Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác từ bác sĩ Lưu hỏi được: Bác sĩ Tiêu tối nay không trực đêm.

Tuyệt vời, mau nghĩ cách dụ anh ấy tới bồi giường* (Từ này nghe có chút ngại ngùng nhỉ)?

Khụ, nghĩ bậy bạ gì vậy. Chỉ là ngủ chung theo nghĩa đen thôi, không làm gì khác......

Sao càng nghĩ càng.......mặt lại càng có chút nóng?

Vương Nhất Bác lắc đầu. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại được một chút.

Trợ lý ngồi bên nghịch điện thoại. Ái da, sếp không làm việc thật tốt quá. Mình còn có lý do chính đáng để lười biếng.

"Tiểu Phương." Nghe thấy sếp gọi, tiểu trợ lý ngẩng đầu ngồi thẳng dậy, chờ đợi chỉ thị.

"Tối nay cô không cần phải làm việc."

"Hả?" Trợ lý có chút mơ hồ, "Nhưng sếp...... mai anh phẫu thuật mà, tôi --- "

"Không sao, ở đây cũng không cần cô, tôi không cần ăn uống gì đâu. Sáng mai cô đến là được." Vương Nhất Bác ngắt lời "Được rồi, đừng nói dông dài nữa, không thì trừ lương, đi nhanh đi."

Trợ lý suy nghĩ một lát. Có vẻ như sếp thực sự không cần mình?

Còn chuyện gì tuyệt vời hơn được nghỉ phép có lương chứ? Tất nhiên là không.

"Vâng thưa sếp, cảm ơn sếp, sếp muôn tuổi, vậy tôi xin cáo lui trước, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi." Nói đến câu cuối cùng, người đã mở cửa đi ra ngoài.

Rất tốt, bước đầu tiên của kế hoạch đã hoàn thành.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Vương Nhất Bác trong lòng thầm tự đắc, cầm điện thoại lên định gọi cho bác sĩ Tiêu. Ái chà, nhìn kìa, mình đã có WeChat của bác sĩ Tiêu rồi ~

Thật là, nếu bạn học Vương có một cái đuôi, lúc này chắc đã vẫy lên tận trời rồi.

Bên ngoài cửa phòng vang lên hai tiếng gõ. Vương Nhất Bác nhanh chóng cất điện thoại đi "Mời vào."

"Bác sĩ Tiêu!" Hai mắt Vương Nhất Bác sáng rỡ, thầm nghĩ sao anh biết em đang nhớ anh vậy.

"Ừm." Tiêu Chiến mỉm cười đáp, nhìn quanh phòng bệnh, hỏi "Trợ lý của em đâu?"

???

Bác sĩ Tiêu anh làm sao vậy bác sĩ Tiêu, em ở ngay trước mặt anh mà sao anh lại nhắc đến người phụ nữ khác???

"Anh tìm cô ta làm gì?" Giọng điệu có phần không hài lòng.

Tiêu Chiến nhịn không được bật cười, giơ tay vẫy vẫy tập tài liệu trong tay "Thông báo lịch phẫu thuật của em đã có rồi."

Điều này có nghĩa là trợ lý của em không được giúp em xem lại cho chính xác rồi mới ký tên à?

Được rồi, hiểu rồi. Không phải bây giờ là lúc giả vờ đáng thương sao?

Vương Nhất Bác chu môi ủy khuất: "Trợ lý của em tối nay có việc ở nhà nên phải về sớm. Em không cần uống nước cũng không cần ăn gì, đi vệ sinh cũng tự đi được, nên cho cô ấy về trước."

Nghe vậy Tiêu Chiến khẽ cau mày "Em tối nay ở một mình trong phòng bệnh à? Em không có trợ lý khác?"

"Trợ lý khác bị đồng nghiệp của em gọi đi trước rồi, không có thời gian ở với em."

Nghe chưa hả bác sĩ Tiêu, anh mau hiểu ý em đi. Gấp chết em rồi, em yếu đuối thế này mà không có ai ở bên cạnh thì anh không nên tỏ ra quan tâm chút à?

Tiêu Chiến đặt tập tài liệu xuống bàn. Lông mày vẫn chưa giãn ra nói "Tình hình của em mà tối nay không có ai ở bên cạnh thì không được."

Đúng vậy đúng vậy đúng vậy đúng vậy, em cũng thấy không được. Vương Nhất Bác trong lòng điên cuồng gật đầu.

Anh hít một hơi thật sâu, vẻ mặt cẩn thận hỏi: "Tối nay anh thay ca, nếu em không phiền thì..."

Không phiền, không phiền, em không phiền tí nào đâu áaaa. Vương Nhất Bác trong lòng cười ha hả ăn mừng vì đã thành công lừa người vào bẫy.

Tất nhiên là không thể hiện ra mặt được. Vương Nhất Bác tỏ ra lo lắng, giả vờ nghiêm túc: "Sẽ không làm phiền bác sĩ Tiêu nghỉ ngơi chứ ạ?"

Thấy Vương Nhất Bác không bận tâm, Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm "Không sao, anh ngủ tạm một chút là được."

YAHOO~ Vương Nhất Bác cảm thấy bây giờ mình có thể nhảy múa tưng bừng trong tám giờ.

Tiêu Chiến giơ tay nhìn đồng hồ. Nhặt tập tài liệu lên, đưa cho người bạn nhỏ.

"Em xem trước đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh."

Vương Nhất Bác thậm chí không thèm nhìn vào tài liệu, ngẩng đầu hỏi bác sĩ Tiêu: "Anh là bác sĩ phẫu thuật chính của em à?"

Tiêu Chiến bất lực, giơ tay chỉ vào một chỗ trong tài liệu. Vương Nhất Bác nhìn theo tay anh. Ở đó viết: Bác sĩ phẫu thuật chính, Tiêu Chiến. Ôi chao, tay Chiến ca sao mà đẹp thế nhỉ...

Nhìn thấy người bạn nhỏ lại bị phân tâm. Tiêu Chiến cũng không biết nên nói gì, đành phải lên tiếng nhắc nhở lần nữa: "En không xem những thứ khác à?"

Vương Nhất Bác cầm bút ký tên vào tài liệu, ngẩng đầu cười toe toét với bác sĩ Tiêu: "Anh phẫu thuật cho em, em yên tâm vô cùng."

Tiêu Chiến bị nụ cười tràn đầy năng lượng này làm cho choáng ngợp. Dừng lại hai giây, anh thu dọn tập tài liệu, ho khan một tiếng "Anh đi cất tài liệu trước, đặt phòng phẫu thuật, em ở đây một mình một lúc. Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ quay lại ngay."

Nói xong còn nhìn người bạn nhỏ một lượt, xác nhận là không có chuyện gì. Vương Nhất Bác vui vẻ vẫy tay với anh, ra hiệu anh an tâm.

Tiêu Chiến mỉm cười, mở cửa đi ra ngoài.

YEEEEEES!!!!

Vương Nhất Bác lăn lộn trên giường bệnh mấy vòng, mới tạm thời đè nén được sự kích động trong lòng.

.......

Điều khiến hắn kích động không phải là được Chiến ca bồi giường, mà là Chiến ca lau mặt cho hắn.

Chiếc khăn ướt và nóng lướt qua khuôn mặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là Chiến ca của hắn: Chiến ca lau mặt nghiêm túc quá, đôi mắt của bác sĩ Tiêu đẹp quá, làn da của bác sĩ Tiêu đẹp quá, đôi môi của bác sĩ Tiêu thực --- dưới môi của bác sĩ Tiêu thực ra còn có một nốt ruồi, bác sĩ cũng Tiêu đẹp trai quá......

"Em có nóng không?" Tiêu Chiến lo lắng đặt tay lên trán Vương Nhất Bác. Trong mắt anh, toàn thân Vương Nhất Bác đỏ bừng như tôm luộc.

"Có vẻ như không sao, sao mặt em đỏ thế." Tiêu Chiến quay người lại, lấy nhiệt kế trong ngăn kéo ra, mở ra ra hiệu cho Vương Nhất Bác giơ cánh tay lên để kẹp nhiệt kế vào nách và đo nhiệt độ.

Ánh mắt Vương Nhất Bác đảo quanh, lơ đễnh làm theo chỉ dẫn của bác sĩ Tiêu, giơ tay lên kẹp lấy nhiệt kế.

Nhiệt kế hiển nhiên là không có vấn đề gì. Bác sĩ Tiêu tập trung suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng hiểu ra*: Tiểu hài tử này là đang ngượng nên mới đỏ mặt phải không?.

(Câu này bản gốc là phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.)

Dễ thương như vậy sao?

Bác sĩ Tiêu hơi cong khóe miệng hỏi "Thường ngày không phải trợ lý lau mặt cho em à?"

Trợ lý lau mặt với anh lau mặt làm sao có thể giống nhau được???!!! Vương Nhất Bác thầm gào thét trong lòng.

"Em chỉ hơi nóng, không phải ngại ngùng."

"Ỏ~" Tiêu Chiến nhịn cười, quyết định vì bảo vệ lòng tự trọng của bạn nhỏ mà đồng tình với sự cứng đầu của hắn.

Việc lau mặt tạm gác lại, tiếp theo là đi ngủ.

"Em muốn bật đèn ngủ à?" Tiêu Chiến không hiểu, hỏi: "Em sợ bóng tối à?"

"Đúng vậy, em sợ bóng tối." Thừa nhận một cách thẳng thắn.

"Em có thể ngủ được không? Ánh sáng ảnh hưởng đến việc tiết ra melatonin." Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc rồi nghĩ "Em luôn ngủ như thế này sao?"

"Em cũng sẽ bật TV ở kênh VTV5, vặn âm lượng lên ba, cửa phòng mở hé một chút. Đèn ở hành lang cũng bật lên, để em có thể nhìn thấy ánh sáng." Người bạn nhỏ nghiêm túc giải thích.

Tiêu Chiến: "Nhưng chẳng phải điều này còn đáng sợ hơn sao? Lỡ như đèn đột nhiên tắt, và âm lượng đột ngột tăng lên sáu mươi thì sao --- "

"Anh im đi, sẽ không như vậy đâu." Vương Nhất Bác hờn dỗi "Chiến ca, anh không được dọa em."

Sau đó Vương Nhất Bác lại nói thêm "Chiến ca, anh có thể ngủ với em được không? Anh ngủ với em, em không cần phải bật đèn và TV."

Tiêu Chiến do dự "Ngủ thế nào?"

Vương Nhất Bác vỗ vỗ vào gối, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ "Cái giường này quá nhỏ, ngủ một mình còn được, làm sao có thể ngủ được hai người đàn ông trưởng thành?"

Anh suy nghĩ một lúc, rồi bước đến bên một chiếc giường phụ. Giường trong bệnh viện đều có bánh lăn ở dưới chân, có thể đẩy đi đẩy lại. Tiêu Chiến đẩy giường đến sát giường bệnh của Vương Nhất Bác rồi ghép hai chiếc giường lại với nhau.

Tiêu Chiến quan sát một lượt, tỏ vẻ hài lòng, quay người đi rửa tay, rồi quay lại nói: "Được rồi, nằm xuống ngủ đi."

Chiến ca của mình quả là một người thông minh tuyệt đỉnh!

Ôi, thích quá!

Tiêu Chiến cầm điều khiển từ xa tắt đèn, rồi đắp chăn bông lên người.

Một lúc sau, từ phía Vương Nhất Bác vang lên tiếng sột soạt, nhỏ giọng hỏi "Chiến ca, anh ngủ rồi sao?"

"Chưa, làm sao vậy?"

Giong nói bên kia im lặng một lúc, lại nói "Em có thể nắm tay anh không?"

Tiêu Chiến thở dài, đây thật sự là sợ hãi. Vì vậy anh tiến sát lại phía người bạn nhỏ, vươn tay kéo nhẹ bạn nhỏ vào lòng, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng, nhẹ nhàng dỗ dành "Đừng sợ, anh ở đây, ngủ đi nhé."

*Bồi giường: Từ này có thể hiểu theo nhiều cách khác nhau như chắc chắn người bạn nhỏ của chúng ta nghĩ theo cách không hề trong sáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro