Chương 29 + 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29. Ngay cả con chó con mèo cũng dám chạm vào người của y

Edit + beta: Iris

Thứ không chiếm được vĩnh viễn đẹp nhất.

Đối với Quý Từ cũng đúng là như thế.

Anh thèm muốn thanh kiếm lửa đỏ không thôi, anh vốn tưởng sẽ không bao giờ gặp nó được nữa, ai ngờ trong cơn mông lung, dường như nó lại xuất hiện trước mặt anh.

Anh vô thức muốn tới gần Uất Trì, miệng nỉ non gì đó.

Tần Giác đứng gần anh nhất, nghe cực kỳ rõ.

Cái thứ này nói muốn.

Tần Giác: "..."

Y vặn mặt Quý Từ lại, đối diện với mình.

Quý Từ vốn đang cố nghiêng người về phía Uất Trì, nhưng bây giờ cằm lại bị nắm chặt, đành phải đối diện với người nào đó, trong mắt anh lộ vẻ khó hiểu.

Anh nhận ra người này, là tiểu sư đệ thân yêu của anh.

Quý Từ chớp chớp mắt, sau đó anh nghe thấy tiểu sư đệ nhỏ giọng nói, trong mắt cuồn cuộn những cảm xúc mà anh không hiểu nổi, có phần dọa nạt:

"Muốn kiếm, hay muốn ta."

Quý Từ lập tức khựng lại.

Đầu óc anh không được thanh tỉnh lắm, không hiểu sao đột nhiên lại thành ra thế này.

Nhưng anh nghe hiểu những lời này.

Quý Từ quay đầu nhìn về phía thanh kiếm lửa đỏ, trong mắt hiện lên khao khát, sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm tiểu sư đệ nhà mình một lúc.

Đầu óc hỗn loạn, anh thở dài: "Vậy chọn tiểu sư đệ."

Nói xong, hắn rõ ràng cảm nhận được áp lực xung quanh dịu lại.

Khóe môi Tần Giác hiện lên chút ý cười, phá tan vẻ mặt như sương giá, lộ ra chút sống động mà người khác khó có thể thấy.

Y bình tĩnh nhìn về phía Uất Trì, khóe môi hơi cong lên: "Đa tạ."

Uất Trì sắc mặt u ám, thanh kiếm lửa đỏ như mất đi vẻ sáng bóng, bị hắn bỏ vào bao kiếm như rác rưởi.

Hắn nhìn hai người một lúc lâu, sau đó mỉm cười: "Ngươi lấy tư cách gì tranh với ta?"

Tần Giác hờ hững nhìn hắn.

Uất Trì: "Để ta đoán xem, ngươi không thích Quý Từ, ngươi chỉ coi hắn như vật sở hữu của mình, cấm người khác dòm ngó."

"Khi trong mắt Quý Từ chỉ nhìn mỗi ngươi, ngươi cảm thấy sung sướng, vui vẻ, thậm chí không muốn để Quý Từ tiếp xúc với bất kỳ thứ gì bên ngoài, ta nói đúng không?"

Tần Giác không nói gì, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng hơn.

Gió về đêm rất lạnh, khi thổi qua có mang theo chút hàn ý.

"Ngươi thật sự rất buồn cười." Uất Trì mỉa mai, "Quý Từ thích ai, muốn thân cận với ai, có liên quan gì đến ngươi không? Ngươi chỉ là sư đệ của hắn, hắn quan tâm chăm sóc ngươi vì chủ nghĩa nhân đạo, ngươi lại cho đó là điều hiển nhiên rồi xem hắn là vật sở hữu?"

"Ngươi có tin hay không, nếu chúng ta hoán đổi thân phận, hắn cũng có thể chăm sóc ta cẩn thận tỉ mỉ giống vậy, trong mắt trong lòng chỉ có một mình ta, đến lúc đó, ngươi là cái thá gì?"

Vừa dứt lời, mũi kiếm đâm xuyên qua vai Uất Trì, máu tươi chảy xuống ào ạt.

Nhưng sắc mặt Uất Trì không hề thay đổi.

Tần Giác tra kiếm vào vỏ, thờ ơ thốt ra hai chữ: "Ồn ào."

Nói xong, y không thèm nhìn Uất Trì nữa, dẫn Quý Từ đang mê man lên lầu.

Uất Trì đứng tại chỗ nhìn bóng lưng y, ánh mắt lộ vẻ âm độc.

-

Sau khi lên lầu, Tần Giác đặt Quý Từ lên giường, lấy khăn tay cẩn thận lau bàn tay bị người khác chạm vào của Quý Từ.

Mãi đến khi bàn tay trắng nõn bị lau đến sắp trầy da, y mới dừng lại.

Ngay cả con chó con mèo cũng dám chạm vào người của y?

Tần Giác vẻ mặt không vui, trong mắt tràn ngập lệ khí.

Nhưng y không phủ nhận những lời vừa rồi của Uất Trì.

Y quả thật rất ti tiện, coi Quý Từ như vật sở hữu của mình, hơn nữa coi thường tất cả những người muốn tiếp cận Quý Từ.

Tần Giác không cho rằng mình có lỗi.

Y cảm thấy Quý Từ giống như linh kiếm tùy thân của y vậy, y sẽ không để người khác đụng vào kiếm của y, cũng như sẽ không để người khác đụng vào Quý Từ.

Đồng thời, y sẽ chăm sóc cho linh kiếm của mình thật tốt, cũng bảo vệ Quý Từ cẩn thận.

Đây đã là thành ý lớn nhất của y.

Nghĩ tới đây, khóe môi Tần Giác lộ ra ý cười vui vẻ.

Đêm vẫn còn rất dài, trăng rằm treo trên trời cao, theo gió nhẹ từ từ lặn xuống , cuối cùng biến mất.

Lúc Quý Từ tỉnh lại, toàn thân đau nhức và choáng váng do say rượu.

Anh sờ ngực mình, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không ổn.

Linh phủ dường như rộng hơn.

Quý Từ hơi sửng sốt, chẳng lẽ anh ngủ một giấc rồi đột phá Nguyên Anh?

Không phải chứ, anh có phải là thiên tài đâu?

Quý Từ vội xuống giường, hô: "Tiểu sư đệ? Tiểu sư đệ?"

Không bao lâu, Tần Giác đẩy cửa bước vào, tay bưng một chén cháo nóng nổi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía sư huynh đang hô to gọi nhỏ của mình:

"Chuyện gì vậy?"

Quý Từ vẻ mặt hưng phấn, kéo tay y sờ lên ngực mình:

"Đệ xem giúp ta với, có phải đột phá Nguyên Anh không?"

Lông mi của Tần Giác run lên.

Y rút tay lại: "Ngươi chờ ta một chút."

Nói xong, y đặt chén cháo lên bàn, phân ra một sợi thần thức thăm dò linh phủ của Quý Từ.

Quý Từ cảm thấy thân thể ngứa ngáy, nhưng chỉ trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất.

Sau khi thần thức ra ngoài, Tần Giác hơi kinh ngạc: "Quả thật đột phá."

Sau khi dứt lời, y nói thêm một câu: "Chúc mừng."

Hai mắt Quý Từ sáng lấp lánh: "Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ có người ngủ một giấc cũng đột phá cảnh giới sao?"

"Đây là kỳ tài có một không hai gì vậy!"

Tần Giác chỉ cười không nói.

Không biết Quý Từ nghĩ tới cái gì, bỗng muốn rút kiếm ra, anh muốn thử xem.

Trước đây do không có kiếm nên anh không thể sử dụng được chút linh lực nào, nhưng bây giờ lại có hơi nghiện cái này.

Đang lúc anh định thử vài chiêu như trong ký ức, Tần Giác bưng cháo đi tới: "Ăn cái này trước đã."

Quý Từ đang gấp, vì thế từ chối: "Lát nữa ta uống sau."

Ai ngờ thái độ Tần Giác rất cứng rắn, đưa cháo đến trước mặt anh: "Ăn đi."

Sau mấy lần từ chối vẫn không được, Quý Từ đành nhận cháo, ngoan ngoãn bắt đầu ăn.

Sau khi ăn xong, anh vui vẻ luyện kiếm trong phòng.

Tần Giác đứng ở một bên, ngạc nhiên phát hiện sư huynh của y dường như có hiểu biết vượt trội về kiếm thuật.

Kiếm pháp Đạo Tông chú trọng sự kết hợp giữa cương và nhu, nhưng không phải ai cũng có thể làm được.

Tần Giác tư chất thượng thừa, nhưng kiếm chiêu vẫn mang theo vài phần sắc bén không thể che giấu được.

Quý Từ thì ngược lại, kiếm chiêu phong mang nội liễm*, uyển chuyển mềm mại, nhưng khi ra chiêu lại dứt khoát lưu loát, toát ra sát khí vào thời khắc cần thiết.

*Phong mang nội liễm (锋芒内敛): thành ngữ ẩn dụ cho một người có tài, thường dễ tính, khiếm tốn và không bộc lộ bản thân, vào thời điểm quan trọng hoặc khi cần thiết sẽ lập tức thể hiện tài năng và giải quyết vấn đề.

Trong trí nhớ của y, trước giờ kiếm thuật của Quý Từ không có vững chắc như thế.

Ánh mắt Tần Giác trở nên sâu thẳm.

"Sư huynh, về thôi."

Quý Từ buông kiếm xuống, hỏi: "Về? Về đâu?"

"Tam Thanh Đạo Tông."

Vừa dứt lời, Quý Từ gần như lập tức nhớ tới mấy tên biến thái kia, tức khắc ủ rũ: "Không phải chứ, nhanh vậy sao?"

"Ừm." Tần Giác gật đầu, "Vốn dĩ hôm đó Cô Hồng định ép ta về, nhưng ta lấy cớ linh kiếm của sư huynh bị hỏng, muốn dẫn ngươi đến đây để lấy một thanh khác rồi mới về tông môn."

Nghe thế, lúc này Quý Từ mới chợt nhận ra: "Thì ra là thế."

Tần Giác nhìn anh: "Sau khi về đó, không lâu sau là đại điển Thịnh Nguyên, lúc đó ta sẽ tham gia."

Quý Từ định nói vậy ta ở dưới đài cổ vũ thì nghe Tần Giác chậm rãi bổ sung thêm một câu:

"Ngươi cũng phải đi."

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 30. Lão tất đăng* này, chơi không vui

*Lão tất đăng (老毕登): là một thuật ngữ xúc phạm trong phương ngữ Đông Bắc. Nó mang tính thiếu tôn trọng, chứa đựng ý nghĩa mỉa mai khinh thường và chế giễu, chủ yếu ám chỉ những người đàn ông lớn tuổi, bởi vì một số người đàn ông lớn tuổi đã làm vài việc trái với trật tự công cộng và thuần phong mỹ tục, hoặc ỷ lại người lớn tuổi, hành động liều lĩnh, không được tôn trọng.

Quý Từ ngây ra.

"Vì sao ta cũng phải đi?" Anh không tài nào hiểu nổi, "Nếu chúng ta cùng tham gia đại điển Thịnh Nguyên, đệ 16 tuổi, ta đã thành niên, đây không phải là bắt nạt con nít sao?"

Bắt nạt con nít?

Nghe được lời này, Tần Giác cười nói: "Sư huynh, năm nay ngươi mới cập quan hơn nửa năm, không lớn hơn ta bao nhiêu. Huống hồ, đại điển Thịnh Nguyên so tu vi, không phải tuổi tác, tuy ta mới 16 tuổi nhưng đã là Nguyên Anh hậu kỳ."

Quý Từ: "..."

Anh nhớ ra mình chỉ vừa đột phá cảnh giới Nguyên Anh, đã vậy còn nói với Tần Giác rằng mình là thiên tài, lập tức xấu hổ đến mức không dám gặp ai.

Tần Giác không nói gì, y luôn luôn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến*, thong thả thu dọn hành lý:

*Nguyên văn câu này là "bát phong bất động (八风不动)" dịch thô là "tám gió thổi không động", cả câu thơ đầy đủ là "nếu thân tâm vắng lặng an ổn thì tám gió thổi không động", tám gió ở đây nói về lợi (lợi lộc), suy (hao tổn), hủy (chê bai chỉ trích), dự (gián tiếp khen ngợi người), xưng (trực tiếp ca ngợi người), cơ (dựng sự việc giả để nói xấu người), khổ (gặp chướng duyên nghịch cảnh, thân tâm khổ não), lạc (gặp được duyên tốt, thân tâm vui vẻ). Thấy có vẻ giống câu "tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến" nên thay vào luôn.

"Đi thôi sư huynh, về thôi."

Mặc dù y rất không thích Tam Thanh Đạo Tông, nhưng thà ở lại Đạo Tông còn hơn để Quý Từ tiếp tục ở bên ngoài trêu ong ghẹo bướm*.

*Nguyên văn là "niêm hoa nhạ thảo (拈花惹草)", dịch thô là hái hoa giẫm cỏ, ý là ám chỉ sự trêu chọc tán tỉnh giữa nam và nữ.

Hai người thu dọn đồ đạc rời khỏi khách điếm, sau khi ngồi lên xe ngựa, Quý Từ xốc màn xe lên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng lúc nhìn thấy Uất Trì đứng ở cửa khách điếm, thấy Quý Từ nhìn qua, hắn khom người mỉm cười.

Động tác có thể nói là nhẹ nhàng lịch sự.

Quý Từ kéo màn xe lại, nói: "Tiểu sư đệ, vừa rồi ta thấy Uất Trì."

"Vậy sao?" Tần Giác mặt không cảm xúc hỏi.

Quý Từ muốn nói có cần chào hỏi hắn một tiếng trước khi đi không, nhưng khi thấy biểu cảm của Tần Giác, anh sáng suốt im miệng lại.

Thôi, có lẽ tiểu sư đệ cũng nhận ra người này có tâm tư không trong sạch với y.

Quý Từ khen ngợi: "Tiểu sư đệ, đệ làm đúng lắm, đối với những kẻ thèm muốn ngoại hình và thân thể đệ, nên mặc kệ như thế."

Tần Giác: "..."

"Ha ha."

-

Đạo Tông rất coi trọng Tần Giác.

Quý Từ lại lần nữa khắc sâu nhận thức này khi hai bọn họ quay lại sơn môn Đạo Tông, thấy ba trưởng lão đứng ngay ngắn chỉnh tề.

Bọn họ thậm chí không trách Tần Giác vi phạm quy tắc, chuồn ra ngoài, chỉ dặn dò y sau khi về phải chăm sóc sức khỏe cẩn thận.

Tần Giác chắp tay hành lễ, không mặn không nhạt đồng ý.

Sau khi bọn họ trò chuyện một lát, Tần Giác muốn dẫn Quý Từ về núi.

Chỉ là lúc sắp bước lên bậc thang, phía sau vang lên tiếng của Cô Hồng trưởng lão:

"Chờ đã, Quý Từ ở lại."

Hắn vừa dứt lời, Quý Từ lập tức biết tiếp theo mình chắc chắn sẽ chịu khổ.

Anh hơi buồn bực xoay người lại, bày ra vẻ mặt tươi cười, hỏi: "Cô Hồng trưởng lão."

Ánh mắt Cô Hồng đen như mực, giọng bình tĩnh: "Ngươi thân là huynh trưởng, dung túng tiểu bối vi phạm quy tắc, lẻn ra khỏi tông môn, phải bị tội gì?"

"..."

Quý Từ suýt nữa không cười nổi, lòng nói ta quỳ xuống nhận sai với ngươi được chưa?

Đám lão bất tử bất công đến tận Thái Bình Dương!

Trong khi anh đang phàn nàn trong lòng, Tần Giác đã lên tiếng trước:

"Cô Hồng trưởng lão, lần rời tông môn này là chủ ý của đệ tử."

Y vừa nói xong, sắc mặt Cô Hồng trưởng lão tối sầm lại:

"Tiểu Giác, chớ có nói bậy."

Tần Giác sắc mặt không đổi, giọng bình tĩnh: "Pháp bảo phá vỡ kết giới tông môn là do ta tìm được trong bí cảnh lần trước, việc này không liên quan đến Quý sư huynh."

Quý Từ nhìn y, rồi lại nhìn Cô Hồng trưởng lão.

Quả nhiên phát hiện vẻ mắt hắn trở nên phẫn nộ, có dấu hiệu sắp phát tác.

Nếu người này không nhịn xuống được, gây nguy hiểm cho tiểu sư đệ thì phải làm sao?

Quý Từ thở dài, đang định quỳ xuống nhận sai, kết quả còn chưa quỳ xuống, cánh tay đã bị Tần Giác nắm chặt.

Y dùng rất nhiều sức, Quý Từ muốn quỳ cũng không quỳ được.

Anh cảm thấy cánh tay hơi đau nên vỗ vỗ Tần Giác, nhỏ giọng nói: "Đệ làm gì vậy?"

Tần Giác vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, không để ý đến Quý Từ, chỉ yên lặng nhìn Cô Hồng trưởng lão:

"Nếu Cô Hồng trưởng lão thật sự muốn phạt, vậy thì phạt đệ tử luôn đi, việc này vốn không trách Quý sư huynh."

Ánh mắt Cô Hồng trưởng lão nhìn nơi giao nhau trên cánh tay của hai người: "Đúng là huynh đệ tình thâm, nhưng Tiểu Giác, sao trưởng lão có thể nhẫn tâm phạt ngươi?"

Tần Giác mím môi, càng lúc càng nắm chặt cánh tay Quý Từ.

Quý Từ ăn đau, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Tần Giác, anh vẫn không đành lòng giãy ra.

Ngay khi anh đang tiến thoái lưỡng nan, bỗng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng đang nhìn anh.

Quý Từ nhìn qua, phát hiện lại là lão tất đăng Cô Hồng trưởng lão.

Sắc mặt đối phương âm u, như thể có thể vắt ra nước, giọng nói bằng phẳng: "Ngươi biết rõ ba chúng ta yêu thương ngươi nhất, nhưng ngươi lại được sủng sinh kiêu, vết thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục đã dẫn Quý Từ rời tông môn, bổn trưởng lão không nỡ phạt ngươi, nhưng vẫn có thể xử trí Quý Từ."

Nghe vậy, Quý Từ không khỏi liếm răng.

Khả năng anh biến thành chó ngao Tây Tạng để cắn chết lão tất đăng này là bao nhiêu?

Mẹ nó, có bất công cũng không cần phải thiên vị đến vậy chứ?!

Tần Giác: "Ngươi có ý gì?"

Cô Hồng trưởng lão không trả lời, hắn vừa giơ tay, toàn thân Quý Từ mềm nhũn, sau đó mất kiểm soát rơi vào tay hắn.

Anh luôn cảm thấy Cô Hồng trưởng lão trông như một con rắn độc, bây giờ xem ra quả thật là như vậy.

Bàn tay lạnh lẽo đến mức khiến Quý Từ nổi da gà.

Anh nhịn không được, nói: "Trưởng lão, người để ta xuống đi, tay người lạnh quá, ta tuyệt đối sẽ không chạy trốn."

Cô Hồng trưởng lão lạnh lùng nhìn anh.

Quý Từ càng cảm thấy lạnh hơn, anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Miệng lưỡi trơn tru," Cô Hồng trưởng lão đánh giá một câu rồi tiếp tục nói, "Tiểu Giác, ngươi về núi đi, chúng ta sẽ tự xử trí Quý Từ."

Tần Giác cụp mắt: "Trưởng lão, điều này không công bằng."

Cô Hồng trưởng lão cười nhạo: "Quý Từ là sư huynh, không những không khuyên can tiểu bối phạm sai lầm, ngược lại còn dung túng hùa theo, chẳng lẽ không nên phạt sao?"

Tần Giác siết chặt lòng bàn tay.

Cô Hồng trưởng lão lại như không nhìn thấy, lạnh nhạt nói: "Thương thế của ngươi gần như đã khỏi rồi, sau này Quý Từ sẽ về núi của hắn, tuy quan hệ của các ngươi rất tốt, nhưng ở chung với nhau suốt cũng không ổn."

"Vậy các trưởng lão ở chung với đệ tử suốt, chẳng lẽ ổn sao?"

Có lẽ Tần Giác cực kỳ tức giận, y vừa nói xong, nơi này lập tức trở nên yên tĩnh.

Hàn Sinh nãy giờ vẫn không nói gì, bây giờ nhịn không được nói: "Tiểu Giác."

Tần Giác không để ý đến hắn, y ngước mắt nhìn vào mắt Cô Hồng trưởng lão, cười tự giễu, nói:

"Đệ tử đã hiểu."

Nói xong, y liếc nhìn Quý Từ một cái, sau đó bước lên bậc thang về núi.

Quý Từ nghiêng đầu nhìn y rời đi.

Cứ vậy mà đi hả? Không cãi thêm vài câu sao?

Quý Từ thấy khó chịu trong lòng, không biết có nên nói ra hay không.

Rời khỏi tông môn đâu phải chủ ý của anh, sao chỉ có mình anh bị phạt?

Không đợi Quý Từ suy nghĩ nhiều, khung cảnh nháy mắt đã thay đổi.

Ngay sau đó, Quý Từ đứng trên sàn gạch lát đá cẩm thạch hoa lệ, một luồng linh lực đánh vào đầu gối anh, Quý Từ mất khống chế quỳ xuống.

Cô Hồng trưởng lão đứng trước mặt anh, sắc mặt lạnh lùng:

"Khi nào nhận sai mới được đứng lên."

Quý Từ sao có thể để bản thân bị thiệt thòi, quả quyết nói: "Ta sai rồi!"

Cô Hồng trưởng lão: "..."

Có lẽ hắn không ngờ Quý Từ lại không biết xấu hổ như thế, sau khi im lặng một lúc, hắn tức giận phất tay áo rời đi:

"Đồ nhu nhược, sao Tiểu Giác lại có quan hệ tốt với ngươi được?"

"Quỳ ở đây, không có sự cho phép của ta thì không được đứng lên!"

Hắn vừa nói xong, tuyết bắt đầu rơi, không bao lâu tuyết đã trở nên dày đặc.

Quý Từ chán nản vốc một nắm tuyết trên mặt đất.

Lão tất đăng này, chơi không vui*.

*Chơi không vui (玩不起): giống như hai đứa trẻ đang chơi đùa đánh giỡn, nhưng đột nhiên trở thành một trận đánh nhau thật sự và chúng trở nên tức giận, kiểu nếu chơi không vui hoặc khi thua trận thì sẽ bắt đầu đánh đập mắng mỏ người khác, điển hình của mấy chechau chơi LQ.

°°°°°°°°°°

Đăng: 28/12/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro