1466.Đại chiến dị hình(18)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ninh Thư lại vác hộp y tế lên, nếu gặp được có Dị Hình, là có thể đè người ra bắt Dị Hình.

Bệnh viện đều phong tỏa tin tức về Dị Hình, rốt cuộc tin tức hứa hẹn nói không có Dị Hình lại kết quả là xuất hiện một cái Dị Hình.

Quả thực vả mặt.

Mọi người lục tục trở về thành phố khiến thành phố có chút sinh khí.

Ninh Thư cùng Văn Hưng giống như tìm kim đáy biển, nơi nơi tìm kiếm Dị Hình có còn xuất hiện hay không.

Văn Hưng đến đồn công an nói lại tình huống, cầntiesn hành sàng lọc lại người dân trong thành phố, tranh thủ mỗi người đều kiểm tra sức khoẻ một chút, đặc biệt là nữ nhân.

Loại chuyện này chỉ dựa vào hai người căn bản là không được, một thành phố cũng có mấy ngàn vạn dân cư, đây là một công trình lớn.

Như vậy một số người phụ trách một khu vực, hiệu suất liền cao rất nhiều.

Trong thời gian này, nếu gặp được chỗ nào đăng bảng bán nhà, Ninh Thư sẽ đi vào hỏi một chút giá nhà.

Có thể mua liền mua, không biết sau này còn có thể hay không mua được.

Có thể an cư lạc nghiệp, có một căn nhà thuộc về mình.

Ninh Thư kiểm tra lại tiền bạc, trừ bỏ tiền lương, không có nguồn thu khác.

Phải tìm một nghề phụ mới được, bất quá hiện tại vấn đề Dị Hình còn chưa được giải quyết, thậm chí khả năng nhiệm vụ thất bại, nghề phụ vẫn là từ từ vậy.

Từ sau khi gặp được Dị Hình ở bệnh viện, Văn Hưng cùng Ninh Thư liền không có tái ngộ với Dị Hình nữa.

Đồng tiền huyền phù của Văn Hưng chỉ bất động, xem ra chung quanh không có Dị Hình.

Văn Hưng cầm đồng tiền, ngồi xuống, "Nhiệm vụ này thật là mệt chết tôi."

Ninh Thư buông hộp y tế, "Nhiệm vụ này thật là ghê tởm chết tôi."

Ninh Thư cùng Văn Hưng giống như ăn mày ngồi ở ven đường.

Cống thoát nước, đống rác địa phương , các nàng chỉ có chưa lên trời tìm thôi, hình tượng tàn tệ, đầu bù tóc rối, dơ hề hề.

Còn có người còn ném tiền xu cho bọn họ.

Ninh Thư chạy nhanh nhặt lên tiền xu cho vào túi, dứt khoát lấy ra chai nước khoáng , dùng dao nhỏ cắt ra, bày trên mặt đất.

"Các vị đại ca đại tỷ xin thương xót, ba ba tôi hiện tại nhiễm bệnh, ô ô ô......" Ninh Thư quỳ trên mặt đất gào khan lên.

Văn Hưng:......

Như vậy cũng được sao.

"Ba của ngươi trẻ tuổi như vậy ư?" Người qua đường nghi ngờ Ninh Thư, căn bản chính là lừa tiền đi.

Ninh Thư lôi kéo Văn Hưng, "Đây là ca ca của ta."

"Mau quỳ, làm cho người ta cứu cứu ba ba đi, tự tôn không quan trọng, quan trọng là có thể cứu ba a." Ninh Thư tận tình khuyên bảo.

Văn Hưng:......

Có người ném tiền vào chai nhựa trước mặt Ninh Thư, không nhiều lắm, chỉ 5 mao, một khối, hoặc là chính là năm khối mười khối.

"Cảm ơn, các ngươi sẽ có báo đáp tốt." Ninh Thư đem tiền bỏ vào túi mình.

Toàn bộ quá trình Văn Hưng đều lạnh mặt, rất muốn nói quá nhục nhã, nhưng là nhìn đến Ninh Thư huýt sáo kiếm tiền, vẫn là thôi đi.

"Không tồi,kiếm được mấy chục khối." Ninh Thư cười tủm tỉm mà nói.

"Chúng ta hôm nay có tiền rồi a."

Mỗi ngày đi bộ ở trong thành phố, làm việc đều là không công.

Văn Hưng:......

Không lời gì để nói, rốt cuộc là thiếu bao nhiêu tiền a.

"Chúng ta không phải ăn Tích Cốc Đan sao?" Văn Hưng hỏi.

"Chúng ta còn phải uống nước"

Văn Hưng: Ngươi nói đúng thì đúng đi!

Da mặt thật dày!

Làm một người cổ đại như Văn Hưng không biết làm sao đàm luận cương thường với nữ nhân này.

Nhiệm vụ giả thấy rất nhiều, có chút cảm xúc liền xem phai nhạt.

"Chúng ta đi xung quanh thành phố này một chút đi." Văn Hưng nói.

Đặc biệt là lúc trước ở trong thành chạy nạn, phân tán sang các thành phố chung quanh , vạn nhất có người mang theo a.

Ninh Thư không có ý kiến, đều là vì nhiệm vụ, "Được."

Mỗi ngày lúc tan sở Ninh Thư cùng Văn Hưng, liền đi đến các nơi khác, buổi sáng ngày hôm sau còn gấp trở về đi làm.

Không có biện pháp, Ninh Thư không muốn mất đi công việc này.

Lúc nghỉ ngơi , Ninh Thư bày ra dụng cụ ăn xin.

Văn Hưng: Ngươi không có tôn nghiêm sao?

Ninh Thư: Ngươi nói gì, không nghe thấy, không nghe thấy, không a......

Ninh Thư cùng Văn Hưng không thu hoạch được gì, giống như lần Dị Hình kia xuất hiện trong bụng thai phụ đó là ngoài ý muốn vậy.

Nếu thật là như vậy, thì thế giới này Dị Hình không còn, như vậy nhiệm vụ của bọn họ liền hoàn thành.

Nhưng trong lòng Ninh Thư lại không yên tâm, nhưng là lại tìm không thấy, mỗi ngày đều chạy loạn khắp nơi.

Khổ bức!

Ninh Thư phát bực, về sau không bao giờ chọn loại thế giới này.

Văn Hưng cùng Ninh Thư nhìn nhau liếc mắt một cái "Nghỉ ngơi một chút, nếu thực sự có, khẳng định sẽ xuất hiện."

Ban ngày đi làm, buổi tối cuối tuần thì đi quanh thành phố, thể lực đều phải tiêu hao quá mức.

Ninh Thư gật gật đầu, "Cứ như vậy đi, nếu thật xuất hiện vấn đề, lại đánh báo cáo đem gọi bọn họ tới."

Ninh Thư nhìn bàn tay chồng chất vết thương của mình,nào giống bàn tay nhân viên văn phòng khác chứ.

Lúc về , Ninh Thư ghé tiệm thuốc mua ít trung dược, tự mình trở về chế biến thành cao, bảo dưỡng thật tốt tay mình.

Tay vẫn luôn bị thương.

Ninh Thư đắp cao, sau đó dùng băng băng lên rồi ngồi xếp bằng ở trên giường tu luyện.

Bất quá thân thể quá mệt mỏi, Ninh Thư tu luyện, thân thể đảo một cái ngã xuống trên giường ngủ rồi.

Lúc tỉnh dậy, đầu tiên là đem băng trên tay gỡ xuống, bằng không để lâu thì lỗ chân lông nhiễm trùng.

Ninh Thư nhìn tay mình trắng lên không ít, so với trước đây thuận mắt hơn nhiều.

Đôi tay như vậy, gõ bàn phím mới đẹp, tâm tình mới sung sướng.

Ninh Thư lại đắp chút cao lên mặt.

Gần đây toàn màn trời chiếu đất, nơi nơi chạy, làn da bị làm cho thực khó coi, hiện tại thực không xong.

Ninh Thư chăm sóc bản thân thật tốt.

Làm xong, Ninh Thư thay quần áo đi làm.

Không đi làm liền không có tiền, không có tiền liền không thể mua nhà.

Ninh Thư nét mặt toả sáng ra khỏi cửa, lên tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm tuy rằng đông đúc, nhưng tâm Ninh Thư đang tốt nên không có bị ảnh hưởng, ít nhất cô còn phải đi làm còn phải nuôi sống mình.

Bất quá lại có tay sờ mông cô.

Ninh Thư mặt hờ hững, vươn tay bắt lấy bàn tay đó.

Bị Ninh Thư bắt được tay, người đó có chút hoảng loạn, muốn rút tay về nhưng bị Ninh Thư gắt gao túm lấy.

Ninh Thư vặn ngón tay hắn, người phía sau liền đau đến hít khí, "Tay của ta, tay của ta."

"Lần sau lại dâm loạn nữ nhân, ta cho ngươi đẹp mặt." Ninh Thư trầm thấp mà nói.

Nam nhân mồ hôi đổ đầy đầu, Ninh Thư buông lỏng tay,hắn liền vội vàng chạy xa Ninh Thư.

Ninh Thư trợn trắng mắt, luôn có người dâm loạn nàng.

Văn Hưng buông tờ báo xuống đứng ở bên trái Ninh Thư nói: "Cô ngồi đi."

"Tôi mỗi lần gặp được cô, cô tựa hồ đều là loại tình huống này." Văn Hưng cất báo đứng lên.

Bất quá hắn mới vừa đứng lên, một người nam nhân bay nhanh đến chiếm cứ vị trí của hắn, sau đó nhắm mắt giả chết.

Văn Hưng nhíu nhíu mày, chỉ có thể cùng đứng với Ninh Thư.

Ninh Thư nhún vai, "Mỗi lần tôi gặp được loại tình huống này đều bị anh thấy được."

"Anh nói nam nhân các ngươi đều đói khát như vậy sao, khó có thể chịu đựng như vậy sao?" Ninh Thư trợn trắng mắt nói.

"Sinh sản là bản năng, loại hành vi này từ bản năng chi phối, có chút người làm như vậy, có chút người không làm như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro