Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Duyên bị hành động của Hà Triệu làm cho sợ chết khiếp, sợ bị phát hiện, bình tĩnh lại liền thúc giục hắn nhanh chóng rời đi. Hà Triệu bất mãn, hắn còn muốn ở lâu một chút, nhân cơ hội nói: "Chúng ta cũng không thể cứ lén lút như vậy, rốt cuộc lúc nào có thể nói với cha nương anh, em cho anh biết chính xác."

Tiếu Duyên vẫn chú ý động tĩnh bên ngoài, lấy lệ với anh, "Dù sao cũng phải có cơ hội thích hợp chứ, chị em bây giờ còn chưa bàn chuyện đối tượng đâu"

"Chị em cả đời không bàn chuyện, em cứ kéo dài vậy sao? liên quan gì đến chị ấy?" Hà Tiến vẫn kháng cự chuyện xem mắt, mẹ hắn sắp xếp xem mắt cho hắn đều bị hắn thái độ tiêu cực, hắn cũng không muốn chờ nữa.

"Anh Tử cũng chưa gả ra ngoài, em nhỏ hơn hai chị ấy mấy tuổi." Cô là một người sợ thay đổi, không dám trải nghiệm, nếu công khai hẹn hò với Hà Triệu, luôn cảm giác mọi người sẽ thay đổi cách nhìn đối với cô. Hà Triệu vốn đã đủ liều lĩnh rồi, đến lúc đó lại càng làm càn, cô thật chống đỡ không nổi.

Hà Triệu lại có chút thất vọng, hai vai rũ xuống, nghịch ngợm một vệt tóc bù xù trên trán: "Có phải em ghét bỏ anh không? Sợ sau này anh không có tiền đồ, đi theo anh chịu khổ."

Dù sao giữa hắn và ca ca, mười người có chín người đều sẽ chọn Hà Tiến. Hà Triệu lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lợi vì vô công rồi nghề, trước đây hắn đi đâu cũng gọi bạn bè, không cần làm gì cả, chỉ cần chơi mỗi ngày.

Nếu muốn yên tâm lập gia đình, ngoại trừ gia đình của hắn, với điều kiện của bản thân hắn thật sự không được mọi người coi trọng, chẳng lẽ vì vậy mà Tiếu Duyên kháng cự hắn? Cô không nói gì một lúc, Hà Triệu thực sự hoảng sợ: "Em sẽ không ghét bỏ anh không có sự nghiệp chứ, anh rất nhanh đã học lái xe, thật sự, chú Năm anh nói anh học đặc biệt tốt." Hắn chưa bao giờ khoe khoang, nhưng lúc này lại cuống cuồng thể hiện.

Tiếu Duyên thấy hắn đúng lý hợp tình nói ra những lời này, nhưng lại không biết trả lời như thế nào, kết hôn đổi địa vị không phải chuyện nhỏ. Tiếu Duyên mặc dù cũng muốn hắn tiến bộ, nhưng lấy lý do mình không thích làm cái cớ là không đúng, cho nên lắc đầu.

Hà Triệu thở phào nhẹ nhõm, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Vậy em rất chán nản nhỉ , anh đây xem như hai bàn tay trắng, em vẫn ở bên anh." Không biết liệu những lời này là đánh vào hắn hay Tiếu Duyên.

Tiếu Duyên lại thúc giục, "Đi mau đi, trăng sáng nhìn rõ đường."

Hà Triệu càn quấy, trả lời một đằng: "Em không nhớ anh chút nào, anh thật đáng thương, trong lòng em cũng không có anh, anh còn chạy xa như vậy để gặp em."

Tiếu Duyên nhéo mặt hắn, đỏ mặt không chịu nổi, "Vậy sau này đến, đừng đánh em, cũng không được lên giường em, lại càng không được làm chuyện như vừa nãy." Nếu không phải thông cảm đau lòng anh, sao cô lại tùy tiện như vậy. Trong lòng Tiếu Duyên rất phức tạp, cùng Hạ Triệu dây dưa không rõ như này thật sự không tốt, nhưng nếu công khai quan hệ, cô luôn có một loại sợ hãi không biết.

Hà Triệu không đồng ý, hôn lên mặt cô một cái, mặc quần áo vào nhảy ra ngoài cửa sổ. Tiếu Duyên thấy hắn đi hai bước, sau đó quay đầu lại tràn đầy chờ mong: "Anh đồng ý, thời điểm thích hợp có thể cho mọi người biết, em nhớ kỹ, không được đổi ý."

Tiếu Duyên hai tay ôm mặt, sửng sốt một hồi mới quay người lại.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, cô để ý xem Chu Quế Hoa, xem bà có gì bất thường hay kỳ lạ không. Cũng không có, Chu Quế Hoa ngược lại thấy Tiếu Duyên kỳ kỳ quái quái, còn ồn ào mấy câu.

Buổi trưa Tiếu Lan trở về, cô cũng nghe nói chuyện lần trước, vừa trở về liền kéo Tiếu Duyên hỏi có phải túi đồ cô mang về lần trước có vấn đề hay không. Tiếu Duyên nói phải, Tiếu Lan hô to may mắn, "May mà không bị phát hiện, lá gan cậu quá lớn, thiếu chút nữa hại chết chúng ta."

Nếu cho người ta biết cô có khuynh hướng tư bản chủ nghĩa, công việc của Bộ Thương mại chắc chắn sẽ thất bại. Tiếu Duyên nói: "Cậu bây giờ thành thật rồi, làm việc ở đại đội trong thôn, đi sớm về trễ, nói là không có ý định ra ngoài."

"Sớm nên như vậy, bên ngoài có cái gì tốt, còn không bằng ở nhà. " Tiếu Lan lầm bầm vài câu không nói nữa, ngược lại hăng hái bừng bừng hỏi Tiếu Duyên," Em và đối tượng xem mắt kia thế nào? Hắn còn tới tìm em không, sau này tính toán thế nào a."

Tiếu Duyên ở trong sân múc nước, xách vào bếp, Tiếu Lan gặm dưa leo đi theo phía sau cô. Tiếu Duyên nói: "Còn có thể thế nào? Sớm đã không liên lạc rồi." Từ chuyện lần trước, Đỗ Minh Niên có lẽ cũng cảm thấy chột dạ mất mặt, sau đó lại tới tìm một lần, Tiếu Duyên lạnh nhạt, hắn lại không tới nữa.

Tiếu Lan tựa vào bếp, như có điều suy nghĩ, lại có chút trêu chọc, "Không phải nói điều kiện nhà hắn rất tốt sao?

Tiếu Duyên mới không chịu gánh cái nồi này, giải thích đơn giản một chút về chuyện Đỗ Minh Niên cho kẹo, nhưng bản thân cô ấy không bình luận gì, Tiếu Lan im lặng hồi lâu, "Loại này còn xử lý cái gì, sớm đá một chút đừng chậm trễ thời gian."

Nhà cô không giàu có, nhưng trong giáo dục của phụ huynh cũng không cho phép bọn họ hẹp hòi, Chu Quế Hoa từ ngoài cửa đi vào, thấy hai chị em đang nói chuyện phiếm, chen miệng vào một câu. Tiếu Lan mặt mày hớn hở đem sự tích huy hoàng của Đỗ Minh Niên kể cho bà nghe, Chu Quế Hoa lại không cảm thấy đáng tiếc, "Sớm nhìn ra không đáng tin cậy, thật đúng là vô dụng."

"Vậy chỗ đường thẩm nói thế nào?"

"Có thể nói thế nào, bà ta cũng biết cháu trai bà ta chất phác, cũng không biết làm gì, chẳng lẽ để cho nhà gái theo đuổi? Chuyện cười sao " Tiếu Lan bội phục, nương cô nói một câu đã đuổi hết toàn bộ đi.

Hôm nay Chu Quế Hoa không dễ gì mới gặp được Tiếu Lan, bắt được người liền nhịn không được thuyết giáo, "Ngươi xem ngươi đã hai mươi, là thời điểm suy nghĩ rồi, hiện tại ngươi còn trẻ là ngươi chọn người, về sau nên người ta chọn ngươi. Đừng coi ta đang nói giỡn, thật đến lúc đó, ngươi lại oán ta."

Tiếu Lan nghe xong, đầu ong ong cả lên.Trước đây cô ấy rất hay cãi lại, nhưng bây giờ cô ấy không phản bác nữa. Tiếu Duyên là người ngoài cuộc, trực giác cô sợ cảm thấy có thể có điều gì đó không ổn. Hôm nay là sinh nhật bảy mươi của bà Tiếu, tiệc sinh nhật không thịnh hành ở nông thôn, một bữa cơm gia đình đông đủ là được rồi.

Buổi trưa Tiếu Duyên cùng Chu Quế Hoa vào thành phố, Chu Quế Hoa đi thái thịt, Tiếu Duyên đi gọi Tiếu Lan. Đến nơi, cô phát hiện Tiếu Lan không có ở đó, hỏi ra mới biết Tiếu Lan đã đến ký túc xá lái xe của Bộ Kinh tế, cô gái chỉ đường rất tò mò, "Bên kia có một người cùng thôn với cô ấy, là đối tượng của chị cô, ngày nào tan tầm cũng đi tìm hắn. Cậu kia cũng hay qua rủ cô ấy đi ăn, cô có biết không?"

Tiếu Duyên chỉ cảm thấy khó hiểu, đồng thời không biết vì sao có chút tức giận, trong lòng chua xót. Cô đi về phía Bộ Kinh tế, bước những bước dài, một lúc sau thì chậm lại. Xoay người không muốn đi nơi đó, đứng tại chỗ một lát, lại đi về phía trước.

Cô trốn cái gì chứ, có cái gì mà trốn, Hà Triệu nếu thật sự lừa gạt cô, Tiếu Duyên quyết định, cô sẽ không bao giờ để ý tới hắn nữa! Nói được làm được.

Mang tâm tình thấp thỏm rối rắm, hành trình dày vò kéo dài mười phút đã kết thúc, Tiếu Duyên không đi vào, liền nhờ người hỗ trợ gọi hộ cô. Hà Triệu hôm nay trùng hợp không đi theo xe, hắn đang sửa xe, cả người dính đầy dầu mỡ liền chạy ra, còn muốn nhào lên người Tiếu Duyên.

Tiếu Duyên vội vàng lùi lại, Hà Triệu không vui nhướng mày, vẻ mặt dữ tợn, "Em chê ông đây bẩn?" Tiếu Duyên hiện tại không sợ điệu bộ lưu manh của hắn nữa, chỉ chỉ tay hắn, "Chính anh xem có chê hay không, em không dễ dàng gì mặc một bộ quần áo tươi sáng như này."

Lúc này Hà Triệu mới có thời gian đánh giá cô, một chiếc váy dài màu vàng đến mắt cá chân, cổ tay trắng trẻo tinh tế, eo thon nhỏ, một nắm tay cũng có thể ôm hết. Tóc chải thành hai bím tóc đen bóng, khuôn mặt nhẵn nhụi còn xinh đẹp.

Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ngọt ngào, "Em làm sao lại tới đây?" Hắn vừa nói vừa dẫn cô vào ký túc xá. Hà Triệu ở cùng một chỗ với chú Năm, hai phòng ngủ nhỏ riêng biệt, bảo Tiếu Duyên ngồi trên giường hắn, tự hắn đi múc nước rửa mặt.

Hầu hết nơi ở của các chàng trai đều bừa bộn, quần áo Hà Triệu không ít, trên ghế mây đầy ắp và mặt đất đầy phụ tùng ô tô. Trên bàn còn đặt sách liên quan, một cây bút đặt ở trên đầu, trên sách cũng có đánh dấu. Đồ vật nhiều, lại cảm giác không có gì hữu dụng.

Hắn rửa mặt đi vào, "Lát nữa anh còn phải làm việc nên sẽ không thay quần áo, Em tìm anh?" Cũng không biết hắn nghĩ như thế nào, ban ngày ban mặt, trên tay hắn bất giác khóa cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro