Chương 49 + 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 49. Ngươi đừng lưu manh như vậy có được không?!

Edit + beta: Iris

Quý Từ cảm thấy mình cũng coi như may mắn, là người đầu tiên tỉnh dậy từ trong ảo cảnh, không chỉ tìm được sư đệ thân yêu của anh trước, thậm chí còn tìm được Đường Tử Thần giữa đường.

Con cưng của ông trời cũng chỉ có như thế.

Lý do anh mang Đường Tử Thần theo cũng rất đơn giản, bức tranh Ngàn Dặm Giang Sơn có nguồn gốc từ Cửu Trọng Thiên, Đường Tử Thần là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên, không thể nào chưa từng rèn luyện trong bức tranh.

Chờ Đường Tử Thần tỉnh lại, Quý Từ sẽ ép hắn chỉ đường, vô cùng đắc chí.

Nhưng mà kéo hai người có hơi mệt.

Nghĩ đến đây, Quý Từ thở dài, xốc Tần Giác lên, sức lực nắm cổ áo Đường Tử Thần mạnh hơn.

Anh cứ vậy chậm rãi đi lên phía trước, không biết qua bao lâu, đột nhiên cảm thấy trên tay có một lực cản.

Đồng thời, giọng nói tức giận của Đường Tử Thần vang lên từ phía sau:

“Quý Từ! Ngươi làm gì vậy hả!”

Quý Từ nghe thấy tên mình thì xoay người lại, thấy đối phương mặt mày xám ngoét hùng hổ chửi bới mình.

Anh nhếch môi cười: “Dẫn ngươi đi chung chứ gì nữa, không nhìn ra à?”

Toàn thân Đường Tử Thần đều là bùn đất, mặt đất trong núi rừng ẩm ướt, hắn giơ tay chạm nhẹ lên đầu mình cũng có thể sờ thấy bùn ẩm ướt.

Kinh tởm đến muốn ói.

Đường Tử Thần tức giận nói: “Đây là dẫn ta đi chung mà ngươi nói?!”

“Nếu không thì sao?” Quý Từ nhìn hắn, cảm thấy hắn rất khó hiểu, “Ngươi ngại bẩn hả? Mấy này có gì đâu, ngươi thấy người trên lưng ta không? Tần Giác, tiểu sư đệ thân yêu của ta.”

“Trừ khi ta có hai cái lưng, hoặc là ta trời sinh có sức mạnh vô hạn, bằng không ta không thể ôm cùng lúc hai người các ngươi được.”

Lúc nói những lời này, trông Quý Từ rất ngây thơ vô tội: “Vì tiểu sư đệ thân yêu của ta, đương nhiên chỉ có thể có lỗi với ngươi một chút. Chắc là ngươi cũng không muốn khi Tần Giác tỉnh lại sẽ mặt xám mày tro đúng không?”

Nghe thế, Đường Tử Thần vô thức nhìn Tần Giác.

Quả nhiên, cả người đối phương sạch sẽ từ trên xuống dưới, bình yên ngủ trên lưng Quý Từ.

Giọng của Đường Tử Thần lập tức nhỏ lại: “Hắn còn trong ảo cảnh?”

“Ừm.” Quý Từ vừa nói vừa kéo Đường Tử Thần đi trước, “Bây giờ đừng nói nhiều nữa, ngươi tỉnh lại rất đúng lúc, ngươi rất quen thuộc đường đi trong Ngàn Dặm Giang Sơn đúng không? Ngươi dẫn đường đi.”

Đường Tử Thần không kịp phòng bị, bị anh túm cổ áo xách lên phía trước, tức khắc thẹn quá hóa giận: “Sao ngươi lại xách cổ áo ta lên như vậy!”

Quý Từ: “Tại vì chỉ có cổ áo của ngươi là sạch à, trách ta hả?”

“Ngươi…”

Đường Tử Thần giận sôi máu: “Vậy ngươi cũng không thể… Vậy ngươi dựa vào cái gì bắt ta dẫn đường!”

Quý Từ chớp chớp mắt: “Ta tốt xấu gì cũng dẫn ngươi theo một đoạn xa như vậy rồi còn gì, ngươi báo đáp ta như này sao? Để ngươi dẫn đường có gì sai sao? Cùng lắm thì lúc đến đích, ta nhường hạng nhất cho ngươi.”

Nghe vậy, Đường Tử Thần sửng sốt: “Thật không? Thật sự nhường hạng nhất cho ta?”

Quý Từ hơi nhướng mày: “Sao mà giả được? Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy*, Quý Từ ta chưa từng thất hứa.”

*Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy (一言既出驷马难追): Một lời nói ra, bốn ngựa đuổi không kịp, tức là lời đã nói ra rồi thì đi theo gió thoảng mây bay, và người nói ra không thể rút lời lại được.

Sau khi nghe được lời hứa như vậy, Đường Tử Thần tin năm phần.

Sau đó nghĩ lại, đối phương rõ ràng có thể rời đi trước, nhưng vẫn chọn dẫn theo gánh nặng là hắn, phẩm chất đạo đức cũng không tệ, vì thế lại tin thêm năm phần nữa.

Bằng cách này, Đường Tử Thần đồng ý đưa Quý Từ đi cùng.

Quý Từ điều chỉnh lại tư thế của Tần Giác trên lưng, sau đó huýt sáo dưới đáy lòng.

Ngốc ơi, vẫn còn ngây thơ quá.

Quý Từ anh trước giờ không phải là người tốt lành gì, thích nhất là thất hứa.

Anh yên tâm thoải mái đi theo Đường Tử Thần.

Bên ngoài, chưởng môn Cửu Trọng Thiên thấy cảnh này, không khỏi thở dài: “Thanh Ngọc à, Quý Từ của tông môn các ngươi đúng là đứa nhỏ ngoan, nhưng nếu cứ đơn thuần thành thật như vậy, sau này ra ngoài chắc chắn sẽ bị bắt nạt, ngươi phải trông chừng cho kỹ đấy.”

Nghe vậy, Thanh Ngọc hơi khựng lại, nhớ lại chiến công của Quý Từ khi dẫn theo đám đệ tử trong Đạo Tông lén ăn thịt nướng, và hành động hối lộ hắn của anh, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Được thôi.”

Đơn thuần, thành thật?

Thanh Ngọc chỉ cười không nói.

Lúc này, bên trong bức họa cuộn tròn.

Quý Từ cõng Tần Giác, dùng hết sức ném Chiết Liễu Kiếm ra, mũi kiếm đâm xuyên qua đầu con hổ, con hổ mất mạng tại chỗ.

Chiết Liễu Kiếm ong ong bay về, Quý Từ cảm thấy kỳ lạ:

“Trong tranh mà cũng có hổ?”

“Đúng vậy.” Đường Tử Thần chật vật rút kiếm của mình ra khỏi đầu của một con hổ khác, sau đó nói, “Ngàn Dặm Giang Sơn này trông thì giống một bức tranh, kỳ thật là một bí cảnh bị phong ấn.”

“Tranh là vật chết, nhưng bí cảnh là vật sống, trong này thứ gì cũng có, ngươi cẩn thận chút.”

Quý Từ thả mũi kiếm xuống đất theo thói quen: “Yên tâm, có ta ở đây sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.”

Dọc đường xuất hiện đủ loại yêu thú, đều chết dưới kiếm của Quý Từ.

Dù đã sớm biết kiếm pháp của Quý Từ không tầm thường, nhưng khi được chứng kiến lần nữa, Đường Tử Thần vẫn cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Hắn có hơi không phục nhìn kiếm của mình.

Quý Từ không để ý đến tình trạng của Đường Tử Thần, bây giờ anh chỉ lo lắng một chuyện duy nhất.

—— Tiểu sư đệ sao còn chưa tỉnh lại.

Sau khi chém rớt một đầu yêu thú, máu tươi bắn lên vạt áo Quý Từ, anh lại như không nhận ra, quay đầu lo lắng nhìn Tần Giác trên lưng.

Thiếu niên ngủ rất ngoan, lông mi rất dài, không hề động đậy.

Kỳ lạ, dựa theo thực lực của tiểu sư đệ, vậy mà lúc này vẫn chưa tỉnh lại là không đúng chút nào.

Tần Giác thiên tư thông minh, cùng với nghị lực tu luyện tuyệt vời, không thể nào không thoát ra được ảo cảnh nho nhỏ này.

Vậy nên, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở bước nào?

Đúng lúc này, ba người bọn họ đến một cái hồ.

Đường Tử Thần hưng phấn không thôi, chạy đến bên cạnh hồ định tắm rửa sạch sẽ một chút.

Toàn thân toàn là bùn, khó chịu muốn chết!

Thấy cảnh này, Quý Từ quay đầu đi: “Chúng ta đang bên trong bức tranh cuộn, người bên ngoài có thể nhìn thấy sao?”

Đường Tử Thần thuận miệng trả lời: “Đương nhiên có thể.”

Vì thế Quý Từ nhìn chằm chằm Đường Tử Thần đang cởi y phục một lúc, do dự nói: “Cho nên ngươi định khỏa thân trước bàn dân thiên hạ?”

Ngay cả Minh Viễn là cương thi cũng biết không thể khỏa thân đấy.

Đường Tử Thần: “…”

Hắn không có khỏa thân! Hắn còn mặc quần lót! Hắn chỉ muốn rửa sạch nửa người trên với tóc thôi!

Đường Tử Thần cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, e là hắn sẽ bị tức chết.

Hắn lười nói lý với Quý Từ, hung dữ nói: “Ta thích khỏa thân đó.”

Nghe vậy, Quý Từ vội lộ ra vẻ mặt kính nể: “Mời.”

Sau một hồi đùa giỡn, hai người cũng thả lỏng không ít, không khỏi hơi mất cảnh giác.

Ngay lúc này, sau lưng truyền đến tiếng  xé gió.

Quý Từ vô thức né sang bên cạnh, đúng lúc tránh được mũi tên kia.

Nhưng sau đó, một bóng người lóe lên từ bên kia, lập tức cướp lấy Tần Giác trên lưng Quý Từ!

Trong nháy mắt, tất cả bóng người hoàn toàn biến mất.

Trong lúc hoảng hốt, Quý Từ chỉ kịp nhìn thấy góc áo người nọ, đó là đồng phục của Tư Tu Viện.

Bọn họ tốn công tốn sức chạy tới đây chỉ để cướp Tần Giác?

Đây là tiết mục ác long cướp công chúa hả?

Động tĩnh bên này quá lớn, Đường Tử Thần chưa kịp mặc áo trên cũng chui ra từ trong hồ: “Xảy ra chuyện gì? Tần Giác đâu?!”

Quý Từ quay đầu nhìn hắn, bỗng lưu manh huýt sáo một tiếng: “Nhóc con, luyện cơ bụng không tồi.”

Đường Tử Thần: “…”

Hắn sửng sốt một lát, sau đó mặt mày đỏ bừng:

“Đã là lúc nào rồi, Quý Từ ngươi đừng lưu manh như vậy có được không!”

🌞🌞🌞🌞🌞

Chương 50. Tỉnh lại

Edit + beta: Iris

Mọi người ở bên ngoài bức tranh đều thấy rõ động tĩnh của bọn họ.

Đặc biệt là các trưởng lão đang ngồi ở vị trí quan sát tốt nhất.

Chưởng môn Cửu Trọng Thiên cười ha ha: “Bạn già, đệ tử này của Đạo Tông các ngươi thật thú vị, đã lâu rồi lão phu chưa thấy khuyển tử cáu kỉnh như vậy!”

Thanh Ngọc hơi mỉm cười với hắn: “… Quả thật, rất hài hước.”

Nhưng tại sao trước đây hắn không phát hiện tiểu tử Quý Từ này lại lưu manh như vậy?

Trong mắt hắn không hiện rõ vui giận, chỉ là con ngươi sâu không thấy đáy.

Thanh Ngọc quay đầu lại nhìn thì thấy Cô Hồng cũng nhíu mày.

Hắn tạm thời đè nén mọi suy nghĩ khó tin xuống đáy lòng, tập trung nhìn về phía bức tranh.

Lúc đó, Quý Từ và Đường Tử Thần đang đuổi theo hướng đám Tư Tu Viện kia rời đi.

Y phục của Đường Tử Thần bị anh vô tình làm cho ướt nhẹp, bây giờ chỉ có thể ở trần, cởi trần nửa người trên vô cùng cơ bắp.

Trong lúc đi, ánh mắt của Quý Từ luôn nhìn Đường Tử Thần.

Đường Tử Thần đỏ bừng mặt, đỏ ửng từ lỗ tai đến cổ.

Cuối cùng, hắn không nhịn được nữa: “Ngươi đừng nhìn chằm chằm ta nữa được không? Chuyện đầu tiên chúng ta phải làm bây giờ chính là tìm Tần sư huynh!”

“Ta đương nhiên biết chuyện này,” Quý Từ ngây thơ nói, “Ta cũng rất sốt ruột đây này, nhưng Tần Giác không phải bao cỏ, hơn nữa sau lưng hắn là Đạo Tông, đám người Tư Tu Viện kia không dám động đến hắn, chúng ta chỉ cần đi theo con đường này, chắc chắn có thể tìm được.”

Nói xong, Quý Từ hơi dừng lại, tự tin nói: “Huống hồ, dáng người ngươi quả thật không tồi, ta có chút hâm mộ, nhìn một chút bộ không được sao?”

Đường Tử Thần: “…”

Hắn quả thực vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết! Cuối cùng không thèm để ý đến anh nữa, cắm đầu chạy về phía trước.

Quý Từ cảm thấy mình thật sự rất vô tội, anh không có tâm tư gì khác, chỉ đơn giản là ngắm mà thôi.

Phải nói là mặc dù Đường Tử Thần còn nhỏ, nhưng cơ bụng sáu múi săn chắc, cơ bắp phần lưng cánh tay cũng được rèn luyện hoàn hảo, anh hơi hâm mộ.

Quý Từ nhìn lại bản thân, cảm thấy cơ bụng bốn múi vẫn còn ít, anh cũng muốn có sáu khối.

Sở dĩ trước đó anh không xác định là vì nguyên chủ không nghiêm túc rèn luyện, Quý Từ quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ làm một người tự kỷ luật!

Bên Tư Tu Viện mệt đến không thở nổi, không gà bay chó sủa như bên Quý Từ.

Trong đó có một đệ tử thật sự chịu không nổi nữa, dừng lại định nghỉ ngơi một lát, người hắn cõng trên lưng đúng là Tần Giác.

Thấy thế, Cừu Xuyên đành phải giơ tay để mọi người dừng lại, ra lệnh bọn họ nghỉ ngơi tại chỗ.

Đám bọn họ tỉnh lại từ ảo cảnh không nhanh lắm, ít nhất không nhanh bằng Quý Từ.

Vì vậy lúc vừa tỉnh lại, bọn họ điên cuồng chạy về phía trước chỉ để đuổi kịp đám người Quý Từ.

Quả nhiên, đến khi bọn họ đuổi tới nơi, người Quý Từ đang cõng đúng là Tần Giác vẫn còn hôn mê.

Lần đại điển Thịnh Nguyên này, hầu như tất cả mọi người đều đồng ý rằng người đứng đầu sẽ là Tần Giác, dù sao trước giờ y luôn là hình mẫu cho thế hệ trẻ ở Tu Tiên giới, không biết có bao nhiêu người trong thời gian tu luyện đã nghe thấy hai chữ “Tần Giác” từ miệng của sư trưởng cho tới bây giờ.

Cừu Xuyên và mấy người khác định cướp Tần Giác trộm, bỏ ở một nơi hẻo lánh, để y tự sinh tự diệt, coi như giảm bớt một đối thủ.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là khiến Quý Từ tức giận.

Nhắc tới Quý Từ, Cừu Xuyên lập tức trở nên tức giận.

Hắn cắn mạnh miếng thịt khô, nhìn Tần Giác vẫn còn hôn mê, ánh mắt phức tạp: “Mọi người đều nói tâm tính của tiểu sư đệ trong tông môn cứng cỏi, trong tu luyện chưa từng mắc phải sai lầm nào, bây giờ xem ra, cũng chỉ thường thôi.”

Một tiểu đệ bên cạnh tiếp lời: “Đúng vậy, ngay cả ảo cảnh cũng không thoát ra được, uổng cho một người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của Đạo Tông!”

Bọn họ cười nói hi hi ha ha, trong lời nói toàn là ý khinh thường và chế giễu Tần Giác.

Cừu Xuyên nghe xong cảm thấy thoải mái cả người —— Tần Giác, cũng chỉ vậy thôi.

Hắn cười đắc thắng.

Đám người Tư Tu Viện vừa nói vừa cười, không ai phát hiện từ đầu đến cuối, tên đệ tử cõng Tần Giác không hề nói một câu nào.

Cơ thể hắn cứng đờ, toàn thân run lẩy bẩy.

Tần Giác cầm một cây đao nhỏ sắc bén, đặt trên cổ đệ tử kia, như thể có thể chém đứt nó bất cứ lúc nào.

Giọng thiếu niên khàn khàn vì vừa mới tỉnh lại, nhỏ giọng nói: “Sao ta lại ở chỗ các ngươi, Quý Từ đâu?”

Đệ tử run rẩy mất tự chủ, vừa mở miệng đã khóc, cuối cùng mới nói:

“Chúng ta… Đại sư huynh chúng ta, cướp ngươi từ…”

Tần Giác rất có hứng thú, cười một cái: “Cướp từ trên tay Quý Từ?”

Đệ tử kia run rẩy gật đầu.

“Hiểu rồi.”

Tần Giác vẫn còn hơi mất sức, nhưng sức giơ đao vẫn có.

Dù sao ảo cảnh quá khó chịu, tiêu tốn rất nhiều năng lượng của y.

Ban đầu, Tần Giác cũng biết mình đang ở trong ảo cảnh, dù sao y biết rất rõ, vào thời điểm này, y sẽ không đến mức ra tay với đám sư trưởng ra vẻ đạo mạo kia.

Nhưng ảo cảnh thật sự quá chân thực, Tần Giác vừa nhấc kiếm đã không nhịn được, suýt nữa sa vào khoái cảm hành hạ giết chóc, không muốn tỉnh lại nữa.

Y có thể cảm giác được tình trạng hiện tại của mình có gì đó không đúng, sát khí quanh thân quá dày, chỉ sợ không thể thoát khỏi chỉ trong chốc lát, nhưng cũng may đám Tư Tu Viện này bắt y khỏi người Quý Từ.

Bằng không, nếu Tần Giác vừa tỉnh lại đã nổi điên với Quý Từ, chỉ sợ đại sư huynh lương thiện dịu dàng kia của y sẽ chịu không nổi.

Nghĩ vậy, Tần Giác khẽ thở dài.

Hơi thở ấm nóng phả vào cổ đệ tử kia khiến hắn càng thêm sợ hãi.

Ngay lúc này, Cừu Xuyên mơ hồ nhận ra động tĩnh bên cạnh:

“Ngươi đang làm gì thế?”

Khuôn mặt đệ tử kia cực kỳ méo mó, vẻ mặt hoảng loạn, vươn tay về phía Cừu Xuyên.

Tần Giác chậm rãi ngẩng đầu lên từ trên lưng hắn, đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia sáng đỏ.

Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y dùng tay cầm đao đập vào sau gáy đệ tử kia, động tác cực nhanh, đệ tử kia lập tức bất tỉnh.

Tần Giác dậm chân xuống đất, ngẩng đầu nhìn đám người Tư Tu Viện trước mặt, hơi mỉm cười.

Trực giác Cừu Xuyên cảm nhận được nguy hiểm, lui về sau mấy bước, bỏ chạy ra xa rồi hét lên: “Đi thôi, đi nhanh lên!”

Nhưng đã trễ, ngay sau đó, Tần Giác như bóng ma xuyên qua đám người, linh kiếm chưa ra khỏi vỏ, y chỉ dùng vỏ kiếm để điểm huyệt đám người này.

Cả đám người té ngã ngay lập tức.

Tần Giác không hạ tử thủ, nhưng huyệt vị bị đánh trúng vẫn rất đau.

Y cảm thấy mình đã làm rất tốt, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn Cừu Xuyên nằm dưới đất đau đớn kêu gào.

Tần Giác giọng điệu mềm nhẹ: “Mới vừa tỉnh lại, tâm trạng không tốt lắm, đúng lúc thấy các ngươi rất ngứa mắt, ngươi để ta trút giận nhé, thế nào?”

Cừu Xuyên vốn đang kêu rên đau đớn lập tức im miệng, môi hắn run lên vì sợ hãi.

Mũi kiếm rơi xuống, đâm thủng bả vai Cừu Xuyên, máu chảy đầy đất.

Cuối cùng Cừu Xuyên ngất đi.

Tần Giác vẫn còn chút lý trí, chỉ là y cần thấy chút máu để bản thân tỉnh táo lại một chút, vì vậy cuối cùng y còn tốt bụng bôi thuốc cho Cừu Xuyên.

Cuối cùng, y nhìn đống lộn xộn dưới đất, mặt không đổi sắc, giơ kiếm đâm một lỗ trên vai mình.

°°°°°°°°°°

Đăng: 26/1/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro