Chương 25. Dường như hoa huyệt sưng thành hai cánh tiểu màn thầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xôn xao ——

Chung cư trong phòng tắm truyền đến nước chảy, ngay sau đó ở bồn rửa tay mặt ở trước gương bị nhiệt khí ở trong mơ hồ hiện lên.

Hoắc Sâm Kiêu đứng ở trước gương, nhìn nửa người trần trụi của mình.

Ở trước ngực anh là lúc làm tình bị Tô Ðiềm vô ý thức dùng tay cào lên mấy vệt đỏ.

Lúc này thân thể bị phòng tắm nhiệt khí hun đúc, mông lung, tuy rằng trong gương hình ảnh không rõ ràng, nhưng thoạt nhìn lại sáp tình cực kỳ.

Hoắc Sâm Kiêu không có tắm lâu lắm, liền bước qua vòi nước, tùy tay lấy ra một cái khăn lông màu trắng.

Sạch sẽ.

Vắt lên trên vai.

Tiếp theo anh bưng chậu nước, đi trở về phòng ngủ.

______

Trong phòng ngủ, trên giường lớn.

Thân hình nhỏ nhắn nhẹ nhàng ngủ say, tinh tế nhìn lại, bên má trắng nõn còn nhiễm hồng chưa tan đi.

Hoắc Sâm Kiêu động tác cực nhẹ đem chậu nước đặt ở trên tủ đầu giường, trong chậu nước nhiệt khí chậm rãi bay lên.

Anh thuận tay lấy khăn lông trên vai, nhúng vào nước ấm, vắt khô.

Ở trong tầm mắt anh, cô gái ngủ say kia lông mi đen cong vút thường thường run rẩy, bàn tay to của anh đưa lại khuôn mặt nhỏ của cô.

Theo tầm mắt đi xuống là xương quai xanh tinh xảo, trước ngực đầy đặn nhiều nước dâm thủy, cùng với bị bắn vài lần trên bụng nhỏ.

Xuống chút nữa, chính là hoa huyệt bị thao đã có chút khép không được, cùng chân tâm chỗ phiếm hồng ý, dường như hoa huyệt sưng thành hai cánh tiểu màn thầu.

Hoắc Sâm Kiêu ngồi ở mép giường, cầm khăn lông ấm áp một chút một chút lau thân thể Tô Điềm.

"Còn tốt..." Hoắc Sâm Kiêu động tác mềm nhẹ lau, lo chính mình nói: "Nếu không ngủ, bằng không lại tiếp tục khóc."

Xấu hổ và giận dữ khóc.

-

"Uy, bà ngoại." Hoắc Sâm Kiêu đi tới phòng khách, đối diện di động nói chuyện, "Phiền toái bà cùng bà ngoại Tô nói một tiếng, Tô Điềm hôm nay sẽ trễ chút trở về. Đến lúc đó cháu đưa cậu ấy trở về."

"Được. Bà ngoại Tô đang ở bên cạnh, bà đã nói rồi." Bà ngoại Lâm đối với điện thoại nói: "Bà ấy nói hai con trở về cẩn thận một chút là được. Có con ở đó, bà và bà ngoại Tô đều yên tâm."

"Vâng." Hoắc Sâm Kiêu đáp lại một tiếng, tìm có để tắt điện thoại.

Lúc này đã là buổi chiều tan học, ước chừng 5 giờ rưỡi, dĩ vãng thời gian này Tô Điềm liền phải bắt đầu về nhà.

"..."

Cùng thời gian, một bưu kiện bị truyền tới thị Cục Công An cục trưởng hòm thư.

Vòng đi vòng lại, cuối cùng bị đưa đến hòm thý Hoắc Chính Nghĩa.

"Cục trưởng, tư liệu này không phải giống nhau ở vườn trường." Nam nhân trung niên ăn mặc cảnh phục thấp giọng nói: "Hơn nữa bởi vì văn kiện này là từ tiệm net truyền đến, cho nên tìm không thấy nhân chứng."

Hoắc Chính Nghĩa nâng mày, không biết vì sao nghĩ tới một thân ảnh, hắn trầm giọng hỏi, "Có thể tra ra cụ thể là ở đâu không."

Tiền trình trả lời: "Đã điều tra ra, là ở an dương huyện*. Nhưng tin tức này tác dụng không lớn, bởi vì người đăng tin này là học sinh một trung ở an dương huyện."

"Được, ta đã biết." Hoắc Chính Nghĩa chắp tay sau lưng, "Huyện một trung*..."

"Vậy tra đi."

"Đúng vậy." theo tiếng sau, tiền trình liền rời đi.

Huyện một trung...

Hoắc Chính Nghĩa nâng mày, giữa đỉnh mày cau lại khe rãnh càng sâu.

Trong trí nhớ, Hoắc Sâm Kiêu mỗi đến một cái trường học liền sẽ nháo ra một ít việc, mỗi lần ông đều sẽ đem anh kêu trở về, lấy thân phận trừng phạt hắn.

Nhưng Hoắc Sâm Kiêu xem ông ánh mắt càng ngày càng lạnh, quần áo cũng càng ngày càng phản nghịch, giống như lưu manh, tựa như dĩ vãng trong miệng ông mắng như vậy.

Không biết vì sao, Hoắc Chính Nghĩa này sẽ đột nhiên nghĩ tới ban ngày nhìn thấy tiểu nha đầu người câm.

Nghĩ đến bộ dáng cô khi bao che cho Hoắc Sâm Kiêu......

Vừa rồi phát sinh sự tình từng màn đều ở trước mắt ông một lần nữa trình diễn.

Cùng với Hoắc Sâm Kiêu xuất hiện liền sẽ nháo sự, không bằng nói Hoắc Sâm Kiêu đi đến vốn dĩ liền cất giấu.

Kia tiểu tử...

Tình nguyện bị đánh đều không nói ra chân tướng.

Cho nên, hắn mới là sai cái kia, phải không?

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

An dương huyện/ Huyện một trung: nó dạng như một huyện bên VN mình đó các bạn!

Mình không biết thay thế nào cho hợp lí. Nên mình để nguyên như vậy. Và nói nghĩa cho các bạn hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro