Bữa sinh nhật hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

July 21, 11 PM, ký túc xá GenG.

Thật hiếm khi có ai ở ký túc xá vào giờ này, chắc hẳn họ đang ở trong gaminghouse để stream hoặc có thể đang luyện tập cho mùa giải này.

Không phải là họ không thích, chỉ là vì đã khá lâu rồi mới về ký túc xá sớm như thế này.

"Cậu định đi đâu thế?" Jihoon dừng lại khi thấy Geonbu đang mặc áo khoác.

"Cái gì?", Geonbu nhìn Jihoon, nhướng mày rồi trả lời, "Ra ngoài?"

"Vào giờ này?" Jihoon tiếp tục thẩm vấn.

Geonbu thở dài, dựa vào cửa, "Vậy cậu định đi đâu? Hyeonjun?"

Jihoon sửng sốt, há hốc miệng khi không biết phải nói gì, bị bất ngờ. "Tôi—"

Geonbu cười khúc khích, "Ý tôi là, Hyeonjun - Doran đã nhắn tin cho anh Siwoo, tôi chỉ quên nói với cậu thôi", hắn giải thích.

"Tôi... ừm." - Jihoon cố gắng lấy lại bình tĩnh.

"Vậy thì tôi đi đây." Geonbu nói.

"Này! Đợi đã!" Jihoon lại nói, ngăn Geonbu lại.

"Hửm?" Geonbu lại nhìn.

"Không có gì..."

"Xin hãy về nhà trước bình minh ngày hôm sau nhé." Sehyeong nhắc nhở họ.

Hai người gật đầu rồi rời khỏi ký túc xá.

"Nhưng thực sự thì, cậu định đi đâu vậy?" Jihoon hỏi.

"Tôi đến thăm đồng đội cũ của tôi..."

"Showmaker?"

"Này! Không phải chỉ có anh ấy là đồng đội cũ của tôi." Cảm thấy hơi chột dạ khi biết rằng Jihoon thực sự đúng.

Jihoon cười nói: "Không sao đâu. Đây là chuyện bình thường giữa những người đồng đội cũ mà, đúng không?"

"Ừ nhưng..."

"Giống như tôi, tôi sẽ đến ký túc xá HLE."

"Để gặp Hyeonjun à?" Geonbu hỏi.

"Này! Không phải chỉ có anh ấy là đồng đội cũ của tôi." Jihoon nói, bắt chước để chế giễu Geonbu.

Geonbu bước lên một bước khi thang máy mở, "Đúng rồi."

"Vậy thì cẩn thận nhé." Đi theo một lối khác, Geonbu chỉ gật đầu và lẩm bẩm, Cũng như mình vậy.

----------

Mất quá nhiều thời gian, đáng lẽ không nên tốn nhiều thời gian như vậy để đến được ký túc xá DK. Dùng chìa khóa dự phòng mà cậu dùng khi còn sống ở đây, đã lâu rồi không dùng đến, từ khi cậu lấy nó từ túi áo khoác của đội.

"Su..." - Cậu thì thầm, đặt đồ đạc của mình xuống, cùng với chiếc bánh nhỏ.

Su đã ngủ rồi, ngủ thiếp đi với cặp kính trên mắt, điện thoại để trên ngực.

Geonbu thở dài và cẩn thận tháo kính ra. Su chuyển động một chút khi cảm thấy có thứ gì đó di chuyển trên mặt. Cậu nín thở và nhìn Su di chuyển. "Không sao đâu" - cậu thì thầm khi tháo kính thành công.

Anh mở mắt ra một chút, chờ một phút để phân tích mọi thứ, nghĩ rằng đó là một trong những đồng đội của mình. Anh ghét khi có người vào phòng mình mà không có sự cho phép.

"Nếu có chuyện gì, cứ gọi điện cho tôi." Anh lại nhắm mắt, thậm chí không biết người này là ai.

Geonbu cười khúc khích và chỉ ngồi trên giường, Su đợi người đó đứng dậy nhưng anh thậm chí không cảm thấy người đó di chuyển dù chỉ một inch.

"Làm ơn rời khỏi phòng tôi." Anh nói, cố gắng giữ tư thế và ngủ ngon.

"Nếu mèo con đã nói, vậy thì" - Geonbu lên tiếng, và đứng dậy, điều đó khiến Su biết cậu là ai, "Khoan đã!". Anh ngồi dậy ngay khi nhận ra người đó là người yêu của mình.

Geonbu nhìn anh: "Mèo con của em muốn ngủ và bảo em đi, tất nhiên là em sẽ đi rồi."

"Không..." Su nói như một chú mèo con với mái tóc xù, đôi mắt sưng húp và miệng hơi há.

Nữ thần trong mắt Geonbu.

"Tôi nghĩ tôi muốn thay đổi yêu cầu của mình." Anh nói, "Cái gì cơ?" Geonbu hỏi, nhìn đôi mắt trêu chọc của anh. "Ôm."

Geonbu nhìn anh, đôi mắt đó, đôi mắt mà ngay cả khi anh không nói gì cậu cũng sẽ đồng ý, đó chính là đặc ân tuyệt vời của Su đối với cậu.

Su như một chiếc thìa nhỏ, cố gắng ngủ lại vì bây giờ anh cảm thấy thoải mái hơn. "Anh nhớ em."

"Em cũng vậy, anh ạ." - cậu nói.

"Em cũng vậy sao?" Su nhíu mày, chỉ là cảm giác khi cậu nói ba chữ này có chút khác biệt.

Geonbu cười khúc khích và mỉm cười: "Em cũng nhớ anh, hyung."

Su cười toe toét đầy tự hào và thỏa mãn: "Như vậy mới đúng."

"Chúc mừng sinh nhật." Geonbu không nhịn được mà thì thầm vào tai anh, hôn lên vành tai anh.

"Uhh...", Su rùng mình, nằm ngửa ra, khi anh cảm thấy Geonbu dịch chuyển để nằm trên người anh, "Ừm, cảm ơn nhé?"

"Anh muốn ước gì vào sinh nhật vậy?" - Cậu hỏi nhưng vẫn hôn tai anh, trong khi tay kia đã vòng qua bụng anh, vẽ một vòng tròn.

"Hửm?,  hơi thở anh nghẹn lại, cách Geonbu di chuyển, cách lưỡi cậu vô tình chạm vào phần nhạy cảm trên tai anh, "Bất cứ điều gì tốt đẹp... chiến thắng, và đưa em trở về."

Geonbu cười khúc khích khi nhớ lại việc Jihoon và Su đã có một chút đùa giỡn vì cậu. "Thật vậy sao?"

Su liếm môi cảm thấy khô khốc, tâm trí anh không biết phải nói gì, anh chỉ muốn cảm nhận Geonbu nuốt chửng anh ngay bây giờ, anh thậm chí chẳng quan tâm đến sinh nhật của mình, anh chỉ cần cảm nhận sự đụng chạm của người yêu, từng centimet trên đầu ngón tay, từng góc lưỡi lướt trên cơ thể anh.

Cảm giác rất tuyệt.

Nhưng rồi cửa bỗng mở toang, tiếng động lớn đến nỗi Su giật mình đẩy Geonbu ra, với chiều cao và cân nặng của anh mà đã đẩy Geonbu mạnh đến mức khiến chú gấu Bắc Cực lăn xuống chiếc giường đơn.

"Chúc mừng!..." Cả bốn thành viên đều sốc, phản ứng hơi thái quá nhưng chiếc bánh đã thực sự rơi xuống tay Yonghyeok.

"Tôi... Chúng ta..." Seonghoon nhìn đi hướng khác, cố gắng tìm một từ ngữ thích hợp.

"Sinh nhật?" Haram chớp mắt tiếp tục chúc mừng.

"Chúng ta hãy cho họ chút riêng tư nhé?" Hyeonggyu nói trong khi ôm Yonghyeok như ôm một đứa trẻ.

"Không sao đâu... các cậu có thể chúc mừng anh ấy...  xin lỗi, tôi sẽ ra ngoài." Geonbu nói rồi đứng dậy và cúi chào.

"Không, không!" Cả bốn người đồng thanh nói.

Geonbu chỉ mỉm cười và nói, "Không sao đâu, cứ từ từ nhé? Tôi chỉ cần chút không khí thôi." Cậu nói và cố gắng không tỏ ra ngượng ngùng khi mọi người nhìn cậu rời khỏi phòng.

----------

"Hyung!" Jihoon bám chặt lấy anh như một con mèo, thậm chí Wangho phải rời khỏi phòng vì họ.

"Hửm?" Hyeonjoon ậm ừ.

"Chúc mừng sinh nhật anh, hôm nay anh có thể đến ký túc xá của em không?" Cậu hỏi, cậu chỉ cảm thấy hơi lo lắng khi có các tuyển thủ HLE ở gần, hoặc có thể vì cậu không muốn bị Wangho trêu chọc.

"Gì cơ?", Hyeonjoon nhướn mày, "Anh sẽ suy nghĩ về điều đó và hơn nữa giờ cũng đã khuya rồi, đợi đến ngày mai không phải tốt hơn sao?"

"Anh... làm ơn?" - cậu cầu xin, có lẽ vì cảm thấy có nhiều ánh mắt đang dõi theo họ.

Hyeonjoon thở dài: "Được thôi."

Đi bộ dọc theo con phố lạnh lẽo, gần một giờ sáng, vai chạm vào nhau, tay gần như chạm vào nhau. Không ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở, tiếng gió rít, tiếng còi xe của những người lái xe đêm muộn, một số thiếu niên chạy trốn khỏi nhà của họ vào giờ này. Thật bình thường, họ cảm thấy rất dễ chịu khi không có người khác biết họ, không có người muốn chụp ảnh với họ.

"Chúc mừng sinh nhật anh." Jihoon phá vỡ sự im lặng. Hyeonjoon mỉm cười: "Cảm ơn em, Jihoonie, cũng cảm ơn em đã dành thời gian. Anh biết chúng ta hiện tại bận rộn thế nào."

"Em sẽ gác lại mọi thứ vì anh." Hyeonjoon có thể cảm nhận được những ngón tay đang run rẫy của anh.

Anh nắm lấy tay người yêu và đan những ngón tay vào nhau: "Nhưng Jihoon, thay vì gặp anh, em cũng nên nghỉ ngơi đi."

Jihoon chỉ cười toe toét, xoay ngón tay cái trên bàn tay và trả lời: "Ở bên cạnh anh là đã nghỉ ngơi rồi."

Hyeonjoon chỉ cố không cười, nghe có vẻ ngọt ngào nhưng tất nhiên đã một năm trôi qua và việc nghe một câu đùa như thế đã trở nên sáo rỗng đối với họ.

Họ gọi taxi, họ chỉ đi bộ để tập thể dục hoặc có thể điều đó làm tăng thêm cảm giác lãng mạn.

"Ít nhất thì bây giờ họ đã ngủ rồi", Jihoon nói, "Anh biết là rất khó để thức dậy mà."

Đó là sự thật, bạn có thể chết và không ai giúp bạn vì họ đang ngủ say.

"Nếu em đã nói vậy thì", Hyeonjoon trả lời, nghiêng người tựa vào cửa sổ xe, rồi đột nhiên một hơi thở ấm áp phả vào tai anh, và anh nghe thấy cậu nói, "Em yêu anh, Hyeonjoon hyung."

"Anh cũng yêu em." - Anh trả lời, nắm chặt tay cậu.

Họ đi đến một tiệm bánh còn mở cửa. Jihoon cảm thấy thật ngốc khi nhớ ra rằng mình chưa bao giờ mua bánh cho anh, có thể là vì lịch trình bận rộn hoặc lịch trình của EWC.

"Anh muốn gì?" Cậu nhìn vào những chiếc bánh đủ hương vị đã được đóng gói sẵn.

"Jihoonie muốn gì cũng được", anh trả lời, "Bất cứ thứ gì, chọn bất cứ thứ gì em muốn."

"Sao lại là em vậy, hyung?" Jihoon nói.

"Hửm? Bởi vì chúng ta sẽ đến ký túc xá của em và đồng đội của em cũng phải ăn." Anh giải thích.

"Anh thật chu đáo, tình yêu của em."

Sự bày tỏ đột ngột khiến Hyeonjoon đỏ mặt, "Hả?" - anh nói, nhìn đi chỗ khác để giấu đi sự bối rối và đỏ mặt của mình.

Họ mua một chiếc bánh chuối kèm theo sữa. Tay trong tay. Nụ cười bí mật mà họ cố gắng không để lộ.

"Em chưa bao giờ nghĩ rằng chúng ta sẽ trải qua ngày sinh nhật của anh như thế này", Jihoon nói, "Nếu em lên kế hoạch thật kỹ và không quên những gì mình cần thì mọi chuyện đã không như thế này."

Hyeonjoon cười khúc khích và trấn an cậu.

"Anh không cần một ngày sinh nhật lãng mạn hay quà tặng gì cả, chỉ cần được ở bên em như thế này đã là đủ. Anh chỉ muốn dành thời gian bên em thôi, Jihoon."

"Thật là một lời ngọt ngào, tình yêu ạ."

Hyeonjoon không biết tại sao, nhưng Jihoon có thể dễ dàng chi phối mối quan hệ của họ, mặc dù anh là người lớn tuổi hơn, nhưng không phải là người chiếm ưu thế trong nhiều vấn đề. Không phải Jihoon kiểm soát nhiều thứ, chỉ đơn giản là Jihoon là người có sức ảnh hưởng hơn.

Mọi người đều biết, cậu sở hữu năng lực đó, và họ đúng. Hyeonjoon chắc chắn có thể nói rằng họ đã đúng.

----------

Họ bước vào tòa nhà rồi dừng lại ở giữa sảnh.

"Su? Geonbu?"

"Jihoon? Hyeonjoon?"

Hai đôi tình nhân chỉ tay vào nhau. Miệng há hốc vì ngạc nhiên, Jihoon hơi cau mày, tất nhiên đó là Su - Mid laner cũ của Geonbu.

"Hai người đang hẹn hò à?" Jihoon hỏi họ.

"Cái gì..."

Geonbu cắt ngang hai người đi đường giữa và trả lời một cách tự hào "Đúng vậy", rồi hỏi, "Còn hai người thì sao?"

"Uhh..." Hyeonjoon quá ngại ngùng để thừa nhận, phải mất nhiều tháng anh mới dám tiết lộ điều này với các đồng đội mới của mình. Vì vậy, cái kịch bản bất ngờ này thật khó khăn đối với anh.

"Ừm, đúng rồi, chúng tôi đang hẹn hò." - Jihoon trả lời, thậm chí không hề có chút do dự.

"Hôm nay là sinh nhật anh ấy à?" Geonbu hỏi, nhìn xuống những chiếc bánh được cắt lát.

"Đúng..."

"Hai người sinh nhật cùng ngày à!" Geonbu phấn khích nói như một đứa trẻ.

Su ngượng ngùng quay mặt đi.

Tất cả họ bước vào thang máy, Geonbu nói về việc họ rời khỏi ký túc xá DK và Jihoon cũng nói lý do của họ. Người yêu của họ ở bên cạnh họ thậm chí không gây ra tiếng động nào, thậm chí còn không dám nhìn nhau.

Họ bước vào phòng một cách lặng lẽ, tiếng động duy nhất có thể nghe thấy là tiếng Geonbu và Jihoon đang nói chuyện gì đó nhưng vẫn đảm bảo rằng người yêu của họ vẫn đang theo sát.

Khi bước vào bếp, họ nhìn thấy hai bát canh rong biển trên bàn, thậm chí còn có cả một tờ giấy ghi chú.

Chúc mừng sinh nhật Hyeonjoon và Su!

Kiin vẫn còn thức đi về phía bếp và nhìn thấy họ: "Vừa mới quay lại à?"

Hai người gật đầu và giải thích lý do tại sao người yêu của họ ở đây nhưng Kiin đã bảo họ im lặng. "Không sao đâu... lúc nãy tụi anh thấy chán nên đã nấu món đó... Ý anh là mấy đứa biết hậu quả của việc trở thành một game thủ là gì phải không?". Đó là nấu ăn tệ.

"... cảm ơn." Su cúi đầu ngại ngùng.

"Cảm ơn." Hyeonjoon cũng nói và cúi đầu.

"Không cần phải khách sáo thế đâu", Kiin nói, "Tụi anh...  biết vậy thôi, đó là lý do tại sao lại chuẩn bị món quà này như một lời tri ân nhỏ vì đã chăm sóc người đi rừng và đường giữa của đội." - Anh ấy giải thích.

Bốn người gật đầu và mỉm cười ngại ngùng trước khi Kiin lên tiếng lần nữa, "Chỉ cần... im lặng vì bây giờ họ đang ngủ."

Hai đồng đội của anh gật đầu, thậm chí không nghĩ gì khác về câu nói đó, cho đến khi Kiin mỉm cười rồi quay gót bước đi.

"Cái đó..."

Geonbu chỉ cười khúc khích và nói: "Vậy chúng ta sẽ đi trước."

"Sẽ không có ai được rời đi cả" - Siwoo nhanh nhảu nói.
"Cho đến khi chúng ta hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật họ." Suhwan nói, chỉ vào hai chàng trai, nhân vật chính của hôm nay.

"K-Không cần đâu." Su lắc đầu nói.

"Cần thiết lắm." Siwoo nói, họ thậm chí còn ép họ ngồi xuống và Suhwan mang bánh kem mà Jihoon đã mua đến.

Sehyeong cũng xuất hiện với một cây nến và bật lửa.

Kiin bắt họ đội một chiếc mũ, lúc nào cũng được dùng mỗi khi có ai đó tổ chức sinh nhật.

Bài hát mừng sinh nhật được hát bởi các thành viên GenG, hai chàng trai được mừng sinh nhật ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác, không biết phải làm gì, chỉ khẽ vỗ tay và cười mỉm. 

Họ chia nhau những miếng bánh, canh rong biển và thậm chí cả thịt gà và bia mà Geonbu mua trên đường về.

Họ hơi say nên Sehyeong rời đi sớm hơn để mua thêm chục lon bia nữa.

Các  tuyển thủ trò chuyện về cuộc sống, về việc họ đã yêu nhau như thế nào hoặc thậm chí nói đùa về việc Geonbu và Jihoon dùng vũ lực để buộc họ đồng ý trở thành bạn trai của mình.

"Nhưng làm sao anh biết được?" Geonbu hỏi.

Siwoo cười và trả lời một cách trơ tráo: "Hay là thử im lặng một vài đêm xem?"

Người yêu của họ quay đi vì xấu hổ khi nghĩ rằng việc ở lại với những tay chơi này khiến họ muốn tự tử nhiều lần, thật xấu hổ nhưng ít nhất họ có thể cảm thấy được chào đón.

"Và hơn nữa, biết đấy... rõ ràng là hai người không còn độc thân nữa." - Anh ấy tiếp tục.

"Rõ ràng là anh vẫn nhớ Jaehyuk của mình." - Jihoon ngắt lời anh theo cách khiến Siwoo bỗng dưng phát điên.

Hyeonjoon cười khúc khích, ít nhất thì anh cũng hiểu được trò đùa ẩn ý giữa Siwoo và Jaehyuk.

Khi bình minh ló dạng, họ đồng ý sẽ nghỉ ngơi một chút, cả hai đưa bạn trai về phòng và bạn cùng phòng cho họ không gian riêng tư.

----------

"Xin lỗi vì sự hỗn loạn này, tình yêu ạ." Geonbu nói, nhìn Su trong chiếc áo của mình, sự khác biệt về kích thước khiến cậu rất thích.

"Không sao đâu, anh rất thích mà." - Su mỉm cười trấn an cậu.

"Anh có nghĩ thế không? Em nghĩ là..."

Su đứng trước mặt cậu, tay đặt trên gáy cậu, "Không cần lo lắng về chuyện gì cả, việc đó là bình thường chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy hơi tách biệt một chút."

Geonbu ngồi trên giường, vòng tay ôm lấy eo anh, ngước nhìn anh. "Chúc mừng sinh nhật, bae."

Su đột nhiên cười, khẽ nói: "Đừng dùng từ ngữ âu yếm như thế nữa, đặc biệt là từ đó."

"Không phù hợp sao?"

"Tất nhiên là không rồi."

"Em biết ngay mà, vì cái phù hợp nhất là..."

Ánh mắt của cậu khiến Su cau mày, hoặc có thể vì anh đang trải qua một khoảnh khắc bối rối và hiểu lầm nhưng dường như Geonbu đang nghĩ đến những chuyện khác.

Geonbu cười và tiếp tục câu nói của mình, "Em yêu."

Su nhăn mặt nhiều hơn và vỗ nhẹ vào ngực cậu, trông giống như một cô gái trong mắt Geonbu.

Lạy Chúa, cậu yêu anh ấy nhiều lắm. Cậu yêu Heo Su nhiều lắm.

----------

Hyeonjoon đang nằm trên người Jihoon vẫn cười toe toét.

"Anh có vui không?" Jihoon hỏi.

"Tất nhiên rồi, anh đã nói với em rồi, chỉ cần ở bên Jihoonie, anh sẽ hạnh phúc." Anh trả lời.

"Bởi vì em hạnh phúc sao." Jihoon thì thầm.

"Và đó chính là hạnh phúc của anh, hãy chấp nhận nó đi Jihoon." - Anh cười khúc khích.

"Anh nhớ điều này... anh nhớ GenG", anh thì thầm, "Thật tệ khi phải thừa nhận điều đó, nhưng thật tuyệt khi đó là sự thật."

"Hay là anh chỉ nhớ em thôi?" Jihoon cười, đưa tay lên nắm lấy cằm anh để khiến anh nhìn vào mắt mình.

"Anh nhớ sự hỗn loạn này. Năm người chúng ta", Hyeonjoon mỉm cười, đưa tay lên má cậu, "Anh không muốn già đi, chỉ là nó khiến anh nghĩ rằng mình có nhiều thời gian hơn để ở bên em."

Ngón tay cậu đưa lên môi và nói: "Đừng nói thế. Cho dù chúng ta có đi theo những con đường khác nhau, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục dành thời gian cho nhau."

"Nếu em đã nói vậy thì thôi." Hyeonjoon nói.

"Đừng nói gì khác nữa hyung. Đừng lo lắng về chuyện đó ngay bây giờ, hãy cùng vui vẻ vì em đang ở đây."

Mặc dù có chút hỗn loạn, nhưng cả hai thực sự tận hưởng sự chu đáo của họ, từ món canh rong biển đến những suy nghĩ sâu sắc. Việc công khai mối quan hệ của họ là điều ít ai nghĩ sẽ xảy ra vào ngày hôm nay, nhưng điều tuyệt vời nhất sẽ đến, miễn là người yêu của họ nỗ lực hết mình.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro