Chương 1: Tiểu người câm có thể hay không kêu trên giường?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân phong thổi đi, hạ gió thổi tới. Ngoài cửa sổ điểu thanh thanh thúy, ve kêu không thôi, khi thì có nhàn nhạt mùi hoa theo gió mà đến, thấm vào ruột gan.

An dương huyện, an dương đệ, nhất trung học, cao tam nhất ban.

"Lần này nguyệt khảo thành tích ra tới, bảng điểm đều dán ở hành lang mục thông báo thượng. Muốn biết đồng học* chính mình đi xem."

Trên bục giảng chủ nhiệm lớp là cô giáo gần 50 trung niên, cô giáo ăn mặc một thân màu đen trang phục công sở, trên khuôn mặt đeo một bộ kính đen, ánh mắt sắc bén, khóe miệng xuống phía dưới gục xuống, trong tay còn cầm một cây trúc điều.

Phía dưới người nghị luận sôi nổi, đều ở thảo luận thành tích của chính mình.

Trần Vân thấy vậy đem trúc điều ở trên mặt bàn gõ đến bạch bạch vang, "Tôi lặp lại lần nữa, cao tam học kỳ 1 đã qua đi một nửa, tôi nghe ban sở hữu và học sinh nghe hảo, các em, đều phải cho tôi đánh lên tinh thần theo Tô Điềm mà học tập.

Không cần mỗi lần khảo đến kém liền nói đề mục khó, người đứng đầu khối Tô Điềm như thế nào có thể vẫn luôn bảo trì ở niên cấp đệ nhất hảo thành tích?"

"Được rồi, tan học." Trần Vân đỡ đỡ gọng kính, nhìn về phía Tô Điềm kia trang điểm thập phần thanh xuân xinh đẹp nữ học sinh.

"Lớp trưởng, năm bốn văn nghệ hội diễn liền phải tới rồi, em mang theo văn nghệ uỷ viên báo hai tiết mục đi lên.

Nhớ kỹ, không cần tốn nhiều tâm, tùy tiện làm."

"Đã biết thưa cô." Lâm Ý An giấu đi trong mắt không vui, cười phá lệ ngoan ngoãn, "Đứng dậy, chào cô."

Mọi người đi theo cùng nhau.

Lâm Ý An khóe miệng gợi lên một mạt cười nhạo, nhìn Diệt Tuyệt sư thái bóng dáng dần dần rời đi.

Người câm?

Làm cô ta đi theo một cái người câm học?

Cô ta cũng xứng!

Thấy không có bóng người lúc sau, cô ta mới xoay qua thân mình, kéo mắt hai mí, đồ nhãn tuyến bút mắt to, tức giận bất bình xuyên qua đám người thẳng lăng lăng nhìn về phía cuối cùng một loạt ngồi cái kia đồ nhà quê.

"Tiểu người câm, tiểu người câm, lớn lên xấu chơi hoa."

"Tiểu người câm, tiểu người câm, mau nằm sấp xuống để tao sờ ngực."

Hàng phía sau mấy người cà lơ phất phơ nam sinh trong miệng hỗn không tiếc hoa, đi bước một hướng tới ' tiểu người câm ' tới gần.

Cuối cùng một loạt sườn dựa tường âm u trong một góc, ngồi một cái lẻ loi gầy yếu thân ảnh, cô ngồi ngay ngắn, toàn ban chỉ có cô ăn mặc kiểu cũ.

Cô tóc rất dài nồng đậm mượt mà ở sau đầu biên thành bò cạp đuôi tiên, vốn nên rất đẹp, chỉ là tiểu xảo trên trán để lại thật dày, có chứa thái dương thẳng tóc mái, đen nhánh tóc mái chặn trắng nõn cái trán cùng cô chết lặng hai mắt.

Cô lặng im ngồi ở chỗ kia, bất động cũng không hé răng, như là không có sinh mệnh búp bê vải rách nát giống nhau.

"Nào, người đứng đầu khối cô cũng không thể như vậy! Chúng ta nhưng đều biết, mày là cái đứa câm nhưng không nghe nói mày điếc."

Chu Dương đi qua đi, một bên đề cao âm lượng, một bên dùng ngón trỏ thật mạnh chọc ' tiểu người câm ' cái trán.

Hắn đầu ngón tay lực đạo một lần so một lần trọng, tiểu người câm bị chọc sinh đau, dưới tóc mái cái trán đã đỏ, cô khó chịu nhăn mi, lại không có né tránh.

Càng trốn, đã chịu bắt nạt càng nhiều.

Không bằng từ bọn họ, chờ đến bọn họ cảm thấy không thú vị hẳn là liền sẽ buông tha cô.

Chu Dương thấy vậy châm chọc nói: "Chúng ta không phải đồng học sao? Như thế nào? Giúp đỡ cho nhau đều sẽ không?"

Một bên, đầu đinh cợt nhả trào phúng nói: "Dương ca, cô Diệt Tuyệt vừa rồi không phải nói là chúng ta học theo người đứng đầu khối sao."

Nói hắn cố ý học người câm ' a ba a ba ' nói chuyện, "Giống như vậy, a ba a ba học cô cái này xú người câm có phải hay không a?"

Mọi người vui cười, đều cùng trường hai năm, như vậy mỗi ngày đều sẽ phát sinh sự sớm xem thói quen.

"Xuy." Chu Dương ánh mắt chán ghét nhìn mỗi ngày đều ăn mặc quê mùa của tiểu người câm, "Dơ đồ vật, chướng mắt."

Nói xong hắn một chân đá bay chiếc ghế mà cô đang ngồi, mắt lạnh nhìn thiếu nữ nặng nề bị quăng ngã ngồi dưới đất, "Chúng mày thay tao kiểm chứng một chút, như vậy cái ngoạn ý rốt cuộc có phải đàn bà hay không."

Nói rồi hắn kéo ra cô ra bên người không ngồi ở ghế bành mà chính mình ngồi xuống,

Chu Dương chán ghét nhìn cô té ngã cũng sẽ không kêu đau của cô, "Chúng mày nói nói, như vậy tiểu người câm làm chuyện đó thời điểm có thể hay không bị thao ngao ngao kêu a."

"Ha ha ha ha."

Vui cười thanh tầng ra không dứt.

Mấy tên côn đồ đi ra phía trước.

Vừa rồi còn vẫn không nhúc nhích giờ lại cuộn tròn ở trong góc, vẫn luôn lui về phía sau, nhưng phía sau cô chính là lạnh băng mặt tường.

Không ai sẽ giúp cô, cũng không ai sẽ cứu cô.

Trước nay... Như thế.

——

Sách mới khải hàng, cầu châu châu, cầu cất chứa, ε=('ο`*))) làm ơn làm ơn ~

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Mình nghĩ nát óc để dùng từ sao cho hợp, nếu mọi người có gì thì hãy cmt để cho Cherry chú ý và sửa lại nha🍒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro