Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Duyên cảm thấy ánh mắt nương cô đã hạ thấp, trước kia cả thôn chỉ có Hà Tiến có thể xứng với Tiếu Lan, hiện tại Hà Triệu miễn cưỡng cũng có thể. Chắc chắn bà chưa từng nghe qua chuyện Tiếu Lan ủng hộ ý tưởng yêu đương tự do, mỗi lần Tiếu Lan đọc sách, liền đặc biệt hâm mộ tình yêu hoàn mỹ của nhân vật chính trong sách, dốc lòng thoát khỏi thoát khỏi sự kiểm soát của những cuộc hôn nhân sắp đặt.

Có lẽ vì suy nghĩ cổ hủ của Chu Quế Hoa, Tiếu Lan cái gì cũng nguyện ý chia sẻ với mẹ ruột, nhưng quan điểm về hôn nhân này chỉ bộc lộ trước mặt Tiếu Duyên. Cho nên trước kia mỗi lần Chu Quế Hoa nhắc tới chuyện nhà chồng, Tiếu Lan luôn luôn phản kháng.

Nguyện vọng của nương cô chỉ sợ không thực hiện được, cô nếu không muốn liên quan tới Hà Triệu, tự nhiên sẽ nghĩ hắn sau này nhất định sẽ cùng người khác kết hôn. Nhưng cô có một sự tự tin không thể giải thích được, chắc chắn Hà Triệu sẽ không ở bên Tiếu Lan.

Nhưng Chu Quế Hoa đã nói như vậy rồi, kì vọng của bà với Tiếu lan là không có giới hạn.

Tiếu Duyên gần đây bề bộn nhiều việc, Chu Quế Hoa hoàn toàn giao nhiệm vụ nuôi heo cho cô. Từ lần trước cô đề xuất muốn đi học, Chu Quế Hoa không đồng ý, không bảo cô ra đồng nữa, việc nhà từ trong ra ngoài đều giao cho cô.

Một người chú họ gần nhà cô bị ngã từ trên núi xuống và bị thương ở chân, không chỉ không thể ra đồng, mà đến nghỉ ở nhà cũng phải có người trông coi. Đường thẩm nói với Chu Quế Hoa, gửi con út đến nhà bà, nhờ Tiếu Duyên giúp đỡ chăm sóc một chút.

"Ngươi nói số phận này, mười mấy người cùng đi, nhưng chỉ có hắn bị đá đập bị thương, giờ ta cũng không ra đồng được. " Đường thẩm tố khổ với Chu Quế Hoa.

"Ai mà ngờ được chứ, cũng may chịu khó dưỡng thương là được, may mắn trong bất hạnh. Ngươi nghĩ thoáng một chút. " Chu Quế Hoa khuyên nhủ.

"Còn có thể làm sao? Chính là bận chết ta, hầu hạ hắn bề bộn nhiều việc từ trong ra ngoài, còn đứa con nhỏ ở nhà."

Chu Quế Hoa cùng đường thẩm quan hệ tốt, nên lập tức nảy ra chủ ý, "Mấy ngày nay Duyên Tử nhà ta ở nhà, buổi trưa để nó giúp ngươi chăm sóc Tiếu Trung, buổi tối ngươi đón Tiểu Trung trở về."

Vì thế Tiếu Duyên liền có thêm một cái đuôi nhỏ, cô ở nhà nấu thức ăn cho heo, cho heo ăn, cho gà ăn, phía sau liền có một quả mướp lùn, chạy chậm bổ nhào lên bắp chân cô cười chảy nước miếng. Có đôi khi buổi tối mẹ nó tới đón, còn nháo không về muốn ngủ với Tiếu Duyên.

Đường thẩm rất vui vẻ, "Tiểu Trung không thích thân cận người khác, hiếm khi thích Tiếu duyên, chứng tỏ được nó chăm sóc tốt." Lại nói với Chu Quế Hoa, "Con gái trong nhà nuôi tốt như vậy, không biết tiện nghi ai."

Chu Quế Hoa cười nhếch môi, nói bàcũng lo lắng. Tiếu Duyên bận rộn chuyện của mình, không nghe thấy các hai người họ rốt cuộc nói thầm cái gì. Buổi tối Chu Quế Hoa cao hứng bừng bừng nói với cô, Đường thẩm chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho cô, dọa Tiếu Duyên nhảy dựng.

"Gặp mặt trước, có được hay không hai người tự mình phát triển, ta không can thiệp, cũng không phải ép ngươi hiện tại kết hôn. Nếu thực sự nhìn trúng, từ từ tìm hiểu vài năm đỡ cho đến tuổi mới vội vàng đi tìm." Chu Quế Hoa giải thích với cô như vậy, dù sao hiện tại kết hôn đều theo con đường này.

Tiếu Duyên yên lặng thở dài, cô cũng không có lý do gì để từ chối, chẳng qua chỉ là gặp mặt, sau này thế nào cũng không do cô quyết định. Cho nên vài ngày sau dì dẫn một tiểu tử đến Tiếu gia, Tiếu Duyên rất bình tĩnh.

Đối phương thẹn thùng hơn cô, chỉ nhìn cô một cái khuôn mặt như lúa mì đã đỏ bừng, ngượng ngùng không nói được lời nào với Tiếu Duyên. Lúc ăn cơm cũng cẩn thận, giống như hắn mới là cô con dâu nhỏ được người khác quan tâm vậy. Tiếu Duyên cảm thấy thú vị, sự chán nản và phản kháng từ từ tiêu tan.

Hai người trẻ tuổi chỉ là khô khan giới thiệu bản thân, cũng không có giao tiếp gì, Chu Quế Hoa cùng Đường thẩm nói chuyện phiếm, cũng mặc kệ bọn họ. Đỗ Sang Niên an phận ngồi trên ghế, cúi đầu im lặng.

Tiếu Duyên bị em họ quấn lấy, cùng hắn nặn bùn, Đường thẩm che miệng cười nói: "Tiếu Duyên con đừng để ý, Minh Niên ngoại trừ không thích nói chuyện, không hút thuốc lá cũng không uống rượu ra. Hiện tại nó đi theo một người chú rèn sắt, làm mấy năm rồi, lập tức học xong việc rồi, cuộc sống sau này sẽ không khổ đâu."

Chu Quế Hoa hai mắt sáng lên, dù sao hiện tại thợ thủ công ngày càng được tôn vinh, đi đâu cũng có cơm ăn: "Rèn sắt công việc này tốt, kỹ thuật là của mình, nào giống chúng ta đào thức ăn, nhìn sắc mặt ông trời mà ăn cơm."

Hỏi cha nươnghắn làm nghề gì, không có gì đặc biệt, cũng là nông dân ra đồng. Đỗ Minh Niên là con trai độc nhất trong nhà, ngoại trừ năm ngoái sửa tân phòng để cưới vợ cho hắn , thu nhập cả năm đều giữ lại, không để lại cho vợ cho cháu thì để cho ai?

Chu Quế Hoa tràn đầy nhiệt huyết, đối với cuộc hôn nhân của Tiếu Duyên bà không có yêu cầu gì lớn lao, chỉ mong cô kết hôn tốt, gia đình hạnh phúc, bớt đau khổ bớt mệt mỏi. Đỗ Minh Niên quả thực là ứng cử viên hoàn hảo. Lúc đường thẩm giới thiệu, Đỗ Minh Niên cuối cùng cũng mở lời, thỉnh thoảng nói thêm vài câu, lại nhìn Tiếu Duyên một cái.

Tiếu Duyên không có gì để nói, chơi với em họ, giữ im lặng từ đầu đến cuối. Sau khi Đường thẩm dẫn Đỗ Minh Niên đi, Chu Quế Hoa còn cùng Tiếu Duyên thảo luận hồi lâu, "Không nói chuyện cũng không vấn đề gì, gặp nhiều người chút là tốt rồi. Hắn dáng người ngay thẳng, da ngăm đen và rám nắng, ta thấy được. Con trai độc nhất trong nhà, không có huynh đệ càng tốt, chị em dâu không dễ ở chung, sau này phân chia tài sản cũng là một vấn đề lớn."

Bà ấy phân tích kỹ lưỡng tình trạng gia đình, cuối cùng hỏi Tiếu Duyên ý cô như nào, Tiếu Duyên lập lờ nước đôi nói: "Tiếp tục quan sát thêm đi, lần đầu tiên gặp có thể nhìn ra cái gì?"

Sau đó Đỗ Minh Niên lại tới vài lần, Tiếu Duyên đi hái cỏ heo, hắn liền ôm Tiếu Trung đi theo, Tiếu Duyên múc nước, hắn giúp đỡ xách thùng. Tiếu Duyên không muốn công khai đuổi người hỏi: "Ngươi không bận sao? Ta thấy thợ rèn trong xã chúng ta làm việc rất vất vả."

Đỗ Minh Niên sờ sờ đầu, cười rất chân thật, mặt đen nhánh, răng trắng: "Mỗi một công việc đều có mùa cao điểm và thấp điểm, trước đó có một công trình lớn, ta bận rộn từ đầu năm đến giờ. Rảnh rỗi thì sư phụ cho ta nghỉ."

"Rèn sắt có vui không? Có phải rất phí sức không? " Tính cách của Đỗ Minh Niên là bạn nói một câu hắn trả lời một câu, Tiếu Duyên chỉ có thể tự mình tìm đề tài, để không làm cho hai người họ im lặng.

"Thủ nghệ ăn cơm có cái gì mà thú vị hay không thú vị, ta cái khác không nhiều lắm, chính là khí lực lớn, ta có thể nâng ngươi lên. Năm ngoái thôn chúng ta có một con chó điên cắn người, ta bắt được một quyền đánh chết."

Tiếu Duyên trầm mặc, không biết tiếp lời sao, Đỗ Minh Niên nhìn sắc mặt cô, vội nói: "Ngươi đừng sợ, ta không đánh người."

"Khá tốt đấy."

Tiếu Duyên đeo giỏ trở về, Đỗ Minh Niên ôm Tiếu Trung, nói chuyện phiếm khô khan. Tiếu Duyên có đôi khi cảm thấy Đỗ Sang Năm quá ngu ngốc, không muốn nói về nó, nhưng đối phương cứ rất hăng hái.

Cô nghĩ nghĩ liền hỏi gia đình hắn thế nào, Đỗ Minh Niên thành thật giải thích, cũng giống như những gì Đường thẩm đã nói. Hỏi đến tiền lương, hắn nói cũng gần bằng lương của một nhân viên bán hàng trong công ty cung ứng và tiếp thị, sau đó hỏi Tiếu Duyên một năm làm việc có thể kiếm được bao nhiêu.

Đương nhiên không lợi hại bằng hắn, gấp đôi cũng không theo kịp. Đỗ Minh Niên liền khuyến khích cô phải cố gắng. Đỗ Minh Niên một tháng cũng phải xuất hiện ở Tiếu gia vài lần, người trong thôn nhìn thấy liền trêu chọc hai người bọn họ.

Tiếu Lan trở về thấy có một chàng trai trẻ trong nhà, có khả năng còn trở thành em rể cô, thật sự là cảm thấy mới lạ, lôi Tiếu Duyên đi vụng trộm hỏi thăm chân tướng. Tiếu Duyên không có gì để nói, Tiếu Lan liền nói: "Sao ngươi lại tiêu cực như vậy? Ta thấy người ta tâm ý rất tốt, lần đầu tiên tới nhà hắn tặng cái gì?"

Tiếu Duyên có chút phiền, "Rất hào phóng, một hộp mật ong."

"Vậy ngươi nghĩ sao về hắn?"

"Không như thế nào."

"Ngươi định phát triển thêm với hắn không? Nếu ngươi không muốn, hãy dọn dẹp nó càng sớm càng tốt, để tiết kiệm thời gian và tránh những lời đàm tiếu." Hôm nay cô vào thôn gặp mấy thím, nói đùa với cô Tiếu Duyên muốn gả, làm cô sợ tới mức vội vã về nhà.

Tiếu Duyên dừng lại, ngập ngừng: "Nên nói như thế nào? Em không có lý do gì để từ chối." Hà Triệu nhận xét Tiếu Duyên có một điểm nói rất đúng, cô ấy thật sự là ai cũng sợ đắc tội, khi lựa chọn luôn do dự.

Tiếu Lan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc cô một cái, "Ngươi nhìn trúng người ta hay không ngươi không rõ sao? Thích thì ở bên nhau, không có cảm giác thì giải tán, trâu không uống nước, ai có thể mạnh mẽ ấn đầu để cho nó uống?"

Về điểm này, hai chị em xem như có nhận thức chung, Tiếu Duyên chưa từng nghĩ tới cùng Đỗ Minh Niên phát triển. Thật ra cô đang đợi, nếu ngay từ đầu đã nói không thích hợp, Chu Quế Hoa chắc chắn sẽ không đồng ý, nhìn ra cô cố ý gây sự, phải chờ qua một thời gian sẽ nói không nhìn trúng, như vậy mới coi như hoà hoãn"

Chỉ là, Đỗ Minh Niên đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, dẫn cha nương hắn tới chơi, khiến Tiếu Duyên có chút trở tay không kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro