Chương 4: Toại nguyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BGM: Shiny& New - Mayer Hawthorne; Like the sunshine - Vương Nhất Bác

***

Vương Nhất Bác trở về căn hộ, cởi bỏ quần áo vào chậu ngâm.

Vương Nhất Bác quả thật bị bệnh sạch sẽ. Hôm nay vừa ngồi trên bãi cỏ, còn dựa vào lan can tàu điện ngầm. Cậu có chút ghét bỏ, phải tắm rửa ngay lập tức!

Bởi vì máy giặt của căn hộ được sử dụng chung và được đặt ở phòng giặt là tầng trệt. Mà Vương Nhất Bác lại không muốn dùng chung máy giặt với người khác nên dành phải tự mình giặt.

Vương Nhất Bác người trần như nhộng ngồi xổm trong phòng tắm dùng tay giặt quần áo. Nhìn tới nhìn lui thấy chua xót làm sao, dù gì trước đây cậu chưa từng tự đụng tay đụng chân với quần áo của mình.

Đợi cậu tắm rửa giặt giũ xong đã sắp đến mười giờ tối.

Cậu nhìn ba bộ quần áo trên bàn, nhớ ra hôm qua mệt quá mà quên thử. Cậu cởi bộ đồ ngủ ra một lần nữa và mặc thử bộ đầu tiên.

Rất thoải mái, không phải là loại cotton nặng, rất nhẹ.

Vương Nhất Bác săm soi trước gương, cậu rất thích.

Sau đó lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, đi thay hai bộ còn lại, lại chụp vài tấm ảnh.

Sau khi chụp xong, cậu trực tiếp mặc bộ đồ thứ ba ngồi trên ghế, lật xem các bức ảnh vừa chụp. Sau đó chọn ra ba trong số những tấm đẹp nhất post lên instagram, caption "Trúng độc đắc!"

Post xong, cậu tiếp tục ngắm nghía ba bức ảnh đó, nhớ lại cảnh Tiêu Chiến tặng đồ cho cậu tối qua.

Tiêu Chiến Tiêu Chiến. Suy nghĩ về Tiêu Chiến không khỏi chạy ra trong đầu cậu. Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, muốn lắc Tiêu Chiến ra khỏi đầu!

Cậu đứng dậy thay bộ đồ ra, lại bắt đầu giặt đồ.

Giặt xong, cậu đem ba bộ quần áo này vùng với bộ hôm nay mặt phơi trên máy sưởi. Nhưng không đủ chỗ, chỉ có thể phơi trên ghế.

Nước chảy tỏng tỏng xuống sàn nhà. Một lúc, sàn nhà đã chèm nhẹp nước.

Nhưng Vương Nhất Bác cũng không muốn quản, cậu quá mệt rồi. Cậu lên Amazon đặt một đống móc treo quần áo và giá phơi, phát hiện ra có quá nhiều thứ phải mua, nào nồi, nào chổi,...đều có trên Amazon.

Nhưng cậu nghĩ đợi vài ngày nữa đi IKEA mua.

Vương Nhất Bác đứng dậy, vào nhà vệ sinh rửa mặt, trở lại giường quay đầu ngủ thiếp đi.

Hôm nay tuy mệt nhưng cậu đã có một ngày toẹt vời ông mặt trời, cả trong mơ cũng thế. Giấc mơ đầy nắng, bươm bướm, hoàng hôn. Còn có nụ cười của Tiêu Chiến.


Tiêu Chiến về nhà, bật tất cả các đèn trong nhà. Nhà của anh ở tầng 5 một tòa chung cư.

Đây là ngôi nhà mà Tiêu Chiến chuyển đến cách đây ba năm. Nhà không hề nhỏ, có hai phòng ngủ, một phòng khách. Một phòng là phòng ngủ chính, phòng còn lại Tiêu Chiến dùng làm phòng tranh. Ngoài ra còn có căn bếp không gian mở và phòng tắm lớn với bồn tắm.

Nơi này vốn là một căn nhà vốn rất cũ, Tiêu Chiến xin chủ nhà cải tạo lại, thay thế tất cả các đồ nội thất cũ, nhà bếp được sửa lại thành không gian mở, rèm cửa được thay mới thành màu xanh da trời yêu thích của anh.

Mặc dù Tiêu Chiến không biết anh sẽ ở lại đây bao lâu, ở Luân Đôn bao lâu nhưng anh muốn được sống trong không gian mang dấu ấn của riêng mình.

Tiêu Chiến vừa đi vừa cởi quần áo, đi vào nhà tắm, ném quần áo vào máy giặt.

Anh đứng trong bồn tắm, mở vòi sen. Nước theo dòng chảy từ tóc, lên mặt, lên ngực, xuống thắt lưng...

Tiêu Chiến không thể giải thích được hôm nay đã xảy ra chuyện gì.

Anh đưa tay nắm lấy vật dưới thân, tay chống lên tường, từ từ vuốt.

"Ưm..." Tiêu Chiến phát ra tiếng rên rỉ. Căn hộ cách âm khá tốt, anh cũng không có ý định chèn ép chính mình.

Nhưng cảm thấy vẫn chưa đủ, Tiêu Chiến tăng tốc độ bàn tay. Tay kia duỗi ra phía sau, từng chút một tiến vào.

Chân Tiêu Chiến hơi nhũn ra, anh bèn ngồi nửa bên bồn tắm. Một tay chống sang bên cạnh, một tay không ngừng vuốt ve mơn trớn trước sau.

Sắp lên cao trào, trong đầu không tự giác hiện lên hình ảnh Vương Nhất Bác. Anh nhớ đến hình ảnh Vương Nhất Bác cầm nũa, gân xanh nổi trên tay; cái tiếp xúc da thịt lướt qua cái nắm tay trên đường phố của hai người, còn có bộ dáng Vương Nhất Bác nói chuyện với anh.

Anh ảo tưởng, ảo tưởng bàn tay đang vuốt ve mình thuộc về Vương Nhất Bác.

Không sao, Vương Nhất Bác sẽ không biết.

Tiêu Chiến bắn ra, ngã ngồi trong bồn tắm. Anh bôi tinh dịch bắn ra lên người mình, cười cười một cách bất đắc dĩ. Sau đó mở vòi hoa sen, rửa sạch tất cả các tinh dịch trên cơ thể.

Ấn hai vòi sữa tắm, thoải mái tắm rửa.


Ngày hôm sau, Luân Đôn lại nắng. Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng nhỏ của Vương Nhất Bác đánh thức cậu.

Vương Nhất Bác xoay người dùng chăn che mắt.

Qua nửa tiếng, Vương Nhất Bác rốt cục cũng đứng dâỵ. Cậu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện trong công viên đối diện có mấy đứa trẻ đang vây quanh cái cây lớn, cười nói ầm ĩ.

Vương Nhất Bác nheo mắt đi rửa mặt.

Sau khi xong, cậu dự định pha cho mình một tách cà phê, phát hiện cậu lại quên mua sữa.

Cậu nhìn thời gian, bây giờ khoảng mười một giờ. Vậy đi ăn brunch gần trường học cho xong, Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ.

Cậu sờ sờ quần áo đã phơi đêm qua, phát hiện đã khô. Cậu chọn chiếc áo thứ ba trong bộ sưu tập có hoa văn chiếc ô mà người đàn ông vứt đi, giẫm lên vũng nước phối cùng một chiếc quần công sở.

Trước khi ra khỏi nhà, cậu đội một chiếc mũ màu đen.

Đi theo điều hướng tàu điện ngầm đến gần LSE, cậu tìm thấy một cửa hàng bán brunch của người dân địa phương. Lúc này trong cửa hàng không có khách, cậu ngồi bên cửa sổ, gọi một bữa sáng kiểu Anh và một ly latte đá.

Nhân viên nhà hàng hỏi cậu muốn trứng như thế nào, Vương Nhất Bác chọn trứng khuấy.

Trong lúc chờ bữa sáng, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một con chim bồ cầu trắng đang ngậm vụn bánh mì trên mặt đất trong miệng, một lát sau, lại có một con bồ câu trắng khác bay tới ý đồ muốn giành bánh mì với con ban nãy. Người qua đường đi ngang qua chúng, hai con bồ câu trắng này như không sợ người, vẫn bình tĩnh ăn bữa sáng của chúng.

Thật thú vị.

Vương Nhất Bác nâng vành mũ lên.

Vừa vặn bữa sáng cũng lên, latte cũng được mang lên sau đó.

Vương Nhất Bác uống một ngụm latte trước, lạnh đến nỗi răng cậu va lập cập. Cậu đã phải dùng muỗng lấy ra ba viên đá, chừa lại hai viên. Sau đó, cậu hít một hơi uống tiếp một ngụm.

Không biết có phải là do chất lượng sữa của Anh tốt hay không, Vương Nhất Bác uống ly latte này cảm thấy hương vị rất tinh tế. Mặc dù vị cà phê rất đậm nhưng sữa đã trung hoà vị đắng. Đây chính là hương vị latte Vương Nhất Bác yêu thích.

Bữa ăn sáng kiểu Anh này rất phong phú, ở giữa có hai lát bánh mì nướng, phía trên trải trứng khuấy với bơ, rất thơm. Bên cạnh là hai củ khoai tây nướng, còn có nấm nướng, cà chua nướng, xúc xích và thịt xông khói nướng cùng với một đĩa đậu nành sốt cà chua.

Vương Nhất Bác cảm thấy thịt xông khói hình thức khá tệ, muốn thử mùi vị trước. Quả thật rất cứng và khó ăn. Sau đó, cậu cầm trực tiếp phần bánh mì mà cắn lên.

Bánh mì rất ngon!

Phần bánh mì được phủ bơ để nướng, rất giòn. Mặc dù sử dụng bánh mì baguette có hơi cứng nhưng phần trứng khuấy rất thấm đã làm mềm bánh mì. Cắn một miếng, cảm giác rất đã.

Nạp nhiều calo cũng là một loại hạnh phúc.

Sáu đó Vương Nhất Bác lại dùng nĩa để ăn khoai tây. Có lẽ để lâu nên nó không còn được giòn. Cậu chấm khoai tây vào đĩa đậu nành sốt cà chua, cảm giác cũng không quá tệ.

Vương Nhất Bác cắn một miếng xúc xích, cảm giác hương vị rất thật, hàm lượng thịt rất nhiều so với hàm lượng tinh bột.

Ngoại từ mấy miếng thịt xông khói kia, Vương Nhất Bác thấy bữa sáng này cũng khá hoàn hảo.

Vương Nhất Bác lau miệng, cầm túi đến quầy lễ tân thanh toán.

Bữa ăn tổng cộng 20 bảng. Có chút sang rồi, Vương Nhất Bác nghĩ thầm.

Đi ra đường, Vương Nhất Bác mở điện thoại tiếp tục điều hướng. Điện thoại chỉ băng qua đường và đi bộ chút là được.

Cậu dừng trước vạch kẻ qua đường, đưa tay ấn nút xin qua.

Vương Nhất Bác lại đợi một lát, đèn giao thông còn lâu mới chuyển xanh.

Cũng không phải sốt ruột, Vương Nhất Bác nhìn thấy hai đầu đều không có xe tới, nghĩ đến hôm qua Tiêu Chiến dẫn cậu qua đường, trong lòng rối rắm, giờ có nên băng qua hay không?

Cũng may, không đợi Vương Nhất Bác do dự, đèn xanh đã sáng.Cậu thở phào một cài, tự tin đi từ vạch kẻ đường đi qua phía đối diện.

Đi về phía trước, cậu thấy một tấm biển đề chữ "LSE" được dán trên cửa một toà nhà, có vẻ toà nhà cũng thuộc hệ thống LSE.

LSE là một trường đại học mở, có nghĩa là không có khuôn viên khép kín, các toà nhà giảng dạy của trường nằm rải rác trên các phố khác nhau.

Đi xa hơn một chút, cậu thấy một quả địa cầu lớn là biểu tượng của LSE. Bên cạnh quả địa cầu có vài toà nhà, đoán chừng chúng cũng thuộc LSE.

Vương Nhất Bác đi tới trước mặt quả địa cầu, lấy điện thoại ra selfie với quả địa cầu. Sau đó lại chạy tới toà nhà giảng dạy bên cạnh, selfie với chữ "LSE" được dán ở cửa.

Vương Nhất Bác có chút hưng phấn. Bởi vì LSE là ngôi trường mơ ước của cậu. LSE có yêu cầu rất cao đối với sinh viên mới tốt nghiệp, cậu đã học hành chăm chỉ trong bốn năm đại học và dành nhiều thời gian để học IELTS.

Ngoài LSE, cậu cũng nộp đơn vào các trường khác. Bức thư đầu tiên cậu nhận được là thư từ chối từ Manchester. Khoảng thời gian đó cậu rất chán nản, cũng bắt đầu hoài nghi năng lực bản thân chưa đủ ưu tú hay không.

Nhưng vào một ngày đẹp trời, cậu đang đi mua trà sữa. Trước quán trà sữa, cậu nhận được tin nhắn của trung tâm tư vấn du học cho anh, nói muốn apply LSE cần phải đổi lấy điểm IELTS đủ điều kiện để đổi lấy offer vô điều kiện.

Mặc dù thân là nam nhi ít khi rơi lệ, nhưng sau khi thi IELTS được 7 chấm để đổi lấy offer vô điều kiện, cậu đã xúc động đến đỏ mắt.

Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng nam nhi!

Lúc đó Vương Nhất Bác cảm thấy, trong tất cả các từ tiếng Anh, hai từ cậu thích nhất chính là "Unconditional offer".

Vô điều kiện, vô điều kiện.

Có rất nhiều người trên phố, còn có sinh viên đi ngang qua thấy một thân ảnh vui vẻ này. Một ông chú trọc đầu người Anh cao giọng nói với Vương Nhất Bác: "Chúc cậu một hành trình học tập vui vẻ!" còn phất phất tay với cậu.

Vương Nhất Bác nghe được, cũng cao hứng phất phất tay đáp lại.

Chụp ảnh xong, Vương Nhất Bác mở email của trường gửi cho cậu. Bây giờ cậu cần đến văn phòng trường để lấy thẻ sinh viên.

"Bỏ mũ ra." Giáo viên nhận thẻ nói với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác liền cởi mũ ra.

"Được rồi, bây giờ em đến phòng bên cạnh chụp ảnh." Vị giáo viên kia trả lại giấy tờ cho Vương Nhất Bác, chỉđường cho cậu.

Vương Nhất Bác theo hướng đi tới, ngồi trước một chiếc máy ảnh.

"Tách", thì ra ảnh trên thẻ sinh viên được chụp ngay hiện tại, Vương Nhất Bác có chút hối hận, không tạo kiểu tóc trước khi đến.

Sau khi chụp ảnh, chưa đầy một lúc sau, giáo viên tại phòng chụp ảnh in ảnh ra. Giáo viên nọ nhìn thoáng qua tấm ảnh thẻ kia, lại nhìn thoáng qua Vương Nhất Bác.

"Handsome boy!" Ông khen Vương Nhất Bác đẹp trai, sau đó đưa thẻ sinh viên cho cậu.

"Thanks!", Vương Nhất Bác cảm ơn người nọ, sau đó rời khỏi phòng.

Đi ra ngoài, cậu nhìn qua chiếc ảnh thẻ. Đẹp trai quá, Vương Nhất Bác cười trộm. Ngoài gương mặt đẹp trai, chiếc ảnh thẻ cũng chụp được chiếc áo cậu đang mặc. Mặc dù chỉ lộ ra phần cổ áo nhưng do PASS có in dấu chống hàng giả trên cổ áo, trên đó còn in chữ kỳ nhỏ của Sean.

Vì vậy, nếu ai đó biết thương hiệu này hoàn toàn có thể nhận ra chiếc áo này của PASS.

Sau khi tìm thấy toà nhà giảng dạy cũng như làm xong thẻ sinh viên, Vương Nhất Bác định sẽ đến PASS tìm Tiêu Chiến.

Bây giờ là ba giờ chiều, hôm nay mặt trời Luân Đôn quá dữ dội, Vương Nhất Bác vô cùng may mắn vì cậu đội mũ trước khi ra ngoài. Nắng gay gắt quá cậu cũng không thích lắm.

Lại đi đến con đường quen thuộc, Vương Nhất Bác nhìn vào cửa hàng PASS một chút, phát hiện Sean đang giới thiệu sản phẩm với khách.

Cậu nghĩ, lát nữa tìm Tiêu Chiến đi. Cậu đến quán trà sữa bên cạnh, dự định mua ba ly trà sữa.

Ở quán trà sữa có hai máy có thể tự đặt món.

Vương Nhất Bác đặt ba ly trà sữa trân châu hoa hồng. Nó quá ngọt, Vương Nhất Bác lại không hảo ngọt nhưng cậu nhớ tới tối hôm qua Tiêu Chiến hình như rất thích ăn Tiramisu. Vì vậy, cậu đặt cho mình 20% đường, Tiêu Chiến và Andrew 40% đường.

Lúc này quán không có người nên rất nhanh đã được nhận món.

Vương Nhất Bác mang theo ba ly trà sữa đi vào PASS.

Vị khách vừa rồi trong cửa hàng đã rời đi, Tiêu Chiến đang sửa sang lại quần áo treo trên móc áo, một người da trắng khác đang phân loại mấy miếng dán ván trượt đang nằm trên mặt sàn.

"Tiêu Chiến", Vương Nhất Bác gọi.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, nhíu mày, dường như không thích Vương Nhất Bác gọi tên tiếng Trung của anh. Nhưng anh thấy Vương Nhất Bác đang mặc quần áo mà anh đã tặng cậu ngày hôm đó.

Vương Nhất Bác nhận ra Tiêu Chiến không thích bị gọi bằng tên tiếng Trung liền đổi cách xưng hô, "Sean, mang trà sữa đến cho anh," Vương Nhất Bác tủm tỉm lấy lòng.

Tiêu Chiến nhận ts trong tay cậu: "Ly nào của tôi?", Tiêu Chiến nhìn thấy trong túi có đến ba ly.

"Của anh 40% đường, một ly 40% đường khác là cho Andrew, đây có phải là Andrew không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Andrew dường như nghe thấy tên của mình, đứng dậy, quay đầu lại chào với Vương Nhất Bác.

"Uhm", Tiêu Chiến lấy ra hai ly trà sữa và đưa cho Andrew một ly. "Andrew, đây là David, cậu ấy muốn anh giới thiệu ván trượt."

Andrew nhận ly trà sữa, "Thank David! Cậu muốn loại ván trượt như thế nào?"

Hắn nói xong, liền phát hiện trên người Vương Nhất Bác chính là quần áo do Tiêu Chiến thiết kế trong quý này, là số lượng giới hạn. Bởi vì Tiêu Chiến nói thiết kế này của anh người Luân Đôn sẽ không hiểu cho nên không mở bán quá nhiều, mỗi kiểu chỉ có mười chiếc.

Hắn có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến cảm nhận được ánh mắt của hắn, thản nhiên hất cằm về phía Andrew.

Andrew đã get được rồi!

"Tôi muốn mua một tấm ván trượt kép, anh biết ở Luân Đôn nơi nào có không?" Vương Nhất Bác hỏi.

Andrew nghe được Vương Nhất Bác nói chuyện với anh, "Ván kép, là dòng ván trượt chuyên nghiệp, tương đối nguy hiểm. Tôi biết một cửa hàng gần đây có bán, bây giờ có thể dẫn cậu qua đó."

- Được, vậy chúng ta đi luôn! Vương Nhất Bác rất vui vẻ, "Chiến ca, bây giờ tôi đi xem ván trượt, lát nữa quay về tìm anh!"

Tiêu Chiến gật gật đầu với cậu sau đó tiếp tục uống trà sữa.

Vương Nhất Bác và Andrew ra ngoài xem ván trượt.

Thật ra Tiêu Chiến đang giảm cân, nói chung là không uống trà sữa nhiều đường như vậy. Tối nay kiểu gì cũng sẽ phải ngâm mình trong phòng tập gym thêm vài giờ nữa.

Nhưng trân châu vị hoa hồng này thực sự rất ngon, còn đắt nữa, làm thế nào để có 8 bảng cho một ly a! Không đang giảm cân cũng không mua uống...

Một lát sau, Vương Nhất Bác và Andrew ôm ván trượt hihi haha tiến vào.

- Chiến ca, anh xem ván trượt này có phải quá ngầu không? Vương Nhất Bác ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Tiêu Chiến, đưa tay đem ván trượt của mình bày ra cho Tiêu Chiến xem.

"Đẹp", Tiêu Chiến gật đầu, vắt chéo chân, nhoáng lên một cái. "Trong cửa hàng của chúng tôi có dán ván trượt, cậu xem thích cái nào, Chiến ca tặng cậu."

- Cảm ơn Chiến ca! Vương Nhất Bác vội vàng đi chọn miếng dán ván trượt yêu thích của mình.

Cuối cùng cậu chọn một miếng dán có màu xanh lá làm màu nền, ở giữa là một đầu sư tử miệng há to miệng ở giữa.

"Cái này đi." Cậu lẩm bẩm, cũng là nói cho Tiêu Chiến nghe. Sau đó, cậu ngồi xuống dán nhãn cho ván trượt.

Cuối cùng cũng xong, nó thực sự rất ngầu.

"Quá cool!" Vương Nhất Bác ngồi trên mặt đất, cầm ván trượt lên hưởng thụ.

Tiêu Chiến cảm thấy hành động này của Vương Nhất Bác rất trẻ con, cười cười nói: "Cậu thích dữ vậy sao?"

Thật sự rất thích! Vương Nhất Bác còn không muốn buông ván trượt trong tay ra.

Andrew ở bên cạnh nhìn Vương Nhất Bác, cũng là một người đam mê trượt ván, cảm nhận được tình yêu của Vương Nhất Bác dành cho ván trượt. Hắn chia sẻ thêm cho Vương Nhất Bác một số sân trượt ván ở Luân Đôn, Vương Nhất Bác lập từ lấy điện thoại ra đánh dâu trên Google Maps.

Bọn họ ở trong cửa hàng tán gẫu một hồi, Tiêu Chiến ở bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Andrew có việc phải rời đi, Vương Nhất Bác đưa hắn đến cửa. Đột nhiên, Andrew quay lại và chớp mắt với Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cảm thấy hơi không hiểu.

Sau đó, Andrew nói: "Sinh nhật Sean là vào ngày 5 tháng 10, chúng tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho anh ấy tại một nhà hàng Tây bên cạnh Covent Garden, cậu có muốn đến không?"

Ngày 5 tháng 10, còn chưa tới mười ngày nữa. - Tôi sẽ đến, gửi tôi vị trí!

Andrew gật đầu, "Nhưng bí mật nhé, chúng tôi định cho Sean một bất ngờ, cậu không được để lộ với Sean đâu bro!

"Ok", Vương Nhất Bác bật lên ngón tay ý chỉ OK.

Sau đó, họ trao đổi Whatsapp.

Sau khi Andrew rời đi, Vương Nhất Bác ở cửa suy nghĩ một chút về việc tặng quà gì cho Tiêu Chiến.

Phải dò xem anh ấy thích gì.

***

LSE: Trường Kinh tế và Khoa học Chính trị Luân Đôn (The London School of Economics and Political Science, viết tắt LSE; Cùng với Đại học Cambridge, Đại học Oxford và Đại học London, là một trong các trường đại học nổi tiếng của Vương Quốc Anh. Trong bảng xếp hạng QS World University Ranking 2022, LSE xếp thứ 49 trên thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx