Chương 2: Nguyệt Lượng của Lương An Học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Nguyệt Lượng làm vỡ bình nước của hắn.

Lương An Học lần đầu tiên nhìn thấy Lận Mãn Nguyệt là vào mùa hè cao nhị.

Hắn là Hội trưởng Hội học sinh, phụ trách kiểm tra và ghi lại những kẻ thích lười biếng trong giờ học.

Ở cao trung, đạt điểm cao có hai thể loại: Học sinh xuất sắc và kẻ có tiền, lớp chọn và lớp cuối.

Lớp chọn ở Đông lâu, lớp cuối ở Tây lâu, ở giữa cách một cái sân thể dục, ranh giới phân ra rõ ràng.

Hôm ấy, Lương An Học trực ban thay người khác. Đó là lần đầu tiên hắn đi Tây lâu kiểm tra.

Điều kiện của Tây lâu rất tốt, tầng một còn có phòng nghỉ cho học sinh. Ở Tây lâu, mỗi một người đều có một gian phòng nghỉ của riêng mình.

Lương An Học biết học sinh Tây Lâu đều không dễ đụng đến, nếu là trót thấy có người lười biếng, bọn họ đều sẽ làm bộ không biết. Nội quy trường học đối Tây Lâu là vô dụng, bởi vì người ở Tây Lâu có năng lực làm thay đổi những nội quy đó.

Lương An Học đi một chút cho có lệ, vừa muốn rời đi lại nghe thấy phòng 133 tầng 1 truyền ra tiếng động, hắn theo bản năng dừng bước.

Làn gió nhẹ thổi qua, đem tấm rèm đang đóng chặt hé ra một khe hở nhỏ, Lương An Học đứng ở bên cửa sổ, qua khe hở đó nhìn vào phòng.

Bởi vì thời tiết quá nóng, điều hòa trong phòng nghỉ vẫn không thể nào hạ được nhiệt, Lận Mãn Nguyệt thật sự nóng đến khô cả cổ họng. Nghĩ mọi người đều đang ra chơi và cũng không có ai ở đây, cô kéo vạt áo qua đầu trực tiếp cởi ra, cầm lấy cốc nước đổ vào miệng.

Đó là lần đầu tiên Lương An Học nhìn thấy Nguyệt Lượng của hắn.

Hắn mang tâm tư ti tiện bí mật đứng bên cửa sổ chằm chằm nhìn lén nhất cử nhất động của cô gái trong phòng nghỉ. Thiếu nữ mặc áo lót màu lam nhạt có viền ren. Bầu ngực trắng nõn tròn trịa theo động tác của thiếu nữ mà khẽ run run đong đưa. Thiếu nữ ngẩng đầu lên uống nước, có lẽ bởi vì quá vội vã, vài giọt nước chảy ra ngoài, theo da thịt non mịn ngọc ngà của cô từ từ chảy vào khe rãnh mê người giữa hai khối tròn trịa.

Nắp bình rơi xuống nền nhà, cô đưa lưng về phía hắn, cúi eo nhỏ xuống định nhặt lên.

Hắn nghĩ, nếu chính mình ôm lấy vòng eo thon thả, bóp chặt cặp mông cong vểnh đó rồi tiến vào từ phía sau, có phải hay không thật con mẹ nó sướng?

Lương An Học bị ý nghĩ biến thái của chính mình dọa sợ tới mức lui về phía sau. Hắn đụng phải cây cột, phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Thiếu nữ có lẽ nghe được âm thanh, nhìn ra bên ngoài. Lương An Học bước chân hoảng loạn vội vàng bỏ đi.

Đêm hôm đó, Lương An Học mơ thấy cô. Ánh trăng chiếu vào trên người thiếu nữ càng làm cho làn da trở nên trắng như tuyết. Cô nằm trên người hắn, đôi tay ngọc thon dài bao lấy nơi đang sưng to lên của hắn. Thanh âm mềm mại như lông vũ của thiếu nữ vờn quanh bên tai hắn. Cô hỏi hắn, có muốn cô hay không.

Thiếu nữ cả người trần trụi, tay cầm lấy thứ nóng bỏng của hắn, đem nhét vào cơ thể của chính mình. Vừa mới bắt đầu cô còn di chuyển với biên độ nhỏ, sau đó dường như không thỏa mãn, cô rút ra, đưa lưng về phía hắn quỳ bò. Cô quay đầu lại, nhìn hắn với đôi mắt rõ ràng trắng đen đang tràn ngập dục vọng, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên: "An Học, anh xem em có giống Nguyệt Lượng* đêm nay không, anh muốn có được Nguyệt Lượng hay không?"

*Nguyệt Lượng: Ánh trăng. Mình để luôn là Nguyệt Lượng vì là biệt danh của nữ chính. Dịch ra ánh trăng nghe cứ kì kì.

Lương An Học bị đũng quần ướt át làm cho bừng tỉnh, hồi tưởng thiếu nữ bộ dáng câu hồn trong mộng, hắn giương mắt nhìn nhìn trăng tròn đêm nay.

Sau đó, hắn luôn cố tình đi Tây Lâu kiểm tra, hy vọng lại sẽ có một trận gió đem rèm cửa thổi bay, Nguyệt Lượng động lòng người như vậy, chỉ mình hắn mới có thể nhìn thấy.

Hắn luôn thường xuyên thấy nhiều nam sinh khác ở cổng trường chờ cô tan học. Hắn có khi sẽ tưởng tượng, có phải kẻ khác cũng đã thấy qua cơ thể trần trụi của cô rồi không?

Hắn muốn đến gần cô, nói cho cô biết, chỉ cần có thể ở bên cạnh cô, hắn cái gì cũng đều nguyện ý làm.

Nhưng hắn sẽ không làm vậy, bởi vì hắn biết, cô là Lận Mãn Nguyệt, cô không cần liếm cẩu.

Hắn không thể để cho cô biết, chính mình thích cô nhiều đến bao nhiêu.

Hắn muốn bất động thanh sắc mà có được Nguyệt Lượng.

Sau khi khải giảng cao tam, chủ nhiệm lớp gọi hắn vào văn phòng, giới thiệu với hắn những học sinh chuyển đến từ Tây lâu.

Hắn thấy Lận Mãn Nguyệt đưa tay về phía hắn, đôi tay kia đã từng xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của hắn.

Lòng bàn tay hắn hơi hơi đổ mồ hôi, cầm lấy tay của cô. Cảm xúc mềm mại thật giống y như trong giấc mộng của hắn.

Lương An Học thầm nghĩ, hắn đã cách Nguyệt Lượng ngày càng gần rồi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro