Chương 20. Phật Không Độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng ba giờ đêm, Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến đánh thức.

Tiêu Chiến đá bay hết chăn, lẩm bẩm không rõ ràng, tóc mái dính trên trán ướt đẫm mồ hôi, không ngừng dụi vào người Vương Nhất Bác.

"Sao vậy?" Vương Nhất Bác nửa mơ nửa tỉnh, bị cơ thể nóng như bếp lò của Tiêu Chiến dán vào mới làm hắn tỉnh táo không ít, "Chỗ nào không thoải mái?"

Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy, mở đèn ngủ lên.

Không ngoài dự liệu Tiêu Chiến tối nay rất khó đối phó, anh trở nên dính người một cách vô lý sau khi say rượu, Vương Nhất Bác đã bị anh hành suốt cả đêm.

Không có ai đến đón Tiêu Cổn Cổn từ trường mẫu giáo sau khi tan học, Vương Nhất Bác chỉ có thể gọi điện thoại cảm ơn giáo viên trường mẫu giáo, trong khi mắt đang kiểm soát không cho Tiêu Chiến phun vòi hoa sen khắp nơi, mặc dù hắn đã bị xối cho ướt sũng.

Hắn nhốt Tiêu Chiến đang trần truồng trong nhà tắm, tận dụng thời gian lúc anh ở bên trong tắm rửa giúp Tiêu Cổn Cổn nhanh chóng giải quyết bữa tối, sau đó giục Tiêu Cổn Cổn lên lầu làm bài tập.

Đợi đến lúc Vương Nhất Bác lần nữa trở về phòng tắm, Tiêu Chiến đã ôm thành bồn tắm ngủ thiếp đi, nửa cái mông lộ ra trên mặt nước. Vương Nhất Bác giúp anh lau khô người và sấy tóc, trong suốt quá trình Tiêu Chiến ngây người nhìn hắn, thỉnh thoảng chu môi đòi hắn hôn.

"Ngoan." Đêm nay Vương Nhất Bác rất dịu dàng, hắn sẵn lòng dành cho mèo nhỏ vừa vì hắn mà uống bia sự kiên nhẫn tối đa, "Buồn ngủ thì ngủ đi."

Nhưng Tiêu Chiến vốn đã say còn vô lý, anh cố nhướng mí mắt đã sắp sụp nói, "Không buồn ngủ."

"Vẫn chưa muốn ngủ." Tiêu Chiến chỉ là không muốn lên lầu, anh muốn ở lại với Vương Nhất Bác, "Em ôm anh đi."

Đã gần mười giờ, Tiêu Chiến cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, Vương Nhất Bác bế anh lên lầu, chỉ vừa đặt xuống giường, anh đã cảnh giác mở mắt ra.

"Muốn làm gì, đừng đi." Anh nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, thò tay muốn ôm.

Phải nắm giữ, không được buông tay.

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác đành nằm xuống bên cạnh Tiêu Chiến, mở to mắt nhìn Tiêu Chiến và Tiêu Cổn Cổn đang ngủ ở phía đối diện.

Tiêu Chiến dùng hai tay hai chân kẹp lấy Vương Nhất Bác như một con bạch tuộc, vùi mặt vào vai hắn ngủ, cả người Vương Nhất Bác bị tê dại vì chịu áp lực quá lâu. Tiêu Cổn Cổn mở mắt nhìn hai người, da mặt Vương Nhất Bác có dày đến đâu cũng cảm thấy nóng, hắn giục Tiêu Cổn Cổn đang nằm bên cạnh, "Hôm nay cha cháu không khỏe, sẽ quấy rầy giấc ngủ của cháu, sang phòng khác ngủ đi."

Cổn Cổn mím môi, ôm chiếc gối nhỏ của mình lên rời đi.

Cậu bé còn biết giúp cha đóng cửa, rón rén với tới tay nắm cửa.

"Không được bắt nạt cha cháu, lưu manh."
Trước khi đóng cửa, Cổn Cổn nói: "Cho dù chú là ba mới của cháu, cũng không được."




Vương Nhất Bác đi lấy một chậu nước lạnh, nhúng ướt khăn mặt giúp anh lau người.

Hắn cảm thấy vô cùng vui mừng vì đã đuổi Tiêu Cổn Cổn ra ngoài trước khi đi ngủ, hiện giờ căn phòng đã được bao phủ bởi tin tức tố mùi rêu trắng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cắn lên mu bàn tay để không làm mất đi sự tỉnh táo của bản thân.

Hắn đoán kỳ mẫn cảm của Tiêu Chiến đã đến, cũng không biết là do chất cồn hay do Tiêu Chiến lơ mơ hoàn toàn không nhớ kỳ mẫn cảm của bản thân. Thời gian xảy ra kỳ mẫn cảm của Alpha có thể dài hoặc ngắn, nhưng Vương Nhất Bác nhớ rằng tin tức tố của Tiêu Chiến cũng có tính áp bức vô cùng, hắn sợ Tiêu Chiến sẽ kích động những Alpha trong toàn bộ khu tòa nhà.

Vương Nhất Bác lau mặt và cổ của Tiêu Chiến bằng khăn lạnh, nhưng không có dấu hiệu anh sẽ tỉnh lại. Hắn không thể không tiết ra một chút tin tức tố, áp chế mùi của Tiêu Chiến, nhỏ giọng gọi anh, "Tiêu Chiến, kiềm chế chút."

"Hmm." Tiêu Chiến lẩm bẩm một tiếng, nâng mí mắt nặng trĩu lên, bắt đầu thở dốc, "Nóng." Anh kìm lòng không đậu dán vào nguồn tin tức tố gỗ mun, kéo cổ áo của Vương Nhất Bác xuống để áp lên da hắn. "Ôm anh," Tiêu Chiến giọng nghẹn ngào, "Ôm."

Vương Nhất Bác không còn cách nào khác đành vòng tay ôm lấy Tiêu Chiến, để anh ngồi lên đùi, lưng áp vào ngực hắn. "Nhẫn nại chút." Vương Nhất Bác một mặt dỗ anh, một mặt luồn chiếc khăn mát vào trong áo anh, lau từ lưng đến ngực, khi chạm vào hai điểm thịt mềm mại đó, Vương Nhất Bác khựng lại, như thể... Nó to thêm rồi.

Vương Nhất Bác không tự tin vào khả năng tự chủ của bản thân, hắn dùng răng cắn mở chiếc túi nhựa đóng gói hình vuông, dán miếng dán ức chế lên tuyến thể của Tiêu Chiến, tiện tay dán một miếng cho bản thân.

Nhưng khi che lại tuyến thể của Tiêu Chiến, Tiêu Chiến vô thức thút thít, giống như cơ thể anh không hài lòng với sự sắp xếp này. Vẻ mặt của anh càng lúc càng đau đớn khi chiếc khăn lạnh của Vương Nhất Bác lau qua khắp người, hàng lông mày nhíu chặt. "Không..." Tiêu Chiến thì thầm thở hổn hển, anh quay đầu lại ôm lấy Vương Nhất Bác hôn lên, anh vén cao áo nâng ngực lên, muốn Vương Nhất Bác dùng đôi môi mềm mại của hắn hôn anh. "Hôn anh." Giọng điệu quyến rũ của Tiêu Chiến nghe như đang rên rỉ, anh áp mặt Vương Nhất Bác vào lồng ngực mình, "Nhanh lên, anh nhớ em."

Tai Vương Nhất Bác đỏ bừng vì nóng, hắn oán hận cắn lên phần da trên tâm nhĩ của Tiêu Chiến, thô bạo nhào nặn quầng vú vì một lý do nào đó đã trở nên lớn hơn của anh. "Anh tỉnh rồi?" Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi, đánh một cái vào mông của Tiêu Chiến, "Còn không dậy lại nói em cưỡng hiếp anh."

Những tiếp xúc da thịt đơn giản đã không thể thỏa mãn Tiêu Chiến, anh một ngụm cắn lên vai Vương Nhất Bác, mông trực tiếp ngồi xuống nơi đang căng phồng lên, mặc kệ Vương Nhất Bác rên rỉ tự mình cọ xát với nó.

Vương Nhất Bác rốt cuộc không nhịn được nữa lật người đè Tiêu Chiến xuống giường, bả vai đập vào thành giường phát ra một tiếng "Bốp" nghèn nghẹn. Hắn giữ eo Tiêu Chiến, tay nắm vào giữa quần lót của Tiêu Chiến dùng lực xé nó ra, vỗ nhẹ vào bờ mông đầy thịt của anh. "Tiêu Chiến," Vương Nhất Bác hoàn toàn chìm đắm vào mùi tin tức tố trong phòng, tách ra hai chân Tiêu Chiến, lại kéo quần bản thân xuống một chút, "Em trước."

So với Vương Nhất Bác năm năm trước, tiến bộ duy nhất của hắn chính là dùng chút tỉnh táo cuối cùng mở ghi âm điện thoại, rồi ném nó xuống chân giường.

Hai thân thể lần nữa quấn lấy nhau, như mong muốn của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liếm từ núm vú xuống đến đùi của anh, ngón tay cắm vào trong hậu huyệt.

"Hmm-" Tiêu Chiến hoảng hốt lo sợ nâng người muốn ngồi dậy. Tiêu Chiến thở hổn hển như cá mắc cạn, ra sức đánh mạnh vào Vương Nhất Bác đang đè trên người anh, "Ai, là ai, tránh ra." Đợi đến khi anh miễn cưỡng nhìn rõ được người đang ở trên thân anh, mới thả lỏng nằm xuống giường năm ngón tay luồn vào tóc Vương Nhất Bác như nắm được cọng rơm cứu mạng, "Là em."

"Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác..." Tiêu Chiến lại bắt đầu tìm kiếm cảm giác an toàn, "Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác xoa nắn mông Tiêu Chiến, tính khí đỏ hồng cứng rắn của hắn đã chặn ngay cửa, hắn hỏi Tiêu Chiến có sướng không, có thích không.

"Em yêu anh, em muốn anh," Cả người Vương Nhất Bác đè lên người Tiêu Chiến, khiến anh gần như không còn chỗ trống để xê dịch, "Cho nên mới làm anh, bảo bối."

"Anh biết đấy, em không ép buộc anh."

Hai người không ai được tỉnh táo, xung quanh là mùi tin tức tố nồng nặc đan xen vào nhau, Vương Nhất Bác thẳng lưng đâm vào, theo tiếng rên rỉ không ngừng thay đổi của Tiêu Chiến thâm nhập sâu vào bên trong, ra vào kịch liệt nơi yếu ớt nhất của anh.

"Thoải mái không?" Vương Nhất Bác giở trò xấu mài bên trong vách thịt hỏi Tiêu Chiến, nhưng lại bịt miệng Tiêu Chiến không cho anh mở miệng nói, "Rõ ràng anh rất thích." Vương Nhất Bác áp trán lên trán Tiêu Chiến hôn lên khóe miệng anh.

"Anh thích." Tiêu Chiến thẳng thắn nói, anh lưu luyến hơi ấm và những cái vuốt ve của Vương Nhất Bác, không cho phép tay hắn dừng lại, muốn hắn nhất định phải chạm vào để hạ nhiệt cơ thể nóng hổi của anh, "Anh yêu em."

"Anh chỉ muốn em." Tiêu Chiến thở hổn hển cảm nhận thứ nóng bỏng của Vương Nhất Bác đang chôn vùi bên trong cơ thể anh, "Chỉ có thể là em."

Vương Nhất Bác nắm lấy eo Tiêu Chiến, dấu ngón tay to lớn mơ hồ hằn trên eo, dưới sự chấn động của thân thể, hai mắt anh nhòe đi như sắp khóc. Hắn dùng hết sức lực, liều mạng thao vào bên trong, giống như muốn lưu lại vết tích ở nơi sâu nhất trong cơ thể Tiêu Chiến, "Nói lần nữa."

Tiêu Chiến động tình không ngừng run rẩy, khoang sinh sản khép kín từ lâu đã vì anh động dục mà mở ra một khoảng trống, Vương Nhất Bác đang dốc sức va chạm ở bên ngoài đột nhiên trượt vào trong. Tiêu Chiến hét to, tiếng rên rỉ không thể kiểm soát được nữa.

Anh toát mồ hôi vì đau, "Không, bây giờ, không được -"

Vương Nhất Bác còn đang mê man, đầu óc đơ ra hai giây, ngỡ ngàng ngồi dậy, "Đây là cái gì?"

Đây là thứ nên có trong cơ thể Tiêu Chiến sao?

Đầu óc Vương Nhất Bác trống rỗng, vô thức di chuyển vào sâu bên trong, Tiêu Chiến ngay lập tức hét lên, cong lưng khép chân lại, "Đừng động!" Vương Nhất Bác bất ngờ bị kẹp, bụng dưới siết chặt, bạch trọc bắn vào trong cửa khoang, nhiệt độ dịch thể còn cao hơn cơ thể anh phun vào trong, lại vì quá nhiều mà tràn ra ngoài, chốc lát đã tạo kết.

Tiêu Chiến mở to mắt kinh hoàng, lớn tiếng hét thật to: "Vương Nhất Bác, ở đây không được."

Anh run rẩy ngồi dậy, anh nhớ cảm giác này, cái cảm giác thành công tạo kết cả đời anh sẽ không bao giờ quên. Tiêu Chiến đột ngột đẩy Vương Nhất Bác ra, người còn đang sững sờ nằm trên người anh không cẩn thận bị ném khỏi giường.

Vương Nhất Bác "Bịch" một tiếng tiếp đất an toàn, ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vịn vào chiếc tủ nhỏ đặt cạnh giường thở hổn hển, phải mất gần năm phút sau anh mới bình tĩnh lại. Toàn thân đau nhức mềm nhũn, đặc biệt là vùng bụng dưới, chỉ cần cử động một chút liền cảm giác có gì đó chảy ra.

Không khí yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở.

"Anh không còn là Alpha nữa."

Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến thốt ra sự thật mà chính anh cũng không muốn thừa nhận này, anh dựa vào giường quay đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Không giống như năm năm trước."

Vương Nhất Bác há miệng rồi ngậm lại, ngậm lại rồi lại há miệng, ánh mắt và ngón tay run rẩy tràn đầy vẻ thất thố.

"Em có phiền không?" Tiêu Chiến quay lưng lại với Vương Nhất Bác hỏi, giọng nghẹn ngào.

"Tiêu Cổn Cổn là do anh sinh."

Được sinh ra từ một Alpha đột nhiên biến thành một Omega, Tiêu Cổn Cổn là quái vật nhỏ và anh là quái vật lớn.



Tiêu Chiến đã trở nên tỉnh táo hơn, anh trần như nhộng chui vào trong chăn, quấn chăn thật chặt.

Vương Nhất Bác vẫn ngồi dưới giường, ngây người nhìn ánh trăng.

Hoá ra không phải chỉ mỗi hắn thay đổi giới tính, mà Tiêu Chiến cũng vậy.

Beta chuyển hóa thành Alpha, có thể nói là phân hóa lần hai.

Vậy Alpha trở thành Omega, giải thích thế nào đây?

Làm sao có một sự trùng hợp như vậy khi giới tính cả hai đều thay đổi.

Một phỏng đoán đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong đầu Vương Nhất Bác.

Bỗng nhiên một âm thanh nhỏ lọt vào tai, Vương Nhất Bác hoàn hồn, nhìn về phía phát ra tiếng khóc nức nở.

Tiêu Chiến vùi mặt vào gối, chợt cảm nhận được chăn bông bị vén lên, có người tiến vào vòng tay qua eo ôm lấy anh.

"Không cho phép em cảm thấy anh kỳ quái." Tiêu Chiến rốt cuộc không giấu được nước mắt, đấm vào gối, "Anh cũng là Alpha."

"Bảo bối, anh không kỳ quái." Vương Nhất Bác hôn lên bả vai của Tiêu Chiến, "Anh một chút cũng không có kỳ quái."

Vương Nhất Bác cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong giọng nói, dịu dàng hỏi Tiêu Chiến: "Là ai làm, sao lại như vậy?"

Sau vài phút lơ lửng trên không trung, giọng nói Tiêu Chiến chậm rãi vang lên, "Anh không biết."

"Anh không biết hắn ta là ai." Tiêu Chiến nói, "Hắn cưỡng hiếp anh trong phòng thiết bị, cắn vào tuyến thể, sau đó bị thay đổi."

"Ngay sau khi chúng ta tuyệt giao."

"Sau lần đó trong cơ thể anh có thêm khoang sinh sản." Tiêu Chiến so sánh bụng anh, "Có một bảo bảo ở đây."

Vương Nhất Bác ở phía sau anh dường như bị câm, Tiêu Chiến không nghe thấy hắn nói gì.

Thế là Tiêu Chiến quay người lại, muốn nhìn xem có phải biểu cảm của hắn rất ghét bỏ không.

"Bọn họ đều cười anh, anh sợ lắm, anh muốn gọi điện cho em nhưng em phớt lờ anh."

"Anh đã gọi cho em rất nhiều lần, nhưng em không bắt máy." Tiêu Chiến nói, "Thầy Trần cũng không có ở đây, các người đều không cần anh nữa."

Vương Nhất Bác cảm thấy toàn thân lạnh toát, giống như bị giội một gáo nước lạnh, từng giọt nước lạnh như băng thấm vào xương.

Hắn thậm chí không dám ôm Tiêu Chiến, chỉ có thể nắm tay anh, xác nhận chi tiết hết lần này đến lần khác: "Có thật là do lần đó gây ra không?"

"Anh không biết người đó là ai? Anh không thấy trông hắn thế nào sao?"

Rõ ràng chính là Vương Nhất Bác, nhưng Tiêu Chiến lại không biết là hắn, nên anh coi đó là hành vi cưỡng hiếp.

Tiêu Chiến lắc đầu, "Hắn rất kỳ lạ, tin tức tố của hắn rất mạnh, khiến anh không thể nhìn thấy cũng không thể nghe thấy gì cả." Anh mất đi mọi giác quan, rơi vào bóng tối, chỉ còn lại cảm giác đau đớn sâu sắc nhất.

"Anh một chút sức lực cũng không có, đánh không lại hắn." Tiêu Chiến nắm chặt tay, anh không muốn nhớ lại nữa.

Vương Nhất Bác không nói gì nữa, hắn cứng đờ nằm đó, huyệt thái dương như bị kim châm nhói đau, như có hàng vạn côn trùng kêu gào trong đầu.

Tiêu Chiến đắm chìm trong cảm xúc của bản thân mà không nhận thấy rằng Vương Nhất Bác bên cạnh anh đang run rẩy.

Ngay cả hàm răng cũng va vào nhau lạch cạch.



Tiêu Chiến tỉnh dậy vào ngày hôm sau, khi anh mở mắt ra phát hiện Vương Nhất Bác không còn ở đây nữa.

Vương Nhất Bác cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ ngầu chạy như điên đến bệnh viện. Trên đường đi hắn gọi điện hơn cả chục cuộc gọi, đánh thức tất cả các bác sĩ mà hắn biết.

"Rốt cuộc là tình huống gì sẽ khiến hai người sau một đêm đều phân hoá?" Vương Nhất Bác bật loa ngoài, nện vào vô lăng, "Chắc chắn là có vấn đề!"

Bác sĩ Tiểu Cố, người đã giúp Vương Nhất Bác hoàn thành ca phẫu thuật phân hoá trước đây không ngừng khuyên hắn bình tĩnh, "Tôi chưa từng nghe nói về điều này trong y học, nhưng tôi có linh cảm bên di truyền học sẽ biết một chút, tôi nhờ những người thầy của tôi ở khắp nơi hỏi rồi, cậu đừng gấp."

"Không gấp?" Hai mắt Vương Nhất Bác giăng đầy tơ máu, "Anh bảo tôi làm sao không gấp?"

"Anh có biết điều đó có nghĩa là gì không!"

"Gấp thì có ích lợi gì," Bác sĩ Tiểu Cố bất đắc dĩ nói, "Gạo đã nấu thành cơm, cậu còn muốn thế nào nữa?"

Vào sáng sớm Vương Nhất Bác đã đưa tóc của Tiêu Cổn Cổn cho bên giám định, đóng một con tem lớn "Khẩn cấp" lên tờ đơn. Hắn thậm chí còn không có tâm trạng đi Học viện Hàng không xin nghỉ phép, một mình ngồi trước cửa ban giám định ôm đầu chờ đợi, mùi thuốc khử trùng nồng nặc phủ khắp người hắn.

Hắn nhớ rất lâu rất lâu trước đây, hắn cũng đã từng như thế này, ở trước cửa bệnh viện nồng nặc mùi thuốc khử trùng, đợi Tiêu Chiến xử lý xong vết thương.

Đó là vào ngày hắn và Tiêu Chiến đánh nhau và tuyệt giao.

Cơ thể của Tiêu Chiến được quấn trong băng gạc, trông rất đáng sợ, nhưng nó không nặng lắm. Ngược lại Vương Nhất Bác không đi băng bó, sau khuỷu tay bị tróc một mảng da lớn, nóng rát như lửa đốt.

"Anh, em xin lỗi." Vương Nhất Bác chặn anh ở cửa, vươn tay kéo anh, "Chúng ta đừng đánh nhau nữa."

Tiêu Chiến dễ dàng tránh cánh tay đang cản đường anh của Vương Nhất Bác, "Cút." Anh khập khiễng bước đi, cách Vương Nhất Bác một bước chân.

"Tôi không muốn nhìn thấy cậu."

Tiêu Chiến đi về phía cổng bệnh viện mà không quay đầu lại, để Vương Nhất Bác dõi theo bóng lưng.

Vương Nhất Bác không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Tiêu Chiến, cắn môi, hai mắt ngấn lệ, hắn chỉ nghe thấy Tiêu Chiến hét lớn trong hành lang trống rỗng: "Tôi ghét cậu!"

Hành lang của bệnh viện rất dài, âm u lạnh lẽo như xuyên thẳng đến phía Bắc, gió vùng cực địa từ vĩ độ bắc thổi vào mắt hắn.

Vào thời điểm đó hắn rất muốn hỏi Tiêu Chiến, anh chính là người có thể nói bỏ liền tàn nhẫn vứt bỏ được sao?

Hắn đã cùng Tiêu Chiến rèn luyện thể chất trong một thời gian rất dài, giúp anh luyện từ mùa xuân đến mùa thu, từ người thể lực gần như không vươn lên đứng đầu, từ một phế vật vận động trực tiếp tiến thẳng vào Học viện Hàng không, lẽ nào hắn sai rồi sao?

Hắn sai vì đã quên vào thời điểm Tiêu Chiến lớn lên, hắn cũng sẽ trưởng thành. Hắn không biết rằng khi hắn cố gắng hết sức để làm một việc gì đó, hắn sẽ trở nên mạnh mẽ hơn cả thiên chi kiêu tử.

Sẽ không có ai tin, tất cả các chỉ tiêu trong chuyến bay thử nghiệm của hắn đều vượt qua Tiêu Chiến, giành vị trí đầu tiên một cách bất ngờ.

Vào ngày danh sách tiến cử được công bố, lúc ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc trong đôi đồng tử điềm tĩnh của Tiêu Chiến.

"Không sao." Tiêu Chiến mặt không biểu cảm, cố gắng cười với Vương Nhất Bác, "Anh không được tiến cử thì có thể tự mình thi vào, vẫn còn cơ hội."

"Chúc mừng, Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến nói, "Tiền đồ vô lượng."

"Ở Học viện Hàng không đợi anh."



"Tiên sinh -" Vị bác sĩ đeo khẩu trang liên tục vẫy tay trước mặt Vương Nhất Bác, cắt ngang dòng hồi tưởng của hắn.

"Báo cáo khẩn cấp của ngài có rồi."

"Ồ." Vương Nhất Bác vẫn còn đang mê man, ngơ ngác nhìn bác sĩ lật từng trang giải thích cho hắn, chỉ biết ngây người gật đầu.

"Căn cứ theo mẫu gen mẹ và con ngài đã đưa, chúng tôi phát hiện, số tuổi đứa con mà ngài cung cấp có sai lệch, số tuổi thực tế của đứa con nên là bốn tuổi lẻ bảy tháng."

"Phát hiện của chúng tôi từ việc xét nghiệm so sánh kiểu gen của mẹ và con, có thể khẳng định kiểu gen ba ruột của đứa con nên là FGA-25, tỷ lệ phù hợp với gen của ngài rất cao, xác suất là ba ruột là 99,99%."

"Cho nên không thể loại trừ khả năng mẫu gen phụ hệ được xét nghiệm chính là ba ruột của mẫu gen đứa con được xét nghiệm..."

"Được rồi." Vương Nhất Bác xoa mặt, ngắt lời bác sĩ, "Đừng nói nữa."

"Đứa bé chính là con của tôi, phải không?"

Hai mắt Vương Nhất Bác đỏ ngầu, nắm lấy vai bác sĩ, gầm gừ, "Đứa bé chính là con của tôi phải không!"

"Hại Tiêu Chiến mang thai chính là tôi, hại Tiêu Chiến biến thành Omega chính là tôi!"

Bác sĩ im lặng, có chút sợ hãi trước trạng thái của nam Alpha, không dám tiếp lời.

Vương Nhất Bác giật lấy bản báo cáo từ tay bác sĩ, "Anh đi đi, cảm ơn."

"Tiên sinh, có cần chúng tôi..."

"Suỵt -" Vương Nhất Bác giơ ngón trỏ ra hiệu cho bác sĩ, "Xin đừng nói nữa, cảm ơn."

Đại não của hắn sắp nổ tung mất rồi.

Như thể có một con dao cùn đang cứa vào não hắn, huyết nhục mơ hồ trong đau đớn.

Hắn cầm bản báo cáo run rẩy bước về phía cửa, như đang bước trên mây.

Mãi cho đến khi ngồi trên xe, gục trên vô lăng, cảm nhận ánh nắng nóng rát dần lên cao nhất vào buổi trưa chiếu xuống người, thiêu đốt làn da hắn.

Hắn hoàn toàn không cảm nhận được hơi nóng.

Tin tức của bác sĩ Tiểu Cố đúng lúc gửi đến, anh ta gửi một bản báo cáo thật dài, đính kèm theo vài lời.

"Tôi đã hỏi rất nhiều giáo sư lâu năm của khoa, họ đều nói chưa bao giờ nghe nói về tình huống như vậy, nhưng có người nói rằng trong phòng thí nghiệm di truyền của trường đại học Q, một nghiên cứu sinh gần đây phát hiện ra một phản ứng tin tức tố mới, đã gửi báo cáo chờ phê duyệt. Đây là tài liệu khai báo của họ, tôi nghĩ nó hữu ích cho cậu, cậu có thể xem qua."

Vương Nhất Bác nhấp vào báo cáo thí nghiệm song ngữ bằng tiếng Trung và tiếng Anh, bỏ qua những thuật ngữ khó hiểu, đi thẳng đến kết luận cuối cùng.

"Khi tin tức tố Beta và Omega gặp mẫu "E" của chúng tôi, không có phản ứng rõ ràng nào xảy ra, nhưng khi tin tức tố Alpha và mẫu "E" dung hợp, hai tin tức tố bắt đầu xảy ra phản ứng với nhau, cuối cùng tin tức tố của Alpha phát ra các dấu hiệu giống như Omega."

"Từ đây chúng tôi cho rằng mẫu "E" có khả năng chuyển hóa Alpha thành Omega, năng lực xúc tác mạnh mẽ không thể đảo ngược, sẽ gây ra các mức độ đau đớn khác nhau cho Alpha. Tiến hành theo trình tự: làm yếu đi tin tức tố, xúc tác làm tứ chi Alpha dần trở nên mềm mại hơn, sức lực yếu, mất cơ bắp, việc cưỡng ép truyền vào quá nhiều tin tức tố có thể dẫn đến mù/điếc tạm thời, suy giảm giác quan, rối loạn trí nhớ và rối loạn tinh thần, v..v."

Bong bóng chat của bác sĩ Tiểu Cố hiện lên, anh ta dùng câu hỏi nhưng giọng điệu chắc chắn không thể chắc chắn hơn, "Có phải cậu là người giống như mẫu "E" không?"

"Vương Nhất Bác, giới tính của cậu sai rồi."

"Cậu không phải là Alpha cũng không phải là Beta, mà là giới tính thứ tư - Enigma."



Buổi trưa ánh nắng rất chói chang, Vương Nhất Bác gần như suốt lúc lái xe đều nheo mắt lại, hắn không quan tâm có đèn giao thông hoặc có camera hay không.

Hắn đang điều khiển xe như một linh hồn lang thang, phiêu bạt bên rìa thành phố.

Hắn không biết bản thân muốn đi đâu, hay lái xe đi đâu, hắn thậm chí còn bắt đầu nhớ lại những lời Tiêu Chiến đã mắng hắn ở trường cao trung.

Tiêu Chiến nói hắn ngu nói hắn đần, nói hắn sau này khẳng định là kẻ vô tích sự.

Mãi cho đến hôm nay, Vương Nhất Bác mới sâu sắc cảm thấy đúng.

Hắn thật sự vừa ngu, vừa đần, vừa là một kẻ vô tích sự.

Những thứ hắn sở hữu, là tòa kim tự tháp được cất công xây từ máu và nước mắt của Tiêu Chiến.

Là hoài bão đã chết của Tiêu Chiến, là tài năng bị trì hoãn, là tương lai bị hủy hoại, tích lũy từng chút cho hắn bước lên một cuộc sống tưởng chừng như đủ đầy và mỹ mãn.

Hắn đã đánh cắp chiếc vương miện vốn dĩ thuộc về Tiêu Chiến.



"Tiêu Chiến, thành tích con lăn, đạt yêu cầu." Huấn luyện viên phi công liếc nhìn Tiêu Chiến đang hoa mắt chóng mặt thở hổn hển, "Càng ngày càng thụt lùi, cậu bị sao vậy."

"Thành tích thang đu, đạt yêu cầu."

"Thành tích cử tạ, đạt yêu cầu."

"Chạy khứ hồi 25M×4, không đạt yêu cầu."

Huấn luyện viên phi công giận dữ ném đồng hồ vào người Tiêu Chiến, "Cậu dứt khoát từ bỏ luôn đi."

Kể từ sau khi Vương Nhất Bác được tiến cử, Tiêu Chiến đã từ vị trí thứ hai vươn lên vị trí thứ nhất. Nhưng điều bất ngờ là Tiêu Chiến chỉ giữ vị trí số một được trong một tuần.

Anh trượt một đường dài, từ hạng nhất xuống trung bình xuống tới thành tích đếm ngược, sau cùng thành tích hiện tại của anh chỉ dừng ở mức "Đạt yêu cầu".

Tiêu Chiến ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển, anh hơn ai hết không thể tin được, sao có thể thụt lùi nhanh như vậy?

Những thứ Vương Nhất Bác luyện tập với anh, hầu như đều vô ích.

"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác!" Lúc đó anh may mắn bắt được Vương Nhất Bác, suýt chút nữa ngã quỵ, "Anh phải làm sao, phải làm sao đây?"

Anh không cam lòng, vẫn chen chúc vào phòng tập cùng tất cả học viên, một mình luyện tập trong góc, ý đồ thông qua sự tê liệt bản thân làm bùng nổ sức lực, anh nâng tạ, chạy trên sân, mồ hôi chảy hết giọt này đến giọt khác làm ướt sũng quần áo, tuy nhiên vẫn không có cách nào thay đổi được sự thật rằng chức năng thể chất của anh đang yếu đi từng ngày.

Anh vô cùng sợ hãi, thậm chí muốn trốn vào một góc lén lút khóc.

Anh chạy đến tìm Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác so với anh còn muốn sốt ruột hơn, mỗi ngày bắt anh chạy quanh sân tập, dùng dây thừng quấn quanh eo hai người, Vương Nhất Bác chạy cùng anh.

"Anh, đừng dừng lại!"

Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến, người đã hoàn toàn không còn sức lực, hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Tiêu Chiến! Kiên trì một chút!"

Kiên trì một chút, kiên trì một chút. Đó là những gì mọi người luôn nói.

Nhưng vô dụng.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến cuối cùng cũng phát hiện, cuối cùng cũng thừa nhận, vô dụng, hoàn toàn vô dụng.

Tiêu Chiến sụt cân thấy rõ bằng mắt thường. Anh dành toàn bộ thời gian để ăn uống và nghỉ ngơi cho chế độ tăng cân, anh không giải đề, cũng không lên lớp, liên tục chạy theo cân nặng bản thân, những con số trên cân lên xuống không đều nhưng thủy chung anh vẫn không đạt được chỉ tiêu như trước đây.

Tiêu Chiến trầm mặc, Vương Nhất Bác còn trầm mặc hơn cả anh.



Vương Nhất Bác gục trên vô lăng, cười điên cuồng, cười đến chảy cả nước mắt. Hắn đỗ xe bên sông, người đi ngang qua ô tô không dám lại gần, tránh xa hắn.

Không cần người khác nói, chính Vương Nhất Bác cũng cảm thấy bản thân điên rồi.

Hiện thực và hồi ức luân chuyển, như muốn xé toạc dây thần kinh não bộ của hắn và cắt đứt chúng, hắn hận không thể vào lúc này đột ngột chết trong một vụ tai nạn, để hắn không bao giờ phải đối mặt với thế giới.

Ngay cả khi hắn đi qua cầu Nại Hà, uống bát canh Mạnh Bà, cũng tuyệt đối sẽ không quên ngày hôm đó, ngày mà hắn lén lút từ bỏ tư cách được tuyển thẳng.

Suất tiến cử đương nhiên sẽ được trao cho người đứng thứ hai vào thời điểm đó - Tiêu Chiến.

Hiển nhiên có rất nhiều người không phục, điểm số của Tiêu Chiến xuống dốc nhanh như vậy, nếu như bầu cử lại học viên được tuyển thẳng, phải lấy điểm thành tích của hiện tại, chứ không phải lấy điểm thành tích một tháng trước.

Tiêu Chiến lúc đó không nói một câu, dạo đến trước bảng điểm của "Người về nhì" cách đây một tháng, "Xoẹt" một tiếng xé nát bảng điểm thành từng mảnh. Anh trực tiếp vứt bỏ cuộc tranh giành.

Đó chắc hẳn là ngày mà sức chiến đấu của Tiêu Chiến bùng nổ nhất trong một tháng nay, là ngày Vương Nhất Bác bị đấm một cú ngã nhào xuống đất, hắn nghĩ vậy.

"Sao cậu lại đáng ghét như vậy!" Nắm đấm của Tiêu Chiến liều mạng rơi xuống người Vương Nhất Bác, cùng hắn vật lộn dưới đất.

"Đạo đức giả!" Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến hung hăng như vậy, điên cuồng bảo Vương Nhất Bác cút đi, "Tôi mới không cần suất của cậu! Tôi tự mình thi vào!"

"Không thi đậu tôi cũng không thèm nữa! Tôi mới không cần cậu giúp!"

"Tôi giỏi hơn cậu nhiều!"

"Cậu là cái thá gì! Cậu không xứng để so sánh với tôi! Cậu dựa vào cái gì tự mình quyết định, tôi mà cần thứ cậu vứt bỏ chắc?"

Vương Nhất Bác thậm chí còn không biết Học viện Hàng không là gì, mọi thủ tục dự thi vào lớp sơ cấp của Học viện Hàng không, trọng điểm hạng mục, đều được Tiêu Chiến nói cho hắn biết từng chút một, bởi vì Vương Nhất Bác nói hắn cũng muốn thi, hắn muốn cùng Tiêu Chiến vào một trường đại học.

"Tránh xa tôi ra!" Tiêu Chiến rơm rớm nước mắt, dùng sức đẩy Vương Nhất Bác ra, "Tránh xa tôi ra, *học nhân tinh."

Học nhân tinh là một người thích bắt chước, học theo người khác nhưng người đó học theo không giỏi lắm (Theo Baidu)

"Vừa ngu vừa đần, cậu sau này khẳng định là một kẻ vô tích sự! Tôi không giống như cậu!"

Trái tim Vương Nhất Bác đang rỉ máu, nhưng hắn vẫn ngu ngốc đi theo Tiêu Chiến đến bệnh viện, giống như một chiếc đuôi nhỏ đứng cách đó không xa, nhìn y tá bôi thuốc và quấn băng cho anh.

Hắn bị Tiêu Chiến đẩy ngã xuống đất, khuỷu tay bị gãy đau rát nhưng không đau bằng những lời Tiêu Chiến nói.

"Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa."

Tiêu Chiến đã nói như vậy với người đã theo anh đến bệnh viện sau đó bỏ chạy.




"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng trở về nhà vào lúc mười giờ tối.

Hắn không ăn gì từ sáng đến tối, nhưng có mang về một chiếc bánh ngọt nhỏ.

"Tiêu Chiến, Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác gọi anh, Tiêu Chiến đang nằm quay mặt về phía hắn. Anh đợi Vương Nhất Bác lâu đến nỗi ngủ quên trên ghế sofa, anh mở đôi mắt nhập nhèm nhìn Vương Nhất Bác, nhưng mãi chậm chạp không nói gì.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác dường như chỉ muốn gọi cái tên đó, hắn không ngừng gọi "Tiêu Chiến".

Tiêu Chiến nhận ra có điều gì đó không ổn, anh chống đỡ thân thể ngồi dậy hỏi Vương Nhất Bác, "Sao vậy?"

Đối mặt với ánh trăng, Tiêu Chiến tình cờ có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Vương Nhất Bác.

"Em sao vậy?"

Vương Nhất Bác không dám ôm anh, chỉ thận trọng đưa bánh ngọt nhỏ đến trước mặt anh, "Đói bụng không?"

Tiêu Chiến cau mày, anh nhìn Vương Nhất Bác lắc đầu.

"Anh buồn ngủ." Tiêu Chiến còn muốn ôm Vương Nhất Bác đi ngủ, anh giục Vương Nhất Bác, "Em nhanh đi tắm rửa."

"Ngủ với anh." Tiêu Chiến đột nhiên đến gần, Vương Nhất Bác giật mình, lùi về sau như bị điện giật.

"Em không thích anh nữa sao?"

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn hắn, vẻ mặt có chút mất hứng, "Anh luôn có cảm giác em từ tối qua đến hôm nay đều không muốn ôm anh."

Mi mắt Vương Nhất Bác run lên, "Không phải."

Hắn chỉ là không dám, không dám chạm vào Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói: "Em chỉ sợ thân thể anh còn chưa hoàn toàn bình phục, có tốt hơn chút nào chưa?"

Tiêu Chiến thở dài, lầu bầu nói: "Kỳ phát tình đến sớm, anh ngâm nước lạnh cả buổi chiều."

Vương Nhất Bác sửng sốt, không đợi hắn mở miệng hỏi, Tiêu Chiến đã nhanh chóng giải thích: "Thuốc ức chế quá đắt, anh cảm thấy không cần thiết."

"Nếu không phải tự điều chế thuốc là bất hợp pháp, anh đã tự làm rồi. Dược liệu thật sự rất đơn giản." Tiêu Chiến nói với giọng điệu thoải mái.

Cảm xúc đè nén cả ngày trời lại ùn ùn kéo đến như nước tràn bờ đê, Vương Nhất Bác nghiến răng kìm nén, ôm Tiêu Chiến vào lòng, không dám để anh nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống.

"Giết hắn." Vương Nhất Bác toàn thân run rẩy nói, "Em muốn giết hắn."

Tiêu Chiến bị dọa sợ, anh cân nhắc rất lâu mới dám hỏi, "Ai?"

"Người làm anh tổn thương."

Tên ngu ngốc đần độn, tự cho là đúng -

Hủy hoại Tiêu Chiến, làm đau khổ Tiêu Cổn Cổn -

Cướp đi hoài bão cướp đi giới tính, tự tay đẩy anh xuống vực sâu, tự tay bôi bùn lên ngôi sao -

Vương Nhất Bác.

Hắn lột bỏ máu thịt của người yêu, khoác lên mình lớp da của người yêu, cướp đi cuộc sống hào nhoáng vốn thuộc về người yêu.

Tội của hắn, Phật Vàng khó độ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro