Chương 50: Nhanh lên tiến vào... hung hăng cắm mạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụt ——

Bạch bạch bạch ——

Tô Điềm bên tai bỗng nhiên giống như nghe thấy được chỉ có làm tình kịch liệt va chạm mới có thể phát ra thanh âm dâm đãng.

Thanh âm này một tiếng so một tiếng đại, cũng một tiếng so một tiếng sáp tình.

"Ân..."

Tô Điềm lặng lẽ vặn vẹo mông, khẽ cắn cánh môi áp xuống trong miệng than nhẹ.

Thân thể của cô bắt đầu trở nên có chút kỳ quái.

Đặc biệt là cái miệng nhỏ dưới hạ thân kia đã ướt dầm dề, nơi đó giống như đặc biệt khát vọng, khát vọng có cái gì có thể cắm vào thì tốt rồi, khát vọng trận tính ái này có thể đã nhiệt liệt lại điên cuồng.

Hoắc Sâm Kiêu rũ mắt, chậm rãi quỳ gối trên thảm lông dày, anh đem Tô Điềm nâng lên chậm rãi thả đi lên.

Ở tầm mắt anh nhìn xuống, cô gái lỏa lồ bên ngoài da thịt, mắt thường có thể thấy được nổi lên kiều nộn hồng.

Muốn.

Tô Điềm lung tung nhẹ lôi kéo giữa cổ quần áo, không khỏi tự mãn đi xuống lôi kéo, cũng bởi vậy lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn.

Thật muốn...

Nhiệt, nóng quá.

Tiểu huyệt bên trong thật trống trơn, thật ngứa...

Nếu... Nếu có cái gì có thể tiến vào thì tốt rồi.

Nhanh lên tiến vào... Hung hăng thô bạo cắm vào...

Tô Điềm không biết não bổ cái gì, chợt ngồi quỳ lên, tiếp theo chậm rãi hạ nửa người mềm mại xuống.

Cô hơi hơi nâng khuôn mặt ngưỡng hồng nhuận lên, tư thái tựa mèo nhỏ giống nhau đã đáng yêu lại linh hoạt hướng về phía anh đang ngồi quỳ bò qua.

Tầm mắt anh nhìn qua, ngực cô phập phồng quyến rũ dáng người hướng tới chính mình chậm rãi bò lại, càng ngày càng gần.

Không biết vì sao, Hoắc Sâm Kiêu ở trước mắt Tô Điềm phát gian đột nhiên nhiều hai tai mèo, mông gian cũng ném động một cái vô hình, lông xù đuôi mèo.

Lúc này, Tô Điềm trong đó một tay nhỏ ấn ở trên đùi anh, một tay khác chỉ thử tính dừng ở trên vai anh.

Một đôi mắt ngập nước to dục còn xấu hổ đối nhìn anh sâu thẳm, đẹp đôi mắt tựa hồ muốn nói.

Nói chỉ có Hoắc Sâm Kiêu mới có thể hiểu được lời nói.

"Muốn?"

Tiếng nói hồn hậu mà tình tứ, mang theo giọng nói trầm thấp không phù hợp tuổi tác.

Không cần ngôn ngữ, chỉ cần nhìn cặp mắt mê ly kia nhiễm mưa bụi Giang Nam, đáp án anh liền biết được.

Hoắc Sâm Kiêu không hề áp lực chính mình, động tác anh nhanh nhẹn cởi ra chướng ngại dưới hạ thân, tiếp theo một phen đẩy cô vào trong lồng ngực, một tay nâng ót cô, một tay ôm vòng eo đem cô đè ở dưới thân.

Tô Điềm thân thể càng đỏ, hai chân đan chéo ở bên nhau cọ hai lần, ánh mắt mông lung nhìn Hoắc Sâm Kiêu.

Hoắc Sâm Kiêu đem tay thăm vào bên trong váy cô, lòng bàn tay thuần thục mò đến tầng mềm mại, lặp lại cọ xát đến chỗ kia ướt át.

"Điềm Bảo tiểu huyệt ướt."

Lời nói anh khí thập phần đứng đắn như là làm diễn thuyết giống nhau, lại làm cô cảm thấy thẹn càng muốn kẹp chặt chân.

Hoắc Sâm Kiêu vươn tay đem mông cô nâng lên bình thản kéo váy cô lên tận bụng nhỏ, tiếp theo dùng hai chân đang quỳ của mình chen vào giữa hai chân mảnh khảnh của cô, đem hai chân cô tách ra, lộ ra chiếc quần lót bị ướt nhẹp.

"Điềm Bảo tiểu huyệt thoạt nhìn... háo sắc. Vẫn luôn chảy nước." Âm thanh dễ nghe cố tình ở bên tai cô nói cảm thấy thẹn rồi lại phấn khởi nói.

Cùng lúc đó, đốt ngón tay thon dài cách một tầng quần lót moi đào hoa huyệt, mỗi một lần hoạt động đều có thể kích khởi một trận run rẩy, như nước gợn sóng, thân thể mềm mại gợn sóng đẹp độ cung.

Hoắc Sâm Kiêu bỗng nhiên cách kia tầng quần lót nhẹ nhàng nắm viên tiểu đậu đỏ mẫn cảm, ở lòng bàn tay vân vê qua lại, cho đến nó sung huyết sưng đỏ biến lớn cũng không ngừng lại.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro