05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nằm sát mép giường, lắng nghe tiếng hít thở vững vàng của người bên cạnh mà tim mình đập như trống trận.

Anh hít sâu một hơi, xoay người định lấy điện thoại dưới gối ra chơi thì nghe thấy Vương Nhất Bác gọi mình, lập tức giống như bị dùng thuật định thân gì đó, bàn tay dưới gối không dám nhúc nhích.

Tiêu Chiến hạ giọng: "Tôi đánh thức cậu sao?"

"Tôi chưa ngủ." Người bên cạnh giống như vừa trở mình, "Có phải anh... Tôi có chen chúc với anh không?"

"Không có không có, hoàn toàn không có," Tiêu Chiến liên tục phủ nhận, "Tôi sợ tôi chen chúc với cậu."

Vương Nhất Bác do dự, nuốt nước miếng, "Anh nằm vào trong một chút đi, tôi cảm thấy anh sắp rớt xuống luôn rồi."

Thấy Tiêu Chiến còn chưa nhúc nhích, cậu lại nói, "Giường này rất rộng, anh có thể nằm bình thường, hai chúng ta không chạm được đâu."

Tiêu Chiến không thể từ chối nữa, đành phải di chuyển vào giữa một chút.

Anh biết hoàn toàn là hiệu ứng tâm lý, bởi vì chỉ với chút cử động này là không đủ để anh cảm nhận được nhiệt độ của người nằm bên cạnh. Nhưng hiện tại anh như bị thiêu đốt toàn thân.

Tiêu Chiến quyết định đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, vì thế lại xoay người, người phía sau theo động tác của anh lập tức nói chuyện.

"Anh không ngủ được sao?" Vương Nhất Bác hỏi: "Có phải người đau ở đâu không?"

"Có một chút," Tiêu Chiến không định nói thật, kỳ thật anh căng thẳng đến mức không cảm giác được trên người đau nhức gì nhưng cũng hơi làm nũng, "Hơi đau."

"Cảm thấy hơi đau là chuyện bình thường, anh là người mới, chưa học được phát lực chính xác."

Nói xong Vương Nhất Bác ngồi dậy, Tiêu Chiến cảm giác được động tĩnh của người phía sau, bất giác xoay người lại, cuối cùng không kiềm chế được, hỏi, "... Sao vậy?"

"Ồ... Tôi muốn nói," Vương Nhất Bác gãi gãi tóc, "Đau ở đâu? Hay là tôi xoa bóp một chút cho anh nhé?"

Nói xong cậu lại bổ sung, "Bởi vì, sáng mai còn phải đi, e là ngày mai vẫn sẽ còn đau, vậy thì chậm trễ cơ hội."

"Ồ," Tiêu Chiến trầm mặc một hồi cũng ngồi dậy theo, nghiêm túc cảm nhận một chút, cảm thấy có chút buồn cười, "Tôi cảm thấy..."

"Tôi cảm thấy giống như cánh tay của mình là đau nhất, hôm nay không phải cậu cứ kéo tôi như vậy sao." Tiêu Chiến lại khoa tay múa chân, càng cảm thấy hoang đường, "Có thể, có phải vẫn giơ tay như vậy không."

Trong bóng tối, Vương Nhất Bác chỉ nhìn thấy đường nét động tác đại khái của anh và ánh mắt sáng ngời, cảm giác giọng điệu của Tiêu Chiến thân thiết đến khó hiểu.

Trong nháy mắt, đột nhiên giống như cổ tay Tiêu Chiến vẫn còn nằm trong tay cậu.

Tay Vương Nhất Bác to, lúc nắm cổ tay Tiêu Chiến, xương cổ tay nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, hơn nữa anh không quá gầy nên khi nắm không có cảm giác lạnh và gầy.

Không biết có phải do vừa mới thử nhiệt độ nên nhiệt độ phòng ngủ này cũng được điều chỉnh quá cao hay không, Vương Nhất Bác nghĩ.

Cậu và Tiêu Chiến đắp cùng một chiếc chăn, mặc dù không chạm nhau nhưng nhiệt độ vừa vặn bao trùm, giống như mang theo nhiệt độ cơ thể đối phương, thậm chí còn có cảm giác đụng chạm da thịt.

Sau khi ý thức được điều này, Vương Nhất Bác cảm thấy đại não đột nhiên đóng băng.

Sau đó cậu phát hiện, nửa người dưới của mình giấu trong chăn hình như cũng hơi cương cứng.

"Vương Nhất Bác?"

Thấy cậu không có phản ứng, Tiêu Chiến lại kêu một tiếng, kết quả Vương Nhất Bác không trả lời anh, đột nhiên vén chăn lên, nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi đầu gối như bị va vào góc giường nhưng bước chân cũng không dừng lại.

Qua rất lâu mới trở về, sau khi vào cửa, cậu mượn chút ánh trăng sờ lên vách tường, tìm được công tắc điều chỉnh nhiệt độ, hạ thấp một chút, tay kia cầm một ly nước.

"Anh uống nước không? Hình như nhiệt độ cao quá, tôi khát muốn chết."

Làm nửa ngày chỉ là đi uống nước, gấp đến vậy sao?

Cũng không trách được, Tiêu Chiến cảm giác sau khi cậu quay về phòng giọng nói hơi thấp, có thể quả thật miệng khô lưỡi khô, một bên lắc đầu, lại ý thức được Vương Nhất Bác có lẽ không nhìn thấy động tác của mình, mới nói, "Tôi không khát."

Vương Nhất Bác vẫn đi tới đặt ly nước xuống đầu giường Tiêu Chiến, lại vòng qua từ bên kia lên giường, lẳng lặng nằm một hồi lâu, thầm nghĩ, may mà trong phòng đủ tối, chắc là Tiêu Chiến cũng không biết cậu vừa rồi mất thời gian dài như vậy để làm gì.

Mãi một lúc sau cậu mới lên tiếng, "Tuyết rơi rồi."

"Hả?"

"Tôi vừa mới vào phòng bếp rót nước, thấy bên ngoài tuyết rơi rất lớn."

"Như vậy, có phải ngày mai tuyết sẽ rất dày đúng không?" Tiêu Chiến hỏi, "Vậy thì ngày mai có ngã cũng sẽ không đau nữa."

"Tôi sẽ không để anh ngã được chứ?", Vương Nhất Bác trong giọng nói mang theo chút tự đắc, "Cứ cùng tôi luyện tập như vậy, nhất định không ngã được."

Tiêu Chiến đem nửa mặt ở trong chăn bất giác cười, lại đè khóe miệng đè xuống, "Vậy tối mai trở về đi, nếu như còn đi, không biết có còn tắc đường hay không, tình hình đường sá không tốt lắm, khả năng xuống núi tốc độ cao dễ xảy ra chuyện."

"Chắc chắn rồi, ít nhiều sẽ hơi tắc nghẽn, nhưng anh cũng không cần lo lắng, dù sao ở đó có rất nhiều người."

Giọng điệu của Vương Nhất Bác rất tự nhiên, có thể một ngày trôi qua ít nhiều mệt mỏi, thanh âm rất nhẹ, cảm giác âm cuối kéo dài một chút, mang theo chút ý tứ an ủi, Tiêu Chiến cảm thấy người cũng buông lỏng, lại nghe Vương Nhất Bác hỏi, "Anh ở đây lâu như vậy, cũng chưa từng đến bãi tuyết này trượt tuyết sao?"

"Rất lâu trước đây mùa hè tôi có đến leo núi, mấy năm rồi, sau đó..." Tiêu Chiến dừng một chút, "Sau đó nhữngngười bạn thường chơi cùng nhau xảy ra chút không vui nên tôi cũng không hẹn người khác đi ra ngoài nữa."

"Vì sao?" Vương Nhất Bác hỏi: "Bọn họ đã làm gì?"

.

Sự thật cũng không quá phức tạp.

Năm nhất đại học, Tiêu Chiến quen biết vài người bạn, thường xuyên cùng nhau làm bài tập về nhà, cùng nhau đi chơi, không ngờ đến năm thứ ba, một người trong số đó tên là Felix đã thổ lộ tình cảm với anh.

Tiêu Chiến từ chối rất rõ ràng, nói rằng vẫn luôn xem mọi người là bạn bè, không có ý tứ gì khác, nếu có thể, anh hy vọng có thể tiếp tục làm bạn bè, chuyện tỏ tình này anh coi như chưa từng xảy ra.

Felix cũng đồng ý, sau đó mọi người vẫn chơi với nhau, đối xử với nhau theo cách nên làm.

Không ngờ, khi sắp tốt nghiệp thì mọi chuyện thay đổi, thường xuyên có số điện thoại lạ thêm anh, còn nói những lời kỳ quái, còn có một số bạn học tốt bụng không xa không gần bóng gió hỏi anh, có phải chuyện tình cảm xảy ra vấn đề gì hay không.

Cũng may lúc đó có một người bạn khác đứng về phía Tiêu Chiến, thay anh bày mưu tính kế, sau khi hỏi xung quanh, người bạn này mới phát hiện ra Felix ở bên ngoài vẫn luôn tạo  tin đồn không hay về anh. Người bạn lôi kéo Tiêu Chiến đi tìm Felix đối chất, đối phương không chỉ không hối hận mà còn nói những lời lẽ khó nghe.

"Nào có ai như cậu chứ, Tiêu Chiến, một mặt cậu từ chối tôi, mặc khác còn muốn tiếp tục làm bạn, hẹn tôi cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đi du lịch, động một chút đi siêu thị hỏi có xe không, chính là cậu coi tôi là bạn bè tốt."

Felix nói xong còn kích động, "Với khuôn mặt và nụ cười kia của cậu, cậu có dám nói cậu thật sự coi người ta là bạnbè không?? Tôi thấy cậu đang cố ngược tôi thì có!"

"Ý cậu là sao?" Người bạn đi cùng không nhịn được thay Tiêu Chiến ra mặt, "Cậu nói chuyện tôn trọng một chút."

"Cái này còn không tôn trọng sao? Tôi còn chưa nói xong!"

Felix cười lạnh một tiếng, tầm mắt chuyển hướng về phía Tiêu Chiến, một loại ánh mắt cực kỳ vi diệu đảo qua, ngữ khí cũng càng thêm vặn vẹo.

"Cậu không để ý mấy tháng nay cậu ấy không gặp ai khác sao? Mỗi ngày đều chụp ảnh check in khắp nơi, còn chăm chỉ post bài khoe khoang, ai biết cậu ta đã đi đâu?"

Tiêu Chiến chưa kịp phản bác, đã nghe giọng điệu Felix tăng thêm mấy phần, rất có ý muốn nói cho người đi ngangqua nghe.

"Tôi nói cho cậu biết, cậu ta như vậy, nói không chừng mỗi ngày ở bên ngoài là bị người khác cưỡi! Xem ra cậu ta còn rất tận hưởng!"

Người bạn bên cạnh đã nhịn không được muốn xông lên đánh người nhưng bị Tiêu Chiến kéo lại. Anh cảm thấy cùng loại người này nói nhiều thật vô ích, dù sao tương lai cũng sẽ không qua lại nên không cần phải giải thích.

Kỳ thật mấy tháng đó anh tiếp nhận công việc thực tập tại một studio chụp ảnh địa phương, nghĩ đến lúc đó tốt nghiệp ra ngoài tìm việc làm sơ yếu lý lịch đẹp hơn một chút, khi đi chụp ngoại cảnh, anh cũng tùy tiện chụp vài tấm, không ngờ rằng điều này cũng có thể làm cho người ta vặn vẹo thành ý tứ không tốt.

Thậm chí ngay cả việc bản thân thích cười, kiểu cười rộ lên cùng độ cong cũng có thể bị gán cho một tội danh như trà xanh, dùng phương thức vô căn cứ nhất chỉ trích anh, ngay cả biểu hiện tùy ý vô tâm của anh cũng bị xem là cố ý.

Sau đó, bạn bè anh đã cố gắng vạch trần hành vi của Felix cho các sinh viên địa phương để gỡ tài khoản của hắn, nhưng không có bằng chứng đáng kể cũng như ảnh chụp màn hình cũng không thực sự nổi sóng. Nếu thực sự muốn bóc phốt thì cũng cảm thấy nội dung không đủ để làm ầm lên.

Nói đi cũng phải nói lại, điều đó đã làm cho mọi người ghê tởm hắn nhưng cũng không có biện pháp với hắn.

Sau khi tốt nghiệp, những người chơi chung người thì đi nơi khác học nghiên cứu sinh, người đi làm, người về nước, tự nhiên không còn liên hệ nữa.

Ban đầu số điện thoại cũng báo khoá, bị Felix quăng trên mấy diễn đàn lạ, rất lâu sau đó thỉnh thoảng anh vẫn nhận được tin nhắn và cuộc gọi lạ.

Tiêu Chiến sau đó cũng đổi số, số điện thoại di động đổi dẫn đến một số tài khoản mạng xã hội bị ràng buộc trước đó cũng không tìm được nên đã đổi hết, anh cũng không thông báo về việc đổi số. Lúc đó anh đã rất háo hức muốn tìm một thành phố mới, cũng có thêm một nhóm người quen hoặc không quen, nhưng sau đó anh cũng không còn liên lạc nhiều nữa. Thế là thành ra thế này..

Nói đi cũng phải nói lại, có rất nhiều cái gọi là tình bạn trong thời đại này với các loại cấp độ khác nhau, chỉ cần thayđổi nơi ở, thay đổi số điện thoại, họ sẽ hoàn toàn biến mất, ngay cả bóng dáng của những thứ đã từng tồn tại cũng không còn. Thật hư vô vô cùng.

"Không phải 'họ', mà là một người."

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, cảm thấy sẽ rất rắc rối nếu bắt đầu lại từ đầu, và anh cũng không muốn lật tẩy những người hay những thứ đó, liền đại khái tổng kết.

"Dù sao thì, kiểu tôi đã có một mối quan hệ với một người bạn cùng lớp nhưng tôi đã xử lý không tốt, về sau sẽ không qua lại. Tôi nghĩ rằng các mối quan hệ giữa cá nhân với cá nhân quá phức tạp và rắc rối, nên sau đó vòng bạn bè cũng được sắp xếp hợp lý hơn một chút."

"Ừm," Vương Nhất Bác chỉ tùy tiện trả lời một tiếng, sau đó nói tiếp, "Là như thế này, chỉ cần anh cảm thấy đơn giản vui vẻ là quan trọng nhất, như vậy là được."

Cũng không biết có phải vì an ủi anh hay không, càng về sau giọng nói chuyện càng nhẹ, nhưng nghe cậu nói như vậy, Tiêu Chiến thật sự cảm thấy đáy lòng dâng lên một chút ấm áp.

Anh dừng một chút, rất chậm rất nhẹ khẽ xoay đầu lại.

Để người qua đường không bị ngã vào ban đêm, đèn trên đường phố được thắp sáng cả đêm. Có lẽ bên ngoài tuyết rơi rất lớn, cũng không biết dày bao nhiêu, có lẽ đã bảo phủ toàn bộ thế giới, ánh đèn phản chiếu càng mãnh liệt, hoặc là, ánh sáng trắng này kỳ thật là ánh trăng đêm nay, theo khe hở trên đỉnh rèm cửa sổ và bên cạnh chiếu vào, phác họa đường nét rõ ràng của người nằm thẳng bên cạnh.

Tiêu Chiến cứ như vậy hơi hơi quay đầu nhìn trong chốc lát, chậm rãi nói, "Thật ra gần đây tôi rất vui."

Anh sợ Vương Nhất Bác tiếp lời thì sẽ rất xấu hổ, vì thế hít sâu một hơi nói tiếp:

"Trước khi cậu đến, đã lâu lắm rồi tôi không chơi cùng bạn bè như vậy... Mặc dù đối với cậu có thể là một điều rất bình thường, nhưng trong lòng tôi lại rất đặc biệt, có thể xem như ra khỏi một chút bóng tối khó chịu, vì vậy tôi cảm thấy rất cảm ơn cậu."

Sau khi dứt lời, trong phòng hoàn toàn yên lặng. Bản thân Tiêu Chiến cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cảm giác những lời mình nói ra quá cổ hủ và nặng nề, vì thế anh lại cười để làm dịu không khí một chút.

"Dù sao, cậu ở cùng với tôi, sau này nếu cần gì giúp đỡ cứ nói với tôi, dù sao tôi cũng là ca ca mà."

Vương Nhất Bác vẫn không lên tiếng.

Tiêu Chiến đợi một lát, nhẹ nhàng xoay người, dùng khuỷu tay chống người lên một chút, sau đó theo nhịp tim đangđập hơi nhanh của mình mà dịch chuyển một chút đến giữa giường cho đến khi có thể nhìn thấy rõ mặt Vương Nhất Bác, lúc này mới phát hiện Vương Nhất Bác không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Anh hạ thấp âm lượng, nhỏ giọng gọi một tiếng, "Vương Nhất Bác."

Người bị gọi tên thì thào trong mộng, cuối cùng lông mi khẽ rung, xem ra đã ngủ say.

Tiêu Chiến nghĩ, cũng không biết Vương Nhất Bác có nghe được câu nào đoạn vừa rồi anh nói không.

Hôm nay dạy anh một ngày, lại lái xe lâu như vậy nên mệt mỏi cũng đúng. Anh suy nghĩ một chút, lại nhìn trạng tháiVương Nhất Bác ngủ, cuối cùng rất nhẹ giọng nói câu 'Chúc ngủ ngon' với người đã ngủ, sau đó chính mình cũng nằm xuống.

.

Ngày hôm sau là một ngày nắng sau khi tuyết rơi.

Sau những lời nói tối hôm qua, hôm nay Tiêu Chiến cảm thấy mình thoải mái hơn, thấy bớt sợ ngã, bớt sợ thực hiện các động tác hơn, còn có thể nói càng nhiều hơn những lời trước đây chỉ có thể giữ trong lòng.

Mặc dù anh không làm gì sai nhưng như một tín đồ, cuối cùng anh đã nói ra được trước Vương Nhất Bác vào tối hôm qua.

Những lời mà có lẽ không ai nghe thấy mang theo sự tha thứ cố hữu đã giải thoát anh khỏi sự chần chờ từ rất lâu.

Đặt ở trong lòng Vương Nhất Bác là một chuyện hoàn toàn khác.

Vẫn là khu trượt tuyết đó, ai là "học sinh" vẫn là học sinh, nhưng hôm nay anh cảm thấy hoàn toàn bị áp chế, ví dụ như lúc này.

"Hôm nay không sao chứ?" Tiêu Chiến hơi dùng chút lực trên ngón tay, dùng sức bóp mạnh vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác, "Sao phía trước lại khó đẩy vậy, hôm qua không phải cậu nói hôm nay nếu có thể luyện tốt thì sẽ luyện đổi lưỡi phía trước sao?"

Anh bóp tay Vương Nhất Bác không mạnh lắm nhưng lại khiến Vương Nhất Bác cảm thấy tê dại từ lòng bàn tay đến cổ tay. Nói chuyện cũng cảm giác là giọng điệu trước giờ chưa từng có, bắt đầu từ chỗ nắm tay, dọc theo mạch máuở cánh tay và cổ tay, có thứ gì đó chạy thẳng đến chỗ nối liền với trái tim, nhảy tưng tưng vài nhịp.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, nhưng mặt nạ trượt tuyết ít nhiều có phần ngột ngạt khiến cậu cảm thấy hơi thiếu oxy, một lúc lâu sau mới trả lời, "Có thể, anh cứ chăm chỉ luyện tập, không cần gấp, đều có quá trình mà."

"Ahh tôi cũng không muốn kéo dài lâu quá." Tiêu Chiến kéo dài lời nói, "Một tuần chỉ đến tập một lần, tiến độ chậm như vậy biết khi nào mới trượt được như cậu đây."

"Nhất định có thể." Vương Nhất Bác nhận ra khi cậu nghe anh nói như vậy không những không cảm thấy khó chịumà ngược lại còn nhịn không được cười, lại cố nén cười, kiên nhẫn an ủi, "Tôi không giống, mùa hè tôi còn trượt ván nữa, các môn thể thao kiểu này cũng khá giống nhau."

"Giống nhau?" Ánh mắt Tiêu Chiến chớp chớp dưới gương tuyết mấy cái: "Vậy..."

"Có thể," Không đợi anh hỏi ra, Vương Nhất Bác đã trả lời, như thể biết anh muốn nói gì, "Chờ đến mua hè tôi chỉ anh trượt ván, rồi đến mùa tuyết năm sau là anh có thể chơi tốt."

"Sao cậu tốt vậy." Lần này Tiêu Chiến trả lời rất nhanh, đẩy kính trượt tuyết lên, cong mắt nói tiếp, "Cậu quá tốt, tôi mời cậu nhé, chúng ta lên khu terrace đi."

Nói xong lại chu miệng một cái, "Hơn nữa tôi cũng đói rồi."

Vương Nhất Bác sững sờ, chỉ gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống, làm bộ như không có chuyện gì giả vờ tháo ván, tiện thể điều chỉnh nhịp tim ngày càng bất thường của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bjyx