Chương 8: Bồi thường ( H )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ thảm đến sô pha, đây là lần thứ hai.

Khi A Lê nằm trên thảm, giống như thiên sứ rơi vào đám mây. Nếu không phải đau lòng trên mặt đất quá cứng, khiến làn da trắng nõn của cô đỏ lên, Diệp Tu còn không lỡ bế cô từ trên thảm nhung lên.

Hơi nước ngưng tụ trên tấm kính đã kết thành giọt nước, tiếng kêu kiềm diễm mắc cỡ truyền ra từ kẽ răng, giằng co thật lâu cũng chưa dừng lại. Đôi mắt đẹp của người phụ nữ đầy ẩn tình, đáy mắt đều là những ngôi sao lấp lánh. Đuôi mắt hồng hồng theo lực độ va chạm của anh chậm rãi khuếch tán, Diệp Tu nâng đầu cô lên, cắn lên môi cô một cách tàn nhẫn.

Rất nhanh, tiếng rên rỉ của cô đã trở nên cực kỳ không quy luật, mọi thứ này đều do dục vọng đang xuyên qua thân thể cô chơi xấu.

Diệp Tu treo trên người cô, cọ xát nghiền nát thân thể nhỏ bé. Hai chân cô dang rộng, gót chân đặt trên tấm lưng rắn chắc của anh run lên.

Tối qua Diệp Tu đi tắm ba lần, mỗi lần đều càng lâu hơn so với lần trước, bởi vì lo lắng sẽ đánh thức cô nên anh sang phòng khác, có thể nói là cả đêm không được nghỉ ngơi.

Mặc dù đã dùng tay thư giải hai lần, nhưng vẫn kém tiểu huyệt của cô mút vào vài cái. Cho nên mới vừa tiến vào anh đã mất khống chế, người phụ nữ cũng thấy sự điên cuồng của anh hôm nay, huyệt khẩu ngoan ngoãn mà tràn ra.

Hôm nay cô đặc biệt nhiều nước, chỉ cần là nơi hai người đã làm, trên mặt đất nhất định sẽ để lại một vệt nước.

Người đàn ông vui sướng đầm đìa kích thích vòng eo, anh yêu thảm thân thể của cô, như thể nó được sinh ra để dành cho mình. Hơi thở trầm thấp phả vào da thịt cô, người phụ nữ hơi rùng mình một cái, anh cảm thấy cô sắp tới, liều mạng công kích vị trí mẫn cảm nhất của cô.

"Diệp Tu......"

"Hửm?"

A Lê cũng không nói chuyện khi làm tình, nếu khi nào cô mở miệng, chính là sắp chịu không nổi.

Diệp Tu nheo mắt lại, ngũ quan trở nên mê ly xuyên qua cặp lông mi tinh xảo. Anh âm thầm tích lực, những đường cong cơ bụng càng thêm rõ ràng, mồ hôi chảy vào đám lông mu dày rậm. A Lê cho rằng anh sẽ buông tha cho mình, chuẩn bị thả lỏng lại bị anh đánh lén một cái, cô không nhịn được, "A" một tiếng kêu lên, cánh tay ôm cổ anh trượt xuống bả vai, để lại vài vết cào trên làn da trắng trẻo của anh.

"Diệp --"

Diệp Tu nhíu nhíu mày, cắn đôi môi mới vừa mở ra của cô. Anh biết cô muốn nói gì, dù sao cô cũng sẽ nói xin lỗi, nói mình không nên cào anh bị thương.

Nhưng anh không muốn nghe những lời này, cô luôn cho anh những thứ anh không thích, ngay cả khi cái miệng nhỏ phía dưới sắp siết chặt anh cũng chưa nói gì.

"Bụp! --"

Diệp Tu xoay người một cái, đánh đổ giá màu. Màu dùng để vẽ lá bạch quả nhuộm sàn nhà thành màu vàng. A Lê nghe tiếng liền quay đầu lại, được một nửa lại bị người đàn ông ngăn lại, áp xuống một nụ hôn cùng với dương vật đĩnh động càng thêm kịch liệt.

Khi sơn màu thấm đẫm tấm thảm trắng, A Lê đột nhiên cảm thấy bụng dưới nóng lên.

Cô vén tóc mái Diệp Tu lên, bọn họ cách nhau rất gần, anh vươn đầu lưỡi ra chậm rãi miêu tả môi cô, tùy ý để nóng bức tan đi.

-

Tưởng Văn Kiệt bị bệnh, Trần Hạo là chú sao có thể không đến thăm.

Bình thường đều ở nhà riêng của mình, sau khi Tưởng Nghi chết, ông ta có lý do để rời khỏi Tưởng gia. Dù sao ông ta và Tưởng Nghi cũng không có con, Tưởng Triệu Thành đối với người con rể rẻ tiền này luôn ước gì không nhìn thấy.

Đến phòng khách của Tưởng gia, Tưởng Trọng đang hao tổn tinh thần vì đứa con trai độc nhất ốm yếu, nếu không cũng không vội vã cưới vợ cho anh ta như vậy.

Những cô gái xuất thân bình thường thì chướng mắt, con gái thế gia lại không ai chịu gả cho anh ta, thật vất vả mới nhìn trúng A Lê thì lại bỏ đi rồi, hiện tại có lẽ không ai ủ rũ hơn hai cha con nhà này.

Trần Hạo kìm nén khóe miệng sắp nhếch lên, Tưởng Trọng cũng nhìn thấy ông ta, hai người vẫn phải giải quyết tình huốn, chào hỏi xong Tưởng Trọng bắt đầu hỏi ông ta về chuyện của A Lê, nói đến cùng vẫn hy vọng con trai mình có thể là người thừa kế.

"Tôi đã nhiều năm không gặp nha đầu này, cũng không liên lạc với con bé."

"Cô ta không phải còn có bà ngoại sao?"

Được Tưởng Trọng nhắc nhở, Trần Hạo nhớ tới bà lão kia, nhiều năm nằm trong bệnh viện như vậy, nhưng lại là điểm yếu của A Lê.

Trở lại nhà riêng của mình, tâm phúc của ông ta đã đến pha trà cho ông ta, hơn nữa còn nói lại toàn bộ chuyện của Tưởng Văn Kiệt.

"Họ Diệp cũng không phải thứ tốt đẹp gì."

Trần Hạo nhớ lại khuôn mặt của Diệp Tu, ông ta không rõ người đàn ông này vì sao lại muốn giữ lại đứa con riêng của mình, chẳng lẽ là thật sự thích nha đầu này.

"Lão gia, tiểu thư A Lê đang ở Vân thị, nếu ngài muốn tìm, chúng ta tùy thời đều có thể đi."

"Ai nói ta muốn tìm cô ta?"

Tâm phúc sửng sốt, "A Lê tiểu thư không phải sắp gả cho Văn Kiệt thiếu gia sao?"

Trần Hạo lắc lắc chén trà trong tay, "Cậu nói xem, làm ba vợ của Diệp Tu tốt, hay là làm ba vợ của Tưởng Văn Kiệt tốt hơn?"

Đây không phải là câu hỏi lựa chọn, huống hồ ba vợ của Tưởng Văn Kiệt cũng sẽ không thành, người ta căn bản sẽ không nhận ông ta.

Tâm phúc hiểu rõ, buông ấm trà đi ra ngoài cửa, tay đặt trên nắm cửa lại bị Trần Hạo gọi lại.

"Từ từ."

"Tiên sinh, ngài có gì dặn dò."

Trần Hạo nhớ lại lời của Tưởng Trọng, "Đi tìm bà lão kia, vẫn kế đó."

Sau khi Tưởng Trọng tiễn Trần Hạo đi liền rơi vào trầm mặc, thủ hạ tới nói Tưởng Văn Kiệt hỏi bọn họ về chuyện đôi mắt kia, bọn họ không dám trả lời, hiện tại thiếu gia một mình ở trên lầu phát hỏa, nên bọn họ không dám giấu diếm, sợ anh ta lại tức điên lên.

Người đàn ông trung niên che mắt lại, kìm nén cơn phẫn nộ, dỗ dành con trai. Nhưng ông ta vừa đi, Tưởng Văn Kiệt lại gọi điện cho một người lạ mặt.

Là một người mới đến, cần có cơ hội để leo lên, cho nên một chút ân huệ của anh ta đã có thể khiến anh ta ôm đùi mình.

"Đi mang bà ngoại của A Lê đến đây, đây là địa chỉ."

Tưởng Văn Kiệt cũng không phải là thích A Lê, cô chỉ là sự tồn tại có thể có có thể không với anh ta. Nhưng, nói không cần cũng là anh ta nói, không tới phiên đứa con hoang kia nói.

Khi thủ hạ đến viện điều dưỡng của bà ngoại A Lê, nơi này sớm đã người không nhà trống, mùi thuốc vẫn lơ lửng theo lớp bụi bặm trong phòng, nhưng hỏi ai cũng không biết tung tích của bà.

Tưởng Văn Kiệt lại đánh hụt lần nữa, anh ta có chút thất bại ngã lưng xuống giường, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện khuôn mặt của Diệp Tu.

----------

Truyện được cập nhật sớm nhất tại:

https://truyenhdt.com/truyen/tang-kieu-3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro