Phiên ngoại 1: Giả tưởng thành thật thật cũng giả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Lúc bạn xem những thứ chân thật như những thứ hư ảo, những thứ hư ảo đó thậm chí trông còn giống thật hơn những thứ chân thật.


🍍 Giới thiệu vắn tắt: Ngôn Băng Vân nguyên tác xuyên vào "Đoạn tuyệt" 🍓


Sắc trời yếu ớt từ khung cửa sổ phòng làm việc ở Tứ xứ Giám Sát Viện xuyên vào trong, những hạt bụi nhỏ trôi nổi vấn vít giữa những cột sáng, chầm chậm bay đến cái án nhỏ tích đầy văn tập, sau đó biến mất không còn chút dấu vết.

Ngồi trước án là một nam tử mặc bạch bào trắng như tuyết, không vướng chút bụi trần, đỉnh đầu cài một tiểu quan tinh xảo, mày mắt lạnh nhạt, đang xuất thần nhìn về nơi mặt đất trống không. Hàng mi dài thậm chí còn chẳng rung lấy một lần, như thể linh hồn của y đã bị người ta rút ra từ thiên linh cái, biến thành một nhúm hỗn loạn, giờ đây không biết đã bị nhét vào chỗ nào rồi.

🍍 Tiểu quan 🍓

Chốc lát sau, mí mắt y hơi động đậy, đôi mắt đờ đẫn đảo vài cái, ngón tay thon dài đặt trên bàn co giật, dần nắm chặt lại thành một nắm đấm. Y có hơi mờ mịt ngẩng đầu nhìn xung quanh, dường như vô cùng kỳ lạ với hoàn cảnh của chính mình, phải đánh giá kỹ lưỡng một vòng mới có thể xét rõ bản thân đang ở nơi nào.

Yết hầu nuốt lên trượt xuống, y đưa tay xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, từ lồng ngực thở ra một hơi trầm đục, khổ não mà nhắm mắt lại. Một số hình ảnh sứt mẻ lóe lên trong đầu y – một khuôn mặt xa lạ, một dĩa ngó sen gạo nếp, một gian phòng bếp, một đứa trẻ, ở trong căn nhà thân thuộc nhưng bản thân lại chẳng hề biết rõ, kêu gào ầm ĩ mà va chạm với ký ức y, dường như đang xé vụn quá khứ, bao phủ lấy hiện thực, khiến mạch suy nghĩ của y loạn như keo hồ.

Y mở mắt ra, hoảng loạn đứng dậy, sau đó đi vòng qua đống văn kiện trước mắt. Mặc dù sự lạnh lùng trời sinh giúp y đè nén được tâm thần đang bất an, nhưng bàn tay run rẩy lúc rót nước vẫn bán đứng cảm xúc của y. Nước trà sóng sánh tràn ra khỏi chung, dòng nước hơi lạnh rưới lên mu bàn tay tái nhợt của y. Y ngưng lại động tác trên tay, nặng nề đặt ấm trà xuống, sau đó hơi run rẩy mà cầm chung trà đổ vào trong miệng.

Đắng chát nhưng chân thực.

"Sẽ có người vì quân mà rửa tay nấu bát canh đầy...". Một giọng nói dịu dàng của nam nhân đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh, cả người y giật bắn, bàn tay vô thức sờ lên phần bụng bẳng phẳng. Y mẫn cảm nhìn khắp trái phải, nhưng căn phòng vẫn trống trải như trước, chỉ có một mình y, dường như vừa rồi chỉ là một giấc mộng ảo, một câu nói vọng đến từ mạch ký ức.

Ẩn chứa trong đôi mắt y không rõ là thận trọng hay mất mát, nhưng chung quy đều lạnh như băng, không nhìn ra được chút gợn sóng nào, tĩnh lặng hệt như một đầm nước chết. Y từ từ đặt chung trà xuống, đứng ở trước cửa sổ, sau đó duỗi tay đẩy cánh cửa ra. Gió mát thổi tới, dịu dàng lướt qua mặt, khiến cảm giác chân thực trong y đối với thế giới này lại nhiều hơn một chút.

Y cúi đầu cười giễu, cánh cửa sau lưng đột nhiên bị gõ vang. Y lạnh nhạt đáp một tiếng, thủ hạ mặc quan phục Giám Sát Viện đẩy cửa bước vào, chắp tay hành lễ sau đó trầm giọng báo cáo vài việc. Không có gì quan trọng, y nhàm chán lắng nghe, tầm nhìn thờ ơ quét qua dòng người muôn hình vạn trạng trên đường lớn. Thủ hạ báo cáo hoàn tất thì chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên bị y gọi lại.

Trước khung cửa sổ, y từ từ quay người lại, y bào tuyết trắng thêu hoa văn chỉ bạc, thắt lưng buộc đai eo bằng da thuộc, hai tay chắp sau lưng, lúc đứng nghiêng người toàn thân tỏa ra sự lãnh đạm cự tuyệt người khác cách xa hàng ngàn dặm, đôi mắt như giếng cạn đã nhìn quen cảnh chém giết lúc này nhàn nhạt hướng về phía tên thuộc hạ, không cất lời cũng khiến người ta thấy lòng lạnh giá.

Thủ hạ vô thức trở nên căng thẳng, không biết bản thân phải chăng đã nói gì sai rồi hay không, nhưng thượng ti không hề mở miệng phê bình, ngược lại còn hỏi một vấn đề cực kỳ khó hiểu.

"Ngươi có biết, ở trong Kinh Đô này, có người nào tên gọi Tạ Doãn?".

Thủ hạ mờ mịt lắc lắc đầu, y liền quay đầu đi, mất kiên nhẫn mà xua tay đuổi người. Cửa đóng lại vang lên cái "cạch" cũng khiến y bực mình khó chịu, thế là y kéo mạnh cửa sổ về, âm thanh to đến nỗi dọa cho người đi đường đều đồng loạt nhìn qua, lại chỉ thấy một cánh cửa khép kín không chút kẽ hở.

Ngôn Băng Vân sáng nay vẫn đến Giám Sát Viện làm việc như thường, giây trước y vừa ngồi xuống trước án, người đã đột nhiên cảm thấy nhức đầu hoa mắt, còn chưa kịp mở miệng kêu hô đã mất đi tri giác. Lúc tỉnh lại lần nữa, y đã phát hiện bản thân nằm trên giường lớn ở nhà.

Màn giường màu trắng nhẹ nhàng lay động, cánh cửa sổ bằng gỗ chạm hoa mở lớn, trong phòng ánh sáng rực rỡ, trông hệt như đã vào giấc chiều. Ngôn Băng Vân nhìn ra ngoài cửa sổ qua tấm màn mơ hồ, chỉ nhìn thấy sắc lục mờ mờ ảo ảo. Y nhìn xuống cái chăn gấm trên người, hàng mày thanh tú hơi cau, chăn đệm trong phòng đổi thành màu xanh đen* từ lúc nào? Rõ ràng hôm qua vẫn còn là màu ngà.

*Màu này phụ nữ cổ đại ngày xưa hay dùng để vẽ lông mày.

Ngôn Băng Vân cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trước khi bất tỉnh, hòng tìm ra được nguyên nhân bản thân hôn mê. Là có người hạ độc? Nhưng ai có thể thần không biết quỷ không hay mà khiến vị gián điệp tiếng tăm lẫy lừng nhất trong lịch sử Khánh Quốc này hôn mê? Không phải... Từ nhà đến Giám Sát Viện, trước nay y luôn có thủ hạ theo sát hai bên, trong đó không thiếu cao thủ dùng độc, càng đừng nói đến việc y từ nhỏ đã thử độc, thuốc mê bình thường với y sớm đã hoàn toàn vô hiệu. Nhưng lần này, y lại không chút cảm giác mà ngất đi, đến cả việc bị người đưa về nhà cũng không hề hay biết.

Ngôn Băng Vân càng nghĩ, hàng lông mày càng nhíu chặt. Y vén chăn định đứng dậy, nào ngờ giây tiếp theo cả cơ thể đã khựng lại. Y bị một lực cản từ bụng cứng rắn ép về, khuỷu tay chống ở sau lưng, tầm nhìn chạm phải phần bụng nhô lên, tròng mắt vì sửng sốt mà gần như bị trừng sắp rách toác cả ra, nửa ngày sau vẫn còn chưa hồi thần. Y từ từ đưa tay cởi tiết y trên người, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm da bụng trắng mịn giống như gò núi nhỏ của mình, cả người rơi vào trạng thái hỗn loạn không cách nào có thể suy nghĩ nổi.

Dị trạng cơ thể xảy đến bất ngờ khiến Ngôn Băng Vân không chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một nam nhân bước vào. Đến tận khi người tới vén màn giường lên, Ngôn Băng Vân mới bất thình lình sực tỉnh, vô thức vận khí tung ra một chưởng. Chưởng này nếu đánh trúng người bình thường, kinh mạch toàn thân chắc chắn đều bị cắt đứt, dưới lục phẩm nếu không mất đi lực chiến đấu thì cũng chịu nội thương mà thổ huyết, nhưng người này lại bốn lạng đẩy ngàn cân, cực kỳ khéo léo mà lanh lẹ tránh được.

Ngôn Băng Vân đánh vào bông gòn, bàn tay thu về, đầu mày nhíu chặt nhìn về phía người đến. Đối phương là một công tử dung mạo anh tuấn, thân hình cao gầy, đuôi tóc được buộc cao gọn gàng, thân mặc kính trang màu gạo, dáng vẻ vô cùng phong lưu tiêu sái, nhưng trên mặt lại là biểu cảm tội nghiệp đáng thương, giống một chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.

Vẻ mặt này quá mức cổ quái, làm cho Ngôn Băng Vân không biết nên phản ứng như thế nào. Y không biết người này làm thế nào xuất hiện trong nhà y, thân thủ lại làm thế nào mà tốt như vậy, mà quan trọng nhất là, tại sao lại nhìn y bằng ánh mắt như chính y thiếu nợ hắn tám trăm lượng bạc như thế chứ! Ngôn Băng Vân sắp bị hết thảy những điểm đáng ngờ quỷ dị này giày vò đến mức phát điên luôn rồi. Đây là phòng của y không sai, nhưng đống chăn đệm kia, cùng vị khách không mời tự đến và cái bụng nhô lên trước mắt, đều khiến đầu y giờ đây rối loạn như một mớ bòng bong.

Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn hắn, đối phương thở dài một hơi, sau đó ngồi xuống bên giường. Ngôn Băng Vân ngay lập tức dịch người sang một bên, động tác này khiến người tới cứng đờ trong chốc lát. Nam tử bất lực nhìn Ngôn Băng Vân, cất giọng nói: "Vẫn còn giận việc hôm qua ta bị mấy cô nương kia chặn lại sao?".

Ngôn Băng Vân phòng bị nhìn hắn chằm chằm, không biết người kia đang nói cái gì, đang định mở miệng hỏi dò đối phương là ai, lại phát hiện bản thân vậy mà lại không nói nên lời. Cho dù miệng y có đóng mở thử nói chuyện như thế nào, cuối cùng vẫn chỉ có thể phát ra mấy tiếng gió khàn khàn. Ngôn Băng Vân thầm hoảng hốt, bản thân rốt cuộc trúng phải loại độc gì, bụng chả hiểu sao phình to không nói, cổ họng còn bị độc làm cho câm luôn rồi? Lẽ nào đầu xỏ chính là vị nam tử ra vẻ thân quen trước mặt này?

Nghĩ đến đây, hai mắt của Ngôn Băng Vân nguy hiểm nheo lại, ai ngờ nam nhân kia lại vô cùng lo lắng, nắm lấy vai Ngôn Băng Vân gấp gáp hỏi: "Họng ngươi làm sao vậy? Không nói được sao?".

Ngôn Băng Vân dễ dàng bị nam nhân ôm vào lòng, y kháng cự mà đẩy ngực đối phương ra, lại phát hiện người này cả phẩm cấp và võ công đều cao hơn mình. Y chẳng những không thể thoát khỏi, ngược lại còn bị một đôi tay bóp chặt hai má, miệng chu ra hệt như mỏ gà. Ngôn Băng Vân phẫn nộ trong lòng, từ sau khi y từ Bắc Tề quay về Khánh Quốc, chưa từng có kẻ nào dám vô lễ đối với y như vậy.

"Há miệng ra, ta giúp ngươi xem thử". Nam nhân dịu dàng ra lệnh.

Ngôn Băng Vân nhìn dáng vẻ vô cùng quan tâm của hắn một cách nghi ngờ, hoàn toàn không biết đối phương có rắp tâm gì, càng không biết hắn rốt cuộc là ai, vì sao lại hại mình. Trước đây Ngôn Băng Vân chưa từng gặp hắn, bất kể là ở Bắc Tề hay Khánh Quốc, khuôn mặt này đều không để lại chút ấn tượng nào trong ký ức của y. Vậy mà hắn lại dùng giọng điệu thân thuộc như vậy để nói chuyện với y, muốn giết y tại sao không ra tay nhân lúc bản thân đang hôn mê, còn phải giả vờ ra dáng vẻ thân mật như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?

Tạ Doãn cảm thấy Ngôn Băng Vân hôm nay vô cùng kỳ quái, trước là không hỏi ba bảy hai mốt đã cho mình một chưởng, may mà hắn suýt soát tránh được, tiếp đó lại cực kỳ kháng cự phòng bị với mình, cứ như thể không quen biết hắn vậy, giúp y xem cổ họng thì giống như nắm bảy tấc của y, hai mắt đều bắn ra ánh nhìn lạnh lẽo. Trái lại, dáng vẻ này Tạ Doãn cũng không xa lạ gì, nhưng đó đều đã là chuyện của mấy năm trước, lúc ấy Ngôn Băng Vân vừa rời khỏi ngục giam Bắc Tề, cả người đầy gai nhọn, trông không khác gì so với bộ dạng hiện tại.

Tạ Doãn thầm thở dài một hơi, lẽ nào hôm qua bị mấy cô nương mê sách vây lấy trên phố đã khiến y ăn giấm đến nỗi này, một đường lùi xe, trở về lúc trước khi mọi chuyện bắt đầu? Bình thường máu ghen cũng đâu dữ dội như vậy đâu chứ, dỗ dành là ổn rồi, lẽ nào mang thai nên tính tình xấu đi sao?

Tạ Doãn lại dịu giọng nói: "Ngoan nào, mở miệng ra, nếu là thương hàn ta sẽ sắc thuốc sớm cho ngươi, uống vào là khỏi ngay thôi".

Ngôn Băng Vân cau mày vì giọng điệu buồn nôn của hắn, quyết tâm lấy bất biến ứng vạn biến, tạm thời quan sát xem hắn có ý đồ gì, để biết rõ thân phận của hắn và dị dạng trên người mình rồi sẽ đưa ra tính toán. Tùy cơ ứng biến là năng lực của gián điệp, dù cho từ Bắc Tề trở về đã lâu, sâu trong xương tủy, Ngôn Băng Vân vẫn là vị mật thám lãnh khốc hành tẩu trên mũi đao như trước kia. Chỉ trong vài tức, y đã thu lại lớp gai dày, thuần lương đến nỗi trông như một chú thỏ, sau đó ngoan ngoãn mở miệng ra.

Tạ Doãn nghiêm túc rũ mi xem xét cổ họng của y, miệng lẩm bẩm: "Lưỡi gà hình như hơi sưng...".

Răng cửa trắng tinh ở ngoài không khí mơ hồ tỏa ra ý lạnh buốt giá, đầu lưỡi khẽ ép xuống, lộ ra lưỡi gà ở sâu trong cổ họng. Cằm của Ngôn Băng Vân bị nam nhân giữ trong tay, tầm nhìn của đối phương nghiêng đi, tỉ mỉ quan sát khoang miệng của y, hoàn toàn là dáng vẻ hết sức chăm chú, không có hai lòng. Hắn nhẹ nhàng đóng miệng Ngôn Băng Vân lại, cau mày nói: "Nhưng sao lại không nói được thế này?".

Ngôn Băng Vân lạnh mặt lắc đầu.

Tạ Doãn đưa tay ra thắt lại đai eo y như ngựa quen đường cũ, hai mắt của Ngôn Băng Vân theo sát bàn tay hắn, ánh nhìn vừa đăm đăm vừa có hơi phòng bị. Tạ Doãn cúi đầu không nhìn thấy, một mình cất giọng: "Vừa ngủ dậy đã mở y phục ra rồi, bảo sao lại nhiễm phong hàn". Hắn đứng dậy vén màn giường lên, sau đó quen thuộc quay người đi đến chỗ tủ gỗ chạm hoa tìm y phục.

Ngôn Băng Vân quan sát thần sắc và động tác của hắn, trong lòng hoài nghi chất chồng. Người này nếu muốn hại y, vậy cách ngụy trang này cũng không tránh khỏi quá điềm nhiên và thừa thãi rồi. Hơn nữa, hắn còn nắm rõ cách bài trí trong phòng y như lòng bàn tay, đến nỗi khiến người ta lông tóc dựng đứng, hoàn toàn không cách nào giải thích nổi.

Ngôn Băng Vân ngồi dậy, trước mắt y vẫn không biết nguyên nhân mình không nói chuyện được, càng không biết cha mẹ có yên ổn hay không, còn cả Thẩm Uyển Nhi nữa... Ngôn Băng Vân nghĩ đến nữ tử theo y cùng trở về Khánh Quốc này, vẻ mắt liền thoắt chốc trở nên âm u. Trước đó không lâu, Phạm Nhàn ám sát Khánh Đế, dưới sự giúp đỡ của phụ thân mà thoát được lệnh truy nã, trốn ở hòn giả sơn trong Ngôn phủ, nhưng lại bị Thẩm Uyển Nhi để lộ tin tức. May mà Ngôn Băng Vân đã biết được từ sớm, sau đó an bài cho Phạm Nhàn rời khỏi, mới khiến cho những tên tinh binh tra soát Ngôn phủ bắt hụt một phen.

Hai người họ tuy đã kết thành phu thê, nhưng tình mỏng thù sâu, sau chuyện này, hiềm khích càng thêm chất chồng, bèn trở thành người dưng ngược lối, tuy cùng ở dưới một mái nhà nhưng chẳng khác nào giày vò khổ sở.

Con ngươi của Ngôn Băng Vân lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Tạ Doãn càng trở nên phức tạp. Lẽ nào người này được Thẩm Uyển Nhi đưa vào phủ để trả thù cả nhà y? Ngày đó hoàng đế Bắc Tề phán nàng ta sao trảm toàn gia*, hận thù vốn đã tích tụ lâu nay không giảm, ngược lại còn càng lúc càng sâu. Báo thù Phạm Nhàn không đủ, còn không buông tha cho Ngôn gia của y, phải khiến trên dưới Ngôn phủ tan cửa nát nhà mới chịu dừng tay... Ngôn Băng Vân siết chặt nắm tay, mặt mày u ám, quai hàm có phần run rẩy.

*Sao trảm toàn gia: tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà.

Tạ Doãn lấy bạch bào của Ngôn Băng Vân xong, quay người lại thì nhìn thấy cảnh tượng này – Ngôn Băng Vân cúi đầu nắm chặt ván giường, hai vai run lên, mái tóc thả ra lúc ngủ trưa đổ xuống như thác, rũ ở bên tai cũng cùng rung nhẹ. Từ khi mang thai, y càng gầy đi, cơ thể dưới tiết y đơn bạc cứ như một tờ giấy, lúc này giống hệt phiến lá xanh rung rinh trong gió, nhu mì đáng thương.

Tạ Doãn đã quen với cái tính nắng mưa thất thường khi mang thai này của y từ lâu, nhưng nhìn thấy y như vậy cũng không khỏi đau xót trong lòng. Tạ Doãn tưởng rằng y lại khóc, thế là vắt áo choàng lên khuỷu tay, ngồi xuống bên cạnh Ngôn Băng Vân, sau đó kéo lấy một tay ôm y vào lòng, vỗ nhẹ lên mu bàn tay an ủi, rồi dịu giọng hỏi: "Sao lại thương tâm nữa rồi?".

Ngôn Băng Vân vốn đang chìm đắm trong suy tư, nghe thấy thế thì đình trệ, vành mắt ửng đỏ vì phẫn uất và cay đắng trông như thể đang tủi thân oan ức điều gì. Y bất mãn thúc cùi chỏ một cái, đẩy người này tách ra khỏi người mình, sau đó lạnh lùng giật lấy y phục trên cánh tay của đối phương, cứ thế đứng dậy đối diện với Tạ Doãn, không nói không rằng mà bắt đầu khoác bạch bào vào.

Tạ Doãn cắn răng, ráng chịu đựng mà xoa xoa chỗ xương sườn đau nhói. Hắn bắn ánh mắt tổn thương về phía Ngôn Băng Vân, người kia nhắm mắt làm ngơ, lạnh mặt vắt chéo vạt áo. Nhưng khi ánh nhìn chạm phải cái bụng không hiểu vì cái gì mà lồi lên, y lại ngẩng đầu hung dữ, trừng mắt với nam nhân đang ngồi ngay trước mặt. Ngôn Băng Vân nhìn khắp gian phòng, cuối cùng cố định ánh mắt ở giá để kiếm cạnh bàn sách, nhưng còn chưa đi được hai bước, y đã bị người kia kéo lấy từ sau lưng, sau đó giam cầm trong một vòng ôm to rộng.

Tạ Doãn gác cằm lên vai Ngôn Băng Vân, vô cùng tủi thân nói: "Ta lại làm gì khiến ngươi tức giận rồi". Ngôn Băng Vân lần đầu bị nam nhân ôm vào lòng, cả người nhất thời cứng ngắc. "Nếu ngươi không vui, vậy thì sau này ta sẽ không viết nữa. Ngươi còn đang mang thai, chớ nên giận dữ làm ảnh hưởng đến chính mình, ta sẽ đau lòng lắm".

Ngôn Băng Vân tức thì cảm thấy như sét đánh giữa trời quang. Y đờ đẫn cúi đầu nhìn phần bụng nhô lên của mình, cái đầu đã quen bình tĩnh ngay lúc này cũng nổ vang thành một mớ hỗn loạn, hai tai không ngừng nghe thấy tiếng vọng "Ngươi còn đang mang thai". Y ngẩn ngơ tại chỗ, cả người đơ ra như phỗng, đến cả bị Tạ Doãn kéo thụt lùi cũng không hề hay biết, bước chân vấp váp theo sau lưng hắn, lúc đặt mông ngồi lên đùi đối phương mới từ từ hồi thần trở lại.

Ngôn Băng Vân nhìn Tạ Doãn với thần sắc phức tạp, thầm nghĩ người này nhất định bị điên rồi.

Tạ Doãn ôm lấy eo Ngôn Băng Vân bằng một tay, ánh mắt dán chặt vào y không rời. Ngôn Băng Vân nhìn thấy mình trong mắt hắn, rõ ràng là khuôn mặt y hệt, vậy mà vẫn cứ cảm thấy có vấn đề ở đâu đó. Cơn choáng váng đột nhiên ùa đến, y nhắm mắt, mạnh mẽ áp chế cảm giác kỳ dị này xuống, lúc mở mắt ra lần nữa, lại phát hiện bản thân đã không còn cách nào khống chế thân thể này nữa rồi, giống như bị người cưỡng ép đá ra, chính y trở thành một sợi du hồn, đứng ở bên giường y hệt kẻ bàng quan.

Ngôn Băng Vân càng cau chặt mày, đây là lần đầu tiên y quan sát bản thân từ góc độ của người khác. Sao y không nhớ bản thân trông gầy đến như vậy, ngồi trên đùi nam nhân kia cứ như không hề có trọng lượng. Điều này có nghĩa rằng y đã chết rồi sao? Ngôn Băng Vân tâm tình phức tạp mà suy nghĩ, nhưng giây tiếp theo đã nhìn thấy bản thân đưa tay xoa huyệt thái dương một hồi. Người điềm tĩnh như Ngôn Băng Vân cũng chưa từng gặp phải chuyện kỳ quái như thế này bao giờ, dưới cơn sửng sốt, y không kìm được mà giật lùi hai bước.

"Tạ Doãn? Không phải ta... đang nghỉ trưa sao?".

Y nhìn thấy chính mình đột ngột mở mắt, nghiêng đầu nhìn nam tử kia, thậm chí còn có thể mở miệng nói chuyện. Ngôn Băng Vân chưa từng nghe thấy giọng điệu như vậy của bản thân bao giờ, vừa mềm mại vừa êm ái. Cả đời này y cũng chưa từng thấy mình lộ ra biểu cảm như vậy, cánh môi hơi dẩu, trông có hơi tủi thân.

Thì ra hắn tên là Tạ Doãn.

Tạ Doãn kinh ngạc nói: "Ngươi nói chuyện được rồi?".

"Ta không nói chuyện được lúc nào?".

Tạ Doãn thân mật mà siết chặt cánh tay. Lúc Ngôn Băng Vân nhìn thấy bản thân chẳng những không bài xích, ngược lại còn thuận thế ôm lấy cổ nam tử kia, vết nứt của lớp băng sương trên mặt liền càng lúc càng to ra, gần như có hơi mờ mịt, thậm chí hoài nghi cả nhân sinh.

"Còn giận ta sao?".

Tạ Doãn sáp đến trước mặt ái nhân, nở nụ cười cợt nhả nói. Đối phương cười khẽ một tiếng, sau đó đưa tay nắm lấy khuôn mặt mịn màng của hắn, không nặng không nhẹ mà véo một hồi, đáp lời lại: "Ta giận cái gì".

Ngôn Băng Vân chắp tay đứng dậy. Cứ nhìn chằm chằm hai người bên giường, y dần dần hiểu ra. Dường như Ngôn Băng Vân này không phải là y, mặc dù về cơ bản mà nói, hai người bọn họ là cùng một người, nhưng không biết do chuyện quỷ thần gì, nơi đây lại trông y hệt hiện thực, chỉ là nam tử cũng có thể mang thai. Quả là quái gở vô cùng, lẽ nào đây là mơ sao?

Ngôn Băng Vân lười nhác dựa lên khung cửa sổ nhìn hai người này tán gẫu, bầu không khí thân mật vành tai chạm tóc mai đó, nụ cười thoáng qua kỳ lạ trên khuôn mặt mình đó, còn cả tư thế bảo vệ không thể nghi ngờ của nam nhân kia, như thể đang ngắm hoa trong sương, hư ảo mà chân thực. Y rõ ràng xem thường, nhưng vẫn không thể nào rời mắt.

Ngôn Băng Vân không biết lúc nào giấc mơ này mới kết thúc, cũng không hiểu nổi vì sao y lại nằm mộng thấy mình và một nam tử kết thành phu thê, lại còn... Ngôn Băng Vân thậm chí cảm thấy quá sức nực cười nếu nói ra hai từ này.

*Có thai á.

Cơn chóng mặt quen thuộc lại ập đến, Ngôn Băng Vân vịn lên khung cửa miễn cưỡng đứng thẳng, lại cảm nhận được một lực hút túm lấy y loạng choạng bước về phía trước. Quá trình này chẳng qua chỉ trong vài tức, ngay lúc y tưởng rằng bản thân cuối cùng đã thoát khỏi giấc mơ hoang đường này rồi thì khi mở mắt ra, lại phát hiện mình vậy mà đã trở lại thân thể kia, còn ngồi trên đùi hắn!

Ngôn Băng Vân buồn bực nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nhịn một hồi. Sau khi nhận định tất cả những thứ này chẳng qua chỉ là một giấc mộng, tâm tình của y cũng trở nên bình tĩnh hơn nhiều. Nếu đã đến một thế giới mới như thế này, vậy không bằng xem thử "bản thân" này đang làm những gì. Y cũng giữ chức ở Giám Sát Viện, cũng quen biết Phạm Nhàn sao? Ngôn Băng Vân suy nghĩ lung tung, tâm tư thoắt cái lại thay đổi, sao bản thân có thể nương mình ở thân thể người khác, thay người khác sinh con? Y tức tối bất bình mà liếc Tạ Doãn một cái, cái đầu lắc lắc nhẹ đầy chán ghét.

Tạ Doãn không nhìn thấy, tay đỡ Ngôn Băng Vân đứng dậy, miệng vẫn còn huyên thuyên: "Chắc giờ này Tiểu Nguyên cũng tỉnh rồi, trước khi ngủ nhóc con bảo muốn ăn gì đó, ta bảo nó tỉnh dậy sẽ làm cho nó ăn. Ngươi đói không?". Tạ Doãn nghiêng đầu nhìn Ngôn Băng Vân, Ngôn Băng Vân lạnh nhạt nhìn xuống đất, không có chút hứng thú nào với "Tiểu Nguyên" trong lời của hắn. Tạ Doãn tiếp tục nói: "Sáng sớm nay ta thấy củ sen tươi ở phòng bếp, ngươi thích ăn ngọt, làm một chén củ sen gạo nếp cho ngươi và con được chứ?".

Ngôn Băng Vân lại sững sờ. Chuyện y thích đồ ngọt rất hiếm người biết, lúc còn nhỏ thấy kẹo hồ lô đỏ rực trên phố thì thèm ăn, gia bộc mua cho y một xiên, nhưng vì ảnh hưởng đến thân phận kiêu ngạo của tiểu công tử Ngôn phủ, y cũng không thể hiện ra dáng vẻ cực kỳ yêu thích của mình. Từ nhỏ cha đã dạy y không được để lộ nhược điểm yêu ghét ra bên ngoài, vậy nên y ăn hai viên rồi lại phải giả vờ không hứng thú nữa, bảo người mang đi. Sau này trưởng thành rồi, càng lúc càng hiểu được cách che đậy, không bao giờ buông lỏng, dung túng cho mình ở bất kỳ việc gì, dần dà đến cả y cũng sắp quên mất bản thân thích ăn ngọt luôn rồi.

Vậy mà có một người nhớ kỹ "y" của nơi này thích ăn đồ ngọt.

Ngôn Băng Vân không nói rõ được loại tâm tình này, giống như thuở còn thơ ấu nhìn thấy con cái nhà người ta mặc sức đùa giỡn vui chơi trên phố, còn bản thân trời chưa sáng đã phải thức dậy luyện công ôn bài. Đứng tấn dưới tường viện, mồ hôi thấm ướt y sam, tai nghe tiếng nô đùa náo nhiệt cách bởi bức tường, lòng vừa ngưỡng mộ vừa ghen tỵ, còn phải khổ tâm khuyên bảo bản thân mấy thứ đó chẳng bõ là bao.

Ngôn Băng Vân liếc nhìn nam nhân bên cạnh, đôi mắt đảo nhẹ một vòng. Y đột nhiên mỉm cười, yên tâm thoải mái mà gật gật đầu, hoàn toàn không có bất kỳ trở ngại tâm lý nào với việc mình giả mạo người khác. Nếu đã có cơ hội ngắn ngủi để trở thành con cái nhà người ta như thế này rồi, vậy thì y việc gì phải để nó vụt khỏi lòng bàn tay?

Gặp dịp thì chơi chính là sở trường của y.

"Ngươi muốn cùng ta đến phòng bếp hay đi xem Tiểu Nguyên"?

Ngôn Băng Vân lạnh lùng hất hất cằm về phía phòng bếp, Tạ Doãn cười khẽ một cái, dắt lấy tay y. Ngôn Băng Vân cười như không cười theo sau hắn, một đường xuyên qua lối nhỏ quen thuộc của phủ, đến bếp sau trong nhà. Ngôn Băng Vân làm theo quân tử mà cách xa nhà bếp, từ trước đến nay chưa từng đặt chân vào phòng bếp bao giờ. Tạ Doãn quen đường thuộc lối đẩy cửa bước vào, hạ nhân trong phòng thấy hai người họ đến thì chẳng có vẻ gì khác thường, dễ nhận thấy Tạ Doãn là khách quen của nơi này, thế là đồng loạt chắp tay hành lễ, sau đó nối đuôi nhau ra ngoài, cuối cùng còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngôn Băng Vân dựa lên cửa, dù bận vẫn nhàn mà ngắm nhìn cổ tay xắn lên cực kỳ ra dáng của Tạ Doãn, cánh tay gầy gò trông vô cùng có lực. Hắn vén vạt y phục ngồi xổm xuống bên cạnh cái chậu gỗ, móc ra hai củ sen trơn nhẵn chắc nịch, bàn tay với khớp xương rõ ràng chà đi lớp bụi dính trên vỏ. Những giọt nước ướt đẫm nơi kẽ ngón tay rơi "tách" xuống mặt nước, bắn lên vạt y phục của hắn, hắn cũng chẳng mảy may để ý gì.

Tạ Doãn vừa chà vừa thong dong nói: "Mấy ngày trước ta vừa học với hạ nhân trong phủ, cách làm rất đơn giản. Ta còn dặn người hái một ít hoa quế tươi nữa, ngâm một bát gạo nếp, vừa hay giờ có thể dùng rồi". Hắn miệng nói những lời về chuyện vặt trong nhà này, tay thì cầm củ sen đứng dậy, đi đến bên cạnh thớt, sau đó rút ra một con dao sắc, ngón cái ấn lên sống dao, hai củ sen nhanh chóng được gọt hết vỏ trong nháy mắt, lộ ra thịt sen trắng tinh ở bên trong.

Ngôn Băng Vân không mặn không nhạt lắng nghe, cũng không đáp lời. Y đổi sang tư thế khác, lười biếng mà khoanh tay đứng đó, ánh mắt đuổi theo ngón tay của Tạ Doãn. Vỏ sen ẩm ướt rơi xuống thớt, phát ra âm thanh trầm đục dấp dính. Từng miếng đan xen xen kẽ chồng lên nhau, bị hắn một tay nắm lấy rồi ném vào thùng gỗ đựng đầy rác nhà bếp, để lại từng vệt nước trên thớt.

Tạ Doãn cắt ra một miếng sen, quay người lấy bát gỗ trên bàn đến, tiếp đó móc móc ngón tay với Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân chống người dậy một cách không tình nguyện rồi chầm chậm bước qua. Y cúi đầu, bèn nhìn thấy nửa bát nếp trắng ngâm. Tạ Doãn hệt như lấy đồ chơi ra thể hiện với trẻ con, sử dụng một cái thìa sứ nhỏ múc một muỗng gạo nếp, sau đó đổ vào lỗ trên miếng sen một cách vô cùng chăm chú.

Ngôn Băng Vân không quan sát động tác của hắn, y quan sát khuôn mặt của Tạ Doãn, như thể muốn nhìn ra chút sơ hở nào đó trên khuôn mặt hắn, tốt nhất hết thảy sự cẩn thận chuyên tâm này đều là giả dối, là lớp màng ngụy trang tinh xảo, là sự ân cần mang theo ý đồ, mưu tính. Dường như điều này có thể khiến y sảng khoái, cũng như chứng thực cho niềm tin bấy lâu nay của y – không có tình yêu vĩnh hằng không thay đổi, chỉ có lợi ích vĩnh viễn không đổi thay.

Nhưng Tạ Doãn lại chẳng hề có chút tì vết nào - đầu mày hơi nhíu đó, đôi con ngươi tập trung không mảy may lơ đễnh cùng nơi cổ tay run nhẹ đó. Từng hạt nếp trắng béo ngậy rơi vào lỗ sen, hắn dùng thìa sứ ấn xuống vài lần, sau đó ngẩng đầu nở một nụ cười có thể gọi là đơn thuần với Ngôn Băng Vân, xem chừng rất dễ thỏa mãn, như thể thứ hắn cầm trong tay chẳng phải củ sen đâu đâu cũng dễ dàng bắt gặp, mà là bảo vật vô giá không thứ gì sánh được.

Ngôn Băng Vân bị nụ cười của hắn châm chích, bèn vô thức dời tầm mắt đi, lòng thầm chột dạ mà giả vờ quan sát nước nóng đang sủi bọt sùng sục bên cạnh. Hơi nước phủ khắp gian bếp, sương trắng vấn vít bốc cao, khói, lửa, hơi ngập tràn. Tạ Doãn bận rộn tới lui trước án, dường như bọn họ thật sự là một đôi phu thê bình thường, an tâm yên ổn cứ thế mà sống qua ngày.

Tạ Doãn dùng vài xiên gỗ để cố định rồi cắt lát miếng sen đó, tiếp tới bỏ hai củ sen đã được rót đầy gạo nếp vào nồi, thả thêm mười mấy quả táo tàu, đổ thêm ước chừng nửa cân đường nâu, sau đó rắc thêm một nắm hoa quế vàng óng. Từng chấm vàng vụn vặt nổi trên mặt nước hòa trộn với củ sen trắng mềm, tạo nên tổng thể trông cực kỳ hài hòa. Tạ Doãn đậy nắp gỗ lên, ép tan đám khói trắng tích tụ kia, cũng đánh tan cả đám mây trắng trên nồi tản mạn bay đi.

Nhà bếp bắt sáng rất tốt, những gốc cây cao ngoài cửa sổ "xào xạc" kêu vang. Lá xanh lá vàng đan xen, lượn quanh từng vòng rồi rơi xuống. Một cơn gió nhẹ chầm chậm luồn vào phòng, thổi đi một chút nóng bức. Ánh sáng xuyên qua sương khói, rơi trên nửa bên mặt của Tạ Doãn, khiến hắn trông như được bao phủ trong một vầng sáng vàng rực rỡ. Ngôn Băng Vân đột nhiên cảm nhận được một loại ghen tuông vô lý đang từ từ bốc cao ở nơi sâu thẳm trong lòng, còn hừng hực, nóng bỏng, mãnh liệt hơn cả nồi chè cuồn cuộn trên lò.

Tạ Doãn cầm thìa sắt khuấy nhẹ mặt nước, khói trắng che mờ khuôn mặt hắn, hắn trở thành đóa hoa trong sương kia, gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời. Bởi vì Ngôn Băng Vân vốn không quen biết hắn, sự dịu dàng bận rộn tới lui trong gian bếp này của hắn không dành cho y. Hai củ sen đang sôi sùng sục trong nồi, tuy rằng hai người đều thích ăn ngọt, nhưng Ngôn Băng Vân không thể không thừa nhận... y rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ mạo danh.

Ngôn Băng Vân hắng hắng giọng, lạnh mặt mà khó khăn mở miệng hỏi dò Tạ Doãn: "Không phải nói... quân tử cách xa phòng bếp sao?".

Tạ Doãn nhìn chằm chằm củ sen trong nồi, đến đầu cũng chả ngẩng mà đáp lại một câu, nghe ra cực kỳ cợt nhả, thiếu đứng đắn: "Quân tử cách xa phòng bếp, vậy nên sẽ có người vì quân rửa tay nấu bát canh đầy".

Câu nói này không ầm ĩ như tiếng "lép bép" của củi rơm trong bếp lửa, nhưng lại đã gạt đi hết thảy những thanh âm đâm vào tai của Ngôn Băng Vân. Y ngẩng đầu nhìn những bình những lò đựng đầy gia vị, vờ như điềm nhiên mà phân biệt muối và đường, chỉ để gắng gượng che đi mùi vị chua chát trong cổ họng.

Tạ Doãn moi củ sen đã được nấu chín ra, rút hết xiên gỗ, sau đó đặt lên thớt, lưu loát cắt thành từng miếng nhỏ. Lát sen dẻo dẻo mềm mềm cộng thêm gạo nếp thơm ngọt, rưới thêm đường nâu đặc sánh lên trên, bày thành hai hàng nghiêng nghiêng trên dĩa sứ trắng, nước mật như hổ phách uốn lượn thành một dòng sông làm cho ai nhìn thấy cũng phải chép miệng thèm thuồng.

Tạ Doãn đưa cho y một đôi đũa, Ngôn Băng Vân cầm lấy nhưng cũng không động đũa ngay, chỉ nhìn Tạ Doãn chằm chằm, khẽ khàng cất giọng hỏi: "Vì sao ngươi ưng ý ta?".

Tạ Doãn ngẩn người trong chốc lát, sau đó chớp chớp mắt, cười toe toét đáp lời: "Bởi vì ngươi đẹp đó".

"Thấy sắc nổi tâm". Ngôn Băng Vân cười khinh bỉ, cúi đầu chọt đũa vào củ sen.

Tạ Doãn lại nói: "Vậy vì sao ngươi ưng ý ta?".

Ngôn Băng Vân thổi thổi củ sen, nghe thấy lời kỳ quái này thì liếc hắn một cái, bảo: "Ai ưng ý ngươi". Sau khi Tạ Doãn bày ra dáng vẻ đau đớn quá chết mất đi thôi, y cho ngó sen gạo nếp vào miệng, vị ngọt nhanh chóng tỏa lan, men theo thực quản mà trượt dần xuống, lúc bám víu lấy con tim cũng không hề keo kiệt mà tặng cho y chút ấm áp ngọt ngào.

Ngôn Băng Vân liếm liếm môi dưới sáng loáng, đầu lưỡi đỏ hồng, hệt như cũng căng tràn vị ngọt. Tạ Doãn cười hỏi y ngon không, Ngôn Băng Vân chẳng ừ hử gì, chỉ gật gật đầu xem như lấy lệ, sau đó lại ăn thêm mấy miếng nữa, rõ ràng là thích dữ lắm, vậy mà dáng vẻ vẫn chẳng hề mảy may lay chuyển, tính xấu thuở nhỏ không hề thay đổi.

Tạ Doãn chống lên thớt nghiêng người về phía y, cánh môi hơi mở. Ngôn Băng Vân cau mày nhìn hắn, lạnh lùng hỏi: "Làm gì?".

"Đút ta!". Tạ Doãn nhướn nhướn mày.

Ngôn Băng Vân đặt đũa xuống, mặt không biểu cảm nói: "Tự mà ăn", sau đó quay người đi ra ngoài. Tạ Doãn nhanh chóng chộp lấy dĩa và đũa đuổi theo y, vội vàng hỏi: "Ngươi đi đâu đó?".

Ngôn Băng Vân đẩy cửa ra, đầu hơi quay lại. Ánh sáng bên ngoài chiếu ngược lên cả người y, khiến người khác không nhìn rõ được khuôn mặt ấy. Y lạnh giọng nói: "Tiểu... Nguyên".

Chỉ là y không muốn ở cùng một chỗ với người này, y sợ bản thân sẽ quá xem giấc mộng này là thật.

Tạ Doãn cảm thấy Ngôn Băng Vân có thể thật sự đã bị mấy cô nương mê sách hôm qua làm cho tức giận đến mức mụ mị đầu óc luôn rồi, nếu không thì sao hôm nay lại kỳ quái như vậy chứ, lúc xa lúc gần, lúc nóng lúc lạnh. Hắn bưng dĩa theo sau Ngôn Băng Vân, vừa bước lên đỡ y đã lại bị đôi mắt lạnh lẽo trừng cho lùi về. Đã rất lâu rồi Tạ Doãn không bị đối xử như thế này, thoáng chốc mộng về Bắc Tề.

Giận đến mức ngay cả Tiểu Nguyên ở phòng nào cũng quên mất. Tạ Doãn lắc lắc đầu, gọi Ngôn Băng Vân đang đi về hướng phòng chính lại, sau đó quay người mở cửa phòng thứ. Ngôn Băng Vân không đổi sắc mà đi theo hắn, vừa bước vào đã có một viên đạn bắn đến, còn chưa kịp lao về phía trước đã bị Tạ Doãn chặn lại.

Ngôn Băng Vân nhìn kỹ, mới phát hiện viên đạn kia là một đứa bé khoảng tầm ba tuổi. Trắng trẻo múp míp, trông như ngọc khắc thạch mài, vô cùng đáng yêu. Tay ngắn chân ngắn ôm lấy bắp chân của Tạ Doãn, giống như cái bao cát bám dính nhất quyết không buông, miệng thì non nớt kêu đói chớt gòi.

Tạ Doãn bưng dĩa, kéo lấy bước chân nặng nề đưa nhóc con kia đến bên bàn, sau đó cúi đầu nói: "Ngó sen gạo nếp, ăn không?".

Bạn nhỏ phấn khới nhảy dựng lên, vỗ tay nói ăn ăn. Ngôn Băng Vân đứng ở cửa nhìn bé con, đứa trẻ kia quay đầu lại hướng mắt về phía y, hai con ngươi lấp lánh chớp sáng, cánh tay đầy thịt tức khắc đưa ra. Ngôn Băng Vân quay đầu ho khẽ một tiếng, giả vờ không nhìn thấy bé. Bé con buông tay một cách đáng thương, không biết bản thân đã làm sai gì rồi. Tạ Doãn đặt dĩa xuống, quay người kéo Ngôn Băng Vân vào trong.

"Ngươi giận ta là được rồi, đừng giận cả con...".

Ngôn Băng Vân bị kéo đến ngồi lên ghế. Bạn nhỏ đảo mắt đã quên mất bi thương, dùng cả tay lẫn chân mà trèo lên ghế, vỗ bàn xem chừng rất trông đợi. Tạ Doãn mở nắp ra, đẩy củ sen vẫn còn nóng qua, cuối cùng còn đưa một cái thìa vừa khéo bé con có thể cầm. Nhóc con hít hít mũi, khuôn mặt đáng yêu ửng hồng cả lên, tay nhỏ hơi dịch dĩa về phía Ngôn Băng Vân, bi ba bi bô nói: "Mẹ ăn trước!".

Ngôn Băng Vân vốn đang thả lỏng, nghe thấy thế thì ngẩn người ra, y nở một nụ cười nhạt, lắc lắc đầu. Tạ Doãn tiếp lời nói: "Con ăn đi, mẹ con tất nhiên là ăn trước con rồi".

Bạn nhỏ bĩu môi lên án: "Cha lúc nào cũng bất công!".

Tạ Doãn cây ngay không sợ chết đứng gật gật đầu. Bạn nhỏ nhún nhún vai hệt như người lớn, sau đó nắm lấy thìa vùi đầu vào dĩa mà ăn. Tạ Doãn vội vàng đỡ lấy trán bé con, sợ bé ngã cắm đầu vào củ sen lại mọc thành cây sen mới, dở khóc dở cười dặn dò ăn chậm lại.

Phụ tử hai người nhao nhao ầm ĩ ta một câu, con một câu, Ngôn Băng Vân chỉ yên lặng nhìn, nhất thời cảm thấy giấc mơ cổ quái này đột nhiên không còn khó tiếp nhận như thế nữa, hoặc có lẽ "Ngôn Băng Vân" này may mắn hơn "y", có người nhớ kỹ sở thích của y, cưng chiều y, nâng niu y, an ủi y, để y là người đầu tiên ăn đồ ngon, hơn nữa, còn có được một ngôi nhà hoàn chỉnh.

Cơn choáng váng lại quanh quẩn mà đến, Ngôn Băng Vân từ từ nhắm mắt lại.

Trả lại cho ngươi, lòng y nghĩ thầm.

Cả căn phòng yên tĩnh, tiếng rao ngoài cửa sổ trùng trùng điệp điệp vang lên.

Ngôn Băng Vân hiu quạnh đóng án quyển phức tạp rối rắm lại, đột nhiên không còn hứng thú đọc tiếp nữa. Giấc mộng đó vẫn còn sống động ngay trước mắt, dường như hương vị ngọt ngào đó vẫn còn sót lại nơi đầu lưỡi. Y chỉnh lại y quan, lạnh nhạt đứng dậy bước ra ngoài, phớt lờ đi những quan viên gật đầu chào hỏi trên đường, một mạch đi thẳng ra khỏi Giám Sát Viện.

Y không ngồi xe ngựa về nhà, chỉ thả chậm bước chân, cứ thế không mục đích mà đi trên con phố náo nhiệt. Lúc đi ngang qua Tân Phong quán, y dừng chân lại, suy nghĩ trong chốc lát rồi bước vào. Tiểu nhị trong tiệm bước đến nghênh đón, nhiệt tình hỏi y muốn ăn món gì.

Ngôn Băng Vân do dự hồi lâu, cuối cùng thấp giọng hỏi: "Có ngó sen gạo nếp không?".

Tiểu nhị cúi đầu khom lưng đáp có, sau đó dẫn y đến chỗ ngồi bên cửa sổ, rót một chung trà, lại hỏi tiếp: "Quan gia trừ ngó sen gạo nếp ra còn muốn ăn gì nữa không ạ?".

Ngôn Băng Vân lắc lắc đầu, trầm mặc mà uống trà.

Chỉ chốc lát sau, một dĩa ngó sen gạo nếp thơm nức mũi còn tỏa hơi nóng đã được mang lên, bài trí cực kỳ hợp quy cách, điểm xuyết cánh hoa xinh đẹp, nước đường vàng óng, còn rắc cả vụn hoa quế lên trên.

Ngôn Băng Vân cầm đũa ăn một miếng, từ từ nhấm nháp, sau đó buông sen gạo nếp mới chỉ cắn một miếng kia xuống, thảy vụn bạc lên bàn, sau đó quay người đi ra khỏi tiệm.

Tiểu nhị chào mời khách thấy y chỉ ăn một miếng đã đi mất, còn nghĩ rằng đồ ăn có vấn đề, thế là gấp gáp chặn y lại, mặt mày khổ sở hỏi: "Gia, đồ ăn không ngon sao?".

Ngôn Băng Vân lạnh lùng nhìn gã, đến tận khi lông gà lông vịt trên người người kia dựng đứng hết cả lên, thức thời mà bước qua một bên nhường đường, tiễn ông tôn đại thần này đi, sau đó đưa ánh mắt nhìn theo bóng hình y chìm trong dòng người, cuối cùng dần dần biến mất.

Trên bàn, trà đã uống được một nửa, hơi nóng của sen gạo nếp hãy còn chưa tan.

🍍🍓

Lời của chị tác giả:

Tuyến thời gian của Ngôn Băng Vân nguyên tác là chưa đến một năm sau khi Khánh Đế chết, tuyến thời gian của "Đoạn tuyệt" là hai ba năm sau khi Khánh Đế chết. Trong nguyên tác, Thẩm Uyển Nhi quả thật chia xa với Ngôn Băng Vân, hơn nữa còn phản bội y.

Lời của Dưa Dấu:

Suggest mn đọc xong một lượt thì lướt lên trên đọc lại lần nữa để hiểu hơn :3 iu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro