CHƯƠNG 1: Không thể kiềm chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh lại, trên trán Triệu Uyển Như đã ướt đẫm mồ hôi tinh mịn.

Nàng trọng sinh, sống lại thời điểm trước khi nhập cung.

Kiếp trước, nàng còn một năm nữa là sẽ phải bước chân vào cửa cung cấm.

Nàng rất xinh đẹp, ca ca lại là Trấn Quốc đại tướng quân, hoàng đế liếc mắt một cái liền coi trọng nàng, từ đây một đường sủng hạnh, lại càng phá lệ, vừa vào cung liền trực tiếp phong làm Quý phi. Khi đó còn trẻ chưa hiểu chuyện, hoàng đế lại là nam nhân đầu tiên cũng là duy nhất của nàng, cho nên tất cả chân tình của nàng đều đặt trên người hoàng đế, còn tưởng rằng hoàng đế cũng yêu nàng sâu đậm, còn vì yêu cho nên mới sủng ái nàng như vậy.

Cho đến khi cửa nát nhà tan, hoàng đế mang bộ mặt âm trầm mới nói cho nàng biết, hắn đã sớm chịu đủ Triệu gia bọn họ rồi, còn nói nếu không phải vì kiêng kị ca ca nàng, hắn cũng không muốn chạm vào nàng dù chỉ là một chút.

Tới giờ phút này nàng mới biết được, hóa ra cái gọi là sủng ái, thực chất cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ trước những cân nhắc lợi hại.

Từ đầu tới cuối, thứ tình cảm mà nàng tưởng là chân ái lại cũng chỉ là một lời nói dối, là một thứ âm mưu được trù tính kỹ càng.

Nàng bị người siết cổ chết ở lãnh cung, mà ca ca tốt vẫn luôn che chở nàng, bị hoàng đế lừa tới hậu cung rồi vạn tiễn xuyên tâm mà chết, mãi cho đến tận lúc chết, ca ca vẫn luôn lo lắng cho tiểu muội muội là nàng.

"Ca ca!!!"

Triệu Uyển Như bật dậy, vội vội vàng vàng xuống giường, thậm chí còn không thèm xỏ giày, cứ như vậy chạy một mạch ra ngoài.

Vừa vặn lúc này, Tiểu Thúy bưng chén thuốc vào phòng, thấy bộ dáng sốt ruột cuống quýt này của tiểu thư, kích động nói: "Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?"

Tiểu Thúy là nha hoàn bên người nàng, kiếp trước sau khi nàng chết, Tiểu Thúy cũng bị tên cẩu hoàng đế kia giết hại, Triệu Uyển Như càng nghĩ lại càng khóc to hơn, đáng thương cho Triệu gia bọn họ, một đời mãn môn trung liệt, thế nhưng rơi vào kết cục suy tàn, tên hoàng đế chó má đáng chết, thật may nàng vẫn còn cơ hội, một đời này, nàng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.

Tiểu Thúy thấy tiểu thư tỉnh táo lại, còn chưa kịp vui mừng đã chợt thấy tiểu thư khóc lên, nàng hốt hoảng: "Tiểu thư, tiểu thư người làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"

Triệu Uyển Như lắc lắc đầu, nàng không có chỗ nào không khỏe, chỉ là uất nghẹn trong lòng dâng lên mà thôi.

"Không sao thì tốt rồi." Tiểu Thúy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Nô tỳ khi thấy xe ngựa gặp nạn còn bị dọa sợ muốn chết đây, thật may có tướng quân kịp thời đuổi tới mới cứu được tiểu thư, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, thật đúng là ông trời phù hộ."

Triệu Uyển Như kinh ngạc, xe ngựa gặp nạn? Thiếu gia cứu nàng?

Nàng chau mày hồi tưởng, mơ hồ nhớ tới hình như đúng là có chuyện như vậy.

Triệu Uyển Như đột nhiên nghĩ đến một chuyện rất quan trọng!!!

Thời điểm Triệu gia rớt đài, tên hoàng đế chó má đó đã từng nhắc đến gián điệp mà hắn cài cắm bên cạnh ca ca - chính là Phù Diêu!!!

Phù Diêu vốn là cô gái mồ côi ca ca nàng cứu về, thấy nàng đáng thương liền giữ nàng lại, nào có ai ngờ, nàng thế nhưng là người Hoàng Thượng phái tới, kiếp trước, hình như cũng chính là thời gian này, không hiểu vì sao ca ca tự nhiên rất coi trọng Phù Diêu, từ đó về sau sủng hạnh không ngừng, sau này ca ca bị giết cũng chính là vì bị nàng lừa tiến cung. Nghĩ đến đây, Triệu Uyển Như vội vã chạy về phía Thúy Trúc Uyển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro