Chương 16: Đêm thu kiều suyễn ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Muội

"Bọn họ, đang ở bên ngoài."

A Lê muốn đẩy anh ra, rốt cuộc trong hành lang có tiếng bước chân, còn có tiếng nói chuyện loáng thoáng của hai anh em.

Nhưng Diệp Tu không hề lùi bước mà còn tiến tới, anh kéo tay cô đặt lên trên cổ mình, dương vật cương cứng đỉnh quần tây thành một túp lều trại. A Lê nhìn khóa quần đáng thương, nhất thời có chút hoảng loạn. Diệp Tu rất hưởng thụ cảm giác này, nụ cười của anh càng tà mị hơn so với bất kỳ lúc nào, ngay dưới ánh mắt gấp gáp của cô anh phóng thích quái vật khổng lồ ra ngoài.

Nhục hành cứng rắn nhảy lên vài cái, chất dịch trong suốt tràn ra từ lỗ chuông.

Từ trong xương cốt A Lê không phải người lớn mật, bình thường giả vờ phong tình vạn chủng phần nhiều là vì thân phận của mình.

Sự xuất hiện của anh em Tiêu gia đã phần nhiều xé rách lớp ngụy trang của cô, mà Diệp Tu cảm thấy ánh mắt chạy trốn khắp nơi của cô, so với cô cố tình đón ý nói hùa khiến anh cảm thấy sung sướng hơn nhiều.

Khi bọn họ đi đến trước cửa, Diệp Tu liền thẳng tiến vào trong thân thể cô, tinh dịch ban ngày bắn vào trở thành chất bôi trơn, anh vừa đi vào, một âm thanh theo kẹt cửa truyền ra ngoài hành lang.

Tiêu Tinh Thuần là người đầu tiên cảm thấy có điều không thích hợp, thần sắc của cô ấy trở nên vi diệu, Tiêu Tuân dừng lại một chút, bởi vì sự thay đổi của em gái, một lát sau cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra trong căn phòng gần đó.

Nhìn kỹ, có thể thấy cửa phòng còn một khe hở, không biết là Diệp Tu không đóng chặt hay là cố ý để lại. Theo khe hở này, mọi tiếng thở dốc đều hoá thành dòng nước chảy vào tai bọn họ.

Tiêu Tuân làm bộ không nghe thấy gì tiếp tục đi về phía trước, phòng anh ta được sắp xếp ở đầu bên kia, một loạt tiếng bước chân trầm ổn đi về hướng ngược lại với hai người kia.

Giữa mày người đàn ông nhíu lại gần như không thể nhận ra, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt kiên định thâm trầm kia.

"Đại thiếu gia."

Thời Triệt khoan thai tới muộn, anh ta lễ phép lại xa cách, một đôi mắt đào hoa, phản chiếu chỉ có đại tiểu thư của anh ta.

Trước đây anh ta cùng Tiêu Tinh Thuần đều như hình với bóng, hôm nay cũng không biết là làm sao.

Từ khi anh ta xuất hiện, ánh mắt Tiêu Tinh Thuần liền không rời khỏi anh ta, tầm mắt hai người giao nhau trong không trung, không khí hơi lạnh đột nhiên nóng lên. Tiêu Tuân trong lòng hừ lạnh một tiếng, nhìn Thời Triệt bằng ánh mắt cảnh cáo, nhưng vẫn đi về phía phòng mình.

Đêm khuya tĩnh lặng, Tiêu Tuân lại đi ra ngoài, hành lang đã sớm không còn thân ảnh của hai người kia, đêm nay Thời Triệt ngủ ở chỗ nào anh ta cũng không muốn quan tâm, những hơi thở miên man bất định đó, đã biến thành tiếng gầm rống và tiếng va chạm của người đàn ông.

"A."

Tiêu Tuân có chút bất đắc dĩ, anh ta thật sự không thể đem động tĩnh này cùng gương mặt kia của Diệp Tu liên hệ với nhau. Đầu ngón tay châm một điếu thuốc, cảm thán cái lạnh của đêm thu, ánh trăng đẹp như vậy, đáng tiếc chỉ có một mình anh ta biết cách hưởng thụ.

Người khác đều gọi Hứa Xa Huân là Hứa lão sư, Tiêu Ngật cũng theo đó mà gọi như vậy. Ở Hứa gia "Dưỡng bệnh" mấy ngày, anh là người biết nói ngọt, biết làm việc, còn biết xử lý việc kinh doanh của cửa hàng, ông lão rất thích anh ta. Chỉ trong một thời gian ngắn, anh đã lấy cớ học thư pháp, bái ông lão làm thầy.

"Tiêu Ngật, ba mẹ anh không lo lắng sao?"

Trong phòng bếp nhỏ hẹp, chim sẻ đạp cửa sổ bay đi.

Trong nhà không có người khác, khi bốn phía an tĩnh, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đốt cháy hàng rào trước mắt anh.

Cô đã cố gắng phớt lờ, nhưng hơi thở nam tính nhanh chóng đốt cháy gương mặt cô, khiến cô hiện ra nguyên hình.

"Bọn họ?" Tiêu Ngật nâng cằm cô lên, nhớ tới người cha có tiêu chuẩn kép kia của mình. Trong gia đình anh chỉ có ba mẹ ân ái không dứt, ba anh em rất ít khi nhận được tình thương của cha.

"Ba anh đã sớm đuổi anh ra ngoài rồi."

Anh nói những lời này ít nhiều mang theo chút cảm xúc, nhưng vào trong tai Hứa Nặc lại thay đổi hương vị.

"Vậy anh......"

Cô chưa kịp nói vậy khi nào anh rời đi, cánh môi hơi lạnh đã dán xuống môi cô.

Hứa Xa Huân về nhà, nhìn thấy mặt con gái đỏ hồng, cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thán nắng thu cũng không hề dịu nhẹ.

"Ba, Tiêu Ngật có lẽ, tạm thời không có nơi để đi."

Ông lão "A" một tiếng, hơn nữa bình thường Tiêu Ngật đều cố tình lảng tránh chuyện gia đình, Hứa lão sư phỏng đoán có lẽ anh là một người trẻ không có nhà, có lẽ giống như bọn họ, vì đắc tội với hắc bang, mới rơi vào kết cục như vậy.

"Vậy cứ chờ xem đã, cậu ấy cũng giúp ba không ít."

Nói xong có thâm ý khác nhìn con gái, ánh mắt Hứa Nặc trốn tránh, tìm cớ chạy ra ngoài hít một hơi thật sâu.

Đối với sự hiểu lầm của cha con Hứa gia, Tiêu Ngật chưa từng giải thích, cũng không dám giải thích. Tâm tư của anh đối với Hứa Nặc đã từ tò mò chuyển thành thèm nhỏ dãi, cô ghét cái ác như kẻ thù, cô ôn nhu thiện lương, mỗi nụ cười đều làm anh thương nhớ đêm ngày. Nhưng mỗi lần bọn họ đồng tình với mình, mắng mỏ người Tưởng gia một trận, anh lại cảm thấy hoảng hốt, sợ ngày thân phận của mình bại lộ, Hứa Nặc sẽ nổi điên.

"Tiêu Ngật."

Anh đứng trước mặt Hứa Nặc, rũ mí mắt hơi mỏng liếc nhìn cô.

"Em làm gì vậy?"

Cô gái đỏ mặt, anh luôn như vậy, tiết mục này mỗi ngày đều trình diễn vô số lần, kích thích giống như yêu đương vụng trộm vậy.

Không khí dần trở nên ái muội, Hứa lão sư bỗng nhiên vén mành lên bảo Tiêu Ngật lấy cho mình một tờ giấy Tuyên Thành.

Tiêu Ngật mang giấy trở về, bầu không khí kia liền tiêu tán sạch sẽ. Nhưng ánh mắt anh vẫn nóng bỏng như cũ, tháo vòng cổ xuống, đeo lên cổ cô gái.

Hứa Nặc cầm mặt dây chuyền lên nhìn một lúc, đen nhánh, chắc là cục đá gì đó, chỉ khi nhìn gần mới có thể nhìn ra một chút mỏng manh trong suốt.

Hình dạng cũng có chút kỳ lạ, là một con chim, nhưng lại có ba chân.

"Đây là kim ô (quạ ba chân) sao?"

"Ừ."

"Mặt sau còn có chữ viết?"

"Tên của anh."

"Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?"

"Không có."

Ánh mắt Tiêu Ngật lập loè, may mắn Hứa Nặc đơn thuần, cô không nhận ra gì, không tiếp tục hỏi nữa.

Đưa vòng cổ cho cô là anh ích kỷ, anh không thể ở chỗ này mãi được, ít nhất vẫn phải về nhà, thứ này, những người đó sẽ không thể không nhận ra được.

"Tiêu Ngật, điện thoại của anh đang rung."

Hứa lão sư lại tiến vào, xuyên qua mắt kính thật dày nhìn anh.Ông lão có dáng vẻ của một người thầy, tâm tư của anh hiện rõ, nhìn ra tình cảm của hai người nhưng không nói toạc ra.

Tiêu Ngật nghiêm túc, điện thoại trong buồng sau đang phát ra ánh huỳnh quang, anh nhìn vào màn hình, là đại ca.

Phía sau Hứa Nặc đang hỏi ba trưa nay muốn ăn gì, thừa dịp tầm mắt không ở trên người mình, anh lặng lẽ chuồn ra ngoài cửa, ở cuối con đường ít người gọi điện lại cho Tiêu Tuân.

"Em ở đâu?"

Tiêu Ngật hiếm khi đột nhiên biến mất, còn lâu như vậy.

"Em, gặp chút chuyện."

"Chuyện gì?" Tiêu Tuân rời khỏi lưng ghế, trong nháy mắt ngồi thẳng người dậy, nhưng không nghĩ tới câu tiếp theo của Tiêu Ngật đột nhiên trở nên vô cùng ôn nhu, "Một người phụ nữ." 

----------------------

Truyện được cập nhật sớm nhất tại:

https://truyenhdt.com/truyen/tang-kieu-3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro