Chương 61 + 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 61

Edit + beta: Iris

Xét duyệt nhận nuôi ở Hoa Hạ rất rắc rối, nhưng nếu nhận nuôi cô nhi, trẻ em khuyết tật hoặc trẻ sơ sinh bị cha mẹ bỏ rơi và được các tổ chức phúc lợi xã hội nuôi dưỡng thì điều kiện khá thoải mái. Chỉ cần người nhận nuôi ít nhất là 30 tuổi, mà năm nay Lưu Diệu đã 39 tuổi, Mạnh Tề nhỏ hơn hắn 3 tuổi, hai vợ chồng đều phù hợp với yêu cầu nhận nuôi. Hơn nữa bọn họ còn là kết hôn đồng tính, tương lai sẽ không có con cái.

Chủ yếu là người được nhận nuôi — Đào Mộ năm nay đã tròn 18 tuổi, trên luật pháp đã là người có hành vi năng lực dân sự, được hưởng các quyền dân sự một cách độc lập, cũng có nghĩa là, coi như Lưu Diệu có nhận Đào Mộ làm con nuôi, song phương cũng sẽ không vì khuynh hướng tính dục của người nhận nuôi mà gặp bất kỳ rủi ro pháp lý nào.

Cho nên nếu bọn họ muốn làm thủ tục nhận nuôi, chỉ cần hai bên đều đồng ý, sau đó đến cô nhi viện trình đơn xin nhận nuôi, rồi đến cơ quan đăng ký nhận nuôi con để làm các thủ tục có liên quan, cuối cùng là đến đồn công an địa phương để đăng ký hộ khẩu.

Đơn giản hơn nhiều so với nhận nuôi một đứa trẻ dưới 14 tuổi.

Nhưng tuy là vậy, đợi ba người Lưu Diệu hoàn thành xong tất cả các thủ tục cũng mất hết một tuần.

Cùng ngày sổ hộ khẩu mới được phát xuống, Đào Mộ ôm sổ hộ khẩu mới toanh cười ngây ngô một lúc lâu. Ngón tay thon dài lướt qua bìa sổ và trang giấy có tên tất cả các thành viên trong gia đình, thỉnh thoảng lật sang trang ghi thông tin của cậu. Bên trên viết Đào Mộ, giới tính nam, quan hệ với chủ hộ...

Tờ giấy dài 143mm, rộng 105mm, bị Đào Mộ lật qua lật lại muốn rách luôn.

Đào Mộ không có sổ hộ khẩu cho riêng mình, đứa nhỏ lớn lên trong cô nhi viện chỉ có thẻ chứng minh nhân dân chứ không có sổ hộ khẩu. Tất cả hộ khẩu của trẻ mồ côi đều được đăng ký trong hộ khẩu tập thể của cô nhi viện. Tựa như sinh viên đại học có thể liên kết tài khoản của họ với trường đại học.

Kiếp trước khi Đào Mộ trở lại Thẩm gia cũng không có dời hộ khẩu. Không biết là do hào quang cốt truyện Mary Sue khiến tất cả mọi người xem nhẹ chuyện này hay vì nguyên nhân khác, dù sao người nhà họ Thẩm chưa từng nhắc tới chuyện dời hộ khẩu. Đào Mộ từng nhắc tới một lần thì bị Thẩm Nghiên châm chọc mỉa mai "vừa về Thẩm gia, chưa biết được ai với ai mà đã gấp gáp muốn xác định quan hệ phân chia gia sản rồi, có phải đang ngóng trông cha mẹ chết sớm hay không". Sau đó chuyện này không được giải phóng gì cả, cho đến tận khi Đào Mộ bị người Thẩm gia trục xuất gia môn, Đào Mộ chưa từng được vào sổ hộ khẩu Thẩm gia.

Kiếp trước cho đến khi cậu chết đi, cậu vẫn nuôi hy vọng xa vời là có thể lần nữa trở về Thẩm gia, được người nhà họ Thẩm chấp nhận. Cho nên mặc dù bị đuổi khỏi Thẩm gia, cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện lập hộ khẩu riêng cho mình, cho dù sau này có tự mua được bất động sản và biệt thự ở Hỗ Thành, hộ khẩu của cậu vẫn luôn gắn liền với tập thể đại học Hỗ Thành. Dù đã tốt nghiệp nhưng nhà trường không thúc giục cậu chuyển hộ khẩu, không biết là do ánh sáng cốt truyện khiến mọi người quên mất chuyện này hay vì lý do gì khác.

Đáng nhắc tới chính là, kiếp trước khi Đào Mộ đuổi Thẩm Dục khỏi Thẩm gia, cũng không có nhắc tới chuyện dời Thẩm Dục ra khỏi hộ khẩu Thẩm gia. Cho nên đến khi cậu chết đi, hộ khẩu của Thẩm Dục vẫn luôn ở trong Thẩm gia. Bây giờ ngẫm lại đúng là buồn cười, cậu thân là con trai ruột của Thẩm gia lại chưa được vào sổ hộ khẩu, nhưng cái con tu hú chiếm tổ kia vẫn ngang nhiên có mặt trong sổ hộ khẩu Thẩm gia, thậm chí là trong gia phả.

Cũng khó trách vào những lúc Đào Mộ gây khó dễ Thẩm Dục, tất cả bạn cũ thế giao của Thẩm gia đều đứng ra ngăn cản cậu. Lúc ấy cậu còn tưởng mị lực của Thẩm Dục quá lớn, bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là do thái độ của Thẩm gia quá lộ liễu, thế nên tất cả mọi người đều mừng rõ thuận nước giong thuyền cho Thẩm gia.

Kiếp này sống lại, Đào Mộ vòng đi vòng lại ba bốn mươi năm, cuối cùng cũng có sổ hộ khẩu của mình. Lúc làm hộ khẩu, Lưu Diệu còn cẩn thận hỏi cậu có muốn đổi họ hay không — — thật ra Lưu Diệu không có ý gì khác, hắn chỉ muốn nói cho Đào Mộ, bất kể nhóc con nhà bọn họ mang họ gì, hắn đều xem Đào Mộ là con trai ruột của mình. Tương lai nếu Đào Mộ muốn dưỡng lão hắn, hắn cũng sẽ đem tất cả gia sản giao cho Mạnh Tề và Đào Mộ kế thừa — — chính là chính thức như vậy, được pháp luật thừa nhận quan hệ gia đình.

Nhưng Đào Mộ cứ nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ mất mấy ngày, đến trước khi làm sổ hộ khẩu mới quyết định là không đổi họ — — cậu chính là Đào Mộ, không phải là Thẩm Mộ hay Lưu Mộ gì cả, cậu chỉ làm chính cậu. Từ nay về sau, sẽ không bao giờ vì những người không liên quan mà làm tổn thương bản thân.

Nếu kiếp trước đã sống không minh bạch, kiếp này được sống lại thêm lần nữa. Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, cậu muốn dùng cái tên Đào Mộ này sống một cuộc sống rõ ràng.

Con trai mà Lưu Diệu và Mạnh Tề muốn nhận chính là Đào Mộ, không quan tâm Đào Mộ họ gì. Đào Mộ cũng được Lưu Mộ cũng thế, tóm lại chỉ cần là cậu đều được. Lập tức dứt khoát ghi lên sổ hộ khẩu. Rời khỏi đồn công an, Lưu Diệu mở cửa xe Grand Cherokee, theo thường lệ, ghế phụ là Mạnh Tề ngồi, đằng sau là con trai đại bảo bối vừa ra lò của bọn họ, một nhà ba người háo hức chạy đến Tống Ký.

Tống lão gia tử đích thân xuống bếp, suýt chút nữa đã làm một bàn toàn Mãn Hán, có gần 30 món mà Đào Mộ thích ăn. Có viện trưởng Đào, Phùng Viễn và hai người học việc giúp đỡ việc bếp núc, Tần Diệu Như và các anh em của cô cũng đến giúp.

— — Khi Tần Diệu Như đến Yến Kinh, từng được Đào Mộ cố ý kéo đến Tống Ký đón gió tẩy trần. Lúc ấy Tần Diệu Như đã yêu thích phong thủy Hậu Hải bên này, cảm thấy ở đây rất nhân văn, ngay cả tiếng bán hàng rong mà cô nghe thấy vào sáng mỗi ngày đều rất thích thú. Lập tức vỗ đùi bắt đầu đi dạo chơi khắp Hậu Hải, cuối cùng thuê cửa hàng có ba tầng trên đường cái cách Tống Ký hai ngõ nhỏ để mở quán net. Kinh doanh rất tốt.

Hơn nữa đám người Tần Diệu Như rất đông, vừa chân thành nhiệt tình vừa náo nhiệt. Khi biết quan hệ giữa Đào Mộ cùng viện trưởng Đào và Tống lão gia tử, cô rảnh rỗi là thích chạy qua đây chơi. Đặc biệt là tháng 10 này, nhà nào cũng bắt đầu tích trữ cải trắng khoai tây củ cải lớn, còn có dưa chua củ cải muối. Tần Diệu Như nhờ mấy anh em đô con đến cô nhi viện và Tống Ký hỗ trợ. Thỉnh thoảng bận quá, trễ giờ thì ở lại tứ hợp viện của Tống lão gia tử qua đêm. Dù sao trong nhà lão gia tử cũng nhiều phòng.

Sau khi tới đây, cả đám người còn kết nối mạng ở tứ hợp viện cho lão gia tử, buộc lão gia tử học chơi game trên mạng, còn tìm cho ông mấy trò chơi như cờ tướng, mỹ kỳ danh là "khi không tìm thấy bạn chơi cờ thì có thể chơi với cư dân mạng khác cho đỡ nhàm chán". Lão gia tử không thích, bọn họ liền bày ra bộ dạng có chết cũng phải để lão gia tử tiếp thu cái mới.

Làm ông Tống phiền đến mức hận không thể giơ chổi quét đám người này ra ngoài.

Thời điểm Đào Mộ bị Diêu Văn Tiêu mua mười mấy phương tiện truyền thông bôi đen, lão gia tử chỉ vừa mới học ghép vần đánh chữ. Thấy trên mạng có người mắng nhóc con nhà mình, tức đến nỗi suốt đêm đi đăng ký tài khoản Phi Tấn, nhưng với trình độ một ngón tay của ông, đối phương mắng một trăm câu mà ông lại không mắng lại được câu nào, lão gia tử tức giận chửi ầm lên, mắng đến mức làm đám Tần Diệu Như được hấp thu tinh túy mắng chửi ở Bắc Kinh.

Tần Diệu Như với tôn chỉ là mắng một tiếng thì được chơi miễn phí một tiếng, tức khắc chỉ huy các anh em của cô và các bạn mạng tới tiệm net chơi dựa theo phong cách mắng chửi của lão gia tử, giao chiến ba ngày ba đêm với đám antifan trên mạng. Khiến cho tiệm net của cô một chiến thành danh!

Đối với chiến hữu có tình đồng chí như vậy, thái độ của lão gia tử đối với đám người Tần Diệu Như cũng dịu đi không ít. Ông cụ cô độc cuối cùng cũng đã quen với đám nhóc con hỗn láo này rồi, thậm chí còn đóng cửa Tống Ký mấy ngày để tìm người sửa lại mấy căn phòng trong tứ hợp viện, lắp thêm mạng, lắp điều hòa, những thứ mà lúc trước Đào Mộ khuyên thế nào cũng không chịu lắp. Bàn ghế cửa sổ gì đó cũng thay mới hoàn toàn, bóng đèn bị hư cũng thay mới luôn. Cuối cùng mặt lạnh cho đám Tần Diệu Như thuê vài căn phải — — dù sao thì một đám đàn ông và một cô gái suốt ngày ngủ trong tiệm net cũng không tốt.

Vì vậy khi Đào Mộ đến tứ hợp viện, kinh hỉ phát hiện trong viện có hơi người hơn trước kia nhiều. Sân nhỏ trống trải lúc trước, bây giờ bày đầy đồ, toàn là đồ của đám Tần Diệu Như từ tiệm net dọn sang, còn chưa kịp sắp xếp lại. Ánh mặt trời mùa thu hắt xuống từ những kẽ hở trên cành cây bồ kết già sum suê khiến cả khoảng sân trở nên ấm áp, rất nhân văn.

Bọn họ cong khóe miệng, tặng cho đám Tần Diệu Như ánh mắt hài lòng — — đúng là không uổng công cậu kéo Tần Diệu Như ở trấn H ngàn dặm xa xôi đến Tống Ký. Quả nhiên lão gia tử nhà bọn họ thích loại "trượng nghĩa môi đa đồ cẩu bối"* này hơn.

* "Trượng nghĩa môi đa đồ cẩu bối" là câu đối đầu tiên, câu thứ hai là "phụ tâm đa thị độc thư nhân". Mình dịch thô là "phần lớn chính nghĩa đến từ những người mổ chó, phần lớn những kẻ vô ơn đều là học giả", nghĩa là những người làm nghề thấp hèn đa phần là người chính nghĩa, còn những người có lý trí thường là những kẻ tham lợi mà quên công lý.

Thừa dịp mọi người không chú ý, Tần Diệu Như đi đến bên cạnh Đào Mộ, nhỏ giọng nói: "Chị mới mở tiệm net một tháng nay, kiếm được hơn mười mấy vạn, tiền lúc trước cậu cho chị mượn để mở quán, chị trả phần vốn đầu tiên trước nhé?"

"Không cần đâu." Đào Mộ cũng nói khẽ, xua xua tay. Lúc trước cậu dẫn đám người Tần Diệu Như từ trấn H đến đây, một phần là coi trọng tài năng của Trương Phi, một phần là coi trọng tâm tính phẩm chất của đám người Tần Diệu Như. Đương nhiên Đào Mộ biết sống ở thủ đô không dễ, nên khi Tần Diệu Như vừa đến Yến Kinh, Đào Mộ liền cho Tần Diệu Như mượn một trăm vạn, bất luận cuộc sống sau này của Tần Diệu Như ra sao, một trăm vạn này vẫn có thể giúp cô quay vòng: "Tôi cũng không cần tiền gấp. Tiệm net của mọi người vừa khai trương, cần có vốn lưu động, miễn cho xảy ra chuyện bất ngờ."

"Đúng rồi, mọi người mở tiệm net ở Hậu Hải, các mặt đã chuẩn bị ổn thỏa hết chưa?" Đào Mộ hỏi, mở quán net và mở khách sạn là hai lĩnh vực kinh doanh khác nhau, cần phải chuẩn bị rõ ràng đầy đủ.

"Yên tâm đi." Tần Diệu Như cười hì hì vỗ vai Đào Mộ: "Diệu ca giúp tụi này rất nhiều, có hắn ở đây, mọi chuyện đều dễ dàng hơn nhiều, so với lúc chị mới đến trấn H còn nhẹ nhàng hơn nhiều."

Đào Mộ biết rõ năng lực và nhân mạch của Lưu Diệu lập tức gật gật đầu, đột nhiên bừng tỉnh lại: "Sau này không thể kêu Diệu ca nữa?"

"Hả?" Tần Diệu Như sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cười đùa: "Sau này chị phải đổi lại gọi chú Diệu hả?"

Đào Mộ cười hì hì cho Tần Diệu Như ánh mắt để cô tự hiểu, sau đó vào nhà.

"Ở bên ngoài rù rì cái gì đó? Đồ ăn nguội hết rồi." Lão gia tử tức giận trừng mắt Đào Mộ: "Ăn cơm mà còn lề mề, đi rửa tay nhanh lên."

"Dạ ~" Đào Mộ lắc lư đáp lại, vui vẻ chạy đi rửa tay. Lúc quay lại còn tự rót rượu cho lão gia tử, viện trưởng Đào và hai vợ chồng Lưu Diệu Mạnh Tề, lúc cậu định rót cho Phùng Viễn thì Phùng Viễn đã lấy chai rượu đi, cậu nhóc rót rượu cho Đào Mộ, sau đó rót cho từng người, cuối cùng mọi người nâng ly với nhau.

Lưu Diệu mặt hồng hồng nâng ly: "Hôm nay là ngày vui của một nhà ba người chúng ta. Cảm ơn lão gia tử đã nấu bữa cơm này, ông vất vả rồi, cũng cảm ơn mọi người đã đến chúc mừng, tôi đại biểu cho gia đình, kính mọi người một ly."

Mọi người cười tươi nâng ly uống cạn. Chẳng qua lúc uống rượu, lão gia tử có chút buồn bã: "Sớm biết vậy ông cũng nhận nuôi thằng nhóc thúi này rồi. Lúc ấy nó còn nhỏ, với lại cũng vì chuyện trước đó nên sống chết không chịu để người ta nhận nuôi. Nói là không muốn lại bị cha mẹ nuôi vứt bỏ, ông cũng không nhắc lại chuyện này. Bây giờ xem ra là hai ông cháu chúng ta không có duyên."

Lời của lão gia tử đầy chua xót, tức khắc làm mọi người đang vui vẻ an tĩnh lại. Mọi người nhìn nhau, viện trưởng Đào nhịn không được khuyên nhủ: "Ông đừng nghĩ vậy. Đứa nhỏ Đào Mộ này là người thế nào chúng ta đều biết, rất nhân nghĩa. Cho dù không nhận ông làm cha thì cũng sẽ không quên lòng tốt của ông đối với nó."

Tống lão gia tử yên lặng thở dài. Ông đương nhiên biết tâm tính Đào Mộ, nhưng chung quy vẫn kém một tầng quan hệ. Có lẽ kiếp này của ông giống như thầy bói đã nói, Thiên Sát Cô Tinh khắc vợ khắc con, nhất định sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại.

Đào Mộ nhịn không được, cầm bình rượu rót đầy ly, đi đến trước mặt lão gia tử, đột nhiên quỳ xuống: "Lão gia tử, con biết ông đối với con đặc biệt tốt. Trước kia là Đào Mộ con bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa, sau này sẽ không như thế nữa. Nếu ông tin con, sau này ông chính là gia gia của con, gia gia ruột của con. Tương lai con nhất định sẽ chăm sóc ông, phụng dưỡng ông lúc về già."

Nói xong, không đợi Tống Đạo Trăn phản ứng lại, cậu đã dập đầu ba cái.

Tống Đạo Trăn tức khắc sững sờ, ngơ ngẩn một lúc lâu mới vươn đôi tay run run nhận ly rượu trong tay Đào Mộ, còn chưa đưa đến bên miệng thì đã run tay làm đổ hết một nửa. Mắt lão gia tử đỏ lên, nước mắt vẩn đục rơi vào ly rượu, ông uống một hớp ly rượu pha lẫn nước mắt.

"Tốt! Tốt!" Tống Đạo Trăn một tay nắm chặt ly rượu, một tay vỗ đùi thật mạnh, cuối cùng nói ra được hai chữ.

Lúc này đến lượt Lưu Diệu buồn bã. Ông chú 40 tuổi u u oán oán nhìn con trai bảo bối mới ra lò của mình, vừa mới lãnh sổ hộ khẩu, con trai lớn còn chưa có sửa miệng kêu hắn là cha đâu, tự nhiên lại nhận gia gia trước.

Nhưng bọn họ đều biết cảm tình giữa Tống Đạo Trăn và Đào Mộ, nên dù có ghen tỵ thì cũng không ai nói gì. Hơn nữa hai vợ chồng Lưu Diệu đều biết chuyện cũ của Tống Đạo Trăn, lúc này nhìn lão gia tử cố nén nước mắt cũng khó tránh khỏi chua xót.

Đã nhiều năm qua, sống một cuộc sống lẻ loi hiu quạnh như vậy đúng là không dễ dàng gì.

Lưu Diệu Mạnh Tề cảm thán một hồi thì thấy Đào Mộ lại rót hai ly rượu, quỳ xuống trước mặt bọn họ. Còn chưa mở miệng thì Đào Mộ đã nhịn không được đỏ bừng mặt, mặc dù đã làm công tác tư tưởng mấy ngày nay, nhưng khi chuyện đã tới trước mặt, việc sửa miệng vẫn khá xấu hổ.

Đào Mộ hít sâu một hơi, hét lớn: "Cha, uống rượu."

Lưu Diệu tức khắc cứng đờ người, còn run lên một cái. Vẫn là Mạnh Tề phản ứng lại trước, cầm lấy ly rượu mà Đào Mộ vốn đưa cho Lưu Diệu, mỹ mãn uống một hơi cạn sạch, lớn tiếng đáp: "Haizz, con trai ngoan."

Nói xong, hắn lấy ra phí sửa miệng đã chuẩn bị sẵn trong túi ra — — Lúc ấy Mạnh Tề nghĩ, nếu Đào Mộ sửa miệng, vậy này chính là phí sửa miệng, còn nếu ngại không sửa miệng được, thì đây là bao lì xì. Dù sao cũng cùng chung một ý nghĩa, nhận con trai mà, chuyện vui như vậy chắc chắn phải có bao lì xì.

Mãi đến khi Mạnh Tề uống cạn ly rượu, Lưu Diệu mới tỉnh táo lại. Ủy ủy khuất khuất nhìn Mạnh Tề một cái — — bị đôi mắt đầy ý cười của Mạnh Tề nhìn lại, tức khắc sờ sờ mũi không nói gì.

Thôi. Anh là chủ gia đình trên sổ hộ khẩu, em là chủ gia đình của chúng ta, kính rượu em trước cũng không sao hết.

Lưu Diệu tự an ủi mình, vươn tay nhận ly rượu của Đào Mộ, uống một hơi cạn sạch, sau đó cũng phát một bao lì xì sửa miệng cho Đào Mộ.

Mọi người thấy thế thì vỗ tay theo nghi thức. Viện trưởng Đào nhìn một nhà ba người hòa thuận, nhìn Tống Đạo Trăn đang nén nước mắt, nén cảm xúc, trêu ghẹo: "Ông xem như này có tốt hơn không. Nếu trước kia ông nhận nuôi Tiểu Mộ, thì chỉ nhận nuôi được mỗi một con trai mà thôi. Bây giờ thì tốt hơn rồi, có con có cháu, tận ba thế hệ luôn. Tôi rất ngóng trông đến đời thứ bốn đấy."

Vừa mới uống rượu sửa miệng, còn chưa kịp chúc mừng mình lên chức cha — Lưu Diệu: "..."

Đồng dạng cũng vừa lên chức cha — Mạnh Tề: "..."

Chỉ có Đào Mộ chột dạ sờ sờ mũi, cúi đầu.

Ba thế hệ gì đó, hẳn là không thành vấn đề. Chỉ là thế hệ thứ bốn thì khó mà nói — —

Dù sao thì người ta đời này chính là đoạn tử tuyệt tôn rồi _(:з)∠)_

°°°°°°°°°°

Lời editor:

Chúc mừng mọi người nè ❤❤❤❤❤

Chúc mừng Mộ Mộ có gia gia ba lớn ba nhỏ!

Chúc mừng Diệu ca Tiểu Tề ca ( :)))) ) có một đại bảo bối!

Chúc mừng gia gia đã... khụ biết sử dụng internet!

*Tung bông tung hoa* 🌹🌹🌹

Nói chút, tại tác giả có khi xưng hô là Tống lão gia tử nên mình giữ nguyên, có khi gọi là Tống lão nhân thì mình đổi thành ông Tống nha.

🍑🍑🍑🍑🍑

Chương 62

Edit + beta: Iris

Bữa ăn kéo dài đến hơn chín giờ tối, ai cũng ngà ngà say. Đặc biệt là Tống Đạo Trăn — — Đào Mộ quen biết lão gia tử đã nhiều năm, nhưng chưa từng thấy lão gia tử uống quá hai lít. Hôm nay lại uống say như chết. Khi được mọi người đỡ nằm xuống phòng chính, ông vẫn còn lẩm bẩm gì đó. Đào Mộ sửng sốt nghe lão gia tử kêu "Tiểu Văn Nhi".

Viện trưởng Đào cởi quần áo giày cho Tống lão gia tử, đỡ lão gia tử nằm xuống, lại pha nước ấm lau mặt lau tay cho ông. Thu dọn xong hết mới ôm đống đồ dơ của Tống lão nhân ra, dắt Đào Mộ rời khỏi nhà chính.

Ánh trăng trong như nước, gió hiu hiu lạnh. Ánh trăng từ cây hòe già chiếu xuống, như một tấm lụa mỏng, bao phủ tứ hợp viện yên tĩnh. Những người say tự tìm phòng riêng để ngủ.

Viện trưởng Đào bỏ quần áo của Tống lão gia tử vào thau tráng men, mở vòi nước đổ đầy thau. Vừa giặt vừa nói: "Tiểu Văn Nhi mà ông Tống nói đến chính là đứa con trai mất sớm của ông ấy, tên là Tống Uẩn Văn. Bình thường ông ấy không bao giờ nhắc đến chuyện trước kia, hôm nay uống say nên tức cảnh sinh tình."

Đào Mộ trong lòng mềm nhũn, không khỏi hỏi: "Đã qua nhiều năm rồi, chẳng lẽ lão gia tử không nghĩ tới chuyện xây một tổ ấm mới sao?"

Viện trưởng Đào trầm mặc trong chốc lát, động tác tay cũng dừng lại, qua một lúc lâu sau mới lơ đãng nói: "Không có, chắc là trước đây bị tổn thương quá sâu, ông ấy cũng cứ nói mãi rằng thầy bói nói ông ấy là Thiên Sát Cô Tinh, khắc vợ khắc con, nói là nếu ông ấy cưới vợ sinh con chính là hại người hại mình, nên cả đời già rồi vẫn cô đơn."

"Thầy bói đó nói thật sao?" Đào Mộ sống lại một đời, thứ không tin nhất chính là số mệnh. Nghe vậy thì không cho là đúng: "Cuộc sống là của bản thân, con không tin số mệnh. Sau này con là cháu của lão gia tử, con sẽ ở cùng ông cả đời, dưỡng lão cho ông."

Đào Mộ hơi dừng lại một chút, rồi nói với viện trưởng Đào: "Viện trưởng, trong lòng con bà chính là nãi nãi của con. Sau này con cũng sẽ dưỡng lão cho bà."

Những lời này là từ tận đáy Đào Mộ, nhưng bất ngờ là viện trưởng Đào nghe xong lại đột nhiên nổi giận, liếc cậu một cái, nhỏ giọng trách cứ: "Nói bậy bạ gì đó!"

Đào Mộ sửng sốt, nhìn viện trưởng Đào bưng thau tráng men đi đến giàn nho phơi quần áo. Ánh trăng như filter chiếu lên nửa bên mặt của bà, đường nét trên gương mặt viện trưởng Đào thấp thoáng dưới ánh trăng, thế mà có chút vui buồn đan xen.

Đào Mộ ngây ngốc vò đầu bứt tóc, bộ não trước giờ luôn nhanh nhạy, giờ bị cồn làm cho trì độn, nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao viện trưởng Đào lại tức giận với cậu.

Đào Mộ không hiểu chuyện gì đi đến căn phòng phía tây — — tứ hợp viện Tống gia là ngôi nhà ba cửa kiểu cũ. Gian nhà đối diện đầu tiên được Tống Đạo Trăn sửa lại thành tiệm cơm Tống Ký. Đi vào trong là nhà chính, ông Tống ở trong phòng chính một mình, phòng phụ hai nên đều khóa bằng ổ khóa đồng lớn, bình thường không ai được phép vào đây. Lại đi vào trong thêm chút nữa là nơi hai người học việc của tiệm cơm từng ở, sau khi hai người đó kết hôn thì đều dọn ra ngoài. Ông Tống dùng căn phòng đó làm kho chứa đồ.

*Tứ hợp viện/ ba cửa

Trong tứ hợp viện trống rỗng, Đào Mộ có căn phòng cho riêng mình, chính là căn phòng phía tây. Bên trong đã được tu sửa theo sở thích của Đào Mộ, điều hòa TV máy tính đều đủ cả, ngay cả độ dày của giường cũng theo sở thích của Đào Mộ, bộ chăn đều được đem ra phơi nắng mỗi ngày, vẫn còn hương thơm của nắng. Đào Mộ vừa nằm lên liền thấy buồn ngủ, không lâu sau đã ngủ mất.

Sau đó cậu mơ mơ màng màng, mơ thấy chuyện khi mình còn nhỏ — —

Năm Đào Mộ mới 5 tuổi đã xông vào bếp sau ở Tống Ký, ôm chân ông Tống, ngửa đầu kêu gia gia. Vẻ ngoài dễ thương, miệng ngọt ngào, người nhỏ xíu, giọng đầy mùi sữa năn nỉ ông Tống để cậu làm việc vặt trong Tống Ký, đổi bằng một bữa cơm. Cậu nói cơm tập thể ở cô nhi viện không ngon gì hết, cơm ở Tống Ký cách một con phố cũng ngửi thấy mùi thơm: "Gia gia ơi, gia gia nấu cơm thơm như vậy, chắc chắn tay nghề rất giỏi. Con muốn học tay nghề của ông, con làm công cho ông nha, con không cần tiền đâu, ông cho con một miếng cơm là được."

Đứa bé 5 tuổi thì có thể làm gì chứ? Ông Tống tính tình cô độc, bình thường rất mất kiên nhẫn với đám nhóc hay la hét trong ngõ. Nhưng Đào Mộ như quả bóng nhỏ, mềm mại trắng nõn, lúc ôm đùi ông Tống, nhiệt độ cơ thể của đứa nhỏ cao hơn của người trưởng thành một chút, ông cúi đầu nhìn Đào Mộ, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt đen lúng liếng của Đào Mộ toàn là ông.

Ông Tống lập tức mềm lòng, ông nhớ đến con trai của mình. Trước khi ông được thả ra, vợ của ông không chịu được khổ cực nên bỏ lại con trai ông mà đi tái giá. Con ông từ nhỏ đã lang thang trên phố, bữa đói bữa no, giống như Đào Mộ vậy. Nếu khi đó có người bằng lòng vươn tay quản con của ông, có lẽ con của ông đã chẳng học mấy thói xấu kia, cũng sẽ không bị bắn trong cuộc đàn áp.

Đào Mộ cứ vậy được giữ lại ở Tống Ký. Tuổi cậu còn quá nhỏ, không làm được việc nặng, chỉ ở sau bếp hỗ trợ rửa chén rửa rau. Những lúc rảnh rỗi, ông Tống sẽ dạy Đào Mộ nấu ăn, cầm tay chỉ dạy, từ gọt khoai tây đến bào sợi khoai tây, khắc hoa nêm nếm. Đào Mộ học ở chỗ ông Tống khoảng bảy tám năm. Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục*, trên tay cũng mài ra tầng tầng vết chai, trên đầu ngón tay còn lưu lại sẹo, nhưng trước giờ chưa từng than khổ than mệt.

*Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: là câu tục ngữ miêu tả những người chăm chỉ tập luyện trong thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong năm. Nhiều người thích thể thao coi đó là chuẩn mực, nhưng họ cần chú ý giữ ấm vào mùa đông và chống say nắng vào mùa hè.

Vì vậy ông Tống coi Đào Mộ là đệ tử quan môn. Ở thời đại mà ông Tống vẫn còn học việc trong bếp, rất chú trọng câu một ngày làm thầy cả đời làm cha. Sư phụ nhận đồ đệ, không phải chỉ dạy tay nghề cho đồ đệ, mà còn phải chăm lo cho tiền đồ của đồ đệ, thậm chí phải quan tâm cả chuyện hôn nhân đại sự, không kém gì người làm cha.

Ông Tống sửa lại căn phòng phía tây — vốn là thư phòng cho Đào Mộ ở. Để tiện cho mỗi tối Đào Mộ luyện kiến thức cơ bản của kỹ thuật xắt rau, có thể trực tiếp ngủ ở đó, không cần đi qua đi lại giữa nơi này và cô nhi viện. Từ năm 6 tuổi, Đào Mộ đã ở lại tứ hợp viện, mãi cho đến năm cấp 2 12 tuổi, có người bắt đầu chê cười trên người Đào Mộ luôn dính mùi hành gừng tỏi khói dầu, rất quê mùa.

Đào Mộ bị nhiều người cười nhạo nên không muốn làm ở Tống Ký nữa. Ồn ào đòi đi làm công ở một nhà hàng Tây, bởi vì mặc áo sơ mi nhìn hợp thời trang hơn áo dài giày vải. Sau đó Đào Mộ dần dần làm việc lặt vặt với đủ loại "phong cách phương Tây". Bề ngoài cậu đẹp, nói chuyện ngọt ngào, đi đến đâu cũng chèo kéo khách, nên dù tuổi còn nhỏ, mọi người đều thích gọi cậu phục vụ.

Đào Mộ ban ngày đi học, tối đi làm công, thường tìm nơi có ký túc xá dành cho nhân viên. Sau khi làm việc xong, đều ở lại ký túc xá nhân viên. Tính cách cậu đặc biệt quật cường, nếu đã không còn làm công ở Tống Ký thì sẽ không ở ké tứ hợp viện của Tống gia. Nhưng mỗi cuối tuần cậu vẫn sẽ đến Tống Ký, mang theo đủ loại cơm Tây trong nhà hàng và bánh ngọt Tây Âu ngon miệng đến thăm ông Tống.

Mỗi lần ông Tống nhìn thấy cậu đều sẽ mắng cậu, ghét bỏ cậu làm việc không đàng hoàng, không hiểu chuyện. Dần dần, Đào Mộ không thích đến Tống Ký nữa. Những món cậu mua đều đưa cho viện trưởng Đào, để bà giao qua Tống Ký giúp cậu.

Đến khi nghỉ hè năm cấp 3, trời xui đất khiến thế nào mà Đào Mộ đến Dạ Sắc làm công. Ký túc xá nhân viên ở Dạ Sắc là một chung cư cao cấp mà Lưu Diệu đầu tư mua theo gói, lười ra ngoài thuê nên cho nhân viên ở luôn. Trang trí sang trọng và vị trí tốt, phòng khách còn có một cửa sổ sát đất rất lớn, đứng trước cửa sổ đó có thể nhìn thấy hơn phân nửa Yến Kinh. Đó là căn phòng tốt nhất mà Đào Mộ từng ở. Hơn nữa người trong hộp đêm đặc biệt thời thượng, kể cả ca sĩ thường trú hay Ngưu Lang MB, ai ai cũng giàu có, toàn mặc hàng hiệu.

Những người này cũng đối với Đào Mộ rất tốt. Biết Đào Mộ là cô nhi liền đưa quần áo hàng hiệu lỗi thời không mặc nữa cho Đào Mộ, dạy Đào Mộ ca hát, dạy Đào Mộ pha chế rượu, dạy Đào Mộ trang điểm, thậm chí còn dạy Đào Mộ cách câu phú bà. Nhưng sau khi bị ông chủ biết được thì bị đánh một trận tơi bời, chỉ là thanh danh Dạ Sắc thật sự rất tệ. Có người thấy cậu làm công ở Dạ Sắc liền đi nói xấu cậu với ông Tống. Ông Tống tức giận xách theo cây chổi đi đại náo Dạ Sắc. Một hai đòi dẫn Đào Mộ về. Đúng lúc hôm đó là sinh nhật của Đào Mộ, người trong Dạ Sắc đang chúc mừng sinh nhật cậu, ông chủ Lưu Diệu thậm chí còn khui chai XO, hơn nửa chai đều vô bụng Đào Mộ, lúc ông Tống tìm tới thì Đào Mộ đã say không còn hình người.

Cậu mất kiên nhẫn tránh khỏi ông Tống, kêu ông Tống đến từ chỗ nào thì về chỗ đó, đừng cản trở cậu kiếm tiền. Còn nói ông Tống không phải là ai của cậu hết, không có tư cách quản cậu. Đào Mộ cậu là cô nhi không cha không mẹ, ngay cả cha mẹ cũng không cần cậu, cậu thích làm gì thì làm, ai cũng không quản được.

Tối đó ông Tống tát cậu một cái thật mạnh, bản thân run run rẩy rẩy đi về. Về đến nhà lại ném cả bàn đồ ăn mà mình đã chăm chút nấu cả ngày, ngay cả đào mừng thọ mà Đào Mộ thích nhất cũng bay vào sọt rác.

Đào Mộ hết say mới biết được, mặt dày đi xin lỗi ông Tống, nói một đống lời hay mới dỗ được ông Tống. Ông Tống bảo cậu rời Dạ Sắc, Đào Mộ không vui, thế là hai người lại cãi nhau một trận. Đào Mộ buồn bực chạy về Dạ Sắc, lại đi xin lỗi Lưu Diệu, vì hôm đó ông Tống suýt nữa đã đánh sập Dạ Sắc.

Đào Mộ cảm thấy người đối xử tốt với cậu trong Dạ Sắc nhất là ông chủ Lưu Diệu và vợ hắn là Mạnh Tề. Đào Mộ vì nịnh bợ mọi người nên luôn nấu ăn cho mọi người. Lúc ấy cậu chỉ mới 14 tuổi, bởi vì có ngoại hình còn biết ăn nói, nên cậu bán được nhiều rượu hơn người khác. Cậu giúp Kevin ca hát, một đêm hát được bảy tám vạn tiền boa, đứng ở quầy bar pha rượu cho người ta thì toàn bộ cô gái trong bar đều vây quanh cậu, nhưng có đôi khi sẽ đụng phải những chuyện khó chịu. Ví dụ như bị khách uống say đánh; bị người đập một xấp tiền vào mặt bắt uống rượu, uống một ly thì cho một ngàn; còn có khách muốn đòi bao nuôi cậu, loại gì cũng có.

Sau đó bị Lưu Diệu ấn vào sau bếp hỗ trợ nấu ăn, không cho cậu ra ngoài. Đào Mộ từng làm công ở Tống Ký và nhà hàng Tây, món gì cũng biết làm. Hơn nữa khách đến đặc biệt công nhận tay nghề của cậu, một chén cơm chiên trứng mà Diệu ca cũng dám bán 78 đồng, nhưng Đào Mộ không thích đứng mãi ở sau bếp, Lưu Diệu và Mạnh Tề liền dỗ cậu, đồng ý chia tiền cho cậu. Một chén cơm chiến bán 78 đồng, chia cho cậu một nửa, một chén cơm rượu 66 đồng, chia cho cậu 20.

Túi tiền Đào Mộ lập tức phồng lên, nhưng cậu lại học thói tiêu xài phung phí, ham hưởng thụ của người trong Dạ Sắc, dù có kiếm được nhiều thì cũng không dư ra được. Hơn nữa cậu còn tích cóp tiền để sửa chữa lại đường dây điện ở tứ hợp viện cho ông Tống, để ông Tống mua TV LCD, tủ lạnh và điều hòa mới, còn đổi nhà vệ sinh thành bơm nước. Ông Tống ngại cậu tiêu phí tiền, cậu liền gạt ông Tống, nói là sau này trở về không muốn ở trong căn phòng dột nát.

Thế là ông Tống không nói gì nữa, kết quả sửa chữa xong tứ hợp viện thì cậu không về thêm lần nào nữa. Dù sao thì tứ hợp viện có được sửa lại cũng không thoải mái bằng chung cư cao cấp.

Sau đó Đào Mộ làm ở Dạ Sắc còn quen biết thêm vài người mẫu trẻ thường đến đây chơi. Những người mẫu nhỏ đó rất thân với cậu, vì vậy họ khuyến khích cậu đi làm người mẫu, mặc quần áo quảng cáo cho những người bán hàng trực tuyến. Đào Mộ bề ngoài đẹp, là móc áo trời sinh, mặc phong cách gì cũng đẹp, những thương nhân trực tuyến đều rất thích thuê cậu. Đáng tiếc Đào Mộ đi không đúng lúc, cậu đi vào mùa đông, mà trong một studio không có hệ thống sưởi ấm, phải cởi trần để chụp ảnh, sau khi chụp ảnh trong vài giờ liền, khi về nhà, Đào Mộ lạnh đến mức hắt hơi và phát sốt. Mấy ngàn đồng vừa kiếm được đều dùng để mua thuốc.

Lúc Mạnh Tề chăm sóc cậu thì thuận tiện quở trách cậu ngu ngốc, có phúc không biết hưởng. Sau này cứ ở trong bếp Dạ Sắc tốt hơn nhiều, cả đêm nấu không có bao nhiêu món đã kiếm được một đống tiền. Tốt hơn nhiều so với ra ngoài vào mùa đông chịu lạnh.

Khi đó Đào Mộ còn rất đơn thuần, không nghe ra ý của Mạnh Tề và Lưu Diệu là lo lắng giới người mẫu quá loạn,  lo đứa nhỏ không ở dưới mí mắt của bọn họ sẽ nhiễm cái xấu. Nên không muốn cậu kết giao với những người mẫu kia.

Đào Mộ cảm thấy làm người mẫu rất vất vả, rất không vui. Vì vậy sau đó những người mẫu đó lại gọi cho cậu, cậu không đi nữa. Nhưng Đào Mộ lại bắt đầu có hứng thú với chụp ảnh. Cậu đến gặp nhiếp ảnh gia, nhờ người ta dạy cậu chụp ảnh. Sau khi học xong thì làm việc bán thời gian trong studio của nhiếp ảnh gia kia. Nhiếp ảnh gia kia rất có tiếng trong giới, thỉnh thoảng sẽ chụp poster cho minh tinh. Hắn để Đào Mộ làm trợ thủ, Đào Mộ cũng theo đó mà tiếp xúc với điện ảnh truyền hình.

Lúc đó Đào Mộ đang học năm ba cấp ba. Cậu vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ không học đại học, trực tiếp đi làm công. Dù sao cậu cảm thấy học đại học không thể nào kiếm được nhiều tiền như bây giờ. Kết quả nhiếp ảnh gia kia, còn có trợ lý của công ty quảng cáo đều kiến nghị Đào Mộ ghi danh trường học phim ảnh. Còn nói vẻ ngoài Đào Mộ rất đẹp, trông như minh tinh, chỉ cần học đại học chính quy, chắc chắn có thể làm đại minh tinh.

Đào Mộ bị đám người này lừa đi báo danh năng khiếu. Đậu cả Kinh Ảnh và Yến Ảnh. Cuối cùng thì chọn Kinh Ảnh — — Do ông Tống không đồng ý cho cậu làm diễn viên, vì ông thấy nghề này rất không đáng tin. Sau đó hỏi thăm khắp nơi, biết sinh viên sau khi tốt nghiệp Kinh Ảnh, người vô dụng nhất cũng có thể làm diễn viên kịch nói, ngoài ra còn có một hệ thống trả năm năm bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở. Vẫn tốt hơn nhiều so với Yến Ảnh, sinh viên ra trường đều không được đi đóng phim truyền hình, chỉ có thể đổi nghề hoặc đi đóng diễn viên quần chúng.

Đào Mộ và ông Tống cãi nhau đến đau đầu, khó lắm ông Tống mới chịu hòa hoãn, cậu không thèm nghĩ xem Kinh Ảnh có hợp với mình hay không, trực tiếp báo danh Kinh Ảnh.

Sau đó nữa, cậu đến trấn H dạo một vòng, như thể sau một đời, cậu lại trở về Yến Kinh, nhận hai người cha, một người gia gia. Sau đó lại nhớ đến những chuyện xưa có thêm một lớp filter, cậu không hề cảm thấy khổ sở chút nào. Một nhánh lục bình luôn phiêu bạt khắp nơi cuối cùng cũng tìm được mảnh đất cho riêng mình, như một cái cây lớn bén rễ, từ từ nảy mầm, sinh sôi nảy nở.

Ánh trắng yên tĩnh xuyên qua cửa sổ, im ắng chiếu vào căn phòng phía tây.

Trong lúc ngủ mơ, hai hàng lông mày của Đào Mộ giãn ra, khóe miệng cong lên như vầng trăng khuyết trên bầu trời cao.

Một giọt nước mắt yên lặng rơi xuống từ khóe mắt, thấm vào gối rồi không thấy đâu nữa.

Đào Mộ mơ mơ màng màng ngủ say. Trong mơ có Tống lão gia tử, có ba Diệu ba Tiểu Tề ca của cậu, có viện trưởng Đào...

Đều là người thân của cậu cả.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Đọc hai chương này vừa ghét vừa thương Mộ Mộ 🤧🤧

Đăng: 12/4/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro