Chương 12: Căn cứ bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Anh viết: Hy vọng mùa đông này, anh có thể hạnh phúc."

.

Vương Nhất Bác có chút sửng sốt, tựa hồ là không phản ứng lại ý tứ của Tiêu Chiến, hoặc là không thể tin được.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ngây ra, rất bất đắc dĩ cười vỗ vỗ vai cậu. "Này, Vương Nhất Bác, rốt cuộc em có muốn làm bạn trai anh không?"

Vương Nhất Bác mới phản ứng lại, một giây không suy nghĩ, "Muốn! Muốn!" Cậu vô cùng kích động trả lời, suýt chút nữa hất văng ly sô cô la nóng trên tay.

Tiêu Chiến vội vàng lui về sau một bước. Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến đang tránh cậu, cũng đi theo Tiêu Chiến một bước.

"Vương Nhất Bác, em cầm chắc ly sô cô la trong tay đi." Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác giữ ly sô cô la nóng trong tay, vô tình đụng phải tay Vương Nhất Bác.

"Xin lỗi xin lỗi", Vương Nhất Bác nói xong liền uống một ngụm, liếm môi một cái, giương mắt nhìn Tiêu Chiến.

"Chiến ca, ý của anh là, đồng ý làm bạn trai của em?" Vương Nhất Bác thăm dò.

Tiêu Chiến nhấp một ngụm sô cô la, sau đó chậm rãi nói: "Ừm, đúng rồi, anh đồng ý." Nói xong khóe miệng cũng không giấu được nụ cười.

Vương Nhất Bác nghe được, cười rộ lên như một kẻ ngốc. Cậu nắm tay Tiêu Chiến chạy vòng quanh cây thông Noel.

Tiêu Chiến rất sợ ly sô cô la nóng trong tay bị đổ, sau khi chạy được vài bước, liền dừng bước đứng lại. "Nhất Bác, trước tiên em uống hết sô cô la trong tay đi, nó đổ hết bây giờ."

"Được!" Vương Nhất Bác trả lời, một hơi uống hết ly.

Tiêu Chiến cũng từng ngụm một uống hết.

Toàn thân đều trở nên thật ấm áp.

"Đây là lần đầu tiên anh uống sô cô la nóng mà nhanh như nước khoáng." Bên miệng Tiêu Chiến dính một vòng bong bóng trắng.

Vương Nhất Bác nhìn vòng bong bóng kia, muốn hôn lên. Nhưng lý trí chiến thắng dục vọng, cậu từ trong túi lấy khăn giấy ra, đưa cho Tiêu Chiến, chỉ chỉ vị trí khóe miệng.

Sau khi Tiêu Chiến lau miệng xong, lấy gói khăn giấy từ tay Vương Nhất Bác, rút ra một cái, trực tiếp chạm vào môi Vương Nhất Bác, lau sạch vòng trắng trên miệng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác kinh ngạc trước hành động thân mật này của Tiêu Chiến, rất vui mừng mà che giấu sự ngại ngùng. Cầm chiếc ly trong tay Tiêu Chiến vào tay mình, cùng với ly của mình ném vào thùng rác bên cạnh.

Sau đó trở về, nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Chiến, "Chiến ca, em thật sự, thật sự không thể tin được!"

Tiêu Chiến gật gật đầu với cậu.

Trước khu chợ ồn ào, họ chạy quanh cây thông Noel, quanh đám đông và vòng quanh những ngọn đèn.

Bọn họ lảo đảo chạy, cũng sẽ không cẩn thận đụng phải những người bên cạnh. Đám đông xung quanh thực sự tò mò nhìn hai người, nhưng không có gì quan trọng. Không ai có ác ý hay thiên vị với họ. Giáng sinh là ngày lễ hạnh phúc, tất cả mọi người có thể hạnh phúc chạy, hạnh phúccười.

Hai người chạy đến chính giữa cây thông Noel và đứng lại, khom lưng thở hồng hộc đỡ đầu gối, nhìn đối phương cười.

"Anh cười cái gì vậy Tiêu Chiến", Vương Nhất Bác lắc lắc tay Tiêu Chiến, cố ý trêu chọc Tiêu Chiến.

"Anh rất vui, rốt cục năm nay ông già Noel cũng chịu để ý đến anh." Tiêu Chiến mỉm cười, nhìn về phía Vương Nhất Bác. "Vương Nhất Bác, anh rất nghiêm túc, rất nghiêm túc muốn ở bên em. Em hiểu ý anh chứ?"

Vương Nhất Bác dừng một chút, giống như không ngờ Tiêu Chiến lại đột nhiên nói như vậy.

"Em hiểu, Tiêu Chiến", Vương Nhất Bác cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười vừa rồi, rất nghiêm túcnhìn Tiêu Chiến, trả lời Tiêu Chiến.

"Tiêu Chiến, em cũng hy vọng anh có thể tin tưởng em. Em không phải loại người thích đùa giỡn. Tình cảm của em dành cho anh, anh đối với em, rất đặc biệt."

Tiêu Chiến cứ như vậy lẳng lặng nhìn Vương Nhất Bác, nghe Vương Nhất Bác nói xong đoạn này.

Cũng giống như thế giới chỉ còn lại hai người họ, họ nhìn nhau và hứa hẹn với nhau.

.

Vương Nhất Bác một lần nữa dùng tay trái nắm lấy tay phải của Tiêu Chiến, chậm rãi đan năm ngón tay vào kẽ ngón tay của Tiêu Chiến, siết chặt mười ngón tay với Tiêu Chiến.

Sau đó hai người bọn họ rất ăn ý đều không nói gì, chỉ nắm tay, khóe miệng mang theo nụ cười đi ngang qua đám người, đi ngang qua rất nhiều cây thông Noel.

Họ đi qua Covent garden và đi đến những con hẻm ít người hơn.

"Tiêu Chiến, ngày mai anh có thời gian không? Anh có muốn đi xem phim không?" Vương Nhất Bác đột nhiên lên tiếng.

Tiêu Chiến giật mình trước câu nói bất ngờ của Vương Nhất Bác, anh nắm chặt lấy tay cậu. Vương Nhất Bác theo bản năng cũng nắm chặt tay Tiêu Chiến, lại dùng tay phải trống rỗng nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Tiêu Chiến hai cái.

"Thực xin lỗi, em làm anh giật mình." Vương Nhất Bác có chút xin lỗi nói.

"Không sao. Ngày mai anh có thời gian, chỉ là gần đây kỳ nghỉ Giáng sinh, rạp chiếu phim sợ không còn vé." Tiêu Chiến trả lời.

"Thật ra tuần trước em đã đặt hai vé. Lúc em đến sân trượt ván mà Andrew giới thiệu cho em,  em có thấy một rạp chiếu phim bên cạnh, vì vậy em đã đặt online hai vé." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Tiêu Chiến, sau đó lại tiếp tục nói.

"Bộ phim em chọn là "Before Dawn Breaks" gần đây vừa được chiếu lại. Anh có muốn xem bộ phim này không?"

""Before Dawn Breaks"? Anh rất thích! Ngày mai ở rạp chiếu phim nào đó?" Tiêu Chiến rất vui vẻ, nắm tay Vương Nhất Bác lắc lư.

"Bên cạnh sông Thames, Rạp chiếu phim BFI. Em đặt suất 4 giờ chiều ngày mai, vừa vặn xem xong có thể cùng nhau ăn tối", Vương Nhất Bác cảm thấy nhẹ nhõm, Tiêu Chiến thích bộ phim này.

Tiêu Chiến ừ một tiếng.

Vương Nhất Bác lại tiếp tục nói: "Chiến ca, em còn đặt bàn trước ở Okonomiyaki".

"Ồ? Nhất Bác của chúng ta đã lên kế hoạch và đặt chỗ trước." Tiêu Chiến cố ý trêu chọc Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác có chút xấu hổ, theo thói quen muốn dùng tay trái sờ sờ mặt. Lúc giơ tay lên mới nhớ tới tay trái đang nắm tay Tiêu Chiến.

"Ừm, em vốn nghĩ, nếu hôm nay tỏ tình không thành thì em liền tiếp tục hẹn anh ra ngoài chơi."

"Vậy bây giờ tỏ tình thành công thì sao?" Tiêu Chiến nhướng mày với Vương Nhất Bác.

"Tỏ tình thành công rồi, ngày mai chính là buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta!" Vương Nhất Bác nhanh chóng đáp lại.

"Được!" Tiêu Chiến cũng vui vẻ trả lời.

.

Họ nắm tay nhau đi thẳng đến lối vào tàu điện ngầm và đi vào tàu điện ngầm.

Vương Nhất Bác dựa vào lan can trong tàu điện ngầm, cẩn thận quan sát Tiêu Chiến. Khăn quàng cổ của Tiêu Chiến quấn nửa khuôn mặt, khuôn mặt anh đỏ bừng.

Tiêu Chiến nhận thấy Vương Nhất Bác vẫn luôn nhìn mình, có chút ngượng ngùng quay mặt đi, thoát khỏi bàn tay đang nắm tay anh.

"Sao vậy? Có chuyện gì vậy?" Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến rút tay ra, vội vàng bắt lại.

Tiêu Chiến cười rất bất đắc dĩ, "Tay đều ra mồ hôi rồi, không nắm nữa."

Chữ "Nắm" trực tiếp nói ra, Vương Nhất Bác không hiểu sao có chút ngượng ngùng, vịn lan can gật gật đầu.

Không lâu sau liền đến nhà ga Vương Nhất Bác xuống. Vương Nhất Bác xuống tàu điện ngầm, vẫy vẫy tay với Tiêu Chiến.

Cửa tàu điện ngầm đóng lại, Vương Nhất Bác nhìn tàu điện ngầm đi xa, mãi đến khi không nhìn thấy, mới xoay người đi ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Chờ ra khỏi tàu điện ngầm có tín hiệu, Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Tiêu Chiến.

"Chiến ca, em ra khỏi tàu điện ngầm rồi, khi nào anh về đến nhà thì nói em biết nha!" Ước tính thời gian, Tiêu Chiến đại khái hai mươi phút sau có thể về đến nhà.

Gửi tin nhắn xong, cậu cười tủm tỉm đem điện thoại bỏ lại vào trong túi.

Ngay khi Tiêu Chiến vừa ra khỏi cửa tàu điện ngầm, anh liền lấy điện thoại ra, thấy wechat có vài tin nhắn. Là thần giao cách cảm hay gì đó, Tiêu Chiến liền đoán được là Vương Nhất Bác gửi tin nhắn cho mình.

Tiêu Chiến mở điện thoại ra và thấy tin tức của Vương Nhất Bác. "Chiến ca, em ra khỏi tàu điện ngầm rồi, khi nào anh về đến nhà thì nói em biết nha!" Tiêu Chiến trả lời.

Tiêu Chiến vừa gửi tin nhắn, Vương Nhất Bác liền trả lời. "Chiến ca, em về đến nhà rồi!"

"Được, chờ anh về đến nhà sẽ tiếp tục nói với em." Tiêu Chiến lo lắng ở ven đường dùng điện thoại sẽ bị cướp, trả lời tin nhắn xong liền bỏ điện thoại vào trong túi.

Đoạn đường về nhà, tựa hồ dài hơn so với bình thường, nhưng khóe miệng không giấu được nụ cười.

Tiêu Chiến trở về nhà, đặt áo khoác và ba lô của mình xuống. Không giống như lúc trước đi quầybar lấy rượu uống, mà phá lệ rót một ly nước tinh khiết.

Sau khi uống nước xong, Tiêu Chiến lấy điện thoại ra và thấy Vương Nhất Bác gửi một bức ảnh trên bầu trời. Bầu trời quang đãng với mặt trăng hình lưỡi liềm ở bên phải. Đằng sau còn có một câu: "Chiến ca, trăng đêm nay thật đẹp."

Tiêu Chiến cười cười, sau đó trả lời: "Đúng vậy, trăng đêm nay rất đẹp." Phía sau còn có thêm một cái icon thỏ nhỏ nhìn mặt trăng.

Tiêu Chiến cầm điện thoại, ngồi xếp bằng bên cửa sổ, ngẩng đầu ngắm trăng đêm.

Điện thoại rung lên, Vương Nhất Bác trả lời tin nhắn: "Chiến ca, 3h30 ngày mai chúng ta gặp nhau trước cửa rạp chiếu phim được không?"

"Có thể Nhất Bác, mai gặp." Tiêu Chiến trả lời một iconm thỏ chúc ngủ ngon.

.

Ba giờ chiều ngày hôm sau, Vương Nhất Bác cầm hai ly trà sữa, ở rạp chiếu phim, bên cạnh sân trượt ván chờ Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhìn rất mê mẩn. Sân trượt ván này rất lớn, có rất nhiều vận động viên trượt ván đến đây để học hỏi kỹ thuật trượt ván. Bởi vậy, rất nhiều kỹ thuật trượt ván mà Vương Nhất Bác chưa từng thấy trước đây cũng xuất hiện.

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay video, trà sữa trên tay đành phải đặt trên mặt đất. Đột nhiên, có một vận động viên trượt ván mặc áo đỏ, làm một động tác quay 360 độ để đảo ngược. Vương Nhất Bác kích động vỗ tay khen ngợi, động tĩnh lớn đến mức ngay cả vận động viên trượt ván trong sân cũng chú ý tới cậu.

Tuyển thủ sử dụng kỹ thuật xoay người 360 độ kia cũng phát hiện Vương Nhất Bác, nghênh đón Vương Nhất Bác.

"Hey bro! Cậu có muốn vào sân chơi với nhau không?" Tuyển thủ kia mời Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thật sự đã sẵn sàng để di chuyển, cậu rất muốn cùng những tuyển thủ ưu tú này trao đổi kỹ thuật.

"Được, nhưng tôi cần mượn ván trượt của anh." Vương Nhất Bác thẳng thắn nói, bởi vì cậu ra ngoài không mang theo ván trượt.

"Không vấn đề gì." Tuyển thủ phất phất tay, ý bảo Vương Nhất Bác đi theo.

Vương Nhất Bác đuổi theo, nhìn thấy miếng dán trên ván trượt của tuyển thủ này rất cá tính, là hai cụm lửa đan xen với nhau.

Vương Nhất Bác không nói thêm gì, bước lên ván chính là bắt đầu. Sau đó cậu thực hiện một loạt động tác ollie, lật bảng, giẫm lên thanh ngang thực hiện một cú trượt .... Những người khác cũng làm theo, cùng nhau chơi cùng nhau cổ vũ.

Vương Nhất Bác chơi đùa vui vẻ trong sân trượt ván, hoàn toàn không phát hiện Tiêu Chiến vẫn nhìn cậu từ bên ngoài sân trượt ván.

Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến xem Vương Nhất Bác chơi trượt ván, trước đó cũng chỉ nghe Vương Nhất Bác nói thích chơi trượt ván, nhưng không ngờ trượt ván lại mang lại niềm vui lớn cho Vương Nhất Bác như vậy.

Tiêu Chiến thích khuôn mặt nghiêm túc của Vương Nhất Bác, bất giác lấy điện thoại của mình ra, bắt đầu chụp ảnh với Vương Nhất Bác. Chụp ảnh chưa đủ, anh còn quay video.

Chờ Vương Nhất Bác ở bên trong chơi gần hai mươi phút, mới giật mình nhớ đến bộ phim!

Vương Nhất Bác vội vàng nói lời tạm biệt với những người chơi. Tuyển thủ kia cứ kéo Vương Nhất Bác không cho cậu đi, muốn cậu chơi thêm một lúc.

Vương Nhất Bác rất bất đắc dĩ, đành phải nói với bọn họ: "Tôi có hẹn với bạn trai tôi xem phim lúc 4h rồi." Vương Nhất Bác nói xong, liền ngượng ngùng cười cười.

Các tay trượt ván nghe thấy, tất cả đều lớn tiếng trêu chọc cậu.

Vương Nhất Bác xấu hổ, xoay người phất tay chạy ra ngoài. Khi cậu chạy ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy một nụ cười quen thuộc.

"Tiêu Chiến!" Vương Nhất Bác xông tới, thiếu chút nữa phanh không kịp, liền đụng vào người Tiêu Chiến.

"Ừm, chơi rất vui vẻ nha, bạn trai." Tiêu Chiến híp mắt cười.

Vương Nhất Bác túm tóc, cầm lấy hai ly trà sữa trên mặt đất lên: "Đi thôi Chiến ca, bộ phim sắp bắt đầu rồi."

Tiêu Chiến đi theo Vương Nhất Bác.

"Nhất Bác, không nghĩ tới em chơi trượt ván chơi tốt như vậy." Tiêu Chiến nói.

"Cũng không tốt lắm, những người kia mới thật sự tốt. Có lẽ em sẽ thường xuyên đến đây để học hỏi." Vương Nhất Bác nói đến thứ mình cảm thấy hứng thú, ngữ khí cũng trở nên vui vẻ.

"Trước kia anh cũng đến bên này xem phim, nhưng không phát hiện bên cạnh còn có một sân trượt ván ẩn dưới chân cầu."

"Ẩn ở bên trong quả thật có chút khó tìm. Và nếu không có người trượt ván bên trong, người qua đường cũng khó có thể biết đây là một sân trượt ván, ha ha ha." Hôm nay tâm tình Vương Nhất Bác rất tốt.

Họ đi đến rạp chiếu phim, lấy vé và chuẩn bị lên lầu để vào phòng chiếu phim.

Khi tìm phòng chiếu phim, Vương Nhất Bác thuận miệng nói: "Tiêu Chiến, không bằng chúng ta coi sân trượt ván kia là căn cứ bí mật của chúng ta đi! Nếu sau này anh không thể tìm thấy em, hoặc em không thể tìm thấy anh, chúng tôi sẽ tìm thấy nhau tại căn cứ bí mật đó." Nói xong, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dừng một chút, "Được, nhưng tại sao anh lại không tìm thấy em?"

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, dường như cũng cảm thấy cơ hội tìm được đối phương sẽ rất nhỏ.

"Chỉ là vạn nhất sau này hai chúng ta có mâu thuẫn, không muốn tìm đối phương, chúng ta liền đến căn cứ bí mật này hòa hảo." Vương Nhất Bác tiếp tục giải thích.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến còn chưa nói gì, lại tiếp tục bổ sung: "Ừm thì, những đôi tình nhân khác không phải đều như vậy sao, sẽ có một căn cứ bí mật, chúng ta cũng phải có!"

"Được, được, chúng ta cũng phải có." Tiêu Chiến đồng ý với Vương Nhất Bác như đang dỗ bạnnhỏ.

.

Họ tìm thấy chỗ ngồi và ngồi xuống, Vương Nhất Bác đặt xuống hai ly trà sữa. Đã 4 giờ, nhưng bộ phim vẫn chưa bắt đầu, trên màn hình vẫn còn quảng cáo.

Vương Nhất Bác giơ tay lên nhìn đồng hồ.

"Rạp chiếu phim ở Luân Đôn không đúng giờ lắm, có lẽ sẽ chỉ chính thức chiếu phim sau 15 phút theo lịch." Tiêu Chiến giải thích với Vương Nhất Bác.

"Thì ra là như vậy, em còn nghĩ sao vẫn chưa bắt đầu." Vương Nhất Bác buông tay xuống, đặt lên đùi.

"Chiến ca, trước kia anh xem qua bộ phim này chưa?" Vương Nhất Bác nói tiếp.

"Anh xem rồi, anh rất thích thể loại ngôn tình trong loạt phim. Anh thích nhất là phần đầu tiên, chính là bộ sau này chúng ta sẽ xem." Tiêu Chiến mở trà sữa ra, hút một ngụm.

"Em chưa xem, em chỉ chọn một bộ phim tình cảm trong danh sách thôi." Vương Nhất Bác cũng cầm trà sữa lên.

"Loạt phim này chủ yếu dựa trên lời thoại và anh rất thích cách quay này. Đơn giản, nhưng có thể cảm nhận được giá trị của nhau, quan điểm về tình yêu từ các cuộc trò chuyện, cũng như tâm trạng và suy nghĩ của đối phương." Tiêu Chiến nói.

"Em cũng lên mạng tra loạt phim này, hình như tất cả đều là hai diễn viên chính này. Từ lần đầu gặp gỡ đến khi gặp lại đến cuối cùng, cảm giác rất chân thật, còn rất thú vị".

"Đúng vậy, loạt phim này cứ chín năm lại một bộ, nói cách khác, bộ thứ nhất và bộ thứ ba chênh lệch mười tám năm. Chờ đến phần thứ ba có thể thấy rõ hai diễn viên cũng có dấu vết của thờigian rồi. Đây là điểm yêu thích của anh, đặc biệt thực tế, giống như họ thực sự đã trải qua cuộc gặp gỡ đầu tiên, gặp lại, và cuối cùng đi cùng nhau trong suốt cuộc đời." Tiêu Chiến thật sự rất thích bộ phim này, đem cảm xúc nội tâm của mình bộc lộ ra với Vương Nhất Bác.

Tại thời điểm này, đèn phòng chiếu phim tắt, bộ phim chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx