Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thêm một bước tiếp xúc thân mật, Tiếu Duyên cuối cùng cũng dám giao tiếp với Hà Tiến trong những lúc bình thường, khi gặp anh cô đã chủ động nói chuyện, không hề né tránh. Hà Tiến là một giáo viên tư nhân của thôn Hà Tử, chỉ cần có trẻ con muốn đi học, anh sẽ có việc làm, dựa vào năng lực của bản thân, cha mẹ anh cũng đều là nhân vật có uy tín, anh sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Sau khi Trương Anh đính hôn, Chu Quế Hoa bỗng giác ngộ và để mắt đến hai cô con gái ở nhà. Nhất là Tiếu Lan, không phải không có người tới bàn chuyện xem mắt mà ngược lại  người coi trọng cô không hề ít, Tiếu Lan lại kén cá chọn canh luôn có chỗ không vừa ý.

Chu Quế Hoa mỗi khi có việc gì là lại nhắc đến, hôm nay sau khi tan làm cả nhà đều tập trung ở đây, Tiếu Duyên đang nấu ăn trong bếp thì nghe thấy tiếng dao rựa chặt thớt gỗ trong nhà, lực chặt rất lớn. Trong thôn những nhà nuôi heo cũng chỉ có bấy nhiêu, Chu Quế Hoa vất vả lắm mới giành được danh ngạch, một bữa ăn của lợn còn quan trọng hơn bữa ăn của họ.

Chu Quế Hoa chặt một rổ cỏ heo, giọng nói cao vút cứ như vậy truyền vào tai Tiếu Duyên, đầu tiên là lảm nhảm mấy câu chuyện phiếm trong thôn. Sau đó nhắc tới chuyện Trương Anh và Tiếu Mai đều đã đính hôn, con rể của gia đình này tốt hơn, cuộc sống gia đình kia dễ chịu hơn.

So với những người tới dò hỏi Tiếu Lan cũng chẳng kém hơn. Tiếu Duyên hâm nóng cháo đã sôi trong bình, vớt cải chua từ hũ nước chua ra, cắt thành từng miếng vuông vừa ăn. Chu Quế Hoa đang nói chuyện một mình, thấy Tiếu Lan không để ý tới mình, Chu Quế Hoa bèn hỏi: "Cũng không biết ngươi chọn người như thế nào, sắp hai mươi rồi, còn không thăm dò chuyện này, qua hai năm nữa sẽ là người ta chọn ngươi, còn không bằng hiện tại."

Tiếu Lan xoay người đặt sách lên đầu gối, "Nương gấp cái gì,chuyện gì đến thì sẽ đến, những thứ nói đó không thích hợp, con ra đồng kéo về cho nương một người con rể nhé?"

Chu Quế Hoa hừ Tiếu Lan một tiếng, muốn hỏi cô có phải nhìn trúng người nào không, mặc dù trước đó cô ấy nói cô ấy đã nghĩ về Hà Tiến, bà cũng tự giác thêm mấy phần lưu ý về người này. Hà Tiến có tiền đồ, cả thôn ai cũng muốn, nghe nói trấn trên cũng có người tới dò hỏi, cho nên bà cũng không dám nghĩ tới.

Nếu Tiếu Lan thực sự phải lòng Hà Tiến, không chịu chấp nhận người khác, vậy sẽ bị lỡ dỡ ở đây rồi. Chu Quế Hoa càng nghĩ càng thấy có khả năng, càng nghĩ càng cảm thấy không được, âm thầm thăm dò ngữ khí của Tiếu Lan, Tiếu Lan dở khóc dở cười, "Ồ, tất cả các cô gái trong thôn đều nhìn trúng hắn, vậy nên con cũng để mắt đến hắn sao? Nghĩ gì vậy?"

Tiếu Lan đọc nhiều sách, xem qua rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn nước ngoài, cô được khuyến khích rất nhiều bởi nhân vật chính chống lại số phận và phấn đấu cho hạnh phúc của chính mình. Cô tự nhận mình không giống với những người cùng trang lứa trong thôn, họ càng theo đuổi thứ gì thì cô lại khinh thường gạt đi. Trước kia cô cũng cảm thấy Hà Tiến là của hiếm, sau giờ làm việc, thỉnh thoảng cô cùng kế toán thôn đi họp ở thị trấn, gặp gỡ nhiều người, mở rộng tầm mắt, biết trên đời này núi cao còn có núi cao hơn.

Với điều kiện của cô, cô còn không tìm được người tốt hơn sao? Các cô gái trẻ tuổi đều có một loại mù quáng tự tin vào chính mình, Tiếu Lan xác thực là học giỏi, ai lo thì lo chứ chưa đến lượt cô, "Nương người còn nói con, Duyên Tử nhà ta còn thân cận với Hà Tiến hơn con đấy, người còn chưa đủ người lo lắng."

Tiếu Lan thuận miệng kéo Tiếu Duyên ra chặn, Tiếu Duyên bưng chậu đi qua nhà chính với vẻ mặt sững sờ, Chu Quế Hoa dừng lại, nhìn về phía Tiếu Duyên. Nữ nhi thứ hai nhà bà nhìn bộ dáng vẫn còn trẻ con, vẻ mặt ngây thơ, chưa đến lúc nói về việc gả chồng, Chu Quế Hoa ngoảnh mặt đi, tiếp tục băm cỏ heo.

Ăn cơm xong, dọn dẹp bát đũa, Tiếu Duyên cõng cái giỏ trên lưng. Chân núi sườn núi Dương Hà lúc này yên tĩnh, gia súc trong thôn đang kêu rống, mặt trời đã lặn, chuồng bò giống như một người khổng lồ độc lập, trong bóng tối yên tĩnh tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Tiếu Duyên leo lên con dốc nhỏ, nghe thấy trong chuồng bò có tiếng nói chuyện, cảm thấy kỳ quái, cô cùng Triệu Phàm Cao tiếp xúc đã lâu, chưa từng thấy qua chỗ của ông có khách. Người trong phòng có lẽ nghe được động tĩnh, liền có hai người ra đón.

Hà Tiến vừa thấy là Tiếu Duyên, liền vẫy tay gọi cô qua, Tiếu Duyên có hơi lo lắng, đi theo vào phòng. Nơi ở của Triệu Phàm Cao đơn sơ, không có gì chiêu đãi, hai người mỗi người cầm một thỏi nam châm góc mở uống nước.

Trên bàn chất đầy đầy sách vở lặt vặt, phòng chật chội, rất khó tìm một chỗ sạch sẽ đặt chân, ngọn đèn dầu nhỏ phát ra ánh sáng trong suốt, chiếu lên khuôn mặt dịu dàng. Hà Tiến ở trong hoàn cảnh như vậy dáng người vẫn thẳng tắp như cây tùng, nụ cười dịu dàng.

Tiếu Duyên luôn cảm thấy với khí chất ăn mặc của anh, đứng ở chỗ này là ủy khuất anh, cô đem thảo dược trong giỏ đặt ở một góc. Tiếu Duyên rất thuần thục, nhanh nhẹn dọn dẹp phòng của Triệu Phàm Cao, thấy đồ đạc vẫn nhiều và lung tung, nhưng ít nhất cũng không bừa bộn như trước.

Tiếu Duyên không có gì để nói với Hà Tiến, Hà Tiến nói chuyện với Triệu Phàm Cao chuyện trên thị trấn, thậm chí là nơi rộng lớn hơn, cô cũng nghe không hiểu. Cô nhìn thấy trên bàn có hai gói đồ được gói kín trong giấy bơ, hình như là bánh bích quy ngọt ngào chỉ bán trong thị trấn, chắc là do Hà Tiến mang đến.

Cũng không nói nhiều lắm , Hà Tiến đứng dậy đưa sách trong tay cho Triệu Phàm Cao, "Thầy Triệu cuốn sách ông muốn khó tìm lắm, hai cuốn sách này ít nhiều có liên quan với nhau, nếu thấy có tác dụng thì cứ đọc tạm nghiên cứu, khi nào tôi đi tỉnh lại tìm tiếp."

"Làm phiền đồng chí Hà rồi, có cái này sẽ giúp tôi rất nhiều."

Mặc dù Triệu Phàm Cao bị nhốt ở chỗ này cải tạo không thể cởi mũ trên đầu, nhưng không có một khắc nào ngừng học tập. Ông không thể xuất bản các tác phẩm của mình nữa, để không bị nghi ngờ là giai cấp tư sản, ông không còn viết báo nữa mà tham gia dịch thuật.

Mặc dù hoàn cảnh đơn sơ, cuộc sống gian khổ, nhưng ông có tấm lòng hướng về phía trước, kiên cường, gửi gắm mọi nỗi đau và hy vọng của ông. Chỉ cần đắm chìm trong công việc, tất cả những điều tồi tệ trong cơ thể, tất cả những đau đớn trong tâm trí đều có thể bỏ qua.

Hơn nữa, hầu hết những người ông gặp đều là người tốt, sẵn lòng dành cho ông ấy sự giúp đỡ và quan tâm thầm lặng, Triệu Phàm Cao thỏa mãn rồi. Thời điểm Hà Tiến và ông quen nhau không tốt lắm, anh vẫn giúp ông tìm kiếm tư liệu, điều này đã mang lại sự trợ giúp rất lớn cho công việc của ông ấy, một số ý kiến ​​​​của hai người rất ăn ý, điều này đã tăng thêm rất nhiều sự kết nối giữa họ.

Triệu Phàm Cao tiếp nhận sách, muốn tiễn Hà Tiến ra cửa, thế nhưng Hà Tiến không muốn ông tiễn vì đôi chân của ông ấy bị tật. Tiếu Duyên đứng bên cạnh rất yên tĩnh, Triệu Phàm Cao quay đầu thấy cô thẹn thùng như vậy, vẫy tay nói: "Tiếu Duyên, cháu giúp ông tiễn đồng chí Hà đi."

Tiếu Duyên liền cõng giỏ lên tạm biệt, họ cùng nhau đi xuống đồi, Hà Tiến cũng không hỏi Tiếu Duyên tại sao lại thân thiết với Triệu Phàm Cao như vậy, chỉ dặn dò cô không nên để người trong thôn nhìn thấy. Tiếu Duyên nghe anh nói trong lòng cảm thấy ngọt ngào, vẫn là đặc biệt quan tâm dặn dò cô.

Thân phận Triệu Phàm Cao ở trong thôn rất đặc biệt, không ai muốn lại gần, không ngờ cô và Hà Tiến lại có giao điểm như này, Tiếu Duyên cảm giác bọn họ dường như lại có một bí mật nhỏ với nhau, độc nhất vô nhị.

Tất nhiên, mối quan hệ giữa cô và Hà Triệu vẫn tệ như ngày nào, đối phương luôn thích trêu chọc cô, xuất phát từ tâm lý sợ hãi chán ghét, Tiếu Duyên không chịu cười với Hà Triệu, nhìn thấy hắn liền trốn. Khiến cho Hà Triệu buồn bực không chịu được.

Trương Anh thấy Hà Triệu luôn đến chặn Tiếu Duyên, cô trưởng thành hơn Tiếu Duyên, lại là người sắp kết hôn, suy nghĩ tương đối nhiều. Nói nhỏ với Tiếu Duyên, "Ngươi còn nhớ Hạ quả phụ kia không, chính là người lúc trước cùng Tôn Sơn Tam lăn lộn cùng một chỗ."

Tin đồn là thứ không thể ngăn cản, cho dù trong thôn cấm mọi người công khai thảo luận hành vi không đứng đắn vì hình ảnh của thôn Hà Tử, thì các thành viên trong thôn cũng sẽ không tránh khỏi có vài câu nói đùa, lời đồn cứ truyền bá như vậy, càng ngày càng nghiêm trọng.

Đàn ông thường xuyên vào nhà Hạ quả phụ, mọi người ngầm hiểu, phụ nữ sợ đàn ông của mình ra ngoài lêu lổng nên trông chừng chặt chẽ, lại vui vẻ xem người khác đùa giỡn. Trương Anh nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước Tam đường thúc của ta cùng tam đường thẩm ở nhà nháo gà chó không yên, nghe nói cũng bởi vì Hạ quả phụ kia, thật quá đáng."

Tiếu Duyên lắng nghe, không tiện đi phán xét đúng sai trong nhà người ta, dù sao chú ý vẫn là trưởng bối cùng thôn, "Không thể nào, ta nghe người ta nói Hạ quả phụ cũng rất đáng thương, sống cũng không dễ dàng."

"Cô ta không dễ dàng cái rắm, nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều sợ cô ta, cô ta sống tốt hơn bất cứ ai. Hà Triệu không phải luôn chọc ngươi sao? Ngươi cẩn thận một chút, mấy ngày hôm trước ta về nhà thấy Thiết Ngưu nói chuyện với Hạ quả phụ, ôi, đứng cũng rất gần, nói không chừng Hà Triệu cũng rất thân thiết với Hạ quả phụ kia, ai biết được."

Thật ra, cô ấy thấy Thiết Ngưu bị Hạ quả phụ giữ chặt, hắn khó xử xoay người theo cô ta vào phòng, không biết đã làm chuyện bẩn thỉu gì. Dù sao Tiếu Duyên vẫn là một cô gái nhỏ, chính cô cũng thẹn thùng khó có thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ ám chỉ.

Hai người lẩm bẩm nói xấu, cũng thật trùng hợp, sau khi tan làm, họ nhìn thấy Hà Triệu trên đường, theo sau là Hạ quả phụ. Cô ta cười híp mắt nói chuyện với hắn, tư thái động tác, lời nói, rất lẳng lơ.

Tiếu Duyên và Trương Anh trố mắt nhìn, Trương Anh bộ dạng như bắt quả tang, từ xa khịt mũi với Hà Triệu, kéo Tiếu Duyên rời đi. Lúc Hà Triệu nhìn thấy bọn họ đã chạy thật xa.

Sau khi chia tay với Trương Anh, Tiếu Duyên đi thăm thỏ con , thấy một ổ trắng trẻo mập mạp cô hài lòng trở về nhà. Hà Triệu đang ở trên đường chờ cô, hai tay đút túi quần, rất nhàm chán, đá đi đá lại những viên sỏi trên mặt đất.

Cổ Tiếu Duyên bị chặn lại, cô xoay người trốn, Hà Triệu đã sớm nhìn thấy cô, liền kéo cô lại, mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con muỗi, "Em chạy cái gì?"

Hà Triệu vừa nhìn thấy Tiếu Duyên cả người liền ngứa ngáy, trong đầu không tự chủ được nghĩ đến những chuyện kia, khiến cơ thể nổi lên phản ứng. Hắn không thừa nhận những suy nghĩ của mình rất xấu xa, nhất định là do Tiếu nha đầu quá câu dẫn người, không muốn xấu hổ, cho nên một khoảng thời gian hắn mới tránh mặt cô.

Quay người lại, phát hiện người ta một chút cũng không để ý, toàn bộ tâm trí đều đặt ở chỗ anh trai hắn, Hà Triệu tức giận vừa buồn vừa đau. Tên Thiết Ngưu kia gần đây cũng không biết bị cái gì ngáng chân, không có thời gian chơi với hắn, Hà Triệu đã chạy đến nhà ông ngoại trong thị trấn ở lại hai ngày.

Hôm nay hắn vừa trở về, muốn đi thăm cô, tính toán thời gian tan làm, định chặn người trên đường về nhà, lại bị Hạ quả phụ lại trước. Cô ta ngôn ngữ  cử chỉ rất là ngả ngớn, đùa giỡn màu mè, hắn chán ghét chỉ muốn bỏ chạy, đối phương đột nhiên nhào tới chộp lấy đũng quần của hắn.

Hà Triệu dù thế nào cũng chỉ ở trong mộng ôm Tiếu Duyên cao trào tám trăm lần, hắn vẫn là một đứa trẻ, làm sao thấy qua trận chiến, gần như bị Hạ quả phụ dọa sợ. Chàng trai mới lớn bị một mụ lẳng lơ chặn đường suýt chút nữa bị cô ta chiếm tiện nghi, Hà Triệu tức giận đến muốn đánh người.

Hắn cũng không phải là người tốt tính, vốn chuẩn bị giáo huấn Hạ quả phụ, đối phương lại õng ẹo đi lên dựa vào. Hà Triệu càng tức giận, hắn đẩy người đó ra, "Con mẹ nó ngươi cút xa cho ông một chút, coi ông đây là nhặt rác à?"

Mặt Hạ quả phụ lập tức tối sầm mặt, Hà Triệu quay đầu thấy Tiếu Duyên và Trương Anh biến mất không còn dấu vết, hắn càng tức giận, hung hăng liếc Hạ quả phụ một cái, tựa như đang nhìn thứ bẩn thỉu gì đó, Hạ quả phụ tức giận đến trợn trắng mắt.

Hà Triệu đuổi theo Tiếu Duyên, vốn định giải thích, bị cô né tránh như trốn ôn thần, trong lòng nghẹn lại, lại cảm thấy có chút thương tâm. Tiếu Duyên lườm hắn một cái, "Nói thì nói, đừng lôi lôi kéo kéo."

Hừ, lúc em bị anh hôn đến phát khóc sao không nói lời này, trong lòng Hà Triệu khó chịu, "Tiếu Duyên em lễ phép với anh một chút, đừng tưởng rằng anh không biết em đã làm chuyện gì. Đắc tội anh liền cho em phát run đấy."

Tiếu Duyên không biết như thế nào, nhìn thấy đôi mắt giống với Hà Tiến kia, trong lòng chột dạ, sự kiêu ngạo giảm đi không ít. Cô sợ hãi, Hà Triệu càng khó chịu, bắt nạt con thỏ sợ cứng này, uy hiếp nói: "Cẩn thận anh trộm ổ thỏ của em đi tế miếu Ngũ Tạng, xem em còn dám không."

Tâm tình Tiếu Duyên nhất thời bay lên trời, sau đó lại rơi xuống, "Anh, anh làm sao biết?"

"Dù sao anh cũng biết rồi, sau này em còn chọc anh, anhsẽ không bỏ qua cho chúng nó."

Tiếu Duyên bĩu môi, trong lòng oán thầm, rõ ràng là anh khiêu khích tôi. Bị Hà Triệu nắm trong tay nhược điểm, Tiếu Duyên không thể không lịch sự với hắn, huống chi hắn còn biết tâm tư của cô đối với Hà Tiến.

Hạ quả phụ không phải là người an phận, cô ta đã nghe Thiết Ngưu nói Hà Triệu làm việc lớn, cô ta đã muốn lôi kéo Hà Triệu làm việc đó với mình. Có lần thứ nhất, cô ta đương nhiên chắc chắn sẽ đến lần thứ hai, đồng thời trả thù lời nói chế nhạo của hắn.

Đáng tiếc Hà Triệu cũng không phải là người dễ đối phó, cô ta càng tìm hắn càng trốn, nếu không phải không đánh phụ nữ, Hạ quả phụ đã sớm an tĩnh rồi. Hà Triệu vừa bị Hạ quả phụ đuổi theo liền tiến lại gần Tiếu Duyên, Trương Anh thấy hắn trốn kỹ như vậy, liền tin tưởng sự trong sạch của hắn.

Trương Anh cho hắn một lời khuyên, "Cô ta cứ đuổi theo như vậy, sẽ có những lời đàm Tiếu trong thôn. Ngươilà nam không thiệt thòi, nhưng mấy lời đó cũng không dễ nghe a."

Sao tôi không chịu thiệt, tôi ghê tởm muốn chết, Tiếu Duyên thờ ơ, dường như hắn thế nào cũng không liên quan đến cô, Hà Triệu cáu kỉnh, rất tức giận. Hắn quyết định giáo huấn Hạ quả phụ một bài học, hai ngày sau liền nghe nói cửa lớn nhà Hạ quả phụ bị người ta giội một thùng phân, thối đến mấy dặm đất đều ngửi thấy, vì vậy mọi người phải đi vòng qua.

Ai cũng bảo đáng đời cô ta, khẳng định là nhà nào đó bị cô ta câu dẫn nam nhân trả thù. Trương Anh và Tiếu Duyên nghe được, ánh mắt nhìn về phía Hà Triệu với vẻ mặt khó tả.

"Nhìn tôi làm gì? Ác giả ác báo, liên quan rắm gì đến tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro