Chương 1: Đã chỉnh sửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: KawagaryHana
Beta:Onedaybemine

Chương 1
Bột Sơn, nổi tiếng với nhà tù Bột Sơn.

Nơi này vốn chỉ là một trấn nhỏ bình thường. Mười năm trước một nhà tù được dựng lên ở đây. Tiếp theo, vô số gương mặt xa lạ bắt đầu như nấm sau mưa tràn vào trấn nhỏ này.

Nhiều người, thương nghiệp tự nhiên phát triển. Nhưng cùng với tỷ lệ phồn vinh của trấn nhỏ, tỷ lệ tội phạm cũng liên tiếp tăng lên. Thậm chí ban ngày một mình cũng có khả năng gặp phải bọn xã hội đen, ví dụ như hiện tại.

- Đừng nhúc nhích!

Vừa mới rẽ qua một góc đường, cổ liền đột nhiên bị người phía sau siết chặt, một con dao sắc bén kề sát vào cổ, lãnh ý thấm vào da.

Thanh âm nặng nề, hiển nhiên là đeo khẩu trang. Nhưng người này một thân khí tức cuồng dã, tính xâm lược mười phần.

Cố Duệ vội vàng buông hộp thức ăn trong tay ra, hai tay giơ lên đỉnh đầu, thân thể run rẩy tỏ vẻ vô hại của mình. Anh có chút hối hận vì đi đường tắc, mà đi đoạn đường hẻo lánh này có gọi cũng chưa chắc có người nghe được.

Tên cướp rất cao lớn. Chiều cao 176cm của Cố Duệ không tính là thấp, nhưng bị bắt giữ vào trong ngực, đỉnh đầu ngay cả bả vai người ta cũng chưa tới. Được rồi, hiện tại anh mới mười sáu tuổi, cơ hội còn dài.

Dù sao từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, Cố Duệ luôn hiểu được việc thức thời. Cho nên anh phi thường nhu thuận phối hợp với lực đạo của bọn xã hội đen đi tới, sau khi rẽ qua mấy ngã tư, tiến vào một cánh cửa nhỏ.

Phòng bên trong thế nhưng không bật đèn, sau khi cửa đóng lại liền tối đen. “Đại khái là sợ bị nhìn thấy chân dung”- Cố Duệ lý giải đối phương cẩn thận. Lúc này đây, anh cảm thấy may mắn vì mình không mang theo bao nhiêu tiền trên người, cho dù bị cướp cũng không đau lòng. Nhưng một giây sau, anh liền thay đổi sắc mặt.

Hơi thở của tên côn đồ đột nhiên trở nên nặng nề, bàn tay vốn ở cổ anh lại theo cổ áo rộng thùng thình sờ vào cổ anh, thậm chí đi xuống trước ngực anh.

Cảm nhận được khí tức dâm dục của đối phương, Cố Duệ tức giận. Tên xã hội đen này đâu phải là cướp tài gì, rõ ràng là cướp sắc.

Cố Duệ nhất thời tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Mình là một nam nhân, vậy mà bị coi là nữ nhân? Không để ý đến lưỡi dao trên cổ, hai tay lập tức bắt được bàn tay sờ loạn trước ngực anh, nghiêng đầu phẫn nộ nói: "Ngươi...anh đang làm gì vậy?”

Nhưng thanh âm Cố Duệ hơi mềm, một câu nói nghe không ra nửa phần uy hiếp, ngược lại mang theo một chút ý tứ đáng thương, làm cho người ta càng muốn khi dễ.

Sau khi tay bị bắt được, tên cướp thế nhưng thật sự dừng lại. Nhưng khẩu trang không biết từ khi nào đã bỏ đi, tựa hồ là muốn ngửi thấy mùi vị Cố Duệ, cúi đầu không ngừng tiến về phía cổ anh. Hô hấp nóng rực phun lên, mang theo một cỗ run rẩy.

Cố Duệ có thể cảm nhận được bàn tay cầm dao trên cổ anh run rẩy, có chút kinh hồn bạt vía, sợ đối phương run tay liền đem dao hướng về trên cổ anh.

Đối phương nghe lời dừng tay. Anh lấy lại bình tĩnh, ra vẻ trấn định mở miệng, "Tôi ra ngoài bình thường có người theo sau, nếu anh muốn cầu tài, tốt nhất là nhanh lên, ví tiền của tôi ở trong túi quần, anh cầm liền đi nhanh đi. Chờ người đến, anh sợ là muốn đi cũng không đi được.”

"A..." Phía sau truyền đến một tiếng cười khinh miệt, buông tha cổ áo Cố Duệ, quả thật đi dò túi quần.

Cố Duệ nghe được tiếng cười tim đều nâng lên. Thấy tên cướp đi dò túi quần, vừa định thở phào nhẹ nhõm, đã thấy bàn tay kia cũng không có đi lấy ví tiền, ngược lại theo vạt áo thun của anh sờ lên eo anh, chuẩn xác dò được một viên hồng anh trước ngực anh, ác liệt bóp bóp.

"A..." Cố Duệ không hề phòng bị, đau đến nỗi thân thể co lại, cũng quên mất trên cổ mình còn có một thanh dao.

Vẫn là tên côn đồ thấy anh không có uy hiếp gì, nhanh chóng mà dứt khoát thu hồi dao, mới tránh được cục diện cổ anh bị cắt rách, đem hai tay vướng víu của anh đặt ở phía trước kiềm chế.

Cố Duệ mười sáu năm giáo dưỡng tốt giờ muốn chửi tục, thật sự coi anh là tiểu bạch thỏ.

Cho dù bị bắt được tay, không có nghĩa là không có năng lực phản kháng. Không có dao uy hiếp, khuỷu tay Cố Duệ đâm một cái về sau. Ngao ngao! Cảm thấy như thể đâm vào một tấm sắt. Chân lui về phía sau, ni mã, vững như núi Thái Sơn, căn bản không bỏ được...

Tên côn đồ phát hiện ra ý đồ của anh, tâm tình tốt nở nụ cười, "Ha ha ha, bảo bối, em thật đáng yêu..." Lời nói dán vào lỗ tai Cố Duệ, dính dớp. Sau đó Cố Duệ liền phát hiện vành tai mình bị nhét vào khoang miệng ấm áp của đối phương, khi thì mút, khi thì dùng răng mài mài.

"Tôi làm..." Cố Duệ trong lòng mắng to.

Cuối cùng, chỉ nghe 'Á!” một tiếng, cửa bị người một cước đạp mở ra, ánh sáng nhất thời trút xuống, cứu binh của anh tới.

Tên côn đồ cả kinh, phản ứng nhanh chóng đẩy Cố Duệ ra, rút tiểu đao. Nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một cỗ lực đạo cường đại đạp bay ra ngoài, ngực lõm xuống một khối, máu tươi trong miệng phun ra. Cơ thể hung hăng nện vào tường phía sau, rơi xuống đất sinh tử không rõ.

Đại khái là bọn xã hội đen sợ Cố Duệ bị ảnh hưởng, anh từ bên này phòng bị đẩy sang bên kia, lúc này hung hăng xoa vành tai bị ngậm qua, sắc mặt sợ tới mức có chút trắng bệch, trừng mắt nhìn người tới mà oán giận, "Sao giờ mới tới?!”

Việc đầu tiên người tới làm là đi qua bổ sung mấy cước cho tên xã hội đen trên mặt đất. Sau khi xác định tứ chi đối phương đứt toàn bộ, mới đi tới bên cạnh Cố Duệ, ôm người vào trong ngực,
đem vành tai Cố Duệ đang xoa xoa mút lại, giống như chó con, liếm một lần. Tiếp theo chuyển đến môi, sau đó chưa thỏa mãn giải thích, "Khử trùng. ”

"..." Cố Duệ bị hôn đến khóe mắt đều nghẹn đến đỏ lên, có chút thở hổn hển, nghe vậy nội tâm trợn trắng mắt, đỏ mặt đẩy người ra, cố ý nghiêm mặt đi ra ngoài.

Một tình huống nhỏ làm cho lưng Cố Duệ mồ hôi lạnh toát ra, vải dính lên da, rất không thoải mái. Anh rất muốn trở về đổi một món khác, nhưng hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn, đưa cơm!

Nghĩ đến người thôi miên sư trong nhà tù Bột Sơn, anh không khỏi có chút chờ mong. Mãnh thú cường đại như vậy nếu không cẩn thận thả ra, sẽ tạo thành oanh động như thế nào?

"Cố Duệ, trở về thay quần áo đi." Người vừa đem anh cứu vớt từ miệng sói, yên lặng theo ra, một thân cảnh phục màu đen chỉnh tề phục tùng, đôi chân dài thẳng tắp vừa mới đạp người. Con ngươi đen nhánh thâm trầm, sắc mặt lạnh lùng như băng, nhưng ánh mắt nhìn Cố Duệ lại có thể nhu động chảy ra nước.

Cố Duệ nhìn người nào đó cả ngày đơ người, chần chờ một chút, lộ ra nụ cười khách khí mà xa cách, "Không cần, cảnh sát Hoàng, hôm nay tôi không đợi anh đi trước, là tôi không đúng. Nhưng hiện tại tôi chỉ muốn nhanh chóng đưa cơm về nghỉ ngơi. ”

Cảnh sát Hoàng nhìn thiếu niên cười "nhu thuận", tim đập thình thịch. Cố Duệ từ nhỏ đã xinh đẹp, khi đối phương cùng ông nội đến ngục giam, anh từng cho rằng đối phương là con gái. Mãi đến sau này có một lần nhìn thấy đối phương mặc đồng phục học sinhcho nam, anh mới giật mình.

Nhưng điều này ngược lại làm anh nảy sinh hứng thú lớn. Nụ cười ôn nhuận nhu thuận của đối phương không chỉ một lần tiến vào giấc mộng đêm của anh.

Cách đây không lâu, ông nội của đối phương qua đời, đối phương tiếp nhận chức trách của ông nội, mới để cho anh có cơ hội.

Vốn là một lão gia tử, không hấp dẫn bất kì kẻ nào chú ý. Nhưng đổi lại là một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, mỗi ngày đi lại trong ngục giam, an toàn tất nhiên không cách nào bảo đảm.

Bên nhà tù vốn muốn đứa nhỏ trực tiếp ở trong ngục giam, nhưng Cố Duệ kiên trì không đồng ý, cho nên chỉ có thể phái người đưa đón mỗi ngày.

Vì thế cảnh sát Hoàng tâm tư không thuần khiết này, thật sự đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, quang minh chính đại đi tới bên cạnh Cố Duệ, hơn nữa, trực tiếp bày tỏ rõ tâm ý.

Thế nhưng lại bị Cố Duệ nghiêm túc cự tuyệt. Bất quá điều này không thể đánh bại cảnh sát Hoàng của chúng ta, anh bắt đầu dùng hết tất cả biện pháp để đả động Cố Duệ.

Ý tưởng là tốt, nhưng mà quá trình lại không khỏi có chút cường ngạnh, thậm chí có chút không để ý ý nguyện của Cố Duệ. Cố Duệ một thiếu niên thân thể yếu ớt, tự nhiên không cách nào đối địch, chỉ có thể nghĩ hết biện pháp trốn tránh người khác.

Cho nên hôm nay Cố Duệ mới không đợi cảnh sát Hoàng mà đi trước một mình, không nghĩ tới trốn một sắc lang thích chiếm tiện nghi, liền trực tiếp gặp phải bọn cướp.

Bất quá cảnh sát Hoàng một chút cũng không sốt ruột. Hắn đã cố ý xin lên cấp trên, đem việc đưa đón hàng ngày đổi thành bảo hộ bên người, tin tưởng yêu cầu đặc biệt này rất nhanh sẽ được đồng ý. Lúc này, hắn sẽ có rất nhiều thời gian cùng Cố Duệ tăng cường tình cảm, vừa nghĩ đến cảnh Cố Duệ sẽ cùng hắn cọ xát bên tai, trên mặt cảnh sát Hoàng nhìn không ra cái gì, trong lòng liền không khỏi nhộn nhạo.

Cố Duệ thấy cảnh sát Hoàng lại nhìn anh ngẩn người, rất không kiên nhẫn, cầm lấy hộp thức ăn trong tay đối phương, tự mình đi vào ngục giam. Quả nhiên không lâu sau, đối phương liền đuổi theo, bảo vệ bình thường theo sát phía sau hắn.

Nghe tiếng bước chân phía sau, Cố Duệ có chút lòng phiền ý loạn. Anh đối với loại mặt liệt của cảnh sát Hoàng cũng không có cảm giác gì, nhưng hành vi của đối phương tạo thành phiền toái rất lớn cho anh, anh cũng biết ý định của đối phương. Đến lúc đó, Hoàng cảnh quan này rốt cuộc là người hộ vệ anh trong ngục giam, hay là người giám thị anh?

Loại cảm giác này vô cùng không tốt, khiến Cố Duệ nôn nóng muốn chạy trốn. Nếu như có cơ hội phá vỡ cục diện này...

"Tiểu Diệu Tử, hôm nay sao lại trễ một khắc đồng hồ chứ?" Lính canh nhà tù vừa chào hỏi Cố Duệ, vừa mở cửa cho anh.

Cố Duệ ngượng ngùng cúi đầu, "À, vô tình đi sai đường. ”

"Ha ha ha, Tiểu Diệu Tử thật đáng yêu, cảnh sát Hoàng không phải đi theo cậu sao, anh cứ như vậy cho cậu đi sai đường sao? Xem ra Hoàng cảnh sát cũng giống như chúng ta, cũng thích nhìn Tiểu Diệu Tử mơ hồ như vậy a ha ha ha..."

“Dương đại ca, ngươi chỉ biết đùa giỡn ta!” Khuôn mặt Cố Duệ hơi đỏ lên, né tránh tay đối phương sờ lên đầu liền vọt vào cửa.

Cảnh sát Hoàng đối với thủ vệ đùa giỡn cũng không để ý tới. Lúc đi ngang qua thủ vệ khí lạnh đột nhiên phóng ra ngoài, sau đó mới đi theo Cố Duệ đi vào.

Thủ vệ "chậc" một tiếng, da gà xoa xoa cánh tay, nhìn lưng cảnh sát Hoàng trợn trắng mắt. Ngược lại nhìn bóng dáng Cố Duệ chạy trốn, sung sướng híp mắt lại.

Ở nhà tù Bột Sơn, con cừu nhỏ thuần khiết Cố Duệ này quả thật là điểm sáng. Tuy rằng có cảnh sát Hoàng chấn nhiếp mà không dám quá mức, nhưng vẫn là miệng gặp phải vô số đùa giỡn.

Đi tới phòng giam đặc thù, Cố Duệ nhìn cửa lao đang muốn nhắm mắt lại, lại bị cảnh sát Hoàng bắt được tay.

Cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên nằm trong tay mình, cảnh sát Hoàng lại không còn tâm tư nhộn nhạo trước kia. Hắn tâm trạng không yên nhìn Cố Duệ, muốn khuyên can nhưng căn bản không có lý do, chỉ có thể khô khốc nói: "Phải cẩn thận."

Trong mắt Cố Duệ hiện lên một tia khó hiểu, sau đó nhu thuận gật đầu, tiếp theo nhắm mắt lại. Chờ anh mở ra, trong mắt chỉ còn lại một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào.

Cảnh sát Hoàng chỉ có thể dừng lại ở đây, trong lòng sầu lo mở cửa lao cho đối phương. Nhìn thiếu niên giống như con rối gỗ không có linh hồn đi vào, phảng phất từng bước đưa mình vào thâm uyên mãnh huyệt.

Cảnh sát Hoàng nhìn qua hình ảnh này vô số lần, trái tim không khỏi căng thẳng. Từ lúc vào tù, hắn liền không hiểu sao bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro