Chap 1.3 Mở đầu về Đổng Kỳ Nguyệt (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm khuya, một chiếc xe Rolls-Royce đang đi trên con đường riêng rợp bóng cây, sau khi đi qua chỗ rừng cây um tùm bao quanh ngôi biệt thự trong rừng, một cánh cổng sắt tự động mở ra, sáng như ánh đèn thủy ngân, nó tô điểm cho một khu vực rộng lớn với thảm cỏ xanh tươi gọn gàng, nhìn như cung điện châu Âu tráng lệ.

"Thiếu gia." Nữ quản gia hướng Lữ Ngạn cúi chào rồi đưa chiếc áo khoác mà Lữ Ngạn đã cởi ra cho hầu gái phía sau

"Hắn đâu?" Lữ Ngạn dùng giọng bình thản hỏi tình hình của Đổng Kỳ Nguyệt, kể từ ngày phát hiện ra Đổng Kỳ Nguyệt đã ngất xỉu ở tầng hầm,hắn cũng vì bận chính sự ở công ty, không có thời gian đến hỏi tình hình của Đổng Kỳ Nguyệt.

[Qua nhiều ngày như thế chắc hẳn là đã bình phục đi...]

"Đổng Kỳ Nguyệt tiên sinh đang ngủ, bác sĩ nói rằng thân thể không có gì đáng ngại"

"Được..." Lữ Ngạn thuận miệng nói một tiếng "Đi xuống đi"

"Dạ"

Lữ Ngạn cầm một ly vodka đi ra ban công, một tia ánh trăng thuần khiết khẽ rơi, anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng, chìm vào trầm tư ...

Ánh nắng chói chang hắt vào qua khung cửa sổ, tràn ngập khắp căn phòng.

Đúng lúc này, Phương Linh đẩy bàn ăn đi đến phòng ngủ của Đổng Kỳ Nguyệt, cô nhẹ nhàng mở rèm cửa ra, ánh nắng mạnh mẽ lập tức chiếu vào người Đổng Kỳ Nguyệt, mái tóc nâu dưới ánh nắng như những sợi tơ vàng, phảng phất giống như một thiên sứ rơi xuống từ bầu trời.

"Hừm ..." Đổng Kỳ Nguyệt bị ánh nắng chói chang đánh thức, anh nắm lấy mái tóc lòa xòa trên một tay, mang theo một chút buồn ngủ nói:

"Phương Linh, kéo rèm cửa lên, chói quá!"

"A... chào buổi sáng, Kỳ Nguyệt tiên sinh." Khi thấy Đổng Kỳ Nguyệt đã dậy, cô vội vàng đến bên cạnh để phục vụ cậu

"Kỳ Nguyệt tiên sinh, chờ ăn xong chúng ta đi tản bộ ở vườn hoa đi!" Phương Linh nói với đôi mắt sáng.

Đổng Kỳ Nguyệt không trả lời, và lặng lẽ đưa bữa sáng vào miệng mình từng miếng một.

"Oa ~Kỳ Nguyệt tiên sinh, nhìn kìa, bông hoa này đẹp quá!" Phương Linh vừa nói vừa chỉ vào một bông hồng.

Đổng Kỳ Nguyệt nhìn biển hoa, nó thực sự rất đẹp

Cậu từ từ nhắm mắt lại và tận hưởng bầu không khí trong lành do biển hoa mang đến.

"Ơ... tôi không biết bông hoa màu tím này là hoa gì?" Đổng Kỳ Nguyệt nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn bông hoa mà Phương Linh đang nói.

"Đó là hoa tulip" Đổng Kỳ Nguyệt nhẹ nhàng nói, tulip tượng trưng cho quyền lực, địa vị, sự giàu có và tình yêu

Phương Linh ngạc nhiên nhìn Đổng Kỳ Nguyệt, cô không ngờ Đổng Kỳ Nguyệt lại nghiên cứu về hoa.

"Cô có biết hoa tulip này biểu thị cho cái gì không?"

"Tôi không biết." Phương Linh lắc đầu nói.

"Tình yêu vĩnh cửu." Đổng Kỳ Nguyệt chậm rãi nói khi cầm bông hoa tulip tím.

"Oa ~Kỳ Nguyệt tiên sinh, anh thật tuyệt vời! Anh thậm chí còn hiểu cả ngôn ngữ của các loài hoa." Phương Linh nhìn Đổng Kỳ Nguyệt với vẻ ngưỡng mộ.

Nhìn thấy cảm xúc phấn khích của Phương Linh, nét mặt phóng đại kia, cậu không nhịn nổi mà cười.

"Aaa ... anh đã cười! Đó là lần đầu tiên tôi thấy Kỳ Nguyệt tiên sinh cười." Phương Linh hét lên như thể cô đã tìm thấy một kho báu.

Nghe Phương Linh nói, Đổng Kỳ Nguyệt vuốt mặt mình. [Đúng vậy... Đã lâu lắm rồi tôi mới cười, còn tưởng rằng mình đã quên mất rồi chứ. ]

"A ... Thiếu gia đã trở lại!"

Lời nói của Phương Linh cắt ngang dòng suy nghĩ của Đổng Kỳ Nguyệt, cậu nhìn chiếc xe màu đen ở cửa.

"Tối nay ăn cơm tập đoàn Hạ Thị sẽ đưa ra một số yêu cầu. Đây là hợp đồng tạm thời mời ngài đọc." Thư ký đưa văn kiện cho Lữ Ngạn nói tiếp, "Sáng mai bên trong hội nghị tổng giám đốc hy vọng có thể..... "

Lúc này, Đổng Kỳ Nguyệt và Phương Linh tình cờ từ trong vườn hoa đi vào, Đổng Kỳ Nguyệt biết Lữ Ngạn đang ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh, cậu coi thường Lữ Ngạn rồi đi lên tầng hai

Nhìn thấy hành động của Đổng Kỳ Nguyệt, Lữ Ngạn dừng ngón tay đang đọc văn kiện và chậm rãi nói, "Vĩnh Ninh, chuyển bữa cơm tối nay sang ngày sau."

"Vâng." Khúc Vĩnh Ninh liếc nhìn Lữ Ngạn một cái và quay lại nhìn Đổng Kỳ Nguyệt đang đi lên, "Giám đốc, xin đừng đến trễ buổi họp sáng mai." Khúc Vĩnh Ninh bất đắc dĩ nói.

"Kỳ Nguyệt tiên sinh, anh làm sao thế?" Phương Linh vẻ mặt trầm mặc nhìn Đổng Kỳ Nguyệt, cô thật sự không hiểu, chẳng phải lúc nãy anh vẫn còn cười cười đó sao "Thân thể anh không thoải mái sao?"

Đổng Kỳ Nguyệt liếc mắt nhìn Phương Linh một cái, cười cười nói: "Tôi không sao, cô không cần phải lo lắng"

"Vậy là tốt rồi." Phương Linh yên tâm cười nói.

"Xem ra thân thể của cậu đã gần hồi phục." Lữ Ngạn dựa vào cửa khoanh tay trước ngực, một dáng vẻ ung dung, đôi mắt sâu ý cười nhưng càng thêm nguy hiểm khó lường.

"Thiếu gia..." Khi nhìn thấy Lữ Ngạn, Phương Linh lập tức cúi chào Lữ Ngạn

Lữ Ngạn vẫy vẫy tay muốn Phương Linh đi ra, Phương Linh hiểu ý Lữ Ngạn, trước khi đi cô còn liếc nhìn bóng lưng của Đổng Kỳ Nguyệt trước khi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro