Chương 1302: Trọng sinh đích nữ (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nô tỳ thỉnh an tứ tiểu thư." Lục Thực tùy tiện nhún gối một chút, lập tức liền đứng lên, động tác rất có lệ.

Lư Ngọc Tĩnh đỏ mặt, co quắp bất ăn mà xua tay, "Không cần, không cần."

"Xùy..." Lục Thực phát ra một tiếng cười cười nhạo nhỏ, làm cho lỗ tai Lư Ngọc Tĩnh đỏ lên.

Lư Ngọc Tĩnh quẫn bách vội vàng cầm đồi của mình rồi đi.

Lục Thực biểu tình khinh thường, nhấc chân bước vào bậc cửa.

"Phu nhân tìm ta có chuyện gì?" Ninh Thư nhìn Lực Thực hỏi.

Số lần Vân di nương tìm nàng có chút thường xuyên nha, lần này lại là chuyện gì?

Ninh Thư thu dọn một chút, rồi đi theo Lục Thực gặp Vân di nương.

"Ngươi cũng đã mười ba tuổi, nên ra ngoài để nhìn việc đời, đúng lúc hai ngày này phải đến Thiên Thai tự lễ Phật, nghe nói trong chùa có đại sư muốn giảng kinh Phật, ngươi cũng đi theo đi." Vân di nương cao cao tại thượng nói với Ninh Thư.

Thiên Thai tự là chùa miếu của hoàng gia, hương khói cường thịnh, là nơi đại quan quý nhân, nhân vật nổi tiếng, phú quý thích đến.

Nghe nói đại sư phật hiệu cao thâm, là một cao tăng.

Sao lại cho nàng đi, là thứ nứ, loại hoạt động này cơ bản không có phần của nàng.

"Ngươi trở về chuẩn bị, không được bôi nhọ uy danh của Lư phủ, đến lúc đó có rất nhiều quý nhân cũng đi, tiểu thư và công tử các nhà, nhất định phải chú ý tới dáng vẻ, không được làm ra hành động khiên Lư phủ xấu mặt." Vân di nương nói.

Ninh Thư cúi người hành lễ, "Đã biết."

"Lui xuống đi." Vân di nương phất tay.

Ra chủ viện, Nguyên Hương lập tức nói: "Tiểu thư, thật tốt quá, như vậy người có thể làm quen với những quý nữ khác."

Làm quen với quý nữ thì thế nào, đến tỷ muội trong nhà còn đấu nhau đến như vậy, người ngoài chẳng lẽ có thể giúp nàng sao?

Có điều là xem người hạ đĩa.

Loại chuyện thế này, còn có một khả năng chính là đi xem mắt.

Xem mắt đều đến cả chùa miếu rồi.

Lưu di nương nghe nói Ninh Thư phải đi theo Vân di nương đến Thiên Thai tự lễ Phật, lập tức tự bỏ tiền túi chuẩn bị quần áo cùng trang sức cho Ninh Thư.

Tranh thủ để Ninh Thư lộ mặt ở trước những phu nhân khác lưu lại ấn tượng tốt, tương lai có người cầu hôn.

Lưu di nương so với Ninh Thư còn khẩn trương hơn, vẫn luôn lải nhải nói cho Ninh Thư nên làm thế nào, không thể thất lễ.

Lưu di nương giống như kiến bò trên trảo nóng, đổi tới đổi lui, làm cho chính mình cảm thấy hỗn loạn.

Ninh Thư tùy Lưu di nương lăn lộn, Lưu di nương một lòng vì nàng.

"Tam tỷ tỷ, tỷ phải đi lễ Phật sao?" Lư Ngọc Tĩnh phi thường hâm mộ, vẻ mặt cũng có chút xấu hổ, đều là nữ nhi của phụ thân, nàng lại bị quên hoàn toàn.

Chính là bởi vì nàng không có mẹ để che chở.

Ninh Thư: "Chờ muội lớn bằng tỷ rồi cũng có thể ra ngoài tham gia các loại yến hội."

Tuổi hơi lớn một chút, liền phải mang ra ngoài đẩy mạnh tiêu thụ, đẩy mạnh tiểu thụ, để cho người ta biết như nhi nhà mình đã tưởng thành, có thể tới cầu hôn.

Lư Ngọc Tĩnh cực kì mất mát mà "nga" một tiếng, xoay người liền đi.

Buổi tối trước ngày phải đi Thiên Thai Tự, Lưu di nương một lần lại một lần dặn dò Ninh Thư, khiến Ninh Thư cho rằng ngày mai nàng liền phải gả chồng đấy.

"Đây là lần đầu tiên con xuất môn, không được cùng xung đột với người khác, mọi việc chỉ cần nhịn một chút là tốt rồi, lời nói ít một chút, chuyện gì cũng phải xin chỉ thị của phu nhân." Lưu di nương dặn đi dặn lại Ninh Thư.

Ninh Thư nghiêm túc mà nghe, gật gật đầu, "Con đã biết."

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư mặc quần áo mà Lưu di nương chuẩn bị cho nàng, còn có trang sức.

Ninh Thư mang theo thuốc bột bên ngươi, nơi thế này lúc nhiều người rất dễ xảy ra chuyện, cần phải có chuẩn bị.

Đặc biệt người đến Thiên Thai Tự đều là nhà cao cửa rộng có thân phận tôn quý, xảy ra chút chuyện liền thành trò cười của xã hội thượng lưu, cả đời đều xoay người không được.

Ninh Thư cần phải chuẩn bị.

Ninh Thư mang theo Nguyên Hương đến cổng lớn, ở cửa đỗ vài cái kiệu.

Còn có một ít gia đinh hộ vệ, hộ tống nữ quyến đi chùa.

Vân di nương đánh giá trên dưới Ninh Thư một chút, miễn cưỡng gật gật đầu, cơ bản đủ tư cách.

Một thân y phục này của Ninh Thư đã đào hết của cải của Lưu di nương, chỉ vì để cho nữ nhi của mình có thể phong quang một chút.

Ninh Thư cảm thấy Vân di nương rất không phóng khoáng, dựa theo cách làm của đương gia chủ mẫu khác, cho dù là thứ nữ, cũng phải cho một bộ quần áo tốt.

Có thể lấy trang sức ra tay, dù sao cũng là tranh mặt mũi cho gia tộc. Vân di nương lại chỉ tích tiền cho túi riêng của mình, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, để vào khố phòng riêng.

Ninh Thư cũng không để ý, thích làm sao thì làm.

Không tranh những lợi ích nhỏ nhặt này, nếu con thuyền Lư gia này bị hủy, nàng sẽ mang theo Lưu di nương rời đi.

Lư Minh Huyên một thân cẩm y hoa phục, người đẹp hơn hoa.

Lư Quân Ninh mặc y phục trang nhã, lại là vải sa dệt ánh trăng, theo từng bước đi phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, thần sắc Lư Quân Ninh thanh lãnh như Hằng Nga trên cung trăng.

Cho dù là Lư Minh Huyên, nhìn thấy bộ quần áo này của Lư Quân Ninh cũng ghen tị đến đỏ mắt.

Ninh Thư nhìn thoáng qua một chút liền thu hồi ánh mắt, hướng Lưu di nương đang đứng ở cửa nói: "Di nương, người quay về đi, con đi đây."

"Trên đường cẩn thận một chút." Lưu di nương nhìn Ninh Thư tha thiết nói.

Ninh Thư nhìn thấy tứ tiểu thư Lư Ngọc Tĩnh cẩn thận ló đầu ra từ cửa lớn, vẻ mặt hâm mộ nhìn một loạt cỗ kiệu.

Từ nhỏ đến lớn, Lư Ngọc Tĩnh chưa từng ra ngoài.

Ninh Thư lên kiệu, cỗ kiệu lảo đảo lắc lư nâng lên.

Ninh Thư trong kiệu lúc lắc đến có chút một ngủ.

Ninh Thư nói với Nguyên Hương đang đi ở bên cạnh cỗ kiệu: "Không có việc gì thì đừng gọi ta.'

"Vâng."

Ninh Thư nhắm hai mắt lại, ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện.

Sau khi Ninh Thư kiên trì tu luyện, nàng hiện tại có thể khiêng đá, nhảy tường.

Nếu có chuyện gì, nàng hẳn là có thể ứng phó được.

Thiên Thai Tự rất lớn, một cầu thang thật dài từ chân núi kéo dài đến đỉnh núi.

Người đi lễ Phật phải leo từ chân núi lên đỉnh núi.

Kiệu dừng ở chân núi, ở đây còn có không ít cỗ kiệu, xem ra có không ít người đến lễ Phật.

Ninh Thư xuống kiệu, ngẩng đầu nhìn bậc thang, bậc thang này không ít nha, muốn leo lên trên tuyệt đối sẽ mệt đến thở hổn hển, đặc biệt là tiểu thư khuê các ngày thường ít vận động.

Không ít người đang leo bậc thang.

Vân di nương mang theo Lư Minh Huyên và Lư Quân Ninh đi ở phía trước, Ninh Thư đi sau cùng.

Bậc thang san bằng bóng loáng, mặt trên sạch sẽ.

Leo bậc thang là một loại hoạt động thể lực, thời điểm leo được một nửa, ba người phía trước đều đã thở hổn hển, Ninh Thư cúi đầu, hô hấp không loạn mồ hôi không chảy.

Thỉnh thoảng có một ít công tử ca đi qua bên cạnh, Ninh Thư mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ cúi cầu đi , không thu hút sự sự chú ý của bất cứ ai.

Có ít công tử ca danh môn xuất hiện, Ninh Thư xác định kì thật đây là một hoạt động tương thân lớn.

Hoạt động giao hữu điển hình.

Thiên Thai Tự trang hoàng lộng lẫy, tượng Bồ tát trong đại điện lập lòe ánh kim, bảo tướng trang nghiêm.

Vân di nương mang theo ba nữ hài lên thắp hương.

Ninh Thư đem hương nến cắm vào lư hương, cúng một chút tiền nhanh đèn.

Ninh Thư vừa định thả bạc vào hòm công đức, một đôi tay thon dài đã bỏ bạc vụt vào trước.

Ninh Thư quay đầu nhìn về phía chủ nhân cái tay, đây là một nam tử trẻ tuổi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro