Chương7: Biệt uyển dâm loạn (NP, hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân mình nàng đột nhiên run rẩy, huyệt thịt dùng sức buộc chặt, ba viên thịt châu không ngừng cọ xát côn thịt của hắn, cảm giác tê dại khó tả tận trong xương.

Mồ hôi từ thái dương chảy xuống.

Vương Duẫn ở phía trước không chịu được nữa, hắn ngửa đầu hít sâu một hơi, thở dốc nói: “Ta muốn bắn..." thanh âm ám ách rối tinh rối mù.

Tống Thanh Thanh còn nhớ rõ nhiệm vụ của mình, nhanh chóng nhả côn thịt ra, một bàn tay nắm mã mắt của hắn, không cho hắn bắn tinh “Bắn vào trong Thanh Thanh đi mà ~”

Vương Duẫn run lên, mặt tức khắc đỏ bừng.

Tống Thanh Thanh chậm rãi đứng dậy, rời khỏi Lý Trí Bắn liền nuốt lấy Vương Duẫn côn thịt.

Hai người đồng loạt tới cao trào.

Vương Duẫn bắn tinh xong, Lý Trí Bân liền vội vàng kéo nàng lại,  không còn gì chặn khiến xuân thủy tức khắc từ tiểu huyệt của Tống Thanh Thanh chảy ra, chất dịch trắng đục lẫn với dâm dịch theo đùi nàng chảy xuống mặt đất.

Lý Trí Bân nóng vội mà cắm vào nàng, quy đầu lướt qua thịt non trực tiếp vọt vào tử cung, lực hút thật mạnh làm hắn mất hồn mất vía.

Quy đầu bị tạp ở cửa tử cung, mỗi lần rời khỏi đều hết sức gian nan, hơn nữa thịt châu ở trong huyệt không ngừng kích thích, chỉ mới nhấp vài chục lần đã khiến Lý Trí Bân muốn bắn.

Hắn gấp đến đỏ mắt, bóp chặt eo nhỏ của Tống Thanh Thanh, mắng “Thật là cái đồ đĩ!"

Biết mình sắp tới đỉnh điểm hắn liền thô bạo mà lao tới, “Bang, bang, bang”, mạnh mẽ mà nhấp, dùng hết sức đem quy đầu vọt vào tử cung, không kiêng nể gì mà bắn ra tới, làm Tống Thanh Thanh cũng run rẩy lên.

Cơ thể của nàng mềm nhũn ra, đều không nhớ rõ nàng đã cao trào bao nhiêu lần rồi.

Lý Trí Bân vừa rời khỏi, một nam nhân khác đang đùa nghịch đầu vú của nàng vọt tiến vào.

Nàng không có một chút cơ hội để nghỉ ngơi, cao trào liên tục khiến nàng choáng váng, tiểu huyệt đã hơi hơi đau rát.

Tống Thanh Thanh khẽ mở môi đỏ, anh anh khóc lên “Nhẹ chút nha ~ nhân gia đau...."

Người này lại không phải người biết thương hương tiếc ngọc, hắn bế Tống Thanh Thanh lên rồi ôm vào trong ngực thô bạo đưa đẩy.

Côn thịt của hắn rất to, mỗi lần đi vào đều đỉnh ở thịt mềm, làm nàng dâm kêu không ngừng, “Ca ca nhanh lên ~ a.... Muốn ra!”

Tô Bách Việt ôm Tống Thanh Thanh ở trong sân đi lại, quá mức kích thích khiến nàng không chịu đựng nổi, không ngừng cao trào, cả người đều choáng váng.

Nếu Tô Bách Việt không ôm nàng, nàng đã ngã xuống từ lâu rồi.

“A, chậm một chút, chậm một chút..." nàng nhịn không được khóc ròng mà nói.

Tô Bách Việt tiến đến bên tai nàng nói “Kêu tiếp đi, ta thích nghe.”

Tống Thanh Thanh lại cao trào lần nữa, nàng căn bản không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ cảm thấy bản thân như bị điện giật, cả người phập phồng ở sóng triều tình dục, côn thịt vừa nóng vừa to, làm nàng hận không thể chết ở nơi này.

Một đoạn thời gian đã trôi qua, Trương Thiên Hòa lại cứng lên rồi.

Vừa nãy hắn ở đằng sau chơi Tống Thanh Thanh, nhìn thấy nàng ngậm côn thịt của Vương Duẫn mà phun ra nuốt vào, thật sự là quá kích thích, cho nên lúc này hắn cũng muốn chơi cái miệng nhỏ của Thanh Thanh.

Cuối cùng hắn chờ cho hai người kết thúc một đợt liền trực tiếp đem Tống Thanh Thanh ấn xuống mặt đất.

“A~” Tống Thanh Thanh còn đang chìm đắm trong khoái cảm, đột nhiên sau lưng lạnh buốt, nàng chưa kịp phản ứng đã bị nhét vào trong miệng một cây dương vật có mùi tanh nồng.

Nàng nhíu mày chán ghét, đang muốn nói chuyện rồi lại cảm giác tiểu huyệt bị nhét một cái đồ vật lạnh lẽo vào.

Mơ mơ hồ hồ nghe được có người nói, “Bên trong chứa đầy tinh dịch, giúp nàng ấy moi ra đã. “

“Mẹ kiếp! Nhìn bụng nàng ấy kìa! Cứ như mang thai!"

Tống Thanh Thanh tức khắc sửng sốt, nàng vội vàng hỏi hệ thống “Nè, ta sẽ không mang thai đấy chứ?"

Bị vắng vẻ đã lâu, hệ thống yên lặng trả lời  [ Ta là tiểu Bạch! Với lại ngươi sẽ không mang thai, yên tâm đi! ]

Tống Thanh Thanh lại thả lỏng thân thể làm chính mình tiếp tục hưởng thụ.

Đến khi đồ vật lạnh lẽo kia tiến vào, Tống Thanh Thanh liền kêu “A... To quá! Mau lấy ra!”

Nàng ngẩng đầu muốn nhìn xem đó là thứ gì, lại bị Trương Thiên Hòa áp không ngẩng đầu lên được.

Nàng tức giận nắm lấy côn thịt của hắn mà bóp, người nọ “tê” một tiếng mới nói

“Yên tâm đi, là cái ngọc thế!”

Lúc này Tống Thanh Thanh mới hơi hơi yên lòng.

Chẳng qua ngọc thế kia cũng to quá mức đi!

Đang lúc nàng nghĩ ngợi, ngọc thế ở phía dưới bắt đầu trừu động lên, thân mình nàng nhè nhẹ run rẩy, tiểu huyệt bị chơi có chút sưng đỏ, hơn nữa cái ngọc thế kia vừa lạnh vừa to quá, làm nàng thật khó chịu.

Lúc đầu ngọc thế ra vào chậm rãi, thô to nấm đầu đẩy ra tầng tầng nếp uốn, khi kéo ra bên ngoài rõ ràng có thể cảm giác được lực hút mãnh liệt ở bên trong.

Vương Duẫn không khỏi mắng nàng “Kỹ nữ!”

Hắn mau chóng tăng tốc độ lên, vừa đụng chúng một điểm nào đó, hắn rõ ràng cảm giác được Tống Thanh Thanh run rẩy thân mình.

Vương Duẫn tức khắc lộ ra một mạt cười xấu xa, dùng sức rút ngọc thế ra, lại đâm vào thật mạnh.

Lần này khiến cho Tống Thanh Thanh trực tiếp thét chói tai “A ~ đừng mà, đừng đâm vào nơi đó...."

Vương Duẫn dừng lại thật, nhưng hắn không lập tức rút ngọc thế ra, ngược lại hắn dùng sức thọc đi vào, nhằm ngay chỗ khiến Tống Thanh Thanh điên cuồng mà chọc ngoáy.

Tống Thanh Thanh chỉ cảm thấy máu ở toàn thân vọt tới trên đầu, trong đầu hỗn độn, ngay cả côn thịt ở trong miệng nàng cũng quên mút vào, nước miếng từ trong miệng chảy ra, nhiễu xuống tận cổ.

Phía dưới toan ngứa dữ dội khiến Tống Thanh Thanh dâm kêu ra tiếng, cái lạnh của ngọc thế cùng cơ thể đang nóng cháy của nàng khiến nàng hận không thể chết ngay lập tức.

“Không muốn, đừng đè! Đâm, đâm ta a ~ cầu chàng!"

Nghe được Tống Thanh Thanh xin tha, Vương Duẫn mới vừa lòng cười, hắn đem ngọc thế rút ra, dùng quần áo của ai đó lau dâm dịch ở tiểu huyệt của nàng đi.

Nửa thiên đàng nửa địa ngục, cảm giác mất mát khiến Tống Thanh Thanh suýt thì khóc, rồi ngay sau đó ngọc thế lại mạnh mẽ mà thọc đi vào làm nàng sướng đến cao trào.

Lúc này nàng co rút mạnh hơn, thân mình run rẩy một chút, dâm thủy từ tiểu huyệt phun ra tới.

May mà Vương Duẫn đã sớm đem ngọc thế lấy ra mới không bị phun trúng mặt.

Phát hiện lúc này dâm thủy mà Tống Thanh Thanh bắn ra còn lẫn cả tinh dịch, Vương Duẫn mày nhíu lại.

Hắn tát vào cánh hoa của nàng một cái khiến Tống Thanh Thanh càng thêm run rẩy.

Hắn vươn đôi tay ra thô bạo mà nắm lấy sưng đỏ hoa hạch, trong miệng mắng “Ăn giỏi quá nhỉ? Cao trào bao nhiêu lần rồi? Còn không nhả ra hết tinh dịch!"

Tống Thanh Thanh vốn đang cao trào, lại bị Vương Duẫn kích thích, nàng sướng muốn trợn trắng mắt.

Vương Duẫn dùng ngón giữa đi vào cửa huyệt, ở nếp uốn tinh tế sờ soạng, thường thường moi đào vài cái.

Thủ pháp quá mức ôn nhu làm Tống Thanh Thanh phát điên, cảm giác ngứa từ tiểu huyệt lan tràn ra toàn thân, làm nàng phải xin tha “Nhanh lên....a.... Nhanh lên a ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro