Chương 10: Ôm sư tôn về thôn dốc lòng chiếu cố, cảm tình thăng hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ngày hôm sau, trong sơn động có ánh sáng chiếu tiến vào. Bạch Vụ mở mắt ra, bị ánh sáng chói một chút nheo mắt lại, đột nhiên nhìn đến thân mình bên cạnh trên người tràn đầy dấu vết xanh tím cùng tinh dịch, Bạch Vụ ngẩn ra, đột nhiên trợn to mắt.

Chỉ thấy Lạc Yến không hề tức giận nằm ở bên cạnh, trước ngực phần bên trong đùi cái mông đều là dấu tay thâm sắc, trên bụng nhỏ tất cả đều là tinh dịch khô cạn, côn thịt chính mình còn cắm trong lỗ nhỏ ướt mềm kia.

Hắn nhẹ nhàng rút ra côn thịt, chỉ thấy hoa huyệt không còn đồ vật trào ra một lượng lớn tơ máu cùng tinh dịch, huyệt khẩu bị thao lộng không khép lại được, bên cạnh đó bởi vì trường kỳ bị thao làm đã mài ra máu, môi âm hộ sưng đỏ lên. Bạch Vụ run rẩy vươn tay đem thân mình trắng nõn bế lên, chỉ thấy phần lưng Lạc Yến lúc trước bị ấn trên mặt đất cùng trên tường thao lộng tất cả đều là miệng vết thương, một mảng lớn đều sưng đỏ, thoạt nhìn thấy ghê người.

Bạch Vụ trái tim đột nhiên co rút, cầm lấy quần áo bên cạnh xếp chỉnh tề cẩn thận mặc vào cho y, ôm Lạc Yến bất tỉnh nhân sự ra khỏi sơn động.

"Lạc tiên quân!"

"Lạc tiên quân, ngươi ở đâu?"

"Tiên quân!"

Chưa đi được bao xa, Bạch Vụ liền nghe được có người kêu Lạc Yến, hắn ôm người hướng thanh âm đi đến. Trâu thẩm nhi từ xa liền thấy được người ôm Lạc Yến đã vội tới đón qua. Trâu thẩm nhi thấy Lạc Yến sắc mặt trắng bệch, vươn tay muốn nhìn mặt hắn, lại bị Bạch Vụ tránh được.

"Ngươi là người nào? Đối Lạc tiên quân làm cái gì?" Trâu thẩm nhi nhìn nam nhân trước mặt, cảnh giác nói.

"Sư tôn ta bị thương, làm phiền thẩm dẫn đường, để ta đưa y trở về chữa thương." Bạch Vụ vẫn ôn nhuận như cũ, chỉ là trong giọng nói mang theo nôn nóng.

"Đệ tử của Lạc tiên quân? Đi theo ta!"

Trâu thẩm nhi mang theo Bạch Vụ về trong thôn, đem hắn đưa tới nơi ở của Lạc Yến, hỗ trợ đi đun nước tắm, cầm một đống dược lại đây liền về nhà mình nấu canh cho Lạc Yến.

Bạch Vụ khóa của lại, cởi ra quần áo chính mình cùng Lạc Yến, ôm hắn bước vào thau tắm. Hắn nhẹ nhàng đỡ thân mình Lạc Yến, tránh cho phần lưng y dính vào nước, nhẹ nhàng tắm rửa cho y. Khi nhìn đến y hạ thể sưng đỏ bất kham, thân thể Bạch Vụ có chút run rẩy.

Tắm rửa xong, Bạch Vụ đem y lau sạch sẽ ôm đến trên giường, cầm dược Trâu thẩm nhi lấy lại đây dùng linh lực xoa ở trên lưng Lạc Yến, lại đào thuốc mỡ xoa môi âm hộ cùng hoa huyệt cho y, chỗ hoa huyệt sưng ngón tay với đi vào đều có chút khó khăn.

Làm xong hết thảy, Bạch Vụ nhẹ nhàng lật qua thân mình y, để Lạc Yến dựa vào trên giường, tránh cho bị thương đến lưng y.

Tới buổi chiều, Lạc Yến cuối cùng cũng tỉnh, khó chịu muốn xoay thân, mới vừa động liền cả người đau sửng sốt, mới nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua.

"Sư tôn, người tỉnh!" Bạch Vụ kinh hỉ nói.

"Lạc tiên quân, ngươi cuối cùng cũng tỉnh! Ngày hôm qua ngươi mới vừa đi, Nhị Đản tử liền trở lại, kết quả ngươi cả đêm không về, ta đều lo lắng gần chết!" Phía sau Trâu thẩm nhi mang theo canh tới, nàng hốc mắt có chút hồng, cảm thấy nếu Lạc Yến bởi vì giúp nàng có chuyện gì, nàng sẽ áy náy cả đời!

"Trâu......" Mới vừa mở miệng một chút, Lạc Yến liền dừng lại. Y giọng nói thập phần khàn khàn, vừa mới tỉnh lại không nói chuyện còn chưa cảm thấy, lúc này vừa nói liền thấy cổ họng đau tựa như có hạt cát mài qua, Lạc Yến nuốt một ngụm nước miếng, "Trâu thẩm nhi, ta không có việc gì, đừng lo lắng."

Ngày hôm qua vừa mới bắt đầu Bạch Vụ còn có thể khống chế, nhưng đột nhiên hắn bắt đầu hung ác cắm, mặc kệ xin tha như thế nào cũng không ngừng lại, cuối cùng giọng nói đều ám ách, chỉ có thể thấp giọng nức nở.

"Hảo, không có việc gì liền tốt! Không có việc gì liền tốt! Kia tiên quân trước nghỉ ngơi, buổi tối ta lại đưa cơm lại đây!" Nói xong, Trâu thẩm nhi liền đi ra ngoài.

"Sư tôn, ta......" Bạch Vụ tiếp nhận canh, đi đến mép giường đứng gục đầu xuống, trên mặt tất cả đều là đau lòng cùng tự trách.

"Ngươi độc giải hết chưa?" Lạc Yến ách giọng nói hỏi, thần sắc có chút mất tự nhiên.

"Ân, đã giải, sư tôn đói bụng chưa!"

Bạch Vụ đem canh đặt ở mép giường trên bàn nhỏ, duỗi tay đem Lạc Yến ôm lên, làm y nghiêng thân ngồi ở trên người mình. Lấy ấm đun nước trên bàn, đem canh múc ở trong chén, bưng lên múc một muỗng thổi thổi, đưa đến trong miệng Lạc Yến .

Lạc Yến ngoan ngoãn ngậm lấy cái muỗng, đem canh nuốt đi xuống, nước canh lướt qua yết hầu làm yết hầu cũng thoáng dễ chịu chút.

"Sư tôn mấy năm nay vẫn luôn ở tại nơi này sao?" Bạch Vụ cẩn thận uy hắn, mềm giọng hỏi.

"Bốn năm trước đến." Lạc Yến mặt có chút hồng, cúi đầu ăn canh.

"Sư tôn vì trốn chúng ta, thật là vất vả." Bạch Vụ cười khổ một tiếng.

Này mười năm, hắn tìm mọi cách đem tất cả sư huynh đệ lưu tại Khung Đỉnh Sơn, làm cho bọn họ không có thời gian ra ngoài tìm người, chính mình cũng bị vây ở bên trong. Mỗi đêm nằm mơ, hắn đều sẽ mơ thấy người này, điên cuồng nhớ hắn, còn lo lắng y linh lực không khôi phục sẽ gặp phải nguy hiểm.

"Cảm ơn ngươi." Lạc Yến dừng lại động tác ăn canh, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không hề là đạm mạc trước đây, mang theo một tia cảm xúc nói không rõ.

"Sư tôn người có nhớ tới ta?" Bạch Vụ biết Lạc Yến bởi vì chính mình cho y thời gian mười năm, nhưng hắn muốn không phải cảm ơn, chẳng sợ người này có thể ngẫu nhiên nhớ hắn, hắn đều là cao hứng!

Lạc Yến gục đầu xuống, y không biết chính mình nghĩ gì, bởi vì y chưa bao giờ minh bạch cảm tình là cái đồ vật gì. Y chỉ biết, y ngẫu nhiên nằm mơ tình hình lúc ấy sẽ mơ thấy cái đệ tử ôn nhuận này.

"Ô!" Lạc Yến vặn vẹo thân mình, muốn đổi cái tư thế, lại cọ tới lưng chính mình, nhất thời kêu đau một tiếng.

"Xảy ra chuyện gì sư tôn?" Bạch Vụ vội buông chén, xem xét thân thể y.

"Ta muốn đổi cái tư thế......" Lạc Yến mặt có chút hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói. Y vừa nhớ tới nơi phát ra một thân thương tích cùng tính ái điên cuồng tối hôm qua liền cảm thấy có chút thẹn, hơn nữa đối phương vẫn là đệ tử chính mình. Y liền chủ động dâm đãng như vậy ngồi ở giữa háng đệ tử chính mình phập phồng lên xuống.

Nhìn trên mặt Lạc Yến phiếm hồng, Bạch Vụ giữa hai chân cự long đứng thẳng lên, chọc cánh mông Lạc Yến.

"Uống, ăn canh." Nhận thấy được dưới thân Bạch Vụ biến hóa, Lạc Yến khó được nói lắp nói.

"Nga! Hảo, tốt sư tôn." Bạch Vụ đem Lạc Yến bế lên làm y thay đổi nghiêng một bên, tận lực tránh đi y đụng tới giữa háng chính mình, bưng lên chén tiếp tục uy lên.

Một bữa cơm ăn gian khổ vô cùng, ăn xong Lạc Yến tiếp tục ghé vào trên giường, Bạch Vụ lại biến mất hồi lâu mới tiến vào bồi y.

"Ta có mơ thấy ngươi." Bạch Vụ cầm điểm tâm vừa mới mua trở về, cầm lên một khối bỏ vào bên môi Lạc Yến, Lạc Yến há mồm ngậm lấy, hàm hàm hồ hồ nói.

"Cái gì?" Bạch Vụ chưa kịp phản ứng lại, một lát sau mới ý thức được Lạc Yến nói cái gì, cả người đều lâm vào trạng thái mừng như điên, tay run xuống nâng lên mặt Lạc Yến vùi vào gối đầu, nhìn đôi mắt y, "Sư tôn vừa mới nói chính là sự thật?"

"Ừ......"

Lạc Yến bên tai đỏ bừng, còn không có kịp nói xong đã bị Bạch Vụ thò qua tới lấp kín môi, Bạch Vụ vươn đầu lưỡi đem điểm tâm bên miệng y liếm vào trong miệng chính mình, rời đi môi y cười nói, "Thực ngọt."

Ở trên giường nằm hai ngày, Lạc Yến thật sự nằm không được, đem ghế dựa dọn ngồi ở trong viện xem Bạch Vụ hái hoa hòe làm bánh hoa hòe cho y. Hai ngày này hai người bọn họ thực ngọt ngào, sau hôm đó Bạch Vụ cả ngày đều dính y, đợi ở bên người y vây quanh y đảo quanh. Ban ngày Bạch Vụ làm đồ ăn cho y, buổi tối hai người cùng nhau ngủ, trừ bỏ rất nhiều lần thiếu chút nữa lau súng cướp cò, hết thảy đều có vẻ bình đạm như vậy, hai người tựa như ái nhân bình thường sinh hoạt cùng nhau.

"Bánh hoa hòe phiền toái như thế sao? Nếu không ta không ăn." Lạc Yến nhìn Bạch Vụ cầm hai cái bàn nhỏ cẩn thận đem hoa hái tới, nửa ngày mới hái được một chút.

"Ăn rất ngon, ta làm cho sư tôn nếm thử sư tôn sẽ biết!" Bạch Vụ ngẩng đầu cười, trong mắt ý cười đều mau tràn ra.

"Bạch tiên quân, ngươi còn biết làm bánh hòe hoa!" Trâu thẩm nhi vừa mới lên núi đào nấm bưng tới đưa cho hắn, cười nói.

"Trâu thẩm nhi, về sau đừng hướng bên này tặng đồ, các ngươi lên núi hái về chạy xa như vậy, toàn cho ta bên này." Lạc Yến đứng dậy nhìn Trâu thẩm nhi, từ chối nói.

"Như thế nào sẽ, ta hái được rất nhiều, thầy trò các ngươi cứ vội, ta đi trước!" Trâu thẩm nhi chậm rãi đi ra ngoài.

Sư tôn đem Trâu thẩm nhi tiễn đến cửa, Bạch Vụ ôn nhu nhìn y. Sư tôn hắn có chút khí tức của nhân gian, không hề giống cửu thiên trích tiên như trước đây.

Hắn cũng cuối cùng nếm được mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro