34. Lệ Chanh là quán quân!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỷ Tầm không biết là bị lời nói tàn nhẫn của Lệ Chanh dọa sợ hay là bị tin tức tố alpha lóe lên trên người cậu dọa sợ, hắn không dám quay đầu chạy trối chết. Khi chạy ra khỏi phòng nghỉ,hắn gần như bị vấp ngã bởi ngưỡng cửa.

Lệ Chanh nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng nhảy vọt, kỳ thật trong lòng cũng đang trống rỗng.

...... Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao tuyến thể của cậu lại phát tán tin tức tố của Tiêu Dĩ Hằng?

Khi nãy, Lệ Chanh vốn định dùng nắm đấm dạy dỗ tên kia một trận, nhưng không hiểu sao trước khi cậu giơ nắm đấm lên, tin tức tố alpha đột nhiên xuất hiện, bức lui người đến khiêu khích.

Tất cả những điều này xảy ra theo xu hướng bản năng, Lệ Chanh chỉ là tâm niệm vừa động, căn bản không rõ nguyên nhân.

Nếu ông vua trốn học này ngoan ngoãn đi học môn "Giáo dục sức khỏe quốc gia", cậu sẽ tìm thấy câu trả lời cho tất cả điều này trong 《 chương 3: Đánh dấu hành vi 》.

――【 Sau khi hành vi đánh dấu tạm thời xảy ra, tin tức tố của alpha sẽ ở lại trong omega một thời gian ngắn. Alpha có cấp bậc gen càng cao thì tin tức tố ở lại trong omega càng lâu.

Nghiên cứu cho thấy rằng có ba lợi ích của việc làm như vậy: thứ nhất, tin tức tố alpha có thể làm dịu omega và đồng hành với họ về mặt tâm lý; thứ hai, alpha tuyên bố chủ quyền, cảnh báo alpha khác tránh xa đối tác của họ; thứ ba, khi nguy hiểm xảy ra, tin tức tố alpha sẽ bảo vệ omega và răn đe đối thủ.

Khi các dấu hiệu tạm thời được chuyển thành một dấu hiệu suốt đời, tin tức tố alpha sẽ ở lại vĩnh viễn trong omega cho đến khi một bên chết. 】

Và bây giờ, với tất cả sự thiếu hiểu biết này, Lệ Chanh gãi đầu, quyết định không so đo những "chi tiết nhỏ".

Coi như cậu lại nợ Tiêu Dĩ Hằng một ân tình, dù sao nợ nhiều cũng không lo.

......

Lệ Chanh ở trong phòng nghỉ nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ, trong lúc đó các tuyển thủ bơi lội khác đi tới đi lui, có người cầm giải thưởng kiêu ngạo rời đi, cũng có người không có gì chỉ biết ủ rũ.

Thi đấu chính là như vậy, cày cấy bao nhiêu thu hoạch bấy nhiêu, mười phần cày cấy hai phần thu hoạch, có người thỏa mãn "một phần thu hoạch" nên không muốn thêm chín phần sức lực.

Hoàng Diệp Luân may mắn, lần này lại giành huy chương bạc nội dung bơi ếch 50m! Đây là "bước đột phá" của hắn, trước đó thành tích tốt nhất của hắn là vị trí thứ ba trong tỉnh.

Lệ Chanh chúc mừng nói: "Giỏi lắm Đại Hoàng, phát huy vượt xa lúc bình thường."

Hoàng Diệp Luân đắc ý vẫy đuôi: "Bạn gái em đang đứng trên khán đài, trước mặt cô ấy luôn phải thể hiện bản thân thật tốt. "

Lệ Chanh cười mắng: "Hóa ra là sức mạnh của tình yêu. "

"Anh Lệ, anh đừng cười." Hoàng Diệp Luân vẻ mặt nghiêm túc nói, "Chờ đến khi anh gặp được chị dâu, chắc chắn anh còn khổng tước mở màn, long tinh hổ mãnh liệt hơn cả em!"

"......"

Nếu Hoàng Diệp Luân và Nhóm Hổ con trao đổi nhiều hơn sẽ phát hiện bên cạnh anh Lệ đã sớm có chị dâu.

Một lúc sau, loa phát thanh thông báo 100 mét tự do nam sắp bắt đầu. Lệ Chanh vội vàng vứt bỏ tạp niệm đi đến khu kiểm tra báo cáo.

Chẳng qua lúc này đây, cậu ngoan ngoãn khoác áo choàng che khuất tầm mắt của những người khác.

Lệ Chanh xếp thứ hai, phân phối đường đua chung kết có liên quan mật thiết đến thành tích của vòng bán kết trước đó, Lệ Chanh xếp thứ hai trong số mười vận động viên, trái phải đều là hạt giống tốt của các trường khác trong tỉnh, còn Kỷ Tầm xếp thứ tư, cách Lệ Chanh một đường đua.

Các tuyển thủ trái phải đều là những gương mặt quen thuộc, bọn họ gặp qua các trận đấu lớn không biết bao nhiêu lần, Lệ Chanh cũng lười chào hỏi bọn họ, lên sân đấu nào có quen biết gì, dù sao trên con đường dẫn tới huy chương vàng, chỉ có một lựa chọn là anh chết tôi sống.

......

Trên khán đài, các thí sinh của số 1 Hoa Thành đã ngồi với nhau. Trong khi thi đấu các tư thế bơi lội khác, Tiêu Dĩ Hằng kéo Dữu Dữu sang một bên, dành thời gian dạy cô bé làm bài tập về nhà.

Dữu Dữu uất ức nghĩ: Anh trai này bị sao vậy? Cô đã nói mình không mang theo bài tập về nhà, vậy mà anh còn lên mạng tải về "Bài tập về nhà nghỉ hè yêu thích của học sinh tiểu học"! Đùa nhau sao, học sinh tiểu học nào thích bài tập về nhà nghỉ hè vậy?

Tiêu Dĩ Hằng dạy kèm toán cho cô bé. Tiêu Dĩ Hằng đã sớm nghe nói thành tích của Lệ Chanh đứng cuối cùng toàn trường, may mắn là Dữu Dữu không có di truyền khuyết điểm của cậu, tuy rằng lúc cô làm đề bĩu môi cao cao, nhưng cũng may cô bé đều trả lời đúng các câu hỏi.

Khi Dữu Dữu chìm trong biển đề, trên loa phát thanh thông báo trận chung kết 100m sắp bắt đầu. Dữu Dữu còn chưa kịp hoan hô, Tiêu Dĩ Hằng đã lấy tốc độ khủng khiếp cất bài tập, ôm cô đến chỗ ngồi khán giả, dặn cô mở to hai mắt xem tốt trận đấu của Lệ Chanh, còn phải lấy đề tài "Ghi nhớ một trận đấu khó quên" viết một bài văn không dưới bốn trăm chữ, đợi đến lần sau gặp mặt anh sẽ chấm bài.

Dữu Dữu: "...? "Cô bé ôm vịt, nước mắt muốn chảy ra, "Lần sau chúng ta còn gặp mặt chứ?"

Tiêu Dĩ Hằng thản nhiên nói: "Không chỉ lần sau. Sau này chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên."

Trong đầu Dữu Dữu vang lên một bài hát còn nhiều tuổi hơn cô: "Các bạn nhỏ, các bạn có nhiều dấu chấm hỏi không?" Bây giờ cô bé có chút hồ đồ, Lệ Chanh rốt cuộc là người nhà của cô hay là người nhà của Tiêu Dĩ Hằng? Tại sao Tiêu Dĩ Hằng còn quan tâm đến trận đấu của anh trai hơn cô?

Bên trong sân, cùng với khúc hát hào phóng vào sân, mười vận động viên một lần nữa bước vào khu vực thi đấu.

Tầm mắt Tiêu Dĩ Hằng chính xác rơi vào thiếu niên xếp thứ hai.

Lúc này đây, Lệ Chanh mặc áo choàng thể thao che đi vẻ đẹp của nửa người trên. Khán giả trên khán đài chung quanh phát ra vô số tiếng thở dài thất vọng, chỉ có thể hậm hực cất điện thoại di động đi.

Lệ Chanh không rảnh để ý đến những người xung quanh, cậu đang cố gắng điều động hô hấp, chuẩn bị tốt cho việc cuối cùng vào nước.

Trước khi cởi áo choàng ra, tầm mắt của cậu không biết vô tình hay cố ý xẹt qua khu vip trên khán đài. Vốn tưởng rằng tất cả việc này thần không biết quỷ không hay, nhưng động tác nhỏ của cậu lại bị Tiêu Dĩ Hằng bắt được một cách chuẩn xác.

Tầm mắt hai người vừa chạm vào đã quấn lấy, Tiêu Dĩ Hằng há mồm nói gì đó, Lệ Chanh cách anh quá xa, không nghe thấy, nhưng khẩu hình kia hình như là... "Cố lên"?

Lệ Chanh chậm rãi dời tầm mắt, nghĩ thầm, cậu đương nhiên phải cố, cậu đã hứa với Tiêu Dĩ Hằng, phải giành được một huy chương vàng cho anh xem một chút.

......

Tiếng còi vang lên.

Lệ Chanh hai chân đạp mạnh đài xuất phát, thân thể trong nháy mắt bay lên trời, như một mũi tên xuyên sóng, mãnh liệt đâm vào trong nước!!

Trong nháy mắt khi xuống nước, tất cả tiếng ồn trên đời này đều bị ấn xuống phím giảm thanh, chỉ còn lại dòng nước bắt đầu khởi động, từ bên tai thiếu niên rạch đi. Thế giới dưới nước như yên tĩnh, lại càng như điên cuồng, Lệ Chanh thậm chí cảm thấy trong thân thể cậu không phải máu mà là nước biển.

Sau một thời gian ngắn lặn xuống, sóng nước bá đạo mà dịu dàng nâng thân thể màu mật ong của thiếu niên lên, hai tay Lệ Chanh giãn ra, luân phiên chèo thuyền, giống như một con cá bơi linh hoạt hướng về đích rất nhanh.

Bơi cự ly ngắn quan trọng là tốc độ, từ lúc nhảy lên phải dốc hết toàn lực hướng về đích chạy nước rút. Hai chân Lệ Chanh đạp mạnh lên mặt nước, khơi dậy từng trận sóng biển, từ trên cao nhìn xuống giống như một con nhân ngư đang hí thủy trên mặt biển.

Trên khán đài, Tiêu Dĩ Hằng vì khẩn trương mà nghiêng người về phía trước, ánh mắt đuổi theo bóng dáng tuyệt trần trong bể bơi.

Tiêu Dĩ Hằng từ nhỏ đến lớn, vì học hành bận rộn, ngoại trừ chạy bộ ra thì chưa từng tiếp xúc với bất kỳ môn thể thao nào. Đừng nói đến các trận đấu bơi lội, anh thậm chí còn chưa nhìn thấy bóng rổ, bóng đá. Đây là lần đầu tiên trong đờianh ngồi trên khán đài và tận mắt chứng kiến một trận đấu thú vị.

Điều quan trọng chính là... Người tham gia thi đấu, là thiếu niên anh thích.

Nhiệt độ trong bể bơi cũng không cao, thậm chí có chút lạnh, nhưng Tiêu Dĩ Hằng lại cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào, thiêu đốt cả thân thể.

Dữu Dữu đã hưng phấn hét lên từ lâu, cô hét "Anh cố lên, anh trai cố lên", hét muốn vỡ họng.

Đường đua 50 mét, nửa chừng cần phải chạm vào vách hồ để xoay người. Khi cách vách hồ chỉ còn lại ngắn ngủi hai thước, hai tay Lệ Chanh mạnh mẽ đong đưa sử dụng lực, cùng lúc đó cúi đầu đè vai xuống, hai chân quăng về phía vách hồ, quỳ gối đạp vách rời đi!

Cơ thể cậu nhanh như tia chớp, trong nháy mắt liền một lần nữa xông ra ngoài.

"Quá đẹp!"

"Động tác thứ hai quá gọn!"

"Tốc độ xoay người này trong nhóm thanh niên cũng phải đứng số một số hai rồi."

"Đó là Lệ Chanh của Hoa Thành 1 đúng không? Mặc dù là omega nhưng tôi thực sự không thể xem thường cậu ấy."

Khu VIP trong khán phòng vang lên những lời thì thầm vụn vặt, Tiêu Dĩ Hằng bất động thanh sắc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên khán đài phía sau, không biết từ lúc nào có mấy người trung niên mặc tư phục tới, bọn họ chuyên chú nhìn chằm chằm vào bể bơi, nhỏ giọng trao đổi ý kiến, trong tay cầm giấy bút vội vàng ghi chép cái gì đó.

Nếu lúc này Hoàng Diệp Luân ở đây, hắn nhất định sẽ hô to gọi nhỏ nói cho Tiêu Dĩ Hằng —— đây đều là những huấn luyện viên nổi tiếng trong giới! Một số người trong số họ làm việc tại trường đại học đứng đầu, một số phục vụ đội tuyển quốc gia, tất cả họ đều giành được vô số danh hiệu trong tay.

Bên trong hồ bơi, trận đấu đã đến giai đoạn nóng nhất.

50 mét cuối cùng trôi qua cực nhanh, Lệ Chanh một ngựa xông lên trước, tuyển thủ trên đường bơi 1, 3, 4 theo sát phía sau, đuổi theo khó phân biệt. Nhưng ưu thế của Lệ Chanh là rõ ràng nhất, cậu ước chừng dẫn trước những người khác một cánh tay khoảng cách, hơn nữa, cậu còn tiếp tục tăng tốc!

Mười mét, chín mét, tám mét ...

Ba mét, hai mét, một mét - chạm vào vách tường! !

Lệ Chanh là quán quân!!!

Tiếng ù ù tuyên bố quán quân đồng thời vang lên, Lệ Chanh nổi lên mặt nước, giơ cao hai tay, ăn mừng huy chương đầu tiên của mình!

Đây là danh hiệu đầu tiên cậu gặt hái được trong trận đấu này, nhưng chắc chắn sẽ không phải là danh hiệu duy nhất.

Lệ Chanh ngước mắt nhìn về phía khán giả VIP, ánh mắt sáng ngời mà nóng bỏng.

Thiếu niên giống như một vầng mặt trời mọc, rực rỡ nở rộ trên mặt nước.

"Anh Tiêu anh mau xem!" Trên khán đài, Dữu Dữu giữ chặt tay áo người bên cạnh, "Anh trai đang chào em."

"Ừm." Tiêu Dĩ Hằng thấp giọng cười khẽ, "Đúng vậy. "

......

Trận đấu buổi sáng kết thúc, về phần trao giải, phải đến sau khi trận đấu buổi chiều kết thúc mới thống nhất cử hành.

Lệ Chanh vì buổi chiều còn thi đấu nên không thể rời khỏi trung tâm bơi lội, cậu chỉ có thể cùng đồng đội ăn ở căng tin bên trong trung tâm bơi lội.

Cũng may loại trận đấu quy mô này không quá khắc nghiệt, người nhà tuyển thủ chỉ cần nộp tiền cũng có thể vào căng tin bên trong cùng nhau ăn cơm.

Tiêu Dĩ Hằng nắm tay Dữu Dữu, ôm Chanh nhỏ trong lòng, trên lưng còn có Quýt bự, kéo gia đình đến căng tin tìm người.

Lệ Chanh nhìn đại gia đình này xuất hiện trước mặt cậu, ngốc ngốc mấy giây, không nhịn được nói: "... Thực sự giống như một đống lộn xộn A."

Tiêu Dĩ Hằng không nghe rõ, hỏi cậu nói gì.

Lệ Chanh vội vàng sửa miệng: "Không có gì. Tôi hỏi anh muốn ăn gì vào buổi trưa? Tôi đã giành chức vô địch, bữa ăn này tôi mời!!"

Những lời này của cậu nói rất lớn, các tuyển thủ khác đi ngang qua ném ánh mắt hâm mộ.

Tiêu Dĩ Hằng thích sự kiêu ngạo không ai để vào mắt này của cậu, giống như một con sư tử nhỏ vểnh đuôi khoe khoang, khiến người ta rất muốn xoa xoa đầu.

Căng tin bên trong bể bơi tỉnh rất lớn, bọn họ tìm một vị trí tốt dưới ánh mặt trời bên cửa sổ, Tiêu Dĩ Hằng vừa mới buông cặp sách xuống, Dữu Dữu vội vàng kéo tay anh trai đi chọn thức ăn.

Bữa trưa phục vụ vận động viên dùng phương thức tự chọn lấy đồ ăn, hơn hai mươi món ăn nóng hổi bày ở nơi đó, ngoài ra còn có các loại trái cây và món tráng miệng bổ sung đường, cô gái nhỏ chọn hoa mắt, cái này cũng muốn nếm thử, cái kia cũng muốn ăn.

Cuối cùng, Dữu Dữu chọn một đĩa trứng, gà rán, trái cây, và rau duy nhất là salad được trộn với mayonnaise ngọt ngào.

Tiêu Dĩ Hằng nhìn mâm cơm của Dữu Dữu, lại nhìn Lệ Chanh và món ăn mặn trước mặt cậu, rất không đồng ý nói: "Sao cậu có thể để Dữu Dữu chỉ ăn mấy thứ này vào buổi trưa? Ngoại trừ đồ ngào chính là chiên rán, những thứ này căn bản không tính là một bữa cơm đứng đắn. "

Lệ Chanh lại nói: "Nếu em ấy muốn ăn những thứ bổ dưỡng, người trong nhà sẽ làm cho em ấy. Khó lắm mới cùng tôi ra ngoài chơi một lần, tôi chỉ muốn chiều em ấy nhiều hơn, còn lâu mới quản đông quản tây với em ấy."

"Đây không phải là quản đông quản tây." Tiêu Dĩ Hằng nói, "Chẳng lẽ cậu không chú ý tới em ấy có răng sâu sao?"

Mặc dù Tiêu Dĩ Hằng chỉ ở chung với Dữu Dữu một buổi sáng, nhưng anh quan sát thấy khi Bưởi nói chuyện, hàm răng sâu nhất có chút đen, rõ ràng là có răng sâu.

"..." Lệ Chanh là một anh trai bất cẩn thật đúng là không chú ý tới. Cậu chột dạ rụt cổ, nhớ lại mỗi lần gặp Dữu Dữu, cậu đều mang trà sữa, bánh pudding cho cô, không biết có liên quan gì đến đồ ăn vặt hay không?

Tuy nhiên, trước mặt Tiêu Dĩ Hằng, cậu vẫn kiên trì với đạo lý của mình: "Thỉnh thoảng trẻ em ăn một bữa đồ ăn vặt thì làm sao. Hơn nữa, tôi là anh trai còn không nói gì, người ngoài như anh dựa vào cái gì quản em ấy?"

"Người ngoài?" Nghe vậy, Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng cười, "À, lúc không cần tôi thì nói tôi là người ngoài; lúc cần tôi thì quần cởi nhanh hơn ai hết ——"

"...Anh câm miệng ăn cho tôi!" Mặt Lệ Chanh lập tức đỏ bừng, trong lúc điện quang hỏa thạch, cậu lập tức cắm một miếng thức ăn nhét vào miệng Tiêu Dĩ Hằng.

Cũng may Bưởi luôn chuyên chú chiến đấu với hai cái xương cánh gà rán, căn bản không chú ý nghe bọn họ nói cái gì.

Lệ Chanh đỏ mặt nhưn sắp chảy máu, cái gì gọi là "quần cởi nhanh hơn ai hết"? Giữa bọn họ rõ ràng là giao dịch tiền bạc trong sạch lại bị anh nói giống như giao dịch PY không rõ ràng.

Tiêu Dĩ Hằng răng khép hờ cắn thức ăn trong miệng. Anh nhai rất chậm, đến lúc này Lệ Chanh mới phát hiện, thứ mà cậu trong lúc bối rối đưa vào miệng Tiêu Dĩ Hằng, lại là miếng thịt cam. Thịt cam nhẵn nhụi quay cuồng ở đầu lưỡi alpha, rất nhanh ẩn giấu trong môi răng, biến mất không thấy.

Lệ Chanh có chút bối rối dời tầm mắt.

Chắc chắn là cái tên A khốn nạn này cố ý! Trước mặt mọi người, sao lại ăn một quả cam khiêu dâm như vậy?

......

Trong góc căng tin, ánh mắt Kỷ Tầm oán độc chiếu về phía Lệ Chanh ngồi bên cửa sổ.

Đối diện hắn, người đàn ông trung niên mang theo thẻ huấn luyện thao thao bất tuyệt nói chuyện.

"Kỷ Tầm, tôi đã sớm nói với cậu, trận đấu hôm nay rất quan trọng, cậu muốn tiếp tục học lên, cậu muốn đi tập huấn đội tuyển quốc gia, vậy ít nhất cậu phải giành được một huy chương vàng! Nhưng cậu có thấy cậu đã làm gì cả buổi sáng không? Trạn 50m cậu bắt đầu muộn hơn những người khác, chỉ có một huy chương bạc! Còn 100m thì sao, chẳng phải đây là lợi thế của cậu sao, nhưng cậu thậm chí không thể bơi bằng một omega?!! "Huấn luyện viên Nhụy Nhụy nói một đống, thấy hắn căn bản không nghe, nhất thời nổi giận trong lòng, đột nhiên đập bàn, "Kỷ Tầm, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói hay không?" 

Kỷ Tầm không trả lời mà âm trầm hỏi một vấn đề phong mã ngưu không liên quan.

"Huấn luyện viên, nếu như trên người một omega đột nhiên xuất hiện mùi tin tức tố của alpha sẽ do nguyên nhân gì?"

"..." Huấn luyện viên không hiểu, "Cậu hỏi điều này để làm gì? "

"Hỏi một chút cũng không được sao?"

Huấn luyện viên suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Còn phải xem omega đó là ai. Nếu như là omega bình thường, vậy rất có thể là vừa mới đánh dấu xong, trên người còn mang theo tin tức tố của alpha. Nếu omega là một vận động viên, đó có thể là do một loại thuốc bị cấm, chẳng hạn như hormone được pha chế với tin tức tố alpha nhân tạo."

"Tiêm hormone?"

Huấn luyện viên sửng sốt, đột nhiên phản ứng lại. Hắn nhìn Kỷ Tầm, lại quay đầu nhìn Lệ Chanh bên cửa sổ: "Chẳng lẽ cậu nghi ngờ Lệ Chanh...? "

"Không phải nghi ngờ." Kỷ Tầm nói, "Hôm nay tôi đang ở trong phòng nghỉ, quả thật ngửi thấy mùi alpha trên người nó."

Biểu cảm của huấn luyện viên nặng nề, nghi ngờ: "Nhưng cũng có thể em ấy vừa được đánh dấu." 

"Không có khả năng." Kỷ Tầm chém đinh chặt sắt nói, "Omega như Lệ Chanh thì có alpha nào coi trọng? Hơn nữa, cho dù nó thật sự không tiêm hormone nhưng để cho kiểm tra viên gây chút phiền toái cũng đủ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của nó rồi."

"..." Huấn luyện viên do dự một hồi, nhưng nếu không có chứng cứ rõ ràng mà báo cáo một tuyển thủ khác, chuyện này thật sự khiến người ta khinh thường. Nhưng cuối cùng, tâm tư muốn học trò đạt quán quân chiếm thế thượng phong, hắn vẫn ích kỷ lựa chọn đứng ở bên Kỷ Tầm.

Sau tất cả... Một omega nổi bật trong hồ bơi đua tốc độ, thực sự là quá chói mắt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro