Chương 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

Edit: Iris
Beta: Tama

Sau khi từ chối lời đề nghị của Văn Thời Cận, Đào Mộ thay trang phục diễn trong phòng thay đồ, ngồi đợi nhà tạo mẫu đội mũ lên —— vì Đào Mộ đóng thế cho nam chính nên không lộ mặt, hơn nữa chất lượng đồ trang điểm của đoàn phim không tốt lắm nên nhiều khi Đào Mộ không trang điểm gì cả. Điều khiến mọi người hâm mộ chính là dù cậu không thoa kem chống nắng thì cũng không bị rám nắng. Lúc bị phơi nắng cùng lắm cũng chỉ làm cho da trông hồng hồng, ngược lại dáng vẻ thấm ướt mồ hôi cực kỳ gợi cảm khiến mọi người càng hâm mộ.

Người phụ trách tạo hình cho cậu là Dương Mai, lần nào tạo hình cô cũng niệm liên miên: "Da của em có phải tốt hơi quá rồi không? Phơi đến mức này mà cũng không bị đen, năm nay tiết kiệm được nhiều kem chống nắng ghê nha. Chị cảm thấy em nên đi làm người phát ngôn cho mấy nhãn hàng trang điểm."

Đào Mộ im lặng. Dương Mai đột nhiên hét lên: "Ai nha, Đào Mộ, tay em sao lại chảy máu vậy?"

Đào Mộ hồi phục tinh thần, xòe lòng bàn tay ra. Lòng bàn tay bị móng tay đâm rách, vài giọt máu chảy qua khe hở ngón tay, suýt nữa thì làm bẩn trang phục diễn.

Đào Mộ rút một tờ khăn giấy từ hộp khăn giấy ra lau khô bàn tay, động tác thô lỗ khiến Dương Mai cau mày: "Có đau không?"

"Không sao." Đào Mộ ngước mắt cười nói: "Lúc nãy nhìn thấy Mục Hoa Đình, em phải kìm nén cảm xúc muốn đánh anh ta nên không cẩn thận làm tay bị thương."

Nói xong, Đào Mộ cố tình nhỏ giọng lại, ghé sát vào Dương Mai, nháy mắt nói: "Đây là bí mật của hai chúng ta, chị đừng nói với người khác nhé."

Dương Mai cười đến mặt mũi đỏ bừng, cô gật đầu. Hôm qua Mục Hoa Đình vu khống người khác trước mặt nhà đầu tư, làm hại Đào Mộ vô tội nằm cũng trúng đạn, mọi người đều lén nghị luận chuyện này. Dương Mai cảm thấy mình có thể hiểu được tâm trạng của Đào Mộ. Nếu đổi lại là cô, cô cũng muốn đánh Mục Hoa Đình một trận.

"Em yên tâm, chị chắc chắn sẽ không nói ra đâu." Dương Mai suy nghĩ rồi an ủi: "Đào Mộ, chị cảm thấy em nhất định sẽ nổi tiếng, thậm chí là đỏ tía. Nên em không cần phải để ý tới loại người như Mục Hoa Đình."

Đào Mộ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô gái, nhoẻn miệng cười.

Lúc Đào Mộ ra khỏi phòng thay đồ, trở lại phim trường, người nhà họ Thẩm đã rời đi.

Thẩm Dục ngồi bên cạnh đạo diễn Trần, nghiêng đầu cười hì hì nhìn video. Sau khi thấy Đào Mộ thì mắt sáng lên, trong mắt toàn là kinh ngạc, vẫy tay với Đào Mộ: "Oa, Đào Đào cậu đẹp trai lắm luôn! Quả thực đẹp đến trình độ mới."

Nhân viên công tác trong phim trường cũng đang nhìn Đào Mộ, nghe thấy câu này của Thẩm Dục đều vô thức gật đầu.

Lời này nói rất đúng. Từ tuần trước, có lẽ là đã quen với tiến độ quay phim và hóa trang cổ trang, ấn tượng mà Đào Mộ mang đến cho mọi người biến đổi theo từng ngày. Nhất là khi đứng trước ống kính, càng thêm chuẩn man, động tác tiêu sái lỗi lạc nước chảy mây trôi, xảy ra một loạt thay đổi làm cho hình tượng nhân vật của Đào Mộ trước ống kính càng có cảm xúc hơn. Có mấy lần, ống kính vô tình quay cận cảnh mặt của Đào Mộ, sự hồn nhiên và khí chất kia khiến đạo diễn Trần không kịp phản ứng, thật sự cho rằng người trước ống kính này mới là nam chính. Hoàn toàn quên mất Đào Mộ chỉ là một diễn viên đóng thế.

Nhưng phải nói thật, cho dù là hóa trang hay kỹ năng diễn xuất, thậm chí là lời thoại, cùng là người mới không có bất kỳ kinh nghiệm nào nhưng Đào Mộ lại hơn hẳn Thẩm Dục một bậc lớn.

Điều này làm cho đạo diễn Trần phải lén cảm thán, Đào Mộ sinh ra là để ăn chén cơm này.

Mỗi năm, người mới gia nhập giới giải trí phải nói là nhiều như cá diếc sang sông, người trước ngã xuống người sau tiến lên, nhưng người có thể may mắn debut thành công lại không nhiều. Người có điều kiện ngoại hình, động tác đánh võ đẹp động lòng người, ngay cả cách trò chuyện không giống người mới như Đào Mộ càng hiếm thấy. Nghĩ đến Đào Mộ thi đậu Kinh Ảnh, tương lai có xuất thân chính quy —— có lẽ sẽ gặp may, dễ hòa nhập vào giới này. Nghĩ như vậy, trong lòng Trần Ích Khiêm khẽ dao động, tâm tư muốn gần gũi càng rõ hơn.

"Tiểu Mộ, hôm nay chúng ta sẽ bổ sung vài màn ảnh cho hôm qua. Buổi chiều còn có cảnh phối hợp của cậu và nam ba, quay xong có thể nghỉ ngơi."

Đạo diễn Trần chưa từng gọi tên võ thế là Tiểu Mộ thân mật như vậy, tức khắc đoàn phim đều hiểu ý của đạo diễn Trần. Cách cư xử với Đào Mộ cũng có chút thay đổi nhỏ.

Về phần Đào Mộ thì vẫn trước sau như một, phần bình tĩnh này phá lệ gia tăng ấn tượng tốt của mọi người.

Thẩm Dục ở bên cạnh nghiêng đầu hỏi: "Đào Đào, cậu đánh diễn hay như vậy, có thể dạy cho tớ không? Thật ra tớ cũng rất muốn làm ra động tác đánh võ ngầu đét như vậy trước ống kính." Đáng tiếc người nhà họ Thẩm không cho. Thẩm Dục được nuông chiều từ bé, lần đầu tiên treo dây cáp, đùi bị dây ma sát làm rách da, lúc đó người nhà họ Thẩm đến thăm ban thấy cục sưng ứ máu thì lập tức hạ lệnh cấm hành vi "tự mình hại mình" của Thẩm Dục.

Thẩm Dục vốn chỉ vào giới để chơi cho vui, không có chấp nhất gì với việc đóng phim, vả lại không muốn khiến người nhà lo lắng nên dứt khoát đồng ý yêu cầu của người nhà họ Thẩm. Nhưng đồng ý thì đồng ý, dù sao người trẻ tuổi luôn muốn mình trông ngầu hơn. Biểu hiện trước ống kính của Đào Mộ đã chinh phục được Trần Ích Khiêm và những võ phụ* chuyên nghiệp khác, tất nhiên Thẩm Dục cũng không ngoại lệ.

*Võ thế là người sẽ ký hợp đồng với người mà mình sẽ đóng thế, như Đào Mộ đóng thế vai chính Thẩm Dục thì sẽ ký hợp đồng với Thẩm Dục; Võ phụ là nhân vật phụ hoặc nhân vật quần chúng không quan trọng chuyên về cảnh đánh nhau và sẽ ký hợp đồng với đoàn phim, vào các vai như binh lính tép riu.

Kiếp trước, sau khi Thẩm Dục thấy Đào Mộ thực hiện động tác đánh cool ngầu như vậy, cũng khao khát muốn treo dây cáp. Nhất là khi Đào Mộ bị Lạc Dương kiếm chuyện, vì để dỗ Đào Mộ vui vẻ, khi phóng viên thăm ban phỏng vấn, Thẩm Dục đã chủ động nói chuyện Đào Mộ đóng thế để cậu được hưởng ánh sáng. Sau khi phỏng vấn, Thẩm Dục đã yêu cầu riêng Đào Mộ dạy hắn cách thực hiện động tác đẹp mắt trên dây cáp.

Lúc đó Đào Mộ rất biết ơn Thẩm Dục nên gạt người đại diện của Thẩm Dục, dạy Thẩm Dục vài chiêu. Kết quả khi tập luyện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người cùng đến bệnh viện.

Kiếp này, Đào Mộ không muốn chen chân vào nhà họ Thẩm, dứt khoát từ chối yêu cầu của Thẩm Dục: "Vô dụng thôi, có lẽ cái này là kỹ năng thiên phú."

Thẩm Dục: "..."

Bối cảnh và đạo cụ ánh sáng đã chuẩn bị sẵn sàng. Đào Mộ đứng dậy đi vào phim trường, chuẩn bị quay phim.

Không quan tâm đến ảo tưởng của đám fans và quần chúng ăn dưa như thế nào, thực ra đóng phim là một chuyện rất nhàm chán. Điều mà các diễn viên làm nhiều nhất trong ngày chính là chờ đợi, chờ trang điểm, chờ tổ đạo cụ dựng bối cảnh, chờ tổ camera và ánh sáng vào đúng vị trí, chờ đạo diễn hô action thì diễn viên mới bắt đầu diễn, nếu thuận lợi thì mười phút sẽ quay xong một cảnh chiến đấu, sau đó thì chờ bối cảnh tiếp theo, đèn và camera, nếu không thuận lợi thì phải quay đi quay lại nhiều lần. Một màn ảnh trên phim truyền hình chỉ có hai ba phút ngắn ngủn, nhưng khi quay lại tốn đến mấy tiếng, thậm chí là mấy tháng.

Vì mất nhiều thời gian chờ đợi nên các minh tinh có chút địa vị đều rất thích lái xe du lịch theo đoàn. Nhất là sau khi smartphone xuất hiện, trong thời gian chờ cảnh quay, mọi người sẽ trốn vào xe chơi điện thoại, lướt Weibo và chụp hình tự sướng bán manh các kiểu. Nhưng bây giờ giới giải trí chưa hình thành kiểu cắm đầu vô điện thoại trong phim trường, nên lúc chờ cảnh quay, thường xuyên thấy các diễn viên ôm kịch bản hoặc đọc thuộc lời thoại hoặc đối diễn. Đám diễn viên quần chúng thì tụm lại thành tốp ba tốp năm trốn ở góc khuất nào đó để lười biếng.

Đào Mộ đứng yên trước bối cảnh, sư phụ phụ trách treo dây cáp đang giúp cậu mặc đồ để treo dây cáp, còn có người chỉ đạo võ thuật đứng bên cạnh nói về các chiêu thức. Mục Hoa Đình sắm vai nam ba vẻ mặt âm u khó đoán, có lẽ là sợ Đào Mộ lợi dụng đối diễn rồi trả thù nên đến chỗ đạo diễn Trần bàn chuyện muốn dùng diễn viên đóng thế.

Vị tiểu thiếu gia được mọi người cưng chiều thì dính vào người Đào Mộ ríu rít, Đào Mộ nhắm mắt lại không quan tâm hắn, Thẩm Dục đứng bên cạnh Đào Mộ giơ điện thoại chụp lén —— chủ nhân trong bức ảnh bị chụp lén để lộ nửa khuôn mặt, vừa lúc để lộ dây cáp phía sau Đào Mộ. Chụp xong còn không thỏa mãn, lại lén đăng lên Weibo, status là "Anh trai nhỏ đóng thế cho tôi nè, đẹp trai lắm đúng không?"

Vào năm 2008, Weibo vẫn là một cái gì đó rất mới mẻ. Nhiều tân binh trẻ tuổi sẽ đăng ký tài khoản Weibo để giao lưu với fans. Nhưng các minh tinh đại bài vẫn quen với con đường thần bí truyền thống, am hiểu phương thức mỹ nhân như hoa cách một tầng mây.

Là một phú nhị đại vừa bước chân vào giới giải trí, lại trông tuấn tú, tính cách còn cực kỳ tốt, nên Weibo của Thẩm Dục đã có gần mười vạn lượt follow. Điều quan trọng nhất là mười vạn fans này đều là "người sống" năng động và có tinh thần giao lưu. Sau khi Thẩm Dục đăng bức ảnh thì được like và comment ầm ầm, có người khen Thẩm Dục đẹp hơn Đào Mộ, có người phụ họa nói Đào Mộ quả thực rất đẹp, còn có người hỏi tài khoản Weibo của Đào Mộ, nếu không nhìn số liệu, mức độ náo nhiệt này quả thực không thua gì minh tinh nổi tiếng được hàng triệu lượt follow ở thế hệ sau.

Thẩm Dục cắm đầu vào điện thoại trò chuyện với fans, trong khi Đào Mộ bị gọi đi bổ sung màn ảnh.

Thật ra người trong đoàn phim 《 Tử Tiêu 》 rất sẵn lòng quay cảnh của Đào Mộ, đặc biệt là một tuần gần đây. Cậu nhóc này từ khi khai máy chưa từng NG, dẫn đến tiến độ đoàn phim tăng nhanh. Kế hoạch ban đầu là quay hai tháng rưỡi, nhưng theo tiến độ hiện giờ, khoảng chưa đầy hai tháng đã quay xong bộ phim.

Trong giờ nghỉ trưa, người đại diện của Diệp Dao và người đại diện của Mục Hoa Đình lại tìm tới lần nữa. Người đại diện của Mục Hoa Đình muốn mượn sức Đào Mộ nên không khuyên Đào Mộ ký hợp đồng nữa, mà là chủ động bồi thường một cơ hội thử vai cho Đào Mộ —— là một bộ phim hiện đại thần tượng vườn trường sắp khởi động máy ở trấn H, Đào Mộ có thể đóng vai nam bốn.

"Tôi vốn muốn giành vai nam hai cho cậu. Tiếc là cậu không phải là nghệ sĩ của công ty, tôi cũng bó tay." Người đại diện của Mục Hoa Đình vẫn không quên nói mấy câu với Đào Mộ: "Nhưng nếu cậu đồng ý gia nhập công ty, đừng nói là nam hai, cho dù là nam một tôi cũng có thể giành cho cậu."

Đào Mộ nhấn mạnh lần nữa: "Cảm ơn ý tốt của anh Triệu. Nhưng tôi có nói là tôi đã thi đậu Kinh Ảnh, trường có quy định không phải sinh viên năm ba trở lên thì không thể đóng phim." Bây giờ đã là giữa tháng 7, Kinh Ảnh khai giảng tháng 9, 26 tháng 8 phải đến trường báo danh. Nếu Đào Mộ nhận vai diễn mà Triệu Khả Bình giới thiệu, rất có khả năng bị đụng lịch trình và không thể báo danh được. Điều này không đúng với kế hoạch tương lai của Đào Mộ.

"Chuyện này không nghiêm trọng vậy đâu." Triệu Khả Bình nói: "Công ty chúng tôi cũng đã ký hợp đồng với sinh viên Kinh Ảnh. Nếu cậu thật sự muốn gia nhập, chúng tôi có thể thảo luận về lịch trình quay phim với nhà trường."

Đào Mộ: "Nhưng tôi lại cảm thấy quy định của nhà trường khá tốt. Sinh viên năm nhất và năm hai tập trung vào việc học để đặt nền móng. Tôi không muốn vi phạm quy định nhà trường."

Thật cứng đầu.

Sắc mặt Triệu Khả Bình đen lại, cảm thấy Đào Mộ đúng là không biết điều: "Người trẻ tuổi nghĩ đơn giản, cậu phải biết rằng không phải ai cũng có cơ hội này. Tục ngữ có câu, muốn nổi danh phải nhân lúc còn trẻ, câu này cũng áp dụng trong giới giải trí. Hãy nghĩ lại xem, nếu cậu thật sự làm theo quy định của trường học, vậy phải đến hơn 20 tuổi cậu mới có thể nhận phim. Đến lúc đó cậu có dám chắc mình sẽ nổi tiếng không?"

Đào Mộ chỉ cười không nói.

Triệu Khả Bình thật sự tức giận. Nhưng nhìn vẻ mặt của Đào Mộ lại cảm thấy tiếc, chỉ có thể lùi một bước nói: "Nếu cậu đã kiên trì như vậy, cũng không phải không còn cách nào khác. Công ty có thể bàn với trường học để sắp xếp thông cáo và kịch bản cho cậu trong thời gian nghỉ đông và nghỉ hè. Vậy thì đẹp cả đôi đường."

Triệu Khả Bình thật sự xem trọng Đào Mộ, thành ý đều đủ cả. Ngay cả khi Đào Mộ không có ý định gia nhập công ty quản lý, cậu cũng ngại khi cứ từ chối ý tốt của Triệu Khả Bình. Chỉ có thể uyển chuyển tỏ vẻ: "Vậy tôi sẽ suy nghĩ lại." Sau khi suy nghĩ cặn kẽ rồi tiếp tục từ chối, có lẽ Triệu Khả Bình sẽ không tiếp tục dây dưa nữa.

Nghe thấy Đào Mộ có ý từ chối, Triệu Khả Bình cau mày, không hiểu vì sao Đào Mộ lại kháng cự như vậy: "Là vì chuyện của Mục Hoa Đình sao?"

Mục Hoa Đình không kịp phòng ngừa đột nhiên bị điểm danh thì căng thẳng, xụ mặt nhìn Đào Mộ.

Mặc dù Đào Mộ khá mệt mỏi với thủ đoạn của Mục Hoa Đình, nhưng cậu cũng sẽ không dựa vào lý do đó để từ chối. Cậu lắc đầu: "Không phải chuyện của anh ta. Là tôi chưa sẵn sàng ký hợp đồng với công ty."

Đào Mộ hơi dừng lại một chút rồi giải thích: "Tôi không thực sự muốn làm thần tượng." Tôi muốn tự làm ông chủ của bản thân.

Vậy là muốn làm diễn viên? Triệu Khả Bình bừng tỉnh, loại chí hướng rộng lớn này hắn đã thấy nhiều ở mấy người mới. Đào Mộ không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng.

"Nhất ca nhất tỷ của Hạ Tinh Entertainment chúng tôi đều là ảnh đế ảnh hậu. Vậy chắc cậu cũng biết, cho dù muốn làm diễn viên cũng không phải chỉ đơn giản là đóng phim. Ví dụ như cạnh tranh vai nam chính linh tinh, đều cần có công ty hỗ trợ xã giao. Cậu có chí hướng là chuyện tốt, nhưng không thể đơn thương độc mã. Cậu cứ nghĩ đi, sau khi cậu ký hợp đồng, công ty sẽ giúp cậu sàng lọc kịch bản và sắp xếp lịch trình, chuyện cậu cần làm là cố gắng diễn tốt nhân vật trong kịch bản, phần còn lại đều giao cho tôi xử lý. Điều này không phải tốt hơn sao?"

Triệu Khả Bình từng nét từng nét vẽ ra một chiếc bánh lớn, nếu Đào Mộ thật sự là người mới, có lẽ lúc này đã không chống đỡ được.

Vạn Mỹ Hồng đến chậm một bước lập tức quýnh lên, nhanh chóng đi lên phá vỡ tình hình: "Mặc dù Hạ Tinh Entertainment có ảnh đế ảnh hậu, nhưng chính vì nhất ca nhất tỷ đều như mặt trời ban trưa nên công ty chắc chắn sẽ phân tài nguyên cho nhất ca trước, còn dư lại mới đến lượt cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu nhất định sẽ có được số dư đó. Trên thực tế, có không ít sao nam hạng một hạng hai ký hợp đồng với Hạ Tinh. Người đại diện của những người đó khẳng định sẽ tranh thủ tài nguyên cho nghệ sĩ của họ. Cậu là người mới lại không có chỗ dựa, tiến vào đó sẽ dễ bị mai một. Không bằng cậu gia nhập Tần Triều Entertainment, ít nhất bây giờ Tần Triều Entertainment chỉ mới có một nhất tỷ, vị trí nhất ca còn trống. Nếu cậu chịu gia nhập Tần Triều, với năng lực của cậu, tôi nhất định có thể thuyết phục công ty nâng cậu làm nhất ca."

Triệu Khả Bình chế nhạo: "Ai mà không biết phim truyền hình do Tần Triều Entertainment giám chế đều là nâng nữ chính. Vì sao Vương Miểu lại trốn qua Long Đằng Entertainment, còn không phải vì nhận ra mình không có cơ hội phát triển sao? Bây giờ còn muốn kéo Đào Mộ xuống nước, quả thực không đặt tiền đồ của người mới ở trong lòng."

Đào Mộ hơi đau đầu nhìn hai người đại diện đánh nhau túi bụi, trốn đi.

"Đào Mộ, cậu chờ chút, chị có vài lời muốn nói với cậu."

Đào Mộ dừng lại nhìn Diệp Dao đang đi theo tới WC, nhướng mày, ý bảo có chuyện gì mau nói.

Diệp Dao đỏ mặt: "Cậu… Có phải cậu thích chị không?"

Đào Mộ: "...???"

Diệp Dao vừa thẹn thùng vừa vui vẻ tự đắc: "Chị biết mà, hôm qua cậu vì chị nên mới bị Lạc Dương gây khó dễ, chắc chắn là thích chị rồi. Tuy rằng cậu không nói ra ——"

"Ngừng! Ngừng!" Đào Mộ nhanh chóng ngắt lời người nào đó, những lời này có thể nói được hả: "Tôi nói tiểu nha đầu chị đó, xem phim nhiều quá hả?"

Diệp Dao không phục: "Sao cậu có thể nói như vậy được. Chẳng lẽ thích chị là chuyện xấu sao?"

"Chị nghĩ sao?" Đào Mộ hừ một tiếng, không kiên nhẫn xua tay đuổi người: "Đừng làm phiền tôi, nhanh đi tìm Lạc Dương đi. Nếu cứ tiếp tục gây gổ, hai người sẽ chia tay thật đó." Đến lúc đó chị sẽ phải chịu khổ vì không còn ai che chở, nói không chừng còn bị hắc hóa đấy chứ.

"Chia tay thì chia tay!" Diệp Dao vẻ mặt không phục: “Chị đã muốn chia tay anh ta từ lâu. Cậu cũng nghe mấy lời hôm qua anh ta nói rồi đó. Chị xem anh ta là bạn trai, nhưng trong mắt anh ta, chị chỉ là tiểu minh tinh bị anh ta bao nuôi. Chị mà còn thích anh ta, không phải là mắt mù sao?"

Đào Mộ thầm nói, cũng không phải là mắt mù gì. Chỉ là toàn đi xem trọng mấy tên không cặn bã thì cũng là gay, mắt này là què thành cái dạng gì luôn rồi!

"Được, được, được, tôi cũng không thèm quan tâm chị thích ai. Dù sao chỉ cần không thích tôi là được rồi."

Đào Mộ đầu đau bụng trướng, lòng nói kiếp trước không có mấy chuyện này mà. Nhưng Đào Mộ lại quên mất, kiếp trước cậu không có bùng nổ diễn xuất khi bị súng nước phun với lực mạnh, cuối cùng bị người khác xem như chó chết ném ở một bên phim trường. Xong việc thì thành đối tượng bị người khác chế giễu nhạo báng. Tâm tư thiếu nữ của Diệp Dao vừa nảy mầm, nhưng thấy Đào Mộ không biết cố gắng như vậy, cô né còn không kịp, sao có thể thừa nhận bản thân thích cậu.

Nhưng Thẩm Dục lại ra mặt thay cậu. Kết quả sau khi thân thế hai người bại lộ, Đào Mộ lại khăng khăng ép Thẩm Dục rời khỏi nhà họ Thẩm. Cũng chính vì chuyện này nên cậu mới không được nhà họ Thẩm chấp nhận. Nghĩ kỹ lại, hành động của cậu ở kiếp trước thực sự rất đần độn.

Quả nhiên kiếp này vẫn nên tránh xa bọn họ một chút. Người ta đang là người một nhà hạnh phúc êm đẹp, cậu chen vào xem kịch vui làm gì!

°°°°°°°°°°

Lời editor: Ai cũng biết "nhất ca nhất tỷ, tiểu sinh hoa đán, tiểu thịt tươi" là những từ QT trong Cbiz, mình cũng biết điều đó vậy, nhưng hiện mình không biết dùng từ nào để thay thế vì tra không thấy, hỏi cũng không ai biết.

Vì vậy đừng ai moi móc mấy từ này ra để phán mình "lậm QT", xong "bỏ truyện" như cái bạn bị mình bê lên chương "quy tắc xóa cmt + block" ấy, nói từ Hán Việt là QT, xong nói "hoa đán" là QT (cái này đúng là QT) nhưng mà không chỉ mình cách sửa rồi phán "lậm QT" như đúng rồi. Nếu bạn không lậm thì cho mình xin cách sửa đi chứ đừng có được mỗi cái miệng.

Còn những câu thành ngữ bên Trung đã quá quen thuộc thì mình không chú thích thêm, câu nào lạ mình mới chú thích, câu nào thay thế được là mình sẽ thay ngay.

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 12

Edit: Iris
Beta: Tama

Cảnh quay buổi chiều của Đào Mộ là cảnh nam chính che mặt xâm nhập vào Ma giáo, nhưng bị Mục Hoa Đình sắm vai giáo chủ Ma giáo phát hiện, hai người vung tay đánh nhau một trận. Bởi vì phân đoạn này cần quay cận cảnh mặt của nam ba để tăng thêm hiệu quả nên đoàn phim đưa ra ý kiến là để Mục Hoa Đình tự mình ra trận.

Mục Hoa Đình nói cả buổi sáng cũng không khuyên được đạo diễn Trần đồng ý để hắn dùng diễn viên đóng thế. Lúc treo dây cáp, mặt hắn như bị táo bón, vừa hoảng vừa sợ nhìn Đào Mộ, sợ bị cậu mượn cảnh quay này để quan báo tư thù. Thế nên trong lúc đóng phim, chỉ cần là Đào Mộ làm ra động tác vung kiếm, Mục Hoa Đình lại như con thỏ sợ hãi huơ kiếm loạn xạ, động tác hỗn loạn bị camera quay được. Hoàn toàn không có khí phách nghiêm nghị, phong thái kiêu ngạo từ trong xương của giáo chủ Ma giáo.

—— Sợ thành như vậy sao diễn tiếp được đây?

Trần Ích Khiêm không nhịn được liên tiếp hô "Cắt" tám lần, cầm loa hét vào mặt Mục Hoa Đình: "Mục Hoa Đình, con mẹ cậu tới đây đóng phim hài hả?"

Mục Hoa Đình vừa sợ vừa ấm ức, lớn tiếng nói lại: "Chuyện này không thể trách tôi được. Là do Đào Mộ cố ý làm tôi sợ."

Đào Mộ mặt vô cảm đứng tại chỗ.

Cả đoàn phim khoanh tay cười khinh thường. Bộ tưởng bọn họ mù hết rồi sao? Rõ ràng Đào Mộ người ta chưa làm gì cả, có thể thấy Mục Hoa Đình không chỉ phẩm hạnh bại hoại mà năng lực ném nồi cũng thảm không nỡ nhìn.

Bị cả đoàn phim nghi ngờ, Mục Hoa Đình ấm ức muốn chết. Một mực khăng khăng Đào Mộ tâm tư bất chính, chắc chắn sẽ thừa dịp đóng phim để đánh hắn. Nếu không phải hắn chạy nhanh, lúc này đã bị Đào Mộ đè xuống đất đánh một trận tơi bời.

Trần Ích Khiêm hoàn toàn tuyệt vọng với sức tưởng tượng của Mục Hoa Đình, để tránh chậm trễ tiến độ quay, cuối cùng cũng bóp mũi đồng ý để Mục Hoa Đình dùng diễn viên đóng thế.

Mục Hoa Đình thở phào nhẹ nhõm, lấy hết sức bình sinh và tốc độ nhanh nhất cởi dây cáp, hai mắt nhìn Đào Mộ, nâng cằm thị uy. Trên mặt viết mấy chữ kiêu ngạo khoe khoang "thách mày làm gì được tao".

Đại Mao Tiểu Béo ở bên cạnh sắm vai bia đỡ đạn tức đến ngứa răng, hận không thể trùm bao tải Mục Hoa Đình kéo ra ngõ nhỏ tẩn cho một trận.

Đào Mộ mặt không cảm xúc cầm trường kiếm đứng đó. Ngay cả một ánh mắt cũng không cho Mục Hoa Đình.

Võ thế của Mục Hoa Đình vậy mà lại là một võ phụ trong đội của Cẩu Nhật Tân, tên là Đại La. Tối hôm qua có uống rượu cùng nhau. Sau khi thấy Đào Mộ, hắn nhỏ giọng bất bình nói với Đào Mộ: "... Cậu cũng thật là. Nếu đổi lại là tôi, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này đánh anh ta rồi. Để xem sau này anh ta còn dám hất nước bẩn loạn xạ hay không."

"Không cần thiết." Đào Mộ nhàn nhạt trả lời. Người bị chó cắn, đâu thể quay đầu cắn lại con chó được, nếu cậu thật sự làm như vậy, khác nào cũng biến thành đồ ngu như Mục Hoa Đình. Hơn nữa trên phim trường có nhiều người như vậy, dù có giở trò cũng có làm bị thương Mục Hoa Đình được bao nhiêu? Đến loại chuyện như trùm bao tải cậu còn lười không thèm làm, tất nhiên sẽ không lưu lại nhược điểm trước mặt người khác —— cùng lắm là lúc đóng phim cậu phát huy năng lực diễn xuất của ảnh đế ra, nhớ lại cảm xúc lúc diễn sát nhân điên cuồng biến thái ở kiếp trước, lúc cậu nhìn chằm chằm Mục Hoa Đình như cái nhìn của tên chặt thịt heo nhìn con heo trên thớt. Quả nhiên Mục Hoa Đình bị dọa sợ, lăn lộn một hồi biến thành tâm bệnh.

Nhưng loại chuyện như áp diễn này cũng rất kỳ diệu. Ngoại trừ đương sự thì không ai có thể cảm nhận được, những người khác có xúc giác nhạy bén hay không thì khó mà nói. Nhưng dù có nhìn ra cũng không thể nói gì được —— vì cậu áp diễn Mục Hoa Đình bằng bản lĩnh, nếu Mục Hoa Đình không tiếp chiêu được, chứng tỏ hắn không có bản lĩnh.

Đại La liếc mắt nhìn Đào Mộ một cái: "Nói vậy cũng đúng. Tôi nghe nói Triệu Khả Bình giật dây bắc cầu với cậu, giới thiệu cho cậu đi thử vai nam bốn. Nếu thật sự đậu, cũng coi như cậu không bị hắt nước một cách vô ích."

Đào Mộ không nói gì.

Có Đại La phối hợp, cảnh quay này diễn ra rất thuận lợi.

Sau khi kết thúc buổi quay, Đào Mộ đi tìm đạo diễn Trần, muốn lấy video quay cảnh đánh võ hôm qua: "Dùng để làm sơ yếu lý lịch, sau này sẽ có lúc cần dùng."

Trần Ích Khiêm muốn nâng đỡ Đào Mộ, đương nhiên sẽ không từ chối chuyện nhỏ này. Dù sao kiếp này Đào Mộ không có ký hiệp nghị bảo mật. Trước khi đưa video, hắn theo thói quen dặn dò một câu: "Trước khi bộ phim phát sóng, không được đăng video ra ngoài. Tránh ảnh hưởng đến việc quay phim của đoàn."

Hắn hơi dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Sẽ không lâu lắm đâu. Hai ngày nữa đoàn phim sẽ tuyên truyền phim, chắc là sẽ có đoạn này, cậu tự nắm chắc là được."

Đào Mộ gật đầu.

Thấy Đào Mộ bàn chuyện chính với đạo diễn Trần đã xong, Thẩm Dục cười tủm tỉm đi tới, trong tay còn cầm hộp điện thoại Apple: "Đào Đào, sinh nhật vui vẻ."

Đào Mộ nhìn thoáng qua quà tặng của Thẩm Dục, lịch sự từ chối: "Tôi đã có rồi, là Tiểu Béo tặng. Hơn nữa tôi không có chuẩn bị quà cho cậu."

Ngụ ý là, cậu cũng không cần tặng quà cho tôi.

Thái độ từ chối xa cách được thể hiện rất rõ.

Thẩm Dục không quan tâm: "Vậy cậu đọc số điện thoại cho tớ đi, để tớ lưu lại."

Đào Mộ: "Tôi chưa cài thẻ sim."

Thẩm Dục: "Vậy cậu có Weibo không? Chúng ta follow lẫn nhau nha? Fans Weibo của tớ rất muốn biết thông tin về cậu."

Đào Mộ chưa kịp trả lời thì Thẩm Dục đã nói tiếp: "Cậu có từ chối cũng vô dụng. Tớ và Vương Dã, Bàng Nhạc đã follow nhau. Nếu cậu không nói cho tớ, khi nào trở về tớ sẽ follow hết bạn tốt của họ, sớm muộn cũng tìm được cậu."

Đào Mộ nhìn Thẩm Dục một cái, không tiếp tục từ chối.

Thẩm Dục cười hì hì mò Weibo của Đào Mộ, thấy nickname Weibo thanh lệ thoát tục không chê vào đâu được kia, không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Đào Mộ.

Đào Mộ mặt vô cảm: "Sao?"

"Không có gì." Thẩm Dục cười nói: "Chỉ là cảm thấy tên Weibo của cậu rất hay. Tớ nghe Vương Dã và Bàng Nhạc nói tên Weibo của họ là cậu đặt, hay là cậu cũng đặt cho tớ nhé?"

Đào Mộ không nói gì, hiển nhiên là không muốn.

Thẩm Dục mỉm cười, cũng không ép sát nữa. Hắn cảm thấy chơi với Đào Mộ khá tốt. Đào Mộ trông có vẻ rất hung dữ và bất cần, nhưng thực chất lại rất ngạo kiều. Chỉ cần đối xử tốt với cậu, làm cho cậu cười, cậu sẽ không từ chối người ngàn dặm nữa. Giống như con mãnh thú siêu lớn với bộ lông tuyệt đẹp mà hắn đã gặp ở thảo nguyên Châu Phi, cần phải tiếp cận một cách thận trọng, kiên nhẫn vuốt lông nó, cuối cùng mới có thể xoa đầu nó.

Nhưng hắn không biết, tất cả hành động của Đào Mộ là vì lo nếu thái độ đối với Thẩm Dục không tốt, sẽ bị cốt truyện hành hạ.

Trong những ngày trùng sinh này, Đào Mộ kết hợp kinh nghiệm kiếp trước và 【 bình luận 】 phân tích thỉnh thoảng xuất hiện trong đầu: Phàm là người Thẩm Dục thích hoặc thực sự thích Thẩm Dục sẽ có may mắn và kết cục không quá tệ; còn là người Thẩm Dục không thích, nhất là người có ác ý nhắm vào Thẩm Dục thì độ may mắn và kết cục sẽ rơi vào bất hạnh. Về phần những người không có giao tiếp với Thẩm Dục hoặc Thẩm Dục không chú ý thì trong 【 bình luận 】 không có nói.

Tóm lại, Đào Mộ kết luận rằng vầng sáng nhân vật chính của Thẩm Dục cũng có giới hạn phạm vi. Càng ở gần Thẩm Dục thì phải càng kiềm chế phản cảm đối với Thẩm Dục. Nếu không sẽ bị vận đen quấn thân.

Kiếp trước, bởi vì liên quan đến thân thế nên Đào Mộ đã được định trước là sẽ không thích Thẩm Dục. Còn bây giờ vì ngại cốt truyện quá mạnh nên Đào Mộ cũng không thể căm thù hắn như kiếp trước. Suy nghĩ kỹ càng, Đào Mộ cảm thấy điều duy nhất mình có thể làm là khắc chế cảm xúc của mình với Thẩm Dục. Có thể tránh xa thì tốt, cho dù không thể thì cũng phải giữ khoảng cách.

Sau khi kết thúc buổi quay, Đào Mộ đợi Đại Mao Tiểu Béo một lúc, sau đó ba người cùng về nhà. Hai thanh niên tận tình trung thành với nhiệm vụ blogger ăn dưa, vừa về nhà đã lao thẳng vào máy tính, hệt như thiếu niên bị nghiện game nặng.

"Chồi ôi, vui quá đi, mới một ngày mà đã có 3000 fans." Đại Mao Tiểu Béo nhìn chằm chằm giao diện Weibo, cười ngây ngô: "Không hổ danh là minh tinh, chuyện follow lẫn nhau này có rất nhiều chỗ tốt nha."

Nói xong còn không quên hỏi Đào Mộ: "Không phải anh đã follow với vương tử rồi sao? Đã tăng thêm nhiêu fans rồi?"

"Không biết." Đào Mộ rầu rĩ nói một câu. Một đám lật mặt còn nhanh hơn lật sách, ai thèm mấy người đó.

"Nè, anh đi đâu vậy!" Đại Mao Tiểu Béo vẻ mặt mờ mịt nhìn Đào Mộ cầm ví tiền đi ra cửa.

"Đi mua móng gà." Đào Mộ nói: "Không phải đã nói thứ bảy sẽ nướng móng gà cho các cậu sao."

Hai thanh niên nghiện internet nghiêm trọng đến mức mông dính vào ghế, nghe vậy lập tức đứng lên: "Em cũng đi."

Kết quả Đào Mộ không có đi chợ mà là xuống quán cơm dưới lầu của chị Bình hỏi chỗ mua: "Có thể đặt mười cân móng gà không? Em không quen ai ở đây, không biết móng gà nhà ai chất lượng tốt."

Chị chủ quán ra hiệu: "Không thành vấn đề. Sáng mai lấy hả?"

"Tốt nhất là tối nay. Để đến trưa mai là có thể nướng."

Chị chủ quán không nói hai lời, lập tức gọi điện thoại đặt hàng.

Nửa tiếng sau, móng gà tươi mới được giao đến tận nhà. Anh chủ Phùng báo với Đào Mộ: "Hôm nay 9 giờ sẽ đóng cửa. Đến lúc đó sẽ nhường phòng bếp cho em, em muốn làm gì cũng được."

Đào Mộ: "..."

Anh Phùng cực kỳ nhiệt tình: "Cần anh làm trợ thủ cho em không?"

"Không cần." Lúc Đào Mộ nấu cơm ghét nhất là có người đến giúp đỡ. Bởi vì sẽ làm chậm tiến độ của cậu, giống vướng bận hơn là hỗ trợ.

Anh Phùng cười cười, không biết Đào Mộ thật sự không cần hay là sợ người khác chôm công thức.

Nhưng anh Phùng vẫn tuân thủ lời hứa, sau 9 giờ nhường lại phòng bếp cho Đào Mộ. Còn hắn và chị Bình thì ở phòng khách xem TV cắn hạt dưa.

Buổi tối 9 giờ, cuộc sống về đêm mới bắt đầu. Nhưng ở góc bếp phía sau lại yên tĩnh như thể vạn vật đang ngủ say.

Phòng bếp vốn ồn ào nay yên tĩnh lại, chỉ có một mình Đào Mộ đeo tạp dề đứng trước vòi nước, rửa đi rửa lại mấy cái móng gà. Đào Mộ dùng vòi nước dài, đổ nước ào ào lên móng gà, rửa kỹ nguyên liệu nấu ăn, đồng thời dùng nước lạnh để da gà giòn hơn. Sau khi rửa xong nguyên liệu nấu ăn, Đào Mộ cho móng gà vào nồi sắt lớn và chần hai phút, sau đó rửa lại bằng nước lạnh. Làm như vậy có thể khử được mùi tanh và mỡ thừa.

Tiếp theo là nêm gia vị. Ở bước này cần dùng thịt ba chỉ xào mới thấm mỡ lợn. Sau đó cho các loại gia vị và hạt nêm vào xào cùng. Đây là bí phương có một không hai mà Đào Mộ học được từ ông Tống, là lúc Đào Mộ còn nhỏ, ông đã cầm tay dạy cậu từng bước. Ông từng nói, đầu bếp phải bình tĩnh, vững tay, lòng yên tĩnh mới có thể ước lượng độ lửa, chắc tay mới có thể nêm được hương vị ngon.

Đáng tiếc, kiếp trước lúc Đào Mộ nấu ăn tâm không tĩnh tay không vững. Bởi vì kiếp trước cậu nấu ăn là vì muốn lấy lòng người nhà họ Thẩm, hoặc là mượn sức đối tác. Là một người thực dụng nên không cách nào đo lường độ lửa trong lúc nấu ăn.

Nhiều người nói rằng cậu có quá nhiều tạp niệm lúc nấu ăn, thức ăn được nấu ra không thuần túy như thức ăn của Thẩm Dục.

Mặc dù bản thân Đào Mộ không biết mối liên hệ nhân quả giữa việc cậu suy nghĩ và hương vị đồ ăn cậu nấu là gì.

Trong nhà bếp dần tỏa ra mùi hương quyến rũ. Hơi giống mùi thịt kho tàu, nhưng hương vị tươi mát và nồng hơn.

Các thực khách ngồi ngoài sảnh không khỏi hít mạnh một hơi, lão Phùng kinh ngạc nói: "Tay nghề của Đào Mộ giỏi quá đi!"

"Tất nhiên rồi." Đại Mao Tiểu Béo cảm thấy vinh dự: "Anh Mộ nhà chúng em rất lợi hại!"

"Này mẹ nó thơm một cách quá đáng luôn á." Các thực khách quen của quán, tối nào cũng đến quán ăn vạ xem TV ngồi điều hòa huyên thuyên xoa bụng, vừa mới ăn xong cơm chiều được một lúc lại cảm thấy đói.

Anh Phùng không kiềm chế nổi nữa, ý bảo Đại Mao Tiểu Béo vào hỏi một chút: "Có thể nếm thử một xíu trước không?"

"Không biết là được hay không!" Đại Mao Tiểu Béo cũng thèm muốn chết, lén lút bò đến cửa bếp: "Anh Mộ, tụi em có thể nếm thử chút chíu không?"

"Tớ thấy không được đâu!" Đào Mộ từ chối: "Cậu hỏi anh Phùng giúp tớ, trong bếp có rượu hoa điêu không?"

"Có ——" Không chờ Đại Mao Tiểu Béo truyền lời, anh Phùng đã đứng dậy: "Ở kệ phía trên vòi nước có một cái bình màu đen dán mảnh giấy đỏ."

"Em thấy rồi." Đào Mộ lên tiếng, đặt rượu hoa điêu lên bàn. Chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo vang lên. Mùi thơm nồng tỏa ra cùng làn khói trắng, xông thẳng vào mũi. Mùi hương lan ra ngoài sảnh, các thực khách quen đua nhau chảy nước miếng đầy sàn.

"Tôi không nhịn nổi nữa rồi." Có người đột nhiên chạy vụt ra ngoài cửa, đi đến quán thịt xiên bên cạnh mua một xiên 30 đồng.

Đào Mộ vẫn kiên nhẫn làm món kho. Nửa tiếng sau, Đào Mộ bỏ móng gà đã chần vào nồi sắt, mở lửa nhỏ.

Hầm khoảng nửa tiếng. Phần xương và thịt của móng gà được ninh nhừ, da mềm và dính.

Lúc này các thực khách quen ngoài sảnh đã bỏ mình. (Chết vì thèm đó quý dị :))).)

Anh Phùng hai mắt sáng rực nhìn Đào Mộ: "Tiếp theo chúng ta làm gì? Tiểu Mộ muốn gì cứ nói, anh làm trợ thủ cho cậu."

Kế tiếp cái gì cơ?

Đào Mộ thuận tay ném móng gà đã ninh vào nước kho bí chế vừa đun vừa ngâm: "... Thật ra cũng không có gì, ăn ngon miệng là được."

"Trong lúc ngâm không sử dụng thủ pháp đặc biệt gì đó để làm mềm móng gà hả?" Anh Phùng não bổ, tự sướng từ bí phương cung đình tổ truyền đến bí kỹ dân gian tổ truyền, đang chuẩn bị mở rộng tầm mắt.

Đào Mộ vẻ mặt hắc tuyến nói: "Không có."

Anh Phùng: "..."

Đang tràn đầy nhiệt huyết bỗng bị dội một chậu nước lạnh, anh Phùng u oán nhìn Đào Mộ: "Vậy cậu lên lầu nghỉ ngơi đi."

Anh Phùng nhìn Đào Mộ, vốn định hỏi cách nấu món này, nhưng suy nghĩ lại thì thôi. Chỉ là sau khi quán cơm đóng cửa thì túm chị Bình ra sau bếp quan sát một lúc, muốn điều tra xem Đào Mộ dùng gia vị và hương liệu gì ——

Kết quả không nhìn ra được gì cả.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Từ "hảo cảm" mình sẽ thay bằng từ "ấn tượng tốt" ở một vài trường hợp, còn "độ hảo cảm" thì mình vẫn sẽ giữ nguyên vì không thể nói "độ ấn tượng tốt", nghe rất lạ tai.

Đăng: 22/9/2022

Beta: 6/11/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro