Chap 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc chiến mắng mỏ trên Weibo vẫn tiếp tục. Hai bên vẫn tranh cãi gay gắt, fan Vương Nhất Bác tìm mọi cách bênh vực thần tượng, anti-fan thì cố gắng bôi đen anh ta. Người qua đường chia thành hai phe, mỗi phe đều có lý lẽ riêng. Hashtag liên quan lọt top tìm kiếm nóng hai ngày không hạ nhiệt.

Thông tin cá nhân của Tiêu Chiến nhanh chóng bị đào bới và tung lên mạng. Nội dung khá chi tiết, bao gồm tuổi tác, quê quán, trường học,... Khi biết được anh từng hai lần tham gia hoạt động của Bác sĩ Không Biên giới để giúp đỡ những người gặp khó khăn, số lượng người chỉ trích anh ta giảm đi đáng kể.

Tuy nhiên, vẫn có một số người bình luận: Trung Quốc không thể níu giữ được anh sao? Nhìn anh cũng tốt nghiệp đại học danh tiếng, học lực tốt thế mà giác ngộ kém vậy? Còn đi nước ngoài làm Bác sĩ Không Biên giới? Bệnh nhân trong nước không phải con người sao?

Nếu không hiểu thì không cần giải thích. Tiêu Chiến rất điềm tĩnh. Chọn cách phớt lờ những lời chửi rủa mình trên mạng.

Tuy nhiên, không phải anh muốn phớt lờ là được. Có người đã tìm ra số điện thoại công việc của anh ta. Mấy ngày nay ngày nào cũng có người gọi điện đến cho anh, có khi nhận được cuộc gọi đã là nửa đêm, có người chửi bới, có người ủng hộ. Anh thường xuyên phẫu thuật, không nghe được điện thoại. Mặc dù phần lớn các cuộc gọi là do người khác gọi đến, nhưng bác sĩ Tiêu cũng không dám tùy tiện cúp máy, anh sợ lỡ mất trường hợp khẩn cấp ở bệnh viện hoặc bệnh nhân nào đó cần anh hỗ trợ.

Sẽ không tốt nếu trì hoãn việc cứu người.

Mỗi cuộc gọi đến anh đều kiên nhẫn giải thích rõ ràng: Đừng gọi điện cho tôi nữa. Đây là số điện thoại công việc, có thể ảnh hưởng đến trường hợp khẩn cấp ở bệnh viện.

Ngoài những người gọi điện, còn có những người đến tận bệnh viện tìm anh chỉ để nhìn thấy bộ mặt thật của anh, xem người bạn mà Vương Nhất Bác hết lòng bảo vệ rốt cuộc trông như thế nào.

Sau đó, mọi người không hẹn mà cùng nhau đăng Weibo nói: Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, tôi đi rồi! Đây là nhan sắc thần tiên nào vậy Bác sĩ Tiêu! Vẻ đẹp quốc thái dân an! Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Anh ấy thực sự rất dịu dàng, khoảnh khắc anh ấy nở nụ cười với tôi, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập vậy aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa! Cho các bạn xem đôi chân dài của Bác sĩ Tiêu. Ôi trời ơi, để tôi hít thở một chút đã —— Anh ấy quá đẹp trai rồi!! Tôi tuyên bố, tôi sẽ lừa dối Vương Nhất Bác vài ngày. Bác sĩ Tiêu đẹp trai quá, có công ty quản lý nào hãy mau chóng cho anh ấy ra mắt đi aaaaaaaaaaaa.

Ngoài ra còn có người nói: Bác sĩ Tiêu thực sự là một người rất dịu dàng. Anh ấy ân cần hỏi han tình trạng sức khỏe của tôi. Trước đây tôi không quen biết Vương Nhất Bác, tôi chỉ đơn giản là đến khám bệnh. Anh ấy thực sự rất tốt, tốt hơn nhiều so với những bác sĩ lạnh lùng và không muốn nói chuyện với bệnh nhân ở nội địa. Hãy ngừng xúc phạm anh ấy, anh ấy xứng đáng được đối xử tốt đẹp.

Vì những lời bàn tán trên mạng và hành động của một số người trong thực tế đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của Tiêu Chiến. Do đó Vương Nhất Bác đã giải quyết vấn đề rất gọn gàng. Hắn trực tiếp đăng Weibo và tag @Đồn cảnh sát.

Cảnh sát nhanh chóng phản hồi: Cảm ơn sự hỗ trợ của @UNIQ-王一博, chúng tôi đã thành công bắt giữ cô Hứa. Qua điều tra xác minh, cô Hứa đã quấy rối, xâm phạm quyền riêng tư, hình ảnh, sức khỏe và các quyền khác của bác sĩ Tiêu trong suốt bảy năm qua. Hành vi của cô ta đã cấu thành tội phạm. Kết quả xử lý sẽ chờ phán quyết của tòa án. Hy vọng các cư dân mạng hãy lấy đây làm bài học.

Ngay sau khi thông báo chính thức được đăng tải, hầu hết những người anti-fan trên mạng đã im lặng, không dám lên tiếng phản bác. Cộng đồng mạng lần lượt bày tỏ sự đồng cảm với trải nghiệm của bác sĩ Tiêu. Đồng thời họ cũng đăng tải những bình luận để xin lỗi về hành vi trước đó. Số lượng người gọi điện cho bác sĩ Tiêu hoặc đến tận bệnh viện để gặp anh cũng giảm mạnh.

Cuộc sống cuối cùng đã trở lại bình yên.

Nhưng có một số ít người vẫn bí mật "ship" Bác Quân Nhất Tiêu trên các trang web như Weibo và Lofter.

Mọi chuyện được giải quyết gọn gàng. Tiêu Chiến gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Nhưng Vương Nhất Bác vẫn trong tâm trạng chán nản.

Nhìn vào biểu cảm của hắn Tiêu Chiến biết hắn đang nghĩ gì. Vì vậy, sau khi ăn tối, anh kéo bạn trai nhỏ nhà mình ngồi xuống ghế sofa, nắm tay hắn hỏi "Em đang nghĩ gì vậy?"

Vương Nhất Bác mấp máy môi, ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến.

Hắn nhỏ giọng nói "Chiến ca, anh sẽ hối hận vì đã ở bên em chứ?"

"Em là một nhân vật công chúng, mọi cử chỉ hành động đều nằm trong tầm ngắm của camera. Việc của Hứa Tĩnh nằm ngoài dự tính của chúng ta, nhưng vạn nhất —— vạn nhất sau này, chúng ta bị phát hiện ra...họ sẽ tấn công anh thế nào đây?"

“Lần này anh vô cớ bị quấy rối nhiều như vậy, em chỉ đứng nhìn mà không thể làm gì cho anh được... Nên chiến ca, em muốn rút lui khỏi showbiz.” Vương Nhất Bác lẩm bẩm “Rút lui khỏi showbiz, thoát khỏi tầm mắt của công chúng, em có thể đi làm tay đua chuyên nghiệp, cũng có thể làm giáo viên dạy nhảy, hoặc làm bất cứ gì...”

“Nhưng mà, em không thích cảm giác được đứng trên sân khấu sao?” Tiêu Chiến nhàn nhạt nói.

“Em có thể...” Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến, lặp lại “Em có thể, Chiến ca, anh tin em đi —— ”

Tiêu Chiến thở dài, đưa tay nâng đầu người kia lên đối diện với mình, ép buộc nói “Nhìn anh, Nhất Bác, em nhìn anh này.”

“Anh đại khái biết em đang nghĩ gì.” Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói với hắn, bác sĩ Tiêu dường như có chút căng thẳng, nuốt nước bọt. Giống như đang ép buộc bản thân bình tĩnh lại mà hỏi “Vương Nhất Bác, em sẽ luôn bên anh chứ?”

Vương Nhất Bác nắm chặt bàn tay Tiêu Chiến đang nâng niu khuôn mặt mình, có chút hoảng hốt nói "Chiến ca —— anh  "

"Em trả lời anh trước, em sẽ không sao?"

"Tất nhiên rồi! Em tuyệt đối sẽ không rời anh một bước, cho dù anh đuổi em đi em cũng sẽ không đi! Chiến ca, Chiến ca anh —— "

Anh —— không phải là muốn chia tay em chứ...

"Vậy thì tốt —— " Hắn nghe thấy giọng nói hơi run rẩy của bác sĩ Tiêu, sau đó thấy bác sĩ Tiêu liếm đôi môi khô nứt hỏi "Em, em muốn kết hôn không?"

Đại não Vương Nhất Bác nhất thời trống rỗng.

"Ca, anh đang nói gì vậy?"

"Em có muốn kết hôn không? Với anh."

Khoảnh khắc ấy, Vương Nhất Bác như nghe thấy tiếng hoa nở.

"Muốn, rất muốn, đặc biệt đặc biệt vô cùng muốn." Vương Nhất Bác nghe thấy mình nói, trong hốc mắt như có thứ gì đó không thể kiểm soát được rơi xuống.

Sau đó, họ ôm nhau.

"Chiến ca, đệ đệ yêu anh, đệ đệ rất yêu anh nhiều, rất yêu, rất yêu anh."

Tiêu Chiến vỗ lưng hắn, dịu dàng như lần đầu dỗ hắn ngủ, nói "Cún con, ca ca cũng yêu em."

......

Vương Nhất Bác gần đây rất nghiện viết đút cho anh trai hắn ăn.

Cụ thể, chỉ cần anh trai hắn về nhà, Vương Nhất Bác luôn có thể bám dính lấy bác sĩ Tiêu. Như một con robot thông minh khổng lồ hình người, hắn cầm đĩa, túi hoặc muỗng —— tóm lại là đủ thứ đồ, đứng, ngồi, nằm hoặc bò theo đủ tư thế, bóp quả nho, dâu tây, bánh quy, thanh sô cô la, cơm, canh cá —— tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy và ăn được. Mọi thứ đều được nhét vào miệng Tiêu Chiến.

Bác sĩ Tiêu cũng thực sự cưng chiều hắn, đút cái gì ăn cái nấy, không bao giờ từ chối. Trừ khi thực sự không ăn nổi, mới nói "Vương Nhất Bác, em muốn làm anh no chết rồi đi tìm người khác phải không?"

Vương Nhất Bác mới giảm đi thói quen kỳ lạ này một chút.

Tuy nhiên, hắn vẫn rất kiên trì đút bác sĩ Tiêu ăn cơm, bất cứ thứ gì có thể ăn được hắn đều đút, đút càng nhiều càng tốt. Bác sĩ Tiêu lại một lần nữa cười nói "Em nuôi anh như nuôi heo à?"

"Anh gầy quá." Vương Nhất Bác cầm dĩa, ghim một miếng thịt bò nhỏ vào miệng bác sĩ Tiêu dỗ dành "Ăn thêm miếng này nữa, miếng cuối cùng rồi, thật đấy."

Tiêu Chiến đành ngậm miếng thịt vào miệng, nhìn cún con lại ghim thêm một miếng khác, trợn tròn mắt "Anh tin lời con rùa của em lần cuối cùng thôi đó!!"

"Không được đút nữa, anh không ăn." Bác sĩ Tiêu nghiêm túc.

Vương Nhất Bác xoay dĩa nhét vào trong miệng mình "Em không đút anh cái này, cái này là em ăn."

Một lúc sau, bác sĩ Tiêu Chiến đang ngồi trên sofa đọc tạp chí y khoa. Bên cạnh, cún con lại đưa một chiếc muỗng khác đến bên miệng anh trai hắn "Chiến ca, anh nếm thử súp nấm tuyết này, thanh nhiệt..."

"Vương! Nhất! Bác!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro