Chương 7: Chạm mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Đỉnh Biên Hồ

Nam thanh niên cẩn thận nhìn bốn phía, bước chân của hắn gần như không thể phát hiện ra, chậm rãi bước tới cửa phòng.

Tầm mắt tôi di chuyển theo thân ảnh hắn, vẫn không dám phát ra tiếng động.

Hắn đi qua, mới hỏi anh đẹp trai: "Cậu đến đây làm gì?"

Anh đẹp trai nghe thấy lời này, lúc ấy lập tức khí huyết dâng trào, thị lực của tôi vô cùng tốt, nhìn thấy mặt cậu ta nghẹn tới đỏ lên, tôi cho rằng cậu ta sẽ bộc phát cơn giận, nào ngờ người này nghẹn nửa ngày, lời gì cũng không nói ra, tức giận đến phập phồng ngực, hai mắt trừng nam thanh niên trước mặt.

Nói thật, bộ dáng này của cậu ta khá buồn cười.

Nam thanh niên nhìn hắn không nói gì, dưới quan tài đột nhiên có động tĩnh, hắn lập tức xoay người bước tới.

Anh đẹp trai muốn hỏi gì đó thì bị hắn xua tay ra hiệu đừng nói chuyện.

Cùng lúc đó, một tiếng bò rõ ràng từ trên đầu tôi phát ra, tôi giật bắn cả mình, run rẩy, ngẩng đầu lên lập tức bắt gặp đôi mắt đen hoắm không có tròng trắng của chị tôi.

Tôi choáng váng.

Không chờ tôi kịp phản ứng, trong quan tài bên dưới lại đột nhiên nhảy ra thêm một tên đàn ông khác, mắt hắn ta mang kính râm, chân tiến lên phía trước, nhẹ giọng nói với hai người kia:

"Tới tay rồi."

Tôi thấy trong tay hắn ta cầm một cái mâm, cũng không biết dùng để làm gì.

Bởi vì bên dưới có ánh sáng, chị gái tôi cũng phát hiện ra ba người này, đầu liền xoay qua, trong nháy mắt chị ấy giống như phát hiện ra gì đó, tru lên một tiếng, tốc độ cực nhanh men theo nóc nhà bò về phía ba người đó.

"Đi mau!"

Cũng không biết là ai nói câu này, ba người cầm đồ chạy về phía cầu thang.

Tình huống xảy ra quá nhanh, tôi lập tức cũng bò đi theo, mắt thấy nhìn thấy chị gái tôi chớp thời cơ nhào xuống người anh đẹp trai từ trên mái nhà.

Tiếng kêu của tôi còn chưa phát ra, anh đẹp trai đã quay đầu lại nhìn bên dưới, suýt chút nữa bị hù chết.

Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, đột nhiên có một thanh dao găm từ phía trên cầu thang lao xuống như gió lốc thẳng về phía người chị gái tôi.

Lực của dao quá nhanh, quá tàn nhẫn, tuy chị tôi nhanh nhẹn nhưng tại thời khắc này cũng không thể tránh thoát.

Ánh dao giống như sao băng xẹt qua trong đêm đen trước mắt tôi, một giây tiếp theo, chị tôi nặng nề ngã trên mặt đất.

Tôi mở to đôi mắt, không dám tin nhìn thân ảnh màu trắng ngã trên mặt đất.

Ngực chị ấy đang cắm một thanh dao, máu từ từ thẩm thấu, lan ra, ngực chị ấy phảng phất như đang nở một đoá hồng xinh đẹp đỏ tươi.

Màu sắc giống như những bông hoa dại nở ngoài cửa sổ vào mùa hè trong viện điều dưỡng đổ nát này, khắc sâu vào ký ức tôi.

Chúng tôi không thể đi ra ngoài, ban ngày có ánh mặt trời, chúng tôi sẽ bị thiêu cháy.

Nửa đêm, chị tôi sẽ chầm chậm bò ra ngoài, chị ấy không thích mấy thứ này, nhưng chị ấy sẽ túm vài cái cây, trên rễ còn mang theo bùn đất ném vào từ cửa sổ, cũng ném lên mặt tôi.

Có khi tôi sẽ ăn, có khi sẽ gắn trên đầu.

Chị gái tôi thường sẽ không quan tâm đến, chị ấy sẽ bò tới chỗ xa hơn, tìm một chỗ ngủ, để tôi thoả thích lăn lộn.

Chị!!!

Nhất thời tôi cảm thấy thân thể như sắp nổ tung, trong đầu đều là phẫn nộ cùng sát khí, thân thể tản mát ra mùi hương nồng nặc, tràn ngập cả không gian, hai mắt tôi đầy tơ máu nhanh chóng đuổi theo ba người bọn họ, tốc độ cực kỳ nhanh. Trước đây tôi chưa bao giờ như thế này.

Các người giết chị tôi.

Tôi không bao giờ buông tha cho các người!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro