Chương 56:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Điện hạ, nếu có người đáng ghét đến gây sự với cậu, cậu phải nói cho tớ biết, tớ sẽ bảo vệ cậu."


Đào Chi chạy vào tới nhà là đúng chín giờ.

Đào Tu Bình và Quý Phồn, một người cầm cốc trà, một người cầm lon cola: "Về rồi à."

Quý Phồn uống một ngụm cola: "Về rồi à?"

Đào Chi vừa xuống taxi rồi chạy từ cổng khu về nhà, cô đứng ở cửa ra vào, tay chống gối, thở hổn hển, không nói gì, chỉ vẫy tay với họ.

Đào Tu Bình nhìn đồng hồ, bình tĩnh đặt cốc trà xuống: "Chín giờ, cũng đúng giờ đấy."

"Cũng đúng giờ đấy." Quý Phồn vừa uống hết lon cola, làm động tác ném bóng rổ phóng đại ném vào thùng rác cách chân mình không đến một cánh tay.

Đào Chi cuối cùng cũng thở đều, cô cởi giày bước đến trước ghế sofa, ngồi phịch xuống ghế, không muốn nói gì.

Cuối cùng cũng về đến nhà để nghỉ ngơi, cô cảm thấy thật mệt mỏi. Rõ ràng tối hôm nay cô cũng không làm gì cả.

Cô ôm gối tựa sofa ngồi một lúc, đúng lúc này bụng kêu ọc ọc lên.

Đào Tu Bình nhìn cô: "Ăn chưa no à?"

"Chưa có ăn." Đào Chi thành thật nói, cô đứng dậy, đi vào bếp, "Nhà còn gì ăn không bố?"

"Đồ ăn tối đã nguội rồi," Đào Tu Bình đặt laptop xuống, cũng đi theo, "Bố làm mì trứng cho con ăn nhé?"

Đào Chi đáp lại một tiếng.

Cô đứng dựa vào quầy bếp, nhìn Đào Tu Bình lấy trứng và cà chua từ tủ lạnh ra: "Con đi gặp bạn trai nhỏ của con, sao còn chưa ăn tối?"

Đào Chi không nói gì.

Đào Tu Bình để ý thấy cô không vui, cố tình đùa: "Cậu ấy không cho con ăn à?"

Đôi mắt của người đàn ông có quầng thâm, kể từ lần trở về lần trước, ông không còn đi công tác nữa, nhưng dường như không vì thế mà rảnh rỗi hơn, thậm chí dường như mỗi ngày lại càng bận rộn hơn.

Đào Chi không trả lời, đột nhiên gọi một tiếng: "Bố ơi."

Đào Tu Bình đập trứng vào bát, khuấy đều: "Ừ?"

"Bố sắp phá sản rồi à?" Đào Chi đột nhiên hỏi không đầu không đuôi.

"..."

Đào Tu Bình nhìn cô có chút ngạc nhiên, không nhịn được cười: "Người ta ai cũng muốn bố mình kiếm nhiều tiền hơn, sao con ngày nào cũng cứ mong bố phá sản thế?"

Đào Chi nhíu mày: "Chỉ là cảm thấy gần đây, hình như ngày nào bố cũng rất mệt."

Nụ cười của Đào Tu Bình thu lại một chút, nhìn cô một cái sâu sắc, ông mở miệng, rồi dừng lại.

Một lát sau, ông lại mỉm cười, đặt trứng đã đánh tan lên bàn, mở vòi nước rửa cà chua: "Người lớn luôn như thế, ngay cả con bây giờ cũng có phiền não của riêng mình, sao bố lại không thể có?"

Đào Chi gật đầu, nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Vậy bố đang thích cô nào à? Bố sắp kết hôn rồi à?"

Đào Tu Bình bị câu nói bất ngờ của cô làm nghẹn lại.

Đào Chi rất tinh ý nói: "Nếu bố thực sự có thích cô nào đến mức muốn cưới về thì con cũng không phải là không thể chấp nhận được."

Cô rất thoải mái về chuyện này, những gì cô muốn làm Đào Tu Bình đều cho phép, vì thế nếu ông thực sự có một người mình thích, Đào Chi cũng không có lý do gì để ngăn cản.

Nếu như ngăn cản, thì là quá ích kỷ rồi.

Cô có người mình thích, có việc mình muốn làm, cũng có cuộc sống riêng của mình, Đào Tu Bình cũng nên có.

Dù trong lòng có thể ít nhiều cảm thấy không thoải mái, nhưng cô có thể cố gắng chấp nhận và vượt qua.

Đào Chi cảm động trước sự thấu hiểu của chính mình.

Đào Tu Bình chỉ nhìn con gái mình, nhìn cô thay đổi biểu cảm từ lo lắng sang kiên định, cuối cùng lại nhẹ nhõm thì chỉ cảm thấy thật buồn cười.

Đứa nhỏ này lúc nhỏ thì đáng yêu, lớn lên dậy thì lại có những suy nghĩ thú vị kỳ lạ.

Ông giơ tay lên, những giọt nước trên tay bắn vào cô: "Con nghĩ lung tung gì vậy, ngoài Đào Chi và A Phồn ra thì bố không có ai khác đâu."

Đào Chi phất tay, vẻ mặt "bố cứ giả vờ đi" nói: "Biết rồi biết rồi."

Đào Tu Sự Bình: "..."

Đào Tu Bình nấu ăn rất ngon, mặc dù rất ít khi có cơ hội được ăn món ông nấu. Cà chua được gọt vỏ cắt nhỏ, vị ngọt và chua trộn lẫn vào nước súp trứng, sợi mì bằng làm tay cũng dai ngon vô cùng, dù không có thịt, chỉ là một bát mì chay, Đào Chi vẫn ăn ngon lành.

Ăn được một nửa, Quý Phồn cũng chạy đến, giương cổ nhìn vào bếp: "Lão Đào, còn mì không?"

Con trai ăn khỏe, vừa ăn tối vài giờ lại đói, Đào Tu Bình nấu thêm một nồi, rồi múc cho cậu một bát lớn.

Quý Phồn ngồi bên cạnh Đào Chi húp mì.

Đào Tu Bình ngồi đối diện, nhìn bọn họ ăn.

Có một cảm giác khó tả, kỳ lạ của sự hài lòng.

Mặc dù khó quản lý, có lúc không biết phải dạy bọn chúng thế nào, nhiều lần tự hỏi liệu mình nói như vậy có phản tác dụng không, rất khó để cân bằng giữa gia đình và công việc.

Nhưng trong những khoảnh khắc tĩnh lặng này, lại có một loại hạnh phúc khó diễn tả.

Có lẽ, Quý Cẩn cũng như vậy.

Chỉ cần nhìn bọn chúng ăn, ngủ, học tập và trưởng thành, sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Trong những năm ông tập trung toàn tâm vào công việc và kiếm tiền, cô ấy ở ngôi nhà này, bên cạnh chỉ có hai đứa trẻ này.

Một lúc sau, Đào Chi và Quý Phồn đột nhiên cùng ngẩng đầu lên, nhìn ông.

Đào Tu Bình tỉnh lại: "Sao vậy?"

"Bố vừa thở dài một hơi." Quý Phồn nói không rõ ràng vì trong miệng đang ngậm mì.

Đào Chi gật đầu nói: "Quả nhiên sắp phá sản rồi."

"..."

Đào Tu Bình nheo mắt: "Trẻ con sao lại có nhiều suy nghĩ lung tung thế, không có! Bố không phá sản!"

Quý Phồn thích gây rối: "Vậy chỉ có thể là vì bạn trai chị không cho chị ăn."

Đào Chi: "..."

Đào Chi cầm đũa, ngón tay dừng lại một chút, rồi cô ngẩng đầu lên.

Đào Tu Bình giả vờ hỏi một cách không chú ý: "Cha mẹ thằng bé làm nghề gì?"

"Làm sao bố biết cậu ấy lớn lên với ông nội?" Đào Chi nói.

Đào Tu Bình "À" một tiếng, nhìn Quý Phồn, chưa kịp nói.

"Đừng nói là nghe Quý Phồn nói," Đào Chi ngắt lời, "Con cũng chưa bao giờ nói với Quý Phồn về tình hình gia đình cậu ấy?"

Trong chốc lát, khuôn mặt cô thay đổi, ngay cả Quý Phồn cũng không kịp phản ứng.

Đào Tu Bình hít sâu một hơi: "Chi Chi..."

"Bố đã điều tra cậu ấy rồi có đúng không?" Đào Chi bỗng nổi giận, "Chỉ vì con gái bố yêu cậu ấy, nên bố phải điều tra hết mọi thứ phải không, Đào tổng?"

Đào Tu Bình cũng nâng cao giọng: "Chính vì con gái bố muốn yêu đương cậu ta, nên bố phải biết rõ cậu ta là người thế nào chs!"

Nhà ăn bỗng trở nên im lặng, Quý Phồn nhìn Đào Chi, rồi lại nhìn Đào Tu Bình, lặng lẽ kéo bát mì ra xa.

Đào Tu Bình thở dài: "Hôm nay bố hỏi con, là muốn biết con có hiểu rõ những điều này không, con có biết tình hình gia đình cậu ta không?"

"Con không quan tâm gia đình cậu ấy ra sao," Đào Chi cứng rắn nói, "Người con thích là cậu ấy, cậu ấy có tiền hay không không liên quan đến con."

"Con nghĩ bố sẽ quan tâm cậu ta gia cảnh tốt hay xấu, có tiền hay không à?" Đào Tu Bình hít sâu một hơi, đứng lên, "Không đơn giản như vậy."

Đào Chi im lặng nhìn ông.

Cô nhớ lại người đàn ông tối nay, cùng phản ứng của Giang Khởi Hoài lúc đó, bỗng không thể nói lời phản bác.

Đào Tu Bình kéo ghế đi lên lầu, vào phòng làm việc.

Một lúc sau, ông cầm một túi hồ sơ xuống, đặt trước mặt Đào Chi: "Xem đi."

Đào Chi do dự một chút, đặt đũa xuống, nắm dây của túi hồ sơ, mở từng vòng một.

Cô nắm những tờ giấy mỏng, đọc từng dòng, mỗi khi đọc một chữ, tay nắm lấy trái tim cô càng siết chặt thêm một chút.

"Trước bốn tuổi ở trại trẻ mồ côi, sau đó được ông nội tìm thấy và đón về, không biết mẹ là ai, cha là một kẻ lừa đảo, không có công việc, vì đột nhập cướp bóc gây thương tích mà vào tù, may mắn người bị hại không chết, bị kết án mười mấy năm, sau đó vì biểu hiện tốt trong tù mà được giảm án, gần đây mới được thả ra." Đào Tu Bình bóp mắt, chậm rãi nói, "Những điều này cậu ấy có nói với con không? Không nói có đúng không."

Khuôn mặt Đào Chi cuối cùng cũng tái nhợt.

Thảo nào.

Đào Tu Bình trước đây không bao giờ quản lý chuyện cô về nhà lúc mấy giờ, bỗng nhiên đặt ra giới nghiêm sớm như vậy.

Thảo nào khi biết cô yêu sớm nhưng vẫn luôn không nói gì.

Ngón tay Đào Chi nắm lấy mép giấy từ từ siết chặt, cô cúi đầu, mắt đỏ dần.

Cô bỗng rút tay lại, mép giấy sắc nhọn lập tức cắt đứt làn da mỏng manh, máu chảy ra từ ngón tay từng chút một.

Cô nắm chặt ngón tay chảy máu, nói: "Bố cho con xem cái này có ý nghĩa gì?"

"Bố muốn biết con hiểu cậu ta đến mức nào," Đào Tu Bình không giấu giếm nữa, "Hơn nữa tính con dễ hành động vì bồng bột nhất thời, bố hy vọng con cũng có thể lý trí một chút, con phải hiểu rằng, tính cách con quá đơn giản, có những người không thích hợp với con."

Đào Chi im lặng một chút, rồi chậm rãi gật đầu: "Bố đúng là như vậy, vẫn luôn luôn rất lý trí."

Đào Tu Bình nhíu mày: "Chi Chi..."

"Con đánh nhau, bị giáo viên gọi phụ huynh, điều bố quan tâm nhất không bao giờ là cảm xúc của con, mà là làm sao để giải quyết vấn đề một cách tốt nhất. Con đã quen rồi, vì bố luôn luôn như vậy."

Cô khẽ nói: "Nhưng cậu ấy không phải là người khổ sở nhất sao?"

Đào Tu Bình nhìn cô chằm chằm.

Giọng Đào Chi nghẹn ngào: "Cậu ấy nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có một ngôi nhà, nhưng lại phải đối mặt với một người cha như vậy, hồi nhỏ rõ ràng rất vui, hồi nhỏ rõ ràng rất vô tư, tại sao cậu ấy lại phải khổ sở mãi mãi như vậy?"

Đào Chi không thể không nhớ lại lúc mình năm sáu tuổi đang làm gì.

Đòi mẹ kể chuyện trước khi đi ngủ, nhõng nhẽo với bố mẹ mua để thú nhồi bông mới, cùng Quý Phồn nghịch ngợm gây rắc rối khắp nơi.

Gây rắc rối xong lại trốn trong vòng tay mẹ, không cần lo lắng bất cứ điều gì, vì dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, luôn có bố mẹ giúp cô giải quyết.

Trên đầu cô, luôn có một bầu trời không thể phá vỡ chống cho cô.

Nhưng Giang Khởi Hoài từ đầu đã không bao giờ có bầu trời.

Cậu ấy không có gì cả.

Vì vậy, mỗi thứ cậu ấy có được, mỗi tình yêu, thậm chí có lẽ mỗi viên kẹo, đều là một sự rộng lượng, là ân huệ của số phận, là sự ban ơn cho đối với cậu ấy, là may mắn xa xỉ.

Mắt Đào Chi đỏ lên, nước mắt không kìm được mà từng giọt lớn rơi xuống: "Cậu ấy thực sự rất tốt, cậu ấy có thể làm tốt bất cứ việc gì, là người giỏi nhất con từng gặp, cậu ấy đã nỗ lực rất nhiều để trở nên tốt hơn, cậu ấy đã rất cố gắng để thoát ra khỏi vũng lầy đó..."

"Nhưng bây giờ bố lại muốn kéo cậu ấy trở lại sao? Bố muốn dùng cách này để nói với cậu ấy rằng, cậu ấy không cần phải cố gắng nữa, vì dù cậu ấy có vùng vẫy đến đâu, làm tốt đến đâu, cả đời này cũng không thoát khỏi được sao?"

Đào Tu Bình ngạc nhiên nhìn cô, không thể nói nên lời.

Đào Chi nhìn không rõ nữa, cô đưa tay lên lau mạnh mắt, sau đó đứng dậy, nghẹn ngào nói: "Bố, bố như thế không công bằng, bố đối xử với cậu ấy quá tàn nhẫn rồi."

Cô không nhìn quay người lao ra khỏi nhà.

Đường phố đêm khuya mờ ảo dưới ánh đèn, Đào Chi xuống xe taxi, băng qua đường, trong tiếng còi xe chói tai, cô dốc hết sức chạy về hướng con ngõ nhà Giang Khởi Hoài.

Phía trước không xa, ở trạm xe buýt, từ xa xa, cô thấy bóng dáng của cậu ấy.

Giang Khởi Hoài vừa xuống xe buýt, dưới ánh đèn đường, bóng người mờ ảo, ngũ quan ẩn trong bóng đêm, không thấy rõ biểu cảm, chỉ cảm nhận được vẻ kiêu ngạo bất biến của cậu ấy.

Cậu ấy đứng trước trạm xe buýt, ngẩng đầu lên, từ xa xa nhìn cô, rồi dừng bước.

Đào Chi dốc hết sức chạy về phía cậu ấy.

Gió lạnh như trộn lẫn tuyết, trộn với nước mắt làm cho mặt cô đau rát, nhưng Đào Chi dường như không cảm thấy gì.

Cô lao thẳng vào lòng chàng trai.

Sự va chạm mạnh khiến Giang Khởi Hoài lùi lại, cậu ấy ngạc nhiên, theo phản xạ mở rộng tay ôm lấy cô, bị va lùi lại nửa bước mới miễn cưỡng đứng vững: "Sao vậy?"

Đào Chi ôm chặt eo cậu ấy, đầu vùi sâu vào ngực cậu, gần như tham lam hút lấy sự ấm áp và hương vị của cậu ấy.

Cô lắc đầu, dùng mũi cọ vào cậu ấy, giọng nói vẫn còn khàn khàn vì khóc: "Lạnh."

Giang Khởi Hoài nhíu mày: "Sao cậu không mặc áo khoác mà đã ra ngoài rồi?"

"Tớ không kịp mặc," cô lại cọ đầu, "Tớ vội vàng chạy đi muốn gặp cậu."

"Thả ra." Giang Khởi Hoài nói.

Đào Chi lắc đầu, ôm chặt lấy cậu ấy không buông tay.

Giang Khởi Hoài thở dài: "Cậu thả ra trước đi, tớ sẽ không chạy đâu."

Đào Chi từ từ, không tình nguyện buông tay ra.

"Đừng cử động." Giang Khởi Hoài kéo khóa áo khoác xuống, cởi ra, rồi bao bọc cô hoàn toàn vào trong áo.

Sự ấm áp ngay lập tức ngăn chặn cái lạnh.

Áo khoác của cậu ấy khá dài với cô, chạm đến bắp chân, Đào Chi đứng yên, để cậu ấy khom người bao bọc cô vào trong, dựng cổ áo lên, kéo khóa.

Khi đã bao bọc xong, Giang Khởi Hoài mới đứng thẳng dậy, nhìn cô.

Gương mặt cô đỏ ửng, vẫn còn dấu vết của nước mắt chưa khô.

Giang Khởi Hoài đưa tay lên, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào mí mắt đỏ của cô, thì thầm: "Cậu lén trốn ra ngoài à?"

Đào Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy giống như là ra ngoài vì cãi vã hơn.

Cô gật đầu: "Ừ."

"Bị mắng à?" Giang Khởi Hoài hỏi tiếp.

Cô lắc đầu: "Không."

"Sao đột nhiên lại vội vàng muốn gặp tớ?" Cậu ấy hỏi lần cuối.

Đào Chi lại im lặng, cô nhìn chằm chằm vào cậu ấy vài giây, rồi lại vùi vào eo cậu, dính sát không chịu buông tay.

Giang Khởi Hoài cười, để cô ôm, có vẻ hơi bất lực: "Làm gì vậy?"

"Tớ muốn trở thành một miếng bánh gạo." Đào Chi nói nhỏ.

Giang Khởi Hoài cúi mắt, xoa đầu cô, hỏi dịu dàng: "Hả? Tại sao muốn trở thành bánh gạo?"

"Như vậy thì tớ có thể luôn dính lấy cậu, để cậu không thể tách ra khỏi tớ được." Đào Chi ủ dột nói.

"Tại sao tớ lại phải tách ra khỏi cậu?"

"Sao tớ biết được, nhưng mà chẳng phải cậu vẫn luôn ghét tớ sao, bình thường cũng toàn là tớ làm phiền cậu." Đào Chi không hài lòng than phiền, "Cậu cũng không bao giờ nói chuyện gì với tớ cả."

Giang Khởi Hoài dừng tay, im lặng.

Đào Chi không để ý đến phản ứng của cậu ấy.

Cô rất đơn giản, đầu óc cứng nhắc, không thể lý trí như Đào Tu Bình, cũng không muốn suy nghĩ nhiều.

Đào Chi chỉ muốn dựa vào suy nghĩ và sự bốc đồng của mình để làm việc.

Vì yêu thích nên muốn lại gần cậu, vì yêu thích nên mới cố gắng, vì yêu thích nên mới không muốn để cậu phải cô đơn một mình.

Cô sẽ cho cậu tất cả những gì cậu không có, bù đắp những gì cậu đã mất.

Nếu cậu phải chịu đựng tất cả mọi thứ một mình, thì cô sẽ trở thành bầu trời của cậu.

Cô buông tay một chút, ngẩng đầu lên nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Điện hạ, nếu có người đáng ghét đến gây sự với cậu, cậu phải nói cho tớ biết, tớ sẽ bảo vệ cậu."

Giang Khởi Hoài chớp mắt, rồi cúi xuống: "Hả? Cậu định bảo vệ tớ như thế nào?"

Đào Chi không giấu diếm kế hoạch của mình, mắt vẫn còn dấu vết nước mắt chưa khô, nhưng cô dứt khoát nói: "Em sẽ tìm Quý Phồn, để cậu ấy cho người đó một trận, đánh cho đến khi người đó nằm viện nửa năm không dậy nổi. Cậu ấy rất giỏi việc này, đảm bảo sẽ khiến người ta không phát hiện ra ai là kẻ gây ra."

Giang Khởi Hoài: "......"


- End Chương 56 -

Editor: Chang Chang là mặt trời nhỏ


Editor: Huhu Chi Chi đáng iu xĩuuu, đau lòng cho Điện hạ quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro