ONESHOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời gần sáng, căn hộ cuối cùng đã yên tĩnh.

Chưa đủ muộn để mặt trời ló dạng qua rèm cửa, nhưng cũng đủ để Heo Su cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến nội dung họ sẽ phải quay chỉ trong vài giờ nữa. Chắc chắn đội sẽ cho họ chút thời gian và bắt đầu mọi việc muộn hơn trong ngày, anh nghĩ, vì đã có nhiều người thức đêm xem World Cup...

Một phần trong anh biết rằng điều đó không khả thi, nhưng anh vẫn bám lấy hy vọng đó, vì nếu không anh có thể ngã xuống và chết.

Su lén nhìn vào căn phòng mà lẽ ra anh sẽ phải ở chung với một tiếng thở dài, nheo mắt cố gắng nhìn rõ bóng dáng của đồng đội mình trong bóng tối. Changdong vẫn nằm dài trên giường giống như trước trận đấu, và ai đó – có lẽ là anh Hyukkyu – đang nằm bất tỉnh trên mặt đất gần cửa.

Một cảm giác ghen tị âm ỉ ập đến với Su, ước gì anh có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ sau trận đấu. Anh cũng kiệt sức, giữa việc xem Argentina và chuyến trượt tuyết trước đó của họ, nhưng cảm giác hưng phấn từ chiến thắng khiến anh cảm thấy bồn chồn cho dù có mệt đến đâu. Vì vậy, tất nhiên là anh đã đi dạo để bình tĩnh lại, điều này có lẽ cũng không giúp ích được gì, nhưng... việc gì đã xong thì cứ cho là vậy, anh suy nghĩ.

Nhưng Su vẫn lẩm bẩm khi nghĩ đến việc đi vào ngay bây giờ và phải ngồi cạnh Changdong hoặc tìm chỗ trống riêng cho mình trên sàn. Anh lại thở dài một lần nữa, tự hỏi liệu Hana Tour có thể hào phóng hơn một chút với phòng nghỉ của họ không . Anh có thể nghe thấy quản lý nhắc nhở anh rằng đó chỉ là nội dung và bỏ ý nghĩ đó trước khi anh có thể lãng phí năng lượng của mình để xem xét nó.

Anh bước lùi ra khỏi cánh cửa mở toang với một tiếng ngáp. Sàn nhà lạnh lẽo nghe có vẻ không mấy hấp dẫn, và hơn nữa, nằm đó cố ngủ như thế nghe có vẻ khổ sở. Dù rằng cũng chẳng có nhiều lựa chọn - mặc dù khu nghỉ dưỡng rất tuyệt, căn hộ của họ đã khá ấm cúng cho cả năm người họ và huấn luyện viên.

Không thể tránh khỏi, khi nhìn xuống hành lang, anh nhận ra ánh mắt của mình đang hướng về phía một phòng ngủ khác dành riêng cho các tuyển thủ.

Mảnh giấy dán nhãn cho căn phòng vẫn còn đó, mặc dù bây giờ đã hơi nhăn nheo, đoạn băng dính giữ nó bắt đầu rách ở một góc, cái mà anh Hyukkyu đã nhặt vào lúc nào đó trong ngày. Heo Su đã nhìn thấy những người khác nên anh biết chỉ có một người ở trong phòng.

Vì vậy, điều đó cũng không thể tránh khỏi, cái cách anh dừng chân trước cánh cửa đóng kín đó. Tự kiềm chế chưa bao giờ là điểm mạnh của anh.

Anh gần như gõ cửa, nhưng đã nghĩ lại vào giây cuối cùng - đó có thể không phải là ưu điểm của anh, nhưng không phải là không thể. Anh đặc biệt không muốn đánh thức người duy nhất ở trong phòng nếu cậu đã ngủ, và anh chắc chắn cũng không muốn đánh thức bất kỳ người nào khác ở phòng bên cạnh, để không một ai trong số họ sẽ trách anh vì đã bỏ căn phòng đã được phân chia. Dù sao thì anh cũng phải làm gương cho họ với tư cách là đội trưởng.

Thay vào đó, anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mặt, nheo mắt một lần nữa khi cố gắng nhìn ra đống chăn trên sàn. Một nụ cười nở trên khuôn mặt anh k bước vào, đóng cánh cửa sau lưng lại từ từ.

"Em tỉnh rồi à?" người đi đường giữa lặng lẽ ngân nga. Anh rón rén bước tới chỗ ổ chăn mà anh nghĩ chắc hẳn là đồng đội của mình, ngồi xuống cạnh cậu trên tấm chăn dày trải dài trên sàn. Anh bắt chéo chân và nghiêng người tới, hy vọng lén nhìn được khuôn mặt cậu. Khi không nhận được câu trả lời, anh thử lại lần nữa, đưa tay ra chọc vào nơi ann khá chắc chắn là má cậu. "Xin chào?"

Phải mất một lúc, nhưng những nỗ lực nửa vời của anh khiến anh rên rỉ không cam tâm, và rồi một lúc sau, chú gấu bắc cực của anh thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt nhắm nghiền và mái tóc rối bù. "Heo Su...?"

Su cười toe toét. "Anh biết em chưa ngủ, Geonbie," anh nói, mặc dù thực lòng anh không hoàn toàn chắc chắn rằng Geonbu chưa ngủ. Ít nhất, anh nghĩ, anh có thể nói rằng anh đã cố gắng. Đại loại thế. Dù sao thì Geonbu có lẽ cũng chỉ nằm đó mà thôi.

"Đúng rồi", Geonbu càu nhàu, đưa tay lên dụi mắt, "Anh đang làm gì thế?"

"Ăn mừng Argentina lọt vào chung kết? Tìm chỗ nào đó để ngủ? Đến gặp em?", Su nhún vai, "Bất cứ lý do gì em thích, đều được."

Geonbu khẽ kêu lên một tiếng xác nhận. "Đây có phải là cách anh thường ăn mừng không? Ngồi trên sàn à?"

Su chậc lưỡi, "Sự lựa chọn nhàm chán, nhưng đành chấp nhận", anh thở dài.

"Được", Geonbu ngồi thẳng dậy, dường như chấp nhận phải thức dậy trong lúc này, "Phòng ngủ kia sao rồi? Phòng mà anh nên ngủ ở đó?"

Su đột nhiên đặt bàn tay lên trái tim mình, tỏ vẻ tổn thương. "Trong số tất cả mọi người, chính em là người đang chỉ trích anh vì đã không ở lại đó phải không?", anh lắc đầu giả vờ thất vọng, "Changdong chiếm tới 70% giường, anh nghĩ vậy. Cậu ta trông kiệt sức, khoảng năm giây sau khi trượt tuyết, nên anh nghĩ tốt hơn hết là đừng mạo hiểm đánh thức cậu ấy."

"Anh thật tốt bụng," Geonbu nói khô khan.

"Anh luôn như vậy?

"Tuy nhiên, trông anh có vẻ mệt mỏi", Geonbu tiếp tục nói không ngừng nghỉ, "Anh nên ngủ một chút trước khi chúng ta quay phim..."

"Đừng nhắc anh", Su nói, và trái tim anh chỉ hơi nhói một chút trước sự quan tâm trong giọng nói của Geonbu, "Nhưng anh không thể ngủ trong đó được. Và dù sao thì anh cũng phấn khích đến mức không thể ngủ được. Argentina đã thắng, trong trường hợp em chưa nghe nói. Messi sẽ vào chung kết, Geonbie. Trận chung kết ."

"Ừm. Có vẻ như anh muốn đến thăm anh ta hơn em rồi."

Su khá chắc chắn rằng rõ ràng anh đến đây chỉ vì Geonbu, nhưng dĩ nhiên Geonbu phải làm phức tạp về vấn đề này. "Được rồi, thế còn chuyện này thì sao? Ngoài trời đang có tuyết. Và anh lạnh."

"Nếu anh thực sự lạnh, anh sẽ mặc áo khoác. Và họ đã bật máy sưởi rồi."

Không cần nhiều hơn thế để khóe môi Su cong lên thành một cái bĩu môi cường điệu, khoanh tay trước sự thiếu hiểu biết của Geonbu. "Geonbu!" - anh kêu lên, lắc đầu khi chấp nhận sự thật rằng người đi rừng không sẵn lòng hồi đáp. Tất nhiên, Su cũng mù quáng không biết gì về vẻ mặt trêu chọc của Geonbu. "Anh đã nói là anh lạnh."

Sau đó anh tự mình lao tới chỗ Geonbu đang nằm trên sàn, làm rất tốt việc khiến tấm chăn bên dưới họ lộn xộn. Đôi mắt của Su ánh lên một tia tinh nghịch khi anh nhìn lên Geonbu, nghiêng người lại gần hơn, gần hơn, cho đến khi môi anh gần như chạm vào vành tai của Geonbu. Su gần như không thể nhìn thấy sắc hồng trên da Geonbu, như thể anh đã biết chuyện gì sắp xảy ra.

Anh cũng có chút hi vọng như vậy, nghĩ đến việc bọn họ đã chơi trò chơi này bao lâu rồi. "Em không giúp anh sưởi ấm sao?"

Đúng như dự đoán, Geonbu vẫn chưa có nhiều phản ứng ban đầu. Nhưng chỉ vài giây sau cậu đã nhượng bộ, thở dài và mỉm cười. "Anh thật là không thể chịu được" - cậu nói, giọng bây giờ đã trầm hơn một chút.

"Anh biết", Su nở một nụ cười tự hào đáp lại, "Bây giờ hãy ngưng làm ngơ mà hãy làm cho nó tốt hơn đi."

Ở nơi khác, Geonbu có thể đã thì thầm điều gì đó như về việc Heo Su là một đứa trẻ hư hỏng, và Heo Su sẽ cảm ơn cậu như thể đó là một lời khen. Đúng như vậy, Geonbu cuối cùng cũng đẩy chăn ra khỏi người và ra hiệu cho Su lại gần hơn nữa.

Đó là một mệnh lệnh mà Su rất vui lòng tuân theo. Anh không ngần ngại trèo vào lòng Geonbu, ngồi lên đùi cậu và dựa vào ngực cậu. "Hm," anh nói, không thèm đợi quá vài giây. "Anh nghĩ anh đã cảm thấy tốt hơn rồi."

"Anh không lạnh" - Geonbu nói. Nhưng tay cậu vẫn đặt lên eo Su, và nụ cười của Su chỉ càng tươi hơn khi biết rằng mình đã thắng.

"Thật sự là anh có hơi lạnh... nhưng không sao, có lẽ em nói đúng. Vậy chắc là anh đến đây để gặp em rồi."

"Chắc thế. Em không bận tâm, anh biết mà."

Trước khi Su có thể nghĩ ra một câu châm biếm dí dỏm khác, đôi môi của Geonbu đã áp vào môi anh, khiến anh im lặng và thốt ra một tiếng thở hổn hển đầy ngạc nhiên. Tuy nhiên, anh đã tan chảy vào nụ hôn ngay lập tức, hàng mi rung rung khi mắt nhắm lại, như là đất sét trong vòng tay của Geonbu.

Geonbu luôn hôn như thế này. Cứng rắn và đói khát nhưng bằng cách nào đó cũng rất dịu dàng. Khiến cho Su khó thở, thậm chí cậu còn dùng một tay vuốt ve gáy anh, tay kia nhẹ nhàng xoa xoa hông. Nó dường như cứ kéo dài mãi mãi, khiến Su thở hổn hển và choáng váng khi họ tạm xa nhau.

Nhưng Geonbu vẫn nhẹ nhàng như mọi khi. Tay cậu di chuyển xuống xoa đùi Su một lúc, môi cẩn thận chạm nhẹ vào cổ anh. Sự tiếp xúc nhẹ nhàng đến nỗi nó gần như làm ngứa, Su rùng mình một chút trong khi nghiêng đầu ra sau, lặng lẽ mời Geonbu tiếp tục.

"Em nghĩ người hâm mộ sẽ chú ý nếu anh có dấu hôn trong khi ghi hình?" - anh hỏi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh trong khi anh vẫn đang cố lấy lại hơi thở.

Geonbu khịt mũi, đặt một nụ hôn mạnh mẽ hơn ngay dưới vành tai anh. "Muốn thử không?"

"Ừm"- Su nói. Và sau đó, ngay lập tức, "Không. Không thực sự. Nhưng anh muốn em hôn anh lần nữa để bù đắp cho sự thật là chúng ta không thể thử điều đó."

Geonbu cười, nhưng rồi nhẹ nhàng hôn Su lần nữa như anh yêu cầu. Su vẫn tự nhiên đáp trả, môi hé mở, vì đó là cách duy nhất anh có thể làm với Geonbu.

Lần này khi Geonbu lùi ra, bàn tay to lớn của cậu luồn vào dưới áo sơ mi của Su, những ngón tay cẩn thận ấn vào hai bên eo anh, dành thời gian để vẽ ra hình dáng của anh.

Dường như anh chưa bao giờ thích thú với màn dạo đầu kéo dài mà Geonbu luôn hứng thú, Su đưa tay lên tháo kính ra, sau đó cúi xuống giúp kéo áo sơ mi của anh lên qua đầu, cởi ra ném nó xuống sàn. Geonbu nhanh chóng tận dụng làn da mới lộ ra, tay đặt lên bụng và môi đặt trên xương quai xanh của anh. Su thở ra một hơi run rẩy khi những ngón tay chai sạn lướt qua ngực anh, chạm vào nhũ hoa của anh đủ lâu để khiến anh rên rỉ.

"Đừng trêu chọc" - anh gắt gỏng, và Geonbu lại cười sảng khoái.

"Muốn làm vậy à? Nếu em muốn dành thời gian với anh thì sao?

"Tuyệt đối không."

"Tuy nhiên, anh xứng đáng bị như vậy", Geonbu khẳng định, nhân cơ hội ngắt một bên nhũ hoa của Su. Anh kìm nén tiếng rên rỉ, mu bàn tay áp vào miệng. "Đôi khi sẽ tốt hơn nếu em để anh làm vậy. Từ từ chạm vào anh, cho đến khi anh không thể chịu đựng được nữa..."

Phải thừa nhận rằng những lời nói đó đã tạo ra một làn sóng kích thích khắp cơ thể Su, cho dù anh nghĩ rằng liệu mình có đủ kiên nhẫn với cách đối xử của Geonbu hay không. "Để sau nhé", anh nói một cách khinh miệt, "Ngay bây giờ, anh muốn em làm anh hơn. Như bây giờ. Nhanh nào."

"Em nghĩ em có thể xoay sở được" - Geonbu cười khúc khích, đưa tay xuống xoa bóp mông Su.

Su phát ra một âm thanh tán thưởng, nghiêng người về phía trước dựa vào Geonbu nhiều hơn, cong lưng và mọi thứ. Thể hiện một chút theo cách mà anh vẫn thường làm, ngước nhìn người đàn ông to lớn hơn qua mí mắt khi anh làm ướt môi và áp sát vào cậu.

Hông anh di chuyển chậm rãi trên đùi Geonbu khi tay của cậu đang làm việc trên mông anh, thỉnh thoảng cũng trượt xuống để xoa bóp đùi anh, có lẽ là đang cố gắng giúp Su thư giãn. Su thở dài với Geonbu, đôi mắt nhắm lại một lúc.

Phải thừa nhận rằng điều này không quá tệ. Một phần trong anh hy vọng đã đến lúc tiếp tục, nhưng việc Geonbu đặt tay lên anh thực sự cảm thấy rất tuyệt, và Su có thể sẽ đến nếu họ tiếp tục đủ lâu. Chỉ cần ngồi đây, từ từ thư giản với Geonbu, không cần phải tốn nhiều công sức. Nhưng không, anh sẽ phải đứng dậy để lấy grl bôi trơi từ túi, và—

Và rồi Su rên rỉ, khi anh nhận ra đã có điều tồi tệ nhất mọi thời đại.

"Chúng ta không có gel bôi trơn", anh đột nhiên nói, mắt mở to khi cái bĩu môi xuất hiện trên mặt anh, "Rõ ràng... nhưng anh không mang theo gì cả? Có lẽ họ có bán ở cửa hàng ở tầng dưới? Với những đồ uống ưa thích..."

"Anh có định thêm nó vào hóa đơn của đội không?", Geonbu hỏi, dường như không bực bội về tình huống này như Su nghĩ, "Em cũng không, nhưng đó không phải là vấn đề lớn. Chúng ta có thể làm điều gì đó khác."

"Ừ, chúng ta có thể , nhưng anh muốn làm tình", Su khẳng định, cố gắng trề môi dưới ra nhiều hơn, cần Geonbu hiểu điều này quan trọng như thế nào. Anh cũng lắc lư hông một cách đầy cám dỗ, như thể điều đó có thể phần nào giải quyết được vấn đề của họ.

Geonbu thở dài, ngón tay chọc sâu hơn một chút vào eo Heo Su, cố gắng giữ anh đứng yên. "Lần sau nhé", cậu hứa, "Khi chúng ta trở về nhà."

"Em thực sự sẽ bắt anh phải đợi sao."

"Chúng ta không thể thiếu gel bôi trơn, Su. Em sẽ làm tổn thương anh."

Như thể bằng điều đó sẽ khiến Su bớt ham muốn hơn. Anh rên rỉ bực bội, rùng mình thích thú với hình ảnh trong đầu về việc Geonbu làm anh mạnh đến mức đáng lo ngại. "Geonbie... phải có kem dưỡng miễn phí hay thứ gì đó chứ, phải không...?"

Geonbu thở ra một hơi thích thú khi nhận ra tác dụng vô tình trong lời nói của mình. "Em vẫn sẽ chăm sóc cho anh", cậu đảm bảo với anh, tay vuốt ve đường cong thắt eo của Su, "Em hứa, anh có thể đợi một ngày nào đó để làm tình."

"Anh thực sự không chắc", Su phản bác quá nhanh, bởi vì Geonbu luôn làm Su phải bộc lộ khía cạnh đó của anh, dù tốt hay xấu, "Điều gì sẽ xảy ra nếu ngày mai chúng ta lại đi trượt tuyết và anh bị thương và phải nhập viện? Hay anh chết? Em định làm anh chết vì tai nạn trượt tuyết mà không làm tình với anh lần cuối à?"

Geonbu chớp mắt, mất cảnh giác trong một thời gian ngắn và Su không thể nhịn cười mặc dù thực tế là anh đangphải tỏ ra bị xúc phạm.

"Vậy sao"

"Em sẽ cứu anh. Hoặc chúng ta sẽ không đi trượt tuyết nữa."

Su muốn tiếp tục nhấn mạnh vấn đề, nhưng cậu có phần quan tâm hơn đến việc giải quyết nó. May mắn thay, Geonbu dường như cũng có quan điểm tương tự.

"Hãy ngừng nghĩ về những tai nạn trượt tuyết và nằm xuống đi", Geonbu nói, đẩy Su ra khỏi lòng cậu. Tuy nhiên, cậu cũng không thể giấu được tiếng cười trong giọng điệu của mình. Cậu không bao giờ có thể; mặc dù đôi khi cậu không thích hành động vô tư như vậy nhưng cả hai đều biết cậu thích thú với những trò nghịch ngợm của Heo Su đến mức nào.

"Tại sao? Để em không thể làm anh à?

"Chính xác." Geonbu hướng dẫn Heo Su nằm ngửa với đôi tay nhẹ nhàng, di chuyển chiếc gối của cậu sang cho người đi đường giữa sử dụng, kê dưới đầu anh. Cậu không lãng phí thời gian sau đó kéo quần của anh, cuối cùng di chuyển về phía món chính.

Đủ để khiến Su hài lòng trong thời gian tới, anh nâng hông lên để giúp Geonbu cởi chúng ra. Anh cắn môi dưới, ngước nhìn người đàn ông to lớn với đôi mắt thèm khát, hơi cứng lên sau một vài nụ hôn và động chạm. Đó thực sự là điều bình thường với Geonbu, cậu luôn khiến Su cảm thấy mình dâm đãng bằng cách khiến anh đến nhanh như thế nào.

Thật nực cười, gần như, bao nhiêu khoái cảm dâng trào khắp cơ thể khi một trong những bàn tay ấm áp của Geonbu quấn quanh một chân anh, không làm gì khác ngoài việc lướt dọc theo chiều dài. Khi ngón tay cái của Geonbu bắt đầu xoa bóp đùi trong, Su rên rỉ, hai chân dễ dàng tách ra.

Sau đó, tay Geonbu đột nhiên nắm lấy dương vật anh, và Su phát ra một tiếng kêu chói tai mà có lẽ anh sẽ xấu hổ nếu không tập trung vào cảm giác Geonbu xoa bóp cho anh qua quần lót.

Tuy nhiên, Su thở dài và để đầu mình thư giãn trở lại trên gối sau một lúc. "Cảm thấy dễ chịu", anh lẩm bẩm, nghĩ mình đã làm rất tốt khi chỉ bĩu môi một chút vì nghĩ rằng có lẽ anh sẽ không nhận được nhiều hơn thế này, "Sẽ dễ chịu hơn nếu em cũng cởi quần lót của anh ra..."

"Anh không thể kiên nhẫn với em dù chỉ một lần thôi sao?" Nhưng Geonbu luôn cho Heo Su những gì anh yêu cầu, nên cậu chỉ vuốt ve nhẹ nhàng theo cách đó thêm một chút nữa trước khi ngón tay luồn vào dưới cạp quần của anh, kéo chúng ra.

Su chớp chớp hàng mi một cách quyến rũ khi không khí mát lạnh chạm vào, ngước nhìn Geonbu để chắc chắn rằng cậu sẽ nắm bắt được phản ứng của mình. Su luôn cảm thấy thích thú, ánh mắt của Geonbu khi nhìn thấy anh nằm như thế này. Giống như Su là thứ gì đó vô cùng quý giá đối với cậu hoặc có thể như cậu thấy Su thực sự rất hấp dẫn. Dù là thế nào đi nữa.

Geonbu đưa tay vuốt ve xương hông của Su, nấn ná ở đó, rắn chắc và ấm áp. Giống như cậu đang dành thời gian để thực sự chiêm ngưỡng cơ thể của Su, một cơ thể đẹp đẽ phù hợp với anh, và điều đó khiến Su rùng mình cũng như khiến anh bực bội.

Sau đó, ngay khi Su bắt đầu bồn chồn, cuối cùng cậu cũng đưa tay vuốt nhẹ dương vật anh, cầm nó vào lòng bàn tay và bao chặt các ngón tay quanh nó.

"Ah, Geonbie..."

Lúc đầu Geonbu chỉ ôm anh, để anh quen dần, trước khi vuốt ve vài cái chậm rãi. Chẳng mấy chốc, ngón tay cái của cậu lướt qua đầu khấc và Su không khỏi rít lên một tiếng rên nhỏ, nghiến răng khi hông co giật lên.

"Geonbu—"

"Thư giãn đi", Geonbu nói, tay còn lại của cậu đặt lên hông Su, "Cứ tận hưởng đi, Su."

"Thử xem em có thể cố gắng thư giãn khi người đi rừng của em chạm tay vào dương vật em!"

Geonbu lắc đầu trìu mến và đưa tay vuốt dọc theo chiều dài duơng vật, nán lại ở đầu khấc trước khi buông ra hoàn toàn. Sự chuyển động mượt mà khiến hông của Su theo sau cú chạm, nhấc lên, một lần nữa trong nỗ lực yếu ớt để giữ tay Geonbu trên người mình. Tuy nhiên, điều đó không đáng lo ngại lắm, bởi vì bất chấp tốc độ nhàn nhã của Geonbu, mục tiêu của cậu không thực sự là trêu chọc, và chỉ một giây trước khi bàn tay cậu quay lại, vuốt ve từ gốc đến đỉnh một lần nữa.

Vẫn quá chậm so với sở thích của Su, vẫn chưa đủ khi tất cả những gì anh muốn là Geonbu hủy hoại anh, nhưng anh không phải là một đứa nhóc không thể đánh giá cao cảm giác bàn tay của Geonbu quấn quanh mình.

Dù sao đi nữa, việc anh không than vãn về điều đó dường như giúp anh đạt được tốc độ nhanh hơn khi Geonbu bắt đầu vuốt ve anh một cách thô bạo hơn, nhanh hơn, những ngón tay không cho Su nghỉ ngơi.

"Chúa ơi... thế này... ưm, đã đủ cho anh thư giãn chưa?", Su lẩm bẩm, rên rỉ trước cách Geonbu vặn tay khi anh gần đến đỉnh, từ lâu cậu đã hiểu Su thích nó như thế nào, "Chết tiệt, nó—"

"Nhỏ tiếng nào", Geonbu nói với ánh mắt đói khát. "Tường mỏng. Anh không muốn ai nghe thấy phải không?"

Su cười khúc khích, nhưng âm thanh phát ra có vẻ than vãn, ý nghĩ đó khiến dương vật của anh co giật trong tay Geonbu. Hông anh ưỡn lên, cố gắng ấn vào lòng bàn tay Geonbu, cảm nhận được cảm giác cực khoái quen thuộc đang từ từ đốt cháy dưới lớp da từ thắt lưng xuống ngón chân. "Geon—" anh bắt đầu rên rỉ, nhưng nó vẫn quá to. Cuối cùng, anh phải đưa tay lên che miệng, nhắm mắt lại khi Geonbu từ từ kéo tay lên một lần.

Geonbu phát ra một tiếng rên khe khẽ, mặc dù cậu không hề bị chạm vào. "Su", cậu thì thầm, "Nhìn này..."

Có lẽ cậu có vẻ đang mất tập trung, tay cậu bất động, và Su hé mở mắt nhìn anh cậu. Geonbu đang nhìn xuống, chăm chú vào dương vật đang đau nhức của Su trước khi ánh mắt cậu ngước lên nhìn Su.

Geonbu hắng giọng, ngón tay cái vuốt nhẹ ở đầu. "Anh muốn xuất tinh chứ?" - cậu nhẹ nhàng hỏi.

"Vâng...", Su mong trái tim mình bình tĩnh lại, thư giãn theo cách mà Geonbu luôn nói với anh. "Làm ơn đi, Geonbie, à, chỉ—"

Đó là tất cả những gì Geonbu cần để tiếp tục quay lại vuốt ve anh, bắt đầu lại với tốc độ chóng mặt. Sau đó, Su cảm thấy một ngón tay dài vừa đủ đút nhẹ xuống phía dưới giữa hai chân mình và anh phát ra một tiếng rên lớn, đầu ngửa ra sau khi khoái cảm tràn ngập. Geonbu không đâm quá sâu nhưng Su vẫn thấy hông mình đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng giữa cả hai tay cậu, không biết phải làm gì.

Đó là quá nhiều, mọi thứ đều tốt đẹp. Su dường như không thể giữ im lặng, rên rỉ hết tiếng này đến tiếng khác mỗi khi tay Geonbu di chuyển dọc theo chiều dài. Chỉ cần vài cú vuốt ve như vậy nữa là Su sẽ xuất tinh, ngón chân cong lại khi anh lấy tay bịt miệng nhăn mình kêu lên.

"Geonbie—"

Anh giãy giụa một chút trên sàn và làm đổ nước nóng lên các ngón tay của Geonbu, một số giọt rơi xuống người anh. Thật khó để yên lặng khi Geonbu vẫn đang vuốt ve anh, những ngón tay vắt kiệt mọi thứ mà Su có.

Su để tay rơi từ miệng xuống hông khi anh thở hổn hển, vặn vẹo khi Geonbu đem đến cho anh một cú vuốt dài và lười biếng sau khi cậu làm xong. "Quá nhiều", anh thở hổn hển, bàn tay của Geonbu nán lại một lúc trước khi rút ra, đưa tay vuốt lấy một ít tinh dịch trên bụng Su.

"Đây", Geonbu nói, ấn nhẹ vào môi Su. Vào thời điểm này, đó gần như là bản năng, cách Su mở miệng và ngậm ngón tay vào, lưỡi quấn quanh các ngón tay khi hương vị của chính mình tràn ngập các giác quan của anh. Tuy nhiên, anh không bận tâm lắm về điều đó; điều đó chắc chắn tốt hơn việc Geonbu lau tay trên chăn và họ phải cố gắng giải thích về vết bẩn.

Anh cũng sẽ không bao giờ phản đối cảm giác ngón tay của Geonbu khuấy đảo trong miệng mình. Anh rên rỉ nhẹ nhàng, tận hưởng sức nặng trên lưỡi mình, cách Geonbu ấn xuống khiến anh thực sự cảm nhận được nó.

Su liếm môi khi Geonbu rút tay ra, từ từ ngồi dậy. Anh ấy cảm thấy hơi choáng váng, vẫn còn cảm giác hưng phấn từ cơn cực khoái nhưng không đến nỗi tệ. Gần như đang lơ lửng, một hơi ấm mơ hồ lan khắp cơ thể anh. Anh đặt một tay lên đùi Geonbu để giữ thăng bằng, những ngón tay gõ nhẹ vào quần cậu.

"Chuyện vừa rồi thật tuyệt" - anh thì thầm, ngân nga hài lòng khi nhìn Geonbu từ trên xuống dưới.

Con gấu bắc cực trông điềm tĩnh hơn Su, hẳn là vậy, nhưng chiếc quần thể thao màu đen phồng lên chứng tỏ cậu bị kích thích một cách rõ ràng. Su còn lùi lại để nhìn rõ hơn, liếm môi lần nữa.

"Được rồi", Su nói, nghiêng người về phía trước và trườn lên sao cho anh như đang nằm sấp với đầu ở giữa hai chân của Geonbu. "Đến lượt của em."

"Anh không cần phải..." Geonbu bắt đầu nói, nhưng ánh mắt không hài lòng trên khuôn mặt của Su rõ ràng đủ để khiến cậu dừng lại trước khi nói hết câu.

"Đừng nên nghĩ đến chuyện đó", anh bướng bỉnh nói, lướt ngón tay nhẹ tựa lông vũ dọc theo đùi người đi rừng, "Em sẽ không thể thoát khỏi chuyện này."

Geonbu thở dài, nhưng dường như không phản đối điều đó khi cậu lùi lại, chỉ đủ xa để có thể cởi chiếc quần thể thao và quần lót xuống chỉ bằng một động tác. Đôi mắt của Su đờ đẫn và anh gần như có thể cảm thấy môi mình ướt khi dương vật của Geonbu được giải thoát.

Su đã nhìn thấy nó vô số lần nhưng anh vẫn luôn kinh ngạc trước kích cỡ này của Geonbu. Dài quá, với một đường cong tinh tế, Su không bao giờ có thể cưỡng lại việc lao thẳng vào.

Có một chút lúng túng khi làm điều đó trên sàn, nhưng anh đã làm được, mắt luôn nhìn vào Geonbu ngay cả khi anh nghiêng người về phía trước để ấn môi mình vào cự vật của cậu. Các ngón tay của anh bao quanh phần gốc dương vật cùng lúc, miệng và tay hoạt động song song.

Anh làm như vậy một lúc, lười biếng vuốt ve khi lưỡi anh lướt qua đầu khấc, muốn khiến Geonbu phấn khích hơn. Một phần là để anh có thể tự mình làm việc đó, chuẩn bị tinh thần cho cuộc thử sức với cự vật to lớn của Geonbu. Anh liếm dọc theo chiều dài của nó một hoặc hai lần, một tiếng rên nhẹ thoát ra khi anh cảm thấy nó co giật bên dưới những ngón tay mình.

"Su", Geonbu thở dài, và Su coi đó là tín hiệu để cuối cùng đưa đầu vào giữa hai chân cậu.

Anh ngay lập tức lắc đầu vài lần, hóp má và ngâm nga khi nhìn xuống, cố gắng không quá căng thẳng. Anh thích cảm giác Geonbu lấp đầy miệng mình. Có điều gì đó gần như... thư giãn, cách anh có thể buông bỏ mọi thứ khác và tập trung vào việc làm cho Geonbu cảm thấy dễ chịu.

Thông thường, Geonbu sẽ nghịch tóc anh, nhẹ nhàng dẫn dắt Su, để anh tiếp tục bất cứ khi nào anh sẵn sàng, nhưng lần này cậu chỉ nằm ngửa, để Su hoàn toàn kiểm soát nhịp độ. Su nửa chừng muốn cố gắng ngậm hết cùng một lúc, chỉ để chứng minh rằng anh có thể và việc Geonbu khăng khăng rằng họ nên thực hiện chậm rãi là vô nghĩa, nhưng—

Anh biết rằng điều đó không hề vô nghĩa, vì chỉ cần thêm một chút nữa, Su đã bắt đầu cảm thấy nỗi hoang mang quen thuộc, khi anh nhận ra rằng thật khó để thở, đôi môi căng ra như bỏng rát. Anh không thúc ép bản thân quá nhiều trước khi buông ra lần nữa, thay vào đó chọn cách đặt một vài nụ hôn lộn xộn, lười biếng dọc theo chiều dài, hy vọng nó có thể khiến mọi việc dễ dàng hơn.

"Nếu quá nhiều...", Geonbu nhẹ nhàng bắt đầu, ngồi dậy nửa chừng, chống một khuỷu tay lên, "Bàn tay của anh là quá đủ rồi, Su."

"Yeah, vâng", sau đó, Su hôn nhẹ vào đầu khấc, chỉ để nghe thấy âm thanh rên rỉ khe khẽ của Geonbu, "Cái này cũng dành cho anh. Đừng ích kỷ."

Khi Geonbu nói với anh rằng anh không cần phải làm điều này, đó là tất cả động lực Su cần để bắt đầu trở lại, hôn vào đầu khấc lần cuối trước khi ngậm hết dương vật của Geonbu, kéo dài đến mức anh có thể. Cự vật của Geonbu thì to quá, còn miệng Su thì không.

Nhưng anh vẫn tiếp tục đi cho đến khi anh thề rằng anh có thể cảm thấy sàn nhà quay tròn bên dưới mình, mắt bắt đầu bỏng rát. Anh biết mình không thể ngậm được hết chiều dài nhưng anh sẽ đến gần nhất có thể, để tay của anh bù đắp cho điều đó.

Rất may, anh có thể nói rằng Geonbu sẽ không kéo dài âu. Cậu nghiêng người về phía trước và ngồi dậy đủ để một tay có thể vuốt ve sau đầu Su, và cậu đã bắt đầu căng thẳng, dương vật giật nhẹ lên trong miệng Su. Su thút thít, muốn rút ​​ra một chút mặc dù bàn tay của Geonbu đang nhẹ nhàng cố giữ anh ở đó, thở hổn hển khi dương vật của cậu vẫn còn nằm trên lưỡi anh.

Anh muốn nói điều gì đó, nhưng Geonbu đang thúc giục anh nên anh chỉ dừng lại đủ lâu để lấy lại hơi, sau đó bắt đầu lắc đầu một cách nghiêm túc. Geonbu nhẹ nhàng đâm vào cổ họng anh theo từng chuyển động, khớp với tốc độ của Su, nhưng nhẹ nhàng đến mức Su không có cảm giác như mình sắp chết.

Su nghẹn ngào một chút, âm thanh nhóp nhép khi Geonbu lấp đầy cổ họng anh vang vọng trong căn phòng trống theo từng cử động của đầu anh, của hông Geonbu. Rồi đột nhiên Geonbu tăng tốc và Su thực sự không thể thở được, không thể làm gì khác ngoài nằm đó và để Geonbu thực hiện, một tay vẫn xoa vào gốc dương vật.

Chỉ khi đó những ngón tay của Geonbu mới thực sự siết chặt, giữ Su ở đó trong khi cậu kết thúc. Ngay cả bây giờ cậu đang nhẹ nhàng đẩy vào và Su cảm thấy như có làn sương mờ nhảy múa trong tầm nhìn của anh, khi Geonbu xuất tinh. Mọi thứ đều đang bốc cháy, hơi nóng tràn ngập cổ họng anh, hơi nóng thiêu đốt sau mắt anh, khó thở hay suy nghĩ hay làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc rên rỉ.

Nhưng thật khó để không quan tâm khi Geonbu đang rên rỉ tên anh một cách dễ thương như vậy. Một tiếng thở dài "Su... chết tiệt, Su..." trong khi cậu xuất tinh.

Cuối cùng khi rút ra, Su ho một tiếng, chớp mắt, chảy ra những giọt nước mắt nóng hổi. Anh cố gắng nuốt gần hết tinh dịch của Geonbu nhưng mọi thứ đều đau nhức, và từng hơi thở sâu vẫn cảm thấy chưa đủ. Anh tựa đầu vào đùi Geonbu trong khi thở hổn hển, tầm nhìn hơi mờ mịt. "Chết tiệt" - anh nói.

Tay Geonbu vẫn luồn vào tóc anh nhưng giờ đã dịu dàng hơn, cẩn thận chải từng lọn tóc sẫm màu. "Có quá nhiều không?" - cậu hỏi.

Su đảo mắt, mặc dù anh vẫn ho và cố gắng hồi phục. "KHÔNG. Nó nóng quá."

Cả hai đều biết rằng không phải lần nào cũng vậy, ngọt ngào và dịu dàng như Geonbu có thể, thường chỉ ở thái độ. Cậu biết cách làm Su một cách thô bạo theo cách anh cần, một ý nghĩ chỉ khiến Su rên rỉ nóng nảy khi anh tiếc những gì đáng lẽ có thể xảy ra.

Anh liếm môi, một vài vệt còn sót lại khi Geonbu rút ra. Anh cũng nghiêng người về phía trước để liếm vào đầu khấc của Geonbu, lau sạch vài giọt cuối cùng. Geonbu phát ra một tiếng kêu nhỏ nhưng cậu vẫn để Su làm điều đó, nghịch tóc cho đến khi Su làm xong.

Su gần như ngồi dậy nhưng Geonbu đã nằm xuống trước khi anh kịp ngồi dậy. Vì vậy, thay vào đó Su chỉ nhổm lên, uể oải vòng tay quanh eo Geonbu, vùi mặt vào ngực người đàn ông với một tiếng thở dài.

Anh nghĩ mình có thể ở đó mãi mãi. Geonbu thật ấm và đó chính là điều anh cần. Nếu trước đây khi cảm thấy kiệt sức, anh không chắc mình có thể diễn tả cảm giác hiện tại của mình như thế nào, không còn sức lực, đau nhức và sẵn sàng bất tỉnh ngay tại chỗ.

"Su" - Geonbu nhẹ nhàng nói, giọng điệu có chút cảnh báo.

Tuy nhiên, Su đã hiểu ý trước khi Geonbu kịp nói ra. "Anh thậm chí còn không có thời gian để ngủ, nên hãy ôm anh một chút", anh rên rỉ, ôm chặt hơn.

"Được. Nhưng em không muốn nghe anh phàn nàn về việc cảm thấy khó chịu sau vài phút nữa."

"Thỏa thuận."

Su rời khỏi Geonbu ít nhất đủ lâu để có thể đi lấy quần áo. Ý tưởng mặc chúng vào khi anh lấm lem và đẫm mồ hôi thì hơi không hay, Geonbu không sai, nhưng sẽ tệ hơn nếu một trong những huấn luyện viên bước vào và thấy Su khỏa thân trên sàn hay điều gì đó. Có lẽ đã đến gần thời điểm mà ai đó có thể bắt đầu thức dậy.

Bây giờ thậm chí còn có chút ánh sáng ban mai mờ nhạt lọt vào phòng, đây có lẽ là một dấu hiệu rất xấu, nhưng cũng đủ để Su dễ dàng tìm thấy quần và quần lót của anh ở góc bên kia căn phòng. Anh lười biếng lê bước tới gần để có thể lấy chúng và mặc lại, quyết định để kính ở đó.

Khi anh quay trở lại Geonbu, người kia cũng đã bình tĩnh lại, trông điềm đạm mặc dù thực tế là cậu chỉ nằm trên sàn trong bộ quần áo đẫm mồ hôi.

"Ugh", Su rên rỉ, gục xuống tấm chăn bên cạnh Geonbu, không lãng phí thời gian đến gần cậu nhất có thể, vòng tay quanh người cậu và ôm thật chặt. "Thật không công bằng khi của em quá lớn và anh thậm chí còn không thể ngậm hết được nó. Miệng của anh đau quá."

Geonbu giơ một tay lên, nhẹ nhàng để các ngón tay của mình vuốt dọc theo đường cong mềm mại của quai hàm anh. "Muốn em hôn nó để tốt hơn không?"

Su cười khúc khích: "Anh nghĩ anh sẽ không phản đối nếu em đề nghị."

Vì vậy, Geonbu nghiêng người đến, lướt môi thật nhẹ nhàng lên quai hàm của Su, sau đó là má anh, rồi đến chóp mũi anh. Nụ cười trên khuôn mặt cậu khi lùi lại dịu dàng đến mức gần như đau đớn. "Đã tốt hơn?"

Su không còn sức tiếp tục rên rỉ sau đó, bất kể cổ họng anh có đau đến thế nào. "Tất cả đều tốt hơn."

Geonbu bật cười, nhưng cuối cùng cũng vòng tay ôm lấy Heo Su, kéo anh lại gần hơn, đảm bảo anh nằm thoải mái trong lồng ngực Geonbu. "Tốt. Ngày mai em sẽ bồi thường thêm cho anh, thế nào?"

"Ừm..."

Su không đưa ra nhiều câu trả lời, nhắm mắt lại khi tận hưởng hơi ấm từ hình dáng to lớn của Geonbu. Bàn tay của Geonbu đang vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng Su, và nó thật... đẹp. Họ chỉ ở đây tối nay, nhưng Su gần như ước chuyến đi sẽ kéo dài hơn, nếu có thể bớt trượt tuyết trong cái thời tiết lạnh cóng này và thế này nhiều hơn. Chỉ có anh và Geonbu cùng nhau thư giãn, phút giây tạm quên cuộc sống bận rộn của hai tuyển thủ LCK.

Tất nhiên là mơ tưởng. Nhưng Su cho rằng một buổi sáng nào đó sẽ phải làm việc này.

"Em biết đấy", cuối cùng anh nói, cắt ngang sự im lặng, "Thực ra anh vào đây để tìm chỗ ngủ, vì những người còn lại trong đội gần như chiếm hết căn phòng còn lại rồi."

"Phòng lãng mạn", Geonbu nói thêm và Su cười.

"Phòng lãng mạn", anh đồng ý, "Có lẽ họ nên đổi tên."

Hoặc có lẽ lãng mạn không phải là từ thích hợp để mô tả những gì đang diễn ra ở đây, nhưng—khi Geonbu kéo anh lại gần hơn và để Su rúc vào người cậu như thế này, có cảm giác như nó có lẽ đã đủ gần đúng rồi. "Có lẽ", Geonbu nói, "Nếu anh chỉ muốn ngủ, anh đã có thể nói mà."

"Trước đây anh đã nói với em là dù sao thì anh cũng không thể ngủ được. Hãy cố gắng theo kịp đi, Geonbie.", anh gần như có thể cảm nhận được cách Geonbu đảo mắt, nhưng Su vẫn thấy mình mỉm cười, tựa đầu vào vai Geonbu, "Hôm nay sẽ chết vì quay phim mất. Và đó là lỗi của em."

"Có lẽ. Nhưng anh sẽ làm điều đó một lần nữa."

"Có lẽ... đúng vậy", Su thở dài, rúc vào sâu hơn nữa nếu có thể. Vòng tay của Geonbu cũng siết chặt hơn, giữ anh tựa vào ngực mình, "Việc thức khuya và ngủ với em, ghi lại nhé."

"Vâng?"

"Ừm. Em có thể ít nhất cố gắng tỏ vẻ hơi tiếc nuối chút không? Bây giờ anh thực sự kiệt sức. Có lẽ anh thực sự sẽ chết trong quá trình quay phim, và thực ra tất cả là lỗi của em. Tất cả là lỗi của em. Em không thấy khó chịu sao?"

"Thật kinh khủng", Geonbu nói, "Vậy thì hãy nhắm mắt lại và cố gắng ngủ một chút đi. Em sẽ cố gắng giữ họ tránh xa anh càng xa càng tốt."

"Đây là lý do tại sao em là người đi rừng giỏi nhất từ ​​trước đến nay", Su lầm bầm, hạnh phúc hơn khi dụi mặt vào áo Geonbu, "Em biết cách bảo vệ người chủ lực ngay cả... nếu điều đó có nghĩa là bạn phải chơi một vị tướng tank nhàm chán..."

Anh có thể cảm nhận được tiếng rung nhẹ của lồng ngực Geonbu khi cậu cười khúc khích, còn Su nhắm mắt lại như Geonbu đã nói, không cảm thấy gì ngoài ấm áp, hạnh phúc và mãn nguyện.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro