29. Thăm bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng dưới của căn hộ A, tòa nhà số 1, khu nhà Huy Hoàng.


Nghiêm Cạnh tay cầm năm cân cam, tuy miệng không than khổ nhưng nhìn vẻ mặt buồn rầu của cậu ta như có thể mệt đến ngất đi bất cứ lúc nào.


Vốn sinh ra đã yếu ớt, hai tay chưa từng cầm thứ gì nặng hơn thuốc thử hóa học, hôm nay lại xách theo mười cân trái cây từ cửa hàng trái cây trước cổng trường đi tới dưới tầng nhà Tiêu Dĩ Hằng hoàn toàn khiêu chiến giới hạn thể lực của cậu ta.


Lệ Chanh chưa từng thấy alpha nào yếu ớt như vậy.


"Được rồi, bớt lải nha lải nhải đi." Lệ Chanh nói, "Chính cậu muốn đến thăm Tiêu Dĩ Hằng, cũng chính cậu nhất quyết muốn mua cam, bây giờ kêu ca thì có ích lợi gì?"


"..." Nghiêm Cạnh sắp bị cái tên trùm trường ngang ngược này bắt nạt đến khóc, "Vậy bây giờ tôi không muốn đến thăm anh Tiêu nữa, có thể về được không?"


Câu trả lời chắc chắn là không thể.


Trước khi lên tầng, Lệ Chanh không biết từ đâu lôi ra một chiếc mũ len. Cậu đội mũ lên đầu, giấu hết tóc vào trong vành mũ khiến người khác không nhìn ra màu tóc vốn có của mình.


Nghiêm Cạnh: "Ơ? Nóng như này sao cậu lại đội mũ?"


Lệ Chanh vừa nhìn cửa kính sửa sang lại mũ vừa trả lời: "Tôi nghe nói tính cách của bố mẹ Tiêu Dĩ Hằng rất cổ hủ, bọn họ mà nhìn thấy mái tóc vàng của tôi chắc chắn không cho tôi vào nhà."


"Thì ra là như vậy, anh Lệ thật sự rất có tâm." Nghiêm Cạnh vỗ vai cậu, "Cậu đừng lo lắng, con dâu có xấu xí thì cũng phải gặp bố mẹ chồng mà."


Lệ Chanh: "..."


Câu này của thần học là có ý gì đây?


Hai người đến chỗ bảo vệ đăng ký thông tin trước, bảo vệ thấy hai người bọn họ mặc đồng phục học sinh, có chút kinh ngạc nói thầm: "Đứa nhỏ nhà họ Tiêu có bạn sao?"


Lệ Chanh tai thính liền nghe được câu này.


Cậu có chút tò mò hỏi: "Chú ơi, bình thường không có bạn cùng lớp đến nhà anh ấy chơi sao?"


Chú bảo vệ thấy cậu xinh trai, đôi mắt lại trong sáng liền nói sự thật: "Bố mẹ thằng bé ấy quản lý rất nghiêm khắc. Chú làm việc ở đây năm, sáu năm mà chưa bao giờ thấy nó chơi với những đứa trẻ khác. Cuối tuần và kỳ nghỉ đông cũng không thấy đi ra ngoài chơi bóng rổ, bóng đá hoặc làm bất cứ việc gì, đứa nhỏ đó luôn ở một mình."


Lệ Chanh nghĩ thầm, đây rốt cuộc là nuôi con hay nuôi chó? Cho dù là nuôi chó thì cũng phải thường cho nó ra ngoài đi dạo chứ.


"Sau này bọn cháu sẽ thường xuyên tới chơi cùng anh ấy." Lệ Chanh duỗi tay ra hiệu với Nghiêm Cạnh bên cạnh, "Chú phải nhớ kỹ mặt bọn cháu, không cần lần nào cũng bắt bọn cháu đăng ký nữa!"


Nghiêm Cạnh khiếp sợ: "... Còn đến nữa sao?"


Ánh mắt hình viên đạn của Lệ Chanh từ từ dừng trên người cậu ta.


Nghiêm Cạnh: "... Phải, chúng ta sẽ đến nữa."


Hai người đi thang máy lên tầng. Khu nhà Tiêu Dĩ Hằng sống thuộc khu dân cư cao cấp, điều kiện rất tốt, một thang một nhà, ngay cả hành lang cũng được trang hoàng lộng lẫy.


Bọn họ dừng ở trước cửa nhà họ Tiêu.


Lệ Chanh hít sâu một hơi, bấm chuông cửa.


Tuy nhiên, cửa chống trộm không mở ra, nhưng bộ đàm trên cửa truyền đến một giọng nữ. 


"Các cậu là ai?"


Giọng nói ấy mang theo ngữ điệu lạnh lẽo độc nhất vô nhị của người nhà họ Tiêu, nghe có vẻ khoảng hơn bốn mươi tuổi, khi hỏi, thanh âm lộ ra vẻ ngạo mạn thấu xương.


Nghiêm Cạnh cao giọng trả lời: "Xin chào, bọn cháu là bạn cùng lớp của Tiêu Dĩ Hằng, nghe nói cậu ấy bị bệnh nên bọn cháu đến thăm."


Vừa nói, Nghiêm Cạnh còn giơ túi cam trong tay lên với camera.


Cậu ta có một gương mặt học sinh giỏi tiêu chuẩn, ngoan ngoãn ngơ ngơ, từ trước đến nay rất được lòng người lớn. Nào ngờ, "sức hút" luôn giúp cậu ta làm gì cũng thuận lợi gặp mẹ Tiêu lại như Napoleon lâm vào trận Waterloo.


"Cảm ơn hai cậu đã có ý đến thăm nó." Giọng nói của mẹ Tiêu truyền đến, "Nhưng hiện tại nó cần nghỉ ngơi, trong nhà không tiện chiêu đãi người ngoài, hai cậu cầm cam về tự mình ăn đi."


Nghiêm Cạnh: "..." Mẹ kiếp, đây mà là phụ huynh à? Bạn học tới thăm bệnh còn bị tống cổ về, thảo nào Tiêu Dĩ Hằng không có bạn bè, ai mà chịu nổi mặt nóng dán mông lạnh chứ!


Cậu còn muốn nói gì đó, Lệ Chanh bỗng nhiên ngăn cản, tự mình tiến đến trước mặt bộ đàm mở miệng.


"Chúng tôi đại diện cho cả lớp đến thăm cậu ấy, cam cũng là lấy tiền quỹ mua, nếu chúng tôi cứ như vậy trở về thì không thể giải thích cho lớp được. Nếu không cho chúng tôi gặp cậu ấy thì xin hãy mở cửa nhận cam. Làm ơn..." Lệ Chanh dừng lại, "... Chị gái. Hẳn là chị gái của Tiêu Dĩ Hằng phải không?"


Mấy lời kêu gào của Nghiêm Cạnh như màn đạn bay qua: Đây là khả năng trợn mắt nói dối sao? Có thể gọi mẹ là chị gái?


Thế nhưng sự thật chứng minh, mưu kế của Lệ Chanh có hiệu quả.


Lệ Chanh dứt lời chưa đầy năm giây, cửa phòng trộm trước mặt bọn họ liền mở ra.


Nghiêm Cạnh: !!!


Lệ Chanh đắc ý liếc cậu ta một cái, nhỏ giọng nói: "Chậc chậc, xem ra cậu còn chưa hiểu rõ phụ nữ đâu."


Lúc cả hai bước vào sảnh, mẹ Tiêu đã chờ ở đó.


Ngoại hình của bà rất giống Tiêu Dĩ Hằng, khóe mắt có chút nếp nhăn, môi mím chặt, nhìn qua chính là kiểu tính cách cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Cho dù đang ở nhà, bà cũng không mặc quần áo thoải mái rộng rãi mà mặc một chiếc váy tinh tế thơm tho, vô cùng ngay ngắn.


Thực lòng mà nói, hình tượng của bà rất thích hợp xuất hiện trong phim truyền hình máu chó, sắm vai phu nhân chia cắt tình yêu lứa đôi, lời thoại chỉ có một câu —— "Cho cậu một trăm triệu, rời khỏi con trai tôi!"


Lệ Chanh bị ảo tưởng trong đầu mình chọc cười.


Mẹ Tiêu từ trong tủ giày lấy hai đôi dép lê cho bọn họ, dẫn bọn họ đi vào phòng khách nghỉ ngơi.


Trong phòng trang hoàng theo phong cách lịch sự tao nhã, bất kể là mặt bàn hay sàn nhà đều không tì vết, Lệ Chanh đi trên sàn nhà sáng đến độ có thể soi gương còn sợ rụng tóc ở trên đó.


Nơi này quá sạch sẽ, sạch sẽ không có hơi người, Lệ Chanh bỗng nhiên nhớ tới ký túc xá lộn xộn như chuồng chó của mình.


Mẹ Tiêu rót cho bọn họ hai ly nước sôi để nguội, bà miễn cưỡng nâng khóe miệng lên nói: "Hai vị bạn học, vất vả cho hai người đến thăm Dĩ Hằng, cứ đặt cam trên bàn đi. Bây giờ trời tối rồi, nếu hai cháu về nhà quá muộn, gia đình sẽ lo lắng."


Đây thật sự là dùng xong liền ném, hiện tại muốn hạ lệnh đuổi khách.


Lệ Chanh xoắn xuýt không chịu đi, nếu đã vào thì cậu không có ý định đưa cam rồi rời đi luôn đâu.


Cậu còn chưa gặp Tiêu Dĩ Hằng mà.


Cậu hỏi: "Xin hỏi Tiêu Dĩ Hằng thế nào rồi? Cháu nghe nói cậu ấy bị sốt, có nghiêm trọng không ạ?"


Mẹ Tiêu trả lời: "Cảm ơn sự quan tâm của hai cháu, sáng nay nó sốt đến 38°, sau khi uống thuốc, ngủ một giấc thì nhiệt độ đã giảm xuống còn 37,5°, không có gì đáng ngại. Bây giờ nó đang làm đề thi trong phòng." Bà nhìn đồng hồ, " Một bộ đề thi trong hai giờ, nó vừa bắt đầu làm, thực sự không thể ra gặp cháu."


Lệ Chanh: "..." Đã sốt cả ngày rồi mà vẫn còn làm đề thi, bộ Tiêu Dĩ Hằng không cần nghỉ ngơi như một cái máy làm bài sao?


MẹTiêu mỗi một câu nói đều ý muốn đuổi bọn họ ra ngoài cửa, nhưng Lệ Chanh hai chân đóng đinh trên mặt đất, chính là không chịu đi.


Nghiêm Cạnh trong lòng thở dài một hơi, nghĩ thầm xem ra phải tự mình xuất chiêu thôi. Cậu ta quả thực chính là con bò già trong Ngưu Lang Chức Nữ, vĩnh viễn xông lên tuyến đầu ghép CP.


"Chuyện là như này thưa dì." Nghiêm Cạnh thật thà đẩy mắt kính, "Hôm nay giáo viên lên lớp chỉ ra trọng điểm ôn tập cho mọi người, còn ra mấy đề, bọn cháu tới đây vì muốn truyền đạt cho Tiêu Dĩ Hằng trọng điểm ôn tập của giáo viên."


Đây chính là mặt cờ hổ, mẹ Tiêu vừa nghe xong quả nhiên biểu tình nghiêm túc: "Ồ, thì ra là đến đưa bài tập cho Dĩ Hằng, vậy hai cháu chờ một chút, để dì bảo nó dừng làm bài cho mấy đứa học trước."


Nói xong, mẹ Tiêu vội vàng xoay người đến phòng Tiêu Dĩ Hằng thông báo cho anh.


Nghiêm Cạnh nhìn về phía Lệ Chanh, nhún nhún vai: "Chậc chậc, xem ra cậu cũng không hiểu phụ nữ nhiều lắm."


Lệ Chanh: "..."


......


Ba phút sau, Lệ Chanh và Nghiêm Cạnh dưới sự dẫn dắt của mẹ Tiêu cuối cùng cũng nhìn thấy Tiêu Dĩ Hằng.


Phòng của Tiêu Dĩ Hằng rất rộng, vừa vào phòng, bắt mắt nhất chính là bức tường treo đầy huy chương vàng. Các cuộc thi môn học, các loại giấy khen cấp tỉnh, thành phố, dày đặc treo kín tủ trưng bày.


Trước bàn học cạnh tủ trưng bày, Tiêu Dĩ Hằng mặc đồ ngủ rộng rãi đang yên lặng chờ bọn họ.


Thoạt nhìn có vẻ tinh thần của anh không tốt lắm, trên trán còn dán một tấm dán hạ sốt, trên bàn chất đống đề thi còn dang dở.


Ánh mắt Lệ Chanh nhìn về phía anh, vốn tưởng rằng có thể nhận được một câu trả lời, nào ngờ Tiêu Dĩ Hằng lại lạnh lùng thản nhiên dời mắt, giống như người kiên nhẫn làm việc cho cậu tối hôm qua căn bản không phải là anh.


Nắm đấm của Lệ Chanh đột nhiên rất ngứa ngáy.


Tiêu Dĩ Hằng nhìn mẹ, nói: "Mẹ, con muốn học cùng các bạn cùng lớp, khi mẹ ra ngoài xin hãy đóng cửa lại, đừng vào làm phiền chúng con."


Mẹ Tiêu khác hẳn sự lạnh nhạt khi nãy, rất nhiệt tình hỏi: "Có cần cắt chút hoa quả cho bạn học của con không? Họ có mang cam đến."


Khi nghe được chữ cam, ánh mắt Tiêu Dĩ Hằng giật giật, khóe miệng nhếch lên một độ cong vô hình, nói: "Được ạ, phiền mẹ cắt giúp bọn con. Ngoài trái cây thì xin mang cho con một ly sữa chua."


Mẹ Tiêu gật đầu rời đi.


Sau khi bà rời đi, khí chất quanh người Tiêu Dĩ Hằng lập tức dịu xuống. Nếu như vừa rồi anh là một tảng băng lạnh cứng đờ thì bây giờ lại giống như một nắm tuyết, tuy vẫn còn lạnh nhưng ôn nhu hơn nhiều.


Lệ Chanh nhạy bén nhận ra sự thay đổi của Tiêu Dĩ Hằng, chẳng lẽ vừa rồi anh lạnh lùng với mình như vậy là bởi vì mẹ anh ở đây sao?


"Hai người ngồi đi." Trong phòng Tiêu Dĩ Hằng có một tấm thảm lớn, còn có mấy cái đệm, ba người ngồi xuống thảm, ở giữa bày một cái bàn tròn thấp.


Nghiêm Cạnh đã sớm mệt, cậu ta quy củ ngồi xuống, buông cặp sách, lấy ra mấy quyển sách bài tập trải ra bàn.


Lệ Chanh hoảng sợ: "Này, nói chuyện thì nói chuyện, cậu móc bài tập về nhà ra làm gì? Đâu phải học thật đâu!"


Tiêu Dĩ Hằng cũng cầm một quyển sách bài tập: "Mẹ tôi sẽ vào trong chốc lát, nếu bà ấy thấy chúng ta vây quanh chỉ nói chuyện phiếm, nhất định sẽ nghi ngờ." Anh cố ý nhấn mạnh hai chữ: "Hai vị bạn, học, chúng ta cho dù giả bộ, cũng phải giả bộ học tập."


Lệ Chanh: "..." Cậu không nhịn được nói, "Tiêu Dĩ Hằng, vừa rồi tôi đã muốn hỏi, anh và mẹ anh nói chuyện vẫn khách khí như vậy sao? Hai mẹ con trông rất nghiêm túc."


Mặc dù bố mẹ cậu mất khi cậu chưa đầy mười tuổi, nhưng trong ký ức của cậu, mẹ cậu là một người rất dịu dàng. Bà săn sóc, cũng rất tinh tế, sẽ dịu dàng kể cho cậu nghe những câu chuyện xưa, chứ không phải giống như mẹ của Tiêu Dĩ Hằng, nghiêm khắc như là giáo viên chủ nhiệm hạ phàm.


Cây bút trong tay Tiêu Dĩ Hằng gõ vào sách bài tập, vô cảm nói: "Có thể là do cả nhà đều là alpha cho nên chỉ có thể nói chuyện như vậy thôi."


Nghiêm Cạnh thấy hai người bọn họ chỉ lo nói chuyện phiếm liền thúc giục: "Lệ Chanh, trước khi cậu nói chuyện phiếm thì lấy sách ra."


Lệ Chanh buông tay: "Sách? Sách để ở trường rồi, tôi đi học có mang sách đâu, bây giờ là thời gian tan học, càng không mang theo sách đến!"


Nghiêm Cạnh khiếp sợ: "Vậy mà cậu còn mang theo cặp sách?"


Hôm nay Lệ Chanh diễn tròn vai, không chỉ làm lơ cái mũ len nóng nực như ở cữ, còn mượn đàn em một cái áo khoác đồng phục học sinh sạch sẽ, lại không biết cướp ở đâu một cái cặp sách. Cặp sách phồng lên không giống như không có gì trong đó.


Lệ Chanh bĩu môi, cầm cặp sách đến trước mặt, kéo khóa kéo ra ——


"Cạc!" Chanh nhỏ thò đầu ra khỏi cặp, lông xù xù vàng óng ánh, thoạt nhìn giống như một món đồ chơi sang trọng.


Nghiêm Cạnh: "..."


Tiêu Dĩ Hằng nở nụ cười, anh đưa tay sờ sờ trán Chanh nhỏ, khen nó thật ngoan.


Lệ Chanh cũng xích lại gần, cùng anh trêu chọc vịt con.


Khi hai người cúi đầu nhìn về vịt, biểu tình dịu dàng như đúc. Rõ ràng một người là trùm trường, một người là học sinh xuất sắc, vậy mà ở trước mặt Chanh nhỏ đều trở thành ba ba ngốc.


Nghiêm Cạnh ngứa tay cũng muốn tiến lại gần sờ sờ lông vịt, kết quả bị hai ba ba đồng thời đánh tay cảnh cáo.


Nghiêm Cạnh ôm tay bị đánh đau mới nhận ra cậu ta chính là người dùng xong liền ném đi.


Một lát sau, mẹ Tiêu vào phòng đưa trái cây. Lệ Chanh vội vàng kéo một quyển sách bài tập che chắn Chanh nhỏ, sợ bị mẹ Tiêu phát hiện.


Cũng may mẹ Tiêu cũng không chú ý tới động tác nhỏ của cậu, bà xác nhận ba người bọn họ đúng là đang học tập liền yên lặng rời đi.


Sau khi bà rời đi, Lệ Chanh rốt cuộc cũng giải tỏa hơi thở kìm nén trong lồng ngực. Cậu sụp vai xuống, cà lơ phất phơ dang chân ngồi trên thảm, ngồi rất tùy tiện.


Cam trong đĩa được bóc vỏ cẩn thận, loại bỏ sợi màu trắng, cắt thành miếng vừa ăn. Lệ Chanh dùng tăm cắm một miếng nhét vào miệng, hưởng thụ hương vị ngọt ngào tươi mát nổ tung ở đầu lưỡi.


"Quả cam này ngọt thật." Lệ Chanh liên tục khen ngợi. Cửa hàng trái cây nhập khẩu ở cổng trường giá rất đắt, bình thường cậu cũng không nỡ ăn, hôm nay nếu không phải vì thăm bệnh, cậu còn lâu mới bỏ tiền ra mua trái cây đắt như vậy.


"Phải không?" Tiêu Dĩ Hằng nghe vậy cũng cắm một miếng đưa vào miệng, cẩn thận nhai nuốt, "Ngọt như này cũng bình thường thôi." Anh ngước mắt nhìn Lệ Chanh ngồi đối diện, hàm ý sâu xa nói, "So với cậu thì kém hơn một chút."


Nghiêm Cạnh vẻ mặt mờ mịt: ???? 


Vừa rồi có phải cậu ta nghe được điều gì đó khó lường không???


Lệ Chanh không nghĩ Tiêu Dĩ Hằng lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, trong miệng cậu vốn còn nhai thịt quả, bị Tiêu Dĩ Hằng dọa liền sợ tới mức ho khan.


"Khụ Khụ khụ khụ! Tiêu Dĩ Hằng anh... Khụ khụ khụ!"


Cậu ho đến không thở nổi, thấy trên bàn còn có một ly sữa chua liền vội vội vàng vàng bưng lên uống. 


Nào ngờ cậu vừa uống một ngụm, Tiêu Dĩ Hằng lại chậm rãi mở miệng.


"Uống nhiều một chút." Tiêu Dĩ Hằng nói, "Thật ra tôi có chút tò mò, nếu cậu uống sữa chua liệu có thể biến thành sinh tố trái cây không?"


Cơn ho của Lệ Chanh càng nặng hơn.


Nghiêm Cạnh: "..."


Cậu ta xem như đã rõ, bây giờ đang thịnh hành mốt lừa chó độc thân vào phòng giết chết!


Nghiêm Cạnh không hiểu đôi tình nhân nhỏ bọn họ đang nói mấy thứ kì  gì, nhưng cậu ta biết rõ, bản thân ở chỗ này chính là một cái bóng đèn.


Cậu ta vội vàng lấy cớ đi vệ sinh rời khỏi phòng Tiêu Dĩ Hằng.


Sau khi cậu ta rời đi, trong phòng chỉ còn hai người và một vịt.


Chanh nhỏ vỗ cánh, lạch bạch nhảy lên bàn thấp, duỗi cổ muốn ăn cam trong đĩa. Tiêu Dĩ Hằng vỗ vỗ mông nó, dịch đĩa hoa quả sang bên cạnh.


Lệ Chanh ho đến đỏ mặt, hốc mắt chảy ra nước mắt sinh lý, lúc trừng mắt nhìn Tiêu Dĩ Hằng thiếu đi ba phần hung ác, giống như đang cố ý khoe khoang. 


Lệ Chanh hạ giọng mắng anh: "Tiêu Dĩ Hằng có phải anh bị bệnh không? Nói bậy nói bạ trước mặt người ngoài."


Tiêu Dĩ Hằng trả lời: "Tôi bị bệnh mà, tôi bị sốt." 


Lệ Chanh: "..."


Bây giờ nếu cậu đánh chết một bệnh nhân sốt cao có tính là lấy mạnh hiếp yếu không?


Cậu đang muốn giơ nắm đấm lên nhưng ánh mắt lại lơ đãng xẹt qua miếng dán hạ sốt trên trán alpha, sau đó rời xuống cánh môi có chút trắng bệch của anh bởi vì sốt cao thiếu nước. Ngày hôm qua, đôi môi Tiêu Dĩ Hằng đặt trên tuyến thể của cậu khẽ liếm cắn, cậu còn nhớ rõ vết máu cuối cùng còn đọng lại ở khóe môi alpha...


Từng chút áy náy cùng từng chút quan tâm từ sâu trong đáy lòng Lệ Chanh dâng lên.


"Gì chứ." Lệ Chanh cảm thấy cổ họng mắc kẹt, ánh mắt cậu mơ hồ nhìn loạn khắp nơi, "Hôm nay anh bị sốt có liên quan gì đến đánh dấu tạm thời không?"


Tiêu Dĩ Hằng ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Sao lại hỏi như vậy?"


"Tôi tra trên mạng thấy đánh dấu tạm thời đối với alpha mà nói là một công việc rất tốn thể lực. Alpha muốn điều động tin tức tố toàn thân giúp omega áp chế cơn phát tình giống như đại hiệp cổ đại truyền công vậy. Có một số alpha thể chất yếu, sau mỗi lần đánh dấu sẽ bị bệnh nặng, thể lực đều bị ép khô."


Lệ Chanh hắng giọng, rốt cuộc cũng nhìn vào mắt Tiêu Dĩ Hằng: "Anh đừng ngại, anh Lệ tôi đây không phải loại người không nói nghĩa khí. ...... Nếu anh thật sự bị tôi ép khô, tôi sẽ chịu trách nhiệm."


Tiêu Dĩ Hằng: ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro