Chương 1: Tự an ủi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do tình hình dịch bệnh phải ở trong nhà, đối tượng thầm mến tới đưa khẩu trang, vì hắn tự an ủi.

Ban đầu, vì tình hình dịch bệnh, Lâm Mặc là nhóm người đầu tiên mua khẩu trang N95 tiêu chuẩn, nhưng sau lại nghe nói vật tư khan hiếm, cô dứt khoát đem hết khẩu trang N95 của mình đều quyên góp cho bệnh viện, vì thế nên hiện tại, cô không thể ra khỏi nhà.

Mà nay đã phát triển thành virus mới có tính tàn sát cao, tình hình bệnh dịch ở thành phố X tuy rằng không tính là nghiêm trọng nhưng cũng là toàn thành phố bị giãn cách.

Phần lớn là Lâm Mặc cùng người dân cả nước giống nhau, đều bị bắt ở nhà cả ngày.

Rất nhiều người lên mạng kêu rên ——

“Thật nhàm chán, tôi muốn ra ngoài đường, tôi muốn ăn lẩu, trà sữa, nướng thịt, gà rán……”

“Tôi muốn ra ngoài đi nhảy Disco! Tụ hội! Đi dạo phố! Du lịch!”

“Tôi nghĩ muốn…… đi gặp người tôi thích và cùng hắn làm tình.”

Vào đông, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ pha lê, ánh vàng rực rỡ trút xuống đầy đất, Lâm Mặc kiên trì không ra khỏi cửa cống hiến vì tổ quốc, mỗi ngày từ phòng ngủ đến dưới phòng khách, quét dọn vệ sinh nhà cửa, đem trong nhà mỗi một khối gạch men đều sạch đến bóng loáng, dọn đến phạm vi xung quanh nhà không thấy một hạt bụi nào nữa. Lúc này, cô rốt cuộc không có việc gì để làm.

Thật sự không nhịn được dùng bao nilon tự chế thành khẩu trang đem miệng mũi che đến kín mít, xuống lầu, mới vừa đi bộ được vài bước đã bị bảo vệ tiểu khu dùng máy bay không người lái đuổi theo xua đuổi về nhà, lên loa phê bình cô tự chế khẩu trang tuy không vi phạm nhưng làm cho cô cảm giác chính mình sắp trở thành tội nhân liên lụy toàn tiểu khu.
『 không có khẩu trang, mọi nơi đều không mua được, đều nhịn không được, tôi muốn đi mua đồ ăn, phải làm sao bây giờ. 』

Lâm Mặc ở trong diễn đàn câu lạc bộ của trường đại học cùng bạn học trò chuyện, thuận tiện nói một chút tình trạng khó xử của mình ở nhà.
『 Tiểu Lâm, cho anh địa chỉ nhà em,  chốc lát anh đem khẩu trang đưa qua cho. 』

Là đàn anh Tạ Án!!

Lâm Mặc “Tạch” một phát từ trên giường ngồi dậy, ngón tay run rẩy gõ chữ đem địa chỉ của mình gửi cho đàn anh, sau đó ôm điện thoại ở trên giường vui vẻ lăn lộn.

Trời ơi, đàn anh thế mà lại muốn tới đưa khẩu trang cho cô!

Ở thời điểm tổ chức tiệc mừng tân sinh viên, Lâm Mặc đã yêu thầm Tạ Án. Tạ Án mặc Hán phục biểu diễn một khúc 《 tùng yên nhập mặc 》, tóc đen áo trắng, đánh đàn ngâm xướng, chàng trai họ Tạ thật là nam sinh ưu tú.

Trong thời gian biểu diễn đó, hình ảnh của Tạ Án đã bám sâu vào trong lòng Lâm Mặc.

Lâm Mặc lúc trước chọn vào câu lạc bộ kịch nói, chính là vì Tạ Án. Nhưng mà đàn anh Tạ Án ngày thường công việc bận rộn, nhân khí quá cao, Lâm Mặc vẫn luôn không thể tiếp xúc gần gũi với hắn, không nghĩ tới lần này…… đàn anh cư nhiên chủ động muốn đưa khẩu trang đến nhà cô?

Quá sung sướng đi?? Đàn anh có thể hay không đối cô cũng có…… Có điểm ý tứ? Nói không có ý tứ thì ở thời kì đặc thù như vậy có thể quan tâm cô sao?

Lâm Mặc nhịn không được càng nghĩ càng vui, vui vẻ đứng tại chỗ xoay vòng vòng.

Thời gian không lâu lắm, di động của cô vang lên.

“Này, Lâm Mặc, anh đến dưới tầng nhà em rồi, xuống dưới đi.”

Đàn anh thanh âm sạch sẽ ôn nhu từ trong điện thoại truyền đến, Lâm Mặc hưng phấn mà nhảy một chút, chạy nhanh mặc quần áo rồi chạy xuống lầu.
Vừa mở cửa đã thấy cạnh xe máy của Tạ Án không chỉ có một người.

Nam sinh mang khẩu trang màu lam nhạt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, duỗi tay giúp nữ sinh đứng bên cạnh sửa sang lại tóc.

“Đàn anh?”

Lâm Mặc dùng khăn quàng cổ quấn hết cả mồm và mũi, không xác định mà kêu một tiếng, nữ sinh này là đàn chị của các cô ở câu lạc bộ, vì cái gì mà cô ta cùng Tạ Án cùng nhau tới chứ?

“Đến rồi? Này, Lâm Mặc, đây là khẩu trang cho em, xem em đã thấy nhàm chán liền đưa khẩu trang trước cho em đó.”

Đàn anh vẫn là bộ dáng cười đến mi mắt cong cong, hướng Lâm Mặc đưa qua hai hộp khẩu trang.

Lâm Mặc lại không có cái loại vui sướng như vừa nãy, cô một mạch cùng đàn anh chào tạm biệt, trơ mắt nhìn đàn chị ngồi trên ghế sau xe máy của đàn anh.

Ngơ ngác mà nhìn theo xe máy tuyệt trần mà đi, Lâm Mặc xoay người chạy lên tầng, mở di động, tìm được lịch sử trò chuyện của bọn họ trong diễn đàn, dùng sức kéo lên trên.

Nguyên lai đưa khẩu trang là câu lạc bộ thống nhất phát, Tạ Án hai ngày này phải đi phát cho mọi người ở đại học phụ cận, mỗi một thành viên đều phát qua.

“Haiz, nguyên lai không phải chỉ mang cho mình mình a.”

Lâm Mặc bĩu môi đem khẩu trang ném sang một bên, bẹp một chút đem mặt vùi vào trong chăn mềm mại.

Nghĩ đến chính mình vừa rồi hưng phấn như vậy, liền với cái đứa ngốc giống nhau, kết quả mình ở trong lòng người ta chính là người bình thường a, mình có cái gì đặc biệt?

Còn cái kia đàn chị, trong lúc phòng dịch hai người luôn ở cùng một chỗ với nhau. Nhìn động tác đàn anh sửa tóc cho cô ta ôn nhu, trông thân mật như vậy!

Ngày thường mọi người trong câu lạc bộ  trêu đùa hai người bọn họ, nói bọn họ là một đôi kim đồng ngọc nữ, liền dứt khoát ở bên nhau đi, chẳng lẽ…… Thật sự ở bên nhau sao?

Trở thành bạn trai bạn gái thì về sau sẽ làm chuyện gì? Đàn anh sẽ cùng cô ta nắm tay sao? Sẽ hôn cô ta sao? Sẽ…… Cùng cô ta lên giường sao?

“Không được! Đàn anh không thể cùng người khác làm loại chuyện này!”

Lâm Mặc càng nghĩ càng khó chịu, nhưng lại không biết chính mình có thể làm được chút cái gì, cô chỉ là nghĩ đến chuyện hai người môi răng triền miên, trong lòng liền đau đớn, nếu người mà đàn anh ôm vào trong ngực là mình thì tốt rồi...

Ngoài cửa sổ, ánh sáng đã dần tắt. Lâm Mặc nằm trên giường, tay nhỏ giấu ở trong chăn, lặng lẽ sờ lên trên ngực to tròn, nhéo một cái, lại nhéo một cái.

“Ngô...”

Không biết có phải xoa tới điểm mẫn cảm hay không, một tiếng rên rỉ giống mèo con từ trong chăn bật ra, cô sợ tới mức thật nhanh che miệng mình lại.

Chính là... Như vậy thật sự thật thoải mái a, thật muốn sờ tiếp, tựa như bị đàn anh Tạ Án dùng tay xoa nắn...

Lâm Mặc dứt khoát xốc chăn lên, ngồi dậy, gương mặt xinh đẹp nổi lên tình dục ửng hồng.

Cô một tay tháo nút thắt áo lót, lộ ra trước ngực hai vú tròn trịa trắng nõn, hai viên nụ hoa thù du e lệ mà đỉnh ở sau áo ngực.

Cô biết ngực của mình lớn, lại mềm, chính là cái vưu vật, ngày thường đi ở sân trường làm những động tác mạnh mẽ, những nam sinh kia đều có ánh mắt thèm thuồng mà nhìn chằm chằm ngực cô.

Hừ, đàn chị nào có ngực lớn như cô? Đàn chị kia có thể làm Tạ Án thỏa mãn ư?

Ngón tay trắng nõn nâng bầu ngực no đủ nhẹ nhàng mà xoa bóp, ngón trỏ ở đầu vú nho nhỏ cọ xát vài cái, nụ hoa mẫn cảm đáng thương mà cứng lên.

Tay trái tiếp tục xoa nắn vú, Lâm Mặc tay phải theo bụng nhỏ trơn nhẵn một đường xuống phía dưới, cởi bỏ quần, với vào phía dưới khu bí mật kia.

Giữa hai chân là khe thịt phấn nộn đang nhắm chặt, ngón tay mảnh khảnh đem mép thịt bẻ ra, lôi kéo ra một vệt sáng dâm ti, bên trong thịt non tươi sáng thật phấn nộn.

Ngón trỏ cùng ngón áp út đem âm huyệt tách ra, ngón giữa nóng nảy mà xoa tiểu huyệt khiến môi âm hộ hai bên ướt dầm dề, cô liền gấp không chờ nổi mà xoa vào âm đế vừa nhô lên.

“A... Đàn anh... Thật thoải mái...”

Lâm Mặc hơi hơi ngẩng đầu lên, cái cổ vừa tinh tế lại duyên dáng cùng xương quai xanh, hơn nữa bầu vú đĩnh kiều no đủ, tạo thành một đường cong phập phồng mê người.

Tiếng hít thở dần dần trở nên dồn dập, cô nhắm mắt lại ảo tưởng, là tay Tạ Án ở trên người mình di chuyển.

Tay đàn anh ấm áp lại có lực, có thể ở lúc mình thiếu chút nữa té ngã mà ôm lấy eo mình, ân... đàn anh thật ôn nhu, hắn chơi mình tiểu huyệt, nhất định sẽ càng thêm cẩn thận...

“Ô a ~”

Ngón tay trắng nõn ở huyệt khẩu hồng nhạt thọc ra thọc vào, toàn thân Lâm Mặc mẫn cảm, một trận rùng mình.

“Mặc Mặc, em đang làm cái gì?”

Chính là chơi đến sắp cao trào, đột nhiên, cửa phòng ngủ mở ra. Cô cư nhiên ở thời điểm tự an ủi đã quên khóa trái cửa.

Cửa thình lình truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân.

---
Hic, dài quá mọi người ơi. Gần 2k từ. Đọc ở đâu thấy cấn quá mọi người cmt chỉ giúp mình để mình sửa nhé. Cảm ơn mọi người.

Mình đã beta lại cho hoàn hảo hơn. Cảm ơn mọi người đã ghé đọc.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro