1. Ông giời con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không một tiếng gõ cửa, cũng không không một tiếng "xin phép", cửa phòng làm việc của hiệu trưởng trường trung học Hoa Thành 1 bị người bên ngoài đá văng.

Cánh cửa bật ra đập vào tường, còn lung lay mấy cái.

Hiệu trưởng Từ Vạn Lý đang chuẩn bị ngồi xuống xem báo, tay phải run lên, trà nóng vừa pha xong vơi vãi bớt hơn nửa. Tờ báo trước mặt bị nước nóng làm ướt, mực in lập tức nhòe đi. Từ Vạn Lý nhìn tờ giấy đen trắng đã mềm nhũn, trong lòng kêu khổ không thôi.

Có thể không màng nội quy của trường, cứ như vậy xông vào văn phòng hiệu trưởng như thế này, nghĩ cũng không muốn nghĩ.

Từ Vạn Lý bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn ra cửa —— Ở phía ngược sáng, một cậu thiếu niên dáng vẻ kiêu hãnh ngạo mạn đang đứng đó, cả người khí thế oai phong lẫm liệt.

Cậu nhuộm một mái tóc vàng rực rỡ, màu tóc lòe loẹt như vậy lẽ ra không nên xuất hiện trên đầu một học sinh, nhưng hết lần này tới lần khác cậu vẫn nhuộm, mà Từ Vạn Lý thân là hiệu trưởng lại không có biện pháp gì với cậu.

Khuôn mặt của thiếu niên tóc vàng cực kỳ xinh đẹp, nhưng không phải kiểu khiến cho mọi người thương tiếc, mà là kiểu sắc sảo, đẹp như lửa rừng.

Cậu có sống mũi thẳng tắp, đôi mắt linh động, lông mày nghiêng xéo vào thái dương, khi nói chuyện thấp thoáng một chiếc răng nanh như ẩn như hiện khiến người ta không thể rời mắt. Làn da của cậu là màu mật ong khỏe khoắn, mang theo một loại năng lượng hoang dã tùy ý mạnh mẽ.

"Từ trọc... Khụ, hiệu trưởng Từ!" Thiếu niên mở miệng, giọng nói trong trẻo giòn giã, "Em mang đến tin tốt cho thầy!"

"Tin tốt gì?" Từ Vạn Lý phối hợp hỏi.

"Đây này đây này!" Thiếu niên vẫy vẫy tay ra hiệu.

Trong nháy mắt, phía sau cậu xuất hiện ba bốn thiếu niên Beta cường tráng, bọn họ xô đẩy rồi ném ra một nam Beta đang bị trói. Người này nhìn qua hơn hai mươi tuổi, gương mặt đầy vết thâm do mụn để lại, đầu tóc bết dầu, bộ dạng rất khó coi.

Nhưng ngạc nhiên là người này thế mà lại mặc đồng phục học sinh trung học của họ! Chỉ là quần áo kia vừa cũ vừa rộng, cũng không vừa người, giống như tùy tiện mua một bộ đồng phục second-hand về mặc.

Từ Vạn Lý quan sát người đàn ông kia một lúc, dần dần nhíu mày.

"Cậu là ai?" Từ Vạn Lý trực tiếp hỏi hắn, "Theo như tôi biết, trường chúng tôi không có học sinh nào trông lớn như cậu."

Gã bỉ ổi mặc đồng phục học sinh ấp úng nói không nên lời, đôi mắt hỗn loạn.

"Hiệu trưởng, cái này còn phải hỏi sao?" Thiếu niên tóc vàng thấy hắn không nói thật, dứt khoát thay hắn mở miệng, "Hai tuần gần đây, không phải rất nhiều bạn học để ví tiền trong lớp bị người ta trộm sao? Hôm nay tên này thừa dịp lớp chúng em học thể dục, muốn lẻn vào trộm đồ, kết quả không biết ông đây ngủ bù trong lớp, bị em bắt tại trận——"

Chuyện xảy ra sau đó tất nhiên không cần phải nói, thiếu niên tự xưng là "ông đây" tính tình vừa hung dữ lại ngoan cố, cái loại "quái vật hoang" này đã mò đến cửa, lý nào không tẩn cho một trận?

Cậu nhảy chồm lên, lập tức hai đấm ba đập đánh cho tên trộm ngã chổng vó, đầu quay mòng mòng, hoang mang lo sợ, xiêu xiêu vẹo vẹo, thập tử nhất sinh... Một bộ tổ hợp quyền cước giáng xuống, dễ dàng bắt được tên này.

"Ồ." Từ Vạn Lý gật gật đầu, lặp lại quá trình gây án của tên trộm một lần nữa, "Tên trộm này thừa dịp lớp các em đang học thể dục, lẻn vào lớp muốn trộm đồ, kết quả lại đúng lúc em đang ngủ trong lớp học."

"Đúng vậy!" Thiếu niên đắc ý gật đầu.

"Cho nên——" Từ Vạn Lý hỏi ngược lại, "– Bạn học Lệ Chanh, vì sao em lại trốn tiết thể dục?"

Lệ Chanh: "..."

Đối mặt với đòn đánh tâm lý của hiệu trưởng, thiếu niên tên Lệ Chanh không dám đốp chát lại, chỉ giả bộ ngượng ngùng thẹn thùng nói: "Hiệu trưởng, kỳ phát tình của em sắp tới, cả người không thoải mái."

Từ Vạn Lý không bị cậu lừa: "Kỳ phát tình không thoải mái? Tại sao các bạn cùng lớp khác đến kỳ phát tình đều xin nghỉ ở nhà mà em lại có thể đánh một Beta không ra dạng người nữa?"

Lệ Chanh: "Đấy là em có gen đột biến!"

Từ Vạn Lý: "Thầy thấy em có gen đột ngột ấy."

Lệ Chanh: "..."

Thiếu niên cạn lời.

Đúng là cậu đang nói dối, cậu còn cách kỳ phát tình tiếp theo những mấy tháng, nhưng Lệ Chanh muốn trốn học thì trốn thôi, còn cần phải có lý do sao! Hơn nữa, trọng điểm của chuyện này là trốn học sao? Trọng điểm rõ ràng phải là cậu bắt được tên trộm chứ!

Cậu có chút khó chịu trừng đôi mắt sáng ngời, bởi vì vừa nãy mới đánh cướp, tóc cậu có chút mướt mồ hôi, trên mặt còn phảng phất ửng hồng. Nhưng da của cậu hơi ngăm, sắc đỏ lất phất trên gương mặt bị làn da màu lúa mạch che khuất, giấu kín triệt để.

Lệ Chanh tuy nghẹn lời, nhưng đám đàn em bên cạnh cậu rất lanh lợi. Bọn họ như lũ vẹt đồng thanh lải nhải.

"Hiệu trưởng, hôm nay anh Lệ đúng là không thoải mái."

"Đúng vậy, cuối tuần trước anh ấy mới đi thi đấu ở thành phố, vừa thi tiếp sức vừa thi cá nhân, thật sự mệt chết đi được!"

"Hơn nữa huấn luyện viên cũng nói, hôm đó nước trong bể bơi lạnh hơn bình thường, chỗ thi đấu còn bật điều hòa, anh Lệ có hơi sốt!"

"Hôm qua anh ấy mới hạ sốt, hôm nay mũi còn không thở được!"

"Anh Lệ anh ấy..."

"Anh Lệ..."

"Lệ..."

Từ Vạn Lý bị đám vẹt này ầm ĩ đến phát phiền, vội vàng gọi bảo vệ đến bắt tên trộm kia đưa đến đồn cảnh sát. Còn Lệ Chanh...

"Nói đi, em muốn phần thưởng gì?" Về điểm này, Từ Vạn Lý vẫn rất công bằng.

Trường trung học Hoa Thành 1 là một trường học có phong cách cởi mở, nếu học sinh có đóng góp cống hiến, có thể hợp tình hợp lý đòi nhà trường trao thưởng. Phần thưởng là những gì học sinh mong muốn nhất, ví dụ như: "Đến trễ mười lần", "Miễn làm bài tập về nhà một tuần", "Miễn mặc đồng phục một tháng", "Thẻ cơm ưu tiên căng tin", v.v. đa số đều là những điều như vậy.

Lệ Chanh lập tức mở miệng: "Hiệu trưởng, em muốn 'Miễn một môn học tự chọn'!"

Từ Vạn Lý cười cậu: "Em cứ như vậy không muốn học thể dục sao?"

"Không phải là môn thể dục," Lệ Chanh mặt dày nói, "Em không muốn học môn giáo dục sức khỏe quốc gia."

Từ Vạn Lý: "..."

Môn "Giáo dục sức khỏe quốc gia" trên danh nghĩa là một môn học tự chọn, kết quả kiểm tra không được tính vào kết quả học kỳ, nhưng trên thực tế, môn học này được tổ chức bởi Sở Giáo dục và Sở Y tế, tất cả học sinh sau khi phân hóa phải học đầy đủ 10 tiết học.

Nói chung, hầu hết mọi người sẽ hoàn thành phân hóa trong khoảng 12 tuổi, nhưng một số lượng nhỏ người bị trì hoãn đến sau 15 tuổi.

Thực không may, Lệ Chanh chính là "bộ phận rất nhỏ" —— Mãi đến kỳ nghỉ hè trước khi học cấp ba cậu mới chính thức phân hóa, nếu muốn học lớp sức khỏe quốc gia cũng chỉ có thể đi đến trường cấp hai trực thuộc bên cạnh, học cùng lũ nhãi con năm nhất.

Lệ Chanh từ trước đến nay rất để ý mặt mũi, muốn cậu, "trùm trường trung học" đi tới trường cấp hai học môn tự chọn?? Còn lâu!

"Thật không may, em lại chọn một điều mà thầy không thể làm được." Từ Vạn Lý bưng chén trà vơi một nửa lên, thảnh thơi thổi một hơi, "Môn học này mỗi công dân sau khi phân hóa đều phải học. Cho dù em có tìm được lãnh đạo bộ giáo dục thì vẫn phải học thôi."

Lệ Chanh: "..."

Hừ, tự dưng làm việc tốt không công, tức giận á!

Thiếu niên bực bội xoay người rời đi, đám đàn em của cậu thấy cậu đi, miệng kêu "anh Lệ", "anh Lệ", vội vàng đuổi theo.

Thiếu niên tính cách tùy ý phô trương này, giống như một cơn lốc, rầm rầm đến lại lặng lẽ đi.

—— Nói vô lý thật sự là vô lý, nói thú vị cũng thật là thú vị.

Sau khi đám người bọn họ rời đi, nháy mắt, văn phòng hiệu trưởng vốn náo nhiệt ồn ào lại trở nên tĩnh lặng.

Từ Vạn Lý chậm rãi đứng dậy, bưng chén trà lớn thong thả đi đến ấm đun nước, lại rót một cốc nước.

Chỉ nghe "kẹt" một tiếng, cửa phòng làm việc bỗng nhiên mở ra.

Phòng hiệu trưởng thực chất là một phòng đôi, được chia thành hai phòng bên trong và bên ngoài. Phòng ngoài là để tiếp khách, phòng bên trong mới thực sự là chỗ làm việc.

Vừa rồi Lệ Chanh mang theo đàn em náo loạn nửa ngày, kỳ thật cũng chỉ ở phòng ngoài ầm ĩ mà thôi. Phòng bên trong quanh năm đóng cửa, Lệ Chanh còn không thèm liếc mắt.

Cậu tất nhiên sẽ không biết, hôm nay phòng trong đúng lúc có một vị khách trẻ tuổi, vẫn luôn cách cánh cửa nghe bọn họ nói chuyện.

Mãi đến khi Lệ Chanh rời đi, vị khách kia mới đi ra khỏi phòng, nhìn về phía cậu rời đi.

"Hiệu trưởng Từ, đàn em vừa rồi là...?"

Chàng trai trẻ rất cao, phải cao đến 1m9. Bộ đồng phục thể thao mà vô số học sinh ghét bỏ mặc chỉnh tề trên người anh, khóa kéo của áo khoác kéo lên tận cùng, ngay cả ống tay áo, ống quần dễ bẩn nhất cũng như tuyết trắng sạch sẽ không tì vết. Anh thân cao như hạc, sống lưng thẳng tắp, mắt phượng cong cong, rõ ràng là đôi mắt đa tình, nhưng khi nhìn người ánh mắt lại có chút lạnh nhạt.

Chỉ nhìn bề ngoài liền biết anh nhất định là một Alpha cấp cao.

Từ Vạn Lý nhìn về phía vị khách này, mặt đầy đắc ý: "Dĩ Hằng, em ở nước ngoài trao đổi một năm, hẳn là chưa từng nghe qua tên của thằng nhóc này —— Đó là Lệ Chanh, năm ngoái vừa mới nhập học, năm nay lên lớp 11."

"Lệ Chanh?" Người trẻ tuổi tên là Tiêu Dĩ Hằng cúi đầu suy nghĩ một chút, "Không, em đã nghe qua."

Năm học lớp 11 Tiêu Dĩ Hằng nhận được một trong số suất tài trợ hiếm hoi của toàn trường, ra nước ngoài trao đổi, năm lớp 12 lại quay về, chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học. Hôm nay là ngày đầu tiên anh trở lại báo cáo, có rất nhiều thủ tục phải làm. Buổi sáng lúc trở lại lớp học để nhận sách giáo khoa, anh có nghe tên của đàn em huyền thoại từ các bạn cùng lớp.

Trường trung học Hoa Thành 1 là thiên đường học sinh giỏi, chỉ có Lệ Chanh là một ngoại lệ. Cậu được tuyển vào trường trung học trọng điểm của thành phố này bằng một hình thức đặc biệt, đó là tuyển thủ thể thao. Vào trường chưa đầy một tháng, cậu liền dựa vào nắm đấm thu phục một đám đàn em cực nghe lời, sai đâu đánh đó, tự xưng là "Đại ca", "Trùm trường 1", ngay cả giáo viên cũng không làm gì được cậu.

Nhưng...

"——Cậu ấy vậy mà là Omega?" Vừa rồi ở trong phòng, Tiêu Dĩ Hằng cho rằng mình nghe lầm, nhưng anh quả thật nghe được Lệ Chanh nói sắp đến kỳ phát tình. Như mọi người đã biết, trong ba giới tính của ABO, chỉ có Omega mới có kỳ phát tình.

Cậu ta sao có thể là Omega?

Tiêu Dĩ Hằng vô cùng kinh ngạc. Ông hoàng hồ bơi trong truyền thuyết trường họ lại là Omega? Phải biết rằng, các môn thi đấu như bơi lội, điền kinh luôn là thiên hạ của Alpha, Omega chủ yếu tập trung vào các môn thể thao như thể dục nhịp điệu, trượt băng nghệ thuật.

"Omega thì sao? Em nên biết, tất cả những người coi thường vì Lệ Chanh là Omega, cuối cùng đều nhận được trái đắng." Từ Vạn Lý cười tủm tỉm uống một ngụm trà, ngón tay hướng về phía chiếc cúp cao cao phía sau.

Tủ trưng bày này vẫn đặt trong phòng tiếp khách của hiệu trưởng trường trung học Hoa Thành 1, đắc ý khoe khoang một dàn cúp danh dự cho tất cả khách khứa đến đây.

Hiệu trưởng đầu hói với giọng điệu đầy tự hào: "Dĩ Hằng, em thấy chứ? Hàng đầu tiên là số cúp mà em đã giành về cho trường kể từ khi nhập học. Nhưng hàng thứ hai, thứ ba, toàn bộ đều là Lệ Chanh chiến thắng mang về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro