Chương 14: Người có tay lạnh, nhưng tấm lòng lại rất ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Người có tay lạnh, nhưng tấm lòng lại rất ấm áp

Về đến nhà, Ninh Hi Nhi thấp thỏm bất an ngồi ở trên ghế sa lông, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao Tử Mạch muốn ném đi đôi giày của nàng, bởi vì mắt cá chân phải của nàng rất sưng. Vừa khẩn trương không cảm thấy đau, hiện tại thần kinh thanh tĩnh lại, đúng là đau đến sắp rớt nước mắt.

"Ngồi ở đó đừng nhúc nhích." Quan Tử Mạch nhìn đối phương thương thế, nói xong đi đến tầng gác, quên đổi giày.

"Dạ." Giờ này trong mắt Ninh Hi Nhi đầy hơi nước, nhịn không rơi xuống, nói đến cùng nàng vẫn là chim tước trong lòng chưa trải qua chuyện lớn nào, khó tránh khỏi hơi yếu ớt, có điều nhưng rất kiên cường.

Ninh Hi Nhi nhìn Tử Mạch cầm hộp y tế cùng một cái túi đi lại, trong lòng có chút sợ sệt. Đối phương ngồi xổm xuống, đem chân mình đặt trên đùi cô, tay Tử Mạch rất lạnh lẽo, cũng rất dịu dàng.

"Có phải rất đau phải không?" Ninh Hi Nhi hơi nghĩ mà sợ, kéo cánh tay Tử Mạch.

"Đưa tay."

Ninh Hi Nhi nghe xong bé ngoan đưa tay, tiếp theo phát hiện trên tay có thêm một viên kẹo, vẫn là cái trước đây nàng cho Tử Mạch. Trong lòng ấm áp, nuốt vào, cũng rất ngọt.....

Khi túi chườm đá xoa lên, đau nhức thấu xương theo nhau mà tới, có điều Ninh Hi Nhi nhẫn nhịn không khóc. "Tử Mạch, chị ngồi xổm như vậy không khó khăn sao? Tự em làm đi." Ninh Hi Nhi vỗ vỗ bả vai của đối phương, từ vào cửa đến giờ Tử Mạch đều bận rộn cả trong lẫn ngoài, Tử Mạch như vậy là lần đầu tiên nhìn thấy, cô như vậy, sao có thể thờ ơ.

"Cứ để đứng thẳng như vậy, không thể để nằm." Tóc rối của Quan Tử Mạch dính ở trán, bắt đầu hơi xuất hiện tế châu(1), tay không có ý định buông ra, "Mở máy điều hòa giúp tôi một lát."

"Ồ, được." Ninh Hi Nhi sờ điều khiển từ xa, "Thực ra tự em ..."

"Ngươi muốn để nó nằm?" Một cách rất uyển chuyển mà nói toạc ra ý thức không bình thường của người nào đó.

"Ách... được rồi." Nói chuyện vẫn trực tiếp như vậy, "Cái này phải bao lâu mới được, có phải là qua một lần là được rồi?"

"Thương gân cốt một trăm ngày, cô đoán cô muốn mấy ngày?" Trong khẩu khí mang theo trêu tức, gia hỏa không có khái niệm...

"Vậy làm sao bây giờ, xế chiều em còn phải đi làm đây, hơn nữa em đều cùng chủ quán nói ngày hôm nay sẽ chuyển tới rồi."

Ninh Hi Nhi có chút thất vọng oán trách, người ở bên cạnh nhất thời đen mặt.

"Tự mình xoa." Không đợi Ninh Hi Nhi phản ứng lại, Quan Tử Mạch đứng dậy quay đầu liền đi.

Câu nào của nàng lại chọc cô mất hứng sao... chép chép miệng, trong lòng oan ức vô cùng.

Rót chén nước để giải khát cho mình, hiện tại tâm trạng Quan Tử Mạch rất vi diệu, nếu như nói lúc trước nguyên nhân cô đồng ý thu nhận giúp đỡ Ninh Hi Nhi bởi vì lòng thông cảm, vậy bây giờ không hỏi mà đem nàng từ trên đường chở về, không chút nào ghét bỏ mà xoa đá cho đối phương, thậm chí nhìn đối phương trẹo chân có chút đau lòng, đây không phải là nói mình cũng có chút tình cảm với nàng? Nghĩ đến nếu như đối phương chuyển qua cùng nhà với người khác, cùng đi ăn tối, Quan Tử Mạch liền không lý do mà cảm thấy không thoải mái, loại cảm giác không thoải mái này làm cho cô cảm thấy rất xa lạ, cô không thích loại cảm giác không thể khống chế này ― quên đi, liền giữ nàng ở bên người, tuy rằng không biết ý nghĩa việc làm thế nào, thế nhưng sau khi quyết định tâm tình bình tĩnh hơn nhiều.

Tắm xong đi ra, phát hiện người trên ghế vẫn còn hiện ra dáng vẻ mờ ám như bị treo cổ.

"Vẫn xoa đến giờ sao?" Xoa tóc, ngồi ở bên người nàng.

"A? Đúng vậy." Chị không tới làm sao em dám động, nội tâm bi thương. Ninh Hi Nhi ngẩng đầu nhìn đối phương áo mũ chỉnh tề, quần áo sạch sẽ, tóc vẫn ướt, xem ra là tắm xong rồi. Nhưng là trong phòng mở máy điều hóa, tóc ướt không phải sẽ dễ dàng bị cảm sao? Bất quá nghĩ đến bệnh sạch sẽ của đối phương, chỉ có thể ở trong lòng thở dài. Ninh Hi Nhi học như người vợ nhỏ đáng thương nhìn chằm chằm cây nho trên bàn cách vài bước, nàng muốn ăn nho....

Biết tâm ý nàng, Quan Tử Mạch bưng lên cây nho bắt đầu chậm rãi nhâm nhi thưởng thức.

(⊙ o ⊙) nhất định là cố ý! Ninh Hi Nhi oán hận nhìn chằm chằm người bên cạnh này, làm bộ hắng giọng một cái, "Khụ khụ, cái này xao bao lâu?"

Nhìn đồng hồ trên tường một chút, Quan Tử Mạch xem xét nàng, "Xoa thêm mười phút."

"Được rồi." Nhìn dáng vẻ hiện tại đối phương tinh thần thoải mái, gò má tuấn lãng tao nhã đều làm cho nàng hâm mộ không ngừng, tại sao con lai đều lớn lên xinh đẹp như vậy? Có điều lúc nãy Tử Mạch xác thực vì mình bận bịu tứ phía, cảm giác rất chân thực.

"Nhìn chằm chằm tôi xong rồi à?" Có chút không được tự nhiên mà nghiêng đầu đi.

"Cám ơn chị." Ninh Hi Nhi xoay người, vẻ mặt rất chân thành. "Vừa nãy bận rộn như vậy, thật là ngại." Em rất vui vẻ....

"Sau đó ít mang giày cao gót." Quan Tử Mạch ngẩng đầu nhìn nàng, thanh âm thật thấp, nghe không ra tâm tình.

"Vâng, em biết rồi." Không biết tại sao nghe được câu này trong lòng ấm áp, dừng một chút, "Xế chiều hôm nay sao chị tan tầm sớm vậy?"

"Nên bôi thuốc." Quan Tử Mạch xoay người, thẳng tắp mà nhìn nàng. Cái tên này có phải là không chút nào quan tâm chân của mình.

Ninh Hi Nhi được cô nhắc tỉnh, cầm lấy chai nhỏ màu xanh bên cạnh, cẩn thận liếc nhìn, trong lòng vô số chỉ thảo nê mã(2) chạy chồm ra ở sa mạc mỹ lệ. Sao những chiếc lọ này đều chú thích toàn bộ bằng tiếng nước ngoài vậy, làm cho nàng tiếng Anh cũng không bằng học sinh tiểu học sao chịu nổi! Luôn cảm thấy Tử Mạch là cố ý.

"Tử Mạch....."

Đối phương dùng loại ánh mắt "cái này cô cũng phải hỏi tôi?" thật sâu nhìn nàng, "Đây là tiếng Anh, không phải tiếng Pháp."

Im lặng hồi lâu, "Những thuốc tây này đều dựa vào thể chất Âu Mĩ, chúng ta là người châu Á, nói không chừng hiệu quả trị liệu không nhanh, còn có thể dị ứng nữa...." Nói lung tung một trận, cuối cùng ngay cả mình đều nghe không rõ.

"Nói trọng điểm."

"Có thuốc bột trắng Vân Nam không? Chỉ cần có chữ Trung Quốc là tốt rồi." Ninh Hi Nhi dùng loại ánh mắt "tỷ xem thường những lọ thuốc tây này" nhìn những bình nhỏ màu xanh kia, trong lòng âm thầm quyết định phải học tốt Anh văn....

Quan Tử Mạch không tiếp lời, cũng không chọc thủng tâm kế của nàng, cầm lấy bình thuốc, đổ lên ngoáy tai, đưa cái ánh mắt, Ninh Hi Nhi rất nghe lới nâng chân lên đặt ở trên đùi cô, động tác rất nhu rất nhẹ. Ninh Hi Nhi cúi đầu ngừng thở nhìn đối phương cúi đầu xức thuốc cho mình, vì sao nàng lại cảm thấy tấm mặt lạnh này có chút dịu dàng?

"Ưm... đúng là em có dự định thực hiện lời hứa của mình dời ra ngoài, không phải cố ý không dọn ra, là chị mang em trở về thôi, vì lẽ đó chị không thể cho rằng em cố ý trẹo chân muốn ở lại chỗ này, tuy rằng nơi này rất tốt, có hoa có chim có gái đẹp, em cũng muốn ở lại chỗ này. Có điều ở chung đến bây giờ em cũng không hiểu rõ cơ bản về chị, là bạn giống em như vậy thực sự là rất thất bại...." Đùng đùng bắt đầu giải thích, cũng không biết người ở bên cạnh nghe vào vài câu.

Rất lâu mà ngẩng đầu lên, lông mày nhướn lên, "Ninh Hi Nhi."

"Vâng." Hình như đây là lần đầu tiên Tử Mạch gọi tên nàng.

"Câm miệng."

Ngây ngốc mà liếc đối phương một chút, không lên tiếng rồi. Thoa thuốc xong, nhìn người bên cạnh vẫn ngồi gần mình, không nói, rốt cuộc là cô nghĩ đối với nàng thế nào? Muốn hỏi lại không dám hỏi, chân phải vô ý thức lúc ẩn lúc hiện.

"Đừng nhúc nhích." Im lặng một hồi, chậm rãi mở miệng, giọng nói vững vàng lạ kỳ, "Thực ra, Ferri cần người chăm sóc, nó rất yêu thích cô."

"Chị nói cái gì?" Ninh Hi Nhi không thể tin nhìn cô.

"Ninh Hi Nhi, lỗ tai của cô vĩnh viễn đều dùng để trang trí sao?" Nhìn người bên cạnh nghe nói ngây ngô mà nở nụ cười, có chút kỳ quái, "Vì sao cô cười?"

"Không, chỉ là em cảm thấy rất hài lòng, bởi vì giống như trước đây Tử Mạch chị cũng chưa kêu tên em bao giờ."

Thật là một gia hỏa kỳ quái, Quan Tử Mạch không nhìn đối phương lầm bầm lầu bầu, ánh mắt lay động, làm bộ vô tình hỏi, "Cô nghĩ hiểu rõ tôi cái gì?"

Bất thình lình bốc ra một câu, để Ninh Hi Nhi hơi kinh ngạc, đây là cô nghe những câu nàng vừa nói đây, nháy mắt mấy cái, "Ở trong sách em thấy làm bằng hữu nên muốn hiểu nhau, ừm, sinh nhật nè, nhóm máu nè, chòm sao nè, sở thích nữa,... em cảm thấy quan trọng nhất là trái tim đối phương..."

Phải thấu hiểu lòng Tử Mạch, vậy thực sự là dò kim đáy biển rồi....

Quan Tử Mạch nghe xong, cau mày, suy nghĩ một chút, rất là không đồng ý, "Chòm sao? Đó chỉ có người ngu ngốc mới tin những thứ đó."

Không hổ là Quan Diêm Vương, lời nói ra có thể sặc nàng một mặt. Thế nhưng cô không nhìn, tuy nói những thứ này đều là ngoài tư liệu, thế nhưng tìm hiểu một chút cũng rất là quan trọng mà. "Ai u, em ngu ngốc là chòm Nhân Mã, còn chị?"

"Tôi không biết tôi là chòm sao gì." Rất thành thật trả lời.

"Vậy có thể nói cho em biết sinh nhật của chị sao, em có thể suy đoán một chút ~" Ninh Hi Nhi cầm lấy sách nhỏ, lấy lòng cười.

"Ngày 20 tháng 3."

Bề ngoài đối với cái này khịt mũi coi thường, trên thực tế cũng rất thành thật trả lời vấn đề của nàng, thật là một gia hỏa đáng yêu, ha ha.

"Ừm, chị là chòm sao Song Ngư đấy, có muốn em đọc tư liệu phân tích về chòm Song Ngư không?"

"Không muốn." Không chút nghĩ ngợi mà từ chối, không có bất kỳ chỗ thương lượng.

"Được rồi được rồi." Ninh Hi Nhi nhìn Quan Tử Mạch âm trầm nhìn nàng chằm chằm, rất kỳ quái, hình như nàng có thể đọc hiểu ý tứ của Tử Mạch, "Chị hỏi sinh nhật em sao? 30 tháng 11, ba nói lúc em sinh ra, đúng lúc tuyết rơi đấy, nhưng là theo âm lịch trong năm giờ đó là điềm xấu, có phần không tốt, thầy bối nói em phải làm nhiều việc thiện, tích thiện tích đức, sau đó thời điểm khó khăn sẽ có quý nhân giúp đỡ, ngẫm lại cũng thật là không giả."

"Cô tin thật?" Quan Tử Mạch đối với ngôn luận của nàng không tỏ rõ ý kiến, cô chưa bao giờ tin tưởng vận mệnh, vì là người mạnh mới phải bàn về pháp tắc sinh tồn, thế giới này tàn nhẫn đến mùi máu tanh đều ngửi không thấy, cũng chỉ người nhu nhược mới nói về tôn giáo.

"Đúng vậy, em cảm thấy ông trời tựa hồ đặc biệt chăm sóc em, ở thời điểm em... cùng đường mạt lộ không phải em gặp chị sao, Quan quý nhân." Giọng điệu mang theo vui đùa, nhưng trên mặt mang theo nụ cười chân thành.

Quan Tử Mạch ở ngoài không rõ vì sao, không bình luận thêm, nhưng nhìn đối phương mỉm cười chân thành đến có thể hòa tan hết thảy, trong lòng hơi vui mừng, loại cảm giác đó giống như là rất nhiều năm trước lần đầu tiên chính mình tự làm cơm cho cha mẹ được khen ngợi vậy, loại vui mừng nhàn nhạt lâu năm.

"Em nghĩ nói...."

"Tôi nghĩ cô nên nghỉ ngơi." Quan Tử Mạch trực tiếp nói thay đối phương, hôm nay đã nói nhiều lắm rồi, là lần đầu tiên tán gẫu như vậy, nói thật cảm giác rất thoải mái, "Lên giường nghỉ ngơi đi."

"Cơm tối làm sao?" Vô cùng đáng thương hỏi.

"Gọi món ăn." Hôm nay cô cũng mệt mỏi.

"Vậy em muốn ăn bánh dâu tây, cơm trứng dứa."

"Không được." Người bị thương còn yêu cầu nhiều như vậy, Quan Tử Mạch đỡ nàng nằm xuống giường, ngữ khí không có mềm yếu.

"Quả nhiên địa vị bất bình đẳng, là không thể làm bằng hữu!"

"....." Quan Tử Mạch cũng không muốn phản ứng nàng, mặt âm trầm nhìn cô gái tư thế ngủ không đẹp này. "Tôi là cho cô nghỉ ngơi, không phải cho cô ngủ."

"Vậy em nên nằm như thế nào?" Người nào đó bắt đầu giả bộ đáng thương.

"Nằm ngửa, chân nâng lên."

Đối phương lót cái gối dưới chân mình, "Tuy rằng không thoải mái, thế nhưng phòng ngừa tĩnh mạch dãn ra." Đối phương nói xong vừa muốn đi.

"Đúng rồi đúng rồi, chờ một chút." Ninh Hi Nhi trở mình một cái, bò đến bên đầu giường khác, kéo ra ngăn kéo nhỏ, ở bên trong tìm kiếm cái gì. Chuỗi động tác này làm Quan Tử Mạch nhìn con mắt giật một cái.

"Tìm được rồi ~" Ninh Hi Nhi lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Quan Tử Mạch. "Cái này cho chị."

Quan Tử Mạch mở ra nhìn, là một vật trang sức hình mèo đầu ưng phi thường tinh xảo.

"Chúng ta mỗi người một cái, cái này là trước đây ở nhà tự em thiêu, rất đáng yêu có đúng không, còn có thể tránh ma quỷ đấy, treo ở điện thoại di động là được rồi, trên điện thoại em có một cái." Ninh Hi Nhi cười híp mắt giải thích, chờ mong đối phương có thể nhận lấy.

"Tôi không muốn." Nhìn đồ trang sức nhỏ đáng yêu này, ngoài miệng vẫn là nói ra từ chối.

Ninh Hi Nhi cũng không quan tâm, kéo tay lạnh lẽo của cô, là động vật máu lạnh sao, ngày như vậy, tay còn lạnh thế này. Hai tay rất tự nhiên chà xát cho hai tay đối phương, tựa hồ quên sự thật là đối phương có bệnh thích sạch sẽ này.

"Cô đang làm gì vậy." Liếc một cái, sắc mặt Quan Tử Mạch tối sầm lại, chết tiệt nàng đang xoa tay cô.

"Em đang làm ấm tay chị." Nói tự nhiên, tiếp theo trên mặt trắng nõn vô ý ửng hồng, cầm nắn nắn xoa xoa, "Em không ngủ được, Tử Mạch, chị có thể kể chuyện xưa cho em nghe không?"

"Ầm ―" Một tiếng, cửa bị đóng lại mạnh mẽ, Ninh Hi Nhi bất đắc dĩ cười cười, trên tủ đầu giường thế nhưng có thêm mấy quyển sách cổ tích.

Người có tay lạnh lẽo, nhưng tấm lòng lại rất ấm áp. Ninh Hi Nhi lắc đầu nở nụ cười chính mình mê tín, trước đây vẫn hoài nghi độ tin cậy của câu nói này, thế nhưng nàng dần dần cảm thấy đây có thể là thật.

.....................................

Sáng thứ hai, lúc Đới Thư tiến vào văn phòng chủ tịch để đưa tư liệu, con mắt vô ý liếc bàn chủ tịch một cái, nhất thời bị đả kích rồi. Nàng nhìn thấy chủ tịch vĩ đại của nàng trên điện thoại di động treo thêm một mèo đầu ưng phi thường đáng yêu, nghĩ đến trước đây lúc điện thoại của mình mang theo con mèo nhỏ dễ thương, lúc đó chủ tịch thoáng nhìn cái, chỉ là nói một câu một cách lạnh lùng, "Ấu trĩ." Sợ đến nàng vội vàng tháo ra mèo nhỏ đáng yêu.

Chỉ có phép quan phóng hỏa không cho bách tính đốt đèn....

..................

(1) tế châu: mồ hôi

(2) thảo nê mã: Đồng âm với từ mắng chửi "Thao nhĩ mụ", tiếng Việt là [Đ·M·M]. Ngoài ra nó còn có nghĩa khác: Thảo nê mã là tên tiếng Trung của con Dương Đà [Một loài lạc đà không bướu ở phương Tây] được cư dân mạng tôn xưng là "Thần thú" (Mọi người có thể Google tên "Dương Đà" để xem hình ảnh), bởi vì vẻ mặt của loài động vật này rất chi là khó tả, cho nên nó còn được sử dụng để miêu tả tâm trạng "Không biết nói sao", "Bó tay toàn tập"... các loại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro