Chương 39: Đã hưởng thụ qua cảm giác sung sướng của huyệt nhỏ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39. Đã hưởng thụ qua cảm giác sung sướng của huyệt nhỏ thì ai còn muốn dùng tay chứ

Edit: Tiểu Cầu Nhỏ

Quý Sâm có bờ vai rộng cùng chân dài, cho nên khi bế An Thư Yểu không cần phí chút sức nào, thậm chí anh còn thừa sức để cho cô nảy lên nữa cơ.

An Thư Yểu nằm lì trong vòng tay anh, cằm đặt trên vai anh, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng chậm chạp phả qua cổ anh.

Quý Sâm bỗng dừng lại, anh nhận ra thằng em của mình có dấu hiệu cứng lên rồi.

Làm chuyện đó với cô gái đang say rượu một lần thì không sao, nhưng làm thêm một lần nữa thì có vẻ không giống người rồi.

Mặc dù Quý Sâm cảm thấy chỉ cần không nghĩ tới đạo đức, thì đạo đức sẽ không tìm tới, nhưng ở sâu trong một phần lương tâm tốt bụng còn sót lại thì  anh vẫn không nỡ làm chuyện đồi bại với An Thư Yểu đang bất tỉnh nhân sự thế này.

Thôi thì hôm nay làm người tốt một bữa đi.

Phòng ngủ lớn gấp đôi phòng ngủ phụ kế bên, đập vào mắt chính là chiếc giường đôi được bao bằng ga giường màu vàng nhạt, và một đống thú nhồi bông lông nhung được đặt ở cửa sổ.

Tủ quần áo rất lớn, gần như đã chiếm hết bức tường cạnh cửa, một cái bàn được đặt cạnh đầu giường, bên trên có vài cuốn sách và máy tính của An Thư Yểu.

Nhìn sơ qua, có thể nói đây là một căn phòng vừa tương đối ấm áp vừa đơn giản.

Không khác gì trong tưởng tượng của Quý Sâm cả.

Anh khom lưng đặt An Thư Yểu ở trên giường, sau đó bấm mở điều hòa.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, với cái tình trạng say mèm này thì chắc chắn nửa đêm cô sẽ đá chăn ra, qua ngày hôm bảo đảm sẽ bị cảm lạnh cho coi.

“Ưm.” An Thư Yểu nằm trên chiếc giường quen thuộc, cô thoải mái dụi vào gối đầu, đôi mắt đang khép hờ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Quý Sâm nhìn chằm chằm cô một lát, anh nghĩ khi ngủ mà mặc áo chắc chắn sẽ không thoải mái, thế là bèn đỡ cô ngồi dậy, từ từ cởi áo cô ra.

“Anh làm gì vậy.....” An Thư Yểu bị Quý Sâm lăn lộn đến mềm oặt, đến cả sức để giãy giụa cũng không có.

“Cởi đồ ra giúp em.” Quý Sâm ăn ngay nói thật.

“A.” An Thư Yểu như hóa thân thành một con búp bê tinh xảo mặc kệ cho Quý Sâm cởi quần áo mình ra.

Quý Sâm nhìn đồ lót bên trong một lát lâu sau, nói: “Mặc nội y đi ngủ sẽ không tốt cho cơ thể, em muốn cởi ra không?”

Hệ thống máy sưởi trong phòng vẫn chưa được bật, bởi vậy nên An Thư Yểu cảm thấy người mình hơi lạnh, cô theo bản năng tìm đến nơi ấm áp, nơi đó chính là eo Quý Sâm, sau khi ôm chặt lấy vòng eo anh, cô ‘ ừm ’ lên trong vô thức.

Cũng không biết đối phương có nghe thấy hay không.

Ngón tay Quý Sâm linh hoạt chạm ở phần nấc cài phía sau, nhẹ nhàng cởi bỏ, cặp vú bự trắng nõn vui vẻ bắn ra sau khi thoát khỏi sự giam cầm.

Hai mắt Quý Sâm tối sầm lại, vừa nãy còn quyết định làm người tốt, giờ đột nhiên lại không muốn làm nữa rồi.

“Lạnh.....” An Thư Yểu thật sự đã uống quá nhiều rượu, chỉ biết bản thân đã về đến nhà, mơ mơ màng màng muốn đẩy Quý Sâm ra rồi chui vào ổ chăn.

Có trời mới biết Quý Sâm đã tiêu hao bao nhiêu ý chí, sức lực mới có thể kiềm chế dục vọng của mình lại, anh trơ mắt nhìn bờ mông căng mọng của An Thư Yểu lặng lẽ biến mất trong chăn, khuôn mặt nhỏ dựa trên gối đầu, thoải mái thở dài một tiếng.

Giây tiếp theo, tiếng thở đều đều phát ra, bằng chứng cho việc An Thư Yểu đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Quý Sâm:......

Anh cúi đầu nhìn thằng em được giấu trong quần đang kêu gào muốn bay ra ngoài ngắm nhìn thế giới xung quanh, cảm thấy bản thân đúng là đã làm chuyện xằng bậy mà, sớm biết vậy thì đã không giúp cô cởi quần áo đâu.

Không thể nào đánh thức cô nàng An Thư Yểu đang mê ngủ này, Quý Sâm chỉ còn cách cam chịu đắp chăn lại cho cô, tắt đèn đóng cửa, lén trộm một chiếc quần lót rồi đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm có gió ấm, nên khi tắm cũng không bị lạnh.

Quý Sâm cởi hết quần áo đứng dưới vòi sen, trên cửa kính nhanh chóng hiện lên lớp sương mù vì nước ấm bốc hơi lên, che khuất cơ bắp cường tráng sau lớp sương mù dày đặc.

Anh cúi đầu nhìn người anh em đang ngẩng cao đầu chào hỏi mình, vươn tay vuốt ve vài cái, nhưng rồi lại nghĩ việc này thật nhàm chán.

Đã hưởng thụ qua sự sung sướng mà tiểu huyệt mang lại, thì ai còn muốn dùng tay chứ.

Quý Sâm bất đắc dĩ thở dài.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lớn, bên tai Quý Sâm dường như chỉ có tiếng nước từ vòi sen, dòng nước xả xuống trên người anh, sau đó chạy dọc theo bả vai đáp xuống đất.

Giữa tiếng nước không đưng, tai Quý Sâm bỗng động đậy, giống như nghe được tiếng mở cửa.

Anh nghiêng tai lắng nghe cẩn thận, lẽ nào là ảo giác.

Quý Sâm sợ An Thư Yểu uống nhiều quá rồi để cơ thể trần trụi chạy ra ngoài, vì vậy để phòng ngừa tình trạng này anh đã tắt vòi sen chuẩn bị ra ngoài kiểm tra.

Ai ngờ vừa mới tắt vòi sen, đẩy cửa kính ra, liền nhìn thấy cửa WC đã bị ai đó mở rồi.

An Thư Yểu khép hờ mắt, không hề chú ý tới sự hiện diện của anh, lếch đôi dép lê mơ màng đi vào trong.

Sau đó cởi hẳn chiếc quần lót, mông nâng lên, ngồi trên bồn cầu, nước tiểu đã nghẹn lâu rốt cuộc cũng được xả ra.

Quý Sâm im lặng nhìn cô đi tiểu xong, xoa xoa mông, mặc quần lót vào, chậm rãi muốn quay về phòng.

Biểu cảm trên mặt anh đơ đến nỗi sắp nứt ra rồi.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro