Chương9: cạo lông, khẩu giao.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tống Thanh Thanh tỉnh dậy đã là tối hôm sau.

Tiểu Bạch ở trong đầu nàng ríu rít, thập phần hưng phấn [ ngày hôm qua được bảy người, vậy tổng cộng đã thu thập được tinh dịch của tám nam nhân! Xem ra không đến một tháng chúng ta có thể trở về rồi! Trời ạ! Ký chủ, không ngờ ngươi lợi hại như vậy! ]

Tống Thanh Thanh bị nó làm cho đau đầu, lớn tiếng quát nó "Câm miệng!"

Tiểu Bạch mới ủy ủy khuất khuất mà im miệng.

Nàng mở mắt nhìn quanh, trong phòng tối tăm một mảnh.

Cổ họng của nàng rất khó chịu, ho khan vài tiếng, muốn nói chuyện cũng nói không nên lời.
Cũng may trên người đã được xoa dược, nên không quá mức mệt mỏi.

Một tiếng " kẽo kẹt " vang lên, có người cầm giá cắm nến tiến vào.

Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy là Vương Duẫn liền có chút kinh ngạc.

"Tại sao chàng lại ở đây?" Lúc tỉnh lại không ở Túy Xuân Lâu nàng liền biết mấy người này không có đưa nàng trở về, nhưng dù sao nàng cũng nên ở biệt uyển của Tiền Tuấn a, tại sao lại thấy Vương Duẫn ở đây?

"Chứ nàng còn muốn nhìn thấy ai?" hắn tựa hồ có chút không vui.

Tống Thanh Thanh không thèm để ý, chỉ vào cái ly ở trên bàn, khàn giọng nói " Ta khát quá, cổ họng thật khó chịu."

Vương Duẫn hừ lạnh một tiếng "Đáng đời!" hắn lại bước nhanh đến bên bàn, đổ đầy một chén nước cho nàng.

Nàng uống liên tiếp vài ly mới áp xuống cảm giác khó chịu, Tống Thanh Thanh hỏi hắn "Tại sao không đưa ta trở về? Tiền Tuấn đâu?"

Vương Duẫn vén áo choàng ngồi ở mép giường, thân mình hắn so với Tống Thanh Thanh cao lớn hơn rất nhiều, cả người như đem nàng bao phủ, ánh sáng chiếu rọi loang lổ lên khuôn mặt hắn, thoạt nhìn có vài phần đáng sợ.

Một bàn tay hắn niết cằm của Tống Thanh Thanh, lạnh giọng nói "Nàng còn muốn trở về?"

Lại cười nhạo một tiếng "Biệt uyển này vốn là của ta, mấy người Tiền Tuấn sớm đã đi rồi".

Nói xong liền bình tĩnh nhìn Tống Thanh Thanh "Sau này nàng liền ở đây, ta sẽ phái người tới Túy Xuân Lâu nói chuyện!"

Tống Thanh Thanh hoảng sợ "Chàng có ý tứ gì?"

Vương Duẫn lại không để ý tới nàng, hắn xoay người thắp hết nến ở trong phòng khiến gian phòng trở lên sáng hơn không ít. Hắn ho nhẹ một tiếng, có một tiểu nha hoàn tiến vào, trên tay bưng cái bồn nhỏ đặt ở trên bàn.

Giờ phút này Tống Thanh Thanh tâm loạn như ma, lại thoáng nhìn thấy Vương Duẫn từ trong bồn lấy ra một cái ngọc thế.

"Chàng đây là muốn làm gì?" Nàng nhăn mi, nàng đang bị thương người này còn không buông tha nàng?

Vương Duẫn vẫn không để ý tới nàng, ngược lại ngồi ở một bên xốc chăn mỏng lên, lôi kéo hai cái đùi của nàng, đem người xoay nửa vòng, hai cái đùi hướng mép giường, đầu hướng bên trong.

Liền ở lúc nàng sắp giãy giụa, Vương Duẫn mới đại phát từ bi mà nói " Ta thoa dược cho nàng"

Tống Thanh Thanh thở phào một hơi nhẹ nhõm, ở trong lòng âm thầm suy nghĩ, câu nói vừa nãy ý là muốn nàng tạm thời ở lại đây dưỡng thương sao?

"Tê" Cánh hoa đột nhiên nóng lên khiến Tống Thanh Thanh kêu ra tiếng.

Hai chân nàng co rụt lại, ngẩng đầu xem Vương Duẫn đang làm gì, lại bị Vương Duẫn nắm lấy cổ chân, thuận tay dùng lụa đỏ ở mép giường trói lại.

Nàng nhìn ngọc thế đang cọ ở chỗ cánh hoa, mới nhớ ra ngọc thế này lấy từ trong bồn ra, chắc là đã làm nóng qua.

Vương Duẫn chậm rì rì nói "Thuốc mỡ này càng nóng hiệu quả càng tốt, nàng cố chịu chút đi."

Tống Thanh Thanh nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Vương Duẫn dùng chút sức lực đẩy ngọc thế vào, lần này mới chỉ vào phần đầu, nàng liền kêu đau "Đừng.... Đau! Bên trong đau!"

Vương Duẫn vừa nghe lại chậm rãi rút ra, nhìn hai mắt nàng nổi lên lệ quang, hắn nhăn mi không nói gì.

Đứng dậy lấy từ trong bồn một miếng vải bông, vắt qua một chút liền trực tiếp đặt ở nơi riêng tư của nàng, nhẹ nhàng lau chùi.

"Ngô...." độ ấm khiến cho cả người Tống Thanh run lên, thân mình thả lỏng lại.

Hắn tinh tế lau thật lâu, khăn lông đều nguội mới ném tới một bên.

Ngay sau đó không biết hắn từ nơi nào lấy ra một cây dao nhỏ, ở rừng cây của nàng tinh tế mà cạo.

Tống Thanh Thanh nguyên bản là đang nằm lại thấy mông chợt lạnh, Vương Duẫn nắm cánh hoa của nàng cọ cọ không biết làm gì, nàng nhấc đầu nhìn thấy không khỏi thở gấp.

"Ngươi làm cái gì!" Nàng có chút tức giận, lông của nàng cuốn cuốn khúc khúc, nhìn rất là đẹp, hắn cạo làm cái gì!

Vương Duẫn không có ngẩng đầu lên, chỉ là nói "Cẩn thận ta cạo trúng cái gì không nên cạo." liền thành công làm Tống Thanh Thanh an tĩnh lại.

Chờ lông ở phía dưới bị hắn cạo sạch sẽ mới thấy hắn cầm miếng vải bông, bỏ vào chậu nước giặt sạch, lại bắt đầu lau nơi riêng tư của Tống Thanh Thanh, lúc này vải bông đã không còn nóng như trước, lại bởi vì vừa mới cạo lông xong thịt non còn rất mẫn cảm, làm nàng hừ nhẹ ra tiếng.

"Dâm phụ!" Vương Duẫn mắng một tiếng.

Tống Thanh Thanh có chút không vui, nhưng mà bây giờ mạng nhỏ của nàng còn ở trên tay của hắn, nàng nghĩ nghĩ, không dám tranh luận.

Không nghĩ tới Vương Duẫn đột nhiên cúi xuống đối diện tiểu huyệt của nàng, cúi đầu bắt đầu liếm láp cánh hoa của nàng.

Đầu lưỡi mềm mại không giống như vải bông thô ráp, tuy không có độ ấm bằng vải bông lại càng khiến nàng điên cuồng.

Hắn vùi đầu vào giữa hai chân của Tống Thanh Thanh, làn môi mềm mại trực tiếp hút lấy khe hở, đầu lưỡi tới tới lui lui cọ xát, khi vào khi ra, làm Tống Thanh Thanh không ức chế được dâm kêu "A.... Nhanh lên...."

Cảm giác được bên trong đã ướt, Vương Duẫn mới đưa đầu lưỡi tiến đến sưng đỏ hoa hạch, nhanh chóng liếm láp làm Tống Thanh Thanh không ngừng run rẩy.

Một loại cảm giác từ tiểu huyệt lan ra toàn thân, dâm thủy từng đợt từng đợt chảy ra ngoài.

"A.... a a... đừng mà, nhanh quá a..." nàng thét chói tai.

Cả người vô lực run rẩy, khoái cảm kịch liệt làm ngón chân của nàng gắt gao súc lại, thân mình cong lên muốn nhận thêm thật nhiều sung sướng. Một trận run rẩy đi qua, dâm dịch từ hoa huyệt chảy ra, Vương Duẫn mới ngẩng đầu lên.

Cặp mắt kia một mảnh đen đặc, nhìn về phía Tống Thanh Thanh như thể muốn đem nàng ăn.

Tống Thanh Thanh không khỏi nuốt nuốt nước miếng, lại không ngờ Vương Duẫn thế nhưng buông tha nàng.

Hắn cầm lấy ngọc thế, ở mặt trên bôi thật nhiều thuốc mỡ màu trắng khiến toàn bộ ngọc thế đều biến thành màu trắng.

Rồi chờ đến khi Tống Thanh Thanh ổn định thân mình, mới đem ngọc thế đẩy vào tiểu huyệt của nàng.

Ngọc thế này không biết làm từ loại ngọc gì, qua một hồi lâu nước cũng đã nguội, ngọc thế lại còn hơi hơi nóng lên.

Vừa trượt đi vào, Tống Thanh Thanh liền sướng nhẹ dâm kêu ra tiếng.

Thứ này so với dương vật nhỏ hơn một chút nhưng độ dài lại hơn đại đa số nam tử.

Lúc này mới đi vào liền đỉnh tới cửa tử cung, làm thân mình nàng run nhè nhẹ.

"A..."

Vương Duẫn nắm lấy đuôi tua của ngọc thế vòng ở đầu ngón tay của mình chậm rãi xoay tròn lên.

Đỉnh chóp có dạng quy đầu liền ở hơi mở ra cửa tử cung mà cọ tới cọ lui, làm cho dâm thủy từng đợt từng đợt chảy đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro