Chương27: cắm vào rồi ngủ ( bị bắt gian trên giường)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xa phu cắn đầu vú của nàng, cảm giác được chính mình đã thích ứng với độ khít của tiểu huyệt, hắn bắt đầu tăng tốc độ, mỗi một lần đều chọc vào trong chỗ sâu nhất.

Hai quả trứng dái đập bạch bạch lên xung quanh tiểu huyệt.

“A....nhẹ một chút a....a a a......”

Xa phu banh rộng hai chân của nàng ra, mạnh mẽ mà thọc vào rút ra.

Qua một lúc, tiểu huyệt của Tống Thanh Thanh đột nhiên co rút lại, một dòng dâm dịch vọt ra, tưới lên trên quy đầu của xa phu, độ nóng của nó làm xa phu không nhịn được nữa, nhưng trước khi bắn hắn vẫn nhớ rõ mà rút côn thịt ra.

Cảm giác trống rỗng khiến Tống Thanh Thanh bực bội, hai chân nàng câu lấy eo hắn, giọng nói run rẩy “A, ta đã, uống dược rồi, sẽ không mang thai đâu....a....”

Côn thịt đã bắn được một nửa, xa phu vội đem nó cắm mạnh vào trong nàng, cả người hắn đè ở trên người của Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh không vui mà vặn vẹo, lại cảm giác được côn thịt ở trong tiểu huyệt đang cương lên lần nữa.

“A....lại cứng lên rồi....huynh tuyệt quá...”

Xa phu cười thẹn thùng, hắn ôm lấy mông của Tống Thanh Thanh, rồi từ trên giường đứng dậy, lúc hắn vừa chuyển động, là có thể làm Tống Thanh Thanh run rẩy, tiểu huyệt cắn càng thêm chặt.

Côn thịt được hút đến sung sướng, cho nên hắn cứ như vậy mà bế Tống Thanh Thanh, đi qua đi lại ở trong phòng. Tống Thanh Thanh chịu không nổi kích thích như thế, chẳng được bao lâu nàng liền lên cao trào, cả người như đang nằm trong đám mây, phiêu phiêu dục tiên.

Xa phu thì không ngừng nghỉ chút nào, mặc dù là nàng đang cao trào, tiểu huyệt điên cuồng co rút, hắn lại càng đi nhanh hơn, khiến nàng chỉ có thể bám chặt vào bả vai của hắn, không ngừng thở hổn hển.

Mãi đến gần giữa trưa, hai người mới thấy mệt mỏi.

Xa phu đứng dậy muốn gọi cơm giúp Tống Thanh Thanh, lại bị nàng ngăn cản “Ta mệt gần chết rồi, huynh đừng làm phiền ta, để ta ngủ một lát.”

Hắn đành phải nhẹ nhàng mà giúp nàng dọn dẹp qua.

Nhìn thân thể trắng nõn của nàng, hai chân không thể khép lại vì bị hắn chơi quá lâu, ở giữa hai chân lộ ra cánh hoa sưng to múp míp.

Xa phu nuốt nước miếng, côn thịt lại không nghe lời mà ngóc đầu dậy.

Hắn nghĩ nếu mình đã phạm sai lầm, vậy cứ dứt khoát mà hưởng thêm chút sung sướng nữa đi.

Hắn bò lên giường, rồi từ phía sau mà ôm Tống Thanh Thanh vào ngực.

Sau đó hắn nắm côn thịt đang cương to, chậm rãi cắm vào tiểu huyệt.

Tống Thanh Thanh đang ngủ thì bị quấy rầy, nàng không vui mà xua xua tay.

Xa phu nhỏ giọng dỗ nàng “ ta chỉ cắm vào thôi, không động đậy, nàng cứ ngủ đi.”

Tống Thanh Thanh bĩu môi, nàng nhắm mắt lại ngủ.

Ôm mỹ nhân kiều mềm trong lòng ngực, xa phu vừa vui sướng, vừa phiền muộn.

Có lẽ là sau này hắn không còn cơ hội để ăn nằm với người đẹp như vậy nữa, vì thế mà cho dù mỹ nhân đang ngủ, hắn cũng phải đem côn thịt cắm ở bên trong tiểu huyệt của nàng.

Hai người mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Khi hoàng hôn xuống núi, ám vệ mới trở về, hắn thấy trong phòng của Tống Thanh Thanh tối mù, chỉ nghĩ là nàng đang ngủ, hắn khẽ khàng đi vào.

Lại không ngờ sẽ thấy nàng cùng xa phu đang ngủ chung ở trên giường.

Một cơn tức giận dâng lên trong lòng của ám vệ!

Con mẹ nó, nàng thật là con kỹ nữ! Chỉ rời đi nàng một khắc, nàng liền quyến rũ người khác lên giường!

Dù chỉ cùng nàng có một lần, thậm chí, thậm chí hắn từng tận mắt thấy nàng bị người khác chơi đùa....nhưng hắn không nhịn được cơn điên này, tựa như là hắn phát hiện thê tử của mình đội nón xanh cho hắn vậy.

Đặc biệt là người lang chạ với nàng, lại chỉ là một tên xa phu vô dụng mà thôi.

Chẳng lẽ hắn còn không bằng tên xa phu này sao?

Ám vệ càng nghĩ càng tức giận, hắn kéo cái màn che ở mép giường ra, rồi giật phăng tấm chăn xuống dưới.

Hình ảnh tiếp theo khiến khóe mắt của hắn như muốn nứt ra, dâm huyệt của ả tiện nhân này, còn đang ngậm lấy dương vật của tên xa phu kia!

Nàng ta thèm muốn đến như vậy sao! Đúng là làm kỹ nữ có khác!

A, nếu ngươi thích bị chơi đến như vậy, lão tử sẽ cho ngươi được như ý muốn!

Hai người Tống Thanh Thanh bị âm thanh của tấm mành làm cho bừng tỉnh, lại nhìn nhìn, cái chăn che người cũng mất tiêu rồi?

Xa phu thấy sắc mặt âm trầm của ám vệ, hắn hoảng sợ mà bò dậy, kéo dương vật từ trong tiểu huyệt ra ngoài.

Tống Thanh Thanh còn đang mơ màng, bị hắn kích thích cho kêu lên một tiếng.

Sắc mặt của ám vệ càng tồi tệ.

Xa phu vội vàng mặc quần vào, rồi hắn ôm y phục chạy đi.

Tống Thanh Thanh lười biếng mà chống tay lên mặt, hỏi hắn “Sao thế? Bây giờ phải đi sao?”

Sắc mặt của ám vệ dữ tợn “A, đi? Ngươi thích đi làm quân kỹ lắm hả?”

Ánh mắt của Tống Thanh Thanh hơi lóe, đương nhiên là nàng không muốn, chẳng qua nàng thấy ở chỗ này, cho dù là chạy trốn được, cũng sẽ bị bắt lại rất nhanh, vậy lên cứ đợi đi xa thêm nữa rồi lại chạy.

Sợ ám vệ nhận ra tính toán của mình, Tống Thanh Thanh che miệng, giả bộ ngáp một cái, nói “Thì đây là việc các ngươi muốn mà?”

Ám vệ tiến lên một bước, thô bạo nắm lấy chân nàng hỏi “ngươi dụ dỗ hắn đúng không? Ngươi là một ả dâm phụ!”

Tống Thanh Thanh cong môi, có chút bực mình, tên ám vệ này có bệnh à, hắn là gì của nàng chứ? Đồ nhiều chuyện!

Nàng cố tình nói “Đúng vậy đấy, giống như lúc ta quyến rũ ngươi thôi.”

Đột nhiên, ám vệ mạnh bạo mà nắm chặt hai chân nàng, một cái tay khác thì thô lỗ mà kéo Tống Thanh Thanh lại.

“Được lắm, nếu ngươi thích như vậy, thì ta chiều ý ngươi!”. Nói rồi hắn bắt chéo hai tay của nàng ra sau lưng, lấy y phục trói chặt lại, lại giật yếm của nàng rồi nhét vào trong miệng Tống Thanh Thanh.

Tống Thanh Thanh bị hắn làm cho khó chịu, nàng giãy giụa muốn hắn thả ra, nhưng tay đang bị trói chặt, miệng nàng cũng không nói ra lời, lúc này nàng mới nhận ra độ nghiêm trọng của sự việc. Đừng nói là tên ám vệ này cũng giống như Vương Duẫn, đều bị bệnh tâm thần nha!

Nhớ tới những thương tổn mà nàng đã phải chịu vào tối hôm đó, cả khuôn mặt của Tống Thanh Thanh trắng bệch đi.

Ám vệ mặc cho nàng một cái áo khoác, khó khăn lắm mới che được cơ thể nàng, hắn ôm nàng vào ngực rồi đi ra ngoài.

Tống Thanh Thanh đôi tay vặn vẹo, nàng muốn thoát khỏi sự khống chế của ám vệ, lại không có chút sức lực nào.

Nhưng nàng không nghĩ tới, là hắn sẽ đưa nàng vào một tòa thanh lâu?

Nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm, nơi này thì nàng quen rồi!

Chỉ là khi tới gần thanh lâu, nàng lại có chút lo lắng.

Kỹ viện này thật an tĩnh...

Ám vệ ấn đầu nàng vào lòng ngực hắn, chặn ngang rồi ôm nàng đi vào, trong đại sảnh chỉ có ba tên Quy Nô, vừa nhìn thấy hai người họ liền đến chào đón.

Tống Thanh Thanh không nghe thấy bọn họ nói chuyện, nàng lại bị ám vệ ôm vào bên trong.

Càng vào sâu, âm thanh mới càng thêm rõ ràng.

Nàng còn chưa kịp thở phào, liền nghe thấy có tiếng chó kêu!

Ám vệ kéo đầu nàng ra, Tống Thanh Thanh mới thấy rõ cảnh tượng hiện tại.

Nơi này giống như sân vận động hình tròn thời Hy Lạp cổ, ở giữa là cái đài to, vòng ngoài thì là người xem.

“A!” theo một tiếng hét chói tai, một cô nương bị kéo ra giữa đài.

Trên cổ nàng ta có đeo vòng chăn thú, quỳ thấp ở giữa đài, bọn họ cách khá xa, nàng chỉ có thể thấy nữ hài kia rất xinh đẹp, nhưng lại không thể thấy rõ biểu cảm của nàng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro