27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến không mở mắt, vẫn chìm trong cơn ác mộng và không thể tỉnh lại. Vương Nhất Bác bị lời nói của anh làm cho cứng đờ, thậm chí còn không có sức khống chế bàn tay của Tiêu Chiến.

Người trong vòng tay vẫn đang khóc, trong miệng chỉ nhắc mãi hai câu khó hiểu đó, cùng với tiếng ho của Tiêu Chiến mà trước đây Vương Nhất Bác chán ghét, từng cơn ho đều xuyên thấu trái tim Vương Nhất Bác.

Cậu rất khó chịu, trái tim như bị bàn tay ai đó vò nát. Mỗi lần Tiêu Chiến ho, Vương Nhất Bác đều cảm thấy cổ họng chính mình có mùi máu tươi. Cạu không thể nói điều gì thừa thãi, cuối cùng cũng nhận ra Tiêu Chiến vẫn luôn canh cánh những việc trong quá khứ.

Lớp màn mỏng vốn được duy trì giữa họ đã bị phá hủy. Điều duy nhất Vương Nhất Bác có thể làm lúc này là ôm người vào lòng.

Bàn tay to của cậu vuốt ve vai và lưng Tiêu Chiến, tiếng nỉ non của Tiêu Chiến trong cơn ác mộng dần dần lắng xuống. Anh nắm chặt một góc quần áo của Vương Nhất Bác rồi lại ngủ thiếp đi, nhưng hơi thở không ổn định như bình thường.

Dưới mắt ẩm ướt, Vương Nhất Bác dùng đầu ngón tay lau từng chút một. Cậu vẫn vỗ lưng Tiêu Chiến, hy vọng có thể an ủi người đang ngủ một chút. Trong không khí không còn tiếng ho khó chịu nữa, tựa như Tiêu Chiến vừa thoát khỏi cơn ác mộng chỉ là ảo giác của Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến?" Cậu gọi tên Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không đáp lại, anh ngủ lại thật. Bản thân Vương Nhất Bác hốc mắt cũng đỏ, cậu ôm anh vào lòng, trong đêm khuya khi Tiêu Chiến không nhìn thấy mà thầm rơi nước mắt.

Cậu không dám phát ra âm thanh quá lớn, sợ đánh thức Tiêu Chiến đang ngủ say. Cánh tay cậu duỗi ra rất dài, cố gắng ôm Tiêu Chiến chặt hơn. Thân kề thân, má kề má.

Vương Nhất Bác nhớ đến từng việc một đã từng xảy ra trong căn phòng này mấy tháng trước, nếu không phải lần này Tiêu Chiến vô thức nhắc đến, Vương Nhất Bác sẽ cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, tựa như đã xảy ra ở kiếp trước.

Nhưng cậu không thể xóa đi dấu vết về sự tồn tại chân thật của mình, sự thiếu kiên nhẫn và chán ghét của cậu đã sớm gieo vào lòng Tiêu Chiến. Dù bây giờ Tiêu Chiến có tỏ ra không quan tâm thế nào đi chăng nữa nhưng cũng đã định sẵn Tiêu Chiến sẽ luôn ghi nhớ những việc này.

Cậu hôn lên má Tiêu Chiến, xác nhận người chân thật tồn tại trong vòng tay cậu. Cơn buồn ngủ của Vương Nhất Bác đã bị Tiêu Chiến đánh gãy hoàn toàn, cậu đoán rằng Tiêu Chiến cũng giống như vậy vào cái đêm bị cậu ghét bỏ vì ho ồn ào.

Cậu sợ hãi, lại lo lắng. Sợ đêm đó Tiêu Chiến cảm thấy lạnh, lo lắng đêm đó Tiêu Chiến không ngủ được. Chỉ nghĩ đến đây thôi Vương Nhất Bác cũng đã đủ hối hận rồi, cậu không dám phát ra âm thanh trong nước mắt hối hận, chỉ âm thầm khóc trên vai Tiêu Chiến.

Khi Tiêu Chiến tỉnh dậy, Tromsø cũng vừa hừng đông, vừa mở mắt đã bị Vương Nhất Bác ôm chặt từ phía sau. Thân thể Tiêu Chiến có chút cứng đờ. Anh không ngờ hôm nay Vương Nhất Bác lại tỉnh dậy trước mình.

Anh không cử động, cũng không đẩy cái ôm của Vương Nhất Bác ra, lẳng lặng nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác một lúc, người phía sau mới buông lỏng cánh tay một chút.

Vương Nhất Bác không rời đi, chỉ với lấy bình giữ nhiệt ở đầu giường cho Tiêu Chiến. "Cổ họng anh còn khó chịu không? Ngồi dậy uống chút nước được không?" Giọng cậu hơi khàn khàn, khiến Tiêu Chiến chú ý.

Anh quay lại nhìn Vương Nhất Bác thì thấy quầng thâm dưới mắt Vương Nhất Bác, hốc mắt hơi sưng lên, cậu cúi đầu không nhìn vào mắt Tiêu Chiến.

Nước trong bình giữ nhiệt có nhiệt độ vừa phải, Vương Nhất Bác ​​đưa nó đến bên miệng Tiêu Chiến. Sắc mặt hốc hác không bị Tiêu Chiến vạch trần, người vừa tỉnh dậy chỉ cầm ly uống nước mà Vương Nhất Bác đưa cho.

"Em nấu ức bò củ cải, không cho củ cải. Anh muốn nếm thử không? Anh phải ăn chút gì đó để uống thuốc." Vương Nhất Bác vừa đắp chăn cho Tiêu Chiến, vừa nói với anh: "Em mang vào cho anh ăn chút nhé? Hay muốn ngủ thêm một lát nữa?"

Cậu quan tâm rất đúng chỗ, nhưng hôm nay có vẻ hơi khác so với thường ngày. Tiêu Chiến thực sự không hiểu nổi ý tưởng ăn ức bò hầm củ cải vào bữa sáng, nhưng vị giác của anh lại bị lời nói của Vương Nhất Bác khơi dậy chút kích thích.

Cả cơ thể được bao bọc ấm áp trong chăn, Tiêu Chiến nằm trên gối ngáp một cái, mang theo một ít nước mắt trong suốt, được Vương Nhất Bác dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi.

"Muốn ăn thịt bò." Anh nói.

"Được." Vương Nhất Bác đặt tay lên trán Tiêu Chiến, xác nhận Tiêu Chiến không bị sốt mới leo xuống giường. Cậu nhanh chóng đi vào bếp dọn món ức bò hầm củ cải. Vì Tiêu Chiến đang ốm nên đồ ăn cũng rất thanh đạm, nồi súp ức bò dường như cũng không có nhiều hương vị.

Không có củ cải điểm xuyết, chén canh trông hơi nhạt nhẽo vô vị. Khi Vương Nhất Bác mang nó vào phòng, cậu thấp thỏm bất an, lo Tiêu Chiến không thích món ức bò cậu làm.

Chén canh được đặt trên tủ đầu giường, lúc Tiêu Chiến ngồi dậy vẫn còn ngáp. Có vẻ như anh vẫn chưa ngủ đủ giấc, Vương Nhất Bác ngồi xổm bên giường, đắp chăn cho anh, cười nói: "Uống thuốc xong ngủ thêm một lát nhé? Sâu ngủ sắp bò lên tới rồi."

Vương Nhất Bác có chút táo bạo, cún con dám trêu ghẹo chủ nhân. Tiêu Chiến lập tức ngừng ngáp, nhìn Vương Nhất Bác không nói gì.

Anh nhìn Vương Nhất Bác có chút cứng đờ, nụ cười trên mặt chậm rãi rơi xuống. Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác là một người có chút mâu thuẫn, phần lớn đều rất ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đôi khi lại thích đối xử với anh như một đứa trẻ.

"Rất thơm." Anh không hề tức giận, điều này khiến trái tim Vương Nhất Bác đang treo lơ lửng dần thả lỏng.

Cậu dùng muỗng khuấy chén canh, lại múc một muỗng đưa lên miệng thổi cho nguội. Cậu rất cẩn thận khi đưa lên miệng Tiêu Chiến.

Cậu khá căng thẳng, quan sát biểu cảm của Tiêu Chiến. Miệng anh nhấm nháp vài miếng, nhưng giống như anh không cảm nhận được mùi vị gì.

"Muốn ăn thịt không?" Cậu nhanh chóng xúc một miếng thịt ức bò.

"Thổi thổi chút, bên trong có thể hơi nóng, anh cắn một miếng đi." Cậu ngồi xổm bên giường đút cho Tiêu Chiến ăn, nhìn Tiêu Chiến thổi thịt ức bò trong muỗng.

Vương Nhất Bác mười chín tuổi, cho rằng Tiêu Chiến, hơn cậu sáu tuổi rất đáng yêu, nhất cử nhất động của anh đều thu hút sự chú ý, cũng ảnh hưởng đến nhịp tim của cậu.

Răng thỏ cắn nhẹ vào miếng ức bò, Tiêu Chiến hơi khó khăn cắn một miếng. Trên mặt anh hiện lên một tia khó chịu, cắn một hồi cổ họng mới chuyển động một chút.

Vương Nhất Bác đút canh cho Tiêu Chiến, nhưng lần này Tiêu Chiến không muốn nhận ý tốt của Vương Nhất Bác. Anh lùi lại, lắc đầu, nhỏ giọng nói với Vương Nhất Bác: "Không ngon."

Không ngon thật, ánh mắt Tiêu Chiến không né tránh, nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác: "Em hầm ức bò bao lâu vậy? Còn dai lắm, gia vị không đủ, lúc nấu sao em không nếm thử?"

Anh không trách Vương Nhất Bác, trong giọng nói cũng không có vẻ là cố ý. Chẳng qua Tiêu Chiến vừa mới giải thích một chuyện rất bình thường, nhưng thiếu niên trước mặt lại cúi đầu.

Anh nhìn Vương Nhất Bác bưng chén canh nhấp một chút, vị canh của thịt bò trong miệng thật sự không ngon. Không có củ cải thì không cảm nhận được độ tươi và ngọt, giống như cho một ít bột ngọt vô ích vào nồi nước có hương thịt vậy.

Cậu rất thất vọng, trầm mặc đặt chén canh trở lại tủ đầu giường. Trước khi cậu kịp giải thích, Tiêu Chiến đã nói: "Chắc là do không có củ cải, canh sẽ không ngon nếu chỉ luộc ức bò."

Vương Nhất Bác cảm thấy giọng nói của Tiêu Chiến nhẹ nhàng, khiến cậu lúc này muốn rơi nước mắt. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt còn ngấn lệ, khiến Tiêu Chiến không biết vì sao.

Anh không hiểu sao Vương Nhất Bác lại khóc, chỉ vì trách cậu nấu canh ức bò không ra sao. Anh vẫn được bao bọc trong chăn ấm áp mang theo hơi ấm của Vương Nhất Bác, vài giây sau, anh đưa tay lau mắt cho Vương Nhất Bác.

"Em xin lỗi." Anh nghe Vương Nhất Bác xin lỗi.

Bàn tay lau nước mắt của Tiêu Chiến rơi xuống, anh không quên, anh vẫn chưa quên cơn ác mộng đêm qua. Anh biết vì sao Vương Nhất Bác xin lỗi, Tiêu Chiến không nói gì để an ủi, chỉ nói nấu canh chỉ có thịt ức bò sẽ không ngon, khiến xoang mũi anh đau.

Không khống chế được, đôi mắt anh cũng đỏ lên. Khoảnh khắc được người nọ duỗi tay ôm lấy, Tiêu Chiến không nhịn được nữa, cúi đầu xuyên qua quần áo cắn vai Vương Nhất Bác.

"Em xin lỗi, em xin lỗi Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác xin lỗi anh, khiến hàm răng của Tiêu Chiến bắt đầu yếu đi.

Anh muốn khóc nhưng nước mắt lại không rơi ra như mong đợi. Mũi Tiêu Chiến đỏ bừng, anh chỉ nằm trong vòng tay Vương Nhất Bác, im lặng.

"Ngày hôm đó em không nên nói anh ho phiền phức, là em cố ý, cố ý muốn... cố ý đuổi anh đi. Em sợ, bởi vì trước đó Khương Lê đã gọi điện thoại cho em, em cảm thấy chúng ta không nên dây dưa với nhau nữa, lúc đó em như một tên khốn muốn đuổi anh đi." Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, nghiêm túc nói từng chữ.

Cậu ôm chặt Tiêu Chiến, không biết nói gì khác ngoài lời xin lỗi. Vương Nhất Bác không bị đẩy ra, nhưng sự im lặng của Tiêu Chiến khiến cậu thực sự sợ hãi.

Cậu không thể nói gì khác ngoài lời xin lỗi. Sau khi phân tích những chuyện đã qua, bản thân Vương Nhất Bác cũng không thể giải thích được sai lầm của mình. Chuyện đã xảy ra, cậu không thể giả vờ như không biết, cho dù lúc tỉnh dậy Tiêu Chiến có vờ như không gặp ác mộng đi chăng nữa thì Vương Nhất Bác vẫn nhớ rõ vẻ mặt sợ hãi và khóc lóc của Tiêu Chiến đêm qua.

"Em xin lỗi, em không biết... không biết anh đã gặp ác mộng như vậy bao nhiêu lần rồi. Anh không cần phải giả vờ như chưa từng xảy ra, được không? Anh không vui, anh buồn, muốn đánh muốn mắng đều có thể. Anh muốn nghe em xin lỗi, em sẽ nói, anh muốn thấy em ăn năn thì em cũng có thể ăn năn, nhưng anh đừng xem như không có chuyện gì xảy ra được không?" Cậu thực sự rất vụng về, nói mấy lời cũng lắp ba lắp bắp.

Vương Nhất Bác không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, nói một đoạn dài như vậy thậm chí còn không phù hợp với tính cách của cậu. Trước nay đều luôn làm nhiều hơn nói, hiện tại cũng chỉ biết siết chặt vòng tay ôm Tiêu Chiến.

Cậu đợi rồi đợi, cuối cùng cho đến khi Tiêu Chiến cũng vòng tay qua vai cậu: "Anh cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của em." Giọng anh khàn khàn nhưng không có tiếng khóc.

Tiêu Chiến vùi đầu trốn trong ngực Vương Nhất Bác, phải thừa nhận rằng giờ khắc này Vương Nhất Bác quả thực mang lại cho anh cảm giác an toàn.

"Nhưng anh có thể khống chế được sao? Anh có thể khống chế bản thân không bị bệnh sao? Anh cũng đâu muốn ho, phiền em ngủ anh cũng đâu có dễ chịu gì."

Làm sao anh có thể không để ý? Mỗi đêm khi bị ác mộng đánh thức, vô số lần Tiêu Chiến sẽ nằm trên giường, trách móc Vương Nhất Bác đã đối xử tệ với anh.

Vương Nhất Bác luôn làm những việc sai trái, ngày hôm qua cũng làm anh không vui. Nhưng Tiêu Chiến không thể từ chối người này về nhà cùng mình, làm món canh xương cừu chẳng ngon lành gì.

Dỗ anh ăn thêm rồi ôm cho anh ngủ. Cho dù Vương Nhất Bác làm rất nhiều việc không tốt, nhưng Tiêu Chiến cũng không nỡ đẩy cậu ra.

"Em luôn chọc anh không vui." Anh nói với Vương Nhất Bác: "Lúc trước em luôn đối xử rất tệ với anh."

Trong lời nói có oán trách, nhưng âm điệu lại như đang làm nũng với Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cũng ôm chặt Vương Nhất Bác, anh cũng không buông ra trước.

"Anh muốn tha thứ cho em, nhưng mỗi lần có suy nghĩ này lại xuất hiện sự thiếu kiên nhẫn của em đối với anh trước đây. Hơn nữa anh là người luôn ôm hận, anh luôn nhớ...những việc lúc trước..."

Tim anh run rẩy, Tiêu Chiến rất lo lắng khi nói ra điều này. Anh lo Vương Nhất Bác sẽ nghĩ anh nhỏ nhặt, đồng thời anh cũng sợ Vương Nhất Bác căn bản không hiểu được ý của anh.

Anh không phải là người cao thượng, ngày hôm qua khi gặp Khương Lê, Tiêu Chiến thực sự rất ghen tị. Mặc kệ Vương Nhất Bác có đối xử tốt với anh đến thế nào, Tiêu Chiến vẫn luôn cảm thấy mình thua kém Vương Nhất Bác.

Hơi ấm bỗng chốc tuột khỏi vòng tay, là Vương Nhất Bác đột nhiên ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiêu Chiến. Cậu đã đoán được, cậu đã không để Tiêu Chiến thất vọng.

Vương Nhất Bác nhanh chóng di chuyển, đưa tay tìm kiếm điện thoại di động. Cậu mở màn hình, bấm vào lịch sử trò chuyện với Khương Lê, sau đó giơ lên ​​cho Tiêu Chiến xem.

"Tối hôm qua chị ấy hỏi em lần sau có muốn ăn tối với nhau không, chị ấy nói Thịnh Sơ mấy ngày nữa cũng sẽ đến Tromsø. Chị ấy và bạn gái sẽ hoàn thành du lịch vòng quanh Bắc Âu trong nửa tháng nữa, lần tới gặp chúng ta không biết sẽ là khi nào."

"Em nói với chị ấy để xem sao, em không biết anh có muốn ăn tối với bọn họ hay không. Chuyện ngày hôm qua em xử lý không tốt, vừa nhìn thấy Khương Lê, em rất sợ anh sẽ không vui."

[Để xem, gần đây tôi không rảnh.] Vương Nhất Bác trả lời.

[Nếu không rảnh, cậu có thể cho nam thần ăn tối với chúng tôi được không?] Khương Lê hỏi.

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác trả lời một dấu chấm hỏi, sau đó gửi thêm một cái meme tức giận.

[Của tôi!]

Không giống với Vương Nhất Bác thường ngày, Tiêu Chiến theo bản năng ngẩng đầu nhìn người trước mặt khi thấy câu trả lời này. Vương Nhất Bác đã lâu không bá đạo như vậy, sau khi liếc nhìn anh, gương mặt cún con lại bắt đầu ửng đỏ.

[Hai người tự đi ăn với nhau đi, tôi với anh ấy không đi. Đừng làm phiền anh ấy, tôi và anh ấy không phải bạn bè, tôi vẫn đang theo đuổi anh ấy, khi nào theo đuổi được sẽ đãi hai người bữa tối.]

Khương Lê cố ý gửi rất nhiều câu "Tôi là bạn của anh ấy" để trêu chọc Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác không trả lời nữa.

"Chúng ta không phải bạn bè, ngày hôm qua em đã muốn giải thích với bọn họ. Nhưng em sợ anh không được tự nhiên, lại sợ anh không muốn bọn họ biết mối quan hệ của chúng ta." Vương Nhất Bác nói.

Những ngón tay của hai người đan xen nhau, bị Tiêu Chiến lo lắng vuốt ve hết lần này đến lần khác. Đầu ngón tay của cả hai tay như đang mài mòn làn da của Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến vẫn cúi đầu không lên tiếng.

"Em đang theo đuổi anh, làm sao là bạn bè được chứ?" Vương Nhất Bác lại hỏi.

Cậu đang thu thập điểm, dần bù đắp những sai lầm trước đây của mình. Không cần biết thái độ của Tiêu Chiến đối với cậu có tệ đến thế nào, Vương Nhất Bác nhất định sẽ trở thành cún con đi theo bên cạnh Tiêu Chiến cả đời.

Cậu ôm Tiêu Chiến không muốn buông ra, Vương Nhất Bác cũng không bị đẩy ra. Có lẽ Tiêu Chiến cũng đang nghĩ đến chuyện của anh và Vương Nhất Bác.

Lần này chủ đề kết thúc ở đó vì bụng Tiêu Chiến bắt đầu sôi ùng ục. Cơn buồn ngủ của anh vì nói chuyện mà tiêu tan, anh nói với Vương Nhất Bác anh có thể dạy cậu cách nấu món ức bò củ cải sao cho ngon.

"Chế biến xong là có thể ăn, tay nghề nấu ăn của em tệ quá, đặc biệt vụng." Tiêu Chiến bị ốm, giọng mũi của anh vẫn rất nặng khi nói chuyện. Vì ốm nên Vương Nhất Bác tìm một lý do để Tiêu Chiến không được đi lại, ôm ca ca lớn hơn sáu tuổi ngồi trên quầy bếp.

Tiêu Chiến hướng dẫn cậu làm mọi việc, cách cắt củ cải, cho bao nhiêu gia vị, nên để nhiệt độ như thế nào khi nấu ức bò và củ cải, và khi nào thì tắt bếp để vừa đủ ngon.

Anh vẫn là ngồi trên sô pha, Vương Nhất Bác bưng món ức bò củ cải đút cho Tiêu Chiến. Người bị bệnh nhận được rất nhiều đặc quyền, cả hai người đều rất hưởng thụ.

"Ngon không?" Vương Nhất Bác hỏi Tiêu Chiến.

Lần này anh không lắc đầu, Tiêu Chiến vẫn rất tự tin vào tài nấu nướng của mình. Anh giơ ngón cái lên với Vương Nhất Bác và nói: "Thịt bò củ cải sẽ không ngon nếu không có củ cải."

"Đúng vậy, ức bò củ cải sẽ không ngon nếu không có củ cải." Vương Nhất Bác học vẹt, rõ ràng hôm qua mới nói ức bò và củ cải không có củ cải là ngon nhất, cậu bị Tiêu Chiến dắt mũi, cậu chỉ đắm chìm trong niềm vui khi cho Tiêu Chiến ăn nhiều hơn.

"Em sẽ thay đổi sao?" Tiêu Chiến ăn xong miếng củ cải cuối cùng.

Ánh mắt anh rất nghiêm túc, gác lại lời nói đùa vừa mới nói với Vương Nhất Bác. Không biết tại sao chủ đề đột nhiên chuyển từ củ cải ức bò sang việc liệu Vương Nhất Bác có sửa chữa sai lầm của mình hay không.

Kỳ thật trong lòng Tiêu Chiến đã có đáp án. Khoảng thời gian này Vương Nhất Bác thực sự đã thay đổi rất nhiều. Anh dùng ánh mắt để quan sát, dùng trái tim để cảm nhận, Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác sẽ không lừa dối anh.

Chỉ là anh vẫn còn hơi sợ, cần lời hứa của Vương Nhất Bác.

"Sẽ." Vương Nhất Bác trả lời anh, nói: "Em sẽ thay đổi. Những thứ anh không thích em đều sẽ thay đổi."

Tiêu Chiến đưa ngón út ra, đây là phương pháp đồng ý rất trẻ con. Vương Nhất Bác móc ngoéo với anh, cuối cùng khi đóng dấu, cậu nói với Tiêu Chiến: "Mục đích của Vương Nhất Bác là yêu Tiêu Chiến. Đây là sứ mệnh duy nhất của em trên cõi đời này."

Lời yêu khiến người ta đỏ mặt nhưng Tiêu Chiến không phản bác. Anh vẫn nắm tay Vương Nhất Bác: "Em còn phải kiếm điểm, phải đối xử tốt với anh."

"Hiện tại em đã thăng cấp, từ thời gian thử việc thăng cấp thành thời gian thực tập." Việc trả 10.000 điểm quá dễ dàng, có thể sẽ có một ngày anh bị Vương Nhất Bác dụ dỗ vui vẻ, tâm trạng tốt trực tiếp cộng tất cả điểm cho Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác không thể thoải mái như vậy được.

"Mùa đông năm nay em phải đi Stavanger với anh." Tiêu Chiến nói. Vương Nhất Bác gật đầu, cậu nhất định sẽ không từ chối Tiêu Chiến. Tiêu Chiến bổ sung: "Nếu chúng ta có thể nhìn thấy cực quang ở Stavanger——"

"Chúng ta sẽ ở bên nhau." Vương Nhất Bác giành nói: "Vĩnh viễn không xa rời nhau."

Cậu không nhịn được cười, Na Uy mùa hè còn chưa đến đã bắt đầu chờ mong mùa đông. Dù lời hứa với Tiêu Chiến còn rất xa và đầy bất ổn nhưng Vương Nhất Bác vẫn rất mong chờ.

Mối quan hệ của bọn họ dường như không có nhiều thay đổi nhưng Vương Nhất Bác trong thời gian thực tập lại có nhiều đặc quyền hơn Vương Nhất Bác trong thời gian thử việc.

Ví dụ, cậu có thể xin hôn Tiêu Chiến, hoặc có thể dùng sợi dây chuyền mặt xương của mình để trêu chọc Kiên Quả. Hơn nữa, cậu còn có rất nhiều đồ dùng độc quyền, dép và bàn chải đánh răng dành cho cặp đôi, còn có tư cách đi đón Tiêu Chiến sau giờ làm việc.

Đầu xuân ở Tromsø vẫn còn rất lạnh, xe của Vương Nhất Bác lại dừng trước cửa studio chụp ảnh. Tay cầm một bó hoa, đây là lần đầu tiên cậu đón Tiêu Chiến tan làm kể từ khi cậu được thăng cấp lên thực tập.

Vẫn ăn mặc lạnh lùng và bảnh bao, ngoan ngoãn đợi ở cửa mà không vào làm phiền Tiêu Chiến. Buổi chụp hình kết thúc, Tiêu Chiến mặc áo khoác chuẩn bị đi ra cửa.

Vương Nhất Bác cách tấm kính vẫy tay cười với anh, mọi hành động đều bị đồng nghiệp của Tiêu Chiến nhìn thấy. Họ không ngờ chú chó trắng đã lâu không gặp này lại đánh bại được chú chó săn lông vàng và chú chó săn lông đen.

"Ai dzạ?" Có người trêu chọc Tiêu Chiến, vì thế mọi người nhìn đại người mẫu cười.

Tiêu Chiến vừa ra ngoài được vài bước liền xoay người lại, biết Vương Nhất Bác không nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Anh không hề trốn tránh, giọng nói đủ lớn để mọi người đều nghe thấy, nụ cười trên mặt như sắp nở hoa, thậm chí đôi mắt còn nheo lại thành hình trăng non xinh đẹp.

"Bạn trai tôi."

-----------

Một chương nữa là hoài ùi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx