Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tết Nguyên Đán đã qua, ở thời đại này, không có gia đình nào giàu sang như nước cả, đến xã viên công xã cũng phải nhịn đói xuống đồng làm việc. Cuộc sống không giàu có, nhưng không thể lơ là những lễ hội tổ tiên truyền lại.

Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị duy nhất của xã đang vào thời điểm bận rộn nhất trong năm, hàng chất thành đống từ góc tường cho đến mái nhà cao bốn, năm mét, giá kệ la liệt. Nhồi nhét đến mức không còn một kẽ hở, hầu hết mọi thứ đều được bày bán ở đây.

Nhân viên bán hàng là một công việc vô cùng có thể diện, không có chút bản lĩnh thì làm sao đứng đây được, thời điểm bận rộn như bây giờ, họ đứng ở phía sau tủ, nhìn như đưa ra lời khuyên. Khi mọi người rảnh rỗi, họ cũng thích tụ tập lại, ngồi trước cửa hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, nhìn dòng người ra vào mua đồ cũng rất vui.

Bọn nhỏ quanh năm suốt tháng khó có được chút tiền nắm trong tay,  đứa ngoan ngoãn dành dụm cho cha mẹ, đứa sôi nổi mua súng ngoại chạy khắp làng. Tiếu Duyên hẹn Trương Anh đến Hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, dưới bậc thang, một nhóm già trẻ đang hút thuốc lá sợi, nói về lịch sử và các triều đại, lũ trẻ thì đuổi nhau xung quanh.

Trương Anh và Tiếu Duyên nắm tay nhau, đi xuống dốc từ trường Tiếu học, "Nương ta bảo ta mua túi muối, ngươi muốn mua gì?"

"Không phải ta gần đến ngày rồi sao? Nương ta đã thương lượng với bên kia rồi. Bảo ta rảnh rỗi thì đi dạo một chút, đừng để đến lúc đó gả vào cửa, mua cái gì cũng không biết. Vậy thì thật mất mặt."

Tập tục nơi này của bọn họ, thúc phụ mới trước khi gả đến nhà chồng, chí ít con rể cũng phải dẫn con dâu vào hợp tác xã cung ứng và tiếp thị một lần, chọn một bộ quần áo chỉnh tề, để tỏ vẻ coi trọng. Trương Anh không thể tìm ra cánh cổng của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị, sợ sẽ lộ cái dốt vào những thời điểm quan trọng.

Tiếu Duyên nhìn một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ thẫm, khoa tay múa chân với Trương Anh, "Cái này thì sao? Ngày lành mặc màu đỏ thẫm, vui mừng biết bao. Ta chưa từng thấy ngươi dùng màu sắc tươi sáng như vậy."

Trương Anh nhìn kỹ một hồi, cảm thấy ánh mắt Tiếu Duyên không tệ, có cô gái nào không thích màu sắc tươi sáng chứ. Quần áo của cô chủ yếu là màu xỉn vì phải làm việc, chưa bao giờ mặc loại vải mềm và đẹp như vậy.

"Làm cái gì vậy ? Tay có sạch không đấy, không mua cũng đừng sờ, làm bẩn rồi còn ai muốn?"

Hai người quay đầu lại nhìn, Lý Tiếu Diễm giống như con gà mái chống nạnh nhìn chằm chằm các cô, cô ta là nhân viên bán hàng duy nhất trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị. Trạc tuổi Trương Anh, cha cô ta là tổng chỉ huy hội chiến công xã. Trong xã hội cũ, Lý gia là một họ lớn của thôn Hà Tử, họ tương đối giàu có và quyền lực.

Khi xã hội mới tiến đến,khi cơn sóng lớn sắp ập đến, thế hệ trước của Lý gia đã kịp thời tuân theo chính sách đúng đắn, được coi trọng. Nhóm người tốt có tư tưởng quay đầu là bờ, lại bởi vì trượng nghĩa khinh tài, đã nỗ lực rất nhiều trong chiến tranh, rất nhiều phú nông ở nông thôn đang sống trong sợ hãi, chỉ có Lý gia vẫn có thể sừng sững không ngã.

Thậm chí còn nhiều thế hệ giữ chức vụ quan trọng trong xã, vì điều đó, Lý Tiếu Diễm được đề nghị làm việc trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị sau khi học xong cấp 2. So với những người cùng lứa tuổi vẫn đang nỗ lực mỗi ngày, xuất phát điểm của cô ta cao hơn rất nhiều.

Thôn Hà Tử chỉ có một hợp tác xã cung ứng và tiếp thị này, thậm chí còn có người từ các làng khác thỉnh thoảng ghé thăm, nhân viên bán hàng vốn không dễ trêu chọc chứ đừng nói đến người có "bối cảnh" như Lý Tiếu Diễm. Trương Anh bĩu môi, đặt khăn quàng cổ về chỗ cũ.

Tiếu Duyên thấy Trương Anh thực sự thích nó, nhỏ giọng nói với cô, "Chúng ta hỏi thăm giá cả một chút,nếu nó không quá đáng, đến lúc đó ngươi nói muốn cái này bọn họ cũng sẽ không nói gì." Vì thế quay đầu hỏi Lý Tiếu Diễm.

Gọi mấy lần nhưng Lý Tiếu Yến dường như không nghe thấy, cô ta chỉ thu dọn đồ đạc trên quầy. Trương Anh đã có chút tức giận, Tiếu Duyên biết hầu hết những người bán hàng trong hợp tác xã cung ứng và tiếp thị đều như vậy, Lý Tiếu Diễm nhiều lắm là càng thái quá một chút, cũng không có gì ghê gớm.

Thật hiếm khi Trương Anh thích nó, chỉ nói vài lời với một giọng tốt đẹp chứ không phải phàn nàn, cô đi về phía quầy. Lý Tiếu Diễm không thèm để ý người khác, cô đành đi qua.

"Cô điếc à? Cô không nghe thấy ai hỏi cô à ? " Hà Triệu ngồi xổm trong đám xem họ chơi cờ, lúc Trương Anh và Tiếu Duyên tới hắn đã nhìn thấy bọn họ. Hắn đút tay vào túi lắc lư ở phía sau, thầm nghĩ tìm cơ hội nói chuyện với Tiếu Duyên cũng tốt.

Cuối cùng nhìn thấy Lý Tiếu Diễm đang chơi trò uy hiếp, Tiếu Duyên có thể vì Trương Anh mà thỏa hiệp vì lợi ích toàn cục, nhưng tính hắn sẽ không tốt như vậy, lửa giận nổi lên. Hắn thầm nghĩ, Tiếu nha đầu hắn đều không nỡ bắt nạt, ngươi con mẹ nó cái củ hành gì, hắn nhăn mặt.

Lý Tiếu Diễm tựa hồ không nghe thấy Hà Triệu cô ta, chỉ thấy ánh mắt của cô ta sáng lên "Tiếu Triệu ca sao lại tới đây? Hôm qua có một loại kẹo mới tới, ta để dành một ít cho ngươi." Cô ta từ quầy đi ra, chỉ nhìn Hà Triệu nói chuyện.

Tiếu Duyên không muốn xen vào, cũng không muốn chào hỏi Hà Triệu, đi theo Trương Anh tiếp tục xem, Trương Anh tức giận nói: "Tiền lương của nhà nước thật là không cầm nổi, lại không phải cho không cô ta, còn rất đắc ý, hừ."

"Cũng không phải một mình cô ta như vậy, mặc kệ cô ta, đồ đạc của ngươi xem kỹ chưa?"

Trương Anh không có tâm trí xem nữa, nhưng không thể không xem, cô đành phải tìm hiểu một chút giá cả của những bộ quần áo, vải vóc mới này. Khi hai người nói chuyện Lý Tiếu Diễm thích phớt lờ họ, nhưng khi Hà Triệu hỏi hộ, cô ta lại cười tủm tỉm mở miệng, điều này khiến Trương Anh rất tức giận.

Trước khi ra ngoài, ta nghe thấy Lý Tiếu Diễm nói chuyện với Hà Triệu giọng dịu dàng gấp 180 lần so với nói chuyện với bọn họ: "Ngươi lâu rồi không có đến thăm ta, lần sau ngươi cùng Thiết Ngưu đi trên trấn chơi lời nói gọi ta nhé, nghe nói mới ra mấy bộ phim..."

Trương Anh giữ chặt tay Tiếu Duyên, đột nhiên quay đầu nói với cô, "Nhìn bộ dạng đáng ghét của cô ta, ngươi lúc đó nên đối xử tốt với Hà Triệu chút, cho tức chết cô ta. Sao đáng ghét như vậy, chúng ta ra đồng để kiếm tiền vất vả, khinh thường ai vậy, nhà cô ta không ai làm ruộng sao?"

Cẩn thận nghĩ lại, Lý gia thật đúng là chả có mấy người làm ruộng, Trương Anh càng tức giận. Cho nên khi Hà Triệu đuổi theo và bày tỏ rằng hắn muốn nói chuyện với Tiếu Duyên, Trương Anh rất hào phóng, tự mình về nhà, còn dặn dò Hà Triệu đưa Tiếu Duyên về.

Hà Triệu đi theo Tiếu Duyên hồi lâu, cô không nói lời nào, hắn gần như đang hát một mình, cuối cùng nhịn không được kéo cô lại.

Tiếu Duyên bình tĩnh nhìn hắn, Hà Triệu lập tức hăng hái hỏi: "Em còn muốn giận bao lâu mới bằng lòng nói chuyện với anh." Hắn nhịn thật vất vả, "Nếu không như vậy đi, em đem cơn giận chia làm mấy phần, lần này đến đây thôi, về sau có cơ hội lại giận được không?"

Đây là đạo lý gì, mệt hắn nghĩ ra được. Cô trợn tròn mắt, muốn dùng sức hất tay hắn ra, Hà Triệu lập tức biến thành bộ dáng bá đạo không nói đạo lý, "Em còn nháo nữa, anh ở chỗ này hôn em."

Tiếu Duyên đột nhiên tức giận như một con cá nóc, hai mắt đỏ lên: "Rốt cuộc là ai đang náo loạn, tôi đều trốn như vậy, anh còn chưa chơi đủ?"

Hà Triệu kiềm chế thái độ đùa giỡn của mình và rất nghiêm túc: "Vậy anh phải nói mấy lần em mới tin tưởng, anh không chơi đùa, anh nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn." Tiếu Duyên không nói một lời, Hà Triệu nhìn đôi mắt trầm tĩnh của cô, đột nhiên có chút linh cảm "Em căn bản mặc kệ anh có đang chơi hay không, dù sao trong lòng em đã hoàn toàn phủ nhận anh, quyết định sẽ không tha thứ cho anh đúng không?"

Tiếu Duyên rút tay lại chắp tay sau lưng, tránh hắn thật xa, e sợ tránh không kịp. Trái tim Hà Triệu giống như bị con kiến đâm một cái, cơn đau buốt truyền đến hốc mắt, nóng đến mức khiến hắn cảm thấy đau nhức.

Áp suất không khí rất thấp, Hà Triệu cho tới bây giờ đều là hi hi ha ha, bộ dáng không đứng đắn, ngoại trừ lần đó bắt nạt cô, hắn chưa bao giờ lộ khuôn mặt vô cảm như vậy. Tiếu Duyên sợ, vừa chạy đi một bước đã bị giữ chặt.

Tay nắm chặt bị bẻ ra, bị nhét vào một thứ gì đó, hắn nói: "Anh đi theo em chỉ là muốn cho em cái này, em không muốn thì vứt đi." Hắn chạy một mạch đến cửa nhà, Tiếu Duyên đưa tay ra xem, trong lòng bàn tay hồng hồng có mấy miếng kẹo dẻo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro