2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần trôi qua thật nhanh, Dụ Ngôn ẩn nấu trong phòng của Khổng Tuyết Nhi cũng đã được hai ngày. Vừa mở mắt thức dậy vào buổi sáng đầu tuần, cô đã thấy vị thiên kim tiểu thư kia trút bỏ chiếc váy ngủ trắng tinh và đang thay đồng phục đi học. Tấm lưng nàng trắng nõn mịn màng, đôi xương bướm nhô ra tuyệt đẹp, đường cong thiếu nữ đầy kiêu hãnh. "Trường nữ sinh Mary?" Giọng của Dụ Ngôn đột ngột vang lên thực sự khiến Khổng Tuyết Nhi đang thay quần áo giật bắn người, vì cảm giác bị nhìn thấy mà tai nàng nhanh chóng đỏ lên, liền vội vàng mặc chiếc váy đồng phục và quay lại nhìn người đang thảnh thơi ưu nhã nằm trên giường, "Phải. Và chị có thể đừng trắng trợn như vậy nhìn người khác thay quần áo được không?"

Dụ Ngôn từ trên giường ngồi thẳng dậy, cô lười biếng duỗi eo rồi nhanh nhẹn xuống giường thay lại bộ quần áo mà Khổng Tuyết Nhi đã giặt sạch. Khổng Tuyết Nhi đang giơ tay buộc một nửa mái tóc dài bằng một chiếc cột tóc ưu nhã, trông thấy hành động của cô, tim nàng chợt chùn xuống, nàng hỏi: "Phải đi?" "Ừ, gần như đã lành." Dụ Ngôn kéo cao khóa chiếc áo khoác lên, che đi vết thương được thục nữ nào đó băng bó cẩn thận. Khi cô ngước mắt lên nhìn thoáng qua dáng vẻ tao nhã của vị thiên kim tiểu thư đang cột mái tóc dài, cổ họng không hiểu sao lại có chút khô khốc.

Dụ Ngôn so với Khổng Tuyết Nhi là cao hơn nửa trán, cô có thể cởi bỏ dây buộc tóc trên đầu nàng dễ như trở bàn tay. Mái tóc đen nhánh xõa xuống, cùng mùi hương thơm ngát xông vào mũi. Cô vươn tay ôm vòng eo thon thả của Khổng Tuyết Nhi sát vào người, ý cười trên môi thoáng lộ ra, cô tiến lại gần mặt nàng, dùng cặp mắt câu nhân mà nhìn chằm chằm người trong lòng: "Tôi sẽ mượn dây buộc tóc này trước, nếu muốn lấy lại thì đến Hồng Hưng tìm tôi. Thái Bình sơn, Khổng Tuyết Nhi tiểu thư, chúng ta nhất định sẽ gặp lại."

Dứt lời, cô đem chiếc buộc tóc giấu vào túi trong áo khoác rồi xoay người nhảy qua cửa sổ trên tầng hai xuống. Tim Khổng Tuyết Nhi thắt lại, nàng vội đi theo vài bước xem cô có bị ngã không. Nàng dựa vào bệ cửa sổ nhìn xung quanh mà không thấy người, lại nhìn chăm chú thì thấy Dụ Ngôn đã đứng bên ngoài sân nhà nàng. Một tay cô ung dung đút vào túi quần, một tay hướng nàng phất tay chào.

Cái người Dụ Ngôn này, thật sự bá đạo đến có chút đặc biệt.

.

"Shirley a ~ Cậu đang nghĩ gì vậy? Cậu đã mất hồn như thế này mấy hôm rồi, ngày ngày giáo viên cứ phải nhìn qua cậu đó." Gương mặt tròn trịa của Esther hiện lên trong tầm mắt nàng, ánh mắt Khổng Tuyết Nhi rơi xuống huy hiệu ngay trên ngực bộ đồng phục hàng hiệu của nàng ấy. Ngoài tên tiếng Anh, có một hàng tên tiếng Trung nho nhỏ: Ngu Thư Hân. Nàng lại đưa tầm mắt ra xa, đó là thao trường với bãi cỏ xanh ngát của trường nữ cao trung, nàng và Ngu Thư Hân đang sóng vai ngồi trên khán đài trong làn gió xuân buổi chiều, tóc dài đen nhánh tung bay trong gió.

"Này, dây buộc tóc của cậu đâu? Tiểu Tuyết, dạo này cậu thật sự kỳ quái lắm đó nha!" Ngu Thư Hân bĩu môi và đưa tay ra vuốt mái tóc dài của nàng, nhân tiện lắc lắc vai Khổng Tuyết Nhi, muốn lắc cho Khổng Tuyết Nhi đang mơ mơ màng màng đem hồn trở về. "Hân Hân, cậu có tin vào đạo lý Thiện ác có báo, Thiên đạo luân hồi không?" Khổng Tuyết Nhi nắm lấy tay Ngu Thư Hân ôm vào trong ngực, trầm ngâm hỏi. Ngu Thư Hân một tay nâng khuôn mặt tròn trịa, chiếc nơ đỏ tươi buộc tóc thành đuôi ngựa trên đầu thật dễ thương, nàng ấy nhíu mày khổ sở suy nghĩ, đáng yêu đến độ khiến Khổng Tuyết Nhi muốn bật cười: "Ai da... Chuyện này mình không hiểu lắm đâu. Cậu biết mà, mình đâu có thích đọc sách. Nhưng bất quá mình nghĩ là người tốt sẽ được đền đáp, còn kẻ xấu sẽ nhận lấy quả báo!"

Nhìn thấy Khổng Tuyết Nhi lại sắp đắm chìm vào trong dòng suy nghĩ, Ngu Thư Hân nhanh chóng kéo nàng từ khán đài đứng dậy, luống cuống tay chân mà cầm lấy chiếc cặp da: "Ai nha, đừng nghĩ nữa. Nhanh cùng mình đến cửa hàng video để tìm xem poster mới nhất của Leslie đi. Rồi mình sẽ đưa cậu về nhà nào bé ngoan."

.

Ngu Thư Hân là khách quen của cửa hàng cho thuê băng đĩa, ngay khi vừa bước vào cửa hàng, ông chủ đã tươi cười lấy ra một xấp áp phích mới cóng từ kho và cung cung kính kính đưa tới trước mặt nàng ấy: "Ngu tiểu thư, tôi đặc biệt giữ những tấm này cho cô. Đúng nha, tất cả chúng đều là những tấm áp phích mới nhất của Leslie đó. Nhìn này, thật đẹp trai." Ngu Thư Hân một lòng chìm đắm trong đống poster của thần tượng, để Khổng Tuyết Nhi một mình đi lòng vòng trong cửa hàng. TV trong tiệm thuê băng đĩa đang phát bộ phim kinh điển "Vượng Giác Ca Môn", nhân vật Hoa đang ấn Nga vào cửa và hôn cô say đắm, hôn đến không thể tách rời. Khổng Tuyết Nhi giật mình, nhớ đến nhiệt độ thiêu đốt của lòng bàn tay Dụ Ngôn lúc ôm eo nàng cùng hơi thở ướt át của cô gần ngay mặt trước khi rời đi, không khỏi mặt đỏ tai khô.

Như thể tâm linh tương thông, Khổng Tuyết Nhi từ trước TV thu hồi ánh mắt, quay đầu về phía cửa. Đối diện bên kia đường, cách dòng xe cộ qua lại, nàng nhìn thấy Dụ Ngôn. Cô ăn mặc so với Khổng Tuyết Nhi vô cùng tương phản. Chiếc áo lửng màu trắng chỉ dài đến dưới ngực, để lộ phần bụng phẳng lì với những chiếc khuyên trên rốn, quần jean đen bó sát cùng đôi bốt ngắn cổ, đội mũ lưỡi trai và mái tóc dài buộc thấp. Luôn như vậy, cảm giác có mấy phần không bị trói buộc. Những ngón tay thon dài của Dụ Ngôn cầm chiếc dây buộc tóc màu trắng lấy trên đầu nàng từ nửa tháng trước, hướng về phía Khổng Tuyết Nhi đầy ẩn ý mà quơ quơ.

Đường Nathan, nơi xe cộ tấp nập lướt qua, dường như tất cả đều chậm lại vào lúc đó, và chỉ còn hình bóng một người cực kỳ rõ ràng trong tầm mắt nàng, Dụ Ngôn. Nàng không nghe rõ thông báo của đài thiên văn phát ra từ radio của chủ cửa hàng video, cảnh báo về cơn bão lớn sẽ nhanh chóng di chuyển về phía cảng đảo. Mây đen kéo đến che kín, trời sắp mưa. Người đi đường tăng tốc bước chân, nhanh chóng hướng về nhà, quầy bán cà ri bên đường cũng vội vàng đóng cửa.

Mãi cho đến khi cơn gió ẩm ướt sắp cuốn bay tà váy, Khổng Tuyết Nhi mới thanh tỉnh mà đưa tay lên giữ chặt chiếc váy không an phận. "Trời sắp mưa rồi, Tiểu Tuyết, chúng ta mau về thôi." Ngu Thư Hân trên tay ôm đầy chiến tích là những chiếc poster của thần tượng vừa mua được, nàng ấy nhìn lên bầu trời âm u, thúc giục Khổng Tuyết Nhi trở về nhà.

Nàng bừng tỉnh, thấy Dụ Ngôn ở phía đối diện đã vững vàng cầm ô, cô vẫn một mực nhìn về bên này. Khổng Tuyết Nhi cảm thấy như mình đã nảy sinh tâm ma, không biết là nàng đang bị buộc vào sợi dây cột tóc bình thường kia, hay là bị trói chặt bởi những ý nghĩ về lời chia tay sáng hôm đó của tên trùm xã hội đen mà nàng vô tình nhặt được. Nàng từ chối lời mời cùng về nhà của Ngu Thư Hân, tùy ý lấy một lý do cho hành động đường đột của mình: "Cậu về trước đi, mình có chút việc phải làm. Thứ hai gặp lại."

Hồn nhiên, ngây thơ như Ngu Thư Hân, cho dù nàng ấy lòng tràn đầy nghi hoặc cũng lựa chọn gật đầu tin vào lý do bạn mình nói, tỉnh tỉnh mê mê mà vẫy tay tạm biệt, yên tâm ngồi vào xe riêng rời khỏi. Giây tiếp theo, Dụ Ngôn nhìn lên trời rồi đem ô che trên đầu Khổng Tuyết Nhi vừa đúng thời điểm cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi trên đường phố. Mưa to dữ dội, làm ướt góc váy học sinh màu lam đậm của nữ sinh. Cuồng phong cuốn lấy mái tóc đen dài, làm lộ ra khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của nàng.

Mỹ nhân như thế đứng trong mưa, cho dù không phải là nhiếp ảnh gia cũng phải vì cảnh đẹp này mà dừng chân. Thật tiếc khi khách bộ hành lao đi trong mưa gió, họ chỉ quan tâm đến việc quần áo của mình đã được thu vô chưa, hay những chiếc chăn bông vừa phơi phải chăng sẽ vô dụng. Mỹ lệ này chỉ rơi vào trong mắt Dụ Ngôn, một mình cô thu tất cả vào trong đáy mắt, không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh.

Khổng Tuyết Nhi chỉ lo theo chân Dụ Ngôn dạo quanh các con phố ở HongKong trong mưa. Cuối cùng họ rẽ vào một quán trà với cánh cửa hép hờ, trong một con hẻm hẻo lánh, trên đỉnh đầu là những hộ gia đình phơi đầy nội y trước cửa. Đỏ, trắng và đen, giống như những ngọn đèn rách nát, chao liệng trong gió mưa. Thấy Khổng Tuyết Nhi đang nhìn xung quanh, Dụ Ngôn đóng ô, kéo lấy cổ tay mảnh mai của nàng rồi cất tiếng: "Yên tâm, tôi sẽ không bắt cóc thiếu nữ vị thành niên để làm chuyện xấu đâu."

Khổng Tuyết Nhi nhất thời không phục trước câu nói xem thường vị thành niên của cô: "Tôi tuổi mụ đã 17 rồi, chị thì lớn hơn bao nhiêu chứ?" "Năm nay tôi 21 tuổi, hơn Khổng tiểu thư năm tuổi. Không biết đã đủ lớn chưa?" Khổng Tuyết Nhi nhất thời không nói nên lời. Dụ Ngôn trực tiếp kéo nàng đi thẳng qua phòng ăn. Khi họ đi qua quầy thu ngân, một người phụ nữ lớn tuổi có vẻ hiền lành gật đầu và mỉm cười với Khổng Tuyết Nhi: "Tiểu Ngôn, đưa bạn về mà không nói trước một tiếng, ta có thể nấu cơm cho các con ăn mà."

"Mẹ Lý, người cũng đã cao tuổi, con lưu người tại đây là để hưởng tuổi già, đừng vất vả nữa." Giọng điệu của Dụ Ngôn có chút bất đắc dĩ, cô đem chiếc ô nhỏ giọt treo lên cao, cúi đầu vỗ vỗ những giọt nước còn lưu lại trên thân người. Mẹ Lý không chấp nhận mình đã già, dù tuổi đã cao vẫn còn muốn như những người trẻ tuổi ra sức chăm chỉ: "Vớ vẩn, con từ khi còn bé đều là một tay ta cho ăn, bú sữa. Nấu một bữa ăn có gì là phiền phức..." Dụ Ngôn tùy ý ân ân vài tiếng phụ họa liền kéo Khổng Tuyết Nhi băng qua nhà bếp phía sau để tìm một cánh cửa nhỏ dẫn lên lầu, bỏ lại mẹ Lý đang suy nghĩ lung tung.

Một tòa nhà chỉ thấp thấp sáu bảy tầng, mỗi tầng ước chừng năm sáu hộ, từng nhà đều mở rộng cửa, mặc người ngoài quan sát củi gạo dầu muối tương dấm trà sinh hoạt. Mỗi một hộ đều có mùi thơm đồ ăn không giống nhau. Đôi khi còn truyền đến tiếng người đánh mạt chược rộn ràng, hòa với tiếng mưa bên ngoài liên hồi gõ vào cửa sổ, cũng là toát ra tư vị cuộc sống mong muốn của người đời. Dụ Ngôn mang theo Khổng Tuyết Nhi một hơi lên lầu bốn, khi đi ngang qua từng nhà đều sẽ có người thò đầu ra chào cô: "Ngôn tỷ, mới về sao? Vào đây ăn cơm đi." Mỗi người đều là một khuôn mặt tươi cười chất phác, một vẻ chân thật mà Khổng Tuyết Nhi chưa từng thấy trước đây. Dụ Ngôn nhã nhặn từ chối từng nhà, cô giơ tay đang cầm tay Khổng Tuyết Nhi lên lắc lắc: "Em gái này ngại ngùng, lần sau sẽ đến."

Khổng Tuyết Nhi đi theo Dụ Ngôn đến căn phòng cuối cùng trên lầu 4, nhìn cô thuần thục vặn chìa khóa mở cửa, đột nhiên nàng lại sinh ra hiếu kỳ về địa phương sinh hoạt của cô. Cánh cửa sắt được mở ra, toàn cảnh nơi ở của Dụ Ngôn hiện ra trước mắt Khổng Tuyết Nhi. Bất quá chỉ là căn phòng nhỏ mấy chục mét vuông được bài trí ngăn nắp. Một chiếc giường, một cái bàn cùng hai chiếc ghế đẩu, một ghế sô pha nhỏ và một chiếc TV cũng nhỏ. Nhưng là đủ để nàng tưởng tượng ra sinh hoạt ngày thường của người ấy tại mô hình thu nhỏ này. Nàng nhịn không được cong cong môi, vươn tay vuốt ve lớp bông mịn của sô pha: "Chị thế này, thật không giống lão đại của bang hội chút nào."

"Cha mẹ tôi đều đã chết, tôi chỉ còn một mình, không để ý nhiều như vậy, đủ nuôi bọn thủ hạ là được." Dụ Ngôn bình thản nói về quá khứ, ngữ khí không một chút thăng trầm. Khổng Tuyết Nhi nghe được lại như có nắm đấm đập mạnh vào tim, chân có chút nhũn ra mà ngồi xuống tấm thảm mềm mại trước sô pha. Dụ Ngôn không biết từ lúc nào đã ngồi sau lưng nàng, dùng đầu ngón tay vuốt ve mái tóc dài như rong biển trước mặt, chạm vào da đầu nàng có chút tê dại. Những ngón tay của cô xuyên qua mái tóc của Khổng Tuyết Nhi, dịu dàng như thể đang nâng niu bảo vật, thanh âm cũng nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu: "Mười một năm trước, cha của em là phó bang của Hồng Hưng. Nhưng ông ta vẫn luôn muốn trèo lên vị trí cao nhất nên đã làm kẻ phản bội khốn kiếp, lợi dụng cha mẹ tôi đêm hôm ngủ say mà hạ sát."

Dụ Ngôn bình tĩnh như thể đang kể chuyện Nghìn lẻ một đêm, Khổng Tuyết Nhi nghe từng chữ như nhìn thấy máu tanh mà ghê sợ. Dây buộc tóc màu trắng tao nhã được Dụ Ngôn buộc vào đuôi bím tóc, là một chiếc nơ hồ điệp xinh đẹp, mà tình cờ lại rũ ngay xương bướm của nàng, hợp lại càng thêm đẹp đẽ. Khổng Tuyết Nhi nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của hai người trong TV trước mặt, run rẩy hít sâu một hơi, làm sao cũng không nuốt được nghẹn nào khô khốc trong cổ họng.

Bím tóc được thắt hoàn mỹ, Dụ Ngôn thực vừa lòng. Tay cô từ đỉnh đầu của Khổng Tuyết Nhi chậm rãi chạm vào làn da non mịn trên cổ rồi đến bờ vai run rẩy của nàng, giữ chặt lấy, hơi thở ấm nóng thổi trên vành tai tinh xảo như búp bê Tây Dương: "Điều Khổng Thiên Thành làm sai nhất, chính là đã lưu lại mầm mống của Dụ Gia, lưu lại tôi. Trong mười một năm qua, tôi không một ngày không nghĩ đến chính tay đâm ông ta, báo thù rửa hận. Khổng Tuyết Nhi, ngay từ đầu em đã biết quá khứ của tôi. Tôi nghĩ cha em hẳn vẫn luôn xem chuyện này như chiến tích vĩ đại trong cuộc đời ông ta mà ca tụng. Cứu được kẻ thù của Khổng Gia, em có hối hận không?"

"Đừng động vào Louis." Cho dù Khổng Tuyết Nhi rơi nước mắt, nàng vẫn đẹp như một cô búp bê sứ không thể chạm tới. Nước mắt trong suốt từ đôi mắt xinh đẹp từ từ rơi xuống, chảy dài như ngọc trai nạm trên quai hàm, "Chỉ cần đáp ứng tôi không động vào Louis, dù chị muốn chém hay róc thịt, đều tự nhiên có thể. "

"Còn em?" Đầu ngón tay ấm áp của Dụ Ngôn nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt ướt át trên gương mặt nàng, "Lòng em tràn đầy đều là em trai, vậy còn em?" Khổng Tuyết Nhi cắn chặt môi dưới, cơ hồ muốn bật máu, trong đôi mắt rưng rưng đẫm lệ cuồn cuộn cảm xúc, vẫn là lặp lại câu nói kia: "Tôi đã nói, người rơi vào tay chị, có thể tùy ý chém giết. Louis mới năm tuổi, em ấy cái gì cũng không hiểu..."

Tiếng thở dài với một làn hơi ẩm ướt vùi vào cổ Khổng Tuyết Nhi, Dụ Ngôn từ phía sau ôm chặt lấy nàng, vòng tay siết chặt vô hạn, tựa như muốn đem nàng bóp nát mà dung nạp vào thân thể mình. Nụ hôn của cô dày đặt rơi xuống làn da mỏng manh của thiếu nữ, như nhớ nhung. Rồi lại đột nhiên mút chặt một mảng da thịt để lại vệt đỏ ái muội, như trút giận. Khổng Tuyết Nhi không phản ứng lại, tùy ý để Dụ Ngôn hành động.

"Mười một năm trước, tôi và em đã từng cũng nhau chơi đùa tại Hồng Hưng. Em khi đó mới bốn năm tuổi. Tôi đã đẩy xe mang em đi khắp phố. Em còn rất bé, cái gì cũng không nhớ rõ." Mặt Dụ Ngôn chôn sâu trong cổ nàng, giọng nói vừa trầm khàn lại vừa buồn bực, "Cha mẹ mất, tôi mới mười tuổi. Em có biết cảm giác bị ép phải lớn lên sau một đêm là như thế nào không? Tiếu Tuyết, em có biết tôi liên tục gặp ác mộng, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, cả đêm đều không ngủ được?"

"Đừng nói, đừng nói nữa." Khổng Tuyết Nhi lắc đầu nguầy nguậy, gần như nàng đang trên bờ ranh giới suy sụp, cuối cùng khóc thành tiếng rồi quay lại ôm lấy Dụ Ngôn, "Đừng nói nữa, Dụ Ngôn. Tôi biết tuổi thơ chị bi thảm, không ai chăm sóc. Tôi biết rằng chị đối với Khổng Gia là thâm thù đại hận, không thể nương tay. Tôi biết, tôi đều biết. Tôi không thể thay cha bù đắp cho chị bất luận cái gì. Tôi chỉ cầu xin chị, xin chị lúc động thủ hãy bỏ qua Louis, em ấy không thể chết..."

Dụ Ngôn hốc mắt đều đỏ lên, nghe Khổng Tuyết Nhi trong ngực khóc đến lê hoa đới vũ, cô rũ mắt xuống che đi cảm xúc dâng trào, nâng lên bàn tay đang gắt gao nắm chặt, lại buông ra rồi ấn vào gáy nàng. Từng câu từng chữ, như thỉnh cầu, lại như không cho phép cự tuyệt: "Ở lại bên cạnh tôi, tôi sẽ bỏ qua em trai em."

.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro