Chương 1: Tiểu báo thật đói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor + Beta-or: Dan

Truyện chỉ có tại Đằng La Cung

Đề nghị KHÔNG REPOST, ĐỪNG CHUYỂN VER vì đây là công sức của Editor. Cảm ơn các bạn nhiều. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

________________________________________________________________________

Lần thứ mười bảy Vinh Minh Thời lần theo con mồi thất bại, ngồi xổm ở trên nham thạch, bóng người nhỏ bé nhìn con thỏ đang ở phía xa nhảy vào bụi cỏ, không thấy đâu nữa.

Ngày hôm nay lại không có gì để ăn, đoán chừng hắn sẽ phải chết đói, sau đó xác của hắn sẽ bị phong hóa thành một tảng đá hình con báo... o(╥﹏╥)o

Việc chết rồi lại được trọng sinh là điều may mắn nhất, thế nhưng nếu trọng sinh thành động vật thì may mắn liền mất đi một nửa, nếu như không có thú mẹ chăm sóc, một mình ở trong trạng thái ấu thú, coi như mất đi hơn phân nửa may mắn.

Vinh Minh Thời là một báo tuyết con kích cỡ tương đương con mèo nhỏ, nằm trên tảng đá, ngẩng đầu báo lên nhìn chân trời bay qua một con chim công tước. Móng vuốt nâng đầu lên, hơi lè lưỡi liếm liếm môi, sau đó một móng vuốt khác trùm lên trên cái bụng nhỏ của mình, đói bụng quá...

(º﹃º )

Săn bắn cái gì chứ, đối với một con báo sơ sinh bước đi còn không vững mà nói, thật sự quá khó khăn.

Sau lần thứ mười bảy, Vinh Minh Thời dự định vứt bỏ loại phương thức truy đuổi thức ăn tiêu hao thể lực này.

Bây giờ Vinh Minh Thời không có chút khí lực nào, hắn nằm trên tảng đá híp đôi mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức trong chốc lát, mơ hồ nghĩ đến lát nữa hay là đi làm mấy cạm bẫy đơn sơ trước, hy vọng có thể có thu hoạch.

Vinh Minh Thời di chuyển móng vuốt có chút nhuyễn từ trên đá xuống dưới, đi chậm rãi tiêu sái về bên dòng suối nhỏ.

Mặt nước trong suốt đều có thể chiếu rọi hình thái ấu báo màu trắng như tuyết lúc này của Vinh Minh Thời, nhưng Vinh Minh Thời không có thời gian xem trạng thái siêu manh này của chính mình, trước mắt trong bụng trống trơn chỉ có thể dùng phương thức uống thật nhiều nước để bổ khuyết, an ủi cái dạ dày của mình.

Sau khi uống nước xong, Vinh Minh Thời vẩy vẩy móng vuốt dày ẩm ướt lại xoa nhẹ một cái lên cái mặt lông mao ẩm ướt.

Hắn vừa xoay người đi điều tra xem cạm bẫy mà chính mình đã lao lực chuẩn bị trước đó, chờ mong có thể bắt lấy một hai con mồi liền bị một tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên khiến hắn kinh ngạc nhảy lên một cái.

Vinh Minh Thời nhạy bén chui vào trong bụi cỏ, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng truyền ra tiếng nổ.

Tại vị trí cách Vinh Minh Thời không tính là quá xa, có thứ gì đó đánh vào đỉnh ngọn núi, nơi đó đã bốc lên khói lửa dày đặc, thỉnh thoảng nổ tung lên phát ra một ít tiếng vang.

Là máy bay xảy ra sự cố sao?

Vinh Minh Thời vừa mới nghĩ như vậy, đột nhiên có một con cự thú màu đen từ trong làn khói dày đặc nhảy ra.

"!?"

Vinh Minh Thời sửng sốt ∑( ̄□ ̄*|||, so với lúc trước nhìn thấy móng vuốt báo của chính mình, mò tới lỗ tai báo nào đó còn kinh ngạc hơn.

Vinh Minh Thời nháy mắt một cái, nhấc lên một cái móng vuốt đỡ lấy đầu, hoài nghi mình có phải đói bụng đến mức ấm đầu, chứ tại sao hắn lại thấy giữa bầu trời có một con rồng màu đen đang bay đến?

Con Hắc Long kia phe phẩy cái đuôi rồng to lớn lướt phía trên không trung, sau đó bỗng nhiên dừng lại, móng vuốt sắc bén bắt đầu lôi kéo vảy ở trên người mình. Đồng thời phát ra tiếng kêu rên mơ hồ cùng tiếng gầm nhẹ, vảy có màu giống hắc diệu thạch hòa lẫn với huyết từ trên trời rơi xuống, đuôi mạnh mẽ vung vẩy, phát ra tiếng gió ào ào.

Hắc lân bị vuốt rồng kéo xuống, rơi xuống mặt đất, con báo nhỏ xui xẻo không kịp phản ứng liền bị một chiếc vảy rồng đập trúng đuôi. Vinh Minh Thời đau đến trợn mắt há mồm, ôm lấy đuôi của chính mình, trong đôi mắt bốc lên giọt nước khả nghi.

Điều này ngược lại khiến Vinh Minh Thời xác định, hắn thật sự nhìn thấy một con Hắc Long đang lên cơn điên trên bầu trời?

Sau khi Hắc Long tự ngược một lúc, đột nhiên không thể ức chế khẽ kêu lên một tiếng, quay đầu hướng về phía ngọn núi phun ra một đám lửa.

Nhiệt độ cực nóng trong nháy mắt khiến thực vật trên ngọn núi bị đốt thành tro, cục đá đều có dấu hiệu muốn nóng chảy, lửa cũng đang có khí thế lan tràn ra.

Hắc Long phun ra ngọn lửa đỏ bỗng nhiên ngưng trệ trong nháy mắt, sau đó, lần thứ hai đưa ra vuốt rồng lôi kéo vảy của chính mình.

Mãi đến khi sức cùng lực kiệt, vuốt rồng rủ xuống dưới, thân hình Hắc Long không khống chế được liền thẳng tắp lao từ giữa không trung đập xuống.

Thân hình cực đại của Hắc Long từ từ tiếp cận mặt đất, lúc này con báo nhỏ nãy giờ ngẩng đầu lên xem màn Hắc Long phát thần uy (lên cơn phát điên) Vinh Minh Thời mới ý thức được tình huống có chút không ổn.

Phương hướng Hắc Long đáp xuống có vẻ như vừa vặn là hướng đến vị trí của hắn.

Báo nhỏ sử dụng khí lực toàn thân từ trong bụi cỏ chạy ra, hướng về một hướng ra sức chạy, bóng dáng to lớn của Hắc Long che đi dương quang đang phóng đại trên đỉnh đầu hắn.

Sau đó, bóng tối đột nhiên thu nhỏ lại, đồng thời phía sau Vinh Minh Thời truyền tới một tiếng vang rơi xuống đất.

Âm thanh không hề lớn, thậm chí bởi vì Vinh Minh Thời chạy đi một khoảng mà có chút nghe không rõ, hoàn toàn không thể liên tưởng đến tiếng vang của một con cự thú đập trên mặt đất.

Giải trừ được nguy cơ, móng vuốt Vinh Minh Thời mềm nhũn mới ngã xuống đất, đôi mắt hiện lên đầy hình sao kim, thở dốc một hồi lâu mới sử dụng sức lực đứng lên, quay đầu nhìn về phía vật rơi xuống.

Không có Hắc Long.

Vinh Minh Thời hơi nghiêng đầu, nghi hoặc một chút, chậm rãi nhấc lên móng vuốt dày, nhẹ nhàng đi tới vị trí phát ra tiếng rơi xuống, sau đó hắn thấy bên cạnh bụi cỏ nhỏ cạnh dòng suối mà mình ẩn nấp ban nãy có một người mặc đồ màu đen viền bạc nằm ở đó.

Vinh Minh Thời dừng móng vuốt lại, mắt báo thấu triệt chợt lóe lên một tia sáng khôn khéo.

Cái này có được tính là.... con mồi!?

Vinh Minh Thời nhìn con mồi bên kia, lần thứ hai đạp móng vuốt đầy mao nhuyễn manh bước tới một bước, vừa đi vừa tiến hành kiến thiết* tâm lý.

(*kiến thiết: Xây dựng lại với quy mô lớn. Ở đây được hiểu là đập đi xây lại toàn bộ tâm lý, tam quan của bạn báo nào đó.)

Bây giờ hắn là một con báo, là thú. Hắn đói bụng mấy ngày nay, trong mắt loài thú, bất cứ loài nào không giống mình đều là con mồi. Thế giới mãnh thú này không phải là xã hội loài người chỉ có mạnh được yếu thua, lấp đầy bụng mới là trọng điểm!

Sau khi từ từ đến gần, Vinh Minh Thời hơi cúi người xuống, coi như linh hoạt nhào đến bên người long nhân, trừng hai mắt quan sát.

Rất tốt. Tự ngược lợi hại như vậy, đã hôn mê rồi.

Sau đó, Vinh Minh Thời bắt đầu kéo bộ chế phục màu đen trên người long nhân thoạt nhìn vóc dáng trông rất mạnh mẽ kia ra, tỉ mỉ tìm kiếm nơi để hạ miệng.

Quần áo trên thân thể con rồng này nhất định là vật liệu đặc thù, mới bị vuốt rồng lôi kéo nửa ngày, tuy rằng rách tả tơi nhưng cũng chỉ bị vuốt rồng kéo hỏng cũng không bởi vì thân hình biến hóa mà nổ tung, cho nên người này trong lúc chuyển đổi giữa Hắc Long và con người cũng không bị lõa thể.

Thế nhưng da thịt lộ ra bên ngoài đều bị vuốt rồng của chính hắn cào đến mức máu thịt be bét.

Nếu như là một con mãnh thú bình thường hắn hẳn đã lập tức muốn ăn, thế nhưng, trong mắt Vinh Minh Thời thật sự rất khó hạ miệng, mặc dù con tiểu báo tuyết nào đó đã đói bụng rất lâu.

Sau đó, tầm mắt băn khoăn của Vinh Minh Thời rơi vào trên tay của long nhân. ⊙▽⊙

Tay của người này rất lớn lại thon dài, đốt ngón tay rõ ràng cũng không có vết máu, lòng bàn tay hơi cuộn lại. Vinh Minh Thời đến gần, đi xung quanh, nghiêng nghiêng mao đầu, mở ra miệng báo, cưỡng ép chính mình há mồm cắn vào tay người này.

Hắn vẫn còn sống...

Ngậm một hồi, nội tâm của Vinh Minh Thời nổi lên một hồi ray rứt.

Không có gì ghê gớm cả, hắn chỉ cần khép miệng lại, răng báo sắc bén nhất định có thể đâm thủng miếng thịt này. Là loài thú, ăn tươi nuốt sống là chuyện hiển nhiên! Khi long nhân tỉnh lại có khi sẽ ăn thịt chính mình.

Rốt cuộc...

Vinh Minh Thời nhục chí đặt mông ở bên cạnh cánh tay của long nhân, rủ đầu xuống nhìn cánh tay của người này.

Tuy rằng bây giờ hắn chỉ là thú còn có ký ức của báo nhỏ không thể tự kiềm chế bắt giữ con mồi, thế nhưng để hắn ăn thịt người thì thực sự không thể hạ miệng được.

Vinh Minh Thời không phát hiện ra, ngay vào lúc này, người đang nằm bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, sau khi đôi mắt màu vàng dựng thẳng ẩn nhẫn dò xét một vòng xong, sau đó vững vàng rơi vào trên đôi mao tai cùng mao đầu đang rũ xuống của con báo nhỏ.

Lúc này Hắc Long Ngao Già đang trong thời kỳ cuồng loạn, ý thức có chút hỗn độn nhưng vẫn cảm giác được mới vừa rồi ấu thú này liếm láp ngón tay của hắn, răng sữa sắc bén cắn cắn trên đốt ngón tay của hắn.

Thú nhỏ này, muốn làm hắn tỉnh lại sao?

Người nó nhỏ như vậy, cùng lắm là to bằng một cái móng vuốt của hắn khi hắn ở hình thú, thoạt nhìn cũng vô cùng tiêu điều đáng thương.

Là vị thành niên hay tâm tình đang gặp khó khăn, quay về hình thể ấu thú?

Toàn bộ đế quốc thú nhân, tồn tại phổ biến một chứng bệnh cuồng loạn. Loại cuồng loạn này thúc đẩy thú nhân hiện ra hai loại tình huống bệnh cực đoan.

Một loại là tâm tình sẽ trở nên kích động, đặc biệt là khi đến thời kỳ động dục sẽ biến thành thú hình thành niên. Trong loại trạng thái này ý thức không bị khống chế sẽ trắng trợn hủy diệt tất cả mọi thứ xung quanh.

Một loại tình huống khác chính là tâm tình hạ thấp cực độ, thú nhân liền biến về ấu thú, vô cùng yếu đuối và bất lực.

Mặc dù Ngao Già có lực tự kiềm chế siêu quần cũng khó tránh khỏi xuất hiện loại hình cuồng bạo này. Lúc ý thức được mình có thể sẽ đi vào trạng thái nóng nảy cuồng loạn, Ngao Già cực lực áp chế, chạy đến tiểu tinh cầu trên bản đồ các hành tinh hoang phế.

Cho nên, con thú nhỏ trước mặt này thuộc loại tình huống nào?

Tâm tư vừa thanh tỉnh chút ít liền bị chứng cuồng bạo của Ngao Già bao phủ xuống, đồng tử màu vàng dựng thẳng đang tràn đầy thanh minh của Ngao Già đang từ từ biến mất, ý thức từ từ hỗn loạn, hắn biết mình sắp mất khống chế.

Con thú nhỏ bên người hắn đang rất nguy hiểm!

Cho nên, Ngao Già xòe bàn tay ra, rơi trên cái đầu đầy mao của báo nhỏ.

Xúc cảm ấm áp mềm mại, lông tơ tỉ mỉ sờ lên rất thoải mái, Ngao Già vì ức chế chứng cuồng bạo mà bàn tay to khẽ run, xoa nhẹ trên đầu báo nhỏ, sau đó tay hắn thuận tiện trượt xuống phía sau gáy của báo nhỏ, kiên định nắm lấy lớp da lông sau cổ, dùng sức ném báo nhỏ ra ngoài.

Báo tuyết... là thú nhân thuộc họ nhà mèo... Thân thể có tính dẻo dai nhất... Cường độ ném đi của hắn....hẳn sẽ không bị thương đi?

Chứng cuồng loạn lần thứ hai bạo phát trong nháy mắt, trong đầu Hắc Long chỉ kịp lóe lên suy nghĩ này, sau đó liền hoàn toàn mất đi khống chế, lần thứ hai biến thành một con Hắc Long, vung thân hình rồng to lớn bay vụt lên giữa không trung, tiếp tục lôi kéo vảy rồng muốn trắng trợn phun ra cơn ức chế cùng dục vọng phẫn nộ lên mình rồng.

__________________________________________________________________

P/s: Hé nhô, trong đây có ai được ta pr bên bộ "Trọng sinh tinh tế vạn nhân mê" nên mới bay qua đây không!?
⁽⁽◝( ˙ ꒳ ˙ )◜⁾⁾ Hố mới này ta cũng chưa đọc qua đâu, chỉ mới đọc văn án thấy hay hay liền đào hố thôi (edit đến đâu đọc đến đó XD). ∠( ᐛ 」∠)_

Các nàng có thấy bé báo nhỏ nhà chúng ta rất manh hông? ˓˓ฅ₍˄ุ.͡ ̫.˄ุ₎ฅ˒˒ Ta edit bộ này cũng vì độ manh manh, cưng không chịu nỗi của bé ấy đó ԅ(♡﹃♡ԅ)

Mới mấy chương đầu nên ta sẽ không mở game show như bên bộ kia nhưng bắt đầu từ chương 5,6 gì đó ta sẽ mở game nhen!! Các nàng có muốn chơi không nè? ヾ('︶'*)ノ♬

Các nàng hãy vote và comment để ta có thiệt nhiều động lực để edit nhen!!

Yêu các nàng ~ (* ̄3 ̄)╭ ♡ Moa~ moa~ ta~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro