳng điều Đào Mộ lo lắng ra, tức khắc có hơi xấu hổ: "Sao có thể thế được, em vẫn rất tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của Lệ ca. Chúng ta hợp tác với nhau rất vui vẻ, kiếm được mấy chục tỷ vàng M ở thị trường dầu thô quốc tế, có thể tưởng tượng thu hoạch sau này nhất định sẽ còn hơn thế nữa. Lệ ca là người làm ăn, sao có thể xử lý theo cảm tính được."

Lời Đào Mộ rất có sức thuyết phục và thành khẩn, nếu là người bình thường có lẽ đã tin tưởng.

Khổ nỗi Lệ Khiếu Hằng không phải là người bình thường: "Anh biết em không tin anh. Anh thừa nhận lời tỏ tình hôm nay quá đột ngột, không thể khiến em cảm nhận được anh rất coi trọng chuyện tình cảm này, hoặc nói chính xác là không khiến em cảm nhận được thái độ cẩn thận nghiêm túc mà một người theo đuổi nên có, nhưng anh thật sự hy vọng em có thể cho anh cơ hội chính thức theo đuổi em."

"Em không cần phải đồng ý lời tỏ tình của anh, em chỉ cần cho phép anh theo đuổi em là được rồi."

Trong lòng Đào Mộ ha ha một tiếng, còn muốn thái độ gì nữa hả? Mẹ nó, thái độ càng nghiêm túc càng long trọng, lực sát thương phản bội trong tương lai lại càng lớn có được không, tất cả đều theo tỷ lệ thuận.

Với lại mọi người cũng đã là người trưởng thành rồi, xem thái độ thì có ích gì? Chỉ cần lợi ích là đủ, đến Lạc Dương, Trình Bảo Đông mà cậu còn có thể quan tâm săn sóc tôn kính có thừa, chẳng lẽ cậu cũng thích hai người kia sao?

Đào Mộ thậm chí không sợ Lệ Khiếu Hằng nói lợi ích với mình, vì cậu tin rằng mình có thể mang lại những khoản lợi nhuận khổng lồ ngoài sự mong đợi của đối phương, cậu chỉ sợ Lệ Khiếu Hằng trở nên tùy hứng, ngay cả lợi ích cũng không đếm xỉa.

Nghĩ tới Lạc Dương, Đào Mộ chợt nhớ ra Lệ Khiếu Hằng là bạn từ nhỏ của Lạc Dương. Mặc dù hàm lượng vàng của tên đó còn phải chờ xem xét thêm, nhưng câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã có lực sát thương rất lớn vào thời điểm này.

Một đám meo meo khiến cậu phát mệt.

Nội tâm Đào Mộ gào rống, trên mặt vẫn giữ bình tĩnh: "Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Em thật sự cảm thấy quan hệ của hai ta không thích hợp yêu đương." Dự án lớn tiếp theo ít nhất cũng phải vài chục tỷ vàng M đó.

Mọi người cùng ngồi kiếm tiền sướng biết bao, cớ sao luẩn quẩn đòi yêu đương. Đến khi yêu nhau thì tình cảm bất ổn đòi chia tay, cậu phải trả bao nhiêu tiền đây!

Đào Mộ sốt ruột vò đầu. Nếu Lệ Khiếu Hằng có thể luôn duy trì cảm xúc ổn định, dù anh có lên cơn động kinh muốn yêu đương với cậu, cậu vẫn có thể vì hợp tác mà buông xuống, dỗ dành Lệ Khiếu Hằng.

Nhưng cảm xúc Lệ Khiếu Hằng có thể ổn định sao? Rồi ai bảo đảm hả!

Ngay cả Trác Nghiêm do một tay cậu nâng đỡ cũng có thể trở mặt thành thù, cắn ngược lại cậu mà không chút do dự, còn chuyên môn cắn ngay mạch máu của cậu, không chết không buông.

Những người đó biết chuyện trong nhà của Đào Mộ, biết cậu tính cách âm độc tàn nhẫn, càng ở chung lâu càng có thể biết rõ con người cậu. Có vài người sau khi trở mặt thành thù, sở dĩ ra tay tàn nhẫn như vậy cũng là do sợ cậu sẽ trả thù nên mới ra tay trước chiếm lợi.

Đây là bản chất của con người, nhưng cậu không thể hiểu được: "Vậy để em nói thẳng với anh."

Đào Mộ cẩn thận quan sát sắc mặt Lệ Khiếu Hằng: "Tuy em thích con trai, nhưng kiếp này chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương nghiêm túc. Lệ ca anh là người tốt, em không nên trễ nãi anh đúng không?"

Tiểu Mộ không thích anh.

Mặc dù không biết chuyện kiếp trước của Đào Mộ, nhưng từ phản ứng và thái độ xem xét theo bản năng của Đào Mộ sau khi nghe anh tỏ tình, Lệ Khiếu Hằng vẫn thấy rõ thứ quan trọng nhất.

Đây là chuyện đã đoán được trước.

Lệ Khiếu Hằng khẽ hít một hơi, anh hơi cong khóe miệng với Đào Mộ. Mỉm cười dịu dàng thậm chí còn có vài phần thâm tình: "Anh tỏ tình tùy tiện chắc gây rắc rối cho em rồi đúng không?"

Ngay khi Đào Mộ định nói lời khách sáo, tầm mắt chạm phải ánh mắt ấm áp thâm tình nhưng khó nén mất mát của Lệ Khiếu Hằng thì hơi do dự, cuối cùng chận rãi gật đầu, cười khổ: "Có chút."

"Xin lỗi." Lệ Khiếu Hằng cong khóe miệng, anh rót một ly trà cho mình, chậm rãi uống hai hộp để bình tĩnh lại: "Em nói đúng, nếu đã xuất phát từ hợp tác lâu dài, anh vốn không nên tùy tiện thổ lộ. Không nên xen lẫn quá nhiều tình cảm cá nhân vào quan hệ của chúng ta, rất có thể sẽ dẫn đến quan hệ hợp tác không ổn định vì tình cảm cá nhân..."

Đầu óc Lệ Khiếu Hằng có hơi loạn nhưng lại rất tỉnh táo. Anh biết mình cần phải làm gì, phải trấn an con báo đốm đang căng thẳng đến dựng lông trước mắt trước đã.

"Thật ngại quá, uổng cho anh lớn hơn Tiểu Mộ vài tuổi mà lại không bình tĩnh xem xét vấn đề này như em."

Đào Mộ mỉm cười ôn hòa, mặt không đổi sắc quan sát Lệ Khiếu Hằng xem anh chỉ nói vậy theo tình huống hay thật sự nghĩ như vậy.

Đương nhiên, bất kể Lệ Khiếu Hằng nghĩ thế nào, chỉ cần anh có thể giữ vững lý trí, nên biết bọn họ đang có quan hệ hợp tác lâu dài, quan trọng hơn quan hệ yêu đương rất nhiều.

Một đại lão tư bản tương lai hẳn sẽ biết suy xét hai loại quan hệ này thế nào.

Nghĩ đến địa vị thanh danh của Lệ Khiếu Hằng trên thị trường tư bản quốc tế ở kiếp trước, Đào Mộ vẫn rất lạc quan về thái độ của Lệ Khiếu Hằng.

"Vì vậy sau khi suy xét cẩn thận, anh quyết định..."

Thấy không, đại lão chính là đại lão, dù thỉnh thoảng giật kinh phong thì tâm tính lý trí vẫn đáng tin ——

"Tựa như lúc chúng ta hợp tác, em lựa chọn dự án đầu tư, anh phụ trách giao dịch cụ thể. Chuyện tình cảm của chúng ta, anh cũng giao quyền quyết định cho em, anh chỉ phụ trách theo đuổi em thôi, còn việc em có chấp nhận hay không đều do em quyết định."

"... Hả?" Đào Mộ ngơ ngác nhìn Lệ đại lão, mẹ nó anh đùa em à?

°°°°°°°°°°

Lời editor: Đúng dị, Trác Nghiêm là thằng bạn trai khốn nạn ở kiếp trước của Mộ Mộ :))) Bị mấy thằng tra nam vờn một trận, kiếp này nghe ngta tỏ tình mà em sợ khiếp vía là thấy anh Lệ còn khổ dài dài.

Đăng: 22/7/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro