Phần 6: Cùng nhau ăn sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Gọi cho anh vậy"

Liên quan gì đến anh

Cô xém tí buột miệng nói ra câu đó, nhưng khi thấy ánh mắt nguy hiểm của Tiêu Lăng, cô nhịn xuống, nuốt lại câu nói đó vào bụng.

Cô đưa điện thoại cho Tiêu Lăng và nghĩ đại một câu nói dối: "Tôi cả đêm không về nhà người nhà lo lắng. Bây giờ tôi cần phải về nhà".

Lần này Tiêu Lăng không ngăn cản cô, "Tôi đã gọi đồ ăn sáng rồi, ăn xong rồi hẳn về".

Nhờ anh nhắc cô mới để ý bụng mình đã sớm đói đến kêu "ùng ục". Bóp tiền trên người cô cũng mất, túi cô cũng không mang theo . Cô lại không muốn gặp mặt tên Triệu tổng kia , nên căn bản Cô không muốn quay về lấy . Dù sao thì trong túi cũng chỉ có một hai trăm đồng tiền mặt . Điện thoại thì mua vào 3 , 4 năm trước rồi , sớm nên đổi rồi .

Nếu như vậy mà đi , đoán chừng chỉ có thể đi từ khách sạn về nhà . Đi xe từ khách sạn Tân Hải đến nơi cô ở cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ . Nếu cô tự đi bộ , phải mất hai tiếng cô mới về tới nhà được . Đi bộ 2 tiếng về , sẽ đói chết mất . 

Cô suy nghĩ một hồi , đành ngồi xuống ghế sofa đợi đồ ăn sáng .

Một cái ghế sofa , Tiêu Lăng ngồi ở giữa , Tô Tố ngồi ở phía ngoài cùng , cách xa anh ta ra . Đến bây giờ cô vẫn chưa biết anh ta tên gì , Cô cũng không tính hỏi .

Dù sao thì sau hôm nay , họ cũng không còn gặp lại nữa .

 Ghế sofa rất mềm , ngồi rất thoải mái .

Tô Tố có chút buồn ngủ .

Nếu không phải do ánh mắt sáng rực của Tiêu Lăng cứ nhìn chằm chằm vào cô , cô có thể sẽ ngủ mất .

Đợi một hồi bữa sáng vẫn chưa tới .

 Hai người không ai nói gì , không khí có chút ngượng ngùng .

 Tố Tố tìm được cái điều khiển tivi , bấm mở tivi , ồn ào lên , không khí bột ngượng hơn . 

 Cô tiện tay chuyển đài , khi thấy tin tức giải trí cô liền ngây người , sắc mặt có nhợt nhạt. 

    "Năm . . . 1 nữ ngôi sao hạng 2 mới 23 tuổi đột ngột chết tại nhà riêng của mình. Sáng nay mới được người quản lí của cô phát hiện ra . Hơn nửa năm này Tô Tô đã rất ít khi xuất hiện trước công chúng . Có người biết tin tiết lộ rằng , Tô Tổ đã đi theo 1 ông chủ lớn, và còn có con với người đó . Lúc Tô Tổ bị người quản lý phát hiện ra thì kế bên cô có 1 đứa trẻ sinh non, vì thế mọi người đều bàn tán xôn xao , có lẽ là cô không cẩn thận sinh non ở nhà , trong lúc sinh qua đời . "

Tiếp theo trên màn hình xuất hiện mấy đoạn phim của các bộ phim mà cô từng tham gia.

Tiếp đó , nữ phát thanh viên đưa tin với một giọng nói nhẹ nhàng, " năm 16 tuổi Tô Tố vào làng giải trí là 1 cô nhi , đám tang đều do 1 tay người quản lí làm , đám tang là rất đơn giản , chỉ có vài người bạn thân trong giới giải trí và một số fan hâm mộ đến dự . "

 Tô Tổ cúi thấp đầu và môi Cô nở nụ cười châm biếm .

 Có nên sớm nhận ra .

 Mạc Tầm là ai , ông tổng của bệnh viện Phục Hoa , chi nhánh bệnh viện mở khắp cả nước . Với bản lĩnh của ông , sự thật về cái chết của cô chắc chắn đã bị ông giấu đi .

Cô cũng chỉ là 1 ngôi sao hạng 2 , làm sao có thể đấu lại Mạc Tầm .

Tô Tổ siết chặt tay thành nắm đấm .

Cô bây giờ còn chưa đủ năng lực cùng  Mạc Tâm đối đầu , nhưng một ngày nào đó , cô nhất định phải làm cho Mạc Tầm sống không bằng chết !

Tiêu Lăng nhạy bén phát giác được cảm xúc biến đổi của Tô Tổ . Nhìn lên tin tức trên tivi rồi nhìn qua Tô Tổ : " Tên của hai người giống nhau"

Tô Tổ sững sờ : " Anh quen Tô Tố kia ? "

"Không quen ! "

Ngôi sao hạng 1 thì quen biết nhiều , nhưng mà trên tivi cũng gặp qua Tô Tố này , anh im lặng một lát , mới nhẹ nhàng nói , " diễn xuất của cô ta cũng không tệ"

Tô Tổ cắn môi , cô rơm rớm nước mắt. Cái nhận xét này đối với cô mà nói , xem như không tệ .

Sau khi chuyện cô theo Mạc Tầm bị lộ tẩy, chỉ sợ tất cả mọi người đều đã đặt cho cô cái hiệu là " dựa hơi người giàu " ,hiếm khi Tiêu Lăng không bôi nhọ gì cô .

Nữ phát thanh viên còn đang nói chuyện thao thao bất tuyệt , Có nháy mắt mấy cái , nhảy đi sự ướt át trong mắt , lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía màn hình .

Trên màn hình là một tang lễ đơn giản ,ống kinh đảo qua , tình cờ nhìn thấy mấy người quen .Cô không có người thân , cho nên người cầm di ảnh của cô là người quản lí Trương Việt . Anh ta củng đầu chào từng ngưòi khách , vẻ mặt vô cùng trang trọng . Hốc mắt Tổ Tổ hơi đỏ e là Trương Việt là người duy nhất trên thế giới này thực sự quan tâm đến cô .

Lúc trước anh ta nhìn Mạc Tầm đối xử tốt với cô, còn chúc cô tìm được người có thể chăm lo cho cô cả đời.

Buồn cười.

Cô cungd Trương Việt lại nhìn nhầm ai có thể nghĩ tới Mạc Tầm gần gũi cô, chỉ là vì máu cuống rốn của con cô!

Trong lúc ngẩn người, điều khiển từ xa trong tay bị lấy đi.

               "Anh làm gì?"

Tiêu Lăng nhíu mày nhìn cô một cái, người ta chết có liên quan gì tới cô, cần gì phải đau khổ đến vậy? Anh ta tiện tay đổi đài.

Trong lòng của anh có chút khó chịu nhìn thấy vẻ mặt rưng rưng nước mắt của cô, trong lòng lại có chút không vui.

    "Anh là ai của tôi, tôi buồn hay không có liên quan gì tới anh"

Ánh mắt Tiêu Lăng lạnh lẽo, không khí đột nhiên trở nên lạnh.

Hung hăng nắm lấy cổ tay của cô, Tiêu Lăng nghiêng người một cái liền đè cô xuống sofa, lạnh lùng nói: "nữ nhân, cần tôi nhắc lại quan hệ của hai chúng ta??"

Đồ khốn!

Tô Tôa cắn răng, " không cần!"

Tiêu Lăng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi vào cái gáy thon dài trắng nõn của cô, ánh mắt từ từ nóng lên. Trên gáy của cô còn lưu lại dấu hôn rõ rệt, so với làn da trắng nõn của cô, khiến cho người ta xúc động muốn xâm phạm.

Làn da của cô mịn, có chút giống tơ lụa, anh phát hiện lòng bàn tay lại có chút không nỡ rời xa cánh tay của cô.

Tiếng chuông cửa bỗng vang lên.

Tiêu Lăng dừng một chút, không hề muốn buông tay.

Tiếng chuông cửa vẫn không ngừng vang lên.

Giữa hai đầu lông mày của anh hiện lên không kiên nhẫn, cuối cùng anh từ từ buông cô ra, đứng dậy.

Bữa sáng tới

Tô Tố bị Tiêu Lăng gọi ra ăn sáng, bữa sánh rất phong phú , kiểu Trung cùng kiểu Tây. Cô thích ăn bữa sáng kiểu Trung hơn, ăn xong bánh bao gạch cua, lại uống thêm một tô cháo là no.

Cô ăn rất nhanh, muốn mau rời khỏi nơi này.

Trái ngược với cô, người đàn ông đối diện ăn rất nhã nhặn, từng cử chỉ điều thể hiện đặc biệt nhã nhặn.

Tô Tố gục đầu xuống.

Thật biết đóng kịch!

Cô lấy khăn ăn lau ngón tay, nhìn Tiêu Lăng: " tôi đi đây!"

Tiêu Lăng gật đầu, từ trong bóp da rút ra mấy tờ tiền đỏ chót đưa cho Tô Tố.

Mặt cô biến sắc

Đây là dùng tiền đuổi cô đi, xem cô là gì đây?

Tiêu Lăng tựa hồ đoán được cô đang suy nghĩ gì, chậm rãi lau miệng, ánh mắt rơi vào dấu hôn trên cổ cô, nếu cô muốn để người  nhà cô biết điều này.

Tô Tố cắn răng.

Đánh rân đánh bảy tấc.

Người đàn ông này  này thật đúng là bt điểm yếu cô!

Tô Đại Khuê bọn họ thấy được cg ko quan trọng, nhưng con cô thấy thì.....

Trên người cô một đồng cg ko, nếu cứ như vậy trở về, hai đứa con nhất định nhìn thấy.

Cô cắn môi, xấu hổ cầm lấy tiền của anh.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro