Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ sau cuộc cãi vã ngày hôm đó, Tiếu Duyên đã nửa tháng không gặp Hà Triệu, thường ngày trốn hắn còn không kịp, nhưng bây giờ, lại để ý đến nơi ngày trước hắn thường chặn cô. Mỗi lần nhìn thấy một góc trống vắng, dường như trái tim cũng trống rỗng.

Tiếu Lan đi làm trong thành phố có trở về một lần, đối mặt với cha nương cô ấy rất rạng rỡ vui mừng, lúc còn hai người cô và Tiếu Duyên ở trong phòng mình lại nhịn không được kể khổ. Cô ấy cảm thấy mình bị lừa, nói là giới thiệu đến bộ phận kinh tế mậu dịch huyện làm việc, người ngoài nghe đều cảm thấy tốt, nhưng dù sao cô ấy cũng không phải người trong biên chế, người cũ bên trong đều rất cao ngạo, người mới tới làm vừa bị khi dễ vừa vất vả.

Tiếu Duyên vừa gấp quần áo vừa nghe cô than thở, người này dễ ở chung, người kia gian xảo, ở trước mặt lãnh đạo giả bộ chăm chỉ hơn người khác. Cuối cùng nói rằng, còn không bằng ở trong thôn làm một kế toán nhỏ, cách nhà lại gần, càng thoải mái.

"Quà cũng tặng rồi, chị cũng làm ở đó rồi, nếu là em sẽ nắm chắc cơ hội học tập, chịu chút thiệt thòi cũng không sao. Chờ học được những điều đó, chịu khổ chịu khó từ trên xuống dưới đều yêu, còn cần phải sợ ai." Tiếu Duyên nói những lời này một cách nhẹ nhàng, khiến Tiếu Lan nghĩ là mình không nhận ra cô.

Cô vẫn luôn cảm thấy muội muội của mình đúng như lời mẹ nói, ngu xuẩn ngu xuẩn, ai biết Tiếu Duyên thâm tàng bất lộ, trong lòng hiểu rõ, lại nhịn không nói ra. Bộ phận bọn họ có một người, gặp ai cũng cười híp mắt, rất thành thật, không ai coi trọng anh ta.

Hai ngày trước, cô vô tình phát hiện ra người đàn ông đó là con trai của bí thư, cô tận mắt nhìn thấy đối phương gọi ba. Lúc đó cô rất mừng vì cô không bắt nạt anh ấy làm điều này điều kia, đương nhiên cô mới đến làm cũng không dám, nhưng thời gian dài biết đâu anh ấy sau này cũng sẽ 'cộng tác' với cô, sau đó hạ quyết tâm không nên coi thường bất luận kẻ nào.

Hiện tại Tiếu Duyên cho cô cảm giác giống như người kia, ánh mắt xa lạ của Tiếu Lan đảo qua Tiếu Duyên hai lần, "Em cũng không ngốc đâu, bình thường nói nhiều chút, nương chúng ta cũng đỡ lo em có thể bị người ta bắt cóc bỏ trốn."

Tiếu Duyên đem quần áo cất vào trong tủ, Tiếu Lan khoanh chân ngồi ở trên giường, thoải mái nhàn nhã nói: "Đoán xem ta ở trong thành nhìn thấy ai? Ngươi tuyệt đối không đoán được."

"Ai vậy? "Tiếu Duyên phối hợp nói.

"Hà Triệu! Ai có thể nghĩ tới, không phải hắn rất vô công dỗi nghề sao ? Vậy mà lại học lái xe ở bộ phận mậu dịch, chú của hắn chính là tài xế của bộ phận mậu dịch. Nhà bọn họ tình trạng thật tốt, từ trên xuống dưới đều có công việc đứng đắn. Vừa có thể diện lại thực tế."

Nếu Tiếu gia cũng có mấy người họ hàng giàu có, cô khẳng định không đến mức bị người khi dễ làm chân chạy vặt, Tiếu Lan đáng tiếc nghĩ, "Còn học rất ra dáng, chính là cảm giác không giống với ở trong thôn,có vẻ như không thích nói chuyện, thấy ta còn rất lễ phép. Không phải là nhà hắn ép hắn đi làm chứ."

Tiếu Lan nhớ tới dáng vẻ Hà Triệu, hắn bày ra dáng vẻ lãnh khốc không dễ chọc, nhưng lại giống như nhân vật trong phim. Các cô gái ở Bộ Kinh tế đặc biệt thích nhìn hắn, nhưng lại ngại nói chuyện với hắn.

Hà Triệu rất khách sáo với cô, khiến mấy cô gái đó suốt ngày tới hỏi thăm cô về hắn, nhờ vậy mà cũng thân cận hơn với bọn họ, xem như nhờ phúc của Hà Triệu.

Đột nhiên nghe thấy tên Hà Triệu, Tiếu Duyên nhất thời không kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới nói một câu, phải không, không quan trọng.

Hà Triệu đã ở thành phố được hai mươi ngày, Ngũ thúc của hắn là tài xế xe tải, mỗi ngày đều chạy quanh quận. Hắn còn chưa đủ tư cách để chạm vào vô lăng, nhưng Ngũ thúc nói đầu óc hắn linh hoạt, học một chút liền hiểu, bản lĩnh suy một ra ba rất mạnh, không bao lâu nữa là có thể chính thức bắt đầu học.

Chạy xe trở về, ăn cơm xong, Ngũ thúc thích nhấp một ly rượu nhỏ nghe radio. Hà Triệu lúc này là thời gian của chính mình, vì vậy hắn   ta tìm một nơi cao và ngồi trên đó để ngắm trăng.

Ngũ thúc hỏi hắn có phải nhớ nhà hay không, còn cười hắn quả nhiên là tiểu hài tử, gần nhà như vậy có gì để nhớ, cũng không phải là không thể về. Hắn cũng cảm thấy Ngũ thúc nói có lý, nhưng có người cho dù đứng ở trước mặt, bọn họ tựa hồ cách xa vạn dặm không cách nào tới gần.

Nửa năm nay hắn tựa hồ trưởng thành không ít, hiểu chuyện hơn, người trong nhà đều nói như vậy, Hà Triệu cảm thấy không khác trước là mấy. Hắn chẳng qua chỉ là lần đầu tiên để ý một người, cuối cùng cũng bắt đầu suy nghĩ đến tương lai, nhận ra rằng hắn không thể tiếp tục dựa dẫm vào cha mẹ, nhưng kết quả là... thôi không nói nữa.

Hà Triệu hai chân đung đưa trên không, hai tay chống ở phía sau, có chút muốn ngủ gật. Tiếu Lan hô vài tiếng mới thu hút sự chú ý của hắn, vẫy tay gọi hắn đi xuống.

Hà Triệu vốn định mặc kệ cô, đột nhiên nghĩ đến hôm nay Tiếu Lan hình như đã về nhà. Trong lòng khẽ động, hắn đứng dậy không thèm vỗ bụi trên chân, bước xuống dốc với đôi chân dài.

Tiếu Lan xách theo một chiếc túi vải đến gần hắn, "Này, dưa muối nhà ta làm, ta đựng vào hai bình. Nơi này chỉ có hai chúng ta là người thôn Hà Tử , chăm sóc lẫn nhau thôi, cho ngươi một bình."

Lúc cô ấy về thôn, cô ấy mới nghĩ rằng mình nên tiếp xúc với Hà Triệu nhiều hơn một chút, dù là thân thích của hắn, hay là bản thân hắn đều có lợi với công việc của cô ở bộ phận mậu dịch. Không chút nghĩ ngợi liền bảo Tiếu Duyên chuẩn bị chút đồ cho cô mang theo, còn đặc biệt dặn dò chia thành hai phần đựng riêng.

Tiếu Duyên cũng không hỏi, biết cô thích ăn dưa muối trong nhà, nên tìm lọ đựng không biết mua lúc nào, đựng đầy hai lọ, Hà Triệu cầm trong tay cảm thấy nặng trịch. Tiếu Lan nói, "Đừng nhìn màu nó đen vậy nhưng ăn ngon lắm, nương ta không rảnh nên đây là em gái ta làm. Tốn rất nhiều công sức chặt mầm hương xuân trên cây, xuống ruộng đào cây diếp cá, còn trộn lẫn hành rừng mà nhà người ta không có đâu, ta thích ăn nó với cơm."

Hả? Tiếu Duyên làm ? Hà Triệu ban đầu không muốn, nhưng khi nghe những lời đó, hắn ta giật lấy nó, như thể hắn ta sợ Tiếu Lan sẽ hối hận. Trên tay bỗng nhiên trống không, Tiếu Lan bối rối một chút, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt khinh bỉ của Hà Triệu, "Cơm đến há miệng áo đến đưa tay, sao ngươi không tự mình làm đi? Chỉ biết hưởng thụ thành quả lao động của người khác, bộ dạng tư bản chủ nghĩa điển hình."

Không hiểu sao lại bị công kích, Tiếu Lan càng bối rối. Không phải, câu nói kia là nói ý gì? Bắt người mềm tay ăn người miệng ngắn, Hà Triệu có chuyện gì với hắn vậy? Cô còn chưa kịp hỏi, Hà Triệu đã xoay người rời đi, thanh âm gợi đòn truyền đến: "Nói cám ơn thay ta." Đi hai bước lại dừng lại, gãi gãi đầu có vẻ hơi nản lòng: "Quên đi, cũng đừng nói là ngươi tặng đồ cho ta, cứ như vậy đi."

Cuộc sống cứ như vậy trôi qua không mặn không nhạt, mỗi ngày dường như trôi qua rất chậm, chớp mắt lại đến ngày Tiếu Lan về nhà. Hà Triệu cuối cùng cũng có thể chạm vào tay lái, ngũ thúc thậm chí yên tâm mấy lần để hắn lái, còn mình thì ngủ gật ở ghế lái phụ.

Hà Triệu vẫn luôn rất tích cực, hôm nay nghe nói vài ngày nữa Tiếu Lan sẽ về nhà, liền xin nghỉ với ngũ thúc. Mấy ngày nay hắn đều ở đây, chưa bao giờ đề cập muốn về thăm nhà, hôm nay rất khác thường, nghĩ đến Tiếu Lan thường xuyên tới tìm người, lại nghe hắn nói muốn đưa Tiếu Lan trở về, ngũ thúc cười bí ẩn.

Tiếu Lan đã sớm cho người gửi thư, nói rằng cô ấy sẽ quay lại, có chút đồ cô ấy không thể cầm đi vì vậy cô ấy đã gọi Tiếu Duyên hoặc là Tiếu Phi tới đón. Lúc Tiếu Lan đi thấy Hà Triệu, còn rất vui mừng cho rằng hắn trùng hợp cũng được nghỉ.

Làm sao cô biết được Hà Triệu cố ý không nói trước cho cô, chỉ sợ cô đến lúc đó phiền toái hắn, trong nhà không cho người tới đón. Mà Tiếu Phi phải đi học, Tiếu Nhất Đức ra đồng, Chu Quế Hoa chăm sóc heo con bảo bối, tám chín phần mười là Tiếu Duyên tới đón Tiếu Lan, đến lúc đó hắn có thể nhìn thấy Tiếu Duyên. Trong lòng Hà Triệu tính toán như vậy, bước lên xe về nhà, lòng không khỏi vui mừng và mong chờ.

Khi bước xuống xe, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, hắn bỗng thấy lòng nhẹ nhõm và có chút phấn khích. Thật giống như nam nhân đi xa, trèo đèo lội suối luôn muốn về nhà, vì biết rằng luôn có người ở nhà chờ đợi mình.

Mặc dù cuộc cãi vã lần đó ầm ĩ long trời lở đất, bề ngoài họ có vẻ như những người xa lạ, hắn vẫn nhịn không được mà chú ý đến Tiếu Duyên. Hắn biết mình rất vô dụng, lúc nghĩ không thông cũng khinh bỉ chính mình. Nhưng nếu có thể nhịn được tim đập thình thịch nhất thời, liền sẽ không cảm nhận được sự tấn công đến chết không thay đổi.

Hắn giúp Tiếu Lan xách đồ xuống, khiến hắn loạng choạng, "Cái gì mà nặng như vậy?"

Tiếu Lan mặt biến sắc, "Này này, ngươi cẩn thận, là vải ta mua trong thành, đừng làm hỏng."

Tiếu Duyên không ngờ sẽ nhìn thấy Hà Triệu, có chút không được tự nhiên, cô đưa tay đón lấy hành lý của Tiếu Lan. Hà Triệu rất tự nhiên đem túi hành lý chuyển tay đến  kia, bàn tay trống không suýt chút nữa bảo cô nắm lấy, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, cả người nóng bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro