Chương 22: Phát hiện từ bích hoạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Bên kia Trương Khởi Linh cùng Trần Văn Cẩm đang nghiên cứu xác cổ, hai người thỉnh thoảng còn nhẹ giọng nói chuyện với nhau, tôi đang định bước tới xem xét thì thấy vẻ mặt của Hoắc Linh ở bên cạnh trầm xuống, cô ấy cũng bước lên xem.

Tôi dừng chân.

Nhìn dáng vẻ này, Hoắc Linh đang thật sự nghiêm túc với Trương Khởi Linh?

Thật hiếm có.

Tôi từng nghe nói về thân thế của Hoắc Linh, làm sao một người có xuất thân và gia thế như cô ấy lại có thể thích Trương Khởi Linh, một người tới thân phận cũng không rõ ràng.

Tôi cảm thấy có một số thứ nằm ngoài phạm vi hiểu biết mình, mơ hồ cảm nhận được rằng trong đội khảo cổ này, có phải có bí mật nào đó mà tôi không biết?

Nghĩ như vậy, tôi lại nhìn mọi người thêm một lần nữa, ngoại trừ Ngô Tam Tỉnh vừa đứng chải đầu một cách quỷ dị ra thì mọi người đều đang ở đây.

Giải thích không rõ, tôi cũng lười phải suy nghĩ, dù sao tôi cũng không có nhiều mối quan hệ lắm, trước mắt ngôi mộ này là một phát hiện rất lớn, khoảng thời gian tiếp theo công việc của đội khảo cổ chắc chắn sẽ ngập đầu.

Tôi lấy notebook, bắt đầu quan sát bích hoạ cùng bày trí ở đây.

Tất cả các bức bích họa trên tường đều rất tỉ mỉ khiến tôi kinh ngạc không thôi, đặc biệt là có một bích hoạ miêu tả cảnh tượng trong lòng một ngọn núi tuyết, bên trong ẩn hiện một tòa cung điện mang kiến trúc cổ nằm biệt lập với thế giới bên ngoài, vô cùng quỷ mị.

Thế núi này, sao cảm thấy rất quen mắt?

Tôi tiến lên phía trước, càng cẩn thận quan sát, sau đó sững sờ trừng to hai mắt.

Này... Đây là núi Trường Bạch?

Toàn bộ bích hoạ nhuộm lên khí thế hùng vĩ, đường cong phác hoạ ra một dãy núi tuyết trập trùng chạy dài không dứt, nhưng tôi chắc chắn không hề nhận nhầm, đây là Trường Bạch.

Nhìn cảnh tượng trong bích hoạ miêu tả, chẳng lẽ sâu trong núi tuyết có tồn tại một kiến trúc cổ mộ?

Nó có thể được xây dựng ở nơi như thế này, lại còn bí ẩn như vậy, tôi thật không dám tưởng tượng đến thân phận của chủ mộ.

Lần này tôi thật sự bị sốc rồi, ánh mắt không ngừng nhìn lên nhìn xuống, hoàn toàn quên mất mình đang ở đâu, gần như phớt lờ tất cả mọi thứ xung quanh.

Tôi tiếp tục di chuyển đến bích hoạ bên cạnh, trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng rõ ràng trên tường, tôi gần như chết lặng tại chỗ, tay có chút phát run.

Bích hoạ miêu tả rất trừu tượng, phác hoạ một cánh cửa rất lớn, hoa văn khắc hoạ trên cửa đơn giản nhưng sinh động, cánh cửa màu đen, toàn bộ bích hoạ gần như là một màu đen u ám. Tôi xem bích hoạ này, cảm giác áp lực đột ngột ập vào người, nhịp tim bất giác tăng nhanh.

Tôi tiến lên một bước, nhìn kỹ lại lần nữa, cư nhiên phát hiện nó không phải màu đen, mà là màu xanh của đồng thau.

Toàn bộ bích hoạ miêu tả một cửa Thanh Đồng vô cùng lớn!

Trên thế gian này có thể tồn tại một cánh cửa Thanh Đồng lớn đến vậy sao?

Tôi tỏ vẻ hoài nghi, nếu có, có ở đâu? Do ai xây dựng? Có tác dụng gì?

Từ thời cổ đại, các giai cấp thống trị khác nhau, hoàng tộc hoặc các vị vua chư hầu rất chú trọng đến cách bố trí lăng cùng đồ bồi táng. Mà nội dung của bích hoạ bên trong thường nói về cuộc đời của chủ mộ, chẳng hạn như đối với hoàng đế thường là chiến tích cả đời, đối với tướng quân là công lao chinh chiến sa trường.

Mà những bích hoạ được vẽ trong mộ thất này lại không theo quy tắc như vậy, thực sự khiến người khác cảm thấy khó hiểu.

Tôi lại nhìn cánh cửa trên bích hoạ này lần nữa, vẫn không thể nghĩ ra kết quả, tôi nhíu mày, đi về phía bức tranh cuối cùng.

"Tiểu Trương, các cậu phát hiện gì vậy?"

Đột nhiên giọng nói lanh lảnh và có chút tức giận của Hoắc Linh vang lên, tôi nhìn sang, trông thấy Trương Khởi Linh cùng Trần Văn Cẩm đang lần lượt nhảy xuống, động tác của hai người rất nhanh nhẹn, thân thủ không tệ.

Hoắc Linh vội vàng tiến lên phía trước hỏi Trương Khởi Linh, tôi không nhìn qua nơi đó, chiếu đèn pin lên bức bích họa cuối cùng, thời điểm nhìn thấy rõ ràng, tôi không kiềm chế được hô một tiếng.

Tôi che miệng lại lùi về phía sau hai bước, trong ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, hoảng tới mức bàn tay khẽ run lên, nhất thời khiến đèn pin rơi trên mặt đất, ‘lạch cạch’ một tiếng, ánh sáng tắt ngấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro