36. Bầu Trời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TOÀN VĂN HOÀN

Dài lắm, có thời gian từ từ đọc

______

Gần đây Tiêu Chiến đã bắt đầu đi học cùng với Tiêu Cổn Cổn.

Một lớn một nhỏ, hai người giống như bị thu nhỏ lại, ngồi cùng một bàn trong lớp trẻ đại học Q.

Thật khó để Tiêu Chiến giải thích tại sao anh lại có mặt ở đây vào giờ phút này, anh luôn mơ hồ cảm thấy đã bị Vương Nhất Bác và Tiêu Cổn Cổn gài bẫy.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của từng giáo viên phụ trách, đều vô thức nhếch mép khi nhìn về phía bàn của mình, Tiêu Chiến cảm thấy như thể có một cảm giác xấu hổ mơ hồ vây quanh anh. Mãi cho đến lúc anh không hiểu bài tập tiếng Anh, muốn xúi Tiêu Cổn Cổn đi hỏi giáo viên cho anh, nỗi ấm ức trong lòng anh đã lên đến đỉnh điểm.

Rõ ràng ban đầu anh chỉ muốn thực hiện lời hứa, đưa Tiêu Cổn Cổn đến trường thôi mà.

Hai tháng trước, giáo viên khoa toán yêu cầu Tiêu Chiến ra bài tập cho lớp trẻ một lần, nói rằng bọn trẻ sắp thi, muốn tìm một giáo viên có phong cách đặt câu hỏi khác để thử thách. Tiêu Chiến cũng không từ chối, anh tiện tay viết ra năm câu hỏi trên bảng đen, ném cho đám trẻ, sau đó chắp tay sau lưng ung dung quay trở lại phòng thí nghiệm của mình.

Nào ngờ nửa đêm lại bị giáo viên khoa toán dồn dập gọi điện thoại đến.

"Thầy Tiêu nhỏ," Giáo viên khoa Toán khéo léo đưa ra lời đề nghị với Tiêu Chiến, "Lần sau đừng làm như vậy nữa, bọn trẻ chỉ mới chưa đầy mười tuổi mà thôi."

"Cái gì?" Tiêu Chiến vẫn còn mơ hồ.

"Bọn chúng đều là những mầm non thiên tài do học viện đào tạo, rất có tiền đồ." Giáo viên khoa toán tâm tình xót xa, "Nếu cậu làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm lý của bọn trẻ."

"Trẻ em ngày nay rất mong manh, chúng ta không thể đả kích quá mức được."

Sau khi Tiêu Chiến cúp điện thoại, anh sững sờ trên giường một lúc lâu, sau đó anh đẩy Vương Nhất Bác đang ngủ say như heo bên cạnh tỉnh dậy.

"Không cần tìm trường mẫu giáo nhận E nữa," Tiêu Chiến nói, "Anh nghĩ Tiêu Cổn Cổn có thể vào lớp trẻ trường đại học Q."

Hiệu quả làm việc của Tiêu Chiến nhanh đến mức đáng kinh ngạc, lúc đó Vương Nhất Bác còn cho rằng Tiêu Chiến chỉ đang mong con cái thành đạt, mắt cũng không muốn mở ra, hắn nghe thấy Tiêu Chiến lẩm bẩm bên kia, còn thuận miệng nhắc nhở một câu "Bây giờ con chỉ mới năm tuổi" rồi xoay mông trở mình ngủ thiếp đi.

Kết quả là ngày hôm sau Tiêu Chiến đã đưa Tiêu Cổn Cổn đến trước cửa lớp trẻ.

"Thoạt nhìn trông bọn họ lớn hơn con rất nhiều."

Khi đó Tiêu Cổn Cổn rất nhút nhát, cậu bé giữ chặt ống quần của Tiêu Chiến, không cho phép Tiêu Chiến rời đi, "Đều là đàn anh đàn chị."

"Thì sao?" Tiêu Chiến trực tiếp móc hai dây túi quần yếm của Cổn Cổn nhấc cậu bé lên, "Vào đi."

"Cha…" Cổn Cổn bĩu môi, vẻ mặt đáng thương vô cùng, ôm chiếc cặp nhỏ màu vàng trong ngực, bị Tiêu Chiến đẩy vào cửa, không dám ngỗ ngược với Tiêu Chiến đi ra ngoài, nhưng cũng không dám bước thêm một bước vào lớp học.

"Đã nói là sẽ cho con đi học mà,” Tiêu Chiến doạ dẫm cậu bé, “Cha đã tìm mọi cách cho con rồi, đừng nói với cha là con không đi đấy nhé."

Nhìn thấy các anh các chị trong lớp đều nhìn về phía này, Cổn Cổn càng thêm lúng túng. Đột nhiên cậu bé không chút do dự nhào vào trong lòng Tiêu Chiến, nhảy lên sống chết ôm lấy eo cha, vùi đầu vào ngực cha như đà điểu nói, "Cha ơi, con sợ lắm."

"Bây giờ bọn họ học cái gì con học cái đó thôi, sợ gì chứ."

"Con không biết," Giọng nói của cậu bé như sắp khóc đến nơi, "Khó quá."

Tiêu Chiến lùi lại một bước, cau mày nhìn Tiêu Cổn Cổn. Dựa vào kinh nghiệm lúc bảy tuổi đã có thể hiểu phương trình nâng cao của anh, những gì được dạy ở lớp trẻ, anh cảm thấy độ tuổi bây giờ của Tiêu Cổn Cổn thích hợp nhất để học, điều này tốt hơn nhiều so với ở trường mẫu giáo dạy 9+5 mỗi ngày.

"Đều là những thứ cha dạy con vào ngày hôm qua, con không biết? Không phải con nói đã hiểu rồi sao?"

Cổn Cổn cúi đầu xoắn quai cặp nhỏ không nói chuyện, chỉ có cái môi bĩu cao, trong mắt lấp lánh nước.

"Nói đi chứ."

"Con có hiểu…" Cổn Cổn thấp giọng nói, "Nhưng có chút khó…" Tiểu thịt viên đưa tay lau khóe mắt, "Không có cha, con không suy nghĩ nhanh được."

Cổn Cổn đưa mắt nhìn vào trong lớp học lại rụt đầu về, cảm thấy trong lớp có vài người có thể gọi là "Thiên tài" giống như cha cậu, rõ ràng đều có cái đầu to như nhau nhưng chứa đựng được rất nhiều thứ, "Con… Không được thông minh như bọn họ."

Cậu so với cha ngu ngốc hơn rất nhiều, cậu sẽ bị xếp hạng đứng cuối lớp.

"Con không thử làm sao biết?" Tiêu Chiến thấy Tiêu Cổn Cổn không nghe lời anh nói, có dấu hiệu muốn tức giận, "Con có học hay không?"

"Khó lắm!" Tiêu Cổn Cổn giậm chân, thoạt nhìn rất tủi thân.

"Khó chỗ nào!" Tiêu Chiến cũng phát điên.

Hai người rơi vào giằng co, không tiến cũng không lùi, mặt đối mặt đứng bất động. Cổn Cổn điên cuồng lắc đầu, siết chặt lấy tay Tiêu Chiến không buông, "Khó chính là khó, oa, đừng bỏ con ở đây!"

Tiêu Chiến chỉ đứng đó dây dưa với Tiêu Cổn Cổn, qua một lúc lâu, Cổn Cổn giống như muốn xuống nước trước, nhưng bị Tiêu Chiến đột nhiên nắm lấy tay cậu bé, kéo đi về phía cổng.

Tiêu Chiến tỏ ra khá bình tĩnh, anh không phát hỏa với Tiêu Cổn Cổn. Ngược lại Tiêu Cổn Cổn sợ Tiêu Chiến đột nhiên bị mất ngôn ngữ, suốt đường đi không ngừng gọi "Cha ơi, cha ơi", còn làm nũng kéo lấy ống tay áo của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bảo Tiêu Cổn Cổn đứng đợi ở đây, một mình quay lưng lại gọi điện thoại.

Anh mở điện thoại, nhấn vào phím tắt số 1.

"Tút —".

"Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến thậm chí không đủ kiên nhẫn đợi đến khi tiếng bíp kết thúc, sắc mặt anh biến sắc, "Cút qua đây đón con trai em đi!"

"Sau này tuyệt đối không sinh cho em thêm một đứa nào nữa hết!"

Gen ngu ngốc khiến anh muốn phát điên.



Bởi vì chuyện Tiêu Cổn Cổn không muốn đến lớp trẻ, chưa đầy nửa giờ sau Vương Nhất Bác đã lập tức bay tới. Hắn đang làm dở công việc thì bị Tiêu Chiến hét vào mặt, thất tha thất thểu chuồn ra ngoài đến đón Cổn Cổn, trên người hắn mặc đồng phục Học viện Hàng không, bởi vì vội vàng chạy đến, áo sơ mi trở nên có chút nhăn nhúm.

Cổn Cổn ngồi ủ rũ bên ngoài phòng thí nghiệm của Tiêu Chiến, ôm chiếc cặp sách nhỏ màu vàng, chiếc mũ ngư dân tròn trĩnh đội nghiêng một bên chẳng giúp ích được gì, Vương Nhất Bác liếc nhìn cậu bé từ bên cạnh, hai cục thịt bên má phụng phịu sắp dính lại với nhau.

"Con ngu ngốc," Cổn Cổn bĩu môi, "Mỗi khi con ngu ngốc là cha lại không vui, con chính là đồ ngu ngốc."

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, "Con không ngu ngốc, ai so với cha con cũng đều là ngu ngốc cả, ba cũng không ngoại lệ."

"Cho dù là ngu ngốc, thì có làm sao đâu." Vương Nhất Bác chẹp miệng, xoa xoa đầu Cổn Cổn, "Con biết không, chỉ có mười phần trăm công việc trên thế giới này được dành cho những thiên tài."

"Cho nên chín mươi phần trăm còn lại là công việc người ngu ngốc nào cũng có thể làm."

Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Cổn Cổn đang im lặng không lên tiếng, định nói, "Thực ra ba cũng thấy con đi nhà trẻ thật lãng phí."

Thấy Cổn Cổn ngẩng đầu lên, Vương Nhất Bác nháy mắt với cậu bé, "Con không nhận ra sao? Những đứa trẻ khác có vẻ chậm hiểu hơn con một chút."

Đôi mắt to tròn của Cổn Cổn rủ xuống, miệng lẩm bẩm, không biết là tán thành hay là phản đối.

Vương Nhất Bác không trực tiếp rời đi, hắn dẫn Cổn Cổn đến phòng hiệu trưởng, tự mình thương lượng với hiệu trưởng.

Hiệu trưởng rất thích Cổn Cổn, ông sờ sờ vào má sữa núng na núng nính của cậu bé, "Cổn Cổn chống đối là chuyện bình thường thôi, cậu bé còn nhỏ tuổi quá, có thể phải bảy hoặc tám tuổi mới có thể không phụ thuộc vào phụ huynh tự mình tham gia các lớp học trẻ."

Vương Nhất Bác cúi đầu vỗ vỗ đầu Cổn Cổn, "Là vậy sao?"

Cổn Cổn rụt cổ lại, không lên tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bốn ngón tay của Vương Nhất Bác, thậm chí ngón thứ năm cũng không nắm được.

"Nếu để cha đi học cùng con thì sao?"

Cổn Cổn mở to hai mắt, ngẩng phắt đầu lên, "Thật không ạ?"

Vương Nhất Bác quay sang nhìn hiệu trưởng, đẩy Trương Văn Đào ra làm lá chắn. "Trước đây giáo viên của tôi đã liên lạc với trường, hỏi rằng liệu có thể đặc cách cho Tiêu Chiến nhận bằng cử nhân phổ thông được không, lúc đó trường đã trả lời lại với ông ấy là, nếu như Tiêu Chiến muốn lấy bằng, cần phải có học bạ học tập tại trường đại học Q, hoàn thành các tín chỉ tương đương với sinh viên tốt nghiệp."

"Không biết nếu như để Tiêu Chiến hoàn thành bốn năm học lớp trẻ với Cổn Cổn, có được xem là đủ tín chỉ không?"

Hiệu trưởng nhướng mày, có chút ngạc nhiên, nhất thời không thể phản ứng kịp.

"Cậu có chắc Tiêu Chiến sẽ đồng ý không? Ở đó đều là những bạn nhỏ."

Vương Nhất Bác chưa kịp lên tiếng trả lời, Cổn Cổn đã bĩu môi lẩm bẩm, "Cha còn không biết nhiều từ tiếng Anh hơn con, ai mới là bạn nhỏ chứ."

Vương Nhất Bác cúi đầu bày tỏ thái độ chân thành nhất có thể, "Hy vọng ngài sẽ cho Tiêu Chiến một cơ hội, năng lực của Tiêu Chiến hẳn là ngài cũng biết rất rõ, trình độ của anh ấy không cần thiết phải dùng bằng cấp để chứng minh."

"Tôi chỉ không muốn có người vịn vào lý do đó để công kích anh ấy."



Tin tức về việc Tiêu Chiến đến học lớp trẻ của trường đại học Q đã lan truyền khắp nơi, không biết có ai đã lén lút chụp ảnh Tiêu Chiến ngồi nghiêm chỉnh trên bàn, còn tốt bụng cắt bỏ phần Tiêu Cổn Cổn ngồi bên cạnh, đăng lên mạng.

Trong chương trình phát sóng trực tiếp hàng tuần của Trung tâm nghiên cứu não bộ, người hâm mộ luôn lấy bức ảnh này làm biểu tượng cảm xúc khi Tiêu Chiến phổ cập kiến thức, ví dụ như "Lão sư, em đang siêu nghiêm túc luôn ạ", "Em đang nghe em đang nghe đây", khiến Tiêu Chiến luôn phải kìm nén sự xấu hổ, vừa giậm chân vừa làm thí nghiệm của mình.

Chỉ một bức ảnh có độ phân giải thấp mờ như vậy đã được lan truyền rầm rộ trên mạng, cùng với bảng điểm của Tiêu Chiến.

Các khóa học chuyên môn tự chọn của anh trải dài trên một phạm vi rất rộng, hầu như kéo dài qua khắp viện, từ lý thuyết xác suất, thống kê toán học đến vật lý hạt nhân đến thông tin công trình, có sinh viên trên mạng nói rằng Tiêu Chiến là người phật hệ, bởi vì anh là người cuối cùng đăng nhập vào hệ thống, chỉ có thể nhận những "Xương khó nhai".

Nhưng những "Xương" này đều bị Tiêu Chiến nhai và nôn ra với điểm số cao, ngược lại anh trượt tất cả các khóa học giáo dục phổ thông bắt buộc.

Văn học trượt hai lần, tiếng Anh trượt tám lần, triết học trượt mười ba lần.

Độ khó của các câu hỏi trong lớp giáo dục phổ thông của lớp trẻ không cao, thậm chí Tiêu Cổn Cổn còn có thể gần đạt được điểm tối đa trong bài kiểm tra tiếng Anh.

"Cha," Ánh mắt Cổn Cổn nhìn Tiêu Chiến dần dần thay đổi, bây giờ cậu bé không còn nói "Làm sao bây giờ con so với cha còn ngốc hơn", bây giờ cậu nói: "Cha có muốn con giúp cha bổ túc không?".

Tiêu Chiến không thể chịu đựng được sự nhục nhã như vậy, sau khi bị Vương Nhất Bác dụ dỗ đến trường với Tiêu Cổn Cổn, anh dần dần có được hiểu biết mới về trình độ nghệ thuật tự do của mình. Ngay khi bộ não đã đọc qua David Hilbert và Euclid of Alexandria của anh nhìn thấy "Tôi tư duy, do đó tôi tồn tại" và "Siêu hình học" trên bài kiểm tra, đôi mắt bắt đầu đảo qua lại, giao diện màn hình xanh cứ lóe lên trong tâm trí anh.

Nhưng anh đã xác định phải lấy được tấm bằng, quyết tâm chinh phục nghệ thuật tự do của anh càng trở nên khó khăn hơn.

Anh ấy bắt đầu mở cửa phòng thí nghiệm, sau đó ngăn cản các sinh viên khi họ muốn nhét câu hỏi vào khe cửa của anh.

"Các người lại đây chút." Khi đó Tiêu Chiến bị tra tấn đến mức muốn suy sụp, đầu tóc như tổ quạ.

Những sinh viên có chút kích động, có chút mừng thầm, lại có chút khẩn trương đứng trước mặt Tiêu Chiến, "Chào, chào buổi sáng thầy Tiêu nhỏ."

"Tại sao người này nghĩ rằng ông ta là một con bướm?" Tiêu Chiến cầm lấy bức tranh minh họa Trang Tử hỏi.

Vài sinh viên đưa mắt nhìn nhau, có người mở miệng nói: "Bởi vì ông ấy nằm mơ thấy mình biến thành bướm, khi tỉnh lại phát hiện mình vẫn là Trang Tử. Cho nên ông ấy không biết có phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu."

Bầu không khí im lặng trong hai giây, Tiêu Chiến không nói gì.

Khi các sinh viên rời đi Tiêu Chiến không ngăn cản, anh ngồi một mình trong phòng thí nghiệm, như thần giữ cửa.

"Làm sao chứng minh đó là bướm mộng Trang Tử, hay Trang Tử mộng bướm?" Tiêu Chiến mở to mắt nghĩ.

Con bướm, Trang Tử, con bướm, Trang Tử.

Trang Tử, con bướm, Trang Tử, con bướm.

Tiêu Chiến lẩm bẩm, lúc nào cũng như đang tụng kinh.

Cuối cùng vào một ngày nọ Vương Nhất Bác không thể chịu nổi tình trạng không bệnh mà như phát bệnh của Tiêu Chiến, đưa anh đến tìm một giáo viên triết học.



"Xin chào," Vương Nhất Bác đẩy cửa ra sau khi nghe "Mời vào", nhìn thấy một nam nhân vừa thanh tú lại nho nhã, hắn lịch sự hơi cúi người với người đối diện, tự giới thiệu, "Tôi là người nhà của Tiêu Chiến và Tiêu Cổn Cổn."

"Anh có thể chỉ dạy cho anh ấy một vài tiết học, được không." Vương Nhất Bác cảm thấy xấu hổ khi hỏi giáo viên, không trách được hắn bày ra dáng vẻ cung kính, "Tiêu Chiến là một người, đã quen với việc giải quyết các vấn đề, anh thích đào sâu vào các ngõ ngách khi gặp vấn đề. Nếu anh ấy không nhận được câu trả lời, có thể nghĩ về nó suốt cả ngày lẫn đêm."

Ăn không ngon, ngủ không yên. Vương Nhất Bác thoạt nhìn thực sự rất bất lực, "Anh có thể giúp tôi cho anh ấy một lời giải đáp được không."

Giáo viên dạy triết học cười hỏi,"Có phải Tiêu Tiêu vẫn đang nghĩ về giấc mơ thấy bướm của Trang Chu không?"

"Thật là…" Giáo sư dạy triết học dừng lại, thay từ "Cố chấp" sắp sửa ra đến miệng thành, "Đáng yêu."

Dây thần kinh nhạy cảm của Vương Nhất Bác nhảy lên khi nghe thấy xưng hô "Tiêu Tiêu", hắn nhìn giáo viên triết học đẩy cặp kính trên sống mũi, lấy ra một vài viên kẹo từ trong hũ.

"Cho cậu ấy vào đi, tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy."

Ban đầu Vương Nhất Bác không có ý định rời đi, nhưng giáo viên triết học nhìn hắn mỉm cười, "Tôi và Tiêu Tiêu nói chuyện riêng với nhau sẽ tốt hơn."

Cảm giác khó chịu đó lại bất ngờ nổi lên, Vương Nhất Bác nhìn cánh cửa phòng làm việc "Cạch" một tiếng đóng sập hoàn toàn, nghĩ đến giọng nói dịu dàng của giáo viên dạy triết đó, trong lòng hắn dường như hít một hơi phiền muộn.

Cách âm của tòa nhà văn phòng rất tốt, nội dung cuộc trò chuyện của Tiêu Chiến và giáo viên triết học Vương Nhất Bác từ bên ngoài hầu như không thể nghe thấy bất cứ điều gì, chỉ thỉnh thoảng nghe được có tiếng cười phá lên.

Nói chuyện về triết học có gì mà vui, còn cười lớn như vậy.

Vương Nhất Bác cảm thấy thực sự không thể hiểu nổi.

Ngày hôm đó mãi cho đến khi mặt trời lặn ở phía tây, Tiêu Chiến mới từ văn phòng đi ra. Anh đi ra với giáo viên triết học, bởi vì giáo viên triết học cũng đến giờ tan làm.

"Hì hì." Tiêu Chiến ngược lại cười rất vui vẻ, thoải mái như dỡ được một tảng đá lớn, "Ngày mai gặp."

Tiêu Chiến cười đến lộ cả răng thỏ, giáo viên triết học không nhịn được cười khẽ, xoa xoa đầu anh.

Ánh mắt bên cạnh như hai lưỡi dao sắc bén đâm vào lưng anh ta, nam nhân dừng lại, bỏ tay xuống.

"Bái bai." Nam nhân điềm nhiên như không vẫy tay với Tiêu Chiến, "Ngày mai gặp."

Gần đây Tiêu Chiến đã trở nên quá thân thiết với giáo viên triết học của anh, Vương Nhất Bác mỗi ngày nảy sinh một nhận thức mới, ban đầu hắn không muốn nghĩ về nó quá nhiều, nhưng tin tức tố của người đàn ông đó giống như da heo chết, dính vào cơ thể của Tiêu Chiến.

Chỉ là đồng nghiệp bình thường, hoặc chỉ là sự trao đổi thông thường giữa giáo viên và học sinh, căn bản sẽ không bị nhiễm quá nhiều tin tức tố của đối phương như vậy.

Khẳng định là giáo viên triết học cố tình thả ra tin tức tố, dựa vào sự thiếu hiểu biết của Tiêu Chiến để dụ dỗ anh. Vương Nhất Bác thực sự rất tức giận, tính chiếm hữu đã ăn sâu vào xương tủy của Enigma khiến hắn khó có thể chịu đựng được có một người quá thèm muốn bạn đời của mình đến vậy.

"Có phải giáo viên triết học luôn đến tìm anh không?"

Vương Nhất Bác đã suy nghĩ rất lâu, buổi tối khi ôm Tiêu Chiến trong lòng chuẩn bị đi ngủ, hắn khẽ thì thầm vào tai anh hỏi.

Tiêu Chiến mở mắt ra, "Hả?"

"Không phải, là gần đây anh luôn ở văn phòng của anh ta."

Vương Nhất Bác bất động, những lời đã chuẩn bị sẵn bị mắc kẹt lại trong cổ họng.

"Không," Vương Nhất Bác không khỏi có chút lo lắng, "Anh từ khi nào lại có hứng thú với giáo viên triết học vậy?"

"Anh ta không chỉ biết mỗi triết học, anh ta rất giỏi." Tiêu Chiến quay người lại, nói cho Vương Nhất Bác nghe, "Anh ta còn dạy xã hội học, khoa học nhân văn…"

Thấy người bên cạnh trầm mặc, anh đẩy Vương Nhất Bác, "Em có nghe không vậy?"

"Ừm, đang nghe." Vương Nhất Bác khẽ nói, “Mỗi ngày anh ở trong văn phòng của anh ta bao lâu?

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, "Cả ngày? Cũng không nhất định, thỉnh thoảng bọn anh đi thư viện hoặc ngồi quán trà sữa."

Cả ngày... Thảo nào trên người anh phủ đầy tin tức tố, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được hai bên thái dương đang nhói lên.

Vương Nhất Bác thực sự không thể nhịn được nữa, lật người đè Tiêu Chiến dưới thân, miệng chui vào cổ Tiêu Chiến, ngoạm lấy một miếng thịt trên vai cắn xuống.

"A—" Tiêu Chiến kêu lên đau đớn.

"Làm gì vậy!"

Vương Nhất Bác sầu muộn, hắn biết Tiêu Chiến nhất định không có tâm tư ngoại tình, nhưng việc anh thân thiết với những người đàn ông khác vẫn khiến hắn rất không vui.

Hắn không thể nói trực tiếp, chỉ có thể cởi bỏ lớp quần áo vướng víu trên người Tiêu Chiến, hung ác nói: "Làm anh!"

Đêm đó Vương Nhất Bác không phải vào kỳ mẫn cảm, nhưng lại cứ như thể hắn vào kỳ mẫn cảm trước thời hạn vậy, đè người ta ra thao lộng gần như cả đêm, từ trên giường lăn xuống dưới giường, cuối cùng Tiêu Chiến phải trốn trong phòng tắm, nhưng hắn vẫn không tha đi theo vào, từ phía sau cắm vào mông anh.

Lúc đầu Tiêu Chiến còn cảm thấy thoải mái, ư ư a a không ngừng, hậu tri hậu giác mãi cho đến khi toàn thân mềm nhũn mất hết sức lực, mới bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

"Em vẫn chưa xong nữa sao, ngày mai còn muốn đi làm không vậy!"  m thanh của Tiêu Chiến khàn khàn, phản kháng không có một chút nào uy hiếp. Anh bị áp sát vào bức tường gạch ốp trong phòng tắm, phía trước lạnh như băng, nhưng phía sau lại nóng như thiêu như đốt.

Tiêu Chiến thực sự không thể chịu đựng được nữa, nhưng anh càng lùi ra sau để cản trở động tác của Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác càng cảm thấy mình bị kẹp chặt hơn, hai đùi dùng lực đẩy mạnh vào trong, nắm lấy hai cánh mông đầy đặn của anh, hướng tuyến tiền liệt đỉnh sâu vào, ép ra một vòng bọt trắng.

Tiêu Chiến thút thít, lại bị đỉnh vào sâu hơn khiến anh phải trợn tròn mắt, khoảnh khắc tuyến thể sau gáy bị răng cắn lên, anh thậm chí dường như còn nghe thấy được tiếng răng sắc nhọn cắt thịt.

"A—" Người bị ép vào tường kêu lên đau đớn, toàn thân run rẩy.

Thú tính của Enigma đứng nhất quả thực là danh xứng với thực, một giây trước khi rơi vào hôn mê Tiêu Chiến đã nghĩ như vậy.

Khoảnh khắc Vương Nhất Bác rút ra khỏi người Tiêu Chiến buông anh ra, Tiêu Chiến ngã xuống đất như một con búp bê không xương.

Anh bất tỉnh nằm trên sàn phòng tắm, hai chân dang rộng, bụng dưới vì nhận lượng lớn tinh dịch mà phồng lên, một dòng dịch trắng đục tràn ra từ hoa huyệt còn chưa khép lại được.

Toàn thân Vương Nhất Bác đỏ ửng lên thở hổn hển, sau khi lau rửa xong cho Tiêu Chiến, hắn bế anh đến một phòng ngủ sạch sẽ khác.

Giống như một con sói đang rình mồi, hắn cẩn thận đánh hơi mùi quanh người Tiêu Chiến, sau khi xác định mùi gỗ mun của mình đủ nồng nặc, hắn mới yên tâm vòng tay ôm lấy Tiêu Chiến chìm vào giấc ngủ.



Tiêu Chiến chưa bao giờ "quậy" như vậy ở trường đại học, hầu như mọi người, khi họ định tiếp cận anh ngay sau đó liền bịt mũi, hoảng loạn bỏ chạy. Ánh mắt nhìn Tiêu Chiến lộ ra có điểm thay đổi, một chút sợ hãi, một chút khâm phục.

Luôn cảm thấy ở gần anh như chơi với hổ.

Chỉ có Tiêu Cổn Cổn dám đến phòng thí nghiệm tìm anh, vẻ mặt mù tịt, "Cha, tại sao mọi người đều né tránh cha vậy?"

Tiêu Chiến nằm trên bàn muốn ngủ tiếp, không có chút sức lực trả lời không biết. Anh chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm nhiều như vậy, chỉ cảm thấy bụng dưới đến giờ vẫn tê dại co rút.

Anh ngủ trong phòng thí nghiệm suốt năm tiếng đồng hồ, trước khi lê tấm thân mệt mỏi đến gõ cửa văn phòng giáo viên triết học.

Ngay khi Tiêu Chiến bước vào văn phòng, giáo viên triết học liền cau mày, đợi khi Tiêu Chiến ngồi xuống trước bàn làm việc, lông tơ trên người anh ta đã dựng ngược.

"Ha ha." Giáo viên triết học gượng cười, lấy ra chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán, "Không hổ là Enigma."

"Cái gì?" Tiêu Chiến rất nhạy cảm với từ này, vừa nghe thấy đã ngẩng đầu nhìn giáo viên triết học.

"Không có gì."

Giáo viên triết học chuyển hướng máy tính sang cho Tiêu Chiến nhìn, chịu đựng mùi tin tức tố khó chịu, cười tủm tỉm với anh, "Tôi viết văn án như thế này, cậu xem đi, có gì muốn chỉnh sửa không?"

Vừa dứt lời giáo viên triết học không khỏi hắt xì một cái, mùi gỗ mun nồng nặc cứ xộc vào mũi khiến anh ta phải từ bỏ phong thái xoa xoa mũi, mắt kính đang đeo cũng bị lệch đi. Sau vài lần nhẫn nhịn giáo viên triết học vẫn lựa chọn nói với Tiêu Chiến, "Tiêu Tiêu, trở về nói với người yêu của cậu một tiếng."

"Vóc dáng tôi chỉ là có hơi giống Apha thôi, chứ thực ra tôi là Omega." Người đàn ông lại hắt hơi một cái, "Tôi thực sự không có ý nghĩ muốn tranh giành với cậu ta."





Khoảng thời gian sử sách lặng lẽ ghi lại cố sự, trong thế kỷ 21 tương đối yên bình, năm 2022 đã trở thành một đường ranh giới.

Bởi vì giới tính thứ tư được phát hiện vào năm đó.

Một Enigma tự thú, tiết lộ danh tính thực sự về giới tính thứ tư ẩn giấu trong truyền thuyết cổ xưa. Kể từ đó sự tồn tại của Enigma, luôn trở thành chủ đề gây tranh cãi.

Mãi cho đến cuối tháng 8 năm đó, tác giả bình quyền nổi tiếng người đầu tiên đứng lên công khai ủng hộ Enigma xuất hiện.

Tác giả luôn được biết đến là kẻ thù không đội trời chung của Alpha, từ nhỏ đã không chỉ giẫm đạp lên những Alpha xung quanh mình về mặt học tập mà còn phải rèn luyện thân thể để cao to hơn Alpha. Omega từ trước đến vẫn luôn ủng hộ hắn, cơ hồ coi lời nói của hắn như "thánh chỉ" của nhóm bình quyền.

Tác giả ngày hôm đó không hề báo trước đã đăng một tác phẩm gần 200.000 chữ, tên là "Máy bay giấy rơi".

Tác phẩm được viết dưới góc nhìn thứ ba, viết về cố sự của hai cậu bé, ban đầu nó không khác gì những cuốn tiểu thuyết bình thường, nhưng theo sự phát triển của câu chuyện, độc giả dần dần khám phá ra tầng thứ nhất, tầng thứ hai và tầng thứ ba trong thân phận của nhân vật chính.

Căn bệnh thiên tài kỳ lạ, giới tính mơ hồ và những manh mối mờ ảo đan xen với nhau để lộ ra toàn bộ diện mạo của sự việc.

Cháy nhà ra mặt chuột dụng ý của tác giả từ từ lộ ra.

Trong phần tái bút của tác giả viết:

"Năm nay bởi vì lý do công việc, tôi đã gặp gỡ được một người bạn rất thú vị. Những việc mà cậu ấy đã trải qua khiến tôi có xúc động muốn ghi chép lại, thế là quyển sách này ra đời. Cho nên bạn có thể lựa chọn xem nó như một cuốn tiểu thuyết thú vị, hoặc bạn có thể xem nó như một trải nghiệm thực tế."

"Tôi có thể tưởng tượng ra được sự náo động sẽ xảy ra khi xuất bản cuốn sách, có thể nhiều người sẽ nói rằng, nếu tôi viết nhân vật chính Enigma hay như vậy, vậy thì tôi đang lên tiếng cho chế độ phụ quyền. Tôi nghĩ, những người có thể thốt ra những lời này, không thực sự hiểu ý nghĩa của việc bình quyền."

"Vậy bình quyền thực sự là gì?"

"Chế độ phụ quyền nói về các mối quan hệ nhị nguyên, trong khi bình quyền nói về đa nguyên. Bình quyền là về sự bình đẳng của tất cả các giới tính bị áp bức, bao gồm tất cả các tính hướng, giới tính, chủng tộc, v.v."

"Bình quyền mà chúng tôi theo đuổi vĩnh viễn sẽ ủng hộ những giới tính đáng nên tự hào của mỗi người, bao gồm Enigma, bao gồm những Omega bị Enigma chuyển hoá."

"Bình quyền bao dung vạn vật, chứ không phải tàn sát những người bất đồng chính kiến."




Không biết có phải vì kết giao với giáo viên triết học hay không mà trình độ khoa học xã hội của Tiêu Chiến đã tiến bộ vượt bậc, cuối cùng vào kỳ kiểm tra thứ mười lăm, thuận lợi đạt được 61 điểm.

Tiêu Chiến cười toe toét đến tận mang tai, từ sáng đến tối đều khoe khoang 61 điểm với Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác rất hoài nghi rằng số điểm này thực sự là do các giáo viên ở đại học Q vơ vét được, những giáo viên đó đều coi Tiêu Chiến như một đứa trẻ, sẽ làm cho anh hài lòng với những gì Tiêu Chiến muốn.

Bởi vì dáng vẻ Tiêu Chiến "hì hì" để lộ hàm răng trắng sáng, cũng khiến mọi người vui lây.

Vào ngày Tiêu Chiến kết thúc khóa học, sau khi Vương Nhất Bác đợi anh chụp xong ảnh tốt nghiệp, đưa anh đến Học viện Hàng không.

Trên người Tiêu Chiến vẫn đang mặc đồng phục cử nhân, bị một vài sinh viên vung kim tuyến dính trúng, khiến toàn bộ người anh thoạt nhìn rất lấp lánh.

Đôi mắt Tiêu Chiến cũng long lanh, tâm trạng anh tốt đến mức không bởi vì lần nữa trở về Học viện Hàng không mà nhớ lại những ký ức không vui.

"Em có một món quà cho anh," Lúc trên xe Vương Nhất Bác đã nói với Tiêu Chiến, "Món quà tốt nghiệp."

"Là gì vậy?" Tiêu Chiến vẫn còn đắm chìm trong niềm vui thoát khỏi tiết học phổ thông, cười ngây ngốc.

Vương Nhất Bác cố ý giữ bí mật với anh, chỉ nhướng mày không nói, giả vờ thần bí.

Tiêu Chiến "hừ" một tiếng, hiếm khi thấy Vương Nhất Bác hả hê như vậy, "Có gì hiếm lạ lắm đâu."

Vương Nhất Bác bật cười, kéo phanh tay mở cửa xe.

Thời tiết hôm nay rất tốt, ngẩng đầu có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc, mây trắng quấn quýt, như có như không đang nở nụ cười.

"Đi ra bãi đậu máy bay nhận quà đi, thầy Tiêu nhỏ."

Dưới bầu trời xanh mây trắng Vương Nhất Bác ném chùm chìa khóa về phía Tiêu Chiến, tiếng kim loại va chạm theo đường parabol rơi xuống lòng bàn tay Tiêu Chiến.

"Tốt nghiệp vui vẻ."


Tiêu Chiến ngây người, mãi cho đến khi ở bãi đậu máy bay nhìn thấy chiếc máy bay, anh thậm chí không kịp phản ứng gì.

DC-03, chiếc máy bay giấy mà anh đã vẽ không biết bao nhiêu lần trên bản thiết kế những chi tiết khi tháo rời, đã biến thành một chiếc máy bay nguyên vẹn có đầu có đuôi.

"Đây là tên của nó, ba tôi đã chỉ tôi gấp, ông nói rằng nó là chiếc máy bay giấy xa nhất trên thế giới." Khi đó Beta Vương Nhất Bác bị bắt nạt đến mức khóe miệng xanh xanh tím tím, giơ nó đến trước mặt anh như dâng lên báu vật, tay vì khẩn trương mà run rẩy.

Một, hai, ba,... Tiêu Chiến khẽ lẩm bẩm.

Từ lúc chiếc máy bay giấy bị ném ra ngoài cửa sổ, Tiêu Chiến cẩn thận đếm từng giây một, nhưng qua khoé mắt anh có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác đang dè dặt quan sát anh.

Hoặc là nói, đang trộm nhìn anh.

Máy bay giấy ở trên không trong 128 giây.

Trong lòng Tiêu Chiến lặng lẽ ghi lại tham số.

Vương Nhất Bác cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến không chớp mắt trong 128 giây.

Nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy, có thể là 128 phút, nếu không thì tại sao tim hắn lại đập mệt mỏi như vậy?

"Không đến nhìn hả?"

Vết bầm tím trên khoé miệng Vương Nhất Bác đã tan biến từ lâu, hắn đã trở thành một Enigma cao lớn, đứng bên cạnh máy bay vẫy tay với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vẻ mặt sững sờ chạm đầu vào thân máy bay màu trắng.

"Là thiết kế của anh phải không?" Anh nghe thấy một giọng nói trong cổ họng mình hỏi.

Vương Nhất Bác mỉm cười không trực tiếp trả lời, nhẹ giọng nói, "Đi lên nhìn một chút sẽ biết."

Tiêu Chiến ngồi vào ghế lái, nhìn chằm chằm vào toàn bộ cabin, chạm vào vô lăng, chạm vào đệm ghế, chạm vào đỉnh đầu. Chiếc máy bay mới toanh trong mắt anh trông giống như thủy tinh, anh thậm chí không dám dùng lực khi bước lên.

"Đẹp quá." Tiêu Chiến ôm lấy vô lăng, nhìn về phía Vương Nhất Bác đang ngồi ở chỗ phi công phụ, rì rà rì rầm lặp lại, "Đẹp quá."

Vương Nhất Bác phì cười, "Thích như vậy sao?"

Tiêu Chiến gật đầu, liên tiếp gật đầu không ngừng, kéo dài hơn một phút. Anh không muốn bỏ lỡ cơ hội chạm vào cabin dù chỉ một giây, gần như muốn chạm vào cả sàn máy bay, thoạt nhìn trông có vẻ giống như bị loạn thần kinh.

Nụ cười của Vương Nhất Bác dần biến mất.

Trạng thái của Tiêu Chiến có chút không đúng, Vương Nhất Bác mím môi.

"Em đã khởi động lại dự án này từ lâu, bởi vì không chắc liệu có thể thực hiện được hay không, nên em không nói với anh." Giọng Vương Nhất Bác vẫn rất nhỏ nhẹ, như thể sợ làm phiền Tiêu Chiến lúc này đang mê muội, "Đây là dựa theo bản thiết kế của anh để làm, anh là người thiết kế, ngay cả khi anh không vào Học viện Hàng không, nó vẫn sẽ là của anh."

Vương Nhất Bác lược bớt những khó khăn khi thực hiện "Thiết kế của Tiêu Chiến", cũng tự động chọn cách quên đi bao đêm dài nghiên cứu những bản vẽ của Tiêu Chiến. Hắn chỉ có thể nhìn thấy những giọt nước mắt từ từ chảy ra từ khóe mắt của Tiêu Chiến, từng giọt từng giọt rơi xuống bàn điều khiển.

Tiêu Chiến mở miệng  "a a" hai tiếng, Vương Nhất Bác hiểu, anh lại mất ngôn ngữ.

Vương Nhất Bác cố nén đôi mắt đau nhức, nắm tay Tiêu Chiến cũng không không nói gì, để bầu không khí yên tĩnh.

Tiêu Chiến dùng tay còn lại chạm vào tất cả các nút trên bảng điều khiển, giống như một khăn lau hình người, lau dọn cabin sáng bóng. Nước mắt anh chảy càng lúc càng dữ dội, anh thậm chí không muốn lau đi, nước mắt chảy xuống cổ khiến cổ anh ướt đẫm một mảng.

"Thích." Tiêu Chiến duỗi ngón tay viết vào lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, "Rất thích."

"Cảm ơn!"

Vương Nhất Bác miễn cưỡng cười, vỗ vỗ sau đầu Tiêu Chiến, quay mặt đi để che giấu quầng mắt đỏ hoe.

Hành vi rập khuôn của Asperger luôn đến một cách vô lý, kỳ quái và không thể giải thích được. Nỗi ám ảnh về máy bay và bầu trời xanh của Tiêu Chiến dường như đã bắt đầu từ rất sớm, Vương Nhất Bác thường tự hỏi, liệu vật lý toán học chọn Tiêu Chiến, hay là Tiêu Chiến chọn vật lý toán học.

Nhiều người cho rằng là vế trước, nhưng Vương Nhất Bác đoán là vế sau.

Tiêu Chiến có thể học bất cứ thứ gì, bộ não của anh không bị giới hạn trong khoa học.

Là máy bay chịu hạn chế, động lực máy bay chịu hạn chế, thiết bị tính toán chịu hạn chế.

Trong trường hợp không có người hướng dẫn, Tiêu Chiến không có lão sư đã tự mình tìm ra điểm thú vị của sự rập khuôn và xã hội bình thường.

Bởi vì anh đã tự tưởng tượng mình là một chiếc máy bay.

Tiêu Chiến có thể tự ở nhà một mình, đối mặt với gương và tưởng tượng phần nào của cơ thể là cabin, phần nào là cánh. Suy nghĩ xem bộ phận nào cần phải hoạt động, để anh có thể dang rộng đôi cánh bay lên bầu trời cao trong xanh, để mọi thứ anh không thích trên mặt đất sẽ biến thành những đốm đen nhỏ, không thể nhìn thấy hình dạng rõ ràng.

Anh lật sách, tìm kiếm thông tin, giống như một miếng bọt biển hấp thụ nước, kiến thức khó hiểu đóng vai trò là bánh lái, là động cơ, là nhiên liệu của máy bay, đặt vào cơ thể trống rỗng của anh, kỳ vọng vào một ngày khởi động được chiếc máy bay của hoàng tử bé, để bay về hành tinh của riêng mình.

Thật đáng tiếc vì anh không thể thực hiện được, dù rằng đã rất nỗ lực vẫn không thể thực hiện được.

Chứng nhận bằng lái máy bay của tinh cầu này quá khó để thi đỗ, anh không được phép tham gia vào lắp ráp máy bay, không được công nhận là phi công thử nghiệm.

Anh không thể bay.

Những giám khảo đã nói với anh như vậy.

Anh bây giờ xác thực không thể bay được, anh không thể vượt qua khóa huấn luyện thể chất của phi công, thậm chí sức lực của anh có thể không xoay được vô lăng bị gió mạnh cản trở.

Thật đáng tiếc, Tiêu Chiến nghĩ, cả đời này anh không thể bay lên bầu trời xanh.

Nếu bản thân năm 10 tuổi của anh biết được tin tức này, nhất định sẽ tức giận đến phát khóc.

Tiêu Chiến đang nghĩ ngợi lung tung, không chú ý đến máy bay đang phát ra tiếng "ầm, ầm" của động cơ bắt đầu hoạt động.

"Cạch" một tiếng, có thứ gì đó buộc anh vào ghế điều khiển.

Tiêu Chiến sững sờ, cúi đầu nhìn dây an toàn vừa được Vương Nhất Bác thắt lại cho anh.

Trước khi anh có thời gian để tự hỏi, giây tiếp theo tiếng hét của anh đã muốn chọc thủng bầu trời, "A — a —"

Vương Nhất Bác thế mà lại thực sự khởi động máy bay.

Đôi mắt Tiêu Chiến mở to, trên lông mi run run vẫn còn vương những giọt nước mắt, bởi vì mất trọng lực tiếng la hét của anh trở nên khàn đặc.

Anh không biết lái máy bay.

Tiếng gió thổi ù ù bên tai, Vương Nhất Bác còn có tâm trạng chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối tung của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến liên tục thét lên một cách mất kiểm soát như thể anh đang nhảy khỏi một toà nhà cao tầng, doạ sợ không ít những chú chim bay ngang qua. Ngược lại Vương Nhất Bác lại điềm tĩnh đến kinh ngạc, hắn ấn vai của Tiêu Chiến xuống, để anh bình tĩnh lại, "Anh ấn vào nút màu xanh lá kia, kéo cần gạt lên."

Vương Nhất Bác giữ tay anh, dạy anh cách cầm vững tay lái, "Khi lái máy bay thông thường sẽ như thế này, phải, trái, song song, kích lửa, bộc phát, hỗn hợp."

Tiêu Chiến lại khóc rồi, anh bị doạ sợ đến phát ngốc.

Vương Nhất Bác mỉm cười, lau đi giọt nước mắt trên mặt anh, tiếp tục nói: "Nhả phanh, tăng ga, kéo cần đến 55."

Đôi tay Tiêu Chiến run run làm theo, nhìn thanh tốc độ từ 20 tăng dần lên, máy bay bắt đầu lắc trái lắc phải.

"Duy trì bay thẳng."

Anh không làm được! Tiêu Chiến muốn hét như thế vào mặt Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thở dài, chuyến bay đầu tiên của hắn còn ổn định hơn nhiều, "Vậy để nó lắc đi."

Tiêu Chiến không thể mở mắt, lông mi của anh dính đẫm nước mắt, anh khóc ra tiếng, khóc rất nhiều. Anh thậm chí còn không biết máy bay có đang di chuyển về phía trước hay không, chỉ có thể viết vào lòng bàn tay của Vương Nhất Bác, "Nó đang bay à? Đến đâu rồi?"

Vương Nhất Bác nhìn bảng điều khiển, "Độ cao so với mặt nước biển 9368m."

"118.23°E, 2."

Tiêu Chiến vẫn còn sợ hãi, không thể phát ra tiếng, nhưng môi mấp máy liên tục, tựa hồ đang lẩm bẩm gì đó, cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì.

"Đừng lo lắng," Một bàn tay ấm áp đột nhiên phủ lên lưng anh, đẩy cơ thể căng thẳng của Tiêu Chiến về phía cửa sổ, "Anh nhìn ra ngoài đi."

Khoảnh khắc quay đầu qua, đồng tử của Tiêu Chiến hơi co lại, phản chiếu trong mắt là màu sắc hỗn hợp của cam, đỏ và xanh.

"Giúp anh giữ tay lái." Tay Vương Nhất Bác thế vào chỗ tay của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến dựa vào cửa sổ, đôi tay áp lên cửa kính, đôi mắt nhìn theo dải màu đang trải dài bên dưới.

Thời gian thoáng chốc trở nên trôi qua rất chậm, Tiêu Chiến nín thở, những đám mây trắng lớn lướt qua anh như kẹo bông gòn, lúc gần lúc xa bao bọc chiếc máy bay nhỏ.

"Lần đầu tiên nhìn thấy?"

"Ừm." Tiêu Chiến nhẹ nhàng gật đầu, như một sinh vật sợ hơi thở của bản thân là làm quấy rầy đến bầu trời.

Anh tựa cả khuôn mặt vào cửa sổ, nhìn chăm chú, trên trán hằn một vết đỏ, giống như một đứa trẻ đang dựa vào tủ kính cửa hàng để xem món kẹo yêu thích của mình.

Ánh chiều tà đỏ như lửa chìm vào giữa hai màu xanh đậm và xanh nhạt, vầng hào quang giống như cầu vồng toả sáng quanh rìa, chiếu lên mặt Tiêu Chiến, mềm mại như một cái vuốt ve.

Cảm giác được cằm của ai đó đè lên vai, bị người ôm lấy từ sau lưng, Tiêu Chiến cũng không nhúc nhích thân thể, tiếp tục chăm chú nhìn ra bên ngoài. Anh thậm chí còn nhìn thấy một đám mây trắng trông giống như một con cá voi, đang bơi cùng với chiếc máy bay của anh, theo sát anh, bay song song bên ngoài cửa sổ.

Sau gáy bị hôn, Tiêu Chiến cảm thấy có chút ngứa, không nhịn được muốn cười, đẩy người phía sau, bọn họ còn đang ở trên máy bay.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến giật mình bừng tỉnh, trong tức khắc quay đầu nhìn lại, phát hiện tay Vương Nhất Bác đã rời khỏi tay lái.

"Vương —"

Vương Nhất Bác giữ lấy gáy của Tiêu Chiến hôn lên môi anh, chặn lại tất cả những âm thanh của anh. Nhịp tim của Tiêu Chiến đập nhanh hơn bất kì kim giây nào trên thế giới, anh muốn hét lên nhưng một chữ cũng không thể thốt ra, lưỡi Vương Nhất Bác luồn vào quấn quýt cùng với lưỡi của anh.

"Hah hah" Tiêu Chiến thử ngọ ngoạy muốn đẩy người đang đè trên người anh ra, nhưng anh chỉ có thể rời khỏi môi Vương Nhất Bác một lúc để thở hổn hển, giây tiếp theo anh đã bị tóm lấy.

Ngực anh kịch liệt phập phồng, cảm giác như bản thân đang rơi xuống cực nhanh, như thể một giây sau anh sẽ chết chìm trong biển cùng với chiếc máy bay.

Vương Nhất Bác có bị điên không? Tiêu Chiến chưa bao giờ nghĩ rằng điều cuối cùng anh nghĩ đến trước khi chết lại là một câu hỏi không có ý nghĩa học thuật như vậy.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn của Vương Nhất Bác bắt đầu phủ lên mí mắt và sống mũi của anh, Tiêu Chiến để mặc cho hắn tác loạn, mãi cho đến khi hắn dừng lại, ôm chặt lấy anh.

"Thực xin lỗi, nếu không phải tại em, lẽ ra anh đã được bay sớm hơn." Vương Nhất Bác thấp giọng nói.

Tư duy đại não của Tiêu Chiến trở nên khá chậm chạp, một lúc sau anh mới phản ứng lại, như thể vừa hiểu được lời nói của Vương Nhất Bác.

Anh định thần lại, phát hiện máy bay vẫn đang chuyển động ổn định.

Tiêu Chiến ngay lập tức tách khỏi Vương Nhất Bác, do dự nhìn xung quanh.

Anh viết, "Bây giờ chúng ta, đang ở đâu?"

Vương Nhất Bác mỉm cười, “Còn có thể ở đâu nữa, thiên đường?” Hắn tùy tiện kéo vài cần gạt điều khiển, “Thật ra, anh lái nó như thế nào cũng không quan trọng. Máy bay này là máy bay thông minh. Nếu anh đạp ga hết cỡ, nó vẫn có thể đáp xuống an toàn."

"Nếu không em tùy tiện để anh lái như vậy là chuyến bay vi phạm." Vương Nhất Bác nói đùa, "Em sẽ ngồi tù."

Tiêu Chiến mở to mắt, hất tay Vương Nhất Bác ra.

Em doạ anh! Tại sao không chịu nói sớm.

Sau đó lại nhìn quanh buồng lái một lần nữa, Tiêu Chiến cảm thấy tính chuyên nghiệp của một "người hâm mộ máy bay" như anh đang bị khiêu chiến, anh lẩm bẩm một mình, "Máy bay thông minh, thế mà anh không biết …"

"Đây là chiếc đầu tiên."

Vương Nhất Bác trong lòng tựa hồ có dự cảm, nhìn anh nói, "Bởi vì em muốn Omega cũng có thể lái máy bay."

Tiêu Chiến đang ngây người, đột nhiên cảm nhận được một nụ hôn trên đỉnh đầu, sau đó là một câu "Xin lỗi" quen thuộc.

Xin lỗi vì đã biến anh thành một Omega.

Trong buồng lái im lặng một lúc, Tiêu Chiến lúng túng quay đi, "Đừng có nói xin lỗi với anh nữa! Định nói đến tám mươi tuổi luôn sao!"

Tiếng gió thổi ù ù bên tai, nhìn máy bay lướt qua mặt biển một cách êm đềm, cảm giác không trọng lực khi Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến cũng dần dần giảm đi.

Tiêu Chiến chờ giọng nói của bản thân chậm rãi khôi phục, khi giọng nói của Tiêu Chiến lại vang lên trong cabin, không ai biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

"Vương Nhất Bác, anh đã tha thứ cho em rồi."

Mặc dù vận mệnh thích trêu đùa, nhưng may mắn thay, sự chân thành đã không bị mất.

"Lần sau đến tìm anh sớm chút là được."

"Năm năm quá lâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro