Chương 21. Dằm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây ngày nào Vương Nhất Bác cũng đến gõ cửa văn phòng Trương Văn Đào, Trương Văn Đào bị làm phiền đến nỗi nhân viên bảo vệ họ Vương ở Học viện Hàng không cũng không muốn nhìn thấy.

"Đáng lẽ năm 18 tuổi anh ấy đã vào được đây rồi." Vương Nhất Bác kiên trì cầu xin thầy của mình, "Thầy cũng biết, em đã từ bỏ suất tiến cử của mình, anh ấy là người đứng vị trí thứ hai. Lẽ ra anh ấy phải là người được tiến cử vào thời điểm đó."

Lý thuyết và thao tác của Tiêu Chiến đều đứng nhất, chỉ bị thể lực kéo chân.

"Thầy đã đọc qua bài phát biểu của Tiêu Chiến, thầy rõ ràng biết anh ấy có năng lực."

Trước khi biết Tiêu Chiến là tác giả của bài phát biểu, Trương Văn Đào đã hết lời khen ngợi những dữ liệu thí nghiệm đó. Nhưng sau khi Vương Nhất Bác thốt ra cái tên "Tiêu Chiến", ông ngay lập tức thu lại biểu cảm của mình.

"Lão sư, thầy đừng bất công như vậy." Vương Nhất Bác đập bàn, nóng nảy nhìn Trương Văn Đào. Hắn đã dành một tuần ở đây lằng nhằng với Trương Văn Đào, nhưng vẫn không thể khiến ông đồng ý.

"Thầy không công bằng ở chỗ nào? Không cho cậu ta vào là bất công!" Trương Văn Đào đau đầu kinh khủng, trước đây Trần Trung Bình giày vò ông cũng thôi đi, tại sao ngay cả học trò của Trần Trung Bình cũng khó đối phó như vậy, câu mất đi hồn phách của học trò ông luôn.

"Dựa vào cái gì thầy phải cho cậu ta ngoại lệ này? Em muốn thầy ăn nói sao với viện trưởng? Giải thích thế nào với những người gian khổ học tập hai mươi năm vẫn trúc trắc không xuôi không vào được? Em mới hồ đồ!"

"Năng lực làm việc của anh ấy tốt, xứng đáng có được ngoại lệ này!"

"Đừng nói nữa," Trương Văn Đào trở nên mất kiên nhẫn, ông ra hiệu cho hắn ngừng nói, kéo ra một chồng hồ sơ dày đến 10cm đặt trên bàn, đưa cho Vương Nhất Bác xem, "Đây là những gương mặt ưu tú mà chúng ta tuyển chọn qua năm đợt trên toàn quốc trong năm nay."

Trương Văn Đào giơ ra năm ngón tay, "Nhưng cuối cùng chúng ta chỉ chọn bấy nhiêu người như này."

"Đừng nói Tiêu Chiến là một trong năm người, ngay cả tư cách nằm trong đống hồ sơ này cũng không có." Trương Văn Đào lớn tiếng, đập bàn phát ra âm thanh chói tai.

Trương Văn Đào nhìn Vương Nhất Bác, "Em có tư chất tự nhiên, nhưng thầy không tin lời em nói, mắt thầy không nhìn thấy được lý do tại sao nhất định phải giữ lại Tiêu Chiến."

"Nhất Bác, ở đây chúng ta là Viện nghiên cứu kĩ thuật bí mật quốc gia, không phải nơi trú ẩn." Trương Văn Đào cầm bình giữ nhiệt vẫn còn đang bốc khói, dựa vào lưng ghế, nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén, "Ba mẹ em chắc chưa biết rằng em lại dây dưa với Tiêu Chiến nhỉ, có muốn thầy nói cho bọn họ biết không?"

Vương Nhất Bác cúi đầu không nói.

Trương Văn Đào đối với học trò kiêm con trai của bạn vẫn rất khoan dung, ông tha thứ cho những lần cố tình gây sự trong thời gian này của Vương Nhất Bác, "Sau này ở viện đừng nhắc đến Tiêu Chiến nữa, cẩn thận bị người khác cười nhạo sau lưng."

"Năm đó rõ ràng anh ấy suýt nữa là có thể tiến vào..." Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói, xoa xoa lòng bàn tay đỏ bừng.

"Là bởi vì em -"

"Ôi đủ rồi đấy!" Trương Văn Đào không muốn nghe Vương Nhất Bác quấn mãi không bỏ, "Đời người có bao nhiêu lần suýt chút chứ, thiên hạ chỉ nhìn kết quả chứ không nhìn quá trình! Thất bại chính là thất bại!"

"Vốn dĩ trong viện của chúng ta cũng sẽ có một nữ viện trưởng trẻ tuổi nhất trong lịch sử,"

Trương Văn Đào nhìn về phía xa che giấu tâm tư của mình, "Cũng chỉ là suýt chút nữa thôi,"

"Hiện tại đã không còn ai nhớ đến cô ấy."



Đầu óc Vương Nhất Bác dường như đang quá tải rồi, nhưng hắn vẫn cố lấy lại tinh thần, lái xe đến bệnh viện tìm bác sĩ Tiểu Cố.

Bác sĩ Tiểu Cố dẫn hắn đến phòng khám bệnh của mình, nhìn ngang nhìn dọc xung quanh một hồi, mới lén lút từ trong tủ quần áo lấy ra một hộp thuốc ức chế. "Đều ở đây, giữ cho kĩ, rất đắt đó."

"Không được phép quét bảo hiểm y tế!" Bác sĩ Tiểu Cố đá vào chân Vương Nhất Bác, "Một lần lấy nhiều như vậy, nếu bị phát hiện mạng nhỏ của tôi sẽ gặp đe dọa."

Vương Nhất Bác làm động tác "OK".

Nhìn vào đôi mắt chỉ sau một đêm đã trở nên tang thương rất nhiều của Vương Nhất Bác, bác sĩ Tiểu Cố bùi ngùi lắc đầu: "Tạo hóa trêu người, chuyện đã là quá khứ thì đừng nghĩ đến nữa."

Vương Nhất Bác lắc đầu, nói về chuyện của người khác bao giờ cũng dễ, hắn sao lại có thể không nghĩ tới? Từng chút một Tiêu Chiến của ngày hôm nay dường như đang thay anh kêu oan, tỏ rõ sự tàn bạo đã từng xảy ra dưới bầu trời xanh.

Giới tính, cơ hội, cuộc sống đều bị cướp đoạt bằng một cách ngu dốt, không ai để ý, không ai tin tưởng, tất cả bí mật đều che giấu trong lịch sử đẫm máu, chỉ còn lại cuộc sống cơ cực với mái nhà mưa dột.

"Kê cho tôi một ít nữa." Vương Nhất Bác nói với bác sĩ Tiểu Cố, "Loại mà Alpha uống."

"Cậu muốn loại kia?" Bác sĩ Tiểu Cố vô cùng kinh ngạc, trên dưới liếc hắn một cái, "Không tốt đâu, hiện tại hai người không phải ở cùng nhau sao, cũng không cần thiết."

Có những loại thuốc ức chế được nghiên cứu chế tạo cho Alpha, nhưng có tác dụng phụ rất nghiêm trọng, chúng được phát triển cho những Alpha không có nhân tính nhưng có ham muốn cao, những Alpha bình thường sẽ không chạm vào, bọn họ còn hận không có thời gian uống thuốc tráng dương.

Vương Nhất Bác khăng khăng muốn lấy, hắn đã có bóng đen tâm lý, hắn không thể kiểm soát được bản thân dưới tác động tin tức tố của Tiêu Chiến, có thuốc may ra còn có thể khắc chế bản thân.

"Được rồi," Bác sĩ Tiểu Cố bĩu môi, "Nhưng tôi không biết đối với Enigma các cậu có tác dụng không."

"Thật đáng ngạc nhiên, thế mà có giới tính thứ tư." Bác sĩ Tiểu Cố nhớ lại, "Lúc đó tôi đã cảm thấy kỳ lạ khi làm phẫu thuật cho cậu. Tin tức tố của cậu rất mạnh mẽ đến nỗi tôi thậm chí không thể cầm chắc con dao mổ." Bác sĩ Tiểu Cố nhớ lại mà rùng mình, bịt chặt mũi, "Toàn bộ Alpha trong khoa đều phóng ra tin tức tố để áp chế cậu, nhưng một chút tác dụng cũng không có."

Lúc đó bệnh viện bởi vì Vương Nhất Bác đến mà rối như canh hẹ, Vương phụ Vương mẫu đưa hắn đến bệnh viện trong tình trạng bất tỉnh, toàn bộ đại sảnh được bao phủ bởi tin tức tố cực kỳ ngột ngạt của hắn, mấy bác sĩ Alpha ở lầu hai kích động đến mức chạy ra ngoài xem ai đến gây hấn.

Bệnh viện trực tiếp đưa Vương Nhất Bác đến phòng bệnh cách ly, thay bác sĩ Tiểu Cố thân là Beta đến kiểm tra cho hắn.

Bác sĩ Tiểu Cố ghi nhớ mãi cảnh tượng lúc đó suốt quãng đời còn lại, có thể gọi nó là một dấu ấn nổi bật nhất trong sự nghiệp của mình.

Ngay cả khi Vương Nhất Bác hôn mê cũng gây không ít khó khăn cho anh ta, giống như nóng nảy bài xích những người muốn tiếp cận, mấy y tá nam thay phiên nhau đè tay chân hắn xuống, mới có thể để bác sĩ Tiểu Cố xử lý vết thương trên đầu của hắn.

Bây giờ hồi tưởng lại, bác sĩ Tiểu Cố cảm thấy có lẽ lúc đó Vương Nhất Bác cần tin tức tố Omega độc quyền của hắn, mới có thể xoa dịu được hắn, tin tức tố của các Alpha khác chẳng những không thể áp chế được hắn, ngược lại còn phản tác dụng, khơi dậy bản năng hiếu chiến của dã thú.

Nhưng mọi người lúc đó không biết gì cả, chỉ có thể dùng phương pháp ngu xuẩn nhất chính là trói tay trói chân Vương Nhất Bác.

Vương Khả Lam cách một tấm kính nhìn Vương Nhất Bác, đau lòng đến rơi lệ, chạy về nhà đem tất cả ga gối trong phòng Vương Nhất Bác mang đến bệnh viện, muốn con trai ngủ thoải mái hơn.

Không ngờ đánh bừa mà trúng, Vương Nhất Bác chui vào trong chăn, xung quanh là mùi hương quen thuộc, vảy ngược được vuốt xuống. Ngay sau đó Vương Khả Lam như đoán được điều gì, nhìn thoáng qua ba Vương, trong lòng sáng tỏ.

Trong thời gian họ không có ở nhà, khẳng định Vương Nhất Bác không ít lần mang người về nhà làm chuyện xấu.

Mỗi lần phát sinh quan hệ đều là trên giường Vương Nhất Bác, đến nỗi mà ga trải giường tràn ngập mùi tin tức tố lúc giao hợp.

Vương Nhất Bác ngủ cả tuần mới tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì sốt cao, toàn thân như lò lửa. Vẻ mặt Vương Nhất Bác trông rất thống khổ, thường xuyên ngủ đến nửa đêm đột nhiên cong người gầm lên giận dữ, vùng vẫy kịch liệt với xiềng xích đang trói buộc mình, giống như một con sư tử đực bị dồn vào đường cùng. Bác sĩ y tá đều tránh né, cố gắng cách xa nhất phòng bệnh của hắn.

Khi đó Vương Khả Lam cũng không dám đến gần Vương Nhất Bác, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai thần trí không tỉnh táo, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt.

Nếu vào lúc đó cơ thể Vương Nhất Bác có thể tự mở miệng nói, nhất định nó sẽ rống to: Mang Tiêu Chiến đến cho hắn.

Hãy để Omega của hắn, phối lữ của hắn, người yêu của hắn ở bên cạnh hắn, như vậy kỳ phân hóa Enigma sẽ không đến nỗi khó chịu như vậy.

Sau gần một tháng, các chỉ tiêu hoóc-môn của Vương Nhất Bác đều ổn định, nhưng vượt xa mức Alpha bình thường.

Người trong bệnh viện hoang mang, bắt hắn đi kiểm tra lại nhưng không tra ra được ngọn nguồn, cuối cùng cắn răng nhận định hắn là Alpha.



Kết quả lần phân hóa thứ hai này Vương Nhất Bác hoàn toàn không quan tâm đến, việc đầu tiên hắn làm sau khi tỉnh lại là bước xuống giường bằng đôi chân trần, nhẹ nhàng lắc lư ra khỏi phòng bệnh như một bóng ma.

Khi sắp chạy ra khỏi bệnh viện, hắn bị ba Vương tóm trở về.

"Vương Nhất Bác!"

Ba Vương lôi hắn trở về phòng bệnh, trách mắng một trận, "Tỉnh táo lại chưa! Bộ dạng vô tri vô giác này là thế nào, có còn nhớ bản thân mình là học sinh không?"

Trong thời gian Vương Nhất Bác bị bệnh, Vương phụ Vương mẫu đã điều tra kỹ lưỡng sự việc, ngay cả từ việc Vương Nhất Bác thi vào Học viện Hàng không đến việc từ bỏ suất tiến cử cũng bị đào đến cùng.

"Con xem con," Ba Vương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ nhẹ vào lưng hắn, "Vì người khác mà tự hại bản thân thành thế này!"

Ba Vương đưa thông tin trong điện thoại di động của mình cho Vương Nhất Bác xem, đó là biên bản xử phạt mà ba Vương ủy thác cho một người bạn làm.

"Tiêu Chiến lớp mũi nhọn năm ba, bởi vì học sinh có vấn đề nghiêm trọng về tác phong, hành vi trái với kỷ luật và nội quy nhà trường, gây ra ảnh hưởng vô cùng tồi tệ, cho nên nhà trường quyết định nghiêm phạt đình chỉ học hai tháng, hủy bỏ tư cách tham gia các cuộc thi lớn đồng thời hạ bậc hạnh kiểm."

Vương Nhất Bác trợn tròn mắt, chộp lấy điện thoại di động của ba Vương, đọc đi đọc lại vài lần rồi đột ngột đứng dậy. "Không thể nào, sao lại làm vậy với anh ấy?"

Ba Vương lạnh lùng nhìn hắn, "Nhìn không thấy chữ hả, tác phong có vấn đề, vi phạm kỷ luật."

"Nhưng con không cần lo lắng cho người khác, tự lo lắng cho bản thân trước đi." Ba Vương nhìn đứa con trai ngốc nghếch này, hận không thể lắc cho nó tỉnh, cho nó thông minh hơn, "Xử phạt của cậu ta đã được hủy bỏ."

Ba Vương mở các email nhắn với hiệu trưởng cho Vương Nhất Bác đọc.

Trong email đầu tiên, ba Vương đã dùng thân phận "Hội trưởng hội phụ huynh" chất vấn hiệu trưởng, tại sao lệnh xử phạt Tiêu Chiến bị hủy bỏ.

Hiệu trưởng trả lời, Tiêu Chiến khẳng định mình bị cưỡng hiếp, không phải tự nguyện và không có ý định vi phạm kỷ luật nhà trường.

Anh và nhà trường đã giằng co trong một thời gian dài, chủ động yêu cầu kiểm tra thương tật và tìm được một bạn cùng lớp làm chứng cho anh.

"Hiệu trưởng, cậu ấy độc thân, với tư cách là một người bạn cùng lớp em chưa từng thấy Tiêu Chiến yêu đương, cậu ấy thật sự một lòng một dạ chăm chỉ học tập." Tiểu Hương, người ngồi trước bàn Tiêu Chiến dũng cảm đứng ra làm chứng cho anh, "Cậu ấy nhất định sẽ không làm chuyện đó, cậu ấy bị hại."

Trong email thứ hai, ba Vương hỏi liệu có bất kỳ thông tin nào liên quan đến "Vụ cưỡng hiếp" của Tiêu Chiến không, và anh có nêu tên thủ phạm không?

Hiệu trưởng lại đáp, "Không có, Tiêu Chiến nói không nhìn thấy rõ nên không nhớ."

"Nhưng chúng tôi còn đang điều tra, xin hội phụ huynh hãy yên tâm, trường cao trung An Thành tuyệt đối không dung túng những hành vi xấu xa, nhất định tìm ra thủ phạm."

Ba Vương lấy điện thoại lại, kéo Vương Nhất Bác đang đứng như trời trồng ngồi xuống, hạ giọng nghiêm túc hỏi: "Là con đúng không?"

Hai người đã lục tung khắp căn nhà, phát hiện trong phòng Vương Nhất Bác có không ít sách vở và sổ ghi chép, nhìn nét chữ biết chắc rằng không phải của Vương Nhất Bác, trên trang tiêu đề có viết tên của Tiêu Chiến. Đứa trẻ ăn trái cấm vốn không thể che giấu bất cứ điều gì, Vương Khả Lam đi quanh trong phòng hai lần, tìm thấy một số bao cao su chưa sử dụng trên bàn bên cạnh giường ngủ.

Vương Khả Lam gần như ngay lập tức nhận định, khẳng định Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến đang yêu đương.

"Ba, con..." Vương Nhất Bác rất hoảng hốt, hắn luống cuống đến mức không biết để tay chân ở đâu, "Con không..."

Đôi môi Vương Nhất Bác run rẩy, "Không phải như vậy..."

Hắn cố nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm đó, như thể nó đã xảy ra từ rất lâu rồi. "Con không... Cố ý," Vương Nhất Bác không còn để ý đến sự xấu hổ của bản thân nữa, hắn tự véo mình cúi đầu trước mặt ba Vương, sống lưng nhô ra sau gáy khẽ run, "Con chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ để đợi hai người đến đón, ba... Con có nói với mẹ là con đang ở tòa nhà thể thao, con chỉ muốn đi nghỉ ngơi một lát, con không lừa ba đâu."

Tiêu Chiến lúc đó đang trong kỳ phát tình, dẫn dắt hắn vào trong, những chuyện xảy ra sau đó hắn không thể kiểm soát được. "Con không cưỡng hiếp, con cũng không có ý định làm ở đó." Suy cho cùng Vương Nhất Bác vẫn còn là học sinh cao trung chưa đủ tuổi vị thành niên, những sợ hãi và oan ức ở trước mặt ba Vương đều trút ra hết, "Ba, con thật sự không có..."

Ba Vương nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác đang cố kìm nước mắt, xoa xoa gáy hắn thở dài. "Ba biết, ba và mẹ đều tin con sẽ không làm loại chuyện xấu này, đừng sợ."

"Bây giờ cậu ta không nói ra tên của con, không ai biết cả, ba và mẹ sẽ thay con xử lý tốt, không sao, đứa nhỏ ngốc." Trước khi phân hoá Vương Nhất Bác vẫn luôn là Beta, Tiêu Chiến là Alpha, ngay cả khi chuyện này bị Tiêu Chiến đem nói ra, cũng trở nên vô lý.

Cửa phòng "Tít" một tiếng được mở ra, Vương Khả Lam mang canh gà và mấy túi lớn túi nhỏ vừa đóng gói ở nhà tiến vào, nhìn thấy Vương Nhất Bác đã tỉnh, lập tức bỏ đồ xuống chạy tới.

"Ôi, bảo bối." Vương Khả Lam đau lòng vỗ lưng hắn như khi còn nhỏ, "Có khó chịu ở đâu không?"

"Chúng ta không cần cậu ta nữa được không?" Vương Khả Lam ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác, đỡ vai hắn, cho ba Vương một ánh nhìn, bả vai còn lại của Vương Nhất Bác cũng được ba ôm lấy. "Chúng ta không trở về trường học nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, bảo bối."

"Quên cậu ta đi, cứ xem như là một vật cản trở trên con đường trưởng thành của con, được không?"

Vương Khả Lam lau khóe mắt Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng an ủi hắn.

Mặt khác, ba Vương cũng đã liên hệ với Trương Văn Đào, thay Vương Nhất Bác tranh thủ cơ hội.

Biết tường tận mọi chuyện, Trương Văn Đào sẵn sàng chấp nhận quyết định cho hắn đến Tây Bắc, hứa rằng nếu Vương Nhất Bác có thể lập được thành tích ở Tây Bắc, ông sẽ đích thân chuyển Vương Nhất Bác trở về trụ sở chính.

"Những người trẻ tuổi nên được mài giũa một chút." Trương Văn Đào đối với trạng nguyên tiến cử này rất tán thưởng, "Thầy ở Tô thị đợi em."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn chấp nhận mọi sự sắp đặt của ba mẹ, chỉ là có đôi khi sẽ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, để đầu óc thư giãn.

Mẹ Vương rất lo lắng cho tình trạng thể chất và tinh thần của hắn, nhưng Vương Nhất Bác luôn nói rằng hắn không sao.

Chỉ có những lúc trằn trọc đến nửa đêm, mới thoả hiệp với bản thân, mới thừa nhận sự yếu đuối và nỗi thống khổ của bản thân.

Hắn lén lút trốn khỏi phòng bệnh, mượn điện thoại ở trạm y tế.

Vừa nghe thấy âm thanh kết nối máy, hắn đã không kìm được nước mắt giàn giụa, thấp giọng gọi một tiếng, "Anh."

Hắn rất yếu đuối, vẫn luôn thần phục trước ma lực của hai chữ "Tiêu Chiến", không thể tự giải thoát mình.

"Chúng ta gặp nhau được không?" Hắn cầu xin.

Mà câu trả lời duy nhất dành cho hắn là sự im lặng vô tận, và sau cùng là tiếng "Bíp" cúp máy.

Người không thể theo đuổi, vẽ lên tuổi 17 của hắn bằng màu xanh u sầu.

Kể từ đó Tiêu Chiến trở thành dằm trong tim của hắn.

Nhưng điều Vương Nhất Bác không biết là cái gai này cũng đang khóc ở đầu dây bên kia điện thoại.

Là nước mắt của niềm vui.

Gai nói, này này, tàu hỏa tàu hỏa, bạn có thể quay lại không?

Người bạn tốt của tôi đã quay lại tìm tôi.

Trên đời này vẫn còn có người quan tâm đến anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro